Phổ la chi chủ

Chương 198: Thiên tai

Hải Cật Lĩnh, Đầu Đạo Lĩnh, dinh thự của Lục ‌Đông Tuấn.
Tất cả chi quải đã bày sẵn trận địa nghênh địch, toàn bộ dinh thự đang bị vây công.
Muỗi Tuyệt Hậu đã ‌biến mất khỏi Đầu Đạo Lĩnh, nay lại trở về.
Không chỉ trở về, mà còn không sợ thuốc của Lục Đông Tuấn nữa.
Lục Đông Tuấn rải gạo trộn lẫn thuốc khắp ‌nơi, nhưng không có một chút tác dụng.
Đầu Đạo Lĩnh bị đánh trở tay không kịp, tất cả mọi ‌người đều cho rằng cả đời này sẽ không còn nhìn thấy muỗi Tuyệt Hậu nữa, kết quả chưa kịp phòng bị gì, một chút lương thực vất vả lắm mới tích góp được, giờ đã bị quét sạch sành sanh.
Đầu Đạo Lĩnh vừa mới thoát khỏi biển khổ, lại một lần nữa lâm vào tuyệt cảnh.
Trước đó sùng kính đối với Lục Đông Tuấn bao nhiêu, ‌hôm nay lại căm hận ông ta bấy nhiêu!
Những người vây công dinh thự Lục Đông Tuấn, lấy bang môn lớn nhỏ làm chủ lực, người dân bình thường cũng tham gia trong đó.
Chỉ dựa vào những người này mà muốn công phá dinh thự của Lục Đông Tuấn thì có chút khó khăn, Lục Đông Tuấn đã bỏ ra không ít công phu để thiết lập tuyến phòng ngự bao bọc dinh thự.
Nhưng các đại gia tộc cũng nhúng tay vào.
Hà Hải Sinh cắn thuốc lá, lúc này đang ở ngay trong đám người, đứng bên cạnh Đại đương gia Hàn Diệu Môn của Thanh Vân Hội.
Hai người đều dùng linh vật che mặt, người bình thường khó mà phân biệt được.
Nhìn thấy xung quanh phủ đệ của Lục Đông Tuấn ngập tràn tiếng mắng chửi, Hàn Diệu Môn cười lạnh:
"Mấy ngày trước, tôi mang theo lễ vật, chờ nửa tiếng trước cửa nhà hắn, chỉ muốn gặp mặt hắn một chút, kết quả hắn không chịu gặp tôi.
Lát nữa tôi cho người phá cửa nhà hắn, thả đám người này vào, tôi xem thử hắn có gặp hay không."
Hà Hải Sinh nhìn Hàn Diệu Môn:
"Anh Hàn, anh đích thân đến một chuyến, hẳn là không chỉ muốn gọt mặt mũi của Lục Đông Tuấn đâu nhỉ?"
Hàn Diệu Môn mỉm cười:
"Mặt mũi chắc chắn không chừa cho hắn rồi, còn cái mạng có chừa cho hắn hay không, còn phải xem Hà tam gia nói như thế nào đã."
"Chỉ một mình tôi nói thì cũng vô dụng."
Hà Hải Sinh nhìn quanh một lượt:
"Hôm nay còn nhiều người muốn lên tiếng lắm."
Đại gia Mã gia, Mã Xuân Đình ở đây.
Đại thiếu gia Sở gia, Sở Hoài Tuấn ở đây.
Người cầm gáo của Bách Hoa Môn, Trương Tú Linh ở đây. ‌.
Những gia tộc có máu mặt khác đều phái tới không ít người.
Bọn họ vẫn đang chờ, chờ thời cơ động thủ.
Mặc dù đều chiếm ưu thế về mặt nhân số và chiến lực, nhưng không ai muốn tiên phong làm bia đỡ đạn.
Không ai sẵn lòng trực tiếp đối mặt với Lục Đông Tuấn, cho dù những phương diện khác Lục Đông Tuấn đều tệ không chịu nổi, nhưng về giao chiến thì ông ta chính là tay to.
Lão thái gia Lục gia Lục Mậu Tiên đã từng nói, từ trên xuống dưới Lục gia, kẻ biết chiến đấu nhất chính ‌là lão nhị Lục Đông Tuấn.
Ngay cả Lục Đông Lương cũng từng nói, nếu như bày lôi đài đọ sức, ngay cả lão cũng chưa chắc đã đánh thắng được Lục Đông Tuấn.
Điều này không ‌riêng gì ưu thế của võ tu, còn là thiên phú hiếm thấy của Lục Đông Tuấn.
Không so tâm cơ, không chơi thủ đoạn, miễn là chiến đấu thuần túy, bất kể chiến lực hay là khả năng ứng biến, Lục Đông Tuấn đều vượt xa người thường.
Nhưng xui xẻo thay cho Lục Đông Tuấn, những kẻ đối phó với ông ta không ai là không tâm cơ.
Hàn Diệu Môn vẫn đang quan sát động tĩnh của các gia tộc và bang môn khác, điều khiến lão cảm thấy bất ngờ chính là có hai nhà không phái người đến:
"Tam Anh Môn không phái người đến, Hầu Tử Khâu cũng không phái người đến.
Nghe nói là Tam Anh Môn không muốn lội vào vũng nước đục lần này, nhưng còn Hầu Tử Khâu là vì cái gì? Không muốn tìm Lục Đông Tuấn để báo thù sao?"
Hà Hải Sinh lắc đầu:
"Tâm tư của Hầu Tử Khâu không dễ nắm, tôi nghĩ, Lục gia sau này có phải muốn đổi thành họ Khâu rồi hay không?"
Chuyển cảnh.
Trong dinh thự, Lục Đông Tuấn túa mồ hôi như tắm.
Một tên chi quải mặt đầy vết thương chạy vào, báo cáo với Lục Đông Tuấn:
"Lão gia, chúng ta tìm khắp Đầu Đạo Lĩnh, vẫn không tìm thấy Vạn tiên sinh!"
"Không tìm được?"
Gương mặt Lục Đông Tuấn co rút lại:
"Không tìm được thì anh đến báo với tôi làm gì?"
"Lão gia, chúng ta sắp thủ không nổi nữa."
"Chỗ nào thủ không nổi nữa?"
"Chỗ nào cũng không thủ nổi! Lão gia, bên ngoài có cao thủ ẩn nấp, anh em chúng tôi bị đánh chết mấy người rồi."
Đánh chết chi quải của ta?
Chỉ bằng bọn họ?
Tuy Lục Đông Tuấn không kỹ lưỡng trong những chuyện khác, nhưng chi quải bên người đều được tuyển chọn cẩn thận, không chỉ tu vi không thấp, kinh nghiệm cũng vô cùng phong phú.
Suy nghĩ một chút là biết, có cao thủ đã hạ ám thủ.
Cao thủ ở đâu ra?
Chắc chắn là người của các đại gia tộc và bang môn. ‌.
Lục Đông Tuấn xoa trán, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Ba ngày trước, ngay trên chiếc ghế sofa này, Lục Đông Tuấn chỉ vào mũi mắng Đại công tử Sở gia một trận, Sở Hoài Tuấn không dám hé răng.
Ngày hôm sau, vẫn ở trong căn phòng khách này, Lục Đông Tuấn đạp Mã Quân Giang một cước, Mã Quân Giang ngay cả rắm cũng không dám thả.
Ai có thể ngờ chỉ trong chớp mắt, vậy mà lại xảy ra loại chuyện này.
Vạn Tấn Hiền rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Chẳng lẽ y không có bản lĩnh, không trị nổi nạn muỗi, đánh bài chuồn trước rồi?
Lục Đông Tuấn càng nghĩ càng sợ, luôn cảm thấy trước kia quá mức tin tưởng Vạn Tấn Hiền.
Lại có một tên chi quải đến trước mặt Lục Đông Tuấn:
"Lão gia, kí giả đến, ngài gặp thử không?"
Lục Đông Tuấn khoát tay:
"Không gặp."
Chi quải quay người định bỏ đi.
Lục Đông Tuấn lại gọi hắn quay lại.
"Bảo kí giả vào, tôi có lời muốn nói."
Không lâu sau, kí giả tiến vào, nhiếp ảnh gia liền hướng ống kính về phía Lục Đông Tuấn chụp vài bức ảnh.
Có một tên nhiếp ảnh gia còn cầm máy quay phim, đứng ghi hình ở bên cạnh.
Kí giả hỏi:
"Lục tiên sinh, muỗi Tuyệt Hậu ngóc đầu trở lại, nguyên nhân rốt cuộc là gì?
Là do thuốc của ngài không thể tiêu diệt muỗi hoàn toàn, hay là liều lượng trước đó ‌tung ra không đủ?"
Lục Đông Tuấn bình tĩnh đáp:
"Là do tung ra liều lượng không đủ, nhưng nguyên nhân căn bản nhất vẫn là vấn đề chi phí.
Chi phí thuốc quá cao, tôi đang gặp khó khăn về tài chính, cộng thêm các đại gia tộc gần đây có chút thành kiến đối với tôi, âm thầm dùng ám chiêu để ngáng chân, khiến tôi có chút giật gấu vá vai."
Kí giả kinh ngạc nhìn Lục Đông Tuấn:
"Lục tiên sinh, ý của ngài là thiếu tiền?"
Lục Đông Tuấn gật đầu:
"Đúng là nguyên nhân tiền bạc, nhưng các vị không cần lo lắng, Lục Đông Tuấn tôi người còn ở đây, chưa từng rời đi.
Tôi sẵn lòng bán gia sản lấy tiền, cũng sẵn lòng dốc cạn túi tiền, dù cho Lục Đông Tuấn tôi ngày mai có nghèo đến mức ăn ngủ ở đầu đường xó chợ, cũng phải tiêu diệt nạn muỗi ở Hải Cật Lĩnh.
Làm phiền các vị thay tôi chuyển lời cho những người dân ở bên ngoài, ngay cả khi trời có sập xuống, Lục mỗ cũng phải chống đỡ vì Hải Cật Lĩnh!"
Máy ảnh không ngừng nhấp nháy, máy quay phim không ngừng quay, bút của kí giả không ngừng ngoáy trên sổ ghi chép.
Phỏng vấn kết thúc, các kí giả rời đi.
Lục Đông Tuấn nói với đám chi quải:
"Tôi mệt rồi, ngủ một chút."
Đám chi quải đều trợn tròn mắt, bên ngoài sắp đánh vào đến nơi rồi, ông còn ngủ được nữa?
Lục Đông Tuấn không thể ngủ được.
Trở lại phòng ngủ, gỡ răng giả xuống, nhét vào trong miệng sư tử đá, mắt sư tử đá sáng lên, căn phòng ngủ này bị phong tỏa.
Lục Đông Tuấn lấy ra dây chuyền của Lục Tiểu Lan, nhanh chóng thay đổi hình dạng của mình.
Đây là bộ dạng của một chi quải.
Sợi dây chuyền này có cấp độ cực cao, hiện tại là phương pháp thoát thân duy nhất của ông ta.
Lục Đông Tuấn mở ngăn bí mật trong tủ quần áo ra, bên trong cất giấu một bộ quần áo chi quải.
Ngoại trừ quần áo, còn có chi phiếu Đại Dương mấy chục vạn, cùng với một chút tiền mặt.
Thu dọn ổn thỏa, Lục Đông Tuấn nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Sau khi ra ngoài, có hai chuyện cần làm, một là cố gắng tìm Vạn Tấn Hiền, hai là thu gom tiền mặt từ các sản nghiệp ở các nơi, nhanh chóng rời khỏi Hải Cật Lĩnh. ‌.
Nếu như tìm không ra ‌Vạn Tấn Hiền, thanh danh của ông ta coi như hoàn toàn kết thúc.
Đến lúc đó chỉ có thể mang theo vàng bạc, tìm cơ hội khác mà trở mình.

Một tên côn lang Hồng Hoa của Bách Hoa Môn, đứng bên cạnh Đại đương gia Trương Tú Linh, chỉ vào tên chi quải vừa ra khỏi dinh thự, thấp giọng nói:
"Kẻ mặc áo gile kia chính là tên chi quải gây phiền phức cho chúng ta ngày đó, hắn đang muốn chạy trốn."
Trương Tú Linh nhìn lướt qua, bà cũng nhận ra tên chi quải kia.
Hôm trước đến tìm Lục Đông Tuấn, Lục Đông Tuấn không muốn gặp bà, côn lang Hồng Hoa muốn ra mặt thay Đại đương gia, va chạm với tên chi quải kia.
Trương Tú Linh không muốn để ý đến một tiểu nhân vật như vậy, nhưng côn lang Hồng Hoa là kẻ thù dai:
"Đương gia, ngài chờ ở đây một chút, tôi đi rồi về ngay."
Trương Tú Linh cau mày nói:
"Anh đã từng tuổi này, sao còn hành động theo cảm tính vậy?"
Tên côn lang này ngoài năm mươi tuổi, quả thực không còn trẻ nữa, nhưng tính khí vẫn còn bộp chộp:
"Đương gia, chuyện này nhất định phải giải quyết cho xong."
Trương Tú Linh thở dài:
"Anh cẩn thận một chút, cũng đừng gây ra động tĩnh quá lớn."
"Ngài yên tâm."
Côn lang Hồng Hoa lao đi.
Bang phái chính là như vậy, có một số chuyện chỉ cần không vượt quá giới hạn thì có thể cho phép bọn thủ hạ phát tiết.
Tên côn lang Hồng Hoa này là thể tu tầng sáu, Trương Tú Linh tin tưởng gã sẽ không xảy ra chuyện gì.
Côn lang Hồng Hoa bám theo tên chi quải kia, đi vào một con hẻm nhỏ, tiến lên ngăn chi quải kia lại, cười ha hả hỏi:
"Còn nhận ra tao không?"
Tên chi quải ngẩng đầu, nhìn côn lang, không nói gì.
Côn lang cười hỏi:
"Làm sao vậy, thấy ông chủ mày không ổn nên muốn bỏ của chạy lấy người? Nợ nần giữa chúng ta, có phải cũng nên tính rồi hay không?"
Tên chi quải vẫn không nói lời nào.
Côn lang đột nhiên nghiêng người, dưới eo vung ra một cái đuôi dài, trên chóp đuôi còn có một cái móc câu, nhắm ngay đầu chi quải mà đâm xuống.
Là bọ cạp.
Côn lang vừa ra tay là sát chiêu, đương gia nói gã đừng gây ra động tĩnh quá lớn, gã cũng không muốn dây dưa lâu.
Một đòn này vừa nhanh vừa mạnh, người bình thường tuyệt đối không thể tránh, trên đuôi bò cạp còn có kịch độc, chỉ cần đâm ra máu, đối phương chắc chắn sẽ phải chết.
Tên chi quải không né, một tay nắm chặt cái đuôi của côn lang, lộn cổ tay một cái, bẻ gãy cái đuôi ném xuống đất.
Côn lang hãi hùng, gã từng giao thủ với tên chi quải này, trong ấn tượng, đối phương chỉ là một võ tu tầng bốn, không thể có thân thủ tốt như vậy được.
Gã có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới, kẻ đứng trước mặt mình thật ra chính là Lục Đông Tuấn.
Cánh tay trái của tên côn lang hóa thành càng, nhún người nhảy lên bổ về phía Lục Đông Tuấn.
Lục Đông Tuấn tóm lấy càng của tên côn lang, cổ tay lại lộn một cái, trực tiếp bẻ gãy càng.
Côn lang đứng như trời trồng, trong lúc trọng thương đã tạm mất đi ‌ý thức.
Lục Đông Tuấn nắm chặt tóc tên côn lang, cầm cái càng đâm nát ‌đầu của gã.
Tình huống nguy cấp, Lục Đông Tuấn không kịp xử lý thi thể, lập tức rời đi.
Nửa tiếng sau, Trương Tú Linh phát hiện điều bất thường, sai người tìm khắp nơi, trong con hẻm tìm thấy thi thể của côn lang.
Thể tu tầng sáu, cứ như vậy mà hẹo rồi? Một chút động tĩnh cũng không phát ra?
Ai có thể giết gã nhẹ nhàng như vậy?
Trương Tú Linh suy tư một hồi, gọi thủ hạ tới:
"Nói cho Hà tam gia, Lục Đông Tuấn đã bỏ trốn!"
Ra khỏi vùng hoang dã, Lý Bạn Phong bắt gặp ánh nắng đã lâu không được nhìn thấy.
Hắn ra khỏi tân địa, rốt cục đã đến Hải Cật Lĩnh!
Mắt hắn có chút mở không ra, không chỉ bởi vì ánh mặt trời chói chang, mà còn là vì bầy muỗi rợp trời.
Bầy muỗi này cũng quá khổng lồ rồi, chỉ cần hít thở thôi là cũng có vài con chui vào lỗ mũi, đến mức khiến Lý Bạn Phong nhất thời không nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Đến khi hắn có thể nhìn rõ, phát hiện nơi này là một thôn nhỏ, thôn nhỏ chất phác giống hệt như thôn Lam Dương.
Tại sao phải so sánh với thôn Lam Dương? ‌.
Bởi vì trước mắt hắn là một tên thôn dân chất phác.
Tên thôn dân này sắc mặt hồng hào, da còn vô cùng bóng dầu, mặc ‌dù Hải Cật Lĩnh đang gặp nạn, nhưng quan sát từ khí sắc có thể thấy, tên này dường như cũng ăn uống đầy đủ.
Gã đàn ông kia xách theo một thanh mã tấu, nhìn Lý Bạn Phong nói:
"Tao muốn một cánh tay của mày, mày sẽ không chết, chặt từ bả vai xuống, chặt xong tao để ‌cho mày đi.
Nghe thì có chút dọa người, thật ra thiếu cánh tay cũng không sao, con hàng này của tao rất nhanh, lúc chặt không hề đau chút nào."
Lý Bạn Phong ra vẻ kinh ngạc hỏi:
"Thật sự không đau sao?'.
Gã đàn ông cười nói:
"Thật ‌sự không đau, không tin mày thử xem?"
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Anh muốn tay trái hay là tay phải?"
Gã đàn ông ngoẹo đầu nhìn Lý Bạn Phong:
"Có phải mày cho rằng tao sẽ đánh với mày hay không? Ha ha! Tao muốn chặt một tay của mày, mày nghe rõ chưa? Nếu mày nghe chưa rõ thì nhìn đi, bên kia đã có sẵn."
Bên cạnh có người phụ nữ bị hai gã đàn ông lực lưỡng bịt miệng đè xuống đất, còn có một tên xách theo rìu, ‌chuẩn bị chặt bỏ cánh tay của cô.
Trên mặt đất có không ít khi thể, cái thì không có tứ chi, cái thì chỉ còn lại bộ xương, nhưng đầu của bọn họ vẫn còn.
Chẳng trách cả đám mặt đều bóng dầu, xem ra bọn họ thật sự không bị đói.
Những tên này vẫn còn có chút thường thức, biết không thể ăn đầu.
Thiên tai.
Đây chính là thiên tai!
Trong thiên tai, người sẽ hóa thành quỷ.
Gã đàn ông nhìn Lý Bạn Phong nói:
"Nhìn rõ rồi thì đưa tay ra, nhìn chưa rõ, kết cục giống như chúng."
Lý Bạn Phong trang trọng nói:
"Tôi đã nhìn thấy, tôi thành tâm thỉnh giáo, rốt cuộc là muốn tay trái hay tay phải?"
Gã đàn ông sững sờ, trong lòng có chút run rẩy.
Sao tên này lại không biết sợ hãi vậy?
Gã nắm chặt mã tấu, nói với Lý Bạn Phong:
"Tao muốn tay trái."
"Được!"
Lý Bạn Phong bước nửa bước đến bên cạnh gã đàn ông, cướp lấy thanh mã tấu.
"Anh muốn tay trái, tay phải thì để tôi."
"Phập" một tiếng, Lý Bạn Phong chặt đứt cánh tay phải của gã đàn ông.
Gã đàn ông gào thét một tiếng, ngã xuống đất, lăn qua lộn lại.
Lý Bạn Phong cau mày nói:
"Anh nói không hề đau mà? Anh lừa gạt người ta là không đúng đâu, tay trái cũng không cho anh nữa."
Phập phập!
Lý Bạn Phong chặt nốt tay trái của gã đàn ông kia.
Gã đàn ông kia ngất đi, không còn động tĩnh, những người khác bị dọa sợ, ngay cả người phụ nữ bị đè xuống đất cũng khiếp hãi.
Bọn họ buông người phụ nữ‌ kia ra, cầm hàng lên vây công Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong xách theo mã tấu, lần lượt thương lượng với bọn họ.
"Anh muốn tay trái hay là tay phải? Không nói đúng không, vậy tôi chặt cả hai luôn, tự anh từ từ chọn.
Anh thì sao? Anh cũng không nói. Vậy tôi sẽ chặt chân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận