Phổ la chi chủ

Chương 456: Cô ta nhớ anh

Quyên Tử điều khiển thân thể, lau vết thương cho Mãnh Tử và Tiểu Sơn.
Thân thể chỉ có một, ngoại trừ vết thương trên mặt, vết thương còn lại đều là của ba người, lau cũng đều đau như nhau.
Mãnh Tử rất khó chịu:
"Do chúng ta lòng người không đồng đều nên mới bị Lưỡng Châm bắt nạt như vậy, còn có người đứng trơ mắt ra nhìn, ngay cả ra tay cũng không dám."
Quyên Tử thở dài:
"Địa Đầu Thần cũng coi như nương tay, nếu không, chẳng biết chúng ta phải chết bao nhiêu người."
Mãnh Tử không lên tiếng.
Bên cạnh là một người ba đầu, cái đầu ở giữa làm chủ là một bà lão, bên trái là một người phụ nữ trung niên, bên phải là một tiểu cô nương, ngồi bên cạnh Quyên Tử.
"Quyên Tử, tên Địa Đầu Thần này không hề nương tay, vừa rồi hắn ra tay quá tàn nhẫn."
Bà lão tên là Mã Tuệ Phương, người xung quanh bình thường đều gọi bà là dì Phương. Ba cái đầu của bà đều là phụ nữ, khá hiếm thấy trong những cá thể người ba đầu, lúc đến Vô Thân Hương, Quyên Tử đã tập trung những người này lại, muốn sắp xếp cho họ ở Vô Thân Hương, bà lão này không chịu đi, nhận thức của bà đối với một số việc rõ ràng là có kinh nghiệm hơn Quyên Tử. Quyên Tử cảm thấy Mã Tuệ Phương nói không đúng:
"Dì Phương, vừa rồi Địa Đầu Thần chiếm thế thượng phong, đột nhiên thu tay lại, đây chính là nhường chúng ta."
Mã Tuệ Phương lắc đầu:
"Vừa rồi chúng ta có năm mươi người đánh hắn, hắn còn có thể chiếm thượng phong, nếu như thêm năm mươi người nữa thì sao? Nếu thêm một trăm người nữa thì sao? Cô cảm thấy hắn có thể chịu được không?"
Quyên Tử vẫn không đồng ý:
"Dì Phương, trước kia tôi cũng từng lăn lộn bên ngoài, Địa Đầu Thần cũng chẳng phải là một kẻ không có thế lực, trong tay hắn cũng có thuộc hạ!"
"Tôi biết bọn họ có thuộc hạ, nhưng thuộc hạ đều là hạng người nào? Địa Bì tầng một tầng hai, cùng lắm tầng ba tầng năm, cao hơn một chút, phần lớn đều làm quái lang thang, được mấy người bằng lòng đi theo Địa Đầu Thần? Cho dù gọi hết thuộc hạ dưới trướng hắn ra thì có thể chống đỡ được chúng ta hay không?"
Quyên Tử sửng sốt một lúc:
"Dì Phương, ý của dì là..."
"Dù sao cũng đã đến nước này, nên liều một phen, vừa rồi cô cũng nhìn thấy rồi, bị Lưỡng Châm ép, chúng ta cũng dám động thủ, tuy không đánh thắng, nhưng cũng dọa Lưỡng Châm sợ chết khiếp. Năm mươi người có thể dọa Địa Đầu Thần, ba ngàn người cùng lên là có thể đánh chết cả Địa Đầu Thần."
Quyên Tử nhíu chặt hai hàng lông mày:
"Như vậy không được, chúng ta không nên làm chuyện đó!"
Dì Phương cau mày nói:
"Vậy cô cảm thấy nên làm chuyện gì? Chúng ta nhẫn nhục suốt cả đường, bị người ta đùa giỡn, bị người ta lừa gạt, bị người ta ức hiếp đến mức nào? Chúng ta quan tâm người khác, làm việc theo quy củ, bây giờ chúng ta sắp chết đói, có ai quan tâm chúng ta không?"
Quyên Tử lắc đầu:
"Tôi đã hứa với ân nhân, sau khi chúng ta trốn ra sẽ đi theo bản đồ, nhất định sẽ có người thu nhận chúng ta."
"Nhưng chúng ta cũng phải còn sống mà đi được đến nơi chứ, hôm qua lại có thêm vài người đi không nổi, chờ ở ven đường, nói là nghỉ chân một chút, thật ra chính là chờ chết đói!"
Quyên Tử im lặng. Cái đầu dì Phương trung niên bên trái mở miệng:
"Quyên Tử, thật ra điều tôi muốn nói là chúng ta cứ đi theo bản đồ, tiếp tục tìm nơi thích hợp, trên đường tiện thể tìm chút lương thực, việc này không ảnh hưởng đến nhau."
Quyên Tử hiểu ý nghĩa của việc tìm lương thực, chính là cướp:
"Nhưng sao gọi là không ảnh hưởng, tôi không hiểu."
Dì Phương trẻ tuổi nói:
"Chúng ta đến nơi tiếp theo trước, hỏi xem họ có bằng lòng thu nhận chúng ta hay không, Nếu như bằng lòng thu nhận, chúng ta không nói gì cả, coi như gặp được ân nhân, chúng ta sẽ an phận thủ thường sống cùng họ. Nếu không muốn thu nhận, vậy thì thôi, chúng ta sẽ xin họ một ít đồ, ít nhất phải cho chút lương thực, đại nhân vật như Phan Đức Hải cũng cho chúng ta ăn, chút yêu cầu này của chúng ta cũng không quá đáng. Nếu ngay cả ăn cũng không cho, còn sỉ nhục chúng ta như con ả khốn nạn kia ở Vô Thân Hương, hoặc là lừa gạt chúng ta như Lưỡng Châm, chúng ta không thể khách sáo, nên đánh thì phải đánh, nên cướp thì phải cướp! Quyên Tử, cô cũng đã từng lang bạt bên ngoài, cô biết tìm một con đường sống khó khăn đến mức nào! Nếu chúng ta cứ tiếp tục làm người thật thà thì chỉ có nước chết!"
Quyên Tử cúi đầu không nói. Mãnh Tử ở bên cạnh lên tiếng:
"Chị, em cảm thấy dì Phương nói có lý, chúng ta phải tàn nhẫn một chút."
Quyên Tử lắc đầu:
"Chúng ta bị Quan Phòng Sứ đuổi theo sau đuôi, nếu đánh nhau với Địa Đầu Thần, trước sau đều có địch, hơn ba ngàn người chúng ta chẳng phải sẽ tiêu đời hết hay sao?"
Dì Phương già thở dài:
"Con gái à, nếu thật sự như vậy thì tốt rồi, dù sao cũng được chết thoải mái! Bây giờ chúng ta đã sắp tiêu hết rồi, chết dưới đao còn đỡ hơn chết đói!"
Dì Phương trung niên nói:
"Quyên Tử, chúng ta đã rời khỏi thành Tội Nhân, nếu muốn tiếp tục sống thì phải thay đổi tính cách một chút."
"Tính cách của Sở Nhị thay đổi rồi, đến mức tôi cũng sắp không nhận ra cô ta."
Trên đường đến thôn Chính Kinh, Mã Ngũ đang nói chuyện phiếm với Lý Bạn Phong. Lý Bạn Phong cười nhạo một tiếng:
"Cô ta có thể thay đổi thế nào?"
"Anh gặp rồi sẽ biết, cô ta so với trước kia thật sự là một trời một vực."
"Tôi không muốn gặp cô ta."
Lý Bạn Phong khoát tay, quay đầu lại gọi Tả Vũ Cương:
"Bảo những người phía sau đi sát vào, đầm lầy không dễ đi."
Địa bàn của Thu Lạc Diệp được khai hoang hơn bảy ngàn mảnh, Mã Ngũ đã từng khai hoang, nhưng có thể khai hoang cả trăm dặm, biến thành vùng đất của một nhà, đây là lần đầu tiên y trải qua. Không chỉ có y, ngay cả khi gọi cha y là Mã Xuân Đình ra, chuyện này cũng không dám nghĩ tới. "Lão Thất, đến giờ tôi vẫn không dám tin là thật, anh thật sự điên rồi, chuyện như vậy mà anh cũng làm được, năm đó Lục gia và Sở gia liên thủ, ngay cả mười dặm cũng không làm được."
Lý Bạn Phong nói:
"Cho nên tôi cũng không hiểu, chúng ta làm được việc này, ba phần là nhờ vào thủ đoạn của chúng ta, bảy phần là nhờ vào sự chiếu cố của Thu Lạc Diệp, Nhưng với thực lực của Sở gia và Lục gia năm đó, tại sao Địa Đầu Thần lại không cho họ khai hoang mảnh đất này? Nếu khai hoang thành công mảnh đất này, hai nhà bọn họ nhất định có thể kinh doanh, đối với Địa Đầu Thần mà nói thì chẳng có hại gì cả, tại sao họ không bỏ qua chuyện này, còn khăng khăng phải giết chết Sở Thiếu Cường?"
Mã Ngũ hạ giọng nói:
"Gần đây tôi cũng vừa nghe Tứ ca nói đến chuyện này, hình như bên trong còn có ẩn tình, nguyên nhân cái chết của Sở Thiếu Cường không chỉ là do khảo hạch khai hoang, hình như còn có sự nhúng tay của Quan Phòng Sứ."
Gương mặt Lý Bạn Phong giật giật:
"Quan Phòng Sứ đã quản đủ nhiều ở chính địa rồi, vậy mà mẹ nó đến tân địa còn không chịu yên phận, đám khốn nạn này không có chỗ nào mà không nhúng tay vào mà."
"Không nói đến Quan Phòng Sứ nữa, lão Thất, tối qua tôi cứ nghĩ đến mảnh đất này, cả đêm không ngủ được, anh nói xem, nếu mảnh đất này thật sự trở thành chính địa, anh muốn kinh doanh cái gì?"
Lý Bạn Phong cười đáp:
"Chúng ta là những địa chủ đầu tiên, muốn kinh doanh cái gì thì kinh doanh cái đó."
"Chuyện này tôi đã đặc biệt hỏi qua, những địa chủ đầu tiên không phải người bình thường, quy củ vẩy máu này vẫn còn, nếu được che chở, sau này sẽ không ai dám gây phiền phức cho anh trong việc làm ăn."
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Là gây phiền phức cho chúng ta, làm ăn là việc của hai chúng ta."
"Lão Thất, nơi này là do anh liều mạng giành được, tôi không dám..."
"Không có anh lo liệu việc kinh doanh, tôi lấy đâu ra vốn liếng mà liều mạng? Vẫn nên nghĩ đến tương lai, địa bàn này của chúng ta có thể phát triển đến mức nào."
Giọng Mã Ngũ hơi run rẩy:
"Tôi cũng không biết là nhờ phúc khí kiếp nào tu luyện mà đến, kiếp này có thể quen biết anh. Lão Thất, tôi... Tôi cảm thấy, miễn là chúng ta còn trên đời, hẳn là có thể phát triển thành một Dược Vương Câu thứ hai."
"Vậy thì không được, phải phồn hoa hơn cả Dược Vương Câu."
"Chúng ta cố gắng, có lẽ có thể trở thành Hắc Thạch Pha."
"Hắc Thạch Pha cũng hơi kém."
"Chẳng lẽ còn muốn biến thành thành Lục Thủy sao?"
"Phải xem bản lĩnh của anh em chúng ta!"
Mã Ngũ rất kích động, nhưng càng đi sâu vào tân địa, vấn đề thực tế càng rõ ràng. Nơi của Thu Lạc Diệp không phải là đất nông, không tiếp giáp với bất kỳ chính địa nào. Giữa một rừng tân địa, lại xuất hiện một mảnh chính địa, đây là tình huống gì? Đây là tình huống mà Mã Ngũ không thể hiểu được, toàn bộ Phổ La Châu ở thời điểm hiện tại cũng không có tình huống này. Thật sự có người sẽ trèo non lội suối, đến một thành thị ở sâu trong tân địa để sinh sống ư? Chuyện mất hứng để sau hẵng nói, dù sao việc khai hoang vẫn chưa kết thúc, chuyện của một vạn người càng chưa có phương án. Đến địa bàn của Thu Lạc Diệp, Sở Nhị ra đón, mảnh đất một dặm và ba dặm đều đã khai hoang xong, Sở Nhị chuẩn bị khai hoang một mảnh đất năm dặm. Khai hoang năm dặm cần chuẩn bị rất nhiều, mặt mũi Sở Nhị lấm lem bụi đất, bẩn thỉu như vậy, Lý Bạn Phong suýt chút nữa không nhận ra ả, Mã Ngũ ngược lại cảm thấy rất bắt mắt. "Nhị tiểu thư, vất vả rồi."
"Ngũ công tử, anh quá khen."
Sở Nhị mỉm cười, quay sang nói với Lý Bạn Phong:
"Thất ca, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy!"
Lý Bạn Phong đáp một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi ngay lập tức. Sở Nhị nói sau lưng:
"Tôi có vài lời muốn nói riêng với anh."
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Hai người cứ từ từ nói chuyện."
Mã Ngũ ngăn Lý Bạn Phong lại:
"Lão Thất, Nhị tiểu thư muốn nói chuyện với anh."
Lý Bạn Phong bất đắc dĩ, đi theo Sở Nhị đến một nơi vắng vẻ, hỏi:
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Sở Nhị cúi đầu, e thẹn cười, sau đó từ từ ngẩng đầu, hai mắt trợn ngược, nhìn Lý Bạn Phong:
"Nói đi là đi, cứ vậy mà bỏ tôi lại một mình ở Khổ Thái Trang?"
Lý Bạn Phong kinh ngạc:
"Cô đến Khổ Thái Trang để tu hành, tôi cũng đâu phải khổ tu, ở đó làm gì?"
"Bởi vì anh mà tôi bị Khổ bà bà đánh không biết bao nhiêu lần, món nợ này tính sao đây?"
"Cô đi tìm Khổ bà bà mà tính sổ, nói với tôi làm gì?"
"Anh đúng là không có lương tâm!"
Sở Nhị nhào tới động tay động chân với Lý Bạn Phong. Mã Ngũ nghe thấy động tĩnh thì bước đến, Sở Nhị vội vàng dừng tay, mỉm cười e thẹn:
"Thất ca, anh quá nóng vội rồi."
Nóng vội? Hai người họ làm gì vậy? Lý Bạn Phong chỉnh lại quần áo, nhìn Mã Ngũ:
"Anh nói cô ta thay đổi rồi? Cô ta thay đổi chỗ nào?"
Mã Ngũ không hiểu ý của Lý Bạn Phong, Sở Nhị thay đổi nhiều như vậy mà Lý Bạn Phong lại không nhận ra. Lý Bạn Phong không muốn nhìn Sở Nhị thêm nữa, xoay người bỏ đi. Sở Nhị đi theo phía sau, nhẹ nhàng nói:
"Thất ca, dì Hai của anh nhờ tôi gửi lời, nói anh đã lâu không đến thăm bà ấy."
"Lại nói bậy, tôi làm gì có dì Hai nào..."
Lý Bạn Phong đột nhiên dừng bước, thái độ với Sở Nhị trở nên tốt hơn không ít:
"Cái đó, Nhị tiểu thư, phiền cô nhắn với dì Hai, đợi tôi giải quyết xong việc lần này..."
Sở Nhị lắc đầu:
"Có lời gì thì anh nên tự mình nói với bà ấy, dì Hai thường nói với tôi, có vay phải có trả."
Lý Bạn Phong cười lớn:
"Hơ hơ, bà ấy nói chuyện nghe xa lạ quá, cháu trai trong nhà, thiếu nợ một chút thì có sao."
Sở Nhị lại nói:
"Dì Hai còn thường nói một câu, bà ấy nói anh là người thiếu rèn luyện, tốt nhất đừng để bà ấy đích thân đến bắt anh."
Lý Bạn Phong rùng mình, đang nghĩ xem làm thế nào để Sở Nhị nhắn lại cho Khổ bà bà, thì thấy Thu Lạc Diệp đến. Lão nhìn Sở Nhị, hỏi Lý Bạn Phong:
"Đây là tình nhân của cậu?"
"Ứ ừ! Xấu hổ quá đi!"
Sở Nhị đỏ mặt, quay người bỏ đi. Lý Bạn Phong rất tò mò, làm sao mà ả giả vờ được như vậy. Thu Lạc Diệp nói với Lý Bạn Phong:
"Huynh đệ, xảy ra chuyện rồi, cậu đã từng nghe nói đến thành Tội Nhân chưa?"
Lý Bạn Phong lắc đầu, hắn thật sự chưa từng nghe nói. Thu Lạc Diệp nói:
"Thành Tội Nhân là địa bàn của Tam Đầu Xoa, bên trong toàn là quái vật, có một đám quái vật chạy thoát từ thành Tội Nhân. Bọn chúng đến gần địa phận của chúng ta, muốn gây sự với chúng ta, chuyện này ta sẽ tự mình giải quyết, có thể nói chuyện thì nói chuyện, nếu không nói rõ ràng được thì sẽ đánh, chuyện khai hoang phải làm phiền cậu nhiều hơn rồi, mấy ngày sắp tới ta không rảnh đâu."
Thu Lạc Diệp xoay người bỏ đi, Lý Bạn Phong ngăn lão lại:
"Thu đại ca, ông đừng vội đi, ông đi e là sẽ hỏng việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận