Phổ la chi chủ

Chương 176: Lam Diệp Dương

Lam Diệp Dương?
Đây là phương thuốc do Hồng Liên phá giải ra ư?
Tại sao chỉ có ba chữ?
Chẳng phải Mã Ngũ đã nếm ra mấy chục loại dược liệu sao?
Vì để che giấu tai mắt người khác?
Vậy cũng ‌không cần phải dùng mấy chục loại dược liệu để che giấu một loại trong đó chứ?
Chuyện này còn phải hỏi Mã Ngũ.
Mã Ngũ tỉnh lại sau một giấc, đầu óc sảng khoái, lại định suy tính về phương thuốc, kết quả Lý Bạn Phong nói là đã làm mất bột thuốc.
Mã Ngũ ảo não:
"Anh Lý, bột thuốc quý giá như vậy mà anh lại làm mất rồi?"
"Trước hết tạm gác chuyện bột thuốc sang một bên, anh biết Lam Diệp Dương là thứ gì không?"
"Biết."
Mã Ngũ gật đầu:
"Đặc sản nổi danh nhất vùng tân địa này chính là Lam Diệp Dương, lúc trước, nơi này vốn dĩ không có thôn, không hề ít thợ săn đến tân địa để săn Lam Diệp Dương, quanh năm suốt tháng tập trung ở lân cận, lúc này mới hình thành thôn Lam Dương."
Hóa ra tên của thôn Lam Dương là từ Lam Diệp Dương này mà có.
Lý Bạn Phong hí hửng hỏi:
"Anh Mã, Lam Diệp Dương ở đâu? Chúng ta đi chặt một gốc mang về."
"Chặt một gốc?"
Mã Ngũ cười khổ:
"Anh Lý, anh đúng là khí phách, đừng nói cả cây, anh biết muốn nhặt vài chiếc lá thôi đã khó đến cỡ nào chưa?
Lam Diệp Dương bởi vì bị săn bắt quá mức, ba mươi năm trước đã không còn xuất hiện, nghe nói có người nhìn thấy ở chỗ sâu hút trong tân địa, là thật hay giả tạm thời khó nói, nơi đó cũng không phải là nơi người bình thường có thể đi."
Lý Bạn Phong suy tư một hồi lâu, nói:
"Nếu không thì chúng ta đi thử vận may xem sao?"
Mã Ngũ càng cảm thấy khó hiểu:
"Anh Lý, chúng ta đi tìm vận may này làm gì? Món hàng Lam Diệp Dương này chúng ta cũng không dùng được."
Lý Bạn Phong hỏi:
"Lam Diệp Dương rốt cuộc có tác dụng gì?"
Mã Ngũ không rõ ý đồ của Lý Bạn Phong cho lắm, ngay cả tác dụng cũng chẳng biết, vậy tại sao hắn lại đột nhiên muốn tìm Lam Diệp Dương?
"Lam Diệp Dương dùng trong chế tạo vũ khí, mài thân cành thành bột phấn, thêm vào trong nước thép, vũ khí chế tạo ra sẽ cực kỳ bền bỉ, nếu như thêm lá cây vào, vũ khí còn có thể tự mang độc tính."
Chế tạo vũ khí?
Đây không phải ‌dược liệu?
Lý Bạn Phong có hiểu lầm rất lớn về Lam Diệp Dương.
Mã Quân Dương ‌nói:
"Anh Lý, nếu anh thiếu vũ khí, chúng ta đi mua loại làm sẵn, còn về chuyện Lam Diệp Dương thì tạm gác lại, thợ rèn biết dùng Lam Diệp Dương khó kiếm lắm."
Lam Diệp Dương không có dược tính? ‌.
Không đúng!
Lam Diệp Dương chắc chắn có dược tính, nếu không thì hoa sen đồng sẽ chẳng tùy tiện đưa ra gợi ý như vậy.
Lý Bạn Phong suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định đi tìm Lam Diệp Dương, Mã Ngũ thở dài:
"Mà ‌thôi, tôi thu xếp đồ đạc, cùng anh đi tân địa thử vận may vậy."
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Anh đừng đi, ở lại giữ nhà, cung cấp chút manh mối cho tôi là được rồi."
Mã Ngũ lo lắng cho Lý Bạn Phong, nhưng suy nghĩ kĩ lại, bản thân đi theo rất có thể sẽ biến thành gánh nặng.
Y lấy ra một cuốn vở, ghi lại những kiến thức của mình từ khi đến thôn Lam Dương, xé ra một tờ trong đó, nói với Lý Bạn Phong:
"Tin đồn liên quan tới Lam Diệp Dương thật sự có, nhưng đại đa số đều là nói nhảm, chỉ có đầu mối này là đáng tin cậy.
Đây là một lão thợ săn nói cho tôi biết từ nửa tháng trước, ông ta nói mình nhìn thấy Lam Diệp Dương ở Rừng Quýt trong tân địa, còn muốn hỏi tôi về giá thị trường, lão thợ săn này cũng có chút tiếng tăm ở trong thôn, tôi đoán ông ta không thể bịa chuyện nói dối được."
Lão thợ săn này tên là Thẩm Học Vĩnh, Lý Bạn Phong lập tức tìm đến nhà lão ngay trong ngày, cho ba mươi đồng Đại Dương, hỏi thăm về chuyện Lam Diệp Dương.
Thẩm Học Vĩnh thu tiền, đếm đi đếm lại tận năm lần, cất vào trong ngực, nói với Lý Bạn Phong:
"Lam Diệp Dương xuất hiện ở Rừng Quýt, xuất phát từ cửa thôn, đi chừng nửa tháng là tới."
"Nửa tháng?"
Lý Bạn Phong ngẩn người ra một hồi, hắn không ngờ khoảng cách lại xa đến vậy.
"Người bình thường thì phải tốn nửa tháng, đường vừa xa mà vừa khó đi, nếu là lữ tu đã lên tầng một, dựa vào Xu Cát Tị Hung, chạy thục mạng không phân biệt ngày đêm thì năm sáu ngày là tới, còn cấp độ cao hơn nữa thì tôi không biết."
Lữ tu tầng một năm sáu ngày đã có thể chạy đến, tầng hai có lẽ chừng ba ngày là cùng.
Khoảng cách này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của Lý Bạn Phong.
Nhưng mấu chốt là Lý Bạn Phong không thể dốc toàn lực để chạy, hắn còn phải xách theo lão thợ săn này, hắn không biết Rừng Quýt ở đâu.
Nhưng lão thợ săn không thể làm người dẫn đường cho hắn:
"Vị lão gia này, tôi thật sự cũng muốn cùng ngài vào tân địa một chuyến, ngài là người biết hàng, vài ngày trước tôi tìm Ngũ công tử hỏi qua về giá của Lam Diệp Dương, kết quả Ngũ công tử nói với tôi, một chiếc lá, một ngàn đồng."
"Ông ngại ít sao?"
Lão thợ săn thở dài, lắc đầu nói:
"Cũng không thể nói là ít, nếu đổi lại là Tống Gia Sâm trước kia, ngay cả ba trăm đồng cũng chưa chắc đã chịu ói ra, nhưng thứ này là Lam Diệp Dương, là Lam Diệp Dương đó!
Vị lão gia này, có lẽ là ngài không biết tác dụng của Lam Diệp Dương như thế nào, ngâm một chiếc lá trong nước thép, không cần ngài thoa thuốc, tự bản thân vũ khí cũng đã mang độc, có thể sử dụng mười mấy ‌năm, món hàng này nếu trở về bốn mươi năm trước, một chiếc lá của Lam Diệp Dương cũng có thể bán được hơn một vạn!"
Lý Bạn Phong nhíu mày, ‌theo lý thì Mã Ngũ không nên ép giá căng đến mức như vậy.
Lão thợ săn cười khổ:
"Thật ra cũng không trách Ngũ thiếu gia được, Lam Diệp Dương đã tuyệt chủng, thợ rèn biết dùng Lam Diệp Dương cũng tuyệt chủng, thứ này không có giá thị trường, Ngũ thiếu gia thật sự cũng không ra giá cao được.
Thời điểm tôi nhìn thấy Lam Diệp Dương, trong lòng như nở hoa, vốn định làm một vố lớn, nhưng giá của Ngũ thiếu gia báo ra khiến tôi thấy đau lòng.
Ba ngày trước tôi lại vào tân địa, muốn thử vận may trong rừng Thúy Trúc, biết đâu lại gặp được Bách Trúc Tiên, cũng có thể kiếm được một bộn, thật sự là bắt gặp Bách Trúc Tiên, nhưng đáng tiếc là tôi thất thủ, Trúc Tiên chẳng thấy đâu, chỉ thấy trăm cây trúc xuyên thủng tim."
Nói xong, lão thợ săn vén áo lên, chỉ trỏ vào một loạt những lỗ thủng trong suốt trên ngực:
"Tôi chưa đếm kĩ, một trăm lỗ thì chưa tới, nhưng đâu đó cũng tầm hai ba chục."
Lý Bạn Phong nghiêm túc đếm một lượt, tổng cộng hai mươi tám lỗ.
Hai mươi sáu lỗ trong số đó có thể trực tiếp nhìn xuyên qua từ trước đến sau ngực.
Có một lỗ khép lại một nửa, còn lại một nửa, có thể nhìn thấy máu thịt lúc nhúc bên trong.
Lỗ còn lại thì căn bản đã khép miệng hoàn toàn.
Lão già này bị thương, có lẽ không vào tân địa được.
Nhưng quan trọng là Lý Bạn Phong không thể hiểu nổi, lão thợ săn này làm thế nào mà còn sống đến tận bây giờ?
"Mạo muội hỏi ông một câu, đạo môn của ông là gì?"
Lý Bạn Phong lại mớm cho mười đồng Đại Dương, tìm hiểu đạo môn là điều kiêng kị, không thể nào cạy miệng người ta miễn phí được.
Lão thợ săn thu tiền, cười đáp:
"Có lẽ phải khiến ngài chê cười rồi, thể tu tầng hai, tôi là con giun."
Con giun, chính là con giun.
Đúng là không thể xem thường loài sinh vật này, chỉ riêng năng lực tự chữa lành cũng đã khiến Lý Bạn Phong cực kỳ hâm mộ không thôi.
Tuy không đi theo vào tân địa được, nhưng lão thợ săn cũng không nuốt trắng tiền của Lý Bạn Phong, lão vẽ cho Lý Bạn Phong một tấm bản đồ.
Là một thợ săn nửa chữ cũng không biết, bản đồ do lão vẽ đương nhiên không thể chính xác, nhưng những ý tứ được biểu đạt thì rất rõ ràng.
"Con đường núi này tên là Hồ Lô Câu, lúc càng chạy thì càng hẹp, về sau càng chạy lại càng rộng, dọc đường rất nhiều muỗi, nhất là chỗ nút thắt của hồ lô, muỗi to muỗi nhỏ cả đống, nhiều đến mức che lấp hết tầm nhìn của cậu.
Nơi này nhất định phải chạy nhanh một chút, nếu không thì chắc còn lại mỗi cái xác khô.
Qua Hồ Lô Câu, địa phương kế tiếp tên là Hồng Nê Cương, nghĩa là gò bùn đỏ, là một vùng đầm lầy, nơi này không thể đi gấp được, mỗi bước đều phải thật cẩn thận từng li từng tí, tôi từng nhìn thấy một người rơi xuống Hồng Nê Cương, chưa đến ba nốt nhạc, cả người đã chìm nghỉm xuống dưới.
Tôi thì không sợ, tôi có thể leo ra, nếu cậu không có bản lĩnh này, phải mang theo một cây gậy tốt, vừa thăm dò vừa nhích từng bước.
Còn có sông Thiết Tuyến, nhớ thật kỹ, tuyệt đối không được xuống nước...
Còn có Tiểu Hoàng Tuyền, con đường này mất mạng dễ như chơi, mà lại vô cùng dài, lúc đi đường phải nhìn hướng gió thật kĩ...
Qua Tiểu Hoàng Tuyền chính là Rừng Quýt, Rừng Quýt là nơi an toàn, quýt có thể ăn, nhưng phải tuân thủ quy củ, có thể bắt gặp được Lam Diệp Dương hay không thì phải xem vận may của cậu..."
Lão thợ săn căn dặn qua một lượt về các địa phương dọc đường, còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện lương thực.
"Lương thực không thể mang theo nhiều, đoạn đường này đầy gian nguy, thà rằng chịu đói cũng đừng tự mua dây buộc mình, đến Rừng Quýt là sẽ có ăn."
Lý Bạn Phong rất hiếu kỳ:
"Theo cách đi mà ông nói, cả đi cả về phải mất một tháng, không mang theo đủ lương thực thì trên đường ông ăn cái gì?"
Lão thợ săn cười đáp:
"Tôi có thể ăn đất, mỗi loại đất lại có mỗi hương vị khác nhau, bùn nhão ở Hồng Nê Cương có mùi vị đậm đà nhất, giống như được kho qua xì dầu vậy, nhờ vậy mà tiết kiệm được chút muối."
Lý Bạn Phong bó tay, cáo từ rời đi, trở về kho hàng chuẩn bị hành trang.
Mã Ngũ khuyên Lý Bạn Phong:
"Anh Lý, Lam Diệp Dương không có giá thị trường, liều mạng vì thứ này thật sự chẳng đáng."
Lý Bạn Phong không nghe, Mã Ngũ bất đắc dĩ nói:
"Anh không cho tôi đi cũng được, để Tả Vũ Cương đi theo anh, trên đường còn có thể chiếu cố lẫn nhau."
"Để hắn đi theo tôi, anh làm sao lo liệu ở đây được?"
Lý Bạn Phong thuê Tả Vũ Cương chính là bởi vì Mã Ngũ quá yếu.
Thu xếp hành lý xong xuôi, Lý Bạn Phong xuất phát từ sáng sớm, một đường hướng về phía nam chạy đến Hồ Lô Câu.
Muỗi ở đây nhiều khủng khiếp, cách Hồ Lô Câu còn có hơn mười dặm mà từng bầy từng bầy muỗi lớn đập vào mặt.
Lão thợ săn vất vả cả chặng đường là bởi vì vật tư của lão ta có hạn, còn Lý Bạn Phong dựa vào tài nguyên của cả thôn Lam Dương, hơn nữa còn có kinh nghiệm do lão thợ săn tổng kết ra, thủ đoạn đối phó phong phú hơn rất nhiều.
Hắn lấy ra một cái bình từ trong balo, đổ dầu mỡ trong bình ra, thoa lên khắp người.
Đây là dầu mỡ được luyện chế từ Cóc Chín Chân, loài cóc này thích ăn muỗi nhất, mỗi ngày có thể ăn hàng vạn con, muỗi vừa ngửi thấy mùi này thì lập tức tránh xa, nhân lúc dầu chưa khô, Lý Bạn Phong cắm đầu chạy một mạch, chưa đến nửa tiếng đã chạy ra khỏi hẻm núi dài hơn ba chục dặm.
Ra khỏi Hồ Lô Câu, đến Hồng Nê Cương, Lý Bạn Phong không dám ẩu, chậm rãi bước từng bước, dùng Đường đao làm gậy, dựa vào Xu Cát Tị Hung mà cẩn thận từng chút một nhích về phía trước.
"Huyền huyền yểm ức thanh thanh tư, tự tố ‌bình sinh bất đắc chí, chủ quân, thuộc hạ chính là danh đao một đời, ngươi dùng ta đâm vào trong bùn nhão như vậy có thích hợp không?"
Lý Bạn Phong dùng Đường đao thăm dò đường phía ‌trước, đáp lại một câu:
"Ý cảnh đến là được rồi."
Đường đao giũ bùn bám đầy thân:
"Cái này gọi là ý cảnh gì? Trong bùn nhão thì đào đâu ra ý cảnh gì? Chủ quân đây là đang làm nhục thuộc hạ."
Vùng đầm lầy mười lăm dặm, Lý Bạn Phong đi hơn năm tiếng.
Xuyên qua Hồng Nê Cương, đến sông Thiết Tuyến, mặt sông đen kịt, rộng hơn ba chục mét, chảy xiết từ tây sang đông.
Tu giả biết bay có thể bay qua, còn tu giả không biết bay thì phải nghĩ cách dùng pháp bảo hoặc là linh vật để vượt ‌qua.
Nhưng tuyệt đối ‌đừng nghĩ đến việc bơi qua, cho dù là thủy tu cũng không dám.
Bởi vì trong con sông này căn bản không ‌có nước.
Trong dòng sông cuồn cuộn chảy xiết không phải là nước, mà là chi chít Thiết Tuyến Trùng.
Đám Thiết Tuyến Trùng này không biết là bị sức mạnh gì thúc đẩy, không ngừng bò về một hướng cố định. Nếu có ai đó lỡ chân bước vào "con sông" này, vô số Thiết Tuyến Trùng sẽ chui vào trong thịt, chỉ cần chỗ nào có lỗ là chui vào hết, chỗ không có lỗ thì bọn chúng tự mở ra một cái để chui vào, cả người đều sẽ biến thành ổ của Thiết Tuyến Trùng, chúng không chỉ sống bên trong mà còn muốn sinh sôi nảy nở.
Lý Bạn Phong không biết bay, trên tay cũng không có pháp bảo biết bay.
Phương pháp hắn qua sông cũng đơn giản thôi, lấy chìa khóa ra, mở Tùy Thân Cư, sau đó ném chìa khóa qua bờ bên kia, rồi lại bước ra từ Tùy Thân Cư.
Qua sông Thiết Tuyến lại là một vùng hoang nguyên, nơi này không có gì đặc biệt, cứ cắm đầu chạy một mạch là xong.
Chạy suốt mười sáu tiếng, Lý Bạn Phong cũng đi được gần một nửa lộ trình.
Sở dĩ đi nhanh như vậy, thứ nhất là bởi vì Lý Bạn Phong không cần dò đường, có sẵn đường tắt do lão thợ săn đã chỉ, thứ hai là tốc độ của lữ tu tầng hai thật sự rất nhanh, mà Lý Bạn Phong cũng chuẩn bị vô cùng đầy đủ, không cần phải tay xách nách mang, mọi thứ đều ném vào Tùy Thân Cư, khi nào dùng thì lấy.
Với tốc độ này, Lý Bạn Phong không cần phải mất ba ngày đường, chỉ cần tiếp tục chạy như vậy, tầm hai ba giờ chiều ngày mai sẽ đến Rừng Quýt.
Nhưng hắn không muốn chạy nữa, suốt đoạn đường này đã tiêu hao quá nhiều sức, hai chân Lý Bạn Phong đang không ngừng run rẩy.
Về nhà rồi nghỉ qua đêm là cơ sở tu hành của trạch tu, cũng là cách tu dưỡng cơ bản hằng ngày của một trạch nam.
Vào Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong cởi quần áo ướt đẫm bùn, ngồi bên cạnh máy hát.
Chập chập cheng cheng cheng!
Máy hát ân cần hỏi han:
"Tướng công người đầy phong trần như vậy, chắc chắn là mua thức ăn rồi nhỉ."
"Nương tử đừng sốt ruột nữa, ngày mai, ngày mai chắc chắn sẽ mua về món ăn hảo hạng."
Lý Bạn Phong ăn hai hộp đồ hộp, một hộp bánh quy, lăn đùng ra ngủ say.
Máy hát vô cùng‌ bất mãn, vừa dùng hơi nước tẩy rửa quần áo cho Lý Bạn Phong, vừa phàn nàn:
"Ngày mai ngày mai, ngày nào cũng nói ngày mai, cho hắn tu vi tầng ba, kết quả vẫn để người ta phải chịu đói!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận