Phổ la chi chủ

Chương 331: Trạch lữ tương khắc, cũng tương sinh

Đêm khuya, Mã Ngũ sắp xếp xong rạp chiếu phim, đang định ra về thì vừa đến cửa đã thấy một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp đi tới.
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, nhưng biểu cảm cứng nhắc, gặp vào lúc nửa đêm trông thật đáng sợ.
"Quân Dương, lâu rồi không gặp."
Cô ta quen mình sao?
Mã Ngũ cũng cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Tả Vũ Cương lập tức nhận ra: "Đông Xuân tiểu thư!"
Người đến chính là Lục Đông Xuân, bình thường nàng rất ít khi ra ngoài, chỉ gặp Mã Ngũ hai lần, Mã Ngũ không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Tả Vũ 
Cương từng là thuộc hạ thân tín của 
Lục Đông Lương, hắn ta từng gặp Lục Đông Xuân không ít lần. 
Lục Đông Xuân là con gái của L·ụ·c Mậu Tiên, Lục Mậu Tiên từ trước đến nay 
luôn đối đầu với Thất gia, Tả Vũ Cương lo lắng Lục Đông Xuân sẽ bất lợi cho Mã Ngũ, bèn ra hiệu cho Mã Ngũ nên 
giữ khoảng cách với nàng. 
Lục Đông 
Xuân nhìn Mã Ngũ với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt nàng trong veo đến mức khiến Mã Ngũ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó. 
"Có thể tìm một chỗ nói chuyện không?" Lục Đông Xuân hỏi. 
Mã Ngũ dẫn Lục Đông Xuân vào rạp chiếu phim, 
mở một phòng riêng, Tả Vũ Cương luôn túc trực bên cạnh. 
Lục Đông Xuân nhìn Mã Ngũ, nói bằng giọng đều đều: 
"Tôi đến đây là muốn bàn bạc với cậu chuyện báo 
thù cho cha tôi." 
Mã Ngũ cũng hiểu 
quy tắc, y đã từng nộp hoa hồng cho Lục gia, coi như là thế lực bên ngoài của Lục gia, nếu Lục gia có chuyện, theo lý mà nói, Mã Ngũ nên ra tay giúp đỡ. 
Nhưng người ngoài khác với người trong nhà, nếu Mã Ngũ không muốn đi thì cũng 
có lý do để từ chối. 
Y đi theo dòng chính của Lục gia, không cần thiết phải nghe theo lệnh của Lục 
Mậu Tiên. 
Y thậm chí 
có thể nói thẳng là sau này không cần Lục gia che chở nữa, trực tiếp cắt đứt quan hệ. 
Nhưng Mã Ngũ là người cẩn thận, Lục Đông Xuân đến 
quá đột ngột, Mã Ngũ không có sự chuẩn bị từ trước, trong tình huống không chuẩn bị trước, y sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định. 
"Dì Đông Xuân, chúng ta uống một ly trước đã."  
Mã Ngũ định rót rượu cho Lục Đông Xuân, Tả Vũ Cương ngăn lại, ra hiệu cho y không nên rót rượu cho Lục Đông Xuân. 
Lục Đông Xuân nhìn chằm chằm vào Mã Ngũ, khiến y cảm thấy không thoải mái. 
Y đặt ly rượu xuống, không khách sáo nữa: "Chuyện này, để tôi suy nghĩ 
kỹ đã, trong vòng một hai ngày sẽ trả lời dì." 
Tiễn 
Lục Đông Xuân đi, Mã Ngũ tìm Lý Bạn Phong, kể lại chuyện vừa rồi. 
"Lão Thất, anh nói xem chuyện này chúng ta có nên quản không?" 
“Quản, Lục gia vừa xảy ra chuyện, chúng ta đã phủi tay bỏ đi, về sau ai còn dám giao thiệp cùng chúng ta?” 
Mã Ngũ cũng hiểu đạo lý này, nhưng trong lòng y không thoải mái: “Tôi thật sự không muốn giúp thằng chó già Lục Mậu Tiên kia.” 
“Ai nói phải giúp lão? Chúng ta có người trong nhà mà.” 
Mã Ngũ ngẩn ra: “Anh nói là Lục Xuân Oánh?” 
Lý Bạn Phong gật đầu: “Con bé là người trong gia tộc, Hầu Tử Khâu chắc chắn sẽ mang con bé theo, đây là cơ 
hội tốt để nó tạo dựng uy tín. 
Lăng Diệu Ảnh bây giờ đang theo dõi chúng ta, đúng lúc nhân cơ hội này xử lý hắn.” 
Mã Ngũ gật đầu: “Muốn đối phó Lăng Diệu Ảnh, chỉ dựa vào một mình Tả Vũ Cương thì 
chắc chắn không được. 
Tôi đến thôn Chính Kinh tìm Thu Lạc Diệp thương lượng một chút, mượn thêm A 
Cầm và Ác Khẩu Phụ, hai người này đều là trợ thủ tốt.” 
Chuyện đã định, đêm đó Mã Ngũ đi đến thôn Chính Kinh, chờ tìm được Thu Lạc Diệp, nói rõ sự tình, Thu Lạc Diệp 
nghiêm túc suy nghĩ một phen: “Người cậu muốn đối phó là một khuy tu tầng bảy, tâm ngoan thủ lạt, còn có một đống lớn pháp bảo. 
Ác Khẩu Phụ và A Cầm đều là tầng sáu, để cho hai nàng đi, e là cậu không chiếm được tiện nghi, ta sẽ tìm cho cậu một nhân thủ hữu dụng khác.” 
Địa Đầu Thần nhiệt tình như vậy, Mã Ngũ cũng không tiện từ chối, y lo lắng Thu Lạc Diệp tìm đến một dị quái kiểu như Thoa 
Nga phu 
nhân, loại hình này không tiện đưa đến thành Lục Thủy. 
Không ngờ Thu Lạc Diệp suy nghĩ rất chu toàn, lão tìm tới một người phụ nữ cao gầy cường tráng, nhìn dung nhan chừng ba mươi tuổi, khá xinh đẹp. 
“Nàng tên là Hỏa Linh, là một hỏa linh, tu vi tầng bảy, thân thủ tốt, đạo môn chiếm tiện nghi, ở địa giới này của ta cũng hiếm có địch thủ, người này cho cậu mượn, ngày nào đó cậu gọi người xây thêm mấy tòa tiểu lâu ở chỗ ta, tăng thêm nhân khí, coi như đền ơn ta vậy.” 
Thu Lạc Diệp làm việc thật là sảng khoái, Mã Ngũ mang theo Hỏa Linh đi tìm Thủy Dũng Tuyền, che giấu khí tức dị quái. 
Thủy Dũng Tuyền nhận ra Hỏa Linh, dẫn Mã 
Ngũ đến chỗ không người, hỏi riêng: “Cậu dẫn nàng đến chính địa làm gì?” 
Mã Ngũ không giấu diếm, kể lại đại khái mọi chuyện. 
Thủy Dũng Tuyền cau mày: “Việc này 
nên để cho A Cầm đi, nàng ấy mới là sát thủ hạng nhất, Ác Khẩu Phụ cũng được, mụ ta làm việc ổn thỏa, sẽ không dễ dàng lộ ra sơ hở.” 
Mã Ngũ nói: “Thu Lạc Diệp nói tu vi của Hỏa Linh cao hơn, càng có thể đánh, ra tay cũng nắm chắc hơn.” 
Thủy Dũng Tuyền tặc lưỡi: “Lúc ta ở phàm 
trần, ta cũng 
đã làm không ít chuyện như vậy, chọn người phải có nhãn lực, chưa chắc người càng có thể 
đánh thì 
càng dùng được. 
Nếu cậu và Thu Đại Tượng đã nói định rồi, ta cũng không tiện can thiệp, cậu tuyệt đối phải dỗ dành Hỏa Linh cho khéo, tính tình người này không phải quá tốt.” 
Thủy Dũng Tuyền che giấu khí tức của Hỏa Linh. 
Tính tình người này quả thực không tốt, Thủy Dũng Tuyền là thủy tu, kỹ pháp lão dùng khiến Hỏa Linh có chút chán ghét, trong lúc đó còn cãi nhau với Thủy Dũng Tuyền hai câu, Thủy Dũng Tuyền không chấp nhặt với nàng. 
Mã Ngũ cũng là lần đầu tiên gặp mặt Hỏa Linh, nhìn t·í·n·h 
tình của nàng cũng không phải quá dễ ở chung, trên đường đi, hai người không nói chuyện, chỉ ở trong xe ngựa thử ngủ một giấc. 
Chờ trở lại Tiêu Dao Ổ, Hỏa Linh cảm thấy xe ngựa quá xóc nảy, ngủ không quá thoải mái, hai người 
tìm một gian phòng, lại ngủ một giấc. 
Hai giấc ngủ qua đi, giữa hai người không còn câu nệ như trước. 
Buổi chiều, Mã Ngũ nhận được tin của Lục Đông Xuân, đêm đó sẽ tìm 
Lăng Diệu Ảnh ra tay. 
Mã Ngũ cảm thấy sự việc đến quá gấp, Hỏa Linh cảm thấy không hề gấp chút nào: “Nhanh chóng báo cáo kết quả công tác, nhanh chóng xong việc, nhanh chóng tiếp tục ngủ. Giết có một người mà các cậu phí sức như vậy, có công phu này, tôi giết sạch trong phạm vi một dặm!” 
Lý Bạn Phong 
nhận được tin tức, cũng cảm thấy gấp gáp 
vừa đúng: “Nếu trì hoãn nữa, hẳn là Lăng Diệu Ảnh cũng đã nhận được tin tức, đừng nhìn Lục gia tìm nhiều nhân 
thủ như vậy, Lăng Diệu Ảnh là khuy tu, pháp bảo trong tay rất nhiều, nhân thủ cũng không ít, nếu phòng bị đầy đủ, ai thắng ai thua thật đúng là khó mà nói.” 
Hắn trở về Tùy Thân Cư, chuẩn bị cho trận ác chiến buổi tối. 
Trước khi ác chiến vẫn luôn ở trong nhà, không chỉ có thể bảo toàn chiến lực 
tốt nhất, còn có thể bảo toàn đặc tính bị người ta xem nhẹ. 
Lần trước đối 
mặt với Lăng Diệu Ảnh, Lý Bạn Phong đã rời khỏi Tùy Thân Cư hơn bảy tiếng, lúc ấy đã lừa được Đồ Ánh Hồng, nhưng không thể lừa gạt được đôi mắt của Lăng Diệu Ảnh. 
Nếu như vừa mới từ trong nhà đi ra, 
có lẽ ngay lúc mình hiện 
thân, Lăng Diệu Ảnh cũng chưa chắc có thể phát giác. 
Chờ chút! 
Lý Bạn Phong đột 
nhiên ngồi bật dậy khỏi giường. 
Không phát hiện có gì khác biệt với không nhìn thấy? 
Từ khái niệm mà nói thì có sự khác nhau, không nhìn thấy là hoàn toàn không xuất hiện ở trong tầm mắt của đối phương. 
Không phát hiện, là xuất hiện ở trong tầm mắt đối phương, nhưng đối phương không chú ý tới. 
Nhưng từ trên bản chất mà nói, hiệu 
quả là giống nhau, đối phương 
đều không cảm giác được sự tồn tại của mình. 
Đối với kỹ pháp Cưỡi Ngựa Xem Hoa mà nói, hiệu quả này cũng giống 
như vậy sao? 
Nếu như hôm qua mình vẫn luôn 
nhìn chằm chằm Đồ Ánh Hồng, có thể trực tiếp khiến ả nổ tung hay không? 
Giữa trạch tu và lữ tu chẳng lẽ thật sự chỉ có khắc chế lẫn nhau? 
Có thể cũng có một mặt xúc tiến lẫn nhau hay không? 
Việc này không thể nào dò hỏi được, bởi vì hai đạo môn trạch lữ dưới tình huống bình thường không thể song tu, rất khó tìm được tiền lệ giống Lý Bạn Phong. 
Không thể hỏi nhưng có thể nghiệm chứng, đêm nay tìm Lăng Diệu Ảnh trả thù, vừa vặn là một cơ hội, 
cho dù tạm thời không đối phó được Lăng Diệu Ảnh, 
đối với thủ hạ của y cũng có thể thử một lần. 
Nếu như kỹ pháp Cưỡi Ngựa Xem Hoa và đặc tính dễ dàng bị người khác xem nhẹ của trạch tu bổ trợ cho nhau, Lý Bạn Phong lần này có thể kiếm lợi lớn! 
Mục lực!  (sức nhìn của ánh mắt) 
Cưỡi Ngựa Xem Hoa không chỉ cần tốc độ, không chỉ không thể bị đối phương nhìn thấy, còn cần mục lực. 
Mục lực phải huấn luyện như 
thế 
nào? 
Lý Bạn Phong nằm trên giường, 
để huyết mạch toàn thân thông suốt, tập trung ý niệm vào hai mắt, lấy ra ảnh chụp ở Hắc Thạch Pha. 
Tàu Hỏa công công từng nói, lữ tu đến một cảnh giới nhất định sẽ không 
còn 
đi trên mặt đất nữa, mình nhìn ảnh chụp, có thể cảm giác được tu vi chậm rãi tăng lên, đây chính là biện pháp 
tốt để huấn luyện mục lực. 
Vừa xem ảnh, vừa hồi tưởng lại tình huống lúc đó, muốn thử dùng hai mắt xuyên thấu ảnh chụp, nhìn thấy cảnh tượng lúc đó. 
Nói thật, tu 
vi tăng lên dường như nhanh hơn không ít, c·h·i·ê·u này 
rất hữu hiệu! 
Nương tử ở bên cạnh nhắc nhở một câu: “Ai ya tướng công, mắt đừng trừng lớn như vậy, cẩn thận tròng mắt chàng rơi vào trong quả đào của cô nương kia kìa.” 
Nương tử lại nói đùa. 
Lý Bạn 
Phong bị cắt ngang suy nghĩ, tu 
vi tăng lên cũng đình trệ. 
Hắn đổi một tấm ảnh khác muốn xem tiếp, đột nhiên cảm thấy không đúng. 
Giọng nói vừa rồi của nương tử không đúng. 
Giọng nói của nàng suy yếu hơn trước rất nhiều. 
“Nương tử, có phải lại đói bụng rồi không?”  
Lý Bạn Phong gần đây 
thường xuyên ra ngoài mua thức ăn, nhưng chất lượng thức ăn thật sự không cao cấp, chỉ 
có hai tên du côn tầng một, còn lại đều là dê trắng non. 
Nương tử khẽ cười một tiếng: “Tướng công không cần lo lắng, tiểu thiếp không đói.” 
Nghe giọng nương tử ỉu xìu như vậy, Lý Bạn Phong không khỏi đau lòng. 
Hồng Oánh ở bên cạnh cười nói: “Ác phụ, nếu ngươi còn không được 
ăn một bữa no, đừng nói mang hắn lên tầng sáu, chỉ sợ tu vi của ngươi 
cũng không giữ được!” 
Máy hát hừ lạnh một tiếng: “Đừng 
nghe tiện nhân này nói bậy, tiểu 
thiếp thật sự không đói.” 
Lý Bạn Phong nhẹ nhàng vuốt ve mâm đĩa của máy hát: “Nương tử, đừng vội, đêm nay ta sẽ đi mua thức ăn, mua thức ăn thật 
ngon về.” 
Hắn nằm lại trên giường, cầm ảnh chụp tiếp tục tập luyện mục lực. 
*** 
Bên Mã Ngũ, phân phát linh vật cùng với pháp bảo bên người cho Tả Vũ Cương và Hỏa Linh, Hỏa Linh chê đồ vật vướng víu, trả lại cho Mã Ngũ. 
“Những thứ này đều vô dụng, chờ đánh nhau, cậu sẽ biết thủ đoạn của tôi.” 
*** 
Khâu Chí Hằng dẫn Đàm Phúc Thành đến một tòa phủ đệ ở phía đông thành. 
Lục Xuân Oánh và Tiêu Diệp Từ đã sớm chờ ở đại sảnh. 
Tiêu Diệp Từ rất sợ hãi: “Khâu quản gia, anh phải chăm sóc bé con cho tốt, anh đã nói rồi, chỉ là để cho con 
bé 
lộ mặt, không thể để cho con bé ra tay!” 
Khâu Chí Hằng gật đầu: “Yên tâm đi.” 
Lục Xuân Oánh nói: “Khâu đại ca, khi thật sự đánh nhau, anh không cần phải để ý đến em, em 
không dám nói có thể đánh, nhưng ít 
ra cũng có thể chạy, anh phải cẩn thận một 
chút, tuyệt đối đừng để xảy ra sơ xuất.” 
Khâu Chí Hằng mỉm cười không lên tiếng, Đàm Phúc Thành ở bên cạnh nói: “Xuân Oánh tiểu thư, hai người anh của cô đều gọi hắn là chú Khâu, cô gọi hắn là Khâu đại ca có thích hợp hay không?” 
Lục Xuân Oánh ưỡn ngực đáp: “Chúng ta không nhìn bối phận, mà phải nhìn tình cảm!” 
Khâu Chí Hằng mỉm cười 
gật đầu, dẫn Lục Xuân Oánh rời khỏi phủ đệ, đến phủ đệ của Lục Mậu Tiên, hội họp với Lục 
Đông Xuân. 
*** 
Lý Bạn Phong thấy thời gian đã gần đến, thu dọn quần áo một chút, sờ miệng loa 
của máy hát: “Nương tử, tạm thời nhẫn nại trước, đồ ăn ngon sẽ đến ngay.” 
Máy hát có chút lo 
lắng, Lý Bạn Phong nhìn ảnh suốt mấy tiếng đồng hồ, máy hát sợ hắn thân thể suy nhược: “Tướng công, chàng cẩn thận một chút.” 
Lý Bạn Phong đội mũ, kéo thấp vành mũ, ra khỏi Tùy Thân Cư, chuẩn bị lấy chìa khóa. 
Chìa khóa đâu... 
Lý Bạn Phong nhìn chằm chằm mặt đất một lúc lâu, phát hiện đây không phải sàn gỗ của Tiêu Dao Ổ, đây là nền gạch đỏ của nhà xưởng. 
Đây không phải Tiêu Dao Ổ... 
Bên tai hắn truyền đến 
một giọng nói quen thuộc: 
“Nào, vén tóc lên, đừng che mặt, eo còn phải thấp xuống một chút, quả đào nâng cao lên một chút...” 
Tạch, tạch! 
Tiếng màn trập vang lên không ngừng. 
Lý Bạn Phong đi tới, hỏi một tiếng: “Thu Sinh?” 
Bạch Thu Sinh buông máy ảnh 
xuống, quay mặt nhìn lại: “Thất gia, sao 
ngài lại tới đây?” 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận