Phổ la chi chủ

Chương 167: Xé mặt

Đợi hơn nửa ngày trong Tùy Thân Cư, ba giờ chiều, Lý Bạn Phong ra ngoài để trở về.
Hắn đã tấn thăng lữ tu tầng hai, hơn nữa, trước đây còn thường xuyên đến những nơi hiểm yếu trong tân địa, tích lũy được không ít quang âm cho bản thân.
Lại thêm hôm qua ăn một viên Kim Nguyên Đan, lữ tu thêm một trăm ngày tu vi, bây giờ tính toán tổng kết lại, Lý Bạn Phong đã có gần mười hai năm tu vi của lữ tu mà người bình thường phải tu hành từng bước một mới có được.
Mười hai năm tu vi, coi như tầng hai sơ kỳ, nhưng nhanh hơn nhiều so với tầng một, Lý Bạn Phong chạy băng băng trên con đường về thôn Lam Dương, lộ trình này hơn một trăm dặm, tối đa cũng chỉ một tiếng là xong.
Lúc đi ngang qua núi Tuyệt Đỉnh, Lý Bạn Phong cố ý nhìn thoáng về phía bên cạnh đường núi.
Người ngồi rình ở đó vẫn còn, những người này thật sự có tài năng chịu khổ.
Thật ra phán đoán của Lý Bạn Phong cũng không chuẩn xác cho lắm, phần lớn người ngồi rình vẫn còn, nhưng Lưu Xương Vũ đã không còn ở trong đó nữa.
Cậu ta bị bệnh, sốt cao không hạ, cả người run cầm cập, ngay cả nói chuyện cũng không được rõ ràng, đang điều trị trong một thôn gần đó.
Nguyên nhân bệnh rất đơn giản, chính là gió lạnh, uống một chén thuốc, cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Nhưng tiểu tử này rất cố chấp, thân thể vừa mới khôi phục được đôi chút, lại ra ven đường ngồi rình, cậu ta không tin Mã Ngũ không đến thành Lục Thủy để xuất hàng.
Một tên thuộc hạ bên cạnh báo cho Lưu Xương Vũ:
"Vừa rồi có một đoàn xe ngựa đi qua con đường núi này."
Lưu Xương Vũ cau mày hỏi:
"Tại sao không chặn bọn họ lại?"
Một tên khác thuộc hạ nói:
"Thiếu gia, tiểu tử kia kể mà không kể cho rõ ràng, đoàn xe ngựa kia xuất phát từ thành Lục Thủy đến thôn Lam Dương, chắc chắn không phải là xe của thôn Lam Dương xuất hàng."
"Vớ vẩn!"
Lưu Xương Vũ khiển trách:
"Mã Quân Dương là một kẻ gian xảo, nếu hắn không dám xuất hàng, nhất định sẽ nghĩ cách để bên phía thành Lục Thủy phái người đến nhập hàng!"
Cả đám nghe vậy, cảm thấy Lưu Xương Vũ nói có lý.
"Thiếu gia, ngài cũng không cần lo lắng, coi như thả cho họ đi qua, hàng này của Mã Quân Dương cũng không xuất được, chỉ cần họ muốn về thành Lục Thủy, chắc chắn còn phải đi đường này, đến lúc đó chúng ta lại cướp hàng chẳng phải là được rồi sao?"
Lưu Xương Vũ có chút lo lắng:
"Nếu hai nhà đã thanh toán tiền hàng, hàng này cũng không biết được sẽ tính trên đầu nhà ai."
"Mặc kệ tính trên đầu ai, chúng ta cứ cướp của họ, đã sợ bị cướp rồi, họ cũng sẽ không dám đến nhập hàng nữa."
Lưu Xương Vũ cảm thấy có lý, tiếp tục ngồi rình ở ven đường.

Lý Bạn Phong vừa trở lại thôn, đang định về nhà gỗ, lúc đi ngang qua quán mì, chợt cảm thấy bên chân bị vướng thứ gì đó.
Cúi người xem thử, là tơ nhện.
Lý Bạn Phong kinh hãi, tên thám tử ‌lừng danh kia đã tìm đến nơi này.
Hắn trực tiếp vào quán mì, chưởng quỹ quán mì cũng giật nảy mình:
"Quý khách, mì sợi của chúng ta vừa bán hết rồi."
Lý Bạn Phong không để ý đến chưởng quỹ, từ phòng bếp trực tiếp vào sân sau, lại từ sân sau nhảy ra ngoài.
Hắn vừa đi không được bao lâu, Da Boyens vào quán mì, mỉm cười hỏi ông chủ quán mì:
"Vừa rồi có phải có người đến hay không?"
Ông chủ quán mì cũng không biết nên trả lời như thế nào:
"Chỗ này của tôi là quán mì, luôn có người đến."
Da Boyens đẩy ông chủ ra, cũng đuổi tới sân sau, dọc theo dấu chân trên tường, đến khi nhảy xuống khỏi đầu tường, phát hiện dấu chân đã biến mất.
"Là hắn sao? Cảm giác độ nặng nhẹ của bước chân kia hẳn là hắn, ‌ nhưng hình như lại nhẹ nhàng hơn so với trước kia một chút."
Da Boyens thì thào lẩm bẩm.
"Nếu như bước chân nhẹ đi, vậy chứng tỏ tu vi của hắn đã tăng lên."
Thôi Đề Khắc ở bên cạnh nhắc nhở một câu.
Da Boyens gật đầu, lập tức quay sang nói:
"Đồ quỷ dương chết tiệt, sao anh cứ bám đít tôi vậy?"
Thôi Đề Khắc nghiêm túc đáp lại:
"Đồ quỷ dương hàng nhái, tôi nhất định phải đi theo anh."
Da Boyens đột nhiên lấy kén trùng ra, trên mặt Thôi Đề Khắc mọc ra một tầng mụn nước, chất lỏng chầm chậm chảy xuôi.
Hai người sắp chuẩn bị động thủ, chợt thấy có một đoàn xe ngựa vào thôn.
Ai vậy?
Thôi Đề Khắc trong lúc nhất thời không nhận ra được, Da Boyens phản ứng rất nhanh, lập tức chuồn ra xa.
Đây là đoàn xe của Sở nhị.
Trên rèm che của xe ngựa có hoa văn kim tuyến nền đỏ mà Sở nhị thích nhất, người bình thường không biết được, nhưng Da Boyens từng làm việc cho Sở nhị nên có thể nhận ra điểm đặc biệt của rèm che này.
Sở gia đến thôn Lam Dương làm gì?
Da Boyens muốn đến gần hơn để quan sát một chút, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định này.
Gần đây y dính líu hơi nhiều đến các đại gia tộc, địa phương như thôn Lam Dương này, tốt nhất đừng mò đến nữa.

Nhị tiểu ‌thư Sở gia, Sở Hoài Viên, vào thôn, dừng xe ngựa trước cửa nhà Mã Ngũ.
Mã Ngũ vội vàng bước ra tiếp đón, nói thật, lúc vừa nhìn thấy Sở nhị thì có chút căng thẳng, nhưng chung quy vẫn là người quen cũ, vào phòng khách ngồi xuống, nói qua nói lại đôi ba câu, chút căng thẳng cũng dần tan biến.
"Nhị tiểu thư, đã lâu không gặp, ngọn gió nào đã đưa tiểu thư đến địa phương bần cùng khốn khổ này của tôi vậy?"
"Tôi không đến thì biết làm sao bây giờ?"
Sở Hoài Viên cười nhạt một tiếng:
"Ngũ công tử không đến dự tiệc, tôi gửi thiệp mời, Ngũ công tử cũng không chịu đi."
Mã Ngũ vội vã giải thích:
"Nhị tiểu thư cũng thấy rồi đó, tôi vừa mới liều mạng đánh ra một phần cơ nghiệp, lúc đó giành giật đang căng thẳng, tôi thật sự không thể phân thân."
Sở nhị thở dài một tiếng:
"Ngũ công tử không thể phân thân, nhưng tôi lại là người rảnh rỗi, đặc biệt đến đây thăm hỏi Ngũ công tử."
Mặc dù Sở nhị suýt chút nữa đã chơi chết Mã Ngũ, nhưng đến lúc mặt đối mặt trò chuyện, hai người cười cười nói nói vui vẻ, còn vô cùng thân thiết.
Mã Ngũ hỏi thăm Sở nhị chuyện làm ăn, Sở nhị còn buông vài câu thô tục:
"Sau khi Ngũ công tử đi rồi, tam đại Ca Hậu kia cũng không ca hát đứng đắn gì, Khương Mộng Đình và Tiêu Tú Phi đi đóng phim, Từ Thu Lan phu nhân nhà giàu.
Tôi thật sự không hiểu, ban đầu ở trong tay anh, những Ca Hậu này đều thật thà ngoan ngoãn, rốt cuộc là anh dùng biện pháp gì? Có phải là thu phục ở trong chăn hay không?"
Mã Ngũ liên tục xua tay:
"Nhị tiểu thư quá khen, tôi nào có bản lĩnh như vậy."
Sở nhị cười đáp:
"Tôi nghe nói bản lĩnh của Ngũ công tử cũng không chỉ bấy nhiêu."
Mã Ngũ than nhẹ một tiếng:
"Tai nghe còn bị giả, mắt thấy cũng chưa chắc đã là thật, bản lĩnh chân chính đều giấu không để lộ, sao có thể để người ta dễ dàng nhìn thấy chứ."
Sở nhị nghe vậy, chớp chớp đôi mắt to tròn được dặm phấn mắt rất dày, làm bộ kinh hãi nói:
"Vậy để hôm nào tôi cùng Ngũ công tử thử một chút?"
Mã Ngũ cười nói:
"Không cần hôm nào đâu, hôm nay trời đẹp, nhị tiểu thư có nhã hứng này hay không?"
Sở nhị cười khẽ một tiếng:
"Anh nói vậy là coi tôi thành loại người gì chứ, đi một đường xa lắc xa lơ đến đây để dâng thịt cho anh ăn là như thế nào?"
Nói hai câu thô tục, pha trò bằng hai câu bông đùa, nhận hai món quà mừng, chuyện này cũng không cần phải vội, chỉ cần không phát sinh chuyện làm ăn gì với Sở nhị, vấn đề sẽ không lớn lắm.
Nhưng mục đích Sở nhị chạy đến đây là vì chuyện làm ăn:
"Ngũ công tử, anh vừa mới khai trương buôn bán, kiểu gì tôi cũng phải mua hai một hai món đồ để ủng hộ một chút."
Mã Ngũ liên tục khoát tay nói:
"Chuyện này không được, hôm nay nhận quà cáp của cô nhiều như vậy, tôi cũng không dám để cho cô phải tốn kém."
Sở nhị cười nói:
"Chúng ta cần gì phải khách khí như vậy? Vả lại tôi cũng không mua nhiều, mua một chút để lấy vía thôi."
Mã Ngũ nghe xong, cảm thấy cũng không tiện từ chối, dẫn Sở nhị đến kho hàng, giới thiệu chút đặc sản của tân địa, cứ ngỡ rằng Sở nhị sẽ chọn một hai món đồ vật cho có lệ, nhưng Mã Ngũ nghĩ sai rồi.
Sở nhị mang đến cho Mã Ngũ rất nhiều quà mừng, xếp đầy lên mười chiếc xe ngựa.
Sau khi chuyển hết quà trên xe xuống, Sở nhị lại phân phó đám thuộc hạ:
"Dọn sạch kho hàng này, tôi muốn hết tất cả!"
Mã Ngũ giật ‌mình:
"Nhị tiểu thư, từ từ cái đã, giá này..."
"Cứ theo sổ sách của anh, hôm nay không trả giá! Chất lên xe!"
"Cô, như vậy cũng không hợp quy củ..."
Sở nhị ngẩn người ra:
"Ngũ công tử, nói cái gì vậy? Anh khai trương làm ăn, tôi đến mua hàng, anh nói mua hàng là không hợp quy củ?"
Mã Ngũ cứng họng.
Sở nhị còn không thèm trả giá, quả thực không hề vi phạm bất cứ quy củ nào.
Mười mấy tên thuộc hạ khiêng thùng hàng, bên cạnh có nhân viên kế toán đi theo tính tiền, Sở nhị đều đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ.
Không lâu sau, kho hàng đã sạch sẽ.
Nhân viên kế toán lấy ra mấy vali tiền, chặn trước mặt Mã Ngũ, Sở nhị xách một vali đặt trên tay Mã Ngũ, có thợ chụp ảnh ở bên cạnh, tạch tạch tạch tạch, liên tiếp chụp ảnh.
Chờ chụp ảnh xong, Sở nhị khoát tay, leo lên xe ngựa, cáo từ rời đi.
Mã Ngũ đứng như trời trồng trong kho hàng.
Tại sao y lại không phản kháng?
Sở nhị là khổ tu tầng hai.
Thuộc hạ mà ả dẫn theo là một Dương Nham Tranh tầng bốn cùng với một đại chi quải tầng năm.
Hộ vệ tầng hai tầng ba thì nhiều vô số kể.
Mã Ngũ không có cơ hội, cũng không thể phản kháng.

Sở nhị ngồi xe ngựa trở về thành Lục Thủy, đi ngang qua núi Tuyệt Đỉnh, thiếu chưởng quỹ Lưu gia Lưu Xương Vũ trông thấy hàng hóa trên xe ngựa từ xa.
Thổ Ngọc Đào!
Thứ này dễ nhận ra nhất, đây là một trong những đặc sản của tân địa thôn Lam Dương.
Sở nhị không đóng đào vào thùng, cũng không thèm che bạt, ả vốn dĩ không muốn che giấu, ả muốn để cho người khác nhìn thật kĩ, đây là hàng được xuất từ nhà Mã Ngũ.
Nhìn thấy Thổ Ngọc Đào, Lưu Xương Vũ biết rõ đây chính là người mà Mã Ngũ vừa xuất hàng cho.
Thiếu chưởng quỹ dặn cả đám chuẩn bị sẵn sàng, thấy đoàn xe không tiến vào phạm vi mai phục, dừng lại ở nửa đường.
Tình huống gì đây?
Đối phương có phòng bị?
Đối phương đương nhiên là có phòng bị.
Bên cạnh Sở nhị có Dương Nham Tranh, đó là lữ tu tầng bốn, ác ý của đối phương rõ ràng như vậy, làm sao có thể không cảm nhận được?
Có phòng bị cũng tốt, Lưu Xương Vũ cũng không muốn lỡ tay đả thương người khác.
Cậu ta để cho đám thuộc hạ chuẩn bị sẵn súng hỏa mai và gỗ lăn, hô to về phía con đường núi:
"Quý bạn và các vị qua đường kia ơi, để xe ngựa của các người lại rồi nhanh chóng rời đi, chúng tôi không muốn động tay động chân đâu."
Trong đoàn xe không thấy ai đáp lại, cũng chẳng thấy có ai rời đi.
Lưu Xương Vũ lại hô:
"Chúng tôi thật sự không muốn làm tổn thương các người, vốn dĩ cũng không muốn nhắm vào các người. Lần này nhất định phải để hàng lại, coi như là để các người rút kinh nghiệm, đừng mò đến thôn Lam Dương nhập hàng nữa, hàng của họ chắc chắn không thể mang ra khỏi núi Tuyệt Đỉnh được."
Đoàn xe vẫn không có động tĩnh gì.
Bên cạnh Lưu Xương Vũ có một tên võ tu tầng ba, tên là Quách Thiện Kỳ, nâng cây súng trường trong tay nói:
"Thiếu chưởng quỹ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phải để cho bọn họ thấy chút máu."
Lưu Xương Vũ cau mày nói:
"Cha tôi đã dặn dò, chỉ cướp đồ, không được đả thương người ta."
Quách Thiện Kỳ lắc đầu đáp:
"Thiếu chưởng quỹ, ngài vẫn chưa hiểu hết ý tứ của lão chưởng quỹ, ngay cả người cũng không đụng vào thì làm sao có thể cướp hàng được?
Ý của lão chưởng quỹ là cố gắng hạn chế gây ra thương vong, đừng để cho sự việc bị xé ra quá lớn, giết hết một nửa thì có làm sao, mạng của đám bốc vác hay đánh xe kia còn rẻ rách hơn cả cứt chó, ngài còn để ý bọn họ..."
Quách Thiện Kỳ đột nhiên im bặt, Lưu Xương Vũ giật mình, quay mặt nhìn sang, chỉ thấy đầu của Quách Thiện Kỳ đã lìa khỏi cổ.
Ở sau lưng gã là một người phụ nữ trung niên mảnh khảnh.
Hai tay của người phụ nữ thon dài, từ khuỷu tay trở xuống cong theo một góc độ tao nhã, giống như là cặp đại đao của bọ ngựa.
Trên cánh tay phải của người phụ nữ kẹp lấy đầu Quách Thiện Kỳ, cô ta rất thích cái đầu này, mở hộp sọ của gã ra rồi liếm láp thưởng thức bộ óc bên trong.
Người phụ nữ giống như bọ ngựa này tên là Ôn Hồng Yến, là đại chi quải của Sở nhị tiểu thư, thể tu tầng năm.
Tất cả những người xung quanh đều bị dọa cho tè ra quần.
Có vài người lớn mật nổ súng về phía Ôn Hồng Yến.
Bóng dáng Ôn Hồng Yến đột nhiên biến mất, đến khi cô ta xuất hiện lại lần nữa, hễ là những ai vừa bóp cò đều bị cắt rơi đầu rồi xếp ngay ngắn ở xung quanh Ôn Hồng Yến.
Hộp sọ của những người này đều bị mở ra giống như quả dừa được bổ sẵn, chờ Ôn Hồng Yến thưởng thức.
Lưu Xương Vũ ‌đứng ngây ngốc tại chỗ, lúc này không biết phải làm sao.
Anh ta là yểm tu tầng một, muốn gọi quỷ phó tới để chống cự một trận.
Chợt thấy Dương Nham Tranh lướt đến trước mặt, túm lấy tóc của anh ta, mỉm cười nói:
"Cậu chính là sơn vương? Tiểu thư chúng tôi mời cậu qua bên đó."
Lưu Xương Vũ không thể phản kháng, xung quanh cũng không có ai dám ngăn cản.
Dương Nham Tranh xách theo Lưu Xương Vũ, đưa đến trước xe ngựa của Sở nhị.
Sở nhị xuống xe, nhìn Lưu Xương Vũ dịu dàng hỏi:
"Anh muốn cướp hàng của tôi?"
Mặt Lưu Xương Vũ tái mét, cứng lưỡi không nói được gì.
"Chậc chậc chậc!"
Sở nhị chép miệng, thở dài một tiếng nói:
"Thanh niên tuấn tú như vậy, vì sao phải kiếm sống bằng cách ăn cướp? Thật uổng cho tấm da mặt này của anh."
Nói xong, Sở nhị dùng móng tay móc vào gương mặt của Lưu Xương Vũ.
Ả vừa cào vừa xé, cho đến khi lột trọn cả một lớp da trên mặt Lưu Xương Vũ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận