Phổ la chi chủ

Chương 338: Đạp lên mặt mũi

Lý Bạn Phong vẫn luôn nghĩ đến bình dầu, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã vào hồ dầu.
Tại sao lại xuất hiện một cái hồ dầu?
Mình đang ở Tiêu Dao Ổ mà? Sao lại chạy đến nơi này?
Trên mặt hồ có chút ánh sáng, nhưng trên bầu trời đêm lại không nhìn thấy ngôi sao nào.
Đây là tân địa? Hay là cựu thổ?
Lực nổi của dầu rất nhỏ, độ dính rất lớn, bơi lội trong dầu vô cùng vất vả.
Lý Bạn Phong nhìn khoảng cách đến bờ, có chút xa xôi, đảo mắt nhìn hòn đảo nhỏ giữa hồ, cách hắn không đến một trăm mét.
Theo lý thuyết, hắn nên bơi về phía bờ.
Nhưng vừa bơi được vài mét về phía bờ, Lý Bạn Phong cảm thấy tình hình không ổn, dường như có một sinh vật nào đó đang theo dõi hắn trong hồ dầu này. 
Bất kể là sinh vật kiểu gì, giao thủ trong hồ 
dầu, Lý Bạn Phong sợ rằng đều không chiếm được lợi thế. 
Lên bờ trước, quan sát 
tình hình. 
Lý Bạn Phong nhanh chóng bơi đến bên cạnh hòn đảo nhỏ, khắp người đều là dầu, đá trên hòn đảo nhỏ cũng toàn là dầu, Lý Bạn Phong 
không bò lên được. 
Vừa ra khỏi cửa đã rơi vào hồ dầu, mải bơi lội, suýt chút 
nữa quên mất pháp bảo. 
Trên người vẫn 
còn pháp bảo biết bay. 
Lý Bạn Phong vỗ nhẹ Đường đao và hồ lô rượu, Đường đao bay đến 
bên bờ, hồ lô rượu dùng rượu làm tan đi dầu mỡ trên vỏ đao, Lý Bạn Phong cầm 
vỏ đao đi lên bờ. 
Đảo không lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết. 
Ở giữa có một con suối, Lý Bạn Phong tiến lên ngửi 
ngửi, trong suối là nước, không phải dầu. 
Hắn lấy hồ 
lô rượu ra, nói: "Tỷ tỷ, làm chút rượu ngon để ta rửa sạch dầu mỡ trên người." 
Hồ lô rượu cũng 
khó chịu: "Rửa giúp 
tỷ tỷ với, nhớp nháp khó chịu quá." 
Đường đao lại không cảm thấy khó chịu: "Đây là dầu tốt thượng đẳng, rửa chuôi đao là được, không cần rửa lưỡi đao." 
Con lắc đồng 
hồ cũng 
biết chất lượng dầu này không tệ, nhưng lại lo lắng Lý Bạn Phong ghét bỏ, nhất thời 
cũng không biết có nên rửa hay không. 
Lý Bạn Phong tắm rửa sạch sẽ, quần áo cũng giặt sạch, nhưng không có đồ để thay. 
Xung quanh khắp nơi đều là dầu, Lý Bạn Phong cũng không dám châm lửa, đành cởi trần, chờ gió từ từ hong khô. 
Găng tay cũng được rửa sạch sẽ, lẫn trong đống quần áo, âm thầm lấy ra mấy tờ tiền mặt từ trong ví. 
Lý Bạn Phong nhìn xung quanh, lặng lẽ quan sát địa phương xa lạ này. 
Rất quen mắt, giống như đã từng tới, nhưng lại không nhớ nổi thời gian và trải nghiệm chính xác. 
Nhìn mặt hồ dâng lên tầng tầng gợn sóng, Lý Bạn Phong rốt cuộc đã nhớ ra. 
Hắn đã từng tới đây trong mơ. 
Trong mơ, hắn và nương tử cùng ngồi trên du thuyền, trải 
qua một khoảng thời gian lãng mạn giữa mặt biển 
yên ả và ánh chiều tà. 
Nhưng lúc đó mình 
mơ thấy 
là mặt biển, vì sao lại đến mặt hồ? 
Chẳng lẽ trong giấc mơ của mình đã xuất 
hiện điều gì bất thường? 
Lý Bạn Phong vỗ vỗ hồ lô rượu, 
hồ lô rượu vừa mới được rửa sạch, oán trách một tiếng: "Trước mặt nhiều người như vậy, đừng có vỗ vào quả đào nữa, ngươi thật sự coi tỷ tỷ đây không biết xấu hổ sao?" 
Lý Bạn Phong hỏi: "Lúc ta ngủ, có phải đã làm gì đặc biệt không?" 
Hồ lô rượu suy nghĩ một lát: "Không có h·à·n·h động gì đặc biệt, chỉ nói mớ vài câu thôi." 
"Nói mớ cái gì?" 
"Hình như ngươi cứ nói, hồ dầu, chắc hẳn chính là nơi 
này rồi?" 
Mình nói hồ 
dầu... 
"Rõ ràng ta nói là bình dầu!" (*) 
Lý Bạn Phong rất tức giận. 
(*油湖/du hồ (hồ dầu)/yóu hú ĐỒNG ÂM 油壶/du hồ (bình dầu)/yóu hú) 
Lần trước bởi vì xem ảnh chụp Hắc Thạch 
Pha, Tùy Thân Cư đã kéo Lý Bạn Phong đến Hắc Thạch Pha. 
Lần này là vì miệng lẩm bẩm vài câu về bình dầu, cộng thêm một số cảnh tượng trong mơ, Tùy Thân Cư lại kéo Lý 
Bạn Phong đến hồ dầu, kéo đến một nơi mà hắn chưa từng thấy bao giờ. 
Gần đây Tùy Thân Cư hơi quá đáng lắm rồi. 
Ngươi kéo ta chạy khắp nơi thì cũng thôi đi, ngươi còn không mang theo chìa khóa, ngươi căn bản không hề nghĩ đến việc ta phải trở về kiểu gì. 
Mình phải tìm cơ hội 
nói chuyện với nó mới được. 
Chờ hơn một tiếng đồng hồ, quần áo khô một nửa, Lý Bạn Phong mặc tạm vào, nghĩ 
xem nên rời khỏi 
nơi này như thế nào. 
Hồ lô rượu nhắc nhở: "Tiểu lão đệ, chúng ta 
đã tắm rửa sạch sẽ như vậy rồi, lát nữa có phải bơi vào bờ nữa hay không?" 
Lý Bạn Phong không muốn bơi trong dầu nữa, hắn luôn cảm thấy 
sinh vật lạ kia vẫn đang theo dõi hắn, 
hơn nữa không 
chỉ có một con. 
Hắn nhìn hoàn 
cảnh trên đảo, có chút cỏ dại, nhưng không có cây cối, ý 
định đóng bè gỗ có vẻ không thực hiện được. 
Ngoài việc đóng bè, còn cách nào khác không? 
Phán Quan Bút! 
Lý Bạn Phong lấy Phán Quan Bút ra, vẽ một vòng tròn tại chỗ, chỉ vào bờ nói: "Chúng ta đến đó!" 
Chờ khoảng mười phút, Phán Quan Bút phun ra hai chữ: "Quá xa." 
Lý Bạn Phong tức giận nói: "Ngươi 
đã nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, bay vài trăm mét cũng thấy xa hay sao?" 
Phán Quan Bút hít sâu một hơi, dồn hết tinh thần, nói hẳn bốn chữ: "Nghỉ thêm hai ngày." 
Lý Bạn Phong muốn ném Phán 
Quan Bút xuống hồ cho rồi, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ. 
Phán Quan Bút không dùng được, Lý Bạn Phong 
nhìn 
về phía Đường đao, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có biết ngự kiếm 
phi hành không?" 
Đường đao 
nghiêm túc trả lời: "Ta là đao." 
"Không sao, ý cảnh giới đến 
là được rồi!" 
Tu vi 
của Đường đao gần đây tinh tiến không ít, Lý Bạn Phong nắm lấy vỏ đao, nó thật sự 
có thể mang Lý Bạn Phong bay lên, kết quả bay được mười mét, Đường đao đột nhiên lao xuống mặt hồ. 
"Làm gì 
vậy?" Lý Bạn Phong hoảng hốt quát. 
Đường đ·a·o cố gắng hết sức khống chế phương hướng, mang theo Lý Bạn Phong bay 
trở về đảo nhỏ. 
"Chủ công, 
có một luồng gió lạnh kéo ta xuống hồ, ta không khống 
chế được, xin ngài cho ta thử lại lần nữa!" 
Lý Bạn Phong nhìn mặt hồ vàng óng, không nhịn được 
mà rùng mình một cái. 
Cơn ớn lạnh đến một cách khó 
hiểu, theo kỹ pháp Xu Cát Tị Hung, đây là dấu hiệu của đại hung hiểm. 
Để 
Đường đao thử lại 
lần nữa ư? 
Thôi bỏ đi. 
Có cách nào an toàn hơn không? 
Lý Bạn Phong tập hợp các pháp bảo lại, cùng nhau bàn bạc đối sách, máy chiếu mới đến đã đưa ra ý 
kiến của mình. 
"Ta có thể thử, ta 
có thể chiếu ra một chiếc thuyền trên mặt hồ, nhưng cần một điểm tựa có thể bay ổn định." 
Nói về độ ổn định khi bay, con lắc đồng hồ chắc chắn là tốt nhất, tuy sức lực có hạn, nhưng treo một chiếc máy chiếu chắc cũng không quá khó. 
Khó khăn lớn nhất chính 
là việc điều khiển nguồn sáng của máy chiếu. 
Máy chiếu này 
sử dụng ánh nến làm nguồn sáng, nếu chẳng may bắn ra một tia lửa thì có thể tưởng tượng 
được 
hồ dầu sẽ ra sao. 
Có thể 
giữ vững 
hay không còn phải x·e·m năng lực của con lắc đồng hồ. 
Con lắc đồng hồ bay trên không, treo máy chiếu lên mặt hồ, máy 
chiếu phim chiếu ra một chiếc thuyền nhỏ trên hồ. 
Lý Bạn Phong lên thuyền, mang 
theo tất cả pháp bảo, chèo 
thuyền, chậm rãi di chuyển trên 
mặt hồ. 
Con lắc đồng hồ từ từ bay theo 
chiếc thuyền nhỏ. 
Phải ổn định, nhất định phải ổn định. 
Lý Bạn Phong chèo thuyền rất ổn định, con lắc đồng hồ bay rất ổn định, hình chiếu của máy chiếu cũng rất ổn định. 
Hòn đảo nhỏ cách bờ khoảng bảy tám trăm mét, đi được khoảng 
một nửa, đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi tới! 
Hình ảnh rung lắc dữ dội, Lý Bạn Phong hoảng hốt: "Giữ vững!" 
Con lắc 
đồng hồ cố gắng hết sức để giữ vững, nhưng 
đáng tiếc là không thể. 
Máy chiếu không ngừng rung lắc, hình chiếu cũng rung lắc theo, nếu không phải lữ tu có khả năng phối hợp tốt, Lý Bạn Phong chắc chắn đã rơi xuống hồ. 
Vất vả lắm mới đợi được gió ngừng, Lý Bạn Phong đang định chèo thuyền tiếp tục đi thì một tia lửa xuất hiện trên mặt hồ. 
Đây là tia lửa bắn ra từ máy chiếu, vì lúc nãy bị xóc nảy nên không ai 
phát hiện ra. 
Lý Bạn Phong nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trên mặt hồ, vội vàng cầm lấy mái chèo, nhanh chóng chèo về phía bờ! 
Muộn rồi! 
Trong nháy mắt, mặt hồ 
bùng cháy, chiếc 
thuyền nhỏ cũng bị nhấn chìm trong biển lửa. 
Những thứ do máy chiếu tạo ra đều là thực thể, mà thực thể sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh. 
Máy chiếu cố gắng khôi phục lại chiếc thuyền nhỏ, nhưng tốc độ khôi phục không nhanh bằng tốc độ lửa cháy. 
Lý Bạn Phong nắm 
lấy Đường đao nói: "Đi!" 
Đường 
đao muốn 
bay, nhưng dưới ngọn lửa dữ dội, luồng 
khí hỗn loạn khiến nó không thể mang Lý Bạn Phong bay lên được. 
Vũ khí dù sao cũng chỉ là vũ khí, không phải phương tiện di chuyển, gặp phải tình huống này, nhất thời không biết ứng phó ra sao. 
Trong lúc nguy 
cấp, Lý Bạn Phong chỉ còn cách nhảy xuống hồ, 
trốn xuống dưới mặt dầu, lặn sang bờ bên kia. 
Dưới mặt dầu có một vật khổng lồ đang di chuyển, Lý Bạn Phong đã nhìn thấy hình dáng của nó. 
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, bỗng nhiên nghe thấy Phán Quan Bút nói: "Vẫn được." 
Vẫn được là sao? 
Ý của Phán Quan Bút là khoảng cách vẫn có thể chấp nhận được. 
Toàn bộ quãng đường thì quá xa, nhưng một nửa thì không thành vấn đề. 
Nó mang theo Lý Bạn Phong cùng các pháp bảo bay vào bờ, khi lên bờ, Lý Bạn Phong lăn lộn trên cát đá, trước tiên dập tắt lửa trên người. 
Đến khi đứng dậy nhìn lại hồ dầu thì lửa trên mặt hồ cũng đã tắt. 
Mặt hồ phẳng lặng như gương, thi thoảng dâng lên vài gợn sóng, giống 
như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 
Lý Bạn Phong 
cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, vội vàng thu 
dọn pháp bảo rồi lên đường. 
Tóc bị cháy kha khá, con lắc đồng hồ 
vẫn không ngừng an ủi Lý Bạn Phong: "Chủ nhân, đừng lo lắng, khi về ta sẽ sửa sang lại tóc cho ngài, đảm bảo đẹp hơn kiểu tóc ban đầu." 
Lý Bạn Phong không 
để ý đến kiểu tóc, hắn càng đi càng nhanh. 
Đi được hơn hai trăm mét, Lý Bạn 
Phong bỗng nhiên trượt chân, loạng 
choạng vài bước rồi dừng lại. 
Hắn nhìn về phía ven đường. 
Bên đường có một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đang ngồi, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Bạn Phong. 
"Muốn đi rồi sao?" Người đàn ông cười hỏi. 
Lý Bạn Phong nhìn mặt người đàn ông, ngũ quan của người này trông cũng đoan chính, mắt hơi hí, lông mày rậm, sống mũi hơi thấp, đầu mũi tròn, nhìn giống một người trung niên hiền lành. 
Mỗi tội da của lão quá bóng, dưới bóng đêm, làn da sáng bóng thi thoảng lại có vài giọt dầu chảy xuống từ trên mặt. 
"Đã đến rồi, có 
thể ngồi lại nói chuyện với ta một lát được không? Lâu rồi không có ai nói chuyện với ta." Giọng điệu của người trung niên có chút van nài. 
Lý Bạn Phong nhìn xuống chân, chỉ có cát bụi, không hề có dấu vết của dầu. 
Vì sao không có dầu mà chân vẫn trượt? 
Nguyên nhân có thể rất phức tạp, nhưng 
kết luận chỉ có một. 
Người đàn ông trung niên mặt đầy dầu này có thực lực vượt xa Lý Bạn Phong. 
Nói chuyện một chút thì nói chuyện một chút vậy, Lý Bạn Phong nhìn xuống chân, người đàn ông trung niên mỉm cười, ra hiệu cho Lý Bạn Phong 
có thể đi được rồi. 
Lý Bạn Phong ngồi xuống bên 
cạnh người 
đàn ông trung niên, theo thói quen đưa cho lão một điếu thuốc, hỏi: "Ông là chủ nhân của nơi này sao?" 
"Đây đúng là chỗ của ta." Người đàn ông trung niên gật đầu, nhưng không nhận thuốc của Lý Bạn Phong. 
Lý Bạn Phong thấy thuốc lá dính đầy dầu mỡ, bèn ngại ngùng cất đi. 
Người đàn ông trung niên thấy vậy, vội vàng giải thích: "Không phải ta chê thuốc của cậu, mà là vì hôm nay ta không muốn hút thuốc, 
mấy bữa nay ta hơi nóng trong người, trên mặt bị nổi vài cục mụn." 
Lý Bạn Phong nhìn kỹ, 
trên mặt người 
đàn ông quả thật có không ít mụn, đặc biệt là trên mũi, phần lớn các mụn đều có đầu trắng, dịch bên trong dường như sắp chảy ra. 
Người đàn ông trung niên 
sờ sờ mũi, vẻ mặt đau khổ cười nói: "Mấy cục 
mụn 
này khó chịu lắm, chạm vào là vỡ, 
mà nặn cũng không nặn ra được." 
Lý Bạn Phong khuyên: "Không thể nặn bừa bãi được, phải đợi chín rồi mới 
nặn được." 
Người đàn ông trung niên nhìn 
Lý Bạn Phong rất 
nghiêm túc: "Cậu thấy cục nào chín rồi?" 
Lý Bạn Phong chỉ vào một cục mụn nói: "Tôi thấy cục này chắc được rồi, 
ông nhìn xem, đầu trắng đã chuyển sang màu đen rồi, chỉ cần dùng một chút lực 
là có thể nặn ra được." 
Người đàn ông 
trung niên sờ vào cục mụn đó, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp 
chặt lấy 
chân mụn, dùng lực một chút, đầu mụn nhanh chóng phồng lên. 
Bụp! 
Mụn vỡ, một cục dầu mỡ bắn ra, rơi xuống bên cạnh. 
Một cục mụn vỡ ra sao lại có động tĩnh lớn như vậy? 
Đây không chỉ đơn giản là mụn. 
Lý Bạn Phong nhìn về phía mặt hồ, hòn đảo nhỏ giữa hồ bay lên không trung, mang theo một lượng 
lớn dầu mỡ, rơi xuống bờ bên kia hồ. 
Mụn đã được nặn ra, miệng vết thương còn dính một chút máu. 
Hồ dầu vốn có màu vàng óng, giờ đã chuyển sang màu đỏ. 
Người đàn 
ông trung niên nhìn Lý Bạn Phong với vẻ mặt khoan khoái, mỉm 
cười. 
Lão hỏi Lý Bạn Phong: "Cậu có biết mình đã đến 
nơi nào không?" 
Lý Bạn Phong 
sững người một lúc: "Tôi 
cảm thấy hình như tôi đã lên mặt rồi." 
Người đàn ông trung niên vừa cười vừa sờ mũi: "Không phải mặt, mà là cậu giẫm 
lên mũi ta!" 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận