Phổ la chi chủ

Chương 173: Tình Căn

Trong đại sảnh, Lục Đông Tuấn ép sát từng bước, ra tay hoàn toàn không chừa đường lui.
Ông ta không cần lo lắng về đường lui, võ tu tầng tám đối đầu với hoan tu tầng bảy, chiến đấu trong hoàn cảnh kín bưng như vậy, đằng sau lại còn có Vạn Tấn Hiền và Tư Văn Niên đi theo.
Xét về mặt thực lực, Lục Đông Tuấn không có khả năng thua, may mà Hầu Tử Khâu mang theo một chiếc roi sắt bên người, có thể miễn cưỡng ứng phó hai hiệp với Lục Đông Tuấn.
Chiếc roi sắt này là một món pháp bảo, tổng cộng có bảy đốt, trong mỗi một đốt đều có ám khí, có thể vừa công vừa thủ, được luyện chế từ di hài của một tên võ tu tầng tám.
Giao thủ một lúc, Lục Đông Tuấn tay không giật lấy roi sắt, cười lạnh với Hầu Tử Khâu một tiếng:
"Đây là pháp bảo của đại ca tao, tại sao lại vào tay mày rồi? Có phải mày nằm trong số những người mưu hại đại ca tao vào đêm đó hay không?"
Món pháp bảo này là Lục Đông Lương đưa cho Hầu Tử Khâu, hoan tu không giỏi cận chiến, có chiếc roi sắt này, Hầu Tử Khâu gặp phải cao thủ cận chiến thì ít nhất vẫn có thể chống ‌đỡ được một khoảng thời gian.
Y không giải thích, bây giờ có giải thích cũng vô dụng, thái độ của Lục Đông Tuấn quá rõ ràng, chính là muốn lấy mạng của Hầu Tử Khâu.
Bây giờ roi sắt nằm trên tay Lục Đông Tuấn, đấu khí lực đơn thuần chắc chắn không nổi, cách biệt giữa hai người là quá xa, Hầu Tử Khâu không thể đoạt roi sắt lại.
Ánh mắt y đảo qua Lục Đông Tuấn, muốn dùng kỹ pháp Huyết Dũng, nghĩa là trào máu, để khiến Lục Đông Tuấn mất sức.
Kỹ pháp Huyết Dũng, bắt nguồn từ sự vận chuyển khí huyết trong cơ thể khi "lâm trận trên giường".
Tại thời khắc mấu chốt, khí huyết sẽ dồn về tim và não, kỹ pháp Huyết Dũng chính là khuếch đại quá trình vận chuyển khí huyết này.
Tu giả tầng thấp mà trúng phải kỹ pháp này có thể sẽ bị nổ tung mạch máu mà chết. Tu giả tầng cao trúng kỹ pháp, cũng sẽ xuất hiện tình trạng tay chân bị tê liệt bởi vì khí huyết quá dư thừa. Là thượng mã phong ấy.
Lục Đông Tuấn tuy rằng là võ tu tầng tám, nhưng khi đối mặt với kỹ pháp này, phương pháp đối phó đúng đắn chính là né ánh mắt của Hầu Tử Khâu.
Nhưng trong thời khắc quyết đấu sinh tử, né tránh ánh mắt đồng nghĩa với việc để lỡ mất tiên cơ, chuyển công thành thủ, Lục Đông Tuấn cũng không có ý định làm như vậy.
Từ đầu đến cuối, ông ta vẫn nhìn thẳng vào Hầu Tử Khâu, không hề né tránh.
Nếu Lục Đông Tuấn đã muốn cương, Hầu Tử Khâu đương nhiên phải cương lại, hai ánh mắt giao nhau, nhưng kỹ pháp của Hầu Tử Khâu lại không thể ảnh hưởng đến Lục Đông Tuấn.
Lục Đông Tuấn là võ tu tầng tám, độ mạnh mẽ của thân thể mặc dù nằm trong dự đoán, nhưng cũng chẳng thể nào không bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.
Hầu Tử Khâu nhận ra kỹ pháp của mình chỉ phát huy được một nửa, một nửa còn lại bị khắc chế.
Tư Văn Niên đi cùng Lục Đông Tuấn đã âm thầm ra tay, lão thi triển kỹ pháp Khổ Hiền.
Kỹ pháp Khổ Hiền, còn được gọi là cầu vĩnh hằng trong đau khổ, sẽ khiến người ta sinh ra ý niệm của hiền giả, cho rằng toàn bộ hưởng lạc trên thế gian đều là sa đọa, chỉ có tôi luyện trong đau khổ mới có thể trở thành thánh hiền.
Tư Văn Niên là khổ tu tầng năm, thực lực không bằng Hầu Tử Khâu, nhưng lão không cần đối đầu trực tiếp với Hầu Tử Khâu, chỉ âm thầm dốc sức thi triển kỹ pháp, chiếm được ưu thế to lớn, kỹ pháp của Hầu Tử Khâu bị ép xuống còn một nửa hiệu lực.
Kỹ pháp chỉ còn một nửa hiệu lực, ở trước mặt Lục Đông Tuấn coi như vô hiệu, Lục Đông Tuấn thuận tay giật một cái, roi sắt của Hầu Tử Khâu tuột khỏi tay.
Hầu Tử Khâu đang lâm vào tình thế cực kì khốn đốn, chợt nghe Đoàn Thiếu Hà hô một tiếng:
"Đông Tuấn, dừng tay!"
Lục Đông Tuấn có chút do dự, nhưng vẫn giơ roi sắt lên.
Vũ khí này nằm trong tay ông ta có thể phát huy uy lực đến mức kinh người, Hầu Tử Khâu tuyệt đối không chịu nổi một hiệp.
Khâu Chí Hằng gần như bó tay, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.
Tơ máu giăng đầy trong đôi mắt Đoàn Thiếu Hà, bà lại quát một tiếng:
"Dừng tay!"
Lục Đông Tuấn ngây người ra một lúc, trong con ngươi cũng có một đường tơ máu nổi lên.
Thấp thoáng dưới đường tơ máu này, Lục Đông Tuấn cảm thấy Đoàn Thiếu Hà vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, cho dù hôm nay mình có phải bỏ mạng, cũng không thể để Đoàn Thiếu Hà đau lòng.
Ông ta thu roi sắt về, đứng bất động tại chỗ.
Vạn Tấn Hiền sợ hãi cực độ, gặp phải tình huống quái quỷ gì đây?
Người phụ nữ này không đơn giản, không thể để cho bà ta tiếp tục cản trở nữa.
Mũi của Vạn Tấn Hiền run lên, dường như muốn hắt hơi một cái về phía Đoàn Thiếu Hà.
Lục Đông Tuấn hét lớn:
"Đừng làm bậy!"
Vạn Tấn Hiền kinh hãi nhìn Lục Đông Tuấn, ngưng cú hắt hơi lại.
Mắt của Đoàn Thiếu Hà ngập tràn tơ máu, rưng rưng nước mắt nhìn Lục Đông Tuấn:
"Đông Tuấn, rốt cuộc là cậu định làm gì?"
Lục Đông Tuấn ấp a ấp úng một lúc lâu, cúi đầu nói:
"Chị dâu, tôi không định làm gì hết..."
"Cậu thừa dịp Đông Lương không có mặt, muốn ức hiếp tôi sao?"
Một câu nói này đã bộc lộ hết nỗi uất ức và tủi hờn trong lòng Đoàn Thiếu Hà.
"Chị dâu, tôi không hề muốn như vậy, tôi đâu có xông về phía chị, tôi xông về phía Hầu Tử..."
"Đông Tuấn!"
Đoàn Thiếu Hà nghẹn ngào một tiếng:
"Đây là nhà của tôi, cậu muốn làm gì trong nhà của tôi?"
Lục Đông Tuấn trầm mặc một hồi lâu, rút hàm răng giả từ trong miệng sư tử đá ra, nhét vào miệng mình.
Đám chi quải ở trong và ngoài phòng ập vào, nhìn chằm chằm Lục Đông Tuấn, không động thủ bừa bãi.
Đoàn Thiếu Hà liếc mắt Hầu Tử Khâu một cái, Hầu Tử Khâu ra hiệu cho đám chi quải đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Lục Đông Tuấn cầm sư tử đá lên, buông roi sắt xuống, quay người rời khỏi đại sảnh.
Vạn Tấn Hiền đực mặt ra, nhưng tình hình trước mắt cũng không thể ở lại lâu, chỉ có thể đi theo Lục Đông Tuấn‌ cùng rời khỏi.
Tư Văn Niên theo sát phía sau, việc này lão vốn ‌dĩ không muốn dây vào.
Ra khỏi nhà chính Lục gia, Vạn Tấn Hiền dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Lục Đông Tuấn, Lục Đông Tuấn không nói lời nào.
Chờ trở về biệt thự của Lục Đông Tuấn, Vạn Tấn Hiền đuổi hết người khác ra ngoài, hỏi Lục Đông Tuấn:
"Nhị gia, ngài để ý đến Đoàn phu nhân?"
Lục Đông Tuấn lau trán nói:
"Tôi không biết."
Vừa nghe thấy lời này, Vạn Tấn Hiền vô cùng hối hận, sớm biết Lục Đông Tuấn chỉ có chút tiền đồ này, còn cùng ông ta đến nhà chính Lục gia làm gì nữa?
"Nhị gia, tôi nói câu này hơi khó nghe, lấy thân phận của ngài, muốn đàn bà kiểu gì mà không được? Ngài lại để ý đến đóa hoa sắp tàn như vậy?"
Lục Đông Tuấn vỗ vỗ mặt mình, ngẩng đầu nhìn Vạn Tấn Hiền nói:
"Tôi không thể để ý chị ta được, mẹ nó tôi để ý chị ta làm cái gì?"
Vạn Tấn Hiền giậm chân một cái:
"Tôi cũng không hiểu, mục đích hôm nay của ngài là gì? Chúng ta đến nhà chính làm gì?
Hầu Tử Khâu sắp chết trong tay ngài, chúng ta cũng sắp đạt được mục đích, rốt cuộc thì hôm nay ngài đến đó để làm gì?"
Lục Đông Tuấn trầm mặc một lúc, cắn răng nói:
"Là Hầu Tử Khâu, tôi bị trúng kỹ pháp Hoan Du của hắn, lúc ấy tôi không kịp phản ứng, nhìn thấy mụ già kia mà tim nhảy loạn hết cả lên!"
"Kỹ pháp Hoan Du..."
Đây quả thật là một trong những thủ đoạn lợi hại nhất của hoan tu, có thể khiến cho những người vốn chẳng quen biết gì nhau lại sinh ra cảm giác rung động.
Thật sự là kỹ pháp Hoan Du sao?
Vạn Tấn Hiền cảm thấy không đúng.
Kỹ pháp Hoan Du, thời gian cần thiết để thi triển dài hơn so với những kỹ pháp khác của hoan tu.
Vì chuyện ngày hôm nay, Vạn Tấn Hiền và Lục Đông Tuấn trước đó đã lên kế hoạch tỉ mỉ, sẽ không dễ dàng để cho Hầu Tử Khâu có cơ hội thi triển kỹ pháp Hoan Du.
Hơn nữa, hôm nay còn có Tư Văn Niên, lão vẫn luôn phát ra kỹ pháp Khổ Hiền, cho dù Hầu Tử Khâu có thi triển Hoan Du thì cũng sẽ bị kỹ pháp của Tư Văn Niên triệt tiêu đi một phần lớn, làm sao có thể khiến Lục Đông Tuấn không thể chống cự được cơ chứ.
"Nhị gia, lúc ấy ‌ngài có ứng không?"
Lục Đông Tuấn ngạc nhiên:
"Ứng cái gì?"
Vạn Tấn Hiền nhìn nửa người dưới của Lục Đông Tuấn:
"Tôi hỏi ngài là lúc ấy có cảm ứng với Đoàn phu nhân hay không?"
"Cảm ứng..."
"Chính là ngài ‌lúc ấy có muốn cùng bà ta... Hay không".
Hai bàn tay Vạn Tấn Hiền chà xát vào nhau.
Lục Đông Tuấn nhớ lại tình trạng của mình lúc đó, lắc đầu nói:
"Lúc ấy tôi không có ứng."
Ông ta đặc biệt khẳng định điểm này.
Lúc ấy, Lục Đông Tuấn chỉ say mê Đoàn Thiếu Hà, nhưng không có ý nghĩ xấu nào khác.
"Cái này không ‌đúng..."
Vạn Tấn Hiền liên tục lắc đầu:
"Nếu ngài không muốn, đây không phải thủ đoạn của hoan tu, đây rốt cuộc là..."
Ánh mắt Vạn Tấn Hiền đông cứng lại, hỏi:
"Đoàn phu nhân có tu vi không?"
Lục Đông Tuấn suy tư một lát, lắc đầu đáp:
"Tôi nhớ rõ từng nghe đại ca nói, chị ta là dê trắng non."
Mạch suy nghĩ của Vạn Tấn Hiền nhanh chóng hoạt động, suy tư một hồi lâu, nhìn về phía Lục Đông Tuấn nói:
"Nhị gia, chỉnh lý lại những hoạt động kinh doanh mà ngài có thể nắm trong tay, nhắc nhở đám chưởng quỹ tăng cường đề phòng."
Lục Đông Tuấn khoát tay nói:
"Việc này ông không cần lo, tôi sẽ lập tức hòa giải với Hầu Tử Khâu, sau đó lại giải thích với Đoàn Thiếu Hà là được, bây giờ vẫn chưa đến lúc trở mặt."
Vạn Tấn Hiền lắc đầu:
"Nhị gia, đã trở mặt rồi, ra tay với ngài e rằng không phải Hầu Tử Khâu, mà là Đoàn phu nhân, bà ta có thể là một tình tu!"
Trong nhà chính Lục gia, Hầu Tử Khâu băng bó kỹ vết thương, đi gặp Đoàn Thiếu Hà.
"Phu nhân, khiến người phải kinh sợ rồi, tôi có chuyện muốn nói với người, có lẽ người không tin, nhưng đây là tận mắt tôi nhìn thấy, trên cổ tay Nhị gia có vết sẹo, ngày đó ở Thiên Duyệt tửu lâu, lão gia mà chúng ta nhìn thấy không phải là thật..."
Đoàn Thiếu Hà ra hiệu cho Hầu Tử Khâu không cần nói nữa:
"Lão gia nhìn thấy ngày đó là Lục Đông Tuấn giả trang, việc này tôi đã biết."
Hầu Tử Khâu kinh ngạc, y không rõ làm sao mà Đoàn Thiếu Hà lại biết chuyện này.
Người Lục Đông Lương tín nhiệm nhất vẫn luôn là Hầu Tử Khâu, nhưng có vài chuyện lão cũng chưa nói với Hầu Tử Khâu.
Đoàn Thiếu Hà là tình ‌tu, tu vi rất cao.
Ở Thiên Duyệt tửu lâu, Đoàn Thiếu Hà chú ý đến "Lục Đông Lương" bị thiếu mất một chiếc răng.
Mà hôm nay, Lục Đông Tuấn tháo răng giả xuống, bỏ vào trong miệng sư tử đá, điều này đã gợi ra hoài nghi của Đoàn Thiếu Hà.
Ở Thiên Duyệt tửu lâu, bởi vì thái độ lạnh nhạt của "Lục Đông Lương" khiến Đoàn Thiếu Hà vô cùng thất vọng, trong thời khắc lửa giận bùng cháy, Đoàn Thiếu Hà không dằn lòng nổi mà cấy một sợi Tình Căn cho "Lục Đông Lương".
Hôm nay, thời điểm Lục Đông Tuấn hạ tử thủ với Hầu Tử Khâu, Đoàn Thiếu Hà cho nổ sợi Tình Căn này.
Kẻ trúng kỹ pháp quả thật là Lục Đông Tuấn.
Sự thật đã được xác nhận, Lục Đông Lương ở Thiên Duyệt tửu lâu là do Lục Đông Tuấn giả trang.
Đoàn Thiếu Hà nhìn Hầu Tử Khâu nói:
"Tiểu Khâu, cậu thật lòng với tôi xem, nhà chúng ta đối với cậu như thế nào?"
"Phu nhân..."
"Đừng gọi tôi là phu nhân, Đông Lương vẫn coi cậu là anh em, cậu gọi tôi là chị dâu!"
Hầu Tử Khâu vội vã đứng dậy nói:
"Phu nhân, người và lão gia đối với tôi ân nặng như núi, cái mạng này của tôi chính là do lão gia ban cho, dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ."
Đoàn Thiếu Hà gọi một người hầu tới:
"Cô gọi Nguyên Sơn và Nguyên Hải đến đây."
Lục Nguyên Sơn và Lục Nguyên Hải là hai đứa con trai mà Đoàn Thiếu Hà sinh cho Lục Đông Lương, một đứa hai mươi tám, một đứa hai mươi lăm.
Hai người xuống lầu, Đoàn Thiếu Hà phân phó một tiếng:
"Đến đây, gọi chú Khâu!"
Lục Nguyên Sơn và Lục Nguyên Hải sửng sốt, Hầu Tử Khâu vội vàng lui lại hai bước, khoát tay nói:
"Phu nhân, chuyện này không được!"
"Tiểu Khâu, nếu cậu cảm thấy Đông Lương đối xử với cậu không tệ, cậu lập tức nhận tôi làm chị dâu, nhận luôn cả hai đứa trẻ này, mạng của mẹ con chúng ta sẽ giao phó cho cậu!"
Khoảnh khắc nói ra những lời này, thái độ của Đoàn Thiếu Hà vô cùng cương quyết:
"Nguyên Sơn, Nguyên Hải, về sau dù bất cứ chuyện gì thì các con đều phải nghe theo chú Khâu, Tiểu Khâu, cậu đi thông báo cho trưởng bối trong nhà, nói cho bọn họ biết rõ bộ mặt của Lục Đông Tuấn!"
Trong lúc nói chuyện, trong mắt Đoàn phu nhân rưng rưng, trên tròng trắng của mắt nổi lên một sợi tơ máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận