Phổ la chi chủ

Chương 186: Phan Đức Hải

"Nếu em cần anh, bầu bạn bên cạnh em, đồng hành qua đêm dài, cho đến ngày mai..."
Sở nhị ngồi trong sàn nhảy khổng lồ của Bách Lạc Môn, lặng lẽ xem màn trình diễn của Ca Hậu Khương Mộng Đình.
Trong sàn nhảy khổng lồ chỉ có một mình ả, nhưng trên sân khấu cũng không dám bát nháo, dàn nhạc, vũ công, đèn khí gas đổi màu liên tục, mỗi một khâu đều vô cùng bài bản.
Khương Mộng Đình rất xấu hổ, hát cho một người nghe ở sàn nhảy khổng lồ của Bách Lạc Môn là chuyện cực kỳ buồn cười.
Nhưng cô không dám hó hé một câu, cô biết tính tình của Sở nhị tiểu thư, một phút trước có thể gọi cô một tiếng Ca Hậu, một phút sau sẽ lập tức lột da mặt cô ra.
Bài "Em cần anh" đã hát xong, dàn nhạc đang chuẩn bị bài tiếp theo, Dương Nham Tranh bước đến bên cạnh Sở nhị.
Sở nhị ra hiệu cho Khương Mộng Đình không được dừng lại, ả rời khỏi sàn nhảy khổng lồ.
Bây giờ còn không có nổi một mống khách, nhưng Khương Mộng Đình vẫn phải tiếp tục hát.
Vào một gian phòng trên lầu ba, Sở nhị nhìn Dương Nham Tranh hỏi:
"Điều tra ra rồi sao?"
Dương Nham Tranh gật đầu:
"Hầu Tử Khâu truyền tin tức khắp trong thành, nói nếu ai dám đến Bách Lạc Môn, hôm sau Lục gia sẽ đến nhà người đó."
Sở nhị không tin:
"Thành Lục Thủy có bao nhiêu người? Tất cả đều nghe theo Hầu Tử Khâu?"
"Không riêng gì Hầu Tử Khâu, đại gia Hà gia Hà Hải Khâm cũng ra lệnh, miễn là những ai nhận được chiếu cố của Hà gia đều không được đến Bách Lạc Môn, Mã gia cũng vậy, ngay cả Sở gia..."
Dương Nham Tranh không nói hết câu, tứ đại gia tộc hiện tại đều đang nhắm vào Sở Hoài Viên.
Sở Hoài Viên ngẩng đầu nhìn Dương Nham Tranh:
"Các đại gia tộc cũng đâu thể quản từng tên dân đen một? Bọn họ cũng không dám đến?"
Dương Nham Tranh cười khổ:
"Tiểu thư, cô đừng nói đùa nữa, dân đen có mấy người chịu đến Bách Lạc Môn?"
Sở nhị nói:
"Tôi hạ giá, hai mươi đồng là có thể đến chỗ này của tôi khiêu vũ, vũ nương cho bọn họ tùy ý chọn!"
Dương Nham Tranh không biết phải khuyên như thế nào, làm ăn như vậy thì lỗ chết người.
Huống hồ đừng nói hai mươi đồng, cho dù miễn phí cũng không ai dám đi.
"Lục gia cho vài tên chi quải mai phục ở gần đây, bọn họ mang theo pháp bảo, người bình thường nhìn thấy bảng hiệu của chúng ta đều phải đi đường vòng."
Sở nhị trợn mắt:
"Gọi Ôn Hồng Yến đến, làm gỏi đám chi quải kia cho ‌ tôi!"
Dương Nham Tranh khuyên nhủ:
"Tiểu thư, bớt giận, giết đám chi quải kia rồi thì Hầu Tử Khâu sẽ từ bỏ ý đồ sao?"
"Vậy thì giết luôn Hầu Tử Khâu!"
Giết Hầu Tử Khâu?
Sở nhị mất hết lý trí rồi.
Ả lấy cái gì để giết Hầu Tử Khâu?
Hầu Tử Khâu không giết ả đã là may lắm rồi.
Cũng nhờ ở đây là thành Lục Thủy, Hầu Tử Khâu không muốn làm to chuyện, nếu không y đã sớm xuống tay với Sở nhị!
Dương Nham Tranh cũng không thể vòng vo Tam Quốc được nữa, đành phải nói thẳng:
"Thuộc hạ biết đánh nhất của cô chỉ có mỗi Ôn Hồng Yến, chúng ta dựa vào cái gì để giết Hầu Tử Khâu?"
"Đi mướn người, ‌thuê đao thủ!"
"Đao thủ nào dám động vào đại quản gia của Lục gia?"
"Tôi trả tiền, bán nhà của tôi đi luôn, sau này tôi chuyển đến ở trong Bách Lạc Môn, tôi và hắn không chết không thôi!"
Dương Nham Tranh xoa trán, thấy Sở nhị đã bình tĩnh lại một chút, bèn khuyên nhủ:
"Tiểu thư, chúng ta vẫn nên trả Bách Lạc Môn cho Lục gia đi, thương lượng lại giá cả một chút, chúng ta lỗ không có bao nhiêu."
"Không trả! Bách Lạc Môn là của tôi! Không trả cho ai hết!"
Sở nhị lại lên cơn kích động, Dương Nham Tranh cũng không nói thêm gì.
Trầm mặc một hồi lâu, Sở nhị đứng dậy nói:
"Chuẩn bị xe, đến thôn Lam Dương."
"Đến thôn Lam Dương làm gì?"
"Tìm Mã Ngũ, thời điểm hắn mở Tiêu Dao Ổ, các đại gia tộc cũng từng chèn ép hắn, hắn biết phải đối phó như thế nào, việc này nhất định phải tìm hắn, hắn chắc chắn có cách."
Dương Nham Tranh liên tục lắc đầu:
"Tiểu thư, Tiêu Dao Ổ với Bách Lạc Môn là hai chuyện khác nhau, Tiêu Dao Ổ mới nổi lên được bao lâu chứ? Còn Bách Lạc Môn lại là bảng hiệu của cả thành Lục Thủy!"
"Ông thì biết cái gì! Mã Ngũ mới là cáo già kiếm tiền, hắn chắc chắn có cách!"
"Tiểu thư, đừng liều lĩnh nữa, Lục gia hiện tại đang chặn đường làm ăn của chúng ta, tiếp theo còn chưa biết sẽ làm ra chuyện gì, bây giờ cô không thể ra khỏi thành, một khi ra khỏi thành, Lục gia rất có thể sẽ hạ độc thủ, tiểu thư, tiểu thư..."
Dương Nham Tranh liên tục khuyên nhủ hết lời, Sở nhị nghe không lọt lỗ tai, chuẩn bị xe ngựa xong, ‌mang theo tùy tùng đến thôn Lam Dương.
Chuyển cảnh.
Thôn Lam Dương, Mộng Xuân Viên.
Đại chi quải Tả Vũ Cương từ vũ trường vòng qua tiệm cơm, lại từ tiệm cơm vòng qua khách sạn, lượn lờ hai vòng ở khách sạn, lại vòng qua quán rượu.
Tiểu Xuyên bám theo sau lưng, đổ mồ hôi như tắm:
"Tả đại ca, ngài đã lòng vòng hai chục chuyến rồi, ít nhiều gì cũng nên nghĩ cách!"
"Ồn ào cái gì!"
Tả Vũ Cương nhíu chặt lông mày:
"Không thấy tôi đang nghĩ cách sao!"
Sở nhị đến rồi!
Lý Bạn Phong và Mã Ngũ đều không ở đây, ả không chịu đi, thuê mười mấy gian phòng của Mộng Xuân Viên để ở lại đây.
Hiện tại, ả đang là cái đinh trong mắt Lục gia, các gia tộc khác cũng đều âm thầm nhắm vào ả, với tình hình như vậy thì không thể để ả ở lại thôn Lam Dương quá lâu.
Tả Vũ Cương ‌nhìn ra được những điều này.
Nhưng cụ thể nên xử lý như thế nào thì Tả Vũ Cương lại không nghĩ ra.
Tiểu Xuyên sốt ruột, Chân Cẩm Thành và Tào Chí Đạt cũng sốt ruột theo.
Tào Chí Đạt đề xuất ý kiến:
"Tả đại ca, tôi thấy chúng ta dứt khoát phải cương, đuổi bọn họ đi, chúng ta vẫn có thể đối phó với đám thuộc hạ kia của Sở nhị mà!"
Tả Vũ Cương khoát tay nói:
"Dựa vào đâu mà cương với người ta? Người ta đến Mộng Xuân Viên để giải trí, tiền thuê lẫn tiền bo đều đã đưa, chúng ta dựa vào cái gì để đuổi người ta đi? Như vậy có hợp quy củ không?"
Chân Cẩm Thành nói:
"Vậy chúng ta phải nói lý lẽ, khuyên cô ta rời đi!"
Tả Vũ Cương gắt lên:
"Nói lý lẽ cái rắm, mẹ nó ngay cả sách cậu còn chưa đọc qua, còn muốn lý lẽ với thiên kim tiểu thư nhà người ta?"
Tào Chí Đạt nói:
"Chơi đẹp không được thì chơi xấu, chúng ta gây khó dễ cho cô ta, để cô ta biết khó mà lui!"
"Như vậy cũng không ổn."
Tả Vũ Cương lắc đầu:
"Nói không chừng, Sở nhị tiểu thư thật sự có tình cảm đối với Ngũ thiếu gia, nếu chúng ta ra tay quá ác, khi Ngũ thiếu gia trở về sẽ oán trách chúng ta."
Chân Cẩm Thành thở dài nói:
"Vậy anh nói xem, phải làm sao bây giờ? Chờ Lục gia đánh tới cửa thì đã muộn rồi!"
"Tôi nghĩ cũng không đến nỗi nào, Sở nhị tiểu thư cũng là nhân vật có số má, Lục gia chưa đến mức truy cùng diệt tận đâu."
Tào Chí Đạt nói:
"Ở thành Lục Thủy, Lục ‌gia còn có chút kiêng nể, đây là thôn Lam Dương, giết người như giết gà, Lục gia nói động thủ là động thủ ngay.
Đến lúc đó, cho dù chúng ta né được Lục gia, nhưng nếu Sở nhị chết ở đây thì chúng ta cũng toang! Chuyện này không dễ giải thích đâu!"
Tả Vũ Cương cũng đã nghĩ đến trường hợp đó.
Nhưng hắn ta thật sự không biết nên giải quyết như thế nào.
Tả Vũ Cương quát:
"Các cậu trở về hết đi, đừng có lải nhải bên lỗ tai tôi nữa, đi hết đi, đi xa xa một chút!"
Ba người tìm một gian phòng trong Mộng Xuân Viên để ngồi xuống, Tả Vũ Cương tiếp tục đi lòng vòng ở bên ngoài.
Tiểu Xuyên thở dài:
"Tả đại ca kiểu gì cũng không có nổi chủ kiến!"
Chân Cẩm Thành lắc đầu nói:
"Hắn vốn dĩ mang tật xấu này, có người ra lệnh cho hắn thì hắn là một con hổ, không ai ra lệnh cho hắn, hắn còn không bằng cả một con mèo."
Tào Chí Đạt đập bàn nói:
"Sao Ngũ gia vẫn chưa trở lại, Thất gia cũng không có tin tức gì!"
Hai mươi tiếng trôi qua, Lý Bạn Phong tỉnh lại trong Tùy Thân Cư.
"Ai da! tướng công, vừa mới có một giấc mộng đẹp sao?"
Lý Bạn Phong lắc đầu nói:
"Mơ một cơn ác mộng, mơ thấy ta bị một đống côn trùng xâu xé."
Xùy xùy!
"Ai da! tướng công, như vậy là không đúng rồi, gặp phải tiện nhân kia thì đều có giấc mộng đẹp, có người suốt đời cũng không tỉnh lại được."
Lý Bạn Phong ngồi bên giường hỏi:
"Nàng nói tiện nhân kia, là cô nương họ Phùng kia sao?"
"Nếu tiểu thiếp không đoán sai, tướng công hẳn là đã gặp Phùng Đái Khổ."
"Phùng Đái Khổ? Tên kiểu gì vậy?"
Máy hát đáp:
"Người phụ nữ này từ khi sinh ra đã mang đến cho nhà ả một trận kiếp nạn, cho nên mới bị người nhà ghét bỏ mà đặt cho ả cái tên khó nghe như vậy.
Phùng Đái Khổ đọc không thuận miệng, sau này có người gọi ả là Phùng Khẩu Đại, cái tên này dễ nghe hơn nhiều, nên tiếp tục được gọi như vậy."
"Phùng Khẩu Đại? Đây chẳng phải càng khó nghe hơn sao?"
Xùy xùy!
"Cái tên này cũng được coi là dễ nghe, năm tháng lại trôi qua, cũng không ‌ biết nghe nhầm đồn bậy hay là như thế nào, có người đọc Khẩu Đại thành Khố Đái, mọi người về sau đều gọi ả là Phùng Khố Đái."
Nghĩa là dây lưng quần.
"Khố Đái? Bị gọi như vậy mà vẫn chịu được?"
"Có thể chứ! Vậy mới nói tiện nhân kia đúng là giỏi nhẫn nhục, ả thừa nhận cái tên Khố Đái này, còn đổi tên địa bàn của ả lại, nơi đó vốn dĩ gọi là Khẩu Đại Khảm, về sau lại đổi thành Khố Đái Khảm."
Khố Đái Khảm...
Khố Đái Khảm!
"Nương tử, nàng nói Khố Đái Khảm là địa bàn của cô ta? Tên còn là do cô ta đặt cho?"
"Đúng vậy! Ả là Địa Đầu Thần của Khố Đái Khảm, Địa Đầu Thần có thân phận như thế nào, hẳn là tướng công cũng biết rồi đó."
Địa Đầu Thần!
Ba chữ này cứ quanh đi quẩn lại ở trong đầu của Lý Bạn Phong.
Phùng cô nương kia là Địa Đầu Thần, Địa Đầu Thần của Khố Đái Khảm.
Vậy còn Diêu lão tiên sinh của Dược Vương Câu thì sao?
Ông ta cũng là Địa Đầu Thần?
Địa Đầu Thần của Dược Vương Câu?
Về mặt logic cũng không có gì bất ổn, Diêu lão tiên sinh là vong hồn, Địa Đầu Thần cũng là vong hồn.
Phùng cô nương là vong hồn sao?
Lúc ấy lẽ ra nên dùng Kim Tinh Thu Hào để nhìn kỹ một chút.
Lý Bạn Phong hỏi máy hát:
"Nương tử, Địa Đầu Thần có lai lịch gì?"
"Tiểu thiếp không nghĩ ra."
"Nương tử ngoan, nàng nói cho ta biết đi, ta chuẩn bị đồ ăn cho nàng, hồn phách vừa thơm ngon vừa giòn rụm, nàng muốn bao nhiêu ‌là có bấy nhiêu."
Lý Bạn Phong huých huých vào máy hát.
"Ai da! tướng công, tiểu thiếp không phải chơi xỏ lá tướng công, tiểu thiếp thật sự không nghĩ ra, lai lịch của Địa Đầu Thần có liên quan đến nội châu, chuyện ở nội châu tiểu thiếp không muốn nhớ tới."
Nội châu?
Lý Bạn Phong lại nghe được một danh từ ‌mới.
"Nội châu là địa ‌phương nào?"
"Ngoài có ngoại châu, trong ‌có nội châu, ở giữa chính là Phổ La Châu."
"Nương tử, nàng nói kĩ lại một chút về nội châu này."
"Tướng công, tiểu thiếp thật sự không muốn nhớ tới."
"Nương tử, nàng nhớ kỹ lại một chút, lát nữa ta đi mua đồ ăn ngay."
"Tướng công, chàng muốn ép tiểu thiếp nhớ, tiểu thiếp cũng có thể nhớ, nhưng nhớ tới là sẽ phát điên."
Lý Bạn Phong cười nhạt:
"Điên chút cũng không sao, ai mà chẳng có lúc phát điên."
Xùy xùy!
Giọng của máy hát đột nhiên trở nên chậm đi rất nhiều:
"Sau khi phát điên, có thể sẽ không còn nhận ra tướng công nữa, tướng công, chàng thật sự muốn để tiểu thiếp nhớ lại sao?"
Lý Bạn Phong trầm mặc một hồi, hơi né xa máy hát một chút:
"Vậy không ép nương tử nữa."
Cheng chập cheng cheng cheng!
Giọng hát của nương tử vui sướng hơn rất nhiều:
"Ai da! tướng công, thiếp nhớ là chàng vẫn luôn ở vịnh Lục Thủy, sao lại gặp được tiện nhân Phùng Đái Khổ này?"
Lý Bạn Phong lắc đầu nói:
"Ta cũng không biết, cô ta nói mình bị thương."
"Ai da, chuyện này thật kỳ quái, mấy ai ở vịnh Lục Thủy có thể đả thương ả? Chẳng lẽ là bị tên ăn mày kia đả thương? Nhưng tại sao ả phải mò đến vịnh Lục Thủy để trêu chọc tên ăn mày kia?"
Tên ăn mày của vịnh Lục Thủy?
Chủ nhân của vịnh Lục Thủy?
Bọn họ đánh nhau ở đây?
Là vì tranh địa bàn hay sao?
Lượng thông tin quá lớn, ‌Lý Bạn Phong càng nghe càng lú.
Hắn đột nhiên nhớ tới một món đồ, món đồ mà Phùng Đái Khổ cho hắn, là miếng thịt dùng lá trúc bọc lấy kia.
Hắn móc miếng thịt từ trong túi áo ra:
"Đây là thứ Phùng Đái Khổ cho ta."
Phừ phừ!
Một làn hơi nước bọc lấy ‌cuộn lá trúc, cảm nhận một hồi lâu.
"Bản lĩnh của tiện nhân kia lại tăng lên không ít, phong ấn do ả làm ra vậy mà ngay cả thiếp cũng không cảm nhận được, tướng công, chàng mở gói lá trúc này ra cho tiểu thiếp nhìn thử."
Lý Bạn Phong tháo sợi cỏ buộc trên lá trúc, lộ ra miếng thịt bên trong.
Cạch cạch cạch tùng tùng!
Chiêng trống đánh một lúc lâu, máy hát mới mở miệng:
"Nếu như tiểu thiếp không nhìn lầm, đây là thịt của Phan Đức Hải."
Lý Bạn Phong đực mặt ra:
"Phan Đức Hải là ai?"
"Đức tu, thế nhân gọi là Đức Hải tiên sinh, hắn cũng là Địa Đầu Thần, nhưng tại sao hắn lại đánh nhau với Phùng Đái Khổ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận