Phổ la chi chủ
Chương 136: Mã Ngũ và thập thất tẩu
Y vốn cho rằng Lý Thất ngủ ở lầu hai, sáng sớm ngày hôm sau y liền đi lên lầu để tìm Lý Thất, muốn dẫn hắn đi dạo một chút ở thôn Lam Dương, không ngờ trong phòng ngủ lại chẳng có bóng dáng của Lý Thất đâu.
Hắn đi đâu rồi?
Một người ngoại hương mà đi lang thang ở thôn Lam Dương sẽ rất nguy hiểm, Mã Ngũ đi mấy vòng trong thôn để tìm hắn.
Y đương nhiên không thể tìm thấy Lý Thất, bởi vì hiện tại Lý Thất đang ngủ trong Tuỳ Thân Cư.
Đêm qua, Lý Bạn Phong đi dạo cả đêm ở trong thôn, hắn không chỉ tích lũy đủ cơ sở tu hành của lữ tu, mà còn nắm giữ được hoàn cảnh địa lý cơ bản của thôn Lam Dương.
Ở phía Nam của thôn Lam Dương, Lý Bạn Phong thấy được lối vào của tân địa, đứng trên ngọn cây có thể thấy được ánh đèn le lói ở đó, điều này chứng minh rằng đã có người khai hoang thành công.
Trên đường trở về, Lý Bạn Phong gặp phải hai tên cướp, lại trấn lột được hơn ba ngàn đồng từ chúng, sau đó ném chúng cho nương tử phê bình giáo dục.
Nương tử giáo dục xong xuôi, ợ một tiếng ngon lành rồi hứa hẹn rằng hai người kia sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Đến lúc hoàng hôn, sau một ngày đau khổ đi tìm, cuối cùng Mã Ngũ cũng tìm thấy Lý Thất đang ngồi ở dưới nhà gỗ.
Lý Bạn Phong đang xem náo nhiệt.
Có hai nhóm người đang ở dưới lầu đánh nhau, phương thức chiến đấu khá thô kệch, căn bản không nhìn ra được kĩ pháp gì.
Chiến thuật cũng tương đối trực tiếp, hai nhóm người trực tiếp lao vào nhau, có người ngã xuống, cũng có người chạy trốn được.
Vũ khí có chút thô sơ, vài người cầm dao phay, vài người ngay cả dao phay cũng không có.
Ông chủ quán mỳ cũng tham chiến, ban đầu ông ta dùng dao phay, sau đó sợ làm hỏng dao nên đổi thành chày cán bột.
Mã Ngũ đến bên cạnh Lý Bạn Phong, hỏi nhỏ:
“Anh Lý, cả ngày hôm nay anh đi đâu vậy?”
“Đi dạo lung tung thôi.”
Lý Bạn Phong trả lời cho có lệ một câu, lại tiếp tục nhìn cuộc chiến.
Mã Ngũ nhắc nhở:
“Anh Lý, chuyện náo nhiệt này đừng nên xem.”
Vẻ mặt Lý Bạn Phong nghiêm túc nói:
“Phải xem chứ, chủ nhà cho chúng ta thuê còn đánh nữa cơ mà!”
Mã Ngũ liếc mắt nhìn qua, quả thật nhìn thấy ông chủ Ngụy đang chém giết trong đám người.
Ông ta bị thương, máu me đầy mặt, đang giơ một chiếc rìu ra sức chém.
Trong hỗn chiến, có năm sáu người đang vây công một mình ông ta, nhóm người này hiển nhiên là nhằm vào ông ta mà đến.
Mã Ngũ nhẹ giọng nói:
“Anh Lý, tiền thuê nhà hai tháng của anh lúc này chỉ sợ là đổ sông đổ biển rồi.”
Đang lúc nói chuyện thì trên lưng ông chủ cho thuê nhà lại bị trúng một dao, thân thể ông ta lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống, chiếc rìu trong tay cũng suýt rơi xuống.
Những người xung quanh nhân dịp này vung dao chém xuống, ý thức của ông chủ cho thuê nhà dần mơ hồ, bị thương nặng đến mức mất đi ý chí chiến đấu.
Mã Ngũ nhìn chằm chằm ông chủ cho thuê nhà một hồi, ông ta giống như có thể cảm nhận được ánh mắt của Mã Ngũ.
Tựa như người sắp chết được tiêm một mũi Adrenalaine vào, dưới ánh nhìn chăm chú của Mã Ngũ, ý chí chiến đấu của ông chủ cho thuê nhà lại một lần nữa dâng lên, tiếp tục vung rìu liều mạng với nhóm người này.
Duy trì được hơn ba phút đồng hồ, đột nhiên có tiếng hô truyền đến từ trong con hẻm nhỏ:
“Có người đến! Rút lui!”
Nhóm người vây công ông chủ cho thuê nhà nhanh chóng rời đi nơi sân, ông ta dẫn theo mười mấy tên thuộc hạ đuổi theo:
“Các anh em, đừng để mấy thằng chó này chạy thoát, chém chết một đứa, tôi thưởng cho mười đồng Đại Dương!”
Ông chủ cho thuê nhà đuổi theo được một lúc, trong hẻm lại xuất hiện một nhóm người cũng đang lao ra, có vẻ như là viện binh của ông chủ cho thuê nhà.
Nhìn thấy tình cảnh ngày càng loạn, Mã Ngũ nhắc nhở Lý Bạn Phong:
“Anh Lý, đi thôi, nếu có người nhận ra anh thì sẽ phiền phức lắm.”
Lý Bạn Phong nghe vậy thì sửng sốt, đi theo Mã Ngũ trở về nhà gỗ.
Tối hôm qua, Lý Bạn Phong đưa cho Mã Ngũ tiền công ngày thứ nhất, một trăm năm mươi đồng.
Mã Ngũ mua về chút thịt bò kho tương, tai heo, cộng thêm một bình rượu đế, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Anh Mã, ban nãy anh dùng kỹ pháp với chủ nhà sao?”
Mã Ngũ gật đầu:
“Tôi thấy ông ta đang đứng giữa ranh giới sinh tử nên tiếp thêm chút khí lực cho ông ta, ít nhiều gì cũng giữ được hai tháng tiền thuê nhà của anh.”
Lý Bạn Phong lấy làm lạ hỏi:
“Kỹ pháp của hoan tu còn có thể tiếp thêm khí lực cho người ta sao? Tôi từng gặp được hoan tu, đều là khiến người ta tim đập chân run."
Mã Ngũ nói:
"Thật ra đây vẫn được tính là một loại kỹ pháp, nhưng tác dụng không hề giống nhau, ví dụ như mờ ảo như sương sớm, đây là mị thuật, rả rích như mưa phùn, đây là khích lệ, hay ồ ạt như mưa to, đây là mê loạn.
Tôi vẫn còn chưa vượt qua cửa ải tầng một, bây giờ chỉ có thể dùng được khích lệ, mê loạn thuật vẫn chưa thể học được."
Mã Ngũ lấy ví dụ rất thỏa đáng, Lý Bạn Phong nghe được cũng rất rõ ràng.
Trầm mặc một lát, Mã Ngũ hỏi:
"Anh Lý, anh không tò mò vì sao tôi lại tơi tả đến mức độ này sao?"
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Có chút tò mò, ban đầu gặp anh ở chỗ người bán hàng rong, anh nói chuyện vẫn rất hào sảng, bây giờ nói chuyện có chút khó chịu."
Mã Ngũ chớp mắt mấy cái, cảm thấy vấn đề này thật kỳ cục, đây không phải vấn đề mấu chốt.
Đáng lẽ ra hắn nên hỏi vì sao mình lại biến thành ăn mày mới đúng chứ?
Mã Ngũ uống một chén rượu:
"Thật ra, anh có thể nhìn thấy được chút manh mối ở chỗ người bán hàng rong, trên lý thuyết, tôi không nên đi tìm người bán hàng rong mua thuốc."
Lý Bạn Phong ăn một miếng tai heo:
"Vậy anh nên đi đâu để mua thuốc? Muốn nhập môn, chẳng phải cần tìm người bán hàng rong sao?"
Mã Ngũ lắc đầu nói:
"Mã gia còn có chút căn cơ ở Phổ La Châu, người Mã gia muốn nhập môn cũng không cần tìm người bán hàng rong, trong nhà có thuốc."
Mã gia?
"Là Mã gia, một trong tứ đại gia tộc?"
Mã Ngũ gật đầu:
"Tôi tên là Mã Quân Dương, là con trai thứ năm của Mã gia, sở dĩ tôi đến chỗ người bán hàng rong đó để chọn thuốc, là bởi vì tôi muốn làm hoan tu."
Lý Bạn Phong nghĩ một chút:
"Bởi vì trong nhà anh không có thuốc của hoan tu, nên anh phải đi tìm người bán hàng rong?"
Mã Ngũ lắc đầu:
"Không phải là bởi vì không có thuốc của hoan tu, mà là bởi vì trong nhà của tôi căn bản không cho phép xuất hiện hoan tu, Mã gia là danh môn, con cháu của danh môn nhất định phải có tu vi đứng đắn.
Ở Phổ La Châu, văn tu và võ tu là tu vi chính thống, nhất là Mã gia, cực kì xem trọng chính thống, dè bỉu đối với những đạo môn khác.
Hoan tu, là đạo môn cha tôi ghê tởm nhất, tôi tu hoan tu, chẳng khác nào bôi tro trét trấu vào mặt Mã gia, đúng là nỗi sỉ nhục của gia môn."
Văn tu và võ tu là chính thống, khó trách hai đạo môn này có tương đối nhiều tu giả.
Đối với hào môn mà nói, thanh danh của hoan tu có lẽ thật sự không tốt, nhưng Lý Bạn Phong cảm thấy chuyện này cũng không đến mức khiến Mã Ngũ phải lưu lạc tới tình cảnh như thế này:
"Cũng bởi vì chuyện này, Mã gia đuổi anh ra khỏi gia môn?"
Mã Ngũ lắc đầu:
"Thật sự không đến mức như vậy, cha tôi đông con, trên tôi có hai người anh và hai người chị, bọn họ ai cũng có tu vi đứng đắn, lòi ra một tên bại hoại như tôi cũng chỉ là vấn đề nhỏ.
Huống hồ, tương lai tôi đã chú định không được kế thừa được gia nghiệp, cha tôi cho tôi hai cái vũ trường, tôi kinh doanh không tồi, không phải lo chuyện tiền bạc, cũng không phải lo chuyện tu hành."
Lý Bạn Phong ngạc nhiên nói:
"Thật sự không phải lo sao? Một ngày ứ hự mười lần, cũng không dễ dàng gì."
Mã Ngũ cười khổ một tiếng:
"Khi đó, bất kể là thuốc bổ hay là dược phẩm, tôi đều phải ăn, may mắn cũng vẫn chịu được."
Lý Bạn Phong lắc đầu nói:
"Tôi sợ là sợ đạo lữ của anh không chịu được."
Mã Ngũ cười nói:
"Một đạo lữ đương nhiên là chịu không nổi, nhưng mười đạo lữ, mỗi người một lần, chuyện này lại thành đơn giản, cô nương của Vịnh Lục Thuỷ rất nhiều, có cả đống để ôm ấp yêu thương, tôi thật sự chưa bao giờ phải sầu não vì loại chuyện này cả.
Quản gia Trần Ngọc Bằng kia của tôi mỗi ngày có thể chọn một kiểu cô nương khác nhau cho tôi, cho đến một ngày, Tam ca của tôi đến nhà tôi, một chân đá văng cửa phòng, xách tôi từ trên giường xuống đánh cho một trận tơi bời khói lửa, lúc này mới xảy ra chuyện lớn."
“Chuyện lớn gì?"
Lý Bạn Phong nhấp một ngụm rượu.
Mã Ngũ một ngụm uống cạn rượu trong chén:
“Cô nương đang ngủ trên giường của tôi lại chính là chị dâu tương lai của tôi.”
Lý Bạn Phong cười nói:
"Không phải anh là thanh mai trúc mã với chị dâu anh chứ?"
Vốn tưởng là sẽ được nghe một đoạn cố sự cẩu huyết, lại thấy Mã Ngũ cười khổ không ngớt, nói:
"Anh Lý, anh cũng thật là biết nói đùa, Tam ca của tôi tổng cộng cưới mười sáu cô vợ, mười sáu người đã cưới này tôi còn chưa biết hết, huống chi là cô vợ chưa cưới thứ mười bảy."
Lý Bạn Phong nghe vậy, cau mày nói:
"Anh không biết cô chị dâu này sao?"
"Không biết!"
Mặt mày Mã Ngũ tràn đầy đắng chát.
Lý Bạn Phong suy tư một lát lại nói:
"Anh bị tính kế rồi!"
"Đúng vậy."
Mã Ngũ gật đầu:
"Bị tính kế, bị Tam ca của tôi và quản gia của tôi cùng nhau tính kế, bọn hắn liên thủ đưa thập thất tẩu này lên giường tôi, cho tôi đạp mái.”
Lý Bạn Phong để chén rượu xuống nói:
"Tam ca của anh tại sao phải tính kế anh? Hắn có thù oán gì với anh sao? Đến mức phải bỏ ra tiền vốn lớn như vậy?"
Mã Ngũ nhấp một ngụm rượu:
"Lão Tam tính kế tôi, là vì tiền của tôi, hắn là đích tử trong nhà, gia nghiệp của Mã gia trong tương lai đều là do hắn quản lý.
Cha tôi đã cho hắn hai cái sòng bạc, hai tiệm cơm, còn có một căn đại lâu bách hóa, ở vịnh Lục Thuỷ, phân nửa đường phố đều là của lão Tam, trong tay hắn nắm hơn ba phần mười gia nghiệp của Mã gia, tất cả là cha tôi cho."
Lý Bạn Phong không thể nào hiểu được:
"Hắn cũng không thiếu tiền, vì sao còn muốn tiền của anh?"
Mã Ngũ lắc đầu nói:
"Hắn thiếu tiền, vô cùng thiếu tiền, bởi vì hắn chỉ là tên bất tài, hắn nắm trong tay hơn ba phần sinh ý, không có một cái nào là không lỗ.
Lúc ấy cũng sắp lập thu, theo quy củ của Mã gia chúng tôi, ngày lập thu là ngày đối chiếu sổ sách, sổ sách năm nay hắn không lấy ra được, muốn tôi chia tiền kinh doanh được từ vũ trường cho hắn, lấp lỗ thủng cho hắn, tôi không đồng ý.
Tôi chỉ có hai cái vũ trường, hai cái này vũ trường cũng chẳng là gì so với gia sản của Mã gia, nhưng tôi là người biết kiếm tiền, chỉ bằng hai cái vũ trường này, tôi có thể kiếm được ngang với hai phần doanh thu của cả Mã gia, lão Tam muốn ép tôi đưa tiền, cho nên bày ra khổ nhục kế, đưa cô vợ chưa cưới của hắn cho tôi, muốn mượn cơ hội này để cướp tiền của tôi."
Lý Bạn Phong cảm thấy cách giải quyết của việc này có vấn đề:
"Hắn cướp tiền của anh, cùng lắm thì anh cho hắn, coi như việc kia có bại lộ đi chăng nữa thì nhà anh cũng có thủ đoạn bình ổn lại, cha anh không thể vì việc này mà đuổi anh ra khỏi nhà."
Mã Ngũ cười khổ nói:
"Thủ đoạn thì có, nhưng phải xem là tình huống gì, Tam ca của tôi vừa tới không bao lâu, phóng viên cũng tới, ảnh chụp tôi với cô vợ chưa cưới của lão Tam trần như nhộng với nhau nhanh chóng bị đăng báo! Lão Ngũ ăn nằm với vợ chưa cưới của lão Tam, Mã gia mất mặt quá mức rồi, mất mặt khắp cả toàn bộ Phổ La Châu!"
Lý Bạn Phong khó hiểu:
"Ai tìm phóng viên? Tam ca của anh sẽ không ngu ngốc như vậy chứ? Hắn bị cắm sừng, còn dám tuyên truyền cho mọi người biết sao?"
"Chắc chắn không phải hắn."
Mã Ngũ cười một tiếng:
"Có thể là Tứ ca của tôi, cũng có thể là là Đại tỷ của tôi.
Lão Tam tính kế tôi, có người ở sau lưng tính kế lão Tam, tôi bị cả nhà đuổi ra ngoài, lão Tam cũng bị cha tôi giam lại, không bao lâu nữa, người kia sẽ có thể thay thế lão Tam, làm người thừa kế của Mã gia."
Lý Bạn Phong hỏi:
"Ai muốn trở thành người thừa kế?"
"Không biết."
Mã Ngũ lắc đầu:
"Người kia trốn quá kỹ, tôi cũng không biết mình còn sống để mà tìm được hắn hay không."
Có thể nhìn ra, tình trạng cơ thể Mã Ngũ rất kém.
Lý Bạn Phong hỏi:
"Bởi vì việc đó bị đăng lên báo chí, cho nên Mã gia để anh tay trắng rời nhà?"
Nói đến đây, Mã Ngũ không ngớt lời thở dài:
"Cũng không tính là tay trắng rời nhà, thời điểm tôi rời nhà, trong nhà đưa cho tôi ba trăm đồng Đại Dương.
Anh Lý, không phải nói khoác, chỉ bằng ba trăm đồng Đại Dương này, tôi có thể một lần nữa kiếm lại một phần gia nghiệp.
Nhưng mà tôi vừa ra khỏi gia môn không được hai tiếng đồng hồ, đã bị người ta cướp sạch ba trăm đồng Đại Dương này, ngay cả áo khoác cũng bị lột.
Tôi giấu được một chiếc khuyên tai ngọc nên mang đến hiệu cầm đồ để đổi năm đồng Đại Dương, mò tới thôn Lam Dương tìm kế sinh nhai, chỉ dùng nửa tháng, tôi kiếm được một trăm hai mươi đồng Đại Dương, anh đoán chuyện gì đã xảy ra?"
Lý Bạn Phong nhấp một ngụm rượu:
"Anh lại bị cướp?"
Mã Ngũ gật đầu:
"Đoán đúng rồi, ngay tại mười ngày trước, một trăm hai mươi đồng Đại Dương bị cướp sạch, tôi không đóng được tiền thuê nhà, bị người ta đuổi ra, phải đi ngủ lều ngủ bạt.
Ở phụ cận của tân địa, tôi nhặt được chút ve chai để bán, lại kiếm ra được khoảng một trăm đồng tiền giấy Hoàn Quốc, vừa định tìm một chỗ ở, kết quả hôm trước lại bị người ta cướp sạch tiếp, ngay cả tiền ăn cơm cũng không để lại cho tôi, lúc này tôi mới phải đi bới rác để ăn."
Lý Bạn Phong cau mày nói:
"Đây lại là ai làm? Ai cứ ép anh vào đường cùng vậy?"
"Còn có thể là ai?"
Mã Ngũ cười khổ một tiếng:
"Chắc chắn vẫn là người nhà tôi."
Chuyện này không có đạo lý.
Mã Ngũ đã bị trục xuất khỏi gia môn, không còn tạo thành uy hiếp đến những người khác trong Mã gia, cứ ép Mã Ngũ đến đường cùng như vậy thì có chỗ tốt gì đối với người đứng sau chuyện này?
Trong chuyện này hình như có điều bất thường, chỉ là Mã Ngũ bị giày vò quá thảm, có một số việc nhất thời chưa thể vén màn rõ.
Mã Ngũ uống một hớp rượu lớn, nhìn Lý Bạn Phong nói:
"Anh Lý, nếu như không phải anh cho tôi phần cơm ăn này, khả năng tối hôm qua tôi đã chết đói rồi, phần ân tình này, tôi thực sự không biết phải làm sao để trả lại…"
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Ân tình của tôi, anh nhất định phải trả, anh ăn cơm trước đi, sau đó viết giấy nợ, rồi chúng ta lại thương lượng việc trả nợ."
Mã Ngũ cười khổ lắc đầu:
"Đây không phải là chuyện mà ăn cơm có thể giải quyết, tôi đã mười ngày không tu hành, cái mạng này cũng sắp không còn. Anh Lý, tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa, chỉ muốn giúp anh làm một số chuyện, tôi muốn nghe ngóng một người, có người tên là Lý Bạn Phong, anh biết không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận