Phổ la chi chủ

Chương 195: Thu lưới

Bên trong cánh rừng tùng rộng lớn, Lý Bạn Phong ngồi trên lưng một con Thử Phụ, đang chậm rãi đi xuyên qua cánh rừng.
Thử Phụ, hay còn có tên là bọ dưa hấu, cũng có người gọi là bọ nước cơm, là một loại bọ nhiều chân thường thấy ở những nơi ẩm ướt.
Con Thử Phụ này rất to lớn, sống lưng dài hơn hai mét, rộng hơn một mét, có thể chở người, cũng có thể chở hành lý.
Nó không chỉ to lớn mà còn có linh tính, con Thử Phụ này có thể nói chuyện, còn là một cụ ông rất thực dụng, chở Lý Bạn Phong đi xuyên qua cánh rừng tùng đỏ này, chỉ lấy của Lý Bạn Phong năm mươi đồng tiền Hoàn quốc.
Lý Bạn Phong cũng là người hào phóng, trực tiếp đưa cho Thử Phụ tận một trăm.
Nhưng hắn rất tò mò, con Thử Phụ này kiếm được tiền, vậy sẽ tiêu vào chỗ nào?
"Tiểu tử, cậu không hiểu được đâu, chúng ta có thôn riêng của mình, trong thôn chúng ta có chỗ ăn chỗ ở, còn có cả chợ, có rất nhiều thứ cần dùng đến tiền, khụ khụ khụ...."
Thời tiết rất lạnh, gió thổi rất gắt, lão Thử Phụ liên tục ho khan.
Người ta lớn tuổi như vậy, Lý Bạn Phong còn ngồi trên lưng người ta, trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy.
Cũng không phải hắn lười đến mức đi không nổi vài bước này, là do lão Thử Phụ này nói, nếu nó chở Lý Bạn Phong đi qua con đường này thì sẽ không sao, nhưng nếu như Lý Bạn Phong tự mình đi thì sẽ rất phiền phức.
Hồ lô rượu xác nhận lời nói của Thử Phụ:
"Đây là bọ da sắt, lúc ta còn trẻ đã từng nhìn thấy chúng ở một nơi khác, ở trong tân địa, ít có con bọ da sắt nào là hiền lành lắm, gần những nơi mà chúng sống, các loại sinh vật đều phải nể mặt chúng vài phần."
"Tỷ tỷ, không phải bây giờ ngươi vẫn còn rất trẻ hay sao?"
Lý Bạn Phong sờ soạng hồ lô rượu.
"Cái miệng này của ngươi đúng là còn ngọt hơn so với mật nữa."
Hồ lô rượu phun ra một làn sương rượu.
Lý Bạn Phong đang trò chuyện với hồ lô rượu, lão Thử Phụ hỏi một câu:
"Tiểu tử, cậu vừa mới nói chuyện với ai vậy?"
Thử Phụ không nghe được âm thanh của hồ lô rượu, Lý Bạn Phong thuận miệng giải thích:
"Con người của tôi, thích lẩm bẩm một mình."
"Ta có một đứa con gái cũng có tật xấu này, đại phu trong làng nói con bé bị rối loạn tâm thần, chỉ cần uống ba thang thuốc là được rồi, hôm nào cậu đến gặp vị đại phu kia của chúng ta xem thử, bệnh này nếu chữa sớm một chút thì sẽ mau khỏi thôi."
"Trong làng của các người cũng có đại phu sao?"
"Sao lại không có? Y thuật cao siêu, ngoại hình xinh đẹp, là một cô nương vô cùng tuyệt vời!"
Cô nương này rốt cuộc là kiểu người như thế nào?
Đi suốt tám giờ, con Thử Phụ đã đi xuyên qua rừng tùng đỏ, đúng như đã nói, cả một đường không hề gặp bất cứ phiền phức gì.
Nhảy khỏi lưng Thử Phụ, Lý Bạn Phong lại cho nó thêm năm mươi đồng, tổng cộng là cho đến tận một trăm năm mươi đồng.
Lão Thử Phụ cảm thấy khó xử, sau mấy lần đùn qua đẩy lại, Lý Bạn Phong khăng khăng phải đưa.
Lão Thử Phụ thở dài:
"Tiểu tử, cậu là người tốt, đằng trước là ao tôm vàng, cậu tới đây để vớt tôm phải không?"
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Loại tôm đó có gì ngon hả?"
"Loại tôm này ở trong ao thì sống, nhưng một khi vớt ra là sẽ chết ngay tức khắc, sau khi chết được khoảng hai giờ, là có thể biến thành vàng.
Trước kia có không ít người tới đây để vớt tôm, nhưng sau khi núi Huyết Nha đột nhiên xuất hiện thì không còn ai dám tới nữa.
Cậu có thể vớt tôm, nhưng đừng quá tham lam, nếu bắt được tôm nhỏ thì nên thả đi, nhiều lắm thì vớt mười mấy con là đủ rồi, tuyệt đối đừng chọc giận tôm chúa, vì con tôm chúa kia dài đến hơn trăm thước, một khi bị nó móc xuống ao, ngay cả xương cốt cũng sẽ bị nhai thành bột phấn."
Lý Bạn Phong nói một câu cảm tạ rồi xoay người rời đi.
Lão Thử Phụ tiếp tục chờ kiếm tiền ở bìa rừng.
Một con rết bò lên lưng Thử Phụ, dùng râu cuốn một đồng Đại Dương đưa cho Thử Phụ.
Lão Thử Phụ dùng râu để kiểm tra chất lượng của đồng Đại Dương, nói với con rết:
"Lão đệ, cậu đưa nhiều tiền như vậy, tôi không có tiền lẻ để thối đâu."
Con rết cười nói:
"Anh cứ cầm đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên tôi nhờ anh chở, sau này đỡ phải đưa nữa."
Thử Phụ chở con rết vào rừng tùng đỏ, dọc đường đi vừa cười vừa nói.
Lý Bạn Phong phủi tuyết trên người xuống, đi tới bên cạnh vách núi.
Trên vách núi này, xung quanh đều là hang động, còn nhiều hơn cả số lỗ bị Thiết Tuyến Trùng đã đục trên người Lý Bạn Phong nữa.
Dựa theo những đánh dấu trên bản đồ, hàng thứ bảy đếm từ dưới lên trên, hang động thứ sáu đếm từ trái sang phải, chính là cái mà hắn phải đi.
Vách núi rất khó leo, Lý Bạn Phong quyết định tạm nghỉ ngơi một ngày, hôm sau lại tiếp tục khoan lỗ trên hang động.
Hắn lấy một viên Kim Nguyên Đan ra, ăn cùng với một viên Lam Diệp Đan, ngồi lặng lẽ dưới vách núi.
Hơn mười phút sau, cơ thể của Lý Bạn Phong rơi vào trạng thái tê liệt.
Tê liệt cũng không đáng sợ, dù sao thì Đường đao, con lắc đồng hồ, hồ lô rượu, khuyên tai Khiên Ti đều ở bên cạnh.
Nhưng hắn không dám về Tùy Thân Cư để cắn thuốc.
Đêm qua, nhịp thở của nương tử không được đều đặn, dựa theo thói quen ngủ của người bình thường để phán đoán, hình như nàng sắp tỉnh dậy.
Ăn xong viên đan dược này, dựa theo tính toán của Lý Bạn Phong, hắn sẽ tấn thăng lên lữ tu tầng ba.
Tiếp theo đây, hắn sẽ phải đối diện với một cửa ải khó khăn, hắn cần phải học được kỹ pháp của lữ tu tầng ba, Đạp Phá Vạn Xuyên.

Hải Cật Lĩnh, Đầu Đạo Lĩnh, các hộ gia đình đều đang cầm chổi, cây lau nhà và giẻ để quét dọn vệ sinh.
Lau bụi, đổ rác, tất cả đều là thứ yếu, đối tượng chủ yếu cần phải quét dọn lần này là xác muỗi.
Khắp nơi ở Đầu Đạo Lĩnh đều là xác muỗi, buổi tối đã được quét dọn, sáng hôm sau đã chất thành đống.
Lục Đông Tuấn đã từng nói, không cần phải để ý tới xác muỗi.
Nhưng mà dân chúng của Đầu Đạo Lĩnh lại làm không biết mệt, hễ nhìn thấy xác muỗi là sẽ quét dọn ngay, gom thành một đống, sau đó dùng lửa thiêu rụi, cảm thấy làm như vậy mới có thể diệt cỏ tận gốc.
Hơn nữa, toàn bộ quá trình này còn rất hả dạ.
Còn về những lời khác mà Lục Đông Tuấn đã nói, đương nhiên là phải nghe.
Lục Đông Tuấn bảo bọn họ đến nhà ga xếp hàng để nhận lương thực, bọn họ nghe răm rắp mà đến nhà ga, xếp hàng đàng hoàng, không ai tranh giành.
Lục Đông Tuấn bảo bọn họ may những bộ đồ đẹp để đón năm mới, hễ là ai còn dư chút tiền trong tay, đều sẽ đến tiệm vải của Lục gia để mua vải, kết quả mua hết sạch toàn bộ vải ở tiệm vải lớn nhất Hải Cật Lĩnh.
Lục Đông Tuấn chuẩn bị mở nhà máy, có người tặng mảnh đất đã được chuẩn bị, có người thì tặng thiết bị liên hệ, còn có rất nhiều người chờ được đến nhà máy để làm việc.
Lục Đông Tuấn muốn kinh doanh nhiều hơn chút nữa, các bang môn lớn nhỏ ở bản địa lập tức thâu tóm tất cả các cơ sở kinh doanh bị phá hủy bởi nạn muỗi, sau đó bán lại cho Lục Đông Tuấn với giá thấp.
Đây là đang muốn đưa Lục Đông Tuấn lên đỉnh cao danh trạng.
Bang môn bản địa đều muốn đầu nhập dưới trướng Lục Đông Tuấn.
Hiện tại, Lục Đông Tuấn chính là thần linh của Hải Cật Lĩnh.
Bởi vì ông ta đã tiêu diệt được toàn bộ muỗi của Đầu Đạo Lĩnh!
Kể từ khi ông ta rải gạo trắng có pha thuốc ở tửu lâu Thực Vi Thiên, không lâu sau, muỗi ở Đầu Đạo Lĩnh đều tuyệt chủng!
Nửa đêm, cả người Lục Đông Tuấn nồng nặc mùi rượu trở về nhà, cầm ly trà lên uống, nói với Vạn Tấn Hiền:
"Lão Vạn, khi nào thì mới ra tay ở Nhị Đạo Lĩnh?"
Vạn Tấn Hiền đưa một bản danh sách cho Lục Đông Tuấn:
"Lão gia, chuyện này không cần quá gấp gáp, việc kinh doanh ở Đạo Đầu Lĩnh chúng ta còn chưa bắt đầu xử lý nữa mà.
Tôi đã giúp ngài lựa chọn xong mười mấy cửa tiệm này, ngài hãy xem trước đi đã."
Lục Đông Tuấn đẩy bản danh sách sang một bên:
"Mấy chuyện vặt vãnh này, đừng làm phiền tới tôi, tôi đã dặn dò phòng kế toán, mọi vấn đề kinh doanh đều giao cho ông xử lý.
Tôi nói ông nghe, chuyện của Nhị Đạo Lĩnh, ông cần phải chú ý nhiều hơn, đêm nay tôi đã thảo luận xong với ngoại châu rồi, trong vòng năm ngày, toàn bộ muỗi ở Nhị Đạo Lĩnh cần phải bị diệt sạch!"
Vạn Tấn Hiền gật đầu:
"Việc này thì xin ngài cứ yên tâm, tôi nghe nói Hà gia và Mã gia đều phái người tới Hải Cật Lĩnh, tôi lo bọn họ đến đây là để hái đào."
"Cứ để bọn họ đến đi."
Lục Đông Tuấn cười lạnh một tiếng:
"Coi thử ở Hải Cật Lĩnh này, có ai thèm đếm xỉa đến bọn họ hay không!"
"Nhất định sẽ có không ít người của Tam Anh Môn và Thanh Vân Hội đến đây."
Lục Đông Tuấn nhổ nước miếng:
"Để bọn họ đến hết đi, mẹ nó cứ đến thoải mái, tôi sẽ chờ từng người một!"
"Lão đại của Sở gia đến, nhưng không phải hắn đến gây rối, mà là để bàn chuyện làm ăn với ngài, chẳng phải chúng ta làm ăn rất phát đạt hay sao, cho nên hắn muốn được chia chác một chén canh."
Lục Đông Tuấn cười nói:
"Muốn phát tài chung với chúng ta sao? Được thôi, cứ dẫn hắn theo đi, Sở lão đại trước giờ vẫn luôn là người hiểu chuyện, nhưng mà cô em gái kia của hắn thật sự quá thô lỗ!"
"Bách Hoa Môn và Giang Tương Bang cũng muốn bàn chuyện làm ăn với ngài...."
"Bàn, đều bàn được hết, chỉ cần là người hiểu chuyện, đều sẽ kiếm được thịt để ăn từ chỗ tôi.
Nhưng có điều này, sản nghiệp mà tôi mua, hãy bán cho bọn họ cổ phần với giá gấp ba lần, chỉ bán cổ phần thôi, hơn nữa ít nhất cũng phải là gấp ba, nếu bọn họ không muốn mua thì dẹp hết!
bọn họ muốn mở rộng kinh doanh ở Hải Cật Lĩnh, cũng được, nhưng mà bọn họ phải chia cho tôi một nửa cổ phần, nếu không muốn cho, vậy hôm nay khai trương, ngày mai sẽ phá cửa tiệm, nếu có ai không phục thì cứ việc thử xem."
Vạn Tấn Hiền cúi đầu nói:
"Lão gia, tôi sẽ làm theo lời ngài."
Lục Đông Tuấn lắc đầu nói:
"Đừng hễ gặp chuyện gì thì chạy tới tìm tôi, ngày nào tôi cũng phải ứng phó với đám kí giả kia, thật sự có quá nhiều việc lo không xuể, lão Vạn, những việc này cứ giao cho ông xử lý!"
Bên ngoài ngôi nhà, Hà Hải Sinh mua một tờ báo chiều từ cậu bé bán báo.
Toàn bộ trang nhất của các tờ báo tại Hải Cật Lĩnh đều bị Lục Đông Tuấn chiếm cứ, trang hai trang ba cũng có rất nhiều tin tức về ông ta.
Hà Hải Sinh nhìn bố cục ngôi nhà, kéo cổ chiếc áo măng tô len lên, sau đó lặng lẽ biến mất trong màn đêm.

Nhà chính Lục gia, Hầu Tử Khâu cũng đang đọc báo, tin tức của Hải Cật Lĩnh đã truyền tới vịnh Lục Thủy.
Đại công tử của Lục gia Lục Nguyên Sơn nói:
"Chú Khâu, chúng ta có cần đến Hải Cật Lĩnh để tranh hay không?"
Khâu Chí Hằng lắc đầu nói:
"Không được đi, bây giờ còn chưa phải lúc thích hợp."
Lục Nguyên Hải nói:
"Nếu bây giờ không đi, chuyện làm ăn của chúng ta ở Hải Cật Lĩnh sẽ mất hết."
Khâu Chí Hằng đặt tờ báo xuống nói:
"Đã bỏ rồi, những chưởng quỹ ở Hải Cật Lĩnh đã giao hết sổ sách cho Lục Đông Tuấn."
Lục Nguyên Sơn liếc nhìn Lục Nguyên Hải một cái, xem ra Khâu Chí Hằng cũng có không ít tai mắt ở Hải Cật Lĩnh.
Nhưng đối với cục diện trước mắt, Khâu Chí Hằng cũng không hề lo lắng:
"Không chỉ có mỗi nhà chúng ta, ngay cả Hà gia, Mã gia, Sở gia đều bị mất không ít sản nghiệp, trước tiên chúng ta hãy chờ xem, ai sẽ là người không nhịn được trước."
Lục Nguyên Sơn nhắc đến một sự việc khác:
"Đại đương gia của Tam Anh Môn lại gửi thiệp mời cho cháu, vậy cháu nên đi hay không?"
Khâu Chí Hằng gật đầu nói:
"Đi đi, nhưng mà đừng đồng ý bất cứ điều gì với hắn hết, cứ từ từ nói chuyện với hắn, đợi sau khi chuyện ở Hải Cật Lĩnh có kết quả rồi nói tiếp."
Bệnh viện số 3 Việt Châu, Hà Gia Khánh từ trên giường bệnh ngồi dậy.
Một người đàn ông đang nhỏ giọng ở bên tai y:
"Bây giờ Lục Đông Tuấn vô cùng nở mày nở mặt, toàn bộ Đầu Đạo Lĩnh đều bị hắn nắm trọn trong tay, những mối làm ăn lớn nhỏ đều là mua thấp bán cao, kiếm được cả bộn."
Sắc mặt Hà Gia Khánh vẫn bình tĩnh, tiếp tục hỏi:
"Nhị Đạo Lĩnh thì sao?"
"Có không ít gia tộc ở Nhị Đạo Lĩnh đã đến tìm Lục Đông Tuấn để bái đỉnh núi."
Bái đỉnh núi ám chỉ việc muốn về dưới trướng.
"Bái đỉnh núi thì được ích lợi gì, vậy sản nghiệp của gia tộc bọn họ thì sao?"
"Sản nghiệp vẫn chưa giao ra."
Hà Gia Khánh nhíu mày nói:
"Không giao ra sản nghiệp của mình, chỉ bái đỉnh núi bằng miệng thì cũng vô dụng, những người này suốt ngày chỉ biết giở mấy trò này, mẹ nó thật sự đúng là tai họa của Phổ La Châu mà! Như vậy thì làm sao có thể nắm lấy Nhị Đạo Lĩnh được?"
"Rất khó, đừng nói là Nhị Đạo Lĩnh, cho dù là Nhất Đạo Lĩnh cũng không chịu nổi."
"Không chịu nổi thì đừng chịu nữa."
Hà Gia Khánh ra lệnh:
"Nói với lão Vạn, nên thu lưới rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận