Phổ la chi chủ

Chương 368: Cuộc chiến tình y

Lục Mậu Tiên không biết là ai đánh lén lão, vốn định gọi người trợ giúp, Đường đao xoay lưỡi đao, lại chém một đao.
Từ khi Tùy Thân Cư thay đổi tính tình, Lý Bạn Phong nghĩ đến đâu, ra khỏi cửa là đến đó.
Việc này mang đến cho Lý Bạn Phong không ít phiền phức, nhưng lần này, Lý Bạn Phong thật sự đã hưởng lợi từ Tùy Thân Cư.
Trước khi ra ngoài, hắn quan sát căn phòng ngủ của Lục Mậu Tiên nhiều lần, trong đầu toàn là hình ảnh căn phòng ngủ, vừa ra khỏi cửa, hắn đã đến phòng ngủ của Lục Mậu Tiên.
Trạch tu vừa ra khỏi cửa rất dễ bị xem nhẹ, hơn nữa thân thể của Lục Mậu Tiên yếu ớt, bị Đường đao một kích đắc thủ.
Lục Mậu Tiên hô to một tiếng: "Chiến đấu không tuyên chiến, là vì không..." 
Lý Bạn Phong bỗng nhiên hiện thân, trực 
tiếp cắt cổ họng Lục Mậu Tiên. 
Hắn rất muốn kéo Lục Mậu Tiên về Tùy Thân Cư từ từ thẩm vấn, nhưng bây giờ hắn không thể quay về Tùy Thân Cư, chìa khóa vẫn 
còn ở thành Hắc Thạch. 
Lục Mậu Tiên, lão thái gia Lục gia cũng coi như một đời kiêu hùng, ôm cổ, giãy dụa một lúc rồi cứ như vậy mà chết. 
Thật đáng tiếc. 
Đáng tiếc cho một bữa cơm của nương tử. 
Lý Bạn Phong không ở lại lâu, đây là dinh thự của Lục Mậu Tiên, 
hắn phải mau chóng rời đi. 
Trên người hắn mang theo một đống lớn pháp 
bảo, vốn tưởng 
rằng 
sẽ có một 
trận ác 
chiến, thật sự không ngờ Lục Mậu Tiên vốn đang bị trọng thương, gần như không có năng lực phản kháng. 
Người trong nhà đều đã được điều đi 
hết rồi, Lý Bạn Phong rời đi cũng rất thuận lợi. 
Nhưng có một chuyện, Lý Bạn Phong vẫn không rõ. 
Rốt cuộc là vì sao Lục Mâu Tiên lại cố giữ chân hắn? 
Rời khỏi phủ đệ, Lý Bạn Phong trở về Tiêu Dao Ổ trước. Dựa theo suy đoán của hắn, lí do Lục Mậu Tiên cản hắn lại rất có thể là muốn trừ khử Mã Ngũ. 
Chạy đến gần Tiêu Dao Ổ, Lý Bạn Phong dừng bước. 
Bây giờ là hơn tám giờ tối. 
Đèn lồng khí đốt ở cửa Tiêu Dao Ổ vẫn sáng, người đến người đi, làm ăn rất tốt. 
Phía đông Tiêu 
Dao Ổ có một quán trà Bạch Dương, lúc này 
cũng là thời điểm làm ăn. 
Nhưng quán trà đã đóng cửa. 
Tiêu 
Dao Ổ vẫn buôn bán như thường lệ, chứng tỏ Mã Ngũ không có chuyện gì. 
Việc quán trà đóng cửa cũng không phải là chuyện lạ, có lẽ là để dọn dẹp, có lẽ là để sửa chữa. 
Nhưng hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lý Bạn Phong cảm thấy còn một 
khả năng khác. 
Có người bao trọn quán trà, đang giám sát Tiêu Dao Ổ. 
Mình bị kẹt ở 
Hắc Thạch Pha, Mã Ngũ lại bị người ta giám sát, vậy 
thì ai mới là người gặp 
chuyện không may? 
Lý Bạn Phong hỏi găng tay một 
câu: "Ngươi nói xem rốt cuộc là ai?" 
Găng tay thở hổn hển một lúc rồi nói: "Ai? Không phải ta! Bắt trộm phải bắt quả tang!" 
"Sao ngươi lại thở gấp như 
vậy?" 
"Thở gấp? Có thể là vừa rồi chạy nhanh quá!" 
"Hỏi ngươi cũng vô ích, 
thôi thì đi hỏi bọn họ vậy." 
Lý Bạn Phong lặng lẽ đi tới gần quán trà, lấy ra hộp âm nhạc, lên dây cót đầy đủ. 
*** 
Trong dinh thự của Lục Xuân Oánh, con gái Lục Đông Xuân và con trai Lục Đông Đường của Lục Mậu Tiên đã dẫn theo sát thủ 
xông vào phòng khách. 
Lục Xuân Oánh không có ở phòng khách, trên ghế sofa trong phòng khách chỉ có một người. 
Đại phu nhân của Lục Đông Lương, Đoàn Thiếu Hà. 
Bà ta ở đây làm gì? 
Chuyện này vốn là muốn đổ lên đầu bà ta, bà ta ở đây thì phải 
xử lý thế nào? 
Lục Đông 
Đường sững người một lúc. 
Lục Đông Xuân không bỏ lỡ thời cơ, lập tức hạ lệnh ra tay. 
Giết bà ta! 
Nói là hai nhà xảy ra ẩu đả, Đoàn Thiếu Hà và Lục Xuân Oánh đều bỏ mạng, như vậy cũng có lý! 
Trong nhận thức của Lục Đông Đường, Đoàn Thiếu Hà chỉ là một dê trắng non, giết bà ta không khó. 
Đoàn Thiếu Hà ngẩng đầu, nhìn lướt 
qua mỗi người, trong ánh mắt có chút nước mắt ứa ra. 
Tất cả mọi người 
đều do dự trong giây lát, bọn họ cảm thấy không nên làm 
hại người phụ nữ đáng thương này. 
Chỉ có Lục Đông Xuân là không do dự, ả vung tay ném ra hơn mười cây kim may áo, đâm về phía 
Đoàn Thiếu Hà. 
Đoàn Thiếu Hà không né tránh, chỉ ngồi yên tại chỗ, trên 
mặt lộ vẻ sợ hãi, ấm ức, còn có sự kiên cường cố gắng chống đỡ. 
Kim may không đâm trúng Đoàn Thiếu Hà, từ trên cầu thang tầng hai rơi xuống hai chiếc bình hoa, giống như hai hộ vệ, chặn đứng tất cả kim may. 
Bình 
hoa rơi xuống, mảnh vỡ 
văng tung tóe, mấy tên thuộc hạ xông lên đầu tiên đều bị mảnh vỡ làm bị thương. 
Là Tả Vũ 
Cương! 
Hắn ta đang ở phía sau lan can tầng hai. 
Phu nhân làm mồi nhử ở tầng một, 
chi quái ở tầng hai hỗ trợ? 
Tình huống này khiến Lục Đông Đường không thể nào hiểu nổi. 
Bình hoa liên tiếp rơi xuống, đám thuộc hạ 
vội vàng lùi lại phía sau. 
Lục Đông Xuân không lùi. 
Một mảnh vỡ găm vào mặt Lục Đông Xuân, dường như đã găm sâu vào trong da thịt. 
Lục Đông Xuân gỡ mảnh vỡ ra khỏi mặt, một vết thương hằn trên má, nhưng không hề chảy một giọt máu nào, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng không có một chút đau đớn. 
Lục Đông Đường nhảy thẳng lên tầng hai, đối phó với Tả Vũ Cương. 
Lục Đông Xuân tiếp tục tấn công 
Đoàn Thiếu 
Hà, Đoàn Thiếu 
Hà lấy ra một khẩu súng lục, hai tay cầm chặt 
lấy báng súng, run rẩy chĩa về phía Lục Đông Xuân, nhìn nét mặt, có vẻ như bà ta muốn bóp cò, nhưng lại không đủ can đảm. 
Trong mắt những người khác, đây là một người phụ nữ bị dồn vào đường cùng, đang phản kháng trong vô vọng. 
Tất cả sát thủ đều có chút do dự, không biết có nên ra tay 
với Đoàn Thiếu Hà hay không. 
Chỉ có Lục Đông Xuân là không hề do dự, hơn nữa ả cũng không sợ đạn. 
Nhưng sau khi Đoàn Thiếu Hà bóp cò, Lục Đông Xuân hối hận. 
Trong súng của 
Đoàn Thiếu Hà bắn ra không phải đạn, mà là dầu. 
Khẩu súng giống như súng phun 
nước này phun 
ra một đám dầu. 
Dầu rất hiếm thấy ở Phổ La Châu, bởi vì nó rất khó bảo quản. 
Điều này khiến Lục Đông Xuân vô cùng 
sợ hãi, ả ta định cởi quần áo ra, Đoàn Thiếu Hà rưng rưng nước mắt, ném tới 
một cây đèn nến. 
Người phụ nữ yếu đuối 
liều mạng phản kháng, nhặt được gì ném cái đó, điều này cũng hợp lý. 
Quần áo của Lục Đông Xuân dính dầu, vừa chạm vào cây đèn nến thì lập tức bốc cháy. 
Bốc cháy cũng không sao, Lục Đông Xuân 
có cách đối phó. 
Ả ta cởi áo khoác ngoài ra, dầu đã thấm vào áo sơ mi, vẫn 
đang cháy. 
Ả cởi chiếc áo sơ mi 
ngoài cùng ra, dầu lại thấm vào chiếc áo sơ mi thứ hai, vẫn 
tiếp tục cháy. 
Lục Đông Xuân liên tục cởi 
hơn mười chiếc áo sơ mi, cuối cùng ngọn lửa cũng tắt. 
Dầu không thể thấm nhanh như vậy, cho dù được thêm nguyên liệu 
đặc biệt thì cũng không thể thấm nhanh như vậy trên quần áo của 
Lục Đông Xuân. 
Lục Đông Xuân nhìn Đoàn Thiếu Hà, mặt không cảm xúc nói: "Bà có tu vi, đây là kỹ pháp của bà." 
Đoàn Thiếu Hà 
vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy. 
Bà ta chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, sao có 
thể sử dụng kỹ pháp được? 
Lục Xuân Oánh trốn trên tầng hai nhìn Lục Đông 
Xuân, hạ giọng hỏi: "Mẹ, tu vi 
của bà ta là gì vậy?" 
Tiêu Diệp Từ với vẻ mặt ngơ ngác cũng lắc đầu lia lịa. 
Hôm nay Đoàn phu nhân khiến cô không thể nào hiểu nổi. 
Trên tầng hai 
chém giết dữ dội, Lục Đông Đường dẫn theo đám thuộc hạ, đánh với Tả Vũ Cương và đám chi quái đến long trời lở đất. 
Tình hình ở tầng một tương đối đơn giản, Lục Đông Xuân và Đoàn Thiếu Hà đang giao đấu một chọi một, những tên thuộc hạ khác không có ai dám tiến lên hỗ trợ. 
Chưa nói đến bọn họ, ngay cả Lục 
Đông Tuấn cũng không nỡ ra tay khi nhìn thấy Đoàn Thiếu Hà sử dụng kỹ pháp. 
Nhưng Lục 
Đông Xuân lại ra tay rất tàn độc, ống tay áo và vạt áo lúc dài lúc ngắn, suýt chút nữa đã thắt cổ chết Đoàn Thiếu Hà. 
Đoàn Thiếu 
Hà miễn cưỡng chống đỡ, 
trên tay cầm một cây kéo, nhắm chặt mắt, nhìn thì có vẻ như đang đâm loạn xạ, nhưng thực chất mỗi nhát đều nhắm vào điểm yếu hại. 
Trên người Lục Đông Xuân đầy rẫy vết thương, nhưng dường như không hề ảnh hưởng đến hành động, cho dù là vũ khí hay quyền cước, dường như đều không thể gây thương tổn cho ả. 
Ả 
rất nhanh đã dồn Đoàn Thiếu Hà vào chân tường. 
Trong súng chỉ còn lại một chút dầu cuối cùng, Đoàn Thiếu Hà vừa khóc vừa bắn 
ra ngoài, nhưng không trúng. 
Lần trước đã trúng chiêu của Đoàn Thiếu Hà, Lục Đông 
Xuân sẽ không mắc bẫy lần thứ hai. 
Đoàn Thiếu Hà run rẩy 
sợ hãi, đã không còn đường lui, Lục Đông Xuân cởi áo khoác ngoài của mình ra, chiếc áo bay lơ lửng giữa không trung, giống như có sinh 
mệnh riêng, úp thẳng vào 
đầu Đoàn Thiếu Hà. 
"A..."  
Đoàn Thiếu Hà hét lên một tiếng kinh hãi, ra sức vung hai tay, 
dường như đang vùng vẫy trong vô 
vọng. 
Từ trong áo bay ra hai sợi tơ, rơi vào tay Lục Đông Xuân, Lục Đông Xuân giật mạnh một cái, muốn siết chặt chiếc áo. 
Nếu để ả siết chặt, đầu của Đoàn Thiếu Hà sẽ biến thành một 
đống thịt nát. 
Rẹttt! 
Chiếc áo bị xé rách. 
Đoàn Thiếu Hà chui ra khỏi chiếc áo! 
Lục 
Đông Xuân mặt không chút cảm xúc, nhưng đôi mắt lại mở to. 
Ả rất kinh ngạc, quần áo 
của ả không thể nào bị xé rách dễ dàng như vậy. 
Nhìn những mảnh vải vụn bay lất phất trước mắt, Lục Đông Xuân nhìn thấy vài lỗ n·h·ỏ màu đen. 
Đồng tử của Lục Đông Xuân co rút lại, vội vàng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình. 
Ả nhanh chóng lùi về p·h·í·a 
sau mấy bước, phản ứng của ả giống như vừa bị bỏng. 
Đối với Lục Đông Xuân mà nói, tình hình trước mắt còn nguy hiểm hơn cả lúc bị bỏng. 
Trên người ả xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ màu đen, bên trong những lỗ nhỏ 
này còn có thứ 
gì đó đang ngọ nguậy. 
Chú Y Trùng!      (trùng đục áo) 
Sở dĩ quần áo bị rách nát là do bị 
Chú Y Trùng gặm nhấm. 
Lục Đông Xuân vội vàng cởi bỏ mấy lớp áo, nhưng vô ích, lũ trùng này đã gặm rất sâu. 
Chú Y Trùng ở đâu ra vậy? 
Lục Nguyên Tín, trùng tu tầng ba, anh ta đang trốn ở tầng hai, điều khiển lũ trùng. 
Từ lúc nhìn thấy Lục Đông Xuân, anh ta đã triệu tập lũ Chú Y Trùng xung quanh. 
Lũ Chú Y Trùng này ăn rất nhanh, nhưng di chuyển lại không nhanh, Đoàn Thiếu Hà và Lục Đông Xuân giao đấu chính là để dụ Lục Đông Xuân đến gần lũ Chú Y Trùng. 
Bị trùng tu thúc giục, 
lũ trùng điên cuồng gặm nhấm quần áo của Lục Đông Xuân. 
Lục Đông Xuân cố gắng cầm cự một lúc, sau đó nhảy cửa sổ bỏ chạy. 
Đối với ả mà nói, thương thế hiện tại cực kỳ nguy 
hiểm. 
Lục Đông Xuân vừa đi, Lục 
Đông Đường có chút hoảng loạn. 
Theo kế hoạch 
ban đầu, tất cả các tình huống bất ngờ phát sinh trong trận chiến này đều do Lục Đông Xuân giải quyết. 
Lục Đông Xuân đối phó với Đoàn Thiếu Hà, lẽ ra phải dễ dàng giành được chiến thắng, nhưng ả lại không thắng. 
Bây giờ ả đột nhiên bỏ chạy, khiến Lục Đông Đường và Tả Vũ Cương rơi vào thế phải liều mạng với nhau. 
Liều mạng, đối với Tả 
Vũ Cương mà nói là lựa chọn tốt nhất, 
bởi vì không cần phải đưa ra quyết định. 
Lục Đông Đường và Tả Vũ Cương có tu vi ngang nhau, 
nhưng Tả Vũ Cương lăn 
lộn trong giang hồ đã 
lâu, Chân 
Cẩm Thành và Tào Chí Đạt cũng là những kẻ có máu mặt, bọn họ chiếm ưu thế hơn về kinh nghiệm. 
Thế trận rơi vào bế tắc, Lục Đông Đường càng đánh càng bất lợi. 
Đoàn Thiếu Hà ở tầng một vừa khóc vừa nói với đám sát thủ: "Các người 
sao có thể? Các người sao dám làm vậy?" 
Mọi người đều kinh hoàng, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Đoàn Thiếu Hà trở nên sắc bén, dường như có bóng người lướt qua. 
Quả thật có bóng người lướt 
qua, Đoàn Thiếu Hà nhìn thấy, nhưng đám sát thủ này hầu như không ai nhìn thấy. 
Sau khi bóng người biến mất, trong đại sảnh vang lên tiếng 
động lớn, 
vài người nổ tung thành một đống thịt nát. 
Cưỡi Ngựa Xem Hoa! 
Lý B·ạ·n Phong đã đến. 
Dọn dẹp xong đám 
lâu la ở quán trà 
Bạch Dương, Lý Bạn Phong hỏi rõ tình hình, trước tiên báo cho Mã Ngũ tập hợp người, sau đó lập tức đến dinh thự của Lục Xuân Oánh. 
Hắn nhanh chóng 
lên tầng hai, 
đưa hai mẹ con Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh vào phòng ngủ, đến bên 
cửa sổ. 
Tiêu Diệp Từ mừng rỡ nói: "Ân công, cuối cùng cậu cũng đến, hai mẹ con tôi nợ cậu quá nhiều." 
Lý Bạn Phong ra hiệu bảo hai người im lặng. 
Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chuẩn bị kỹ pháp Đoạn Kính Khai Lộ. 
Sự việc vẫn còn nhiều biến 
số, hơn nữa biến số rất lớn. 
Đối phó với đám sát thủ này không khó, nhưng còn có một số người rất khó đối phó đã đến bên ngoài sân rồi. 
Những người này là từ đâu đến? 
*** 
Sát thủ ở tầng một nhìn thấy những thi thể không nguyên vẹn trên mặt đất, ai nấy cũng đều kinh hãi. 
Trong số bọn họ có người đã từng nhìn thấy kỹ pháp của lữ tu tầng năm, biết đó là Cưỡi Ngựa Xem Hoa. 
Nhưng kỹ pháp của lữ tu tầng năm tiêu hao rất lớn, đối phương dám sử dụng, chứng tỏ tu vi của người đó cao hơn bọn 
họ rất nhiều. 
Gặp phải tình huống này, đám sát thủ không còn tâm trí chiến đấu, vội vàng chạy ra khỏi dinh thự. 
Bọn họ chạy ra khỏi dinh thự, nhưng lại không ra khỏi sân. 
Môn chủ Bách Hoa Môn 
Trương Tú Linh dẫn theo thuộc hạ bao vây 
dinh thự. 
Trương Tú Linh hạ lệnh, bất cứ ai bước ra khỏi dinh thự đều giết không tha. 
Lũ sát thủ chạy ra khỏi dinh thự, không một ai chạy thoát, đều bị Trương Tú Linh 
giết sạch. 
Trương Tú Linh đứng trước cửa gọi: "Chị, em đến rồi đây, bây giờ có vào hay không? Chị nói một câu đi!" 
Đoàn Thiếu Hà gọi: "Em gái, mau vào 
đây, đám súc sinh này muốn giết chị!" 
Lý Bạn Phong cau mày. 
Không ngờ Trương Tú Linh lại đến vì Đoàn Thiếu Hà. 
Nhìn thấy 
Trương Tú Linh dẫn người 
vào dinh thự, Lục Đông Đường hoảng 
sợ, 
tình thế đã bất lợi, bây giờ ngay cả số lượng người cũng không bằng đối phương. 
Lục Đông Đường muốn chạy trốn, nhưng chạy trốn không phải là chuyện dễ dàng như vậy. 
Tả Vũ Cương 
nhân cơ hội tung một cước đá văng Lục Đông Đường, sau đó giẫm chân lên người gã. 
Những sát thủ khác đều dừng tay, không ai dám manh động. 
Đoàn Thiếu Hà 
quát lớn: "Xuân Oánh, ra đây, ta nói với con một câu." 
Tả Vũ Cương sửng sốt, trong phòng hiện giờ toàn là người của Bách Hoa 
Môn. 
Đoàn phu nhân từ khi nào đã qua lại với Bách 
Hoa Môn, Tả Vũ Cương không hề hay biết. 
Tiêu Diệp Từ ôm chặt 
lấy Lục Xuân Oánh: "Bé con, không thể ra ngoài." 
Lục Xuân Oánh nhìn về phía Lý Bạn Phong. 
Lý Bạn Phong hỏi: "Dám ra ngoài không?" 
Lục Xuân Oánh trầm mặc một lúc, ngẩng đầu lên nói: "Muốn đánh 
thì đánh lần này, muốn trốn thì trốn cả đời, Thất ca ở đây, em dám!" 
Lý Bạn Phong đè thấp vành mũ: 
"Đi đi." 
Bạn cần đăng nhập để bình luận