Phổ la chi chủ

Chương 181: Địa Đầu Thần

Mười tám tháng chạp, ngày hôm nay tuyết vô cùng lớn.
Cao ốc Hòa Bình, tầng mười sáu, trong sảnh đại hội, Lục Đông Tuấn và Sở nhị đã hoàn tất việc mua bán Bách Lạc Môn.
Tám mươi vạn đồng Đại Dương, Bách Lạc Môn dưới cái tên của Lục gia đã được chuyển giao cho Sở nhị.
Bằng khoán đất của Bách Lạc Môn, giấy tờ nhà, hợp đồng của các hạng mục kinh doanh, toàn bộ đều sang tên cho Sở nhị, công chứng viên đóng dấu giấy tờ, nhà báo lập tức có mặt để đưa tin.
Tám mươi vạn đồng Đại Dương, Sở nhị đã dốc hết túi tiền của mình để đập vào đây.
Ngoại trừ căn biệt thự mà ả đang ở, tất cả mọi bất động sản khác đều bán sạch sẽ.
Ngoại trừ những mối làm ăn mà ả đang trực tiếp quản lý, toàn bộ số vốn đầu tư trong việc kinh doanh của nhà người khác đều được rút về.
Ả còn đang nợ nước ngoài hơn hai mươi vạn đồng Đại Dương, rốt cuộc cũng mua đứt được Bách Lạc Môn.
Ả làm loạn như vậy, Sở gia không ai quản sao?
Quả thật là ‌không ai quản.
Thân phận của Sở nhị hoàn toàn không giống với những thiên kim tiểu thư khác.
Năm năm trước, vào thời điểm liên thủ với Lục gia để khai hoang ở tân địa, gia chủ Sở gia, cũng chính là cha của Sở nhị đã trọng thương mà bỏ mình, Sở gia hiện tại đang được Đại ca và hai bà cô của ả cùng quản lý.
Sau khi Sở nhị được chia một phần tài sản, ả đã tách ra để kinh doanh sản nghiệp của riêng mình, suốt năm năm qua, mỗi năm ả đều nộp một mức hoa hồng nhất định cho Sở gia, về phần Sở nhị kinh doanh cụ thể như thế nào, người khác không được can thiệp.
Bách Lạc Môn vào tay, Sở nhị rất kích động, mãi cho đến đêm khuya vẫn còn lượn lờ khắp Bách Lạc Môn.
Thật ra Bách Lạc Môn không quá cao, cũng không quá lớn, tổng cộng chỉ có ba tầng, nhưng đây là bảng hiệu của thành Lục Thủy, bảng hiệu còn chói mắt hơn so với bảng hiệu của cao ốc Hòa Bình.
Người ở thành Lục Thủy chưa chắc sẽ ao ước về âu phục và giày da trong cao ốc Hòa Bình, nhưng nhất định sẽ nhắm tới cảnh ăn chơi trác táng ở Bách Lạc Môn.
Tầng thứ nhất là nhà hàng, sảnh tiệc có tổng cộng sáu gian, số lượng lô không dưới một trăm.
Lô ở đây là phòng riêng được thiết kế đặc biệt dành cho khách VIP.
Tầng hai là vũ trường, đây là nơi hội tụ tinh hoa của Bách Lạc Môn, nơi này có một sàn nhảy khổng lồ và năm gian sảnh tròn, cùng với mười sáu gian sương phòng danh linh.
Sàn nhảy khổng lồ không cần phải nói, âm nhạc sống động, Ca Hậu trình diễn, chủ yếu là nhạc Jazz, nhưng nhạc cổ điển tao nhã và nhạc tân thời đại chúng cũng rất phổ biến.
Sàn nhảy khổng lồ của Bách Lạc Môn có sức chứa hơn nghìn người, hàng năm, Ca Hậu hay Vũ Hoàng đều là do Bách Lạc Môn bình chọn ra.
Sảnh tròn nhỏ hơn một chút so với sàn nhảy khổng lồ, mỗi gian sảnh tròn có thể chứa chừng một trăm người, rất phù hợp để tụ họp, ở ngoại châu thường gọi là party.
Sương phòng danh linh thì đặc biệt hơn, mỗi gian phòng sương phòng có thể chứa mười mấy người, danh linh sẽ ở trong sương phòng, cống hiến màn ca hát dành riêng cho khách VIP.
Tưởng tượng mà xem, ngồi trong một lô, được Ca Hậu trình diễn riêng cho bản thân thưởng thức, đó sẽ là loại cảm giác như thế nào chứ.
Nếu như tiến triển thuận lợi, có lẽ còn có thể cống hiến thêm chút phương diện khác.
Sương phòng danh linh chỉ thuộc về Ca Hậu, sương phòng của Ca Hậu Hạ Di Quân gọi là Di Quân Trai, ‌chỉ cần Hạ Di Quân còn ở dưới lá cờ của Bách Lạc Môn, gian sương phòng này sẽ không bao giờ đổi tên.
Nếu như Hạ Di Quân bị Bách ‌Lạc môn sa thải, hoặc là chính cô ta nhảy việc ở chỗ khác, gian sương phòng này mới có thể chuyển giao cho người khác.
Đương nhiên, không phải Ca Hậu nào cũng có thể chiếm một gian sương phòng ở Bách Lạc Môn, Ca Hậu mỗi năm đều có, Bách Lạc Môn thì chỉ có một.
Năm đó, Ca Hậu Khương Mộng Đình ở Bách Lạc Môn cũng có sương phòng của riêng mình, gọi là Mộng Đình Cư, về sau Sở nhị lại ra giá cao, đoạt cô ra khỏi Bách Lạc Môn.
Về sau nữa, cũng không biết Mã Ngũ dùng thủ đoạn gì, lại ‌đoạt Khương Mộng Đình từ trong tay Sở nhị.
Bây giờ những điều này đều ‌không quan trọng nữa.
Toàn bộ Bách Lạc Môn hiện tại đã thuộc về Sở nhị!
Sở nhị lên tầng ba của Bách Lạc Môn, tầng ba có tổng cộng bảy mươi sáu gian phòng, ả mở một gian có góc nhìn đẹp nhất ra, ngắm nhìn dòng người và xe ngựa đang tấp nập qua lại như mắc cửi.
Có một khoảng thời gian, Sở nhị nảy sinh một loại ảo giác, ả cho rằng, cả thành Lục Thủy này đều thuộc về ả.
Ngay lúc này mà nói, bảng hiệu chói mắt nhất của thành Lục Thủy cũng thật sự đã thuộc về ả.
Dương Nham Tranh ở bên cạnh nói:
"Tiểu thư, nếu không thì hôm nay chúng ta khai trương đi."
Bởi vì Lục Đông Tuấn đang bị vướng vào tranh chấp, Bách Lạc Môn đã ngừng kinh doanh suốt mấy ngày nay rồi.
Hôm nay, tin tức trên báo chí vừa được tung ra, đã có không ít người hỏi chuyện đặt tiệc, đặt phòng.
Bách Lạc Môn từ trước đến nay chưa từng thiếu chuyện làm ăn.
Nhưng Sở nhị không muốn khai trương hôm nay.
"Không thể nóng vội được, khai trương phải có khởi đầu tốt, chọn ngày lành đi, chúng ta tổ chức một buổi ca hội, gửi thiệp mời cho các đại gia tộc, miễn là có máu mặt thì mời hết!"
Dương Nham Tranh nhíu mày, không dám lên tiếng.
Sở nhị đã dốc cạn vốn liếng, bây giờ lại muốn tổ chức ca hội.
Tranh thủ khai trương để thu hồi vốn mới là đúng đắn nhất, chuyện ca hội linh tinh này để năm sau tổ chức cũng đã muộn đâu?
Tiểu thư đã phân phó, Dương Nham Tranh đành phải đi chuẩn bị, chưa kịp bước ra ngoài, lại nghe Sở nhị đặc biệt dặn một câu:
"Gửi thiệp mời cho Mã Ngũ, khiến hắn nhất định phải đến, tôi muốn nhìn xem hắn có cay hay không.
Đến lúc đó tôi lại bàn bạc giá cả với hắn, nếu hắn có thể phát triển được Bách Lạc Môn, tôi bằng lòng trả Tiêu Dao Ổ cho hắn!"
Chuyển cảnh.
Mã Ngũ đang đọc báo ở thôn Lam Dương, nhìn thấy Sở nhị mua lại Bách Lạc Môn, suýt chút nữa đã đánh rơi tờ báo xuống đất.
Không hay rồi!
Con mụ điên này thật sự dám chọc vào tổ ong vò vẽ. Sở nhị đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, tại sao lại phạm phải sai lầm này?
Ả quá thèm khát Bách Lạc Môn.
Thật ra Mã Ngũ cũng có thể hiểu được, nếu đổi lại là y ở vị trí của Sở nhị, chắc chắn cũng phải liều lĩnh mà đoạt lấy Bách Lạc Môn, bởi vì Bách Lạc Môn có sức hấp dẫn quá khủng khiếp đối với bất kỳ một người làm ăn nào.
Mã Ngũ đang suy tính đường đi nước bước tiếp theo, chợt nhìn thấy một đoạn tiểu thuyết trên trang báo thứ tư.
Ân oán tình cừu giữa công tử sa cơ và tiểu thư si tình.
Trước kia Mã Ngũ không hề để ý đoạn tiểu thuyết này, nhưng hôm nay y lại chú ý đến.
Vị trí của đoạn tiểu thuyết này đã thay đổi, đây không phải là truyện ngắn, mà đã được đăng liên tiếp vài kỳ, bình thường đều nằm ở vị trí không mấy nổi bật, nhưng hôm nay lại chễm chệ trên tiêu đề của trang thứ tư.
Chỉ là vị trí thôi thì cũng chưa đủ để thu hút sự chú ý của Mã Ngũ, mấu chốt là trong bộ tiểu thuyết này có nhắc tới thôn Lam Dương.
Mã Ngũ đọc sơ qua nội dung tiểu thuyết, tuy bên trong không đề cập đến tên của Mã Ngũ và Sở nhị, nhưng lại viết về cố sự của hai người.
Y lật xem lại báo cũ của những ngày trước, phát hiện ra, cùng với tin tức về Sở nhị tăng càng nhiều, vị trí của đoạn tiểu thuyết cũng ngày một lên như diều gặp gió.
Hôm nay tin tức Sở nhị thu mua Bách Lạc Môn đã chiếm cứ ở tiêu đề trang đầu, đoạn tiểu thuyết này cũng vọt thẳng lên nằm ở tiêu đề phụ trương.
Mã Ngũ buộc phải nhìn thẳng vào sự thật, trong góc nhìn của người ngoài, quan hệ giữa y và Sở nhị đã không còn đơn giản như vậy nữa.
Sở nhị chọc vào tổ ong vò vẽ, liệu rằng có mang họa đến cho y hay không?
Quả nhiên, tai họa đã ập đến.
Buổi tối, Mã Ngũ sai người đi mua‌ báo chiều, bất chợt nhìn thấy một tin tức trên trang thứ hai: Mã Quân Dương sắp xuất sơn, vì Sở gia mà phất lên lá cờ lớn Bách Lạc Môn.
Mẹ nó là ai tung tin đồn nhảm này vậy?
Ai nói mình muốn gánh lá cờ lớn Sở gia?
Mình còn không mang họ Sở, lí do gì phải gánh lá cờ nhà cô ta? Mình có phải là rể đâu?
Mã Ngũ dự cảm có phong ba bão tố sắp kéo đến. ‌.
Không được, phải tìm trước một chỗ để tránh đầu sóng ngọn gió, các đại gia tộc có thể hạ độc thủ đối với Mã Ngũ bất cứ lúc nào.
Tuy rằng đã thuê Tả Vũ Cương, nhưng một võ tu tầng sáu vẫn chưa đến mức đáng tin như vậy, Mã Ngũ đang đau đầu vì không biết mình nên trốn đi đâu, chợt thấy Lý Bạn Phong trong bộ âu phục, đầu đội mũ dạ, tay cầm chổi lông gà, đẩy cửa phòng ra.
Hắn dùng chổi lông gà phủi tuyết trên người xuống, ngồi bên cạnh lò sưởi hơ lửa.
Mã Ngũ ngạc nhiên nói:
"Anh Lý, rốt cuộc anh đã về!"
Lý Bạn Phong đi suốt mười tám ngày, lúc đi ba ngày, lúc về nửa tháng.
Thời gian quay về lâu như vậy, nguyên nhân chỉ có một, mỗi ngày hắn phải cắn một viên Kim Nguyên Đan.
Dọc đường cắn tổng cộng mười lăm viên, Lý Bạn Phong kiếm được bốn năm một tháng lẻ sáu ngày tu vi, cộng thêm số quang âm mà hắn đã tích lũy trước kia, về lữ tu, hiện tại có tổng cộng mười sáu năm tám tháng lẻ mười bảy ngày tu vi, khoảng cách đến tầng ba càng ngày càng gần.
Tầng ba, hai mươi năm tu vi, cho dù Lý Bạn Phong mười tuổi nhập môn, tu hành từng bước một, ít nhất cũng phải đến năm hắn ba mươi tuổi.
Bây giờ mới ngoài hai mươi tuổi đầu, lữ tu tầng ba đã có thể chạm tay đến, trạch tu tầng ba thì đã trong tay, chuyện này nếu để cho người khác biết, không được quỳ lạy, chuyện này nếu để cho người khác biết... Đoán chừng Lý Bạn Phong cũng không sống được quá lâu.
Đồng thời, trong đầu Lý Bạn Phong cũng bắt đầu nảy sinh một ý định, hắn muốn mở một mảnh tân địa, cố gắng hết sức để tránh ánh mắt của người khác.
Tân địa rất thích hợp cho việc tu hành, rảnh rỗi thì bắt chút cô hồn dã quỷ cho nương tử ăn, không thì đi tìm chút trân cầm dị thú cho Hồng Liên luyện đan, lữ tu ở trong nơi hung hiểm có thể kiếm được rất nhiều quang âm, lại còn được cắn đan dược bồi bổ liên tục, cuộc sống như vậy chẳng lẽ không hoàn mỹ hay sao?
Ngoại trừ tu hành, hắn còn muốn xây một nơi trú ẩn ở tân địa, ngộ nhỡ xảy ra tình huống bất khả kháng, ít nhất còn có đường lui ở tân địa.
Lý Bạn Phong đã lên kế hoạch hoàn tất trên đường về, nhưng hắn thiếu kinh nghiệm khai hoang, việc này phải tìm Mã Ngũ để bàn bạc.
Mã Ngũ lập tức phản đối.
Sự giáo dục mà Mã Ngũ được tiếp nhận từ nhỏ đến lớn đã khiến y có thành kiến rất nặng đối với tân địa, theo Mã Ngũ thấy, tân địa là nơi nguy hiểm, không thể tùy tiện đặt chân đến.
Nhưng mạch suy nghĩ tạm dừng vài giây đồng hồ, Mã Ngũ đột nhiên ngộ ra.
Chẳng phải mình dự định ra ngoài tị nạn sao?
Tân địa không phải là một trong những lựa chọn tốt nhất sao?
Trước kia đi khai hoang ở tân địa thật sự rất mạo hiểm, nhưng tình hình hiện tại đã khác, trong tay bọn họ có Tả Vũ Cương!
Mã Ngũ suy tư một hồi, gật đầu nói:
"Tôi đi gọi đại chi quải đến, dẫn theo Chân Cẩm Thành và Tào Chí Đạt, vừa vặn cho chúng ta tập hợp thành một đội khai hoang!"
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Tả Vũ Cương không thể đi, nếu hắn đi rồi, thôn Lam Dương không có ai trấn thủ, e rằng sẽ có người tới gây sự."
Tả Vũ Cương không đi, trong lòng Mã Ngũ lại có chút lo lắng:
"Chỉ dựa vào hai người Chân Cẩm Thành và Tào Chí Đạt, khai hoang sợ là không ổn."
Lý Bạn Phong khẽ lắc đầu:
"Theo ý kiến của tôi, ngay cả hai người bọn họ cũng không cần dẫn theo."
"Không dẫn theo bọn họ luôn?"
Mã Ngũ kinh hãi:
"Anh Lý, ý anh là, chỉ dựa vào hai người chúng ta đi khai ‌hoang?"
Hoan tu tầng một cộng thêm lữ tu tầng hai, Mã Ngũ cảm thấy chỉ bằng hai người bọn họ mà đi khai hoang thì thật sự quá mạo hiểm.
Lý Bạn Phong nói:
"Ý tôi là, anh nói quy trình khai hoang cho tôi biết, tự tôi đi khai hoang, ngay cả anh cũng không cần đi."
"Vậy không được! Có một số chuyện không thể nói rõ, nhất định phải để tự tôi ra tay."
Mã Ngũ muốn vào tân địa tị nạn, chắc chắn phải đi cùng.
"Anh đi theo tôi thì tu hành kiểu gì?"
Lý Bạn Phong là lữ tu, đi đường cũng tính là tu hành, Mã Ngũ là hoan tu, lần này đương nhiên không thể để y mang theo cô nương nào hết.
Mã Ngũ suy tư một hồi, nói:
"Đành dùng đan dược chèo chống vậy, Kim Nguyên Đan trước đó đã ăn có thể tích lũy trăm ngày quang âm cho tôi, khai hoang cùng lắm là một tháng, coi như là tĩnh dưỡng, tôi cũng chịu đựng được."
Lý Bạn Phong đồng ý:
"Được, hai chúng ta cùng đi, trước tiên nói một chút về quy củ khai hoang, chúng ta có cần phải chuẩn bị trước cống phẩm hay không?"
Mã Ngũ gật đầu nói:
"Cống phẩm thì đơn giản thôi, chỉ cần có rượu thịt là được rồi, rượu thịt càng phong phú, Địa Đầu Thần ở đất hoang hưởng ứng càng nhanh."
Lý Bạn Phong cảm thấy việc này rất dễ dàng:
"Vậy để Tiểu Xuyên đi chuẩn bị, mang theo tất cả những món gì ăn ngon nhất, uống ngon nhất mà chúng ta có."
"Anh Lý, chuyện này còn phải lượng sức mà làm."
"Một chút ăn uống, sao phải lượng sức mà làm? Chẳng lẽ chúng ta không cho nổi?"
"Ăn uống thì lo được, nhưng chỉ sợ không chống đỡ được, trong vòng trăm dặm trên đất hoang, bình thường chỉ có một vị Địa Đầu Thần.
Nếu vị Địa Đầu Thần này thu cống phẩm của chúng ta, sẽ thưởng cho chúng ta một mảnh đất, cống phẩm càng nhiều, mảnh đất càng lớn."
Lý Bạn Phong hớn hở gật đầu nói:
"Lớn một chút thì tốt, càng lớn càng tốt!"
Mã Ngũ lắc đầu:
"Lớn một chút thì tốt, nhưng phải có bản lĩnh mà nhận, Địa Đầu Thần cho đất, nhưng không hề cho không, chúng ta phải thông ‌ qua khảo hạch.
Chúng ta vẩy máu xuống mảnh đất, định ra khế ước, sau một ngày sẽ có hiệu lực.
Người khai hoang vào mảnh đất, Địa Đầu Thần triệu tập dị loại xung quanh, ‌vây công người khai hoang, người khai hoang cố thủ trong ba ngày, chỉ cần không ra khỏi ranh giới, mảnh đất sẽ là của chúng ta, cái này theo cách nói trong nghề là khảo hạch."
Quy củ này Lý Bạn Phong đã biết, ông lão trông cửa của Dư gia trại có nói qua, người khai hoang và chủ nhân của tân địa không nhất thiết phải cùng một nhóm người, chủ nhân của tân địa đi trước để vẩy máu lập khế ước, người khai hoang ngày hôm sau mới vào tân địa.
Mã Ngũ nói tiếp:
"Mảnh đất được chia thành bốn loại, nhỏ nhất là loại một, phạm vi một dặm, Địa Đầu Thần sẽ triệu tập dị loại tầm thường đến khảo hạch, trong tình huống thông thường, đến ba hoặc năm lần coi như xong, vận khí tốt thì chỉ có một lần, vận khí không tốt, phải đến vài chục lần.
Dạng đất hoang này, tìm năm sáu tên tu giả tầng một là có thể khai hoang thành công, nếu không tìm thấy tu giả, tìm mười mấy gã đàn ông cường tráng đến thay cũng có hi vọng, nhưng nhiều người thì nhiều phiền phức, chúng ta sẽ nói tỉ mỉ trên đường."
Lý Bạn Phong nhớ lại Dư gia trại của Dư Nam ở tân địa, phạm vi đại khái nhìn còn chưa tới một dặm, có lẽ là vẫn còn nhiều chỗ chưa hoàn toàn khai phá hết, hẳn là loại đất hoang nhỏ nhất này.
Mã Ngũ nói tiếp:
"Loại đất hoang thứ hai, phạm vi ba dặm, độ khó của loại đất hoang này tương đối cao, Địa Đầu Thần mỗi ngày sẽ triệu tập mười mấy chủng dị loại, thay phiên nhau tấn công người khai hoang.
Muốn mở mảnh đất có phạm vi ba dặm, phải mời chuyên gia như Da Boyens đến khai hoang, Da Boyens ra giá rất cao, thông thường chỉ đứng chỉ tay năm ngón, rất ít khi đích thân ra tay, hơn nữa còn không đảm bảo sẽ khai hoang thành công.
Lớn hơn một chút nữa là mảnh đất có phạm vi năm dặm, mảnh đất cỡ này ít nhất phải có một tu giả tầng tám trấn thủ thì mới có hi vọng khai hoang thành công, những thứ Địa Đầu Thần phái tới đều là hạng khủng bố, ngay cả Thoa Nga phu nhân cũng không có gì lạ.
Lớn nhất, là phạm vi mười dặm, cái này thì tôi không rành cho lắm, nghe nói Lục gia đã từng liên thủ với Sở gia để khai hoang một mảnh đất mười dặm, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, gia chủ Sở gia đã chết như vậy.
Anh Lý, với thực lực của anh và tôi hiện tại, có thể mở một mảnh đất hoang phạm vi một dặm đã là may mắn lắm rồi, cho nên cống phẩm nhất định phải chọn vừa phải một chút.
Nếu như chuẩn bị quá nhiều cống phẩm, Địa Đầu Thần cao hứng, cho chúng ta một mảnh đất mười dặm, khai hoang chắc chắn sẽ thất bại."
"Thất bại thì thất bại, lần sau quay lại tiếp."
Lý Bạn Phong có cái nhìn rất thoáng.
Mã Ngũ lắc đầu:
"Chuyện này không thể quay lại, khai hoang thất bại sẽ bị Địa Đầu Thần coi thường, trong vòng phạm vi một trăm dặm, hai người chúng ta không bao giờ có thể khai hoang nữa, làm chủ nhân không được, làm người khai hoang cũng không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận