Phổ la chi chủ
Chương 352: Khế thư của Địa Đầu Thần
Mụ đang mắng Mạnh Ngọc Xuân, nhưng lại khiến Hồng Oánh hiểu nhầm.
Hồng Oánh lần theo tiếng nói, hỏi: "Con già kia, ngươi mắng ai?"
Bạt Sơn Chủ vung gậy chống: "Ngươi là trạch linh?"
"Đúng vậy!" Hồng Oánh có vẻ hơi đắc ý lắc lư mũi thương.
Lúc này mũi thương nhuốm đầy máu, kết hợp với màu kim loại ban đầu đã tạo nên vẻ đẹp rất khác biệt.
Bạt Sơn Chủ vung gậy định xuống tay, chợt nghe máy hát quát một tiếng: "Ai ya, tiện nhân, ngươi là trạch linh cái gì, trong nhà này đến phiên ngươi làm chủ sao?"
Bạt Sơn Chủ nhìn về phía máy hát, lúc đầu chỉ thấy thứ này bốc hơi, còn tưởng là lò trà.
Bây giờ
mới biết, trên đó có đĩa nhạc, đĩa nhạc xoay không ngừng, miệng loa còn có thể phát ra tiếng nói.
Mạnh Ngọc Xuân vậy mà có đến hai
trạch linh.
Chuyện này cũng từng nghe qua, một số trạch tu tầng cao quả thật có nhiều hơn một trạch linh.
Tên đàn ông kia là thứ gì?
Bạt Sơn Chủ nhìn về phía Lý Bạn Phong: "Ngươi
cũng là trạch linh?"
"Tôi..." Lý Bạn Phong không biết nên giải thích thế nào.
Bạt Sơn Chủ cười khẩy: "Thôi, ta tiễn các ngươi cùng lên đường!"
Ầm!
Gậy chống
nện xuống đất, sức mạnh vô hình dâng lên, thi hài và các loại pháp bảo trong phòng đều bay lên.
Đường đao kêu lên một tiếng, cùng bao tay chui vào túi Lý Bạn Phong.
Hộp nhạc thì chậm chạp hơn, muốn tìm Lý Bạn Phong, nhưng lại bay không tới.
Phán Quan Bút lơ lửng giữa không trung, không để ý chuyện gì, lật người ngủ tiếp.
Tấm lịch tự cuốn mình lại, treo trên con lắc đồng hồ, cùng hồ lô rượu bay đến bên cạnh Lý Bạn Phong.
Bay đến bên cạnh Lý Bạn Phong cũng chưa chắc đã an toàn, bản thân Lý Bạn Phong cũng đang bay.
Trong chính phòng Tùy Thân Cư, bàn
ghế, bát đũa, thùng nước, thậm chí cả giường của Lý Bạn Phong đều bay lên.
"Lực tu?"
Máy hát không bay, thản
nhiên phun ra hơi nước: "Đạo môn này cũng không còn
nhìn thấy nhiều."
"Có gì mà hiếm, chiến trường năm đó thiếu gì?" Hồng Oánh cũng không bay, mái tóc dài hơi bay lên một chút.
Xùy xùy~
Máy hát cười nói: "Thứ đui mù, bây giờ không phải thời đó nữa, lực tu sắp bị võ tu ép đến đường cùng rồi."
Hồng Oánh hừ lạnh: "Nhất lực phá vạn pháp, võ tu là cái thá gì!"
Hai người còn
đang tranh cãi về chuyện tu
vi, Bạt Sơn Chủ đã nhận ra tình hình không ổn.
Hai trạch linh
này không bay lên, chứng tỏ thực lực của chúng không kém Mạnh Ngọc Xuân, muốn giết chúng trong thời gian ngắn là vô cùng khó.
Nhìn tên trạch linh đực kia có vẻ vô dụng, trước tiên dùng hắn để uy hiếp, xem có thể nghĩ cách thoát thân hay không.
Bạt Sơn Chủ đổi lực đạo, muốn ném Lý Bạn Phong xuống
đất.
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống dồn dập vang lên, Bạt Sơn Chủ cảm
thấy khó thở, kỹ pháp khó mà thi triển được.
Trong tiếng chiêng trống, Lý Bạn Phong cùng với đồ đạc và pháp bảo trong phòng từ từ
hạ xuống, nương tử đã hóa giải kỹ pháp của Bạt Sơn Chủ.
Bạt Sơn Chủ vung gậy chống đánh về phía máy hát.
Ầm!
Tủ trước của máy hát phát ra tiếng vang trầm đục.
Bạt Sơn Chủ đánh trúng cửa
trước của máy hát, nhưng không dùng hết lực, khí tức
của mụ theo tiếng trống mà nhảy lên, lực lượng trong cơ thể tự xung đột với nhau.
Giọng hát lạnh lùng của nương tử vang lên: "Mụ già không biết sống chết, ai cho
ngươi động vào tướng công của ta?"
Cơ thể mụ già run rẩy, dồn toàn lực, muốn thoát khỏi sự khống chế của máy hát.
Tiếng chiêng
trống càng lúc càng dồn dập, xen
lẫn giọng hát âm trầm của nương tử: "Ta đến Vọng Hương Đài tự mình xem, chỉ thấy tiểu quỷ tốt, đại quỷ phán, áp
giải vong hồn chết oan, gáy đeo xích sắt, bi ai thay, bi ai thay, âm phong lạnh
lẽo thổi thấu xương."
Bài "Thăm Âm Sơn", vốn là do hoa
kiểm hát, nương tử đổi giọng, đổi nhịp, biến thành giọng thanh y, giai điệu âm trầm thê lương, khiến Bạt Sơn Chủ sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Không được.
Không
đấu lại trạch linh này!
Bạt Sơn Chủ
quay người muốn đi ra ngoài,
nhưng cửa lại không mở được.
Mụ thấy phía sau Lý Bạn Phong còn một cánh cửa, bèn hóa thành quỷ hỏa lao tới.
Hành động này càng khiến nương tử nổi giận, tưởng mụ già này muốn tấn công Lý Bạn Phong.
Một luồng hơi nước ập tới buộc mụ già hiện nguyên hình, kim hát đâm thẳng vào mắt mụ, móc vào hốc mắt, kéo mụ trở lại.
"Ngươi thật sự muốn chết, dám
động vào tướng công của ta!"
Hơi nước nóng hổi thiêu
kim hát đỏ rực, hốc mắt của
Bạt S·ơ·n Chủ bốc khói.
Bạt Sơn Chủ muốn dùng sức bẻ gãy kim hát, nhưng tiếng hát ma mị không
hề gián đoạn, mụ không tài nào dùng sức được.
Lý Bạn Phong không hiểu.
Vở tuồng này của nương tử hát rất hay mà, sao lại có lực sát thương lớn với mụ già này như vậy?
Đang suy
nghĩ, tai hắn bỗng thấy ấm nóng.
Chuyện gì vậy?
Lý Bạn Phong tháo khuyên tai xuống, tức giận nói: "Không phải đã nói
không được tè vào tai ta rồi sao?"
Hồng Oánh cảnh cáo khuyên tai: "Kêu ngươi nghe thì ngươi
cứ nghe cho kỹ, không kêu ngươi nghe thì đừng có nghe, ác phụ kia sợ làm tướng công ả bị thương, cho các ngươi nghe mấy tiếng dễ nghe, còn âm thanh thật sự mà để các ngươi nghe thấy, hồn vía cũng sẽ bị dọa bay mất."
Bạt Sơn Chủ
lộn cổ tay, trên cổ tay mụ
có một chiếc vòng
vàng, là linh vật hiếm có, có lẽ sẽ cứu mụ được một mạng.
Cử động một h·ồ·i
lâu, chiếc vòng không có phản ứng.
Kỳ lạ, vòng đâu rồi?
Vòng tay biến mất rồi!
Kim hát lại nóng lên, giọng hát trùng trùng
điệp điệp thay đổi, giống như có hàng trăm người đang cùng hát một vở tuồng.
Bạt Sơn Chủ bị treo trên kim hát dần dần không còn giãy giụa nữa, lời hát của máy hát khiến mụ rơi vào trạng thái mê man.
Một chiếc
kim khác đâm vào đỉnh đầu Bạt Sơn
Chủ, thân thể
mụ
co
giật, hai mắt trợn ngược, như bị hút mất tủy não.
Lý Bạn Phong thầm thở dài, may mà mình là người chính phái, nhà mình cũng là nơi chính phái.
Nếu đổi lại là
nhà người khác, máu me be bết, xác chết đầy đất, lại còn có một
mụ già bị hút tủy não, chắc chắn đã biến thành động ma quỷ rồi.
"Nương tử, giữ lại cho mụ một h·ơ·i·, ta có chuyện muốn hỏi."
Máy hát đáp: "Tướng công cứ hỏi, Hồng
Oánh, ngươi cũng đề phòng một chút, tu vi của kẻ này không ở Địa Bì đâu."
Hồng Oánh nói: "Nếu không phải Địa Bì, vậy thì phải giết quách cho rồi, đừng để xảy ra chuyện gì!"
"Tiện nhân, ai cho ngươi lắm
lời, tướng công muốn hỏi, ngươi phải nghe lời tướng công!"
Không phải Địa Bì?
Vậy là Vân Thượng.
Lý
Bạn Phong hỏi: "Ngươi là Địa Đầu Thần?"
Bạt Sơn Chủ không muốn nói, kim hát bỗng nhiên nóng lên, Bạt Sơn Chủ run rẩy một hồi, cuối cùng cũng chịu mở
miệng: "Ta là Địa Đầu Thần ở vùng phía đông, Bạt Sơn Chủ."
"Là hàng xóm của Mạnh Ngọc Xuân?"
"Phải."
"Tại sao muốn giết bà ấy?"
"Ta muốn lấy khế thư của ả, nếu như ả không phản kháng, cũng không
trả thù, ta có thể không giết ả."
"Lấy khế thư của bà ấy để
làm gì?"
Lý Bạn Phong vẫn luôn muốn biết
chuyện này, rốt cuộc
khế thư có giá trị như thế nào đối
với một Địa Đầu Thần.
"Lấy khế thư của ả, đến nội châu có thể đổi lấy một trăm năm tuổi thọ."
Lý Bạn Phong kinh ngạc: "Đó là hứa hẹn của nội châu cho bà?"
"Không phải lời
hứa, đó là quy củ, là quy củ mà tất cả Địa Đầu Thần đều biết."
Lý Bạn Phong á khẩu.
Nội châu vậy mà
lại có thể đặt ra quy củ như vậy?
Nghĩ lại, Thủy Dũng Tuyền đúng là trượng nghĩa, lúc trước lão có thể đào khế thư của Thu Lạc Diệp, nhưng lão đã không làm.
"Khế thư bị lấy đi, Địa Đầu Thần sẽ như thế nào?"
"Sẽ mất đi vị cách."
"Mất đi vị cách thì sẽ thế
nào?"
"Sẽ bị mất tu vi, nhanh thì ba năm ngày, chậm thì một hai năm, Địa Đầu Thần mất khế thư, tu vi sẽ
từ Vân Thượng rơi xuống Địa Bì."
Từ Vân Thượng rơi xuống Địa Bì,
có phải tương đương với tấn thăng thất bại hay không?
"Nói cách khác là sẽ biến thành Thương Ma Sát?"
"Không biến thành Thương Ma Sát, tu vi giảm xuống là tổn
thương lớn, căn cơ sâu thì có thể lưu lại chút linh tính để sống, căn cơ
không sâu sẽ trực
tiếp hôi phi yên diệt."
Chẳng trách vừa nói tới khế thư thì Địa
Đầu Thần đều phải liều mạng, cái giá phải trả quá lớn khi khế thư bị đào ra.
Lý Bạn Phong hỏi Bạt Sơn Chủ: "Vì một trăm năm tuổi thọ, bà lại bí quá hoá liều?"
"Ta không còn cách nào
khác, ta hơn bốn trăm tám mươi tuổi, trong Địa Đầu Thần đã coi như trường thọ.
Vân Thượng tầng một, tuổi thọ dài nhất sẽ không vượt quá năm trăm, nếu ta không nghĩ biện pháp kéo dài tính mạng, đoán chừng cũng không sống qua mấy năm."
Máy hát ở bên nói: "Tướng công, mụ ta không nói dối, nội châu quả
thật có quy củ như vậy."
Nương tử nhắc đến nội châu, dọa Lý Bạn Phong run
rẩy, Lý Bạn Phong còn tưởng rằng nương tử lại lên cơn.
Nhưng hôm nay nương tử rất bình thường.
Xem ra nương tử đã khôi phục không ít.
Mấy ngày nay không hề uổng công nuôi!
Lý Bạn Phong tiếp tục hỏi: "Vì sao lại chọn Mạnh Ngọc Xuân để ra tay?"
"Ả là trạch tu, lịch duyệt không nhiều, hơn nữa vừa mới nhậm chức Địa Đầu Thần, rất
nhiều quy củ cũng không biết, là người dễ đối phó nhất trong số Địa Đầu Thần
xung quanh.
Địa
Đầu Thần ở gần đây
đều chưa từng gặp
người khai hoang, mọi người đều hết hy vọng, chỉ có ả gặp may, tới chưa được một năm đã gặp người khai hoang,
Địa Đầu Thần xung quanh đều ghen ghét ả,
ta giết ả, những người khác sẽ không nói gì ta, ả không chết trên tay ta, sớm
muộn cũng sẽ chết trên tay
người khác."
Đây chính
là quan hệ giữa Địa Đầu Thần với
nhau?
"Phụng Thủ Ông, Nước Mũi Ngọt, Đao Bút Lại, Hí Chiêu Phụ, những quái lang thang này
đều là bà thuê tới?"
"Đúng vậy."
"Bà dùng gì làm
thù lao?"
"Tu vi… Tu vi của Địa Bì."
"Tu vi trên tay bà từ đâu tới?"
Vẻ mặt mụ già càng thêm mê
ly, ấp úng cả buổi không nói rõ.
Máy hát nói: "Tướng công, địa bàn của tân địa có thể sản sinh tu vi, khế thư của Địa Đầu Thần có thể thu thập những tu vi này, dùng để ban thưởng cho đám dị quái dưới trướng, nếu như bỏ ra giá cao, còn có thể thu
mua quái lang thang.
Nhưng một lần thu mua nhiều quái lang thang như vậy, chỉ sợ mụ ta đã
muốn tán gia bại sản, về sau còn muốn khống chế dị quái trên địa bàn cũng chẳng còn
vốn liếng gì."
Mụ già lẩm bẩm: "Không lo được nữa, không lo được nữa, ta muốn sống..."
Lý Bạn Phong không nghe rõ Bạt Sơn Chủ nói gì, hiện tại trong đầu hắn toàn là chuyện tu
vi.
"Tướng
công, có chuyện gì thì hỏi nhanh lên, không thể giữ mụ ta lâu."
Lý
Bạn Phong vội vàng hỏi: "Khế
thư của bà ở đâu?"
"Ở chỗ ta."
Đây không phải là nói nhảm sao!
"Chỗ của bà ở đâu?"
"Ngươi muốn khế thư của ta?" Bạt Sơn Chủ thở hổn hển nói: "Tha cho ta một mạng, ta
dẫn ngươi đi lấy."
Kim hát lại nóng lên, nương tử cảnh cáo Bạt Sơn Chủ: "Đừng nhiều lời như vậy, hỏi gì thì thành thật trả lời."
Bạt
Sơn Chủ không
chịu nổi tra tấn, nói thật: "Đi tìm Hí Chiêu Phụ, ả biết chỗ ở của ta."
"Được, được!" Lý Bạn Phong gật đầu, ý
bảo nương tử có thể ra tay.
Kim hát đột nhiên dài ra, xuyên thẳng từ đỉnh đầu Bạt Sơn
Chủ xuống
mặt đất.
Trong lúc Bạt Sơn Chủ co giật, mụ vẫn còn lẩm bẩm:
"Ta muốn sống, để cho ta sống..."
Lẩm bẩm một
lúc, Bạt Sơn Chủ không còn
động đậy nữa, hồn phách đã bị nương tử ăn sạch.
Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, máy hát chậm rãi hát: "Tướng công, hôm nay cho dù có là gan rồng tủy phượng,
tiểu thiếp cũng nuốt không vào."
Lý Bạn Phong cười nói: "Nương tử nghỉ ngơi một lát, ta ra ngoài đi
dạo, lát nữa sẽ trở về."
"Ai ya, tướng công, chẳng lẽ muốn đi tìm
khế thư của
mụ già kia?"
Lý Bạn Phong hít hít mũi nói: "Chỉ là tò mò, ta muốn đi xem."
"Ai ya, tướng công, đừng nói là chàng thèm muốn tu vi trong khế thư chứ?"
Lý Bạn Phong cười hiền lành: "Tiết kiệm thêm chút tu vi chẳng phải
rất tốt sao, nương tử cũng nói, tu vi trên địa bàn đều nằm trong khế thư."
"Ai ya~ tướng công, tu vi của
chàng là
do thiếp cho, chàng tìm khế thư làm gì?"
Lý Bạn Phong lau mồ hôi: "Ta không cần, cũng có thể cho nương tử dùng mà!"
"Ai ya~ tướng công, thiếp không cần loại tu vi đó, tu vi trên
tân địa không giống tu vi chân chính.
Tướng công
đã gặp Thoa Nga phu nhân rồi đó, chàng
muốn biến thành cái dạng đó sao?"
Lý Bạn Phong khẽ giật mình: "Dùng tu vi tân địa thì
sẽ biến thành Thoa Nga phu nhân?"
"Không phải vậy, Thoa Nga
phu nhân là do khổ tu biến thành, trạch tu có thể biến
thành cái gì thì thật khó nói.
Dị quái trên tân địa, có xuất thân là người, có loại gần giống
với
người, chỉ vì có tu vi của tân địa mới thành ra cái dạng đó. Tướng công, chàng suy nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn biến thành cái dạng đó sao?"
Lý Bạn Phong mím môi:
"Biến đổi hình dạng cũng chẳng có gì to tát."
Hồng Oánh cầm gương đến trước mặt Lý Bạn Phong: "Trước tiên nhìn xem hình dạng hiện tại của ngươi đi, thật sự biến thành quái vật, ngươi không chê bản thân sao?"
Là một thanh trường thương, ngươi còn ngày ngày
soi gương, ngươi cũng không chê bản thân, ta chê cái gì?
"Ta không chê, không biết nương tử có chê ta không?"
"Ai ya~ tướng công, tiểu thiếp cũng không
chê, tướng công muốn đi thì đi đi."
"Được,
ta đi ngay." Lý Bạn Phong ngồi xổm xuống, mở rương ra.
"Ai ya~ tướng công, chàng làm gì vậy?"
"Ta tra dầu máy đây."
Máy hát run rẩy: "Tướng công, tiểu thiếp có lòng tốt nhắc nhở, vì sao chàng lại muốn tra dầu máy chứ?"
Xoẹt xoẹt~
Lý Bạn Phong đã mở nắp sau ra.
Máy hát run rẩy càng dữ dội hơn: "Tướng công, hôm nay tiểu thiếp ăn nhiều như vậy, chàng đừng có nhầm chỗ, chàng nhìn cho kỹ, nhìn... Kỹ... Không, không đúng, tướng công, không đúng~
Tướng công, tướng công à, khế thư của Địa Đầu Thần kia,
còn, còn có tác dụng khác, chàng, chàng đừng vội, nghe thiếp nói, từ từ nói~ "
Bạn cần đăng nhập để bình luận