Phổ la chi chủ
Chương 234: Phong Khánh tranh phong hồi thứ nhất
"Tủ tiền cũng bị cạy mở, tiền mặt bị lấy sạch rồi."
Mã Ngũ xoa trán, sáng sớm vừa tỉnh ngủ đã nghe thấy một loạt chuyện như vậy, y có cảm giác như mình vừa bị trộm ghé thăm.
Nghĩ kỹ lại, chuyện này chẳng khác gì bị trộm, mảnh đất mười dặm của y và Lý Bạn Phong bị trộm rình mò, mấy chỗ quan trọng đều bị lục tung lên.
Thủ hạ của Mã Ngũ sẽ không làm loại chuyện này.
Những thợ săn thường xuyên giao dịch với y cũng không dám làm loại chuyện này.
Vậy chuyện này là ai làm? Không cần hỏi, chắc chắn là Lục Tiểu Lan. Tối qua cô ta phái người vào đây, Mã Ngũ lại hoàn toàn không hay biết gì. Nếu đêm qua Lục Tiểu Lan ra tay giết người, Mã Ngũ có thể chống đỡ được sao? Ngồi bên giường, hai mắt Mã Ngũ đờ đẫn, mồ hôi lạnh túa ra. Tối qua y ngủ cùng A Cầm, coi như là an toàn. Sau này ngoại trừ Yến Tử và A Cầm, không thể dễ dàng ngủ lại chỗ những người khác. Lý Bạn Phong trở về mảnh đất mười dặm, vào trong nhà gỗ của mình, phát hiện trong phòng bị lục tung lên, đồ đạc lộn xộn. "Đây là ai làm, sao không tháo sàn nhà ra luôn cho rồi..."
Ầm ầm! Lý Bạn Phong suýt nữa thì lọt xuống đất. Thực sự có mấy miếng ván sàn bị cạy lên, sau khi cạy lên lại đặt về chỗ cũ y nguyên. Đây là muốn làm gì? Phá nhà của mình? Lý Bạn Phong nhìn thấy một bức thư bên cạnh bàn đọc sách, mở ra xem, trên thư chỉ có ba dòng chữ. Dòng đầu tiên: Nợ thì phải trả. Dòng thứ hai: Nợ mạng phải trả mạng. Dòng thứ ba: Lục Tiểu Lan. Lục Tiểu Lan cũng lịch sự đấy chứ, viết thư còn để lại tên tuổi đàng hoàng. Nhưng đã lặn lội đường xa đến đây một chuyến, không cho quà lại còn bắt mình trả nợ, đây là đạo lý gì? Nói mình thiếu nợ, là chỉ Hồng Liên sao? Muốn tôi trả, là trả cho cô, hay là trả cho Hà Gia Khánh? Nhưng chuyện này không quan trọng, bất kể là ai, Lý Bạn Phong cũng không định trả. Nợ mạng là có ý gì, là muốn nói tôi nợ cô một mạng? Chuyện này thật vô lý, lúc trước rõ ràng là cô ra tay hãm hại tôi, muốn nói đến nợ nần cũng là cô nợ tôi mới đúng. Đang suy nghĩ, Mã Ngũ đi vào phòng:
"Tối hôm qua có người đến đây, tôi nghi ngờ là..."
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng Lý Bạn Phong, Mã Ngũ biết bản thân không cần phải giải thích thêm nữa. "Là Lục Tiểu Lan."
Lý Bạn Phong lắc lắc lá thư trong tay:
"Cô ta còn viết thư cho tôi, nói tôi nợ mạng cô ta."
Mã Ngũ nghiến răng nghiến lợi:
"Con điếm này còn muốn thế nào nữa? Lão Thất, mau đốt lá thư này đi, đồ của khuy tu không thể giữ lại, trên đó có thể có móc câu."
Lý Bạn Phong đốt lá thư, trở về Tùy Thân Cư, lau chùi bụi bặm trong hộp máy cho nương tử. Gần đây nương tử có hơi kháng cự chuyện tra dầu máy, nhưng bảo dưỡng thường ngày như lau chùi bụi bặm thì vẫn có thể chấp nhận được. Xùy xùy! Nương tử khẽ hát hai tiếng, nói:
"Ai da tướng công, lau chùi bụi thì dùng chổi lông gà với cọ quét, thứ chàng đang dùng ở phía sau tiểu thiếp là cái gì vậy?"
Lý Bạn Phong thản nhiên đáp:
"Là cọ quét mà!"
Hừ hừ! Nương tử tức giận nói:
"Chàng không phải đang bắt nạt tiểu thiếp đấy chứ? Nhà chúng ta làm gì có loại cọ quét nào với kích cỡ như vậy? Chàng còn dùng sức đến mức đó, có phải đã gặp chuyện gì bực bội trong lòng hay không?"
Lý Bạn Phong gật đầu nói:
"Trong đám thủ hạ của ta có nội gián."
Nương tử tỏ vẻ đồng cảm:
"Cẩn thận đề phòng ngày đêm, trộm nhà khó phòng, nội gián là đáng ghét nhất, tướng công, chàng có manh mối gì không?"
"Chính bởi vì không có manh mối nên ta mới thấy phiền lòng, nàng đã từng gặp phải nội gián bao giờ chưa?"
"Từng gặp rồi, thứ này tuy đáng hận, nhưng cũng rất thú vị."
"Thú vị chỗ nào?"
Lý Bạn Phong không hiểu. "Tìm ra nội gián rồi giết chết, vậy thì chẳng có gì thú vị, tìm ra rồi, không giết, vậy mới thú vị."
"Không giết mà cũng thú vị?"
"Thú vị chứ, giữ lại chơi từ từ!"
Lý Bạn Phong không thể nào hiểu được:
"Nếu ta không tìm thấy nội gián thì sao?"
"Nếu không tìm thấy thì kém thú vị đi một chút, nhưng cũng có thể chơi đùa với hắn."
Lý Bạn Phong có chút bất mãn:
"Nàng đừng có nói chuyện úp úp mở mở nữa, ta nghe không hiểu. Đối thủ lần này của ta là khuy tu, có thể ả đã cài móc câu trên người tên nội gián đó rồi, nếu không tìm ra hắn, nhất cử nhất động của ta đều nằm trong tầm mắt ả hết."
"Khuy tu? Vậy thì càng thú vị, phải xem ả cài móc câu ở đâu đã!"
Lý Bạn Phong nghiêng người về phía trước, ôm lấy máy hát:
"Nương tử nói rõ ra xem nào."
"Tướng... Tướng... Tướng công, chàng lấy cọ quét ra trước rồi hẵng nói, chỗ... Chỗ... Chỗ này không thích hợp..."
Kiểm kê kho hàng, sửa sang lại tủ tiền, sau đó kiểm tra tất cả mọi nơi trong mảnh đất, hễ thấy vật gì khả nghi hay chưa từng thấy qua đều tiêu hủy hết, đề phòng khuy tu cài móc câu. Bận rộn cả một ngày, Mã Ngũ trở lại phòng nghị sự, ngồi trên ghế uống rượu giải sầu. Tiểu Xuyên mang báo đến, Mã Ngũ lại nhìn thấy tin tức về mình, còn ở trang hai nữa. Mã Ngũ cười khổ một tiếng:
"Hàng hóa không xuất đi được, địa bàn lại bị người ta dòm ngó, chắc qua mấy hôm nữa chúng ta phá sản thì sẽ lên trang nhất."
Nhà chính Lục gia, Hầu Tử Khâu đang xem báo ở trong tiểu lâu của mình, Lục Nguyên Sơn và Lục Nguyên Hải ngồi bên cạnh. Trước kia nghị sự của Lục gia đều ở nhà chính, nhưng gần đây Hầu Tử Khâu đều dành phần lớn thời gian ở tiểu lâu của mình. Lục Nguyên Sơn nói:
"Dạo này có nhiều tin tức về Mã Ngũ, nghe nói hắn làm ăn ở thôn Lam Dương ngày càng phát đạt!"
Hầu Tử Khâu gật đầu, hỏi:
"Lục Mậu Tiên nói thế nào?"
Lục Nguyên Sơn ngẩn người:
"Sao đột nhiên lại nhắc đến đại thúc công vậy?"
Đại thúc công để chỉ chú của cha. Hầu Tử Khâu đặt tờ báo xuống, nói:
"Những tin tức này chẳng phải là viết cho lão ta xem sao?"
Lục Nguyên Sơn không hiểu. Lục Nguyên Hải liên tục gật đầu, cậu ta phụ trách dò la tin tức của Lục Mậu Tiên:
"Đại thúc công hôm nay còn oán than với đám họ hàng, nói là chuyện làm ăn ở thôn Lam Dương bị hai anh em bọn cháu dâng cho Mã gia, tổ nghiệp của Lục gia sắp bị hủy hoại trong tay hai anh em bọn cháu."
Hầu Tử Khâu cười lạnh một tiếng:
"Lão già đó sốt ruột rồi, trước kia toàn mắng tôi, bây giờ dám mắng cả hai anh em các cậu, lão ta đã quên mất thân phận của mình, bối phận dù cao đến đâu thì lão ta cũng không phải là dòng chính của Lục gia."
Lục Nguyên Sơn bĩu môi:
"Nhưng không thể cứ để lão mắng như vậy được, hay là ngày mai cháu đến thương lượng với Mã Ngũ, bảo hắn nộp thêm chút hoa hồng."
Hầu Tử Khâu châm một điếu thuốc:
"Nộp bao nhiêu cũng vô dụng, cho dù nộp đến chín phần rưỡi, lão già đó cũng sẽ nói là ít. Cho dù có thu hồi lại thôn Lam Dương, đuổi Mã Ngũ đi, lão vẫn sẽ mắng hai anh em cậu phá hoại gia nghiệp. Lão sẽ nói tại sao không thu hồi lại Bách Lạc Môn? Sẽ nói tại sao không thu hồi lại hết những cơ ngơi mà Lục Đông Tuấn đã bán đi?"
Lục Nguyên Hải gật đầu nói:
"Chú Khâu nói không sai, những chuyện này đại thúc công đều nói trước mặt họ hàng, thi thoảng lại lôi ra nói thêm hai lần, trong miệng lão, anh em bọn cháu không xứng đáng với gia tộc này."
Lục Nguyên Sơn thở dài:
"Xem ra cho dù chúng ta có làm gì cũng không thể nào bịt được miệng đại thúc công."
Hầu Tử Khâu rít một hơi thuốc thật sâu:
"Miệng lưỡi lão già đó căn bản không nằm trên người lão ta, chúng ta bịt bằng cách nào? Nhưng có một chuyện lão chắc chắn sẽ không nói, đó là lão sẽ không để chúng ta thu hồi lại sản nghiệp ở Hải Cật Lĩnh."
Lục Nguyên Hải suy nghĩ một chút về tình hình gần đây, đúng là như Hầu Tử Khâu nói:
"Đại thúc công chưa bao giờ nhắc đến Hải Cật Lĩnh!"
Hầu Tử Khâu lại rít một hơi thuốc:
"Bởi vì chuyện làm ăn ở Hải Cật Lĩnh đã bị Lăng gia cướp mất rồi."
Lục Nguyên Sơn tỉnh ngộ:
"Đại thúc công có qua lại với Lăng gia, cái miệng của lão già đó mọc trên người Lăng gia rồi!"
Hầu Tử Khâu dập tắt điếu thuốc, hỏi Lục Nguyên Sơn:
"Nguyên Sơn, trước kia tôi bảo cậu tiếp quản tòa soạn, kinh doanh đến đâu rồi?"
Lục Nguyên Sơn lộ rõ vẻ khó xử:
"Chú Khâu, chuyện này không dễ làm như vậy, tờ báo của chúng ta đã đình bản quá lâu, bây giờ muốn khôi phục lại không phải chuyện ngày một ngày hai. Hơn nữa, Lăng gia càng lúc càng lớn mạnh, chưa nói đến những nơi khác, chỉ riêng thành Lục Thủy này, báo của bọn họ bán năm hào một tờ mà không bao giờ lo ế, của cháu chỉ bán ba hào người ta cũng chẳng mua, nếu giảm giá nữa thì chúng ta sẽ không có lãi, thật sự là không thể cạnh tranh nổi với bọn họ."
Hầu Tử Khâu cười khẩy:
"Mới có như vậy đã là không thể cạnh tranh rồi sao?"
Lục Nguyên Sơn bất đắc dĩ nói:
"Báo đã từng đình bản thì danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng, những người đặt báo lâu năm sẽ cho là chúng ta không có uy tín, đây là điều tối kỵ trong ngành báo chí."
Hầu Tử Khâu bưng chén rượu lên nhấp một ngụm:
"Nếu báo của Lăng gia cũng bị đình bản thì sao?"
"Sao báo của nhà bọn họ có thể bị đình bản được, bọn họ ngày nào cũng..."
Lục Nguyên Sơn sững người một lát, sau đó hiểu ra ý của Hầu Tử Khâu. Hắn ta sửa soạn lại quần áo, đứng dậy định đi, Hầu Tử Khâu gọi Lục Nguyên Sơn lại:
"Đừng tự mình động thủ, không thể vì chút chuyện này mà làm hỏng danh tiếng của cậu. Chuyện bẩn thỉu sẽ có chuyên gia làm, Trương Tú Linh của Bách Hoa Môn vẫn luôn muốn ôm đùi Lục gia chúng ta, không bằng cho bà ta một cơ hội."
Trong phòng nghị sự, tiếng nhạc du dương vang lên từ chiếc máy hát, Mã Ngũ và Lý Bạn Phong đang chơi cờ, Mã Ngũ có vẻ không tập trung, Lý Bạn Phong thì ngược lại, vô cùng tập trung, mỗi một nước đi đều suy nghĩ rất kỹ lưỡng. Đến cuối cùng, Lý Bạn Phong chiếu tướng, Mã Ngũ đành chịu thua:
"Lão Thất, tôi muốn bàn bạc với anh một chuyện, chuyến hàng lần sau tôi muốn tự mình áp tải."
Lý Bạn Phong nhíu mày:
"Anh tự mình áp tải, Lục Tiểu Lan sẽ không cướp sao?"
"Cô ta nhất định sẽ cướp, cho nên tôi đã quyết tâm liều mạng với cô ta, tôi sẽ dẫn theo Yến Tử, A Cầm, Tiêm Tiêm và Xảo Thúy, tôi không tin là không giết chết được Lục Tiểu Lan!"
"Vậy Tả Vũ Cương?"
"Không dẫn theo hắn, tôi vẫn không tin tưởng hắn."
Lý Bạn Phong mân mê quân cờ, nhìn chằm chằm vào bàn cờ:
"Ở tân địa, những người đó còn có tác dụng, nhưng ra khỏi tân địa thì sao? A Cầm thì tôi không rõ, nhưng Thoa Nga phu nhân không thể rời khỏi tân địa."
"A Cầm cũng không ra khỏi tân địa được, cô ấy có khế ước với Thu Lạc Diệp."
Mã Ngũ cũng nghĩ đến điểm này:
"Lục Tiểu Lan còn bị Lục gia truy nã, tôi đoán cô ta cũng không dám rời khỏi tân địa. Nếu cô ta dám ra tay ở bên ngoài tân địa, tôi đây nhận thua, xem như tôi không điên được như cô ta!"
Lý Bạn Phong đặt quân cờ trở lại bàn cờ, gật đầu nói:
"Cách này cũng được, tôi đi cùng anh."
Mã Ngũ ngẩn người, sau đó lắc đầu nói:
"Không được, không thể để Lục Tiểu Lan biết anh ở đây."
Lý Bạn Phong lắc đầu cười nói:
"Lão Ngũ, anh hồ đồ rồi, cô ta đã viết thư cho tôi, chắc chắn là biết tôi ở đây."
Mã Ngũ xoa trán, đúng là y đã hồ đồ thật:
"Nếu anh đi theo, ai sẽ ở lại trông coi địa bàn của chúng ta?"
Địa bàn tổng cộng hai chủ, dù sao cũng phải có người ở lại để vẩy máu. Lý Bạn Phong cất quân cờ vào hộp, châm một điếu thuốc, nhìn Mã Ngũ nói:
"Mảnh đất này là anh em chúng ta cùng nhau đánh hạ, nếu anh xảy ra chuyện, giữ lại mảnh đất này còn có ý nghĩa gì nữa? Chỉ cần chúng ta liên thủ, nhất định có thể giết chết Lục Tiểu Lan, dù ở trong hay ngoài tân địa, anh em chúng ta sợ ai chứ?"
Mã Ngũ siết chặt nắm đấm, gật đầu nói:
"Được!"
Lý Bạn Phong vừa nói vừa bày quân cờ lên bàn cờ:
"Người anh em, chơi tiếp một ván nữa không?"
"Còn chơi nữa sao?"
"Không chơi thì làm gì, giải trí chứ sao."
Đi được vài nước, Lý Bạn Phong liên tục điều quân, nhưng vẫn chưa chịu xuất xe. Mã Ngũ cười nói:
"Mấy nước này của anh đi không được tốt lắm."
Lý Bạn Phong nhướng mày:
"Cứ đi rồi sẽ biết, xem cuối cùng ai thắng."
Mã Ngũ ngẩn người, nhìn chằm chằm vào bàn cờ một lúc lâu.
Hà Gia Khánh đang ở trong bệnh viện nghe livestream, nghe được một lúc thì y cười nói:
"Hắn vẫn điên cuồng như vậy, mới khiêu khích hắn hai lần mà đã muốn liều mạng rồi."
Trong tai truyền đến một giọng nói khác:
"Tôi sẽ bảo núi Thiết Dương phái mấy tên cao thủ đến, lần này phải giết chết Mã Ngũ."
"Người của núi Thiết Dương có giỏi đến đâu cũng không đấu lại Thoa Nga phu nhân, trong tay Mã Ngũ có đến ba Thoa Nga."
"Vậy thì ra ngoài tân địa đánh, bọn chúng một tên cũng đừng hòng chạy thoát."
"Ra ngoài tân địa thì phải gây ra động tĩnh lớn đến mức nào? Anh không sợ người khác biết chúng ta đang tìm kiếm thứ tốt sao?"
"Vậy cậu nói xem phải làm sao?"
"Hắn và Mã Ngũ đã chuẩn bị chu đáo như vậy, rõ ràng là muốn liều mạng với anh, anh cần gì phải đối đầu trực tiếp với bọn họ? Địa bàn của bọn họ đã trống không, nhiều nhất cũng chỉ còn mỗi Tả Vũ Cương, tên đó là kẻ không có chủ kiến, anh còn không giải quyết được hắn sao? Càn quét địa bàn của bọn họ một lượt, nhà cửa, hàng hóa đều thiêu rụi hết, giết chết mấy tên thợ săn, nói cho bọn họ biết sau này không được phép đến đây làm ăn nữa, như vậy chẳng phải là bọn họ sẽ mất hết mọi thứ sao? Chuyện này giao cho đám thổ phỉ núi Thiết Dương kia làm là thích hợp nhất."
"Ý cậu là, để Lục Tiểu Lan đi?"
"Lục Tiểu Lan mới lên núi có mấy ngày chứ? Cô ta không được, nói cho bọn họ biết, phái Thiết Dương Tam Kiệt đi, bọn họ là những kẻ lão luyện nhất trong việc này. Sau khi thành công, để Lục Tiểu Lan đến tìm cậu bạn kia của tôi đòi đồ, chẳng lẽ hắn không đưa sao?"
"Tôi đã hiểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận