Phổ la chi chủ
Chương 154: Khổ tận cam lai
Mặt đất, sương đêm bao phủ.
Người trong mộng của ta ơi.
Người ở đâu?"
Máy hát trong phòng khách vẫn còn đang phát bài "Mộng Trung Nhân".
Lục Đông Lương biến mất, Hà Ngọc Tú cũng biến mất theo.
Lục Đông Tuấn nhìn Trác Dụ Linh, nói:
"Hắn đi đâu rồi? Đây là kỹ pháp gì vậy?"
Trác Dụ Linh mặt đầy kinh ngạc:
"Hà Gia Khánh, là kỹ pháp của Hà Gia Khánh, Hà Gia Khánh là lữ tu."
Lục Đông Tuấn không có hơi đâu mà quan tâm đến chuyện Hà Gia Khánh.
"Lục Đông Lương vẫn còn sống!"
Lục Đông Tuấn vô cùng hoang mang, phẫn nộ nhìn Trác Dụ Linh:
"Hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu! Đáng lẽ tôi không nên tin lời của cô!"
Đại chi quải Tả Vũ Cương dẫn theo Lục Tiểu Lan xuống dưới lầu, bên cạnh còn có mấy tên hộ vệ đi theo.
Bọn họ không nhìn thấy Lục Đông Lương đâu, chỉ thấy Trác Dụ Linh và Lục Đông Tuấn không biết xuất hiện từ lúc nào.
Bà Ngô cầm theo ấm trà đã quay lại, có vẻ bà ta đã chứng kiến được vài chuyện.
Lục Đông Tuấn nhìn về phía bà Ngô, ngón tay hơi đan vào nhau, đầu của bà Ngô lập tức rơi xuống đất.
Bên cạnh Hà Ngọc Tú còn có hai tên tùy tùng, bọn họ cũng đã nhìn thấy một màn vừa rồi.
Lục Đông Tuấn cách đó vài mét, nhẹ nhàng vung tay về phía cổ bọn họ một phát, đầu của hai người theo đó rơi xuống đất.
Đối phó với những tu giả tầng dưới chót như thế này, Lục Đông Tuấn không cần phải tiếp cận.
Từ góc nhìn của người bình thường, cái chết của ba người này dường như không có liên quan gì đến Lục Đông Tuấn.
Nhưng đối với vài tên hộ vệ vừa xuống lầu mà nói, chuyện này có liên quan vô cùng lớn.
Đặc biệt là đại chi quải Tả Vũ Cương, hắn ta là cao thủ tầng sáu, có thể cảm nhận được hành động của Lục Đông Tuấn.
Lục Đông Tuấn cũng không thèm che giấu, chỉ vào thi thể của bà Ngô rồi hét lên:
"Đây là người của Hà Ngọc Tú, Hà Ngọc Tú đánh trọng thương đại ca, tôi phải ra ngoài tìm đại ca, các người nhất định phải canh giữ nhà cẩn thận!"
Lục Đông Tuấn lao ra khỏi căn nhà, những lời ông ta nói đều là sự thật.
Ông ta đi tìm đại ca, tìm được Lục Đông Lương rồi sẽ lập tức giết chết lão.
Còn việc bắt những tên hộ vệ ở lại canh giữ nhà, chỉ có duy nhất một mục đích, đó là để bọn họ không thể chạy lung tung, đặc biệt càng không thể tìm thấy Lục Đông Lương trước Lục Đông Tuấn.
Lục Đông Tuấn đã chọn cục diện có lợi nhất cho bản thân, nhưng cục diện này đối với Trác Dụ Linh lại không có lợi lắm.
Nhưng nếu những tên hộ vệ không rời đi, vậy Trác Dụ Linh phải cứu Lục Tiểu Lan như thế nào đây?
Trác Dụ Linh là tầng năm, Da Boyens đang bí mật ẩn nấp cũng là tầng năm, Lục Tiểu Lan thì mới chỉ có tu vi tầng ba, bản thân là một khuy tu không giỏi chiến đấu, pháp bảo toàn thân lại còn bị Lục Đông Lương tịch thu nữa.
Phải làm sao đây?
Tình thế cấp bách, Trác Dụ Linh trong cái khó ló cái khôn, hét lên một tiếng:
"Mau đi xem đại phu nhân và thiếu gia!"
Đám hộ vệ ngây người một lúc lâu, vẫn không biết phải làm gì mới thích hợp.
Từ lúc bọn họ bước vào cánh cửa Lục gia, chỉ nghe theo sự phân phó của Lục Đông Lương và Khâu Chí Hằng.
Nhưng đêm nay, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Hầu Tử Khâu không có mặt tại hiện trường, Lục Đông Lương chẳng biết đi đâu rồi, Lục Đông Tuấn thì đã hạ lệnh, Trác Dụ Linh lại hạ lệnh lần nữa.
Có nên nghe theo lời của bọn họ không?
Trác Dụ Linh lại quát lên:
"Mẹ nó! Vẫn còn đứng ngây ra đó được, Hà Ngọc Tú dẫn người đến tấn công rồi!"
Đại chi quải Tả Vũ Cương lập tức tỉnh táo lại, nói với đám thủ hạ:
"Mau, mau lên lầu, xem đại phu nhân như nào rồi, hai người các cậu đi xem đại thiếu gia, còn hai người các cậu mau đi xem nhị tiểu thư..."
Tả Vũ Cương phân công rõ ràng, phần lớn hộ vệ đều bị chia ra, chỉ còn lại ba tên hộ vệ đang canh giữ Lục Tiểu Lan.
Nhưng Tả Vũ Cương vẫn chưa rời đi, đây là kẻ khó chơi nhất, võ tu tầng sáu không hề dễ đối phó chút nào.
Trác Dụ Linh đang tìm kiếm thời cơ ra tay, bỗng nhiên nhìn thấy một tên hộ vệ vội vã chạy đến báo cáo:
"Tả đầu lĩnh, không xong rồi, không thấy tiểu thư Xuân Oánh và phu nhân Diệp Từ đâu nữa!"
"Con mẹ nó! Hà gia chó đẻ!"
Tả Vũ Cương giậm chân, nhanh chóng vọt lên lầu.
Phu nhân Diệp Từ có thể mặc kệ, dù sao Lục Đông Lương cũng không coi trọng cô ta lắm.
Nhưng không thể bỏ qua tiểu thư Xuân Oánh, Lục Đông Lương đã căn dặn đám hộ vệ phải bảo vệ cô bé thật kỹ.
Chỉ còn lại một tên hộ vệ bên cạnh Lục Tiểu Lan, Trác Dụ Linh không thể do dự thêm nữa, đột nhiên vén váy lên, đánh hông một cái, một chiếc đuôi dài bay ra từ thắt lưng, đâm vào cổ họng tên hộ vệ.
Tên hộ vệ gục ngay tại chỗ, chỉ miễn cưỡng hấp hối một hơi cuối cùng.
Trác Dụ Linh lại đánh hông, chiếc đuôi dài đâm xuyên từ đỉnh đầu tên hộ vệ xuống.
Khắp người Lục Tiểu Lan là xiềng xích, Trác Dụ Linh không kịp tháo xích, vội vã dẫn theo Lục Tiểu Lan rời khỏi phủ đệ.
Đến lúc Tả Vũ Cương quay lại, trên mặt đất chỉ còn sót lại thi thể của tên hộ vệ.
"Mụ nội nó, lại chuyện gì nữa đây?"
Hai mắt Tả Vũ Cương đỏ ngầu, Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh đã biến mất.
Bây giờ cả Trác Dụ Linh và Lục Tiểu Lan cũng biến mất luôn rồi.
Đợi đến khi Lục Đông Lương quay về, chẳng phải hắn ta sẽ bị lột da ra sao?
"Mau, mau lên, gọi đại quản gia Khâu đến đây!"
Tả Vũ Cương rốt cuộc cũng hoàn hồn, chuyện này vẫn nên để Hầu Tử Khâu xử lý.
Chuyển cảnh.
Hà Gia Khánh vừa mới đặt lưng xuống giường bệnh lại, duỗi thắt lưng một cái, chợt nghe bên tai truyền đến âm thanh:
"Ngươi nghĩ Lục Đông Lương đi đâu rồi?"
"Chuyện này không có cách nào suy đoán được."
Hà Gia Khánh hạ giọng trả lời:
"Ta đoán bản thân lão cũng không biết phải đi đâu, đây là tình huống đột xuất, lão chắc chắn sẽ không chuẩn bị tọa độ trước được".
"Ta lo rằng Lục Đông Lương sẽ không chết, tu giả tầng chín, mạng rất dai."
"Ta có dự cảm lão sẽ chết, chỉ là không nhìn thấy được lão sẽ chết như thế nào."
Hà Gia Khánh cười một cách tự tin:
"Đợi đến khi nhìn thấy thi thể của lão, Phổ La Châu sẽ đổi trời, tiêu đề của tin tức sẽ là ngươi."
Chuyển cảnh.
Lục Đông Lương bay giữa không trung.
Lão không thể bay quá xa, vì bản thân bị trọng thương, thời điểm ra tay đã không còn chút sức lực nào.
Lão cũng không biết mình phải bay về đâu, khi thi triển kỹ pháp Từ Biệt Vạn Dặm, lão sẽ mất đi khả năng nhận thức phương hướng.
Nếu có một phương hướng định vị, lão có thể đẩy Hà Ngọc Tú đến địa điểm chỉ định, cũng có thể đưa bản thân tới địa điểm chỉ định đó, nhưng hiện tại lão căn bản không có cơ hội để làm vậy.
Những kỹ pháp khác đều không thể sử dụng được, kỹ pháp tầng chín tiêu hao vô cùng nhiều, hơn nữa lại bị trọng thương, Lục Đông Lương chỉ còn dư lại chút hơi tàn, bây giờ chỉ có thể dựa vào kỹ pháp Xu Cát Tị Hung của lữ tu tầng một, bay theo hướng có lợi nhất.
Bay theo hướng Nam, Lục Đông Lương có thể cảm nhận được, bay về phía Nam là lựa chọn đúng đắn, ở phía Nam sẽ có người cứu được lão.
Lão bay đến biên giới thành Lục Thủy, lúc đáp xuống không cẩn thận bị mất khống chế, cắm đầu thẳng xuống cống bùn.
Bỏ mẹ, sắp chết ngộp rồi.
Sắp bị sặc chết bởi bùn ở đây rồi.
Lục Đông Lương, lữ tu tầng chín, cao thủ nhất nhì ở Phổ La Châu, gia chủ của hào môn đứng đầu, lại bởi vì bản thân bị trọng thương mà kẹt đầu trong bùn lầy không thể thoát ra được.
Chẳng phải nói rằng bay về phía Nam sẽ có người cứu ta sao?
Lữ tu tầng chín mà phải chết trong bùn?
Ai đó đến cứu ta với?
Ai có thể cứu ta?
Ai đó...
Bùn không ngừng tràn vào mũi và miệng, Lục Đông Lương vốn đã rất suy yếu đang dần mất đi ý thức.
Ai có thể đến cứu lão đây?
Chuyển cảnh.
Lý Bạn Phong đi ngang qua cống, nhìn thấy một người đang cắm đầu vào trong bùn, hai chân không ngừng giãy đạp.
Hắn vừa chạy ra từ thành Lục Thủy, đang định nhanh chóng quay trở về thôn Lam Dương thì nửa đường bỗng bắt gặp cảnh tượng kỳ lạ này.
Lý Bạn Phong tiện tay lôi Lục Đông Lương từ trong bùn ra.
Cả khuôn mặt của Lục Đông Lương đều dính đầy bùn, Lý Bạn Phong thường xuyên coi xem báo, theo lý mà nói thì phải nhận ra lão mới đúng, nhưng lúc này, ngay cả mặt mũi của Lục Đông Lương cũng không thể nhìn ra.
Lý Bạn Phong giúp lão móc hết bùn đất trong mũi miệng ra, nhìn thấy trên trán lão còn có một cái lỗ máu, vốn dĩ định cứ vậy mà vứt bên đường, để cho lão tự sinh tự diệt.
Nhưng không ngờ Lục Đông Lương đột nhiên ôm chặt lấy chân của Lý Bạn Phong, rối rít cầu xin:
"Cứu tôi, cứu tôi, bọn họ muốn giết tôi, cứu tôi..."
Lục Đông Lương nói không sai, đúng là có người muốn giết lão.
Đừng tưởng đây là biên giới của thành Lục Thủy mà chủ quan, vì Lục Đông Tuấn rất nhanh sẽ có thể tìm thấy lão.
Nhưng Lý Bạn Phong cũng không muốn mất thời gian ở đây, vác theo một người còn sống sờ sờ như vậy thì biết chừng nào mới quay về được thôn Lam Dương?
Chẳng lẽ lại đem lão về Tùy Thân Cư, cho lão ở lại vài ngày?
Lý Bạn Phong lập tức gạt bỏ suy nghĩ này, bởi vì hắn chưa từng làm như vậy bao giờ.
Hắn đã từng đem người còn sống về Tùy Thân Cư, nhưng sau khi đem về, bọn họ rất nhanh đã không còn là người sống nữa.
Nói thẳng ra chính là Lý Bạn Phong sẽ không để người còn sống rời khỏi Tùy Thân Cư, hắn không cho phép bất cứ ai tiết lộ bí mật của Tùy Thân Cư ra ngoài.
Lý Bạn Phong định bỏ mặc Lục Đông Lương ở đó, chuẩn bị cứ vậy mà rời đi.
Nhưng hai chân của hắn lại không nghe theo lời.
Có một ý niệm xuất hiện trong đầu, truyền từ hai chân lên đến não của hắn.
Hắn muốn cứu người này.
Hắn muốn đem người này về Tùy Thân Cư.
Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt.
Trước đây hắn cũng từng có lần xuất hiện cảm giác như vậy, đó là lúc muốn ngồi vào xe kéo của người kéo xe.
Lúc đó Lý Bạn Phong vừa mới lên tầng, vẫn còn chưa biết sử dụng kỹ pháp, tất cả đều nhờ vào người kéo xe chỉ điểm cho hắn.
Cảm giác lần này còn mãnh liệt hơn cả lần đó.
Chẳng lẽ lại gặp phải cao thủ lữ tu, đến để chỉ điểm cho mình sao?
Lý Bạn Phong do dự một lúc, lại đỡ Lục Đông Lương dậy, vốn muốn hỏi lão vài câu, lại phát hiện lão đã mất đi ý thức.
Trông lão có vẻ sẽ không thể tỉnh lại sớm, Lý Bạn Phong lại muốn vứt lão xuống, đột nhiên cảm thấy có nguy hiểm đang đến gần.
Là kẻ đến vì người này sao?
Lý Bạn Phong nhìn Lục Đông Lương đang bất tỉnh nhân sự, trong lòng có chút đấu tranh.
Nếu thật sự là nhắm đến người này mà tới, nếu vứt lão ở đây, lão chắc chắn sẽ chết.
Kỹ pháp Xu Cát Tị Hung đã khiến Lý Bạn Phong đưa ra một quyết định.
Cứu người này là đúng, vậy thì cứ cứu lão một lần.
Lý Bạn Phong trước hết đưa lão về Tùy Thân Cư, sau đó lập tức rời khỏi thành Lục Thủy, đợi qua cơn nguy hiểm thì thả lão ra.
Đến lúc đó có thể cứu lão được thì cứu, còn không cứu được thì đành chịu.
Lý Bạn Phong kéo Lục Đông Lương vào Tùy Thân Cư, sau đó lập tức lên đường.
Hắn vừa rời đi, Lục Đông Lương mở mắt ra.
Lão không mất đi ý thức, vừa nãy chỉ là giả vờ mà thôi.
Thân là một tu giả tầng chín, một trong những tồn tại mạnh nhất ở Phổ La Châu, là gia chủ của gia tộc đứng đầu, màn biểu diễn của Lục Đông Lương không phải là thứ mà Lý Bạn Phong có thể nhìn thấu.
Trước khi vào Tùy Thân Cư, Lục Đông Lương đã mở mắt một lần với tốc độ vô cùng nhanh, liếc nhìn Lý Bạn Phong một cái.
Bằng một cái liếc mắt này mà lão nhận ra Lý Bạn Phong.
Để bắt được Lý Bạn Phong, Lục Đông Lương đã xem qua rất nhiều bức ảnh, ghi nhớ từng chi tiết một.
Tuy tóc của Lý Bạn Phong đã dài hơn, gắn một bộ râu rậm lên mặt, còn đội thêm mũ dạ, nhưng vẫn không thể qua mắt Lục Đông Lương được.
Khoảnh khắc nhìn Lý Bạn Phong, Lục Đông Lương phải kìm nén sự kích động và vui sướng trong lòng, trước tiên sử dụng thuật pháp, giấu đi ác ý của lão đối với Lý Bạn Phong.
Tầng cấp của Lục Đông Lương quá cao, Lý Bạn Phong chỉ có thể cảm nhận được phúc vận, không cảm nhận được nguy hiểm.
Thở hổn hển vài hơi, Lục Đông Lương cuối cùng cũng khó khăn ngồi dậy được.
Đây là nơi ở của Lý Bạn Phong?
Hắn vậy mà lại ở sát thành Lục Thủy?
Gan của tiểu tử này lớn thật, vậy mà ta mãi không phát hiện ra hắn!
Nhìn lướt qua căn phòng tối đen như mực, Lục Đông Lương phát hiện ra chút quầng sáng ở trong góc.
Đường nét này, chẳng lẽ là...
Lục Đông Lương trở nên kích động, tiến lên ôm lấy hoa sen đồng được đặt trong góc phòng.
Hoa sen đồng còn đang luyện chế Thoa Nga phu nhân, Lý Bạn Phong vẫn không đưa nàng về ngoại thất, vừa hay lại bị Lục Đông Lương phát hiện.
Định mệnh, đây chính là định mệnh!
Nghĩ đến những chuyện tồi tệ mà đêm nay gặp phải, Lục Đông Lương lại rơi nước mắt.
Chỉ mới vài phút trước, lão bị người nhà phản bội, bị anh em cốt nhục ám sát.
Lão biết Trác Dụ Linh cực kì bất mãn với chuyện Lục Tiểu Lan.
Lão biết Lục Đông Tuấn có dã tâm không nhỏ đối với vị trí gia chủ.
Lão biết Trác Dụ Linh và Lục Đông Tuấn có không ít lần vụng trộm, thậm chí mối quan hệ còn có thể rất sâu sắc.
Nhưng tất cả điều này đều nằm trong sự kiểm soát của Lục Đông Lương, lão thậm chí đã xác định sẵn thời cơ, chuẩn bị diệt trừ Trác Dụ Linh và Lục Đông Tuấn.
Nhưng không thể ngờ được rằng, toàn bộ những chuyện này ập tới quá bất ngờ.
Hà Ngọc Tú bất ngờ đến, Trác Dụ Linh bất thình lình ra tay, bản thân lại phái Hầu Tử Khâu đi, trong nhà đã bị người ta bố trí mai phục, để rồi gặp phải kiếp nạn này.
Trong lúc bay, Lục Đông Lương đã cho rằng đây là kiếp nạn đáng sợ nhất trong cuộc đời lão.
Không ngờ sau khi kiếp nạn qua đi, phúc vận lớn nhất lại nối gót kéo đến.
Khổ tận cam lai, đây chính là khổ tận cam lai.
Từ lúc thăng lên tầng một đến bây giờ, kỹ pháp Xu Cát Tị Hung chưa từng khiến lão thất vọng!
Lão là lữ tu tầng chín, cách tầng mười chỉ còn một bước nữa mà thôi.
Nhưng lữ tu tầng chín tu hành quá gian khổ, Lục Đông Lương không muốn phải tiếp tục chịu đựng, cũng không muốn phải tiếp tục đợi chờ nữa.
Lão có thể cắn đan dược, tài lực không phải là vấn đề.
Nhưng đan dược tầm thường tạp chất quá nhiều, độc tính cũng quá lớn, còn đan dược thuần khiết thì hiếm có khó tìm, tuy có bán nhưng toàn giá trên cung trăng, Lục Đông Lương rất khó để tiếp tục dựa vào đan dược mà duy trì tu hành.
Có Huyền Sinh Hồng Liên rồi, tất cả những điều này đều sẽ được giải quyết, việc thăng lên tầng mười sẽ là chuyện dễ như ăn cháo.
Cho dù có thăng lên cao hơn tầng mười, đến một cảnh giới khác, cũng không còn là chuyện viển vông nữa.
Bây giờ điều Lục Đông Lương phải làm là nhanh chóng khôi phục chiến lực của bản thân.
Mà lão của lúc này, tuy rằng không thể đánh thắng nổi một tên thanh niên, nhưng chỉ cần để lão nghỉ ngơi nửa tiếng, lão sẽ khôi phục đến chiến lực tầng ba.
Một tiếng trôi qua, sẽ có thể khôi phục đến tầng năm.
Nghỉ ngơi mười ngày sẽ có thể khôi phục đến tầng bảy, đây chính là thực lực và thể phách của tu giả tầng chín.
Sau tầng bảy cần chậm rãi tĩnh dưỡng.
Nhưng lão không nhất thiết phải khôi phục đến tầng bảy.
Tuy không thể nhìn ra tu vi, nhưng bằng kinh nghiệm của bản thân, Lục Đông Lương đoán tu vi của Lý Bạn Phong không thể nào vượt qua tầng ba.
Bây giờ nghĩ ngợi nhiều làm gì, phải tập trung tinh thần, khôi phục đến tầng ba rồi giết hắn.
Đương nhiên, nếu Lý Bạn Phong quay trở lại muộn một chút thì khôi phục đến tầng năm rồi giết hắn sẽ càng ổn thỏa hơn.
Vết thương trên trán và ngực rất nhanh đã lành, sức lực của Lục Đông Lương cũng chầm chậm phục hồi.
Loạt soạt! Loạt soạt!
Lục Đông Lương đang tập trung phục hồi lại không nhịn được mà mở to mắt.
Là tiếng động của Huyền Sinh Hồng Liên.
Nhờ quầng sáng của Hồng Liên, lão nhìn thấy cánh hoa đang mở ra.
Hồng Liên nở rồi!
Lục Đông Lương vô cùng kích động!
Đây chính là cảm ứng với định mệnh!
Đây chính là cảm ứng với cường giả!
Hồng Liên muốn nhận ta làm chủ nhân!
Thật ra lão ảo tưởng rồi.
Hồng Liên quả thật đã cảm ứng được lão.
Nhưng cảm ứng được không phải là định mệnh, cũng không phải là cường giả, càng không phải là chủ nhân.
Xùy xùy!
Một làn hơi nước phụt lên.
Chập cheng chập cheng cheng cheng!
Máy hát đánh một bản nhạc chậm, theo tiếng chiêng trống chầm chậm cất tiếng hát:
"Tên điên đó đã từng khoác lác, nói sẽ đem một người tầng chín về làm nguyên liệu nấu ăn.
Ta đã nhiều lần buông lời mỉa mai, nhưng hôm nay lại có chút hổ thẹn, là ta đã xem thường nam nhân nhà mình.
Các tỷ muội, không thể nhìn ra tu vi của thứ này, nhưng ta xem tốc độ phục hồi của hắn, có lẽ là tầng chín nhỉ?"
Lục Đông Lương kinh hãi.
Lão không thể nào hiểu nổi chiếc máy hát này rốt cuộc là dạng tồn tại gì, nhưng lão có thể cảm nhận được nguy hiểm, là nguy hiểm mà lão không thể chống cự.
Sau khi hồi phục được vài phút, Lục Đông Lương đã lấy lại chiến lực tầng một, lão lập tức đứng dậy co giò bỏ chạy, dựa vào kỹ pháp Bình Địa Sinh Phong muốn xông ra khỏi phòng, nhưng lại bị hai chiếc kim máy hát móc chặt vào hai vai.
Máy hát có ba chiếc kim hát, còn có ba cái mâm đĩa hát.
Nàng đã thăng cấp phần cứng rồi.
Hai chiếc kim hát giữ chặt Lục Đông Lương lại, hai cái đĩa hát len lỏi vào hồn phách của Lục Đông Lương, bắt đầu cắt vụn.
"Các tỷ muội, đồ tốt khó tìm, chúng ta đừng ở không nữa, bắt đầu động đũa thôi!"
Con lắc đồng hồ Hàm Huyết bay đến, cắm vào cổ Lục Đông Lương bắt đầu hút máu.
Hoa sen đồng, những giọt sương chảy nhễu nhão trên đài sen, có vẻ không thể đợi thêm nữa rồi.
Hai gò má của Lục Đông Lương run rẩy, vẻ mặt tuyệt vọng.
Vừa mới đón nhận được phúc vận lớn nhất của cuộc đời, lão lại một lần nữa rơi vào kiếp nạn, nhưng kiếp nạn lần này lão không có cách nào để thoát ra.
Không nên như vậy chứ.
Dựa theo sự dẫn dắt của kỹ pháp Xu Cát Tị Hung, Lục Đông Lương không thể hiểu được kết cục tại sao lại thành ra như thế này.
Trước khi lão hoàn toàn mất đi ý thức, lão cuối cùng cũng thông suốt.
Lão tìm thấy Lý Bạn Phong, đó chắc chắn là Xu Cát, nghĩa là theo đuổi may mắn, Lý Bạn Phong quả thật đã cứu lão.
Nhưng những khổ nạn mà máy hát và hoa sen đồng đem lại cho lão, không phải là thứ lão có thể dự đoán được.
Đặc biệt là căn phòng quỷ dị này, càng không phải là thứ lão có thể dự đoán.
Bởi vì tầng cấp của lão không đủ, hơn nữa còn kém rất xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận