Phổ la chi chủ

Chương 349: Phụng Thủ Ông

Mộng Đức chiếm thế thượng phong trong lúc tranh chấp, Lý Bạn Phong cảm giác được sự thay đổi của kỹ pháp.
Ông lão vẫn còn kiên nhẫn phân rõ phải trái, ông ta thật sự có thể nói ra lý lẽ: "Bất kể có phải Thương Ma Sát hay không, người phụ nữ kia đều muốn tổn thương tính mạng chủ nhân nhà ngươi, ta đã cứu chủ nhân nhà ngươi, lần hiến dâng này tất nhiên là phải tính."
Mộng Đức lại im lặng, Lý Bạn Phong vừa mới buông lỏng được đùi phải thì tiếp tục bị mất khống chế.
"Còn nói được gì nữa không?" Ông lão lại giơ dao lên.
Lý Bạn Phong hỏi: "Làm sao ông biết người phụ nữ kia muốn gây hại đến tính mạng của tôi?"
Ông lão nói: 
"Ả vô duyên vô cớ lên tiếng khiêu khích, đương nhiên là mưu đồ làm loạn!" 
Mộng Đức bắt được sơ hở: "Cũng 
không nhất định là vậy, có lẽ là người phụ nữ kia nhìn trúng chủ nhân nhà ta, thật lòng thật 
dạ muốn hầu hạ!" 
Ông lão lắc đầu nói: "Lý do như vậy thật sự hoang đường!" 
Lý Bạn Phong nói: "Tại sao lại nói là hoang đường? Sao ông biết được tâm tư của người phụ nữ kia? Chẳng lẽ đó là đồng bọn của ông?" 
Lại bị Lý Bạn Phong nói trúng, người phụ nữ kia 
thật sự là đồng bọn của ông lão. 
Cánh tay ông lão run rẩy dữ dội, lần phản phệ này vô cùng nghiêm trọng. 
Mộng Đức bắt lấy cơ hội, bắt đầu tấn công mạnh mẽ: 
"Ông là thứ vô sỉ không biết xấu hổ, cùng với ả đàn bà không biết liêm sỉ, dùng thủ đoạn bỉ ổi câu dẫn chủ nhân nhà ta. 
Chủ nhân nhà ta một thân chính khí không hề bị lay động, ông vừa ăn cướp vừa la làng, vậy mà còn nói hiến dâng cái gì, còn đòi hỏi thù 
lao cái gì? 
Với chút thủ đoạn bỉ ổi này của ông, chỉ có thể ở trong cống kiếm miếng cơm thừa canh cặn mà thôi, vậy mà còn dám ở đây gây chuyện thị phi, giở trò đểu cáng, uổng phí cho ông sống đến già cái đầu như vậy rồi, thật không biết hai chữ đê tiện viết như thế nào!" 
Chửi rất hay, chửi cho ông lão cứng họng, nói không ra lời. 
Cảm giác giam cầm trên hai chân Lý Bạn Phong đã được giải trừ bảy tám phần, chỉ chờ thời cơ thích hợp để móc chìa khóa ra. 
Không thể vội vàng. 
Tàu Hỏa công công đã nhắc nhở Lý Bạn Phong, động tác nhỏ khi hắn lấy chìa khóa sẽ thu hút sự chú ý của người khác. 
Ông lão không chú ý tới Lý Bạn Phong, ông ta còn đang phân rõ phải trái với Mộng Đức. 
Kỳ quái, ông ta muốn khống chế mình, sao lại nói lý với Mộng Đức? 
Chẳng lẽ đạo lý này không phải nói cho mình nghe sao? 
Vậy ông ta còn có thể 
giảng cho ai nghe? 
Ông lão im lặng một 
lúc, 
bỗng nhiên mở 
miệng nói: "Chuyện ta cứu hắn tạm thời 
không đề cập tới, ta vẫn cho hắn ba lần hiến dâng!" 
Nói cái gì vậy? 
Ông lão nói tiếp: "Ta 
mời hắn xem một vở kịch hay, đây có tính là hiến dâng hay không?" 
Vậy mà cũng tính được! 
Còn có thể chơi như vậy nữa sao? 
Ông lão quả thực đã diễn một vở kịch, Lý Bạn Phong cũng quả thực đã xem. 
Nhưng Lý Bạn Phong không 
muốn xem vở kịch này. 
Hình 
như mặc kệ có muốn hay không, chỉ cần đã xem thì chẳng khác nào nợ ông ta. 
Lý Bạn Phong nghĩ không 
ra cách đối phó, Mộng Đức ngược 
lại vô cùng thong 
dong. 
Nàng ta 
thong dong cởi cúc áo. 
Muốn làm 
gì đây? Học hư máy chiếu phim sao? 
Mộng Đức cởi sườn xám, để lộ bờ vai trắng nõn. 
Ông lão cũng ngây ngẩn cả người: 
"Đây là ý gì?" 
Mộng Đức cười 
hỏi: "Thấy không? Ta 
diễn kịch có đẹp không?" 
Ông lão tức giận nói: "Ta không muốn, ngươi làm như vậy không tính là 
thù lao." 
Mộng Đức hừ một tiếng: "Không muốn thì đừng nhìn, đã nhìn thì coi như đã nhận lấy!" 
Đức tu vậy mà lại khắc chế được đạo 
môn này của 
ông ta. 
Ông lão tức hổn hển, cả người run rẩy. 
Giam cầm ở hai chân Lý Bạn Phong hoàn toàn biến mất. 
Hắn lập tức móc chìa khóa ra, mở Tùy Thân Cư, kéo lấy Mộng Đức chạy 
vào trong phòng. 
"Muốn chạy sao!"  
Ông lão đưa tay ra muốn bắt Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong thuận thế kéo ông ta vào phòng. 
Trong phòng rất tối, chỉ có một ngọn nến le lói. 
Bên cạnh ngọn nến đặt một chiếc gương, một thanh trường thương đang soi gương trang điểm. 
Trường thương đang trang điểm... 
Tình huống này khiến ông lão lâm vào trầm tư. 
Phía sau bỗng nhiên vang 
lên một hồi chiêng trống, giọng hát thanh thúy cất lên. 
"Ai ya, tiện nhân kia, mắt ngươi rõ ràng đã mù, còn soi gương làm gì?" 
"Ta thích soi gương, bởi vì bổn cô nương rất xinh đẹp." 
"Ngươi đẹp chỗ nào?" 
"Mặt mũi lẫn eo đều đẹp, đẹp hơn 
cái bản mặt quỷ của ngươi nhiều." 
Ông lão nhìn về phía sau, thì ra là máy hát đang cãi nhau với trường thương. 
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Sống đến ngần này tuổi, hôm nay thật sự là gặp phải yêu nhân rồi!" 
Hồng Oánh nghe tiếng thì quay đầu lại: "Ngươi nói ai là yêu nhân?" 
Ông lão nhìn về phía Lý Bạn Phong 
nói: "Yêu nhân, đây là 
sào huyệt của ngươi sao?" 
Lý Bạn Phong ngẩn người: "Ông nói tôi là yêu nhân?" 
Ông lão móc ra một nắm 
quả dại từ trong túi bên phải, muốn ném xuống đất. 
Một luồng hơi nước đột nhiên trói buộc tay phải ông lão, khiến ông ta không ném được nắm quả này đi. 
"Ai ya tướng công, chàng mang về một con Phụng Thủ Ông rồi." 
Lý 
Bạn Phong ngơ ngác: "Phụng Thủ Ông là cái 
gì?" 
Máy hát 
đáp: "Là một loại quái lang thang ở 
tân địa, hiến dâng ba lần sẽ đòi ba lần thù lao, cấp bậc của 
thứ này cũng 
không thấp đâu! 
Đây là nhà của chúng ta, nếu quả dại rơi xuống đất, chẳng khác nào chúng ta nhận 
đồ của hắn, chẳng phải là lại nhận hiến dâng 
của hắn sao?" 
Tay trái ông lão lại muốn luồn vào túi, một 
luồng uy thế ập tới, dọa ông ta run lên, phập một tiếng, tay trái rơi xuống đất. 
"A... 
Tay của 
ta!" Ông lão không biết vì sao tay của mình lại rơi xuống. 
Hồng Oánh vẫn ngồi trước gương trang điểm, như thể chưa từng động đậy. 
Máy hát hừ lạnh một tiếng: "Tiện nhân, 
ngươi 
nhận 
một tay của hắn, cũng coi như một lần hiến dâng rồi." 
"Thật sao?" Hồng Oánh buông son phấn xuống, cầm bút kẻ mày lên. 
Phập! 
Lại một tiếng nữa, hai chân ông ta đã bị chặt đứt. 
Ông 
lão muốn nói chuyện, 
một tay cộng thêm hai chân, đã có ba lần hiến dâng, ông ta có thể đòi thù lao 
rồi. 
Đáng tiếc là ông ta 
không thể nói chuyện được nữa. 
Hồng Oánh dùng bút kẻ mày vẽ một đường lên mặt, trên cổ họng ông lão xuất hiện thêm một cái lỗ. 
Lần này Phụng Thủ Ông không nói nên 
lời nữa. 
Máy hát tức giận quát: "Tiện nhân, 
đừng có giết chết, ta còn chưa ăn đâu!" 
Hồng Oánh tiếp tục kẻ lông mày: "Hồn phách thì thuộc về ngươi, cho ta ăn một ít thịt là được." 
"Chu choa, chẳng phải tiện nhân nhà ngươi không ăn đồ ăn của người trần sao?" 
"Bây giờ khác rồi."  
Hồng Oánh cười nói: "Ta là đại cô nương vừa có cửa 
mình vừa có cửa hậu, mấy ngày nay lại tới tháng, phải ăn chút gì đó bồi bổ khí huyết." 
"Còn tới tháng nữa chứ!" Máy hát 
cười nhạo: "Sao ngươi không đẻ luôn cho rồi?" 
"Sắp rồi, đến lúc đó mời ác phụ nhà ngươi làm đỡ đẻ cho ta!" 
Máy hát có chút tức giận, Hồng Liên ở thất phòng xa xôi càng tức giận hơn. 
Hồng Oánh, đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi ăn hồn phách không được ư, vì sao nhất định phải ăn thịt? 
Hồng Oánh vẽ xong lông mày, 
dịu dàng hỏi một câu: "Thất lang, chàng 
thấy ta có đẹp không?" 
"Thất lang, ta 
hỏi chàng đó?" 
"Thất lang, chàng 
đang ở đâu?" 
L·ý Bạn Phong đang ở phía sau máy hát. 
Máy hát cười khúc khích nói: "Ai ya 
tướng công, đừng sờ bụng tiểu thiếp nữa, nhột lắm!" 
"Cho tướng 
công sờ một chút đi, xem nương tử 
có béo lên 
chút nào hay không." 
"Tướng công kì cục, sao cứ mong tiểu thiếp béo lên vậy?" 
"Nhà cửa có giàu có hay không, cứ nhìn vợ có béo tốt hay không là biết ngay!" 
Cơ thể Hồng Oánh run lên, 
mái tóc xõa tung theo cơ thể lắc 
lư. 
Tay phải của Phụng Thủ Ông vùng vẫy thoát khỏi làn hơi nước, ông ta dùng máu của mình viết chữ lên mặt đất. 
Hồng Oánh lắc mình một cái, chém luôn tay phải của ông ta. 
"Ác phụ, mau ăn đi, đừng 
làm loạn nữa." Hồng Oánh đứng trước gương, cầm lấy chiếc lược, tức tối chải đầu. 
Máy hát cố nhịn cười: "Tướng công, đừng quậy nữa, giải quyết chuyện chính trước đã." 
Tuy rằng 
máy hát 
và Hồng Oánh đều ứng phó 
rất nhẹ nhàng, nhưng hoàn toàn không dám khinh thường Phụng Thủ Ông. 
Phụng Thủ Ông dùng mẩu xương cánh tay bị gãy, tiếp tục viết chữ lên 
mặt đất. 
Máy hát dùng hơi nước trói chặt Phụng Thủ Ông, bắt đầu hút hồn 
phách của ông ta. 
Lý 
Bạn 
Phong khó hiểu hỏi: "Lão viết chữ làm gì?" 
Máy hát vừa hút hồn phách vừa hát: "Phụng Thủ Ông, Phụng Thủ Ông, trước khi đòi nợ phải tụng kinh." 
"Tức là sao?" 
"Đây 
là một bài ca dao từ thời xa xưa, nói về tập tính của Phụng Thủ Ông, trước khi đòi thù lao, nhất định phải nói rõ luật 
lệ, nếu không nói rõ thì không được ra tay." 
"Đây là tập tính của Phụng Thủ Ông sao?" 
"Không phải tập tính, mà là pháp tắc, không chỉ Phụng Thủ Ông, mà tất cả những phụng tu 
đều phải tuân theo pháp tắc 
này. 
Phụng Thủ Ông chính 
là phụng tu tầng cao hóa 
thành, nhìn vào chất lượng hồn phách 
của hắn thì có thể thấy, con Phụng Thủ Ông này ít 
nhất cũng đã đạt đến tầng tám rồi." 
"Phụng tu là đạo môn gì?" 
"Là một đạo môn chuyên dựa vào 
hiến dâng để tu hành, hiến dâng một lần, sẽ đòi hỏi một lần thù lao. 
Phụng Thủ Ông bị tân địa tiêm nhiễm, tình huống rất đặc biệt, ít nhất phải hiến dâng ba lần thì mới có thể đòi hỏi thù lao, nếu không sẽ bị phản phệ tu vi. 
Thứ này rất hiếm khi xuất hiện ở tân địa, chàng đã gặp hắn như thế nào?" 
"Lão dùng một người phụ nữ đến lừa ta, ta 
không mắc lừa, lão lại chuyển đá cho ta ngồi, 
lại đưa cành cây cho ta làm 
gậy, còn tạo gió giúp ta lau mồ hôi, nói là đã có ba lần..." 
Phụng Thủ Ông vùng vẫy, Lý Bạn Phong vội vàng nhắc 
nhở: "Nương tử cẩn thận, lão già này nhanh lắm." 
"Ra tay thì chưa chắc đã nhanh, nhưng tốc độ di chuyển của hắn quả thực rất nhanh, nhưng cũng phải xem là gặp ai, đây là kỹ pháp của phụng tu, gọi là Đòi Nợ Đoạt Mạng, bất cứ ai nhận hiến dâng của hắn, đều sẽ bị hắn truy đuổi đến cùng. 
Chàng có thể dây dưa với lão lâu như vậy, tốc độ cũng không 
chậm đâu!" 
Ặ·c·.·.·. 
Lý Bạn Phong vội vàng đổi chủ đề: "Nương tử, nàng xem thử lão viết chữ 
gì vậy?" 
"Không có gì hay ho hết, đơn giản là đống quy củ của hắn, đống quy củ này cũng không nhất thiết phải 
đọc ra, viết ra cũng được." 
"Viết ra cho ai xem? Chúng ta không xem, chẳng phải kỹ pháp của lão sẽ vô dụng sao?" 
"Không phải viết cho chúng ta xem, phụng tu tụng kinh đều là tự tụng cho mình nghe, phải tự mình nghe rõ ràng thì kỹ pháp mới có tác dụng, nguyên nhân cụ thể thì thiếp cũng không rõ, chỉ biết đạo môn này rất coi trọng tâm tính." 
Máy hát ăn hồn phách xong, Hồng Oánh lấy chút thịt trên người Phụng Thủ Ông, bôi lên mũi thương. 
Sau khi bôi xong, mũi thương càng thêm đỏ tươi. 
Ả muốn hỏi Lý thất có đẹp không, nhưng lại nghe thấy Lý thất đang nô đùa với máy hát. 
Nghe tiếng cười của máy hát, có vẻ như Lý thất đang sờ soạng bụng của nàng. 
Hồng Oánh ăn xong, con lắc đồng hồ và khuyên tai cùng nhau xông lên, Đường đao cũng không chịu kém cạnh, cướp một miếng thịt rồi chạy mất. 
Phán Quan Bút hừ lạnh một tiếng, tuy muốn ăn nhưng lại lười biếng không muốn cử động. 
Hồ lô rượu và lão ấm trà mỗi người chia một ít, máy hát lấy 
chút máu tươi, tưới lên cuộn băng dính, cuộn băng dính vốn đã dùng hơn phân nửa bỗng nhanh chóng dài ra, chẳng mấy chốc đã đầy nguyên như ban đầu. 
Máy chiếu phim thở dài: "Vì sao các ngươi lại tàn nhẫn như vậy chứ!" 
Nó 
thả một 
cô nương ra, thay nó cắt một miếng thịt rồi bỏ vào phim 
nhựa trong phòng. 
Găng tay lắc đầu nói: 
"Ta không thể nào nhìn nổi nữa." 
Nó chạy 
vào tam phòng, đóng cửa lại, nhân lúc không có ai 
chú 
ý thì nôn một miếng thịt ra, sau đó run rẩy vì hưng phấn: "Miếng thịt này là ngon nhất, đám điên khùng kia không biết thưởng thức!" 
Hồng Oánh ngồi im lặng một lát, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể có sự biến đổi. 
Tâm hồn đang 
to ra, quả đào đang to ra, tu vi cũng đang dần hồi phục. 
"Ta đã hiểu vì sao các ngươi đều tham ăn, thì ra ăn thịt trong 
căn phòng này lại có công hiệu thần k·ỳ như vậy!" 
Hồng Oánh lập tức xông lên, tranh giành cùng mọi người. 
Lý Bạn Phong cắt một miếng thịt, đưa cho Mộng Đức. 
"Trận này ngươi có công lớn, lúc nãy Hồng Oánh ra tay hơi nặng, đừng để bụng." 
Mộng Đức ôm lấy quả đào, ấm ức nói: "Chủ nhân cũng 
không chịu xoa cho ta nữa." 
"Phù!" Máy hát cả giận nói: "Tiện nhân, còn muốn bị đánh nữa sao? Treo lên tường đi!" 
Cả nhà 
ăn uống no say, Phụng Thủ Ông chẳng còn lại bao nhiêu. 
Lý Bạn Phong ôm Hồng Liên tới, đặt bên cạnh 
Phụng Thủ Ông: "Ăn đi." 
Hồng Liên run rẩy một lúc rồi xoè cánh hoa ra, 
hình như đang nói gì đó với máy hát. 
Máy hát không 
kiên nhẫn nói: "Biết rồi, thịt 
ít đi thì đan dược đương nhiên cũng ít đi, ta 
sẽ không trách tội ngươi đâu." 
Hồng Liên có vẻ rất tức giận, Lý Bạn 
Phong cau mày: "Không ăn thì thôi, để dành cho bọn họ bữa sau." 
Hồng Liên không do dự nữa, nuốt trọn Phụng Thủ Ông, 
không chừa lại một giọt máu nào. 
Máy hát nhắc nhở: "Tướng công, lai lịch của Phụng Thủ Ông này thế nào vẫn chưa rõ, trong ấn tượng của tiểu thiếp, không có chuyện tự dưng lại gặp phải thứ này đâu, tướng công vẫn nên cẩn thận một chút." 
Đúng là nên 
cẩn thận hơn, lần trước là Sên Tình Thương, giờ lại là Phụng Thủ Ông, sao lại có nhiều quái lang thang cấp cao xuất hiện thế nhỉ? 
Hơn nữa, chuyện này vẫn chưa được giải quyết ổn thoả. 
Lý Bạn 
Phong hỏi Máy chiếu phim: "Ngươi còn nhớ hình dáng của Phụng Thủ Ông chứ?" 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận