Phổ la chi chủ
Chương 184: Khởi đầu tốt đẹp
Nó không hề từ bỏ, bò ra khỏi hố sâu, nằm trên hoang nguyên định nghỉ ngơi một lúc, lại nhìn thấy một người phụ nữ có thân thể thon dài, dựng đứng nửa thân trên, dùng mười mấy cánh tay cầm son phấn trang điểm.
Đây là một con du diên, xem như quen biết cũ với lợn rừng.
Lợn rừng gầm lên một tiếng:
"Ta còn chưa đi, sao ngươi đã xông vào trong rồi?"
Du diên cười đáp:
"Lão Trư, nhìn kỹ lại một chút, một chân của ta vẫn đặt ngoài ranh giới, không hề tính là vào mảnh đất, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi đã tìm ở đây một đêm, cũng nên dọn ra một chỗ cho người khác nữa chứ."
Lão Trư hừ lạnh một tiếng, nói:
"Gấp cái gì, còn đến hơn nửa ngày mà!"
Dựa theo quy củ của Địa Đầu Thần, mảnh đất có phạm vi một dặm, mỗi lần chỉ cho phép một dị loại tiến vào khảo hạch người khai hoang, một dị loại nhiều nhất có thể nghỉ ngơi một ngày một đêm ở đất hoang. Trước đó, nếu như muốn để lợn rừng rời đi trước thời hạn, chỉ có hai loại tình huống, một là người khai hoang đánh không lại lợn rừng, toàn quân bị diệt, lợn rừng chiến thắng áp đảo. Hai là lợn rừng đánh không lại người khai hoang, từ bỏ khảo hạch, tự mình rời trận. Hai loại tình huống, hiện tại cũng không thể xảy ra. Bởi vì không có ai ra đánh với lợn rừng cả. Vậy thì đành phải chờ dài cổ rồi. Lợn rừng tiếp tục đào hố, mãi cho đến tối, đã hết giờ, lúc này mới hậm hực rời đi. "Theo ta thấy, nơi này chẳng có ai đến khai hoang đâu, Địa Đầu Thần đang lừa gạt chúng ta."
Lợn rừng oán trách một câu. Du diên nữ chế nhạo:
"Đi tìm Địa Đầu Thần mà kiện, ngươi nói cho ông ta biết ở đây không có người khai hoang, không chừng Địa Đầu Thần sẽ có trọng thưởng."
Lợn rừng không có dư hơi để cãi nhau với du diên, nó quay đầu nhìn thoáng qua đất hoang, trong ánh mắt ngập tràn vẻ không cam lòng. "Không có bản lĩnh thì mau cút nhanh đi."
Du diên nữ nhịn không được mà giục:
"Loại người khai hoang biết dùng ảo thuật này đều là kẻ tâm cơ, chắc chắn ngươi nuốt không nổi, chờ lần sau gặp được kẻ nào không có tâm cơ thì ngươi hẵng quay lại thử vận may."
Lợn rừng không đi xa, ngồi bên cạnh ranh giới, lặng lẽ quan sát, nó muốn biết người khai hoang rốt cuộc ở đâu. Du diên nữ tiến vào mảnh đất, dùng thủ pháp không giống với lợn rừng, ả không hề đánh bậy tông bạ, sau khi cẩn thận quan sát địa hình, thân thể ả run lên, thả ra hơn mười con du diên nhí. Lợn rừng thấy vậy quát to:
"Mỗi lần chỉ được một người vào, ngươi mang theo một đống con như vậy, đây là vi phạm quy củ!"
Du diên cười lạnh:
"Mở con mắt ngươi ra mà xem cho kỹ, đây có phải là con của ta đâu? Đây là chân của ta!"
Chân trên người du diên thiếu mất hơn phân nửa, đám du diên nhí này đều là chân của ả hóa thành. Chỉ cần trên mảnh đất này có một chút động tĩnh, đều không thoát khỏi ánh mắt của du diên nữ.
Trong Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong đang chán gần chết. Chuyện tu hành của lữ tu có thể tạm thời dựa vào đan dược để chèo chống, nhưng thiên tính của lữ tu lại khó mà kiềm chế nổi. Hắn muốn ra ngoài chạy một chút. Máy hát cũng thúc giục hắn ra ngoài:
"Tướng công, nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, cũng nên ra ngoài mua thức ăn."
Lý Bạn Phong vừa đẩy cửa bước ra, một cỗ ác ý mãnh liệt đập thẳng vào mặt. Du diên nữ nằm ở trung tâm mảnh đất, vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm nhận được mùi người sống, ả lập tức mở hai mắt ra, bò về phía Tùy Thân Cư. Tiếc là chân ả bị thiếu quá nhiều, tốc độ chậm hơn một chút. Lý Bạn Phong phản ứng cũng rất nhanh, lập tức đóng cửa chính Tùy Thân Cư lại. Du diên nữ vồ hụt, không phát hiện ra dấu vết của người khai hoang đâu nữa. Máy hát ngửi mùi hương, nói với Lý Bạn Phong:
"Vừa rồi hình như có một con côn trùng muốn bò vào, tướng công, nó muốn vào thì cứ để nó vào, tiểu thiếp không ngán đâu."
"Côn trùng thì có gì ngon chứ, xác vừa cứng vừa nhiều gai, chẳng có miếng thịt nào."
Nương tử cười khúc khích:
"Là để cho tiện nhân Hồng Liên kia ăn mà, tiểu thiếp ăn hồn phách, không sợ nhiều gai."
Lý Bạn Phong không ngại con côn trùng này, điều hắn lo lắng chính là bị Địa Đầu Thần chứng kiến, sau đó phán hắn gian lận. Vẫn nên hạn chế ra ngoài lung tung, hiếm khi có mấy ngày được thanh thản ở nhà như vậy. Lý Bạn Phong ngồi bên bàn, bưng một chén trà lên, chậm rãi lật báo.
Còn một ngày nữa là Bách Lạc Môn chính thức khai trương, nhưng Dương Nham Tranh vẫn không thể mời Mã Ngũ đến. "Tiểu thư, tôi đã đi thôn Lam Dương ba chuyến, Ngũ công tử thật sự không ở trong thôn, hắn vào tân địa."
"Hắn vào tân địa làm gì? Đi săn? Hắn đã trở thành người cầm gáo của thôn Lam Dương rồi thì còn săn với bắn cái gì nữa?"
Sở nhị tỏ ra vô cùng nghi ngờ đối với thông tin này. Có nghi ngờ cũng vô dụng, Dương Nham Tranh thật sự không tìm thấy Mã Ngũ. "Biết vậy lúc đầu không nên để cho hắn sống thoải mái, mà nên khiến hắn phải ra đường ăn xin, thì bây giờ hắn cũng sẽ không ương bướng như vậy!"
Sở nhị trong cơn nóng máu, dùng dao đâm một lỗ trên mặt mình. Phát tiết một hồi, Sở nhị quay sang giận cá chém thớt lên người Dương Nham Tranh:
"Những tên ông tìm toàn là lũ ăn hại, chẳng được tích sự gì, Mã Ngũ vốn dĩ chưa lên nổi tầng một, đám phế vật kia còn không cầm chân hắn nổi!"
Nói đến đây, Dương Nham Tranh phải thanh minh cho mình vài câu:
"Tiểu thư, nếu chỉ đối phó với một mình Mã Ngũ thì đám người kia cũng dư sức, ai ngờ giữa chừng lại lòi ra tên Lý Thất, nên bọn họ mới thất thủ."
"Lý Thất..."
Sở nhị lúc nào cũng nhắc nhở bản thân chú ý đến người này, nhưng vẫn luôn quên bẵng đi mất hắn trong vô thức. Trầm mặc một hồi, Sở nhị đột nhiên mỉm cười:
"Vậy mà lại là một kẻ thú vị, đến ngày khai trương cũng mời hắn đến ngồi chơi một chút."
"Tôi mời rồi, gửi thiệp mời cùng lúc, Lý Thất cũng không ở trong thôn, đã vào tân địa cùng Ngũ công tử."
Sở nhị bôi chút son phấn lên vết thương:
"Cả hai cùng đi? Không ai ở lại giữ nhà? Chẳng lẽ trong tân địa có bảo vật gì sao?"
Trong lúc đang suy tư, có người thông báo, Nhị công tử Lục gia Lục Nguyên Hải tới gặp. Sở nhị cau mày, ít nhiều có thể đoán ra được ý đồ của đối phương, bèn sai hầu gái pha trà, để Dương Nham Tranh mời người vào. Lục Nguyên Hải hai mươi lăm tuổi, lớn hơn Sở nhị hai tuổi, Sở nhị vẫn luôn gọi y là Hải ca. "Hải ca, hôm nay đến tặng quà cho em sao? Đừng có nói là tiểu muội tham lam nha, lần trước anh khai trương làm ăn, em đưa hẳn một ngàn đồng Đại Dương tiền mừng, tiểu muội khai trương làm ăn, anh không cho nổi hai ngàn?"
Lục Nguyên Hải cười:
"Đừng nói hai ngàn, em gái à, chỉ cần em nói một câu, anh cho em hai vạn cũng được."
Sở nhị dịu dàng cười một tiếng, cố ý hờn dỗi:
"Hải ca không phải trêu ghẹo tiểu muội đó chứ, tiểu muội dễ tin người lắm đó nha."
Lục Nguyên Hải gật đầu, nói thẳng vào chủ đề chính:
"Em gái, anh thật sự đến đưa tiền cho em. Bách Lạc Môn là cơ sở kinh doanh của Lục gia, cơ sở kinh doanh của Lục gia thì cuối cùng phải về với Lục gia, em nên hiểu ý nghĩa trong chuyện này."
"Em không hiểu."
Sở nhị cúi đầu xuống, hai mắt lườm Lục Nguyên Hải:
"Giấy tờ nhà đất của Bách Lạc Môn đều nằm trong tay em, dựa vào đâu mà nói đây là cơ sở kinh doanh của Lục gia các anh?"
Lục Nguyên Hải thở dài:
"Em gái à, anh biết những chuyện Nhị thúc đã làm, nên anh mới nói là đến đưa tiền cho em. Em cho ông ta tám mươi vạn đồng Đại Dương, số tiền đó anh trả em, vẫn là tám mươi vạn đồng Đại Dương, anh mua lại Bách Lạc Môn."
"Tám mươi vạn?"
Sở nhị cười nhạt:
"Anh nói mua lại thì mua lại được sao? Tôi tốn nhiều tâm huyết như vậy, bán đi cả đống gia sản, khoản nợ này tính như thế nào?"
"Một trăm vạn!"
Lục Nguyên Hải rất khẳng khái:
"Đây là con số lớn nhất anh có thể bỏ ra, nếu em còn chưa hài lòng, anh có thể trở về thương lượng với chú Khâu, Hoài Viên, thành ý của anh đủ chứ?"
"Thành ý thì đủ rồi."
Sở nhị cười, đốt một điếu thuốc, rít một hơi:
"Nhưng tôi không muốn bán, anh đưa hai trăm vạn tôi cũng không bán, Bách Lạc Môn là của tôi, bây giờ nó mang họ Sở, là của Sở Hoài Viên tôi. Ngày mai khai trương, Hải ca, nếu anh nể mặt tôi thì đến chúc mừng vài câu, nếu coi thường tôi, hai ta xem như không quen biết."
Lục Nguyên Hải ngồi lặng thinh một hồi, khoác áo đứng dậy rời đi. Y đi, nhưng chuyện vẫn còn chưa chấm dứt, buổi tối, Đại ca của Sở Hoài Viên là Sở Hoài Tuấn đến. "Hoài Viên, Bách Lạc Môn là của Lục gia người ta, việc này chúng ta tốt nhất đừng xen vào, hôm nay Lục Nguyên Hải tới tìm anh, nói rằng họ bằng lòng nâng giá để thu hồi Bách Lạc Môn, em cứ thuận tình mà làm cho tốt, trả Bách Lạc Môn lại cho người ta."
Sở nhị không đồng ý:
"Đại ca, thời điểm chúng ta chia gia sản đã nói rõ ràng rồi mà, nếu trong nhà có chuyện lớn xảy ra, em sẽ nghe theo Đại ca, những chuyện nhỏ khác thì tự ai nấy quyết, thế nào? Hôm nay lại đổi quy củ nữa rồi?"
"Chuyện Bách Lạc Môn lần này chính là chuyện lớn!"
"Chuyện trên phương diện làm ăn là chuyện của bản thân em, không cần Đại ca quan tâm!"
Sở Hoài Tuấn cau mày, anh ta có chút nóng máu:
"Được, Nhị muội có bản lĩnh, Đại ca không nên lo chuyện bao đồng, nhưng có một chuyện chúng ta phải nói cho rõ ràng, Bách Lạc Môn là do em mua, không liên quan gì đến Sở gia."
Sở nhị cười đáp:
"Yên tâm, cho dù trời có sập xuống cũng không liên lụy đến Đại ca!"
Sở Hoài Tuấn đứng dậy:
"Hoài Viên, anh nhắc em lại một câu, Lục gia tuy đã xảy ra chuyện, nhưng vẫn chưa ngã xuống đâu."
Xế chiều ngày hôm sau, cuộc thi Ca Hậu Bách Lạc Môn sắp khai mạc. Sở nhị chọn mười hai ngôi sao ca nhạc đang rất được yêu thích, thay phiên nhau trình diễn ca hát. Ả chọn ra sáu mươi vị khách quý từ các đại gia tộc, chuẩn bị cho mỗi người sáu bó hoa hồng, vừa ý ngôi sao ca nhạc nào thì tặng hoa cho người đó, ai được nhiều hoa nhất sẽ là Ca Hậu của đêm nay. Ngoại trừ sáu mươi vị khách quý này, còn hơn ba trăm ghế chừa cho những nhân vật có máu mặt khác ở thành Lục Thủy. Số khách khứa còn lại, thân phận và địa vị hơi kém một chút, Sở nhị cũng cho bọn họ vài cái ghế đơn. Ban nhạc đã có mặt từ sớm, đám ngôi sao ca nhạc thì đang tập dượt trên sân khấu, nhà báo và nhiếp ảnh gia cũng có mặt đông đủ. Sàn nhảy khổng lồ ở lầu hai đã chuẩn bị ổn thỏa, phòng tiệc ở lầu một cũng chuẩn bị tiệc rượu xong xuôi, sau khi cuộc thi kết thúc sẽ có chiêu đãi khác. Sở nhị không chỉ chuẩn bị tiệc rượu, phòng ốc trên lầu ba cũng được dọn dẹp đàng hoàng, Ca Hậu có thể hát trên sân khấu, vào trong phòng cũng có thể hát tiếp. Vì hôm nay là ngày khai trương, Sở nhị đã đập xuống một số vốn không hề nhỏ, mục tiêu để giành lấy một khởi đầu tốt đẹp. Dựa theo kế hoạch của Sở nhị, bảy giờ buổi tối sẽ khai mạc cuộc thi. Đến bảy giờ kém mười, chẳng thấy khách khứa nào đến. Sở nhị sốt ruột đến mức da đầu tê rần, sai Dương Nham Tranh mau chóng cho người đi gọi. Dương Nham Tranh phái người đi gọi, chờ đến bảy giờ hai mươi, vẫn không ai đến! Cuộc thi Ca hậu cứ như vậy mà nguội lạnh. Dàn nhạc và ca sĩ đều đang chờ trên sân khấu. Sở nhị ngồi dưới sân khấu vắng vẻ, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Bảy giờ rưỡi, rốt cuộc cũng có khách đến. Hầu Tử Khâu bước vào sàn nhảy khổng lồ, tìm ghế ngồi xuống. Chỉ có một mình y. Sàn nhảy khổng lồ có thể chứa hơn nghìn người, lại chỉ một người đến. Sở nhị nhìn Khâu Chí Hằng, hỏi:
"Chú Khâu, chú đây là có ý gì?"
Hầu Tử Khâu ra vẻ kinh ngạc:
"Tôi đến để chúc mừng mà, hôm nay cô khai trương, tôi nhận thiệp mời, còn mang theo quà mừng đến cho cô."
Sở nhị cắn răng nói:
"Chú Khâu, Bách Lạc Môn là do tôi mua lại, nó là của tôi."
Hầu Tử Khâu càng ra vẻ kinh ngạc:
"Có ai nói không phải là của cô đâu, khi nào thì cuộc thi bắt đầu vậy? Tôi còn chưa tặng hoa hồng được nữa."
Tân địa thôn Lam Dương, du diên nữ sắp chết cóng đành rời khỏi mảnh đất, run rẩy ngồi bên cạnh lợn rừng. Lợn rừng cũng không ngồi ì ở đây mà chờ, nó đi săn, ăn uống no nê rồi quay lại xem náo nhiệt. Du diên nữ hít nước mũi:
"Theo ta thấy, nơi này căn bản là không có người khai hoang."
Lợn rừng cười nhạo một tiếng:
"Đi thôi, tìm Địa Đầu Thần để kiện thôi."
Du diên nữ thất bại, một con Kim Điêu, đại bàng vàng vào mảnh đất, bay lên bay xuống, vừa bay vừa ngừng, dường như có thể tìm ra được chút dấu vết.
Ngày hôm sau, bảy giờ tối, Bách Lạc Môn vẫn không có khách đến. Sở nhị không biết Hầu Tử Khâu dùng phương pháp gì mà có thể khiến tất cả mọi người không dám đến Bách Lạc Môn. Bách Lạc Môn vừa mới khai trương, lại gần như chẳng khác gì so với lúc ngừng kinh doanh. Nói không khác cũng không hẳn. Ngôi sao ca nhạc, dàn nhạc, bồi bàn, tạp dịch, tất cả đều phải ói tiền ra. Sở nhị lặng lẽ nhìn Dương Nham Tranh. Dương Nham Tranh cúi đầu không nói. Ôn Hồng Yến dùng khuỷu tay kẹp chén rượu lên nhấp một ngụm. Bây giờ bà ta đã biết vì sao Sở nhị nhất định phải mời Mã Ngũ ra tay xử lý Bách Lạc Môn. Nhưng xem ra, cho dù bây giờ Mã Ngũ có ở đây thì cũng không thay đổi được gì. Đây có thể chính là nguyên nhân y cứ trốn tránh Sở nhị.
Kim Điêu ủ rũ rời khỏi mảnh đất, quầng sáng trên ranh giới mảnh đất đã biến mất. Khảo hạch khai hoang, kết thúc! Hai tiếng sau, Lý Bạn Phong ra khỏi Tùy Thân Cư. Sở dĩ phải đợi thêm hai tiếng, là bởi vì Lý Bạn Phong không xác định được mình có thật sự khai hoang thành công hay chưa. Ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, trong màn đêm dường như có quầng sáng phóng xuống, nhưng cũng không rõ ràng như vậy. Lý Bạn Phong muốn đổi sang góc khác, có lẽ sẽ có thể nhìn rõ ràng hơn một chút, vừa bước một cái đã trượt chân, suýt chút nữa rơi vào hố. Ai đào cái hố lớn như vậy ở đây? Còn đào sâu cỡ này nữa? Cái hố này là do lợn rừng đào. Lý Bạn Phong dường như cũng nhìn thấy được chút quầng sáng ở trong cái hố sâu hơn năm mét này. Không phải quầng sáng, là gợn sóng. Trong hố có nước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận