Phổ la chi chủ

Chương 292: Hí tu (diễn tu)

Dưới sự ép hỏi của Lý Bạn Phong, con hát bèn đuổi hết đám vong hồn trong phòng đi, kể lại đoạn quá khứ kia.
"Thật ra lúc trước, người ta muốn cưới không phải là Hồng Oánh, mà là Triệu Kiêu Uyển. Ta đã nói chuyện này với Thánh thượng, còn xin Thánh thượng tác thành, nhưng Triệu Kiêu Uyển không đồng ý."
Lý Bạn Phong hỏi: "Thân phận của ngươi là gì?"
Con hát giơ tay lên, chỉ xung quanh: "Từ trạch viện này, từ cách bài trí trong nhà ta, ngươi có thể nhìn ra thân phận của ta là gì không?"
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Không nhìn ra."
"Ta là Thân vương! Thuần Thân vương!"
Nói đến đây, con hát cao giọng: "Thân vương là thân phận gì, lẽ nào ngươi không biết?" 
Tuy rằng Lý Bạn Phong không học chuyên ngành lịch sử ở đại học, nhưng ít nhiều gì cũng có chút khái niệm về Thân vương: "Ngươi là Thân vương, Triệu Kiêu Uyển là tướng quân xuất thân linh nhân, ngươi muốn cưới nàng? Nàng còn dám không đồng ý?" 
Con hát cười khổ nói: 
"Chuyện này còn phải xem thời điểm. Nếu lúc bình thường, nàng không dám không đồng ý, cho dù có phải trói, ta cũng trói nàng về vương phủ, thậm chí không cần cho danh phận gì, cứ vậy mà thu nhận nàng ấy. 
Nhưng thời điểm ấy lại không được, khi đó đang đánh trận, Triệu Kiêu Uyển liên tiếp thắng trận, Thánh thượng không thể thiếu nàng, việc này thật sự phải thương lượng với nàng thật tốt. 
Cuối cùng cũng không thương lượng được, Thánh thượng cho ta một 
bậc thang, gả Hồng Oánh cho ta. 
Hồng Oánh xuất thân tướng môn đàng hoàng, thân phận tuy kém ta một chút, nhưng 
lại hơn Triệu Kiêu Uyển r·ấ·t nhiều. 
Trong lòng ta tuy rằng không vui, nhưng Hồng Oánh cũng là tuyệt sắc giai nhân, mấu chốt là nàng cũng nguyện ý gả cho ta. Cuối cùng, ta cũng chấp nhận hôn sự này." 
Lý Bạn Phong gật đầu: "Nếu nàng ta nguyện ý, ngươi cũng 
bằng lòng, vậy coi 
như chuyện này đã thành." 
"Không thành."  
Thuần Thân vương lắc đầu: "Lúc bấy giờ, Triệu Kiêu Uyển và Hồng Oánh đều lập được nhiều chiến công, không rõ vì sao Thánh thượng lại triệu hai người họ về kinh, phong cho Triệu Kiêu Uyển thành Kiêu Kỵ Tướng Quân, phong cho Hồng Oánh thành Tài Quan Tướng Quân. 
Hai người họ cũng không cần ra trận nữa. Thánh thượng phái Phục Ba tướng quân Tùng Sĩ Tường ra tiền tuyến tiếp quản binh 
quyền. 
Một hôm nọ, Thánh thượng mở 
tiệc chiêu đãi văn võ quần thần, Triệu Kiêu Uyển và Hồng Oánh cũng dự. 
Trên bữa tiệc, Thánh thượng muốn Triệu Kiêu Uyển hát hí khúc, bắt nàng ấy đội mũ, trang điểm, nghiêm túc hát một vở tuồng." 
Lý Bạn Phong cau mày: "Nàng đã là Kiêu Kỵ Tướng Quân, 
dựa vào đâu mà bắt nàng hát tuồng?" 
Thuần Thân vương nhìn Lý Bạn Phong từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: "Ý nghĩ này của ngươi cũng giống Triệu Kiêu Uyển. 
Nàng ấy cũng cảm thấy mình là tướng quân, không nên hát tuồng trước mặt quần thần. 
Việc này đúng là có hơi mất mặt, nhưng đó là 
do Thánh thượng yêu cầu, là lời vàng ý ngọc! Ai dám nói nửa chữ không? 
Triệu Kiêu Uyển thật sự nói không, Thánh thượng nổi 
trận 
lôi đình, lập tức sai 
người bắt giam Triệu Kiêu Uyển vào đại lao. 
Hồng Oánh cầu xin cho Triệu Kiêu Uyển. Thánh thượng cũng sai người bắt giam luôn cả nàng, vậy là hôn sự của bọn ta tan vỡ từ đó." 
Lý Bạn Phong không quan 
tâm đến hôn sự, điều hắn quan tâm chính là suy nghĩ của tên hoàng đế kia: "Chỉ vì chuyện hát tuồng cỏn con ấy mà biến hai vị tướng quân thành tù nhân sao?" 
Thuần Thân vương trầm 
mặc một lát, lắc đầu: "Nói ra thì 
cũng không hẳn là vì chuyện hát tuồng, mà là lúc đó Binh bộ nhận được tin cấp báo, tiền tuyến đại bại, 
nguyên nhân cụ thể thì ta không rõ, chỉ 
nghe Binh bộ Thượng thư lầm bầm chửi rủa, nói Tùng Sĩ Tường là 
một tên bất tài vô dụng. 
Lúc ấy có thể tâm trạng Thánh thượng đang không tốt, Triệu Kiêu Uyển lại chọc giận long nhan nên mới xảy ra chuyện!" 
"Vô lý!"  
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Đánh trận thua, còn xử lý luôn cả người biết đánh trận? Hoàng đế bị điên rồi sao?" 
Thuần Thân vương thở dài: "Ta cũng cảm thấy chuyện này không 
hợp tình lý, nhưng sau đó suy nghĩ kỹ lại thì cũng hiểu được tâm tư của Thánh thượng. 
Người biết đánh trận thì không nghe lời, người nghe lời thì không biết đánh trận, có lẽ Thánh thượng muốn mượn chuyện này để cảnh cáo quần thần, không được phép kể công mà tự cao tự đại. 
Hai vị tướng quân 
bị hành hạ trong đại lao rất khổ sở, nghe nói ngay cả một bữa no cũng không có, chịu đói, chịu rét thì không nói, còn bị đánh đập rất nhiều. 
Sau đó, ta nghe người của Hình bộ nói, Thánh thượng muốn giết chết hai người họ, hơn 
nữa còn muốn họ phải 
chết đau đớn. 
Tướng quân 
của mình thì muốn 
giày vò thế nào cũng được, nhưng quân địch bên Ma 
Thổ lại không nể mặt mũi Thánh thượng chút nào, liên tiếp đánh thắng trên chiến trường, sắp đánh đến kinh thành rồi. 
Thánh thượng vì giang sơn bá tánh của Đại Hoán, chỉ có thể bỏ qua ân oán cá nhân..." 
Lý Bạn Phong xua tay: "Đừng lôi giang sơn bá tánh vào đây, không liên quan đến chuyện này." 
Thuần Thân vương bĩu môi: "Tóm lại, Thánh thượng thả Triệu Kiêu Uyển và Hồng Oánh ra. Hồng Oánh được phục chức, vẫn là Tài 
Quan Tướng Quân, còn Triệu Kiêu Uyển 
chỉ được làm một Hiệu úy, Thánh thượng muốn hai người họ đi theo Tùng Sĩ Tường, tiếp tục ra tiền tuyến. 
Tuy Triệu Kiêu Uyển chỉ là Hiệu úy, nhưng Hồng Oánh lại rất nghe lời nàng ấy. Bất kể là chuyện gì liên quan đến đánh trận, nàng ta đều nghe theo sự sắp xếp của Triệu Kiêu Uyển, hai người họ còn thân 
thiết hơn cả tỷ muội ruột. 
Tuy rằng Triệu Kiêu Uyển và Hồng 
Oánh bị hành hạ đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng vừa ra đến chiến trường, họ lại trở thành những nữ tướng dũng mãnh, liên tiếp lập công, khiến cho cả triều văn võ đều vui mừng 
khôn xiết. Câu chuyện của hai người họ lan truyền khắp kinh thành. 
Đặc 
biệt là Triệu Kiêu Uyển, danh tiếng của nàng ấy vang xa, người ta kể chuyện, người 
ta hát tuồng, người ta 
bày hàng rong, người ta múa võ đều nhắc 
đến tên tuổi của nàng. Ngay cả thầy bói ngoài đường 
cũng 
muốn mượn danh tiếng của nàng để mời chào khách, trước khi hành nghề đều phải kể vài câu chuyện về công lao của Triệu Kiêu Uyển." 
Lý Bạn Phong nhìn Thuần Thân vương từ trên xuống dưới: "Ngươi làm 
thân vương mà lại am hiểu mấy chuyện dân gian 
như vậy sao?" 
Thuần Thân vương cười nói: "Ta thích như vậy, ta thường cải trang thành thường dân, dạo chơi khắp kinh thành, thích nhất là 
ngắm nhìn cuộc sống 
của bá tánh..." 
Lý Bạn Phong ấn tay xuống: "Đừng nói về ngươi nữa, nói tiếp về Triệu Kiêu Uyển đi, sau khi thắng trận thì sao?" 
Thuần Thân vương thở dài: "Không còn sau đó nữa. Hai người họ liên tiếp thắng trận, chiến cuộc đang vô cùng thuận lợi, tiền tuyến bỗng truyền đến tin cấp báo, nói rằng thủ lĩnh của quân 
địch đã bị bao vây. 
Chỉ còn một bước nữa 
là có 
thể đại hoạch toàn thắng. 
Nhưng ai có thể ngờ được hai tỷ muội tốt lại đánh nhau! 
Đến tận bây giờ ta 
vẫn không hiểu nổi tại sao họ lại đánh nhau, càng không hiểu vì sao 
họ lại ra tay tàn nhẫn đến vậy. 
Triệu Kiêu Uyển chết 
trong tay Hồng Oánh. Hồng Oánh 
bị 
trọng thương, không quá mấy ngày sau cũng qua đời." 
Lý Bạn Phong kinh ngạc: "Ngươi không 
biết tại sao họ lại đánh nhau?" 
"Không biết."  
Thuần Thân vương lắc đầu: 
"Ta có ra trận đâu mà biết?" 
"Vậy sau đó thì sao?" 
"Sau đó… Bọn ta thắng trận, nhưng ta không biết là 
thắng 
như thế nào. Nghe nói là do viện quân mà Thánh thượng phái đến, ta cũng không rõ là viện quân nào, chỉ biết là sau vài tháng, bọn ta đã chiến thắng. 
Sau khi chiến thắng, Thánh thượng mở tiệc 
chiêu đãi văn võ quần thần trong cung suốt ba ngày. 
Ta nhớ 
ba ngày đó Thánh thượng rất vui, cứ nâng chén chúc rượu hết người này đến người khác, quần thần cũng nâng chén đáp lễ, ngay cả bản thân ta cũng không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu rượu. 
Ta say mèm, không biết đã say bao lâu. Đến khi tỉnh lại, ta phát 
hiện phủ đệ của mình đã không còn ở chỗ cũ nữa, đám người hầu cũng đều thay đổi. 
Họ không còn là người của dương gian nữa, họ cũng nói cho ta biết, ta cũng không còn là người của dương gian nữa. Bọn họ nói thế giới bên ngoài gọi là Phổ La châu, nơi này là Vô Ưu Bình, có thể đi bất cứ đâu, nhưng bọn ta lại không thể đi đâu cả. 
Ta 
nói đường ở ngay dưới chân, muốn đi đâu thì đi, tại sao lại không thể? 
Họ khuyên ta đừng 
ra ngoài, bởi vì một khi 
đã bước chân ra khỏi Vô Ưu Bình, hễ gặp người sống là sẽ bị đánh chết. 
Mấy năm nay, 
ta cứ ở lại đây, ngày ngày ca hát 
cho đám người hầu nghe. 
Ban đầu, bọn họ còn giả vờ như đang nghe rất say sưa, về sau, có lẽ bọn họ đã nghe đến phát ngán, không muốn nghe nữa, cho dù có dùng roi quất, bọn họ cũng không nghe. 
Bọn h·ọ không nghe, ta bèn tìm người khác để hát. Trước 
kia thỉnh thoảng có người đi ngang qua đây, vào trong sân nghỉ chân, ta bèn hát cho họ nghe. 
Về sau, cả năm trời cũng chẳng có một 
ai đi ngang qua đây. Đám người hầu nói với 
ta rằng, nơi này đã trở thành cựu thổ, rất khó gặp được người sống. 
Suốt mười năm trời, người sống đến đây chỉ có mỗi 
nhóm người các 
ngươi. Nha đầu kia tiểu bậy trong sân nhà ta, thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát. 
Ta cố ý 
làm khó dễ mọi người, chỉ là muốn giữ mọi người ở lại nghe ta hát tuồng mà thôi. Ta thích hát tuồng, nhưng nếu hát mà không có ai nghe vậy thì còn gì là thú vị nữa." 
"Chỉ muốn giữ bọn ta ở lại nghe hát thôi sao?"  
Lý Bạn Phong cười khẩy: "Muốn giữ bọn ta ở lại một ngày, một năm, hay là cả 
đời?" 
Thuần Thân vương 
rất thẳng thắn: "Thật ra ta muốn giữ mọi người ở lại đây cả đời. Nhưng ngươi là người tàn nhẫn, không thích hợp ở lại đây. Nếu đánh nhau với ngươi thêm hai ngày 
nữa, e là đám người hầu của ta sẽ chẳng còn lại ai. 
Bây giờ mọi chuyện đã nói rõ ràng rồi, thứ ngươi muốn ta cũng đã đưa cho ngươi rồi. Còn đĩa hát này…" 
Lý Bạn Phong lấy đĩa hát giấu sau lưng ra, đưa cho Thuần Thân vương. 
Thuần Thân vương cầm lấy đĩa hát, vuốt ve một hồi lâu: "Triệu tướng 
quân, ta thật sự rất ngưỡng mộ 
ngươi. Mọi người đều khen ngươi xinh đẹp, nhưng ta lại không để ý đến dung mạo của ngươi, điều khiến ta thật sự ngưỡng mộ chính là giọng hát trời phú này. Mỗi lần nghe ngươi hát, ta lại cảm thấy nửa đời tu hành của mình thật lãng phí." 
Lý Bạn Phong hỏi: 
"Có một chuyện nếu ngươi 
không muốn nói thì 
ta cũng không ép, ngươi là người của đạo môn nào?" 
Thuần Thân vương cất đĩa hát đi: "Chuyện này lẽ ra không nên 
nói cho ngươi biết, nhưng đã rất nhiều năm rồi 
ta chưa từng nói nhiều như vậy, bây giờ nói ra cảm thấy rất thoải mái. 
Ta là hí tu, cũng không phải đơn giản là thích nghe hay hát tuồng như vậy, ta 
có tu vi chân chính, vừa rồi ta giả trang hai mẹ con kia, chính là dùng bản lĩnh thật sự của tu vi. 
Nhưng hai mẹ con này là 
ngày đầu tiên ta nhìn thấy, một ít chuyện vụn vặt khó tránh khỏi sẽ có chút sơ suất. 
Ta nói cho ngươi biết, nếu ta giả trang thành một người quen, cam đoan ngay cả vợ nhà hắn cũng 
không nhận ra." 
Lý B·ạ·n Phong cười lạnh một 
tiếng: "Ngươi cứ khoác lác 
đi!" 
Thuần Thân vương vỗ bàn nói: "Cái này sao có thể là khoác lác chứ? Lần đầu tiên ngươi nhận ra ta, hẳn là nhìn ra ta không phải người dương gian. 
Lần thứ hai gặp mặt, ta hóa trang thành mẹ của nha đầu kia, ngươi thú thật đi, có phải vừa nhìn thấy thì ngươi không thể nhìn ra sơ hở gì hay không?" 
Lý Bạn Phong gật đầu, điều này phải thừa nhận, lúc ấy nhìn vào từ bên ngoài, hắn quả thực không nhìn ra sơ hở. 
Thuần 
Thân vương có chút đắc ý nói: "Ta nói cho ngươi biết, không chỉ bề ngoài nhìn không ra, bên trong cũng nhìn không ra." 
"Bên trong thấy thế nào?" Lý Bạn 
Phong rất tò mò. 
"Chỉ cần tu vi của đạo môn bọn ta đến một cấp bậc nhất định, người này cho dù bị bệnh gì, bị thương gì, trúng độc gì, uống thuốc gì, đều có thể giả trang giống y như đúc!" 
Lý Bạn Phong rũ mắt xuống nói: "Nói như vậy thì quá tà môn rồi?" 
"Ta lừa ngươi làm gì, ngươi chưa thấy 
cao thủ của đạo môn bọn ta đâu, ngay cả nhóm máu cũng có thể giả trang giống y như đúc, khuy tu lẫn dược tu tầng cao đều đã bị hắn lừa gạt!" 
Nhóm máu đều giống 
như đúc? 
Lý Bạn Phong nửa tin nửa ngờ, trên 
đời này thật sự có kỹ pháp tà môn như vậy sao? 
*** 
Bệnh viện Việt Châu số 3, Tiêu Chính Công đang hỏi thăm bệnh tình của Hà Gia Khánh. 
Bác sĩ phụ trách trả lời vẫn giống như trước: Tình trạng của bệnh nhân ổn định, nhưng không thể dễ dàng hoạt động. 
Tiêu Chính Công bảo hộ lý ra ngoài, ngồi trước giường bệnh của Hà Gia Khánh, cười lạnh nói: 
"Con mẹ nó mày giả vờ như thế nào vậy? Bệnh viện lớn như vậy 
mà cũng nhìn không ra là mày giả bệnh? 
Rốt cuộc mày ở ngoại 
châu là muốn làm gì? Mày thật sự nhắm vào tao? 
Hai ngày nay gió to, tao không tiện đụng đến mày, nhưng mày tuyệt đối 
phải nhớ 
kỹ, chỉ cần mày ở ngoại châu một ngày, cái mạng nhỏ của mày sẽ nằm trong tay tao!" 
Bạn cần đăng nhập để bình luận