Phổ la chi chủ

Chương 362: Thủ Túc Minh

Lý Bạn Phong đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Thôi Đề Khắc và một người khác.
Người này là ai?
Lý Bạn Phong chưa từng gặp lão, tình huống trước mắt cũng khó mà phân biệt.
Tình trạng của Vạn Tấn Hiền rất phức tạp, mụn nước màu xanh biếc đã lan ra khắp người lão, mà lúc này lão lại phải đối mặt với sự bao vây của Thôi Đề Khắc và Lý Bạn Phong.
Đây là bệnh viện của Thôi Đề Khắc, Vạn Tấn Hiền thậm chí còn không tìm được đường thoát thân.
Cũng may là Thôi Đề Khắc không hạ tử thủ.
Anh ta rất muốn giết Vạn Tấn Hiền, nhưng lúc này anh ta lại rất hứng thú với một số chuyện khác.
Thôi Đề Khắc nhìn Lý Bạn Phong 
nói: "Đây là sư huynh của tôi, tuy nói là lần đầu gặp mặt, nhưng chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau. 
Mời cậu tiếp 
tục 
quay lại phòng 
bệnh chăm sóc bạn của mình, tôi và sư huynh đổi chỗ khác 
nói chuyện, như vậy sẽ không làm phiền đến cậu." 
Lý Bạn Phong trở 
về phòng bệnh, trong lòng có chút lo lắng. 
Thôi Đề Khắc giúp 
hắn, điều này là thật. 
Hắn 
và Thôi Đề 
Khắc xem như là bạn bè, 
điều này cũng là thật. 
Nhưng muốn Lý Bạn Phong hoàn toàn tin tưởng Thôi 
Đề Khắc, điều này rất khó. 
Ở Dược Vương Câu, Thôi Đề Khắc suýt nữa đã giết chết Lý Bạn Phong. 
Ở thôn Lam Dương, Thôi Đề 
Khắc cũng từng tìm Lý Bạn Phong. 
B·â·y giờ sư huynh của 
anh ta đến. 
Hai người vừa 
rồi giao đấu ở hành 
lang, Lý Bạn Phong cũng nghe thấy. 
Vị sư huynh này nhắm vào Mã Ngũ, hẳn là người đã 
khiến Mã Ngũ bị bệnh. 
Thôi Đề Khắc hiện tại đang đối đầu với vị sư huynh 
kia, nhưng với tính cách của Thôi Đề Khắc, một giây sau rất có thể sẽ trở thành bạn bè với lão. 
Hiện tại trong phòng bệnh 
có Tả Vũ Cương và Hỏa Linh, nếu thật sự phải liều mạng thì cũng chưa chắc đã thua. 
Nhưng 
Lý Bạn Phong phải biết được rốt cuộc bọn họ đang nói gì. 
Lý Bạn Phong sờ khuyên tai, khuyên tai Khiên Ti lần theo âm thanh của Thôi Đề Khắc và Vạn Tấn Hiền. 
Thôi Đề Khắc mời Vạn Tấn Hiền vào phòng cấp cứu, Vạn Tấn Hiền do dự một lát rồi cũng vào 
theo. 
Thôi Đề Khắc cởi áo blouse trắng ra, treo lên cửa. 
Khuyên tai Khiên Ti nói với Lý Bạn Phong: "Lão gia, hắn có linh vật ngăn cản khuy tu." 
"Có thể đi vòng qua không?" 
Nếu là trước kia, khuyên tai Khiên Ti đương nhiên không có chức năng này, dù sao Chu Vũ Quyên được dùng để chế tạo ra khuyên tai Khiên Ti cũng chỉ là một tu giả tầng một. 
Nhưng bây giờ khuyên tai đã khác, Lý Bạn Phong đã dùng máu thịt của người khác để nuôi lớn cô. 
Mặt dây chuyền trên khuyên tai lay động qua lại, Lý Bạn Phong dần nghe thấy một số âm thanh. 
Trong phòng cấp cứu, Thôi Đề Khắc hỏi Vạn Tấn Hiền: "Vừa rồi ông nói ông giết sư phụ của mình mới được ra khỏi sư môn, ý là sao?" 
Vạn Tấn Hiền nhìn Thôi Đề Khắc, 
không nói gì. 
Thôi Đề Khắc nhắc nhở lão một câu: 
"Tôi biết ông đang cố gắng hết sức để hóa giải mầm bệnh trên người, nhưng ông không thể thành công, tình hình của ông bây giờ rất 
tệ. 
Nếu muốn sống, hãy thành thật trả lời mọi câu hỏi của tôi, có một số câu 
hỏi tôi đã biết đáp án, rất có thể là đang cố ý thử ông, cho nên tuyệt đối đừng nói dối tôi." 
Vạn Tấn Hiền gật 
đầu, hỏi: "Ở bệnh viện Việt Châu số 3, người ra 
tay với Gia Khánh là cậu đúng không?" 
Thôi Đề Khắc 
nhìn Vạn Tấn Hiền nói: "Đừng có hỏi ngược lại tôi, là tôi đang hỏi ông." 
Vạn Tấn Hiền trầm mặc một hồi, nói 
với Thôi Đề Khắc: "Bệnh tu chính thống đều có sư thừa cố định, có bang môn cố định, gọi là Dịch Chướng Bang." 
Thôi Đề Khắc lắc đầu: "Tôi đã ở Phổ 
La Châu rất lâu, nhưng chưa từng nghe nói qua bang môn như vậy." 
"Trên thế gian không có mấy người từng nghe nói đến Dịch Chướng Môn, bởi vì phần lớn thời gian, Dịch Chướng Môn chỉ có một người." 
Thôi Đề Khắc hỏi: "Một người, làm sao có thể trở thành bang môn?" 
Vạn Tấn Hiền nhìn Thôi Đề Khắc, trong lòng dâng lên tầng tầng nghi hoặc. 
Người này là bệnh tu, điều này 
đúng là thật. 
Nhưng anh ta lại hoàn toàn không hiểu quy 
củ của bệnh tu, điều này khiến Vạn Tấn Hiền không thể nào hiểu được Thôi Đề Khắc tu luyện như thế nào. 
Hắn thật sự đang thử ta sao? 
"Làm sao cậu nhập đạo môn được?" Vạn Tấn Hiền hỏi. 
Thôi Đề Khắc cười đáp: "Quá trình tôi nhập đạo môn rất kỳ lạ, nếu kể cho ông nghe chắc phải 
mất rất nhiều thời gian, nhưng nhìn tình trạng hiện tại của ông chắc là không có thời gian nghe tôi kể đâu, cho nên mời ông nhanh chóng trả lời câu hỏi của tôi." 
Còn nửa câu, Thôi Đề Khắc không nói. 
Mạng của ông đang nằm trong tay tôi, ông có tư cách gì 
hỏi tôi? 
Vạn Tấn Hiền cũng nhận thức được sự thật, không hỏi nhiều nữa: "Dịch 
Chướng Môn bình thường không thu nhận 
đệ tử, chỉ khi nào bệnh tu cảm thấy mình sắp chết mới 
dựng môn phái, thu nhận ba đệ tử, hơn nữa chỉ được thu nhận 
ba người. 
Ba đệ tử này phải đi theo sư phụ học nghệ một năm, một năm sau, 
ba đệ tử phải dùng những gì đã học được để chém giết lẫn nhau trong vòng một 
tháng, chỉ có một người sống sót. 
Người sống sót phải ký 
khế ước với sư phụ, sau này 
không được thu nhận nhiều đệ tử, nhưng cũng không thể để đạo môn bị thất 
truyền, còn phải dựa theo quy củ này mà tiếp tục truyền thừa. 
Tiếp theo chỉ cần làm một việc, sau khi sư phụ chết, ăn thi thể của sư phụ là có thể nhập môn thành công." 
"Thi thể của sư phụ chính là thuốc để nhập môn?" 
Vạn Tấn Hiền gật đầu. 
Thôi Đề Khắc trầm mặc một lúc, hỏi: "Đây là quy củ do ai đặt ra?" 
Vạn Tấn Hiền lắc đầu: "Tôi không biết, lúc tôi nhập môn đã có quy củ 
này rồi." 
"Ông ăn sư phụ của mình?" 
"Nếu không thì 
tôi không thể nhập môn." 
“Thì ra là vậy, đây chính là điều ông nói, phần lớn thời gian trên thế gian chỉ có một bệnh tu?” 
Vạn Tấn Hiền gật đầu: “Cho nên tôi nghĩ mãi mà không rõ, vì sao thế gian còn có thêm một đồng môn 
như cậu, tôi càng nghĩ mãi mà không rõ, đồng môn 
này lại là một tên quỷ dương.” 
Thôi Đề Khắc cười cười: “Có chuyện tôi còn muốn thỉnh giáo ông một chút, bệnh tu c·h·ú·n·g ta đều sống rất lâu, bởi vì chúng ta có thể hóa giải bệnh tật, chỉ cần không bị thương trí mạng, thứ có thể mang chúng ta đi chỉ có năm tháng. 
Nếu 
một bệnh tu có mạng vô cùng cứng, thu nhận đệ tử, 
nhiều năm sau vẫn không chết, hắn sẽ lựa chọn tự sát, hoàn thành lần 
truyền thừa này, hay 
là để đồ đệ của mình chờ đợi mãi?” 
Vạn Tấn Hiền cào cấu mụn 
nước trên người: “Trước đó là tình huống gì thì tôi không biết, sư phụ của sư phụ tôi là một người rất thọ. 
Ông ấy cho rằng mình đã dầu hết đèn tắt, vì vậy đã thu nhận đồ đệ, nhưng sư phụ tôi vẫn đi 
theo ông ấy gần năm mươi năm, ông ấy mới chết đi. 
Chuyện này cũng khiến sư phụ tôi sáu mươi lăm tuổi mới nhập đạo môn, mãi tới khi 
ông ấy chết, cũng chỉ là tu giả tầng hai.” 
Thôi Đề Khắc cười nói: “Xem ra ông gặp may, 
sư phụ ông không sống thọ như vậy.” 
Vạn Tấn Hiền lắc đầu: “Sư phụ tôi cũng là người sống thọ, mỗi 
tội lúc đó ông ấy đã quá già rồi.” 
“Cho nên ông đã giết ông ấy?” 
Vạn Tấn Hiền lại cào nát một 
mụn nước, 
hỏi 
ngược lại Thôi Đề Khắc: “Cậu hỏi nhiều chuyện liên quan tới tôi và sư phụ như vậy có ích lợi gì?” 
Thôi Đề Khắc nhún vai: “Xin lỗi, xem 
ra tôi đã nhắc tới một số hồi ức không quá tốt đẹp, vậy chúng ta cứ nói những thứ có ích đi, tại sao ông lại muốn 
ra tay với Mã Quân Dương?” 
Vạn Tấn Hiền nói: “Điều này cậu hẳn là đoán được, Mã Ngũ có một người bạn tên 
là Lý Thất.” 
“Ông nhắm vào Lý Thất, là muốn có được 
Huyền Sinh Hồng Liên trên tay hắn?” 
Vạn Tấn Hiền không phủ nhận: “Cậu cứu Mã Ngũ, chẳng lẽ không phải vì Huyền Sinh Hồng Liên sao?” 
Thôi Đề Khắc lắc đầu nói: “Không phải, tôi không có hứng thú với Huyền Sinh Hồng Liên.” 
Vạn 
Tấn Hiền cười lạnh một tiếng. 
Thôi Đề Khắc nói: “Ông không tin cũng không sao, nhưng 
tôi nói thật, tôi và Lý Thất là bạn bè, nhưng tôi thật sự không có hứng thú với 
Hồng Liên, người khiến tôi cảm thấy hứng thú chính là ông.  
Ông và anh em Lăng gia, còn có một số người khác, một số người có thân phận, địa vị, có thực lực, hình như đều đang nghe theo sự sai khiến của một người 
ngoại châu, đúng không?” 
Vạn Tấn Hiền không t·r·ả lời. 
Thôi Đề Khắc lại hỏi: “Người ngoại châu đó, tên là Hà 
Gia Khánh, đúng không?” 
Vạn Tấn Hiền vẫn không nói lời nào. 
Thôi Đề Khắc liếm môi. 
Mụn nước 
trên tay trái 
Vạn Tấn Hiền biến mất không ít. 
“Sư huynh, thấy không, tôi có thể chữa khỏi mụn nước trên người ông, nhưng chính ông lại không chữa khỏi, tính 
mạng của ông nằm trong tay tôi.” 
Vạn Tấn Hiền thở dài một hơi: “Cậu đã từng ra tay với Hà Gia Khánh, chẳng lẽ còn không biết nội tình trong đó sao?” 
Vừa dứt lời, mụn nước trên người Vạn Tấn Hiền lại nhiều hơn. 
Thôi Đề Khắc khẽ cau 
mày: “Sư huynh, đừng hỏi ngược lại tôi, nếu không ông sẽ phải trả giá đắt, nếu Hà Gia Khánh là thủ lĩnh của 
các ông, vậy tổ chức này của các ông có bang môn không?” 
“Coi như có đi, Gia Khánh đặt 
tên, gọi là 
Thủ Túc Minh, chúng tôi đều 
xưng hô anh em với nhau.” 
“Các ông thành lập bang môn này có mục đích gì? Hà Gia Khánh là người thừa kế của Hà gia, hắn không thiếu tiền 
cũng không thiếu địa vị, rốt cuộc hắn muốn làm gì?” 
Vạn Tấn Hiền nhìn Thôi Đề Khắc, chậm rãi nói: “Hắn muốn xây dựng lại một Phổ La 
Châu khác.” 
“Khác? Phổ La Châu có gì không tốt? Hắn muốn Phổ La Châu như thế nào?” 
Vạn Tấn Hiền cố tìm ra cách thức diễn đạt thích hợp: “Tôi không phải muốn hỏi ngược lại cậu, 
tôi muốn biết một việc, 
cậu đã từng đến nội châu chưa?” 
Thôi Đề Khắc gật đầu đáp: “Từng đến rồi, cầm giấy thông hành đến, 
đó là một nơi khiến người ta chán ghét. 
Nhưng người 
ở đó đối xử với tôi rất tốt, ở nội châu, bọn họ coi tôi là bạn, còn tốt hơn người ngoại châu đối xử với tôi. 
Người đối xử với tôi 
không tốt nhất chính là người Phổ 
La Châu, bọn họ luôn gọi tôi là quỷ dương chết tiệt, thật ra tôi là một quỷ dương tốt, hơn nữa tôi rất yêu thích Phổ La Châu.” 
Vạn Tấn Hiền nói: “Cậu từng đến nội châu, hẳn 
là biết một số việc, hẳn là biết những tu giả đã qua tầng mười kia phải chịu bao nhiêu khổ sở ở nội châu.” 
Thôi Đề Khắc gật đầu: “Tôi biết điều đó.” 
Vạn Tấn Hiền lại nói: “Về phần ngoại châu thì càng không cần phải nói, chỉ cần cậu từng tiếp xúc với Quan Phòng Sứ thì nên hiểu rõ, Phổ La Châu ở ngoại châu bị chèn ép đến mức nào.” 
Thôi Đề Khắc gật đầu: “Chuyện này tôi cũng biết một chút.” 
“Phổ La Châu chịu quá nhiều thiệt thòi, bị nội châu và ngoại châu chà đạp đến thảm hại. 
Hà Gia Khánh nói với tôi, hắn muốn tìm lại thể diện cho Phổ La 
Châu, muốn để cho tất cả mọi người của Phổ La Châu đều được sống trong vinh quang. Tôi tin tưởng hắn, cho nên tôi đi theo hắn, giờ thì tôi đã nói rõ 
chưa?” 
Thôi Đề Khắc gật đầu: “Đó là một người 
rất đáng gờm, tôi rất kính trọng hắn.” 
Vạn Tấn Hiền nhìn 
mụn nước đầy người nói: “Sư đệ, tôi thua cậu, tôi rất phục, đời này gặp qua vô số chứng bệnh, nhưng chưa từng thấy bệnh mụn nhọt 
nào khó đối phó như vậy.” 
Thôi Đề Khắc cười nói: “So với bệnh mụn nhọt trên người Hà Hải Khâm còn khó đối phó hơn sao?” 
Vạn Tấn Hiền chớp chớp mắt, bất đắc dĩ cười nói: “Hà Hải Khâm cũng là cậu cứu? Tôi thật sự phục cậu, cậu đúng là khắc 
tinh của tôi. 
Nếu tôi đã thua, muốn giết tôi, cậu cứ việc 
động thủ, nếu có thể 
để cho tôi sống sót, cậu cứ việc đưa ra 
điều kiện, đừng treo lơ 
lửng như vậy, khiến hai chúng ta đều khó chịu.” 
Thôi Đề Khắc cân nhắc một lúc, hít một hơi thật sâu. 
Mụn nhọt trên người 
Vạn Tấn Hiền rất nhanh đã biến mất. 
“Sư đệ, cậu cứ như vậy mà buông tha tôi, không đề cập tới điều kiện?” 
Thôi Đề Khắc lắc đầu: “Điều kiện chắc chắn là có, tôi rất có hứng thú đối với Thủ Túc Minh của các 
ông, còn muốn nghe thêm một ít chuyện của các ông, có thể nói cho tôi nghe không?” 
Đã thu hết ổ bệnh rồi, còn muốn nghe ta kể chuyện? 
Tên quỷ dương 
này thật sự coi ta là sư huynh rồi sao? 
Vạn Tấn Hiền hỏi: “Cậu còn muốn nghe chuyện gì?” 
“Tôi muốn nghe chuyện tương 
lai.” 
Vạn Tấn Hiền ngẩn ra: “Chuyện tương lai làm sao tôi biết được?” 
Thôi Đề Khắc cười nói: “Vậy thì đợi khi nào biết rồi nói cho tôi.” 
Lời nói có chút quanh co, 
nhưng Vạn Tấn Hiền nghe hiểu. 
Lão 
sờ tay lên lưng mình, chạm tới một 
mụn nước trong suốt. 
Thôi Đề Khắc đứng dậy: “Sư huynh, trên người ông sẽ 
luôn có một mụn nước không bao giờ biến mất, rốt cuộc là cái nào, tôi cũng không nói chính xác được. Nếu như về sau tôi muốn biết tin tức về Thủ Túc Minh, ông nhất định phải 
nói cho tôi biết.” 
Bạn cần đăng nhập để bình luận