Phổ la chi chủ

Chương 372: Mượn kỹ pháp, không tính là trộm

Lúc 1 giờ sáng, Hà Gia Khánh lẻn vào biệt thự của Tiêu Chính Công.
Lầu một biệt thự có hơn mười vệ sĩ, không một ai phát hiện ra Hà Gia Khánh.
Hà Gia Khánh lên lầu hai trước, lầu hai là phòng khách và thư phòng, đi một vòng, không thu hoạch được gì.
Y lại lên lầu ba, lầu ba là hai phòng ngủ, kiểm tra một vòng, vẫn không tìm thấy thứ mình muốn.
Thứ quý giá như vậy, không thể nào để ở lầu một được.
Vậy còn có thể để ở đâu?
Tầng hầm?
Hà Gia Khánh xuống tầng hầm, tầng hầm thứ nhất là hầm rượu và rạp chiếu phim, thứ đó không ở đây.
Còn tầng hầm thứ hai. 
Tầng hầm 
t·h·ứ hai là gara và trạm bơm, khi đi qua trạm bơm, Hà Gia Khánh dừng bước. 
Có mật thất. 
Giữa phòng bơm và gara có mật 
thất. 
Hà Gia Khánh lần mò trên vách tường một lúc, tìm được một viên gạch. 
Viên gạch này rất đặc biệt, ngón tay của Hà Gia Khánh có thể cảm nhận được 
hoa văn đặc biệt của nó, y biết trong viên gạch có cơ quan đặc biệt. 
Cửa mật thất ở chỗ này. 
Cơ quan này không khó phá giải, nhưng ở đây có bẫy không? 
Thứ 
đó ở ngay sau cánh cửa, mặc dù đã được phong ấn, nhưng Hà Gia Khánh vẫn có 
thể 
cảm nhận được uy thế của nó. 
Liều lĩnh xông vào như vậy, e là sẽ gặp nguy hiểm. 
Nhưng vì danh tướng Triệu Kiêu Uyển, mạo hiểm một lần cũng đáng! 
Hà Gia Khánh sờ soạng viên gạch 
một lúc, 
cơ quan rất nhanh đã bị phá giải. 
Cửa mật thất từ từ mở ra, một thanh trường thương được bọc kín mít dựng đứng ở giữa mật thất. 
Hà Gia Khánh thận trọng tiến lại gần trường thương, y từng nghe nói về bản lĩnh của Triệu Kiêu Uyển, chỉ cần sơ sẩy 
một chút, rất có thể sẽ bị thương nặng. 
"Nhà vắng lặng như tờ, hỏi chữ có 
ai thăm?" Trường thương đột nhiên lên tiếng. 
Hà Gia Khánh giật mình toát mồ hôi lạnh. 
Biết nói chuyện là bình thường. 
Không ngờ ả ta còn biết ngâm thơ. 
Cũng đúng, Triệu Kiêu Uyển không chỉ là tướng quân mà còn là tài nữ. 
"Đừng 
lo lắng, ta không có ác ý." 
Theo thông tin y thu thập được, Triệu Kiêu Uyển sau 
khi hóa thành trường thương 
sẽ bị điếc và mù, 
rõ ràng biết ả ta không nghe thấy, Hà Gia Khánh vẫn nhẹ giọng trấn an. 
Đây không phải là vì muốn trấn an 
Triệu Kiêu Uyển, mà là vì muốn nhắc nhở chính mình. 
Tuyệt đối không được để lộ ra bất kỳ ác ý nào, đối mặt với khôi thủ lữ tu, bất kỳ một chút ác ý nào cũng có thể gây ra hậu quả chết người. 
"Hôm qua nâng một chén tương phùng, hôm nay lưỡi thả vạn hùng binh. Đất không vết nứt trời không 
lối, ngươi là kẻ nào ta là ai?"  
Trường thương lại lên tiếng, uy thế cũng 
theo đó tăng lên. 
Hà Gia Khánh lùi lại nửa bước, không chỉ vì uy thế của nó, y 
còn phát hiện xung quanh trường thương có phong ấn rất mạnh. 
Phong ấn này không dễ phá giải, ban đầu Hà Gia Khánh định mang trường thương ra khỏi biệt thự, nhưng bây giờ y đã đổi ý. 
"Ta chỉ mượn kỹ pháp của ngươi một chút thôi, chỉ một chút thôi. Ta chỉ muốn mượn kỹ pháp Bình Địa Sinh Phong, những kỹ pháp khác ta sẽ không động đến. 
Đương nhiên, nếu ngươi bằng lòng cho ta mượn kỹ pháp Từ Biệt Vạn 
Dặm, ta sẽ rất biết ơn ngươi. 
Kỹ pháp của ngươi 
sẽ 
bị suy yếu một 
chút, có vay có trả, ngày sau sẽ khôi phục lại như cũ." 
Hà Gia Khánh chạm vào 
trường thương, uy thế của nó lại tăng lên. 
Kỹ pháp đã lấy được, Hà Gia Khánh không kịp kiểm tra, lập tức rút tay về, xoay người bỏ chạy, nhưng lại thấy hơn mười vệ sĩ xông vào tầng hầm. 
Trên viên gạch kia quả nhiên có huyền cơ. 
Vệ sĩ đã đến, Tiêu Chính Công chắc chắn cũng sẽ quay về. 
Không nên ở đây lâu, Hà 
Gia Khánh cũng không muốn giao thủ với đám vệ sĩ, thân hình lóe lên, sau 
đó biến mất không thấy. 
Đợi đám vệ sĩ kịp phản ứng, Hà Gia Khánh đã ra đến ngoài biệt thự. 
Vốn tưởng có thể dễ dàng thoát thân, không ngờ Tiêu Chính 
Công đột nhiên lao đến trước mặt, đạp thẳng một cước 
vào Hà Gia Khánh. 
Nhanh như vậy đã quay lại rồi? 
Hà Gia Khánh vội vàng né tránh, giày của Tiêu Chính Công bay ra khỏi chân. 
Hà Gia Khánh lại né chiếc giày, nó bay trúng bậc thang, bậc thang lát đá cẩm thạch vỡ tan tành. 
Dây giày tự động bung ra, quất vào lưng Hà Gia Khánh như roi. 
Lần này khá đau, Hà Gia Khánh loạng choạng suýt ngã, thân hình biến mất trong màn 
đêm. 
Tiêu Chính Công đuổi theo hai bước, nhưng không đuổi kịp Hà Gia Khánh, y bèn quay người chạy vào tầng hầm. 
May quá, trường thương vẫn còn. 
Tiêu Chính Công nhìn đám vệ sĩ, mắng: "Phế vật!" 
Đám vệ sĩ không dám hé răng, không phải sợ Tiêu Chính Công, mà là sợ trường thương. 
Uy thế khủng khiếp như đang phải đối diện với thiên 
quân vạn mã khiến bọn họ không mở nổi miệng. 
Tiêu Chính 
Công nhìn trường thương, cũng không dám tùy tiện đến gần. 
Phải chuyển chỗ cất trường thương thôi. 
Vất vả lắm mới vào được phòng tài liệu, mới xem được có hai trang, vậy mà bị tên trộm này phá hỏng hết. 
Tên trộm này rốt cuộc là ai? Để ta tóm được hắn, nhất định phải băm thây hắn ra. 
*** 
Hà Gia 
Khánh chạy trên đường, y 
cảm thấy tốc độ của mình hình như không nhanh bằng trước. 
Hay là mình lấy nhầm kỹ 
pháp rồi? 
K·h·ô·n·g thể nào. 
Thứ y lấy là kỹ pháp cơ bản, kỹ pháp cơ bản của lữ tu chỉ có Bình Địa Sinh Phong và Xu Cát Tị Hung. 
Vừa rồi Tiêu Chính Công đột ngột xuất hiện, y hoàn toàn 
không hề có dự cảm trước.  
Điều này chứng tỏ y không lấy được Xu Cát Tị Hung, mà hình như Bình Địa Sinh Phong cũng không lấy được. 
Đây là lý do gì? 
*** 
Thành phố Việt Châu, đường Trừng Vân. 
Tần Minh Huy chạy đến xưởng dệt Thụy Vinh. 
Nhà xưởng này đã bị bỏ hoang nhiều năm, xung quanh tường bao cỏ dại mọc um tùm. 
Cha mẹ của hai đứa trẻ khóc ngất trước cửa, liều mạng muốn xông vào nhà xưởng, nhưng bị cảnh sát chặn lại. 
Tần 
Minh Huy xuất trình giấy tờ, hỏi rõ tình hình, hai đứa trẻ vẫn còn ở trong khu nhà xưởng, sống chết chưa rõ. 
Các tuyến đường xung quanh đã bị phong tỏa, nhưng không ai dám chắc con quái vật kia có chạy ra hay không. 
Theo lời kể của nhân chứng, con quái vật kia là một con 
rắn, nằm bò trên mặt đất, dài hơn cả người, hai cái răng nanh còn to hơn cả dao phay. 
Dao phay? 
Tần Minh Huy tưởng tượng hình dạng của dao phay, hình như không giống với răng rắn lắm. 
Nhân chứng là 
một người ăn mày, ông ta định vào nhà xưởng ngủ qua đêm thì gặp hai đứa trẻ 
đến chơi đùa, sau đó hai bên xảy ra 
chút mâu thuẫn. 
Đang lúc đôi co, con rắn khổng lồ kia xuất 
hiện, 
người ăn mày sợ hãi 
bỏ chạy, hai đứa trẻ chậm chân hơn nên đã bị con rắn cuốn vào trong xưởng. 
Nghe miêu tả thì chắc là hai đứa trẻ khó mà sống sót. 
Cảnh sát hỏi Tần Minh Huy: "Có 
cần chúng tôi cử người 
vào 
tìm kiếm không?" 
Tần 
Minh Huy lắc đầu: "Nếu không phải người của Cục, tốt nhất đừng nên tiếp cận dị loại." 
Một viên cảnh s·á·t hỏi: 
"Vậy cậu là nhân viên chuyên nghiệp sao?" 
Một viên cảnh sát khác nhìn thấy giấy tờ của Tần Minh Huy, 
nói: "Cậu ta chỉ 
là thực tập sinh thôi." 
"Vậy thì tôi khuyên cậu nên chờ đội trưởng của mình đến." 
Đội trưởng Trần Trường Thụy không có ở Việt Châu, hiện giờ đang trên đường quay về, các đồng 
đội khác gần nhất cũng phải hai mươi phút nữa mới đến. 
Ầm! 
Một cột khói đen bốc lên từ trong xưởng, có vẻ như sắp sập 
đến nơi. 
Sập cũng không sao, điều đáng lo nhất là con dị quái kia sẽ nhân cơ hội chạy ra. 
Tần Minh Huy nói: "Mọi người chuẩn bị rút lui, tôi vào trong xem sao." 
Cảnh sát khuyên can: "Tôi vẫn khuyên cậu nên chờ đội trưởng của mình đến, hoặc ít nhất là đợi các đồng đội khác." 
"Tôi là đặc vụ của Cục Ám Tinh, đây là trách nhiệm của tôi, mong các anh phối hợp." 
Tần Minh Huy bước qua hàng rào phong tỏa, tay cầm súng, cẩn thận tiến về phía nhà xưởng, khi đến cửa, hắn ta không vội 
vàng xông vào trong mà 
đi vòng ra 
cầu thang bộ phía sau, leo lên tầng hai. 
Cửa tầng hai đã bị gỡ bỏ, 
đi từ đây có thể tránh được việc phát ra tiếng động khi mở cửa. 
Những nhà xưởng 
như vậy, tầng một thường để trống, 
tầng hai là nơi đặt 
máy móc thiết bị, 
đứng từ tầng hai có thể quan sát rõ ràng tình hình bên dưới. 
Đây là những gì Tần Minh Huy học được trong thời gian thực tập, quả nhiên tầng hai chỉ là một hành lang hẹp, nối liền với 
khu vực để máy móc. 
Đứng trên hành lang, Tần Minh Huy nhìn thấy một sinh vật béo ú đang bò bên cạnh chiếc máy dệt, trên người quấn đầy các loại sợi vải đủ màu sắc, nhìn như sắp mục đến nơi. 
Tần Minh Huy hít thở 
đều, cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ. 
Đây là lần đầu tiên hắn ta tận mắt nhìn thấy dị loại, hắn ta rất căng thẳng, kích thước của con quái vật này nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn. 
Nhìn bằng mắt thường, Tần Minh Huy ước chừng sinh vật này dài khoảng 6 mét, đường kính khoảng 
2 mét. 
Tuy cơ thể dài, nhưng nhìn tỷ lệ có vẻ như không phải rắn, bởi vì nó ngắn và mập hơn rắn. 
Sinh vật này có màu 
trắng, điểm xuyết những đốm đen, trên người còn có lông mao. 
Con quái 
vật bò lên một chiếc máy dệt khác, lúc này Tần Minh Huy mới dám khẳng định nó không phải rắn, bởi vì nó có chân, rất nhiều cái chân ngắn và mập, tuy không mọc dày đặc nhưng ít nhất cũng phải hơn mười 
cái. 
Nó quay người lại, Tần Minh Huy 
nhìn thấy "khuôn mặt" của nó. 
Đúng là có 
hai 
cái răng nanh, nhưng không phải răng nanh của rắn. 
Mà là răng của côn trùng! 
Đây là một con 
tằm, ngoại trừ cái đầu to khác thường thì những đặc điểm còn 
lại đều giống hệt con tằm nuôi mà Tần Minh Huy từng thấy hồi nhỏ. 
Quan sát một hồi, kết hợp với những gì đã học được, trong đầu Tần Minh Huy đã có phán đoán sơ bộ. 
Con 
dị quái này thuộc loại 
ấu trùng côn trùng, hiện tại chưa thể hiện đặc điểm của con người, chủ yếu dựa vào bản 
năng để hành động, nhìn chung thì thuộc loại dị quái tương đối nguyên thủy. 
Dị quái nguyên thủy thường không có trí thông minh cao, ví dụ như loài tằm, trước khi hóa bướm thì thị lực cũng rất kém, khả năng chiến đấu chắc cũng không mạnh. 
Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán sơ bộ, đội trưởng Trần từng nói, ở Phổ La Châu có 
một loại dị quái tên là Thoa Nga, cũng có hình thái ấu trùng côn trùng, loại dị quái này không hề nguyên 
thủy, chúng rất thông minh và có khả năng chiến đấu cực mạnh, có thể dễ dàng tiêu diệt một đội quân trăm 
người được trang bị vũ trang đến tận răng. 
Tần Minh 
Huy không hành động thiếu suy nghĩ, có thể xác định 
được vị trí con quái vật là hắn ta đã 
hoàn thành nhiệm vụ, việc cần 
làm bây 
giờ là yên lặng chờ đợi tiếp viện. 
Hu hu hức...  
Tiếng khóc! 
Tần Minh Huy giật mình, nhìn về phía góc nhà xưởng. 
Có thứ gì đó đang động đậy. 
Là hai bó sợi, lúc đầu hắn ta cứ tưởng là cuộn chỉ trên máy dệt. 
Tần Minh Huy tập trung lắng nghe tiếng khóc, hình 
như là tiếng trẻ con. 
Hai đứa trẻ còn 
sống! 
Chúng bị nhốt trong hai bó sợi! 
Tần Minh Huy siết 
chặt khẩu súng, tình hình trở nên phức tạp hơn rồi. 
Tại 
sao con tằm kia lại nhốt hai đứa trẻ vào 
trong bó sợi? 
Tần Minh Huy nhớ lại tập tính của loài tằm, chúng chỉ ăn lá cây chứ 
không có thói quen dùng tơ để săn 
mồi. 
Nhìn những sợi tơ quấn trên người nó, chẳng lẽ là nó đang 
tập nhả tơ? 
Tằm sẽ không ăn gì trước khi nhả tơ, đây là suy đoán lạc quan nhất mà Tần Minh Huy có thể nghĩ ra lúc này.  
Đương nhiên, đây là dị quái, không thể đánh đồng với tằm nuôi được. 
Đợi hơn mười phút, con tằm nuôi này vẫn miệt mài quấn tơ quanh người, có vẻ như không có ý đồ gì khác. 
Điện thoại báo tin nhắn, đồng nghiệp đã đến gần nhà máy. 
Tần Minh Huy vừa thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy con tằm khổng lồ bò về phía góc nhà xưởng, nhào về phía hai đứa trẻ bị kẹt trong tơ. 
Nó dùng ba cặp chân ngắn, túm lấy đứa trẻ đang giãy giụa, nhấc bổng nửa người, há ra hàm răng nanh sắc nhọn. 
Cảnh này giống hệt tư thế tằm nuôi gặm lá dâu. 
Tần Minh Huy không chút do dự, cầm súng lục lên, nhắm vào con tằm, bóp 
cò liên tục mười phát, bắn hết sạch băng đạn. 
Cục Ám Tinh thiết kế riêng loại súng lục này cho bác kích giả, uy lực cực lớn, lại còn có thể 
tăng độ chính xác thông qua năng 
lực khống 
chế của bác kích giả. 
Mười 
phát súng đều găm thẳng vào đầu con “tằm nuôi”, có thể thấy nó rất đau đớn. 
Đau 
như 
thể bị đập vỡ đầu vậy. 
Con tằm nuôi 
vứt đứa 
trẻ trong tay xuống, theo bản năng lao về phía Tần Minh Huy vừa nổ súng. 
Sàn lầu hai 
bị húc sập, Tần Minh Huy bị hất tung lên không trung, va vào trần nhà rồi rơi thẳng xuống đất. 
Đây là tình huống không có trong giáo trình hay tài liệu, cũng không thể nào luyện tập được. 
Cảm giác lúc này hệt như đang chơi tàu lượn siêu tốc, khác biệt duy nhất là hắn ta chẳng có lấy một biện pháp bảo hộ nào. 
Giây phút tiếp đất, Tần Minh Huy cảm giác nội tạng mình như đảo lộn hết cả 
lên. 
Khẩu súng lục rơi ra xa. 
Tần Minh Huy muốn nhặt lại, nhưng không tài nào đứng dậy nổi. 
Con “tằm nuôi” khổng lồ lại đang bò về phía 
hắn ta. 
Tần Minh Huy nhặt một đoạn ống sắt dưới đất, ném về phía “tằm nuôi” 
Là bác kích giả, hắn ta có thể ném ống sắt trúng đầu con tằm 
một cách dễ dàng. 
Nhưng hắn ta 
còn chưa lên tầng, lực đạo không đủ, ống sắt không gây ra thương tích gì cho con tằm. 
Thân hình con tằm khẽ động, quấn lấy Tần Minh Huy, siết chặt, tầm mắt Tần Minh Huy tối sầm. 
Rắc rắc~ 
Tiếng xương cốt vang lên. 
Tần 
Minh Huy dựa vào thiên phú của bác kích giả để gắng gượng chống đỡ, nhưng rất nhanh đã đến giới hạn. 
Hai đứa trẻ đang khóc. 
Tần Minh Huy khó nhọc lên 
tiếng: “Chạy đi!” 
Một đứa lớn 
hơn chút, vùng vẫy thoát khỏi đám tơ, định bỏ chạy, nhưng lại bị vấp ngã. 
Đứa còn lại chỉ biết khóc, đến cả dũng khí đứng dậy cũng không có. 
COn tằm nuôi chĩa cặp chân ngắn về phía Tần Minh Huy. 
Tần Minh Huy dùng móng tay cào cấu vào người con tằm, đó là tất cả những gì hắn ta có thể làm. 
Đoàng! Đoàng! 
Hai tiếng súng vang lên. 
Một bóng người nhỏ gầy lao vào nhà 
xưởng. 
Bóng Đèn đến rồi! 
Gã bắn 
liên tục về phía “tằm nuôi”, con tằm vốn đang điên cuồng bỗng buông Tần Minh Huy ra, xoay người, cuộn Bóng Đèn 
vào trong cơ thể. 
Xoẹt! 
Bóng Đèn chui ra từ người “tằm nuôi”, thay băng đạn, tiếp 
tục 
nổ súng. 
“Tằm nuôi” lại xoay người định cuộn Bóng Đèn, nhưng gã lại thoát ra được. 
Sau mười mấy phút giằng co, Bánh Trôi lao vào nhà xưởng, trên tay cầm 
bút máy, đến gần “tằm nuôi”, vẩy một mảng mực lớn. 
Mực biến thành vô số chữ viết. 
Bóng Đèn hô lớn: “Chạy mau!” 
Lời còn chưa dứt, đám chữ lớn nhỏ đã không phân biệt địch ta, lao vào tấn công tất cả mọi người.  
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận