Phổ la chi chủ

Chương 159: Khuể Bộ Vô Ngân

Đại gia Lục gia, Lục Đông Lương, một mình lên tầng ba của Thiên Duyệt tửu lâu.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lục Đông Lương cởi âu phục, ngoắc ngón tay với Khâu Chí Hằng, ra hiệu cho Khâu Chí Hằng đến cầm lấy.
Thật ra, chút chuyện này không cần Khâu Chí Hằng xử lý, nhưng nếu Lục Đông Lương đã ra hiệu, Khâu Chí Hằng cũng không thể không nghe, nhanh chóng bước tới cầm áo.
Thật lòng mà nói, Khâu Chí Hằng cho tới bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Không chỉ mình y mà tất cả mọi người ở đây đều chưa lấy lại tinh thần.
Bọn họ cũng không biết Lục Đông Lương chui ra từ chỗ nào.
Đoàn Thiếu Hà, vợ cả của Lục Đông Lương đứng dậy, hai mắt đẫm lệ nói:
"Đông Lương, anh đã về rồi, anh về rồi..."
Lục Đông Lương úp lòng bàn tay xuống, ra hiệu cho bà im lặng.
Đoàn Thiếu Hà thấy Lục Đông Lương thiếu mất một chiếc răng cửa, trên cổ tay còn có vết thương, nhưng cũng không hỏi nhiều. Trước mặt người ngoài, bà luôn rất chú ý đến thể diện của Lục Đông Lương.
Lục Đông Lương nhìn thẳng vào mặt Hà Ngọc Tú.
Hà Ngọc Tú nhìn Lục Đông Lương hỏi:
"Anh còn sống?"
Lục Đông Lương cười:
"Chị mong tôi chết như vậy sao? Đáng tiếc là bản lĩnh của chị không đủ."
Lông mày bén như kiếm của Hà Ngọc Tú dựng thẳng:
"Nói cho rõ ràng, là bản lĩnh của em trai anh không đủ, người muốn giết anh chính là hắn."
"Đúng là không biết xấu hổ."
Lục Đông Lương nhổ toẹt một cái:
"Nếu không có Đông Tuấn, đêm đó tôi đã chết trong tay chị rồi. Hà Ngọc Tú, tôi thật không ngờ chị lại ác độc như vậy, ngang nhiên cấu kết với Trác Dụ Linh muốn ám toán tôi!"
Mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, những lời này không giống với tin tức mà bọn họ nghe được.
Lão thái gia Hà gia, Hà Tồn Thọ, tứ thúc của Hà Ngọc Tú khẽ run người.
Lão là đức tu tầng bảy, lão đang dùng kĩ pháp.
Ai nói dối trước mặt lão chắc chắn sẽ bị thương nặng, cho dù là lữ tu tầng chín Lục Đông Lương cũng phải bị thương.
Hà Ngọc Tú đứng dậy nói:
"Lục Đông Lương, anh nói rõ ràng cho tôi, ai cấu kết với Trác Dụ Linh? Ai ám toán anh?"
"Buổi tối hôm đó ở nhà của tôi, người ra tay trước chính là chị và Trác Dụ Linh đúng không?"
Vừa nói xong, Hà Tồn Thọ ngưng phát động kỹ pháp, lời của Lục Đông Lương là thật.
Hà Tồn Thọ đảo mắt nhìn về phía Hà Ngọc Tú.
Hà Ngọc Tú gật đầu, nói:
"Đúng là tôi có ra tay với anh, nhưng tôi không hề có ý định giết anh!"
Câu này cũng là nói thật.
Lục Đông Lương gật đầu:
"Chị không muốn giết người, kẻ muốn giết người chính là Trác Dụ Linh!"
Câu này cũng là nói thật.
Hà Ngọc Tú cả giận nói:
"Tôi không biết hai người bọn họ có ý đồ gì. Tôi khác với bọn họ, tôi không hạ tử thủ!"
Hai người cãi tới cãi lui, tranh luận không dứt, Hà Ngọc Tú nhấn mạnh mình lúc đó không có ý định giết người.
Lục Đông Lương một lần nữa nhấn mạnh, đêm hôm đó Hà Ngọc Tú là người ra tay trước.
Những lời hai người nói đều là sự thật. Ầm ĩ một hồi lâu, Hà lão gia tử không chịu nổi nữa.
Lão gia tử đã hơn bảy mươi, cứ duy trì kỹ pháp tầng bảy như vậy nghe hai người cãi qua cãi lại một hồi, khiến lão mệt mỏi đến mức cả người đổ mồ hôi như tắm.
"Ta nói các người trước hết ngưng một chút, cho ta nói đôi lời."
Hà Tồn Thọ nhìn về phía Hà Ngọc Tú:
"Tú, cháu nói thật với tứ thúc, buổi tối hôm đó có phải là cháu ra tay với Đông Lương hay không?"
"Là cháu."
Hà Ngọc Tú thản nhiên thừa nhận.
Hà Tồn Thọ cau mày, quay đầu lại hỏi Lục Đông Lương:
"Đông Lương, con gái cậu đánh trọng thương Gia Khánh nhà ta, cậu phải cho Hà gia chúng ta một câu trả lời. Bây giờ, Lục Tiểu Lan đang ở đâu?"
Lục Đông Lương trả lời:
"Tôi cũng không biết con bé đang ở đâu."
Nói thật.
Hỏi xong hai vấn đề mấu chốt, Hà Tồn Thọ đóng kỹ pháp lại, lau mồ hôi trên trán, nói với Hà Ngọc Tú:
"Tú à, cháu ở trong nhà người ta, đánh người ta bị thương, chuyện này là cháu không đúng. Trước hết cháu nên xin lỗi Đông Lương."
Hà Ngọc Tú giận dữ nói:
"Cháu cũng không muốn ra tay, cháu chỉ tự vệ. Chuyện này cũng không thể trách cháu!"
"Cháu, con bé này!"
Hà Tồn Thọ cau mày nói:
"Đông Lương à, tình khí của Ngọc Tú là như vậy, cậu cũng đừng so đo với nó. Nhưng chuyện của Gia Khánh nhà chúng ta cũng phải nói cho rõ ràng, rốt cuộc thì cậu định khi nào mới cho chúng ta câu trả lời thuyết phục?"
Lục Đông Lương nhìn Hà Ngọc Tú, cười lạnh một tiếng, nói:
"Vậy thì phải hỏi đại tiểu thư nhà các người."
Hà Ngọc Tú cả giận nói:
"Đánh rắm, hỏi tôi làm gì? Tôi không qua lại gì với Trác Dụ Linh và Lục Tiểu Lan."
Thấy hai người lại muốn tiếp tục đấu võ mồm, Hà Tồn Thọ cười khổ một tiếng:
"Ta già rồi, cũng không quản nổi đám tiểu bối này. Lục đại ca, chuyện này ý ông thế nào?"
Bên phía Lục gia cũng có một vị lão thái gia, là đại bá của Lục Đông Lương, Lục Mậu Tiên.
Lục Mậu Tiên đã hơn tám mươi, mắt mở không nổi, thuận miệng nói một câu cho có lệ:
"Để tụi nhỏ tự giải quyết, để tụi nhỏ tự giải quyết."
Hà Tồn Thọ nghe vậy cũng không nói gì thêm.
Lục Đông Lương nhìn mọi người xung quanh nói:
"Tôi sẽ tiếp tục truy lùng tung tích của Trác Dụ Linh và Lục Tiểu Lan. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ cho Hà gia một câu trả lời.
Tôi sẽ đi vắng vài ngày, chuyện trong nhà giao lại cho Đông Tuấn xử lý, ai trong số các người còn dám ra tay với Đông Tuấn, đừng trách tôi trở mặt vô tình!"
Lục Đông Lương giật lấy áo trong tay Khâu Chí Hằng, xoay người rời đi.
Vợ cả Đoàn Thiếu Hà đứng lên đuổi theo:
"Đông Lương, anh đi đâu? Em đi với anh!"
Đột nhiên Lục Đông Lương xoay người lại, đẩy Đoàn Thiếu Hà ra:
"Đừng có đi theo tôi, các người đừng ai đi theo tôi hết. Bây giờ tôi không còn tin tưởng ai được nữa!"
Đoàn Thiếu Hà xây xẩm mặt mày, bà không ngờ Lục Đông Lương sẽ nói với mình những lời như vậy.
Hận ý bắt đầu nảy sinh trong lòng, trong con ngươi của Đoàn Thiếu Hà lại hằn thêm một đường tơ máu.
Lục Đông Lương vẫn chưa phát hiện, lão quét mắt nhìn mọi người một cái, sau đó xoay người rời đi.
Mọi người trong phòng ai cũng sững sờ tại chỗ. Hà Ngọc Tú luôn miệng mắng chửi, Đoàn Thiếu Hà thì khóc nức nở.
Hà Tồn Thọ cảm thấy chuyện này không bình thường, nhưng trong trường hợp này, lão cũng không thể hỏi nhiều.
Mấy nhân vật cốt cán của Lục gia cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn nhau với ánh mắt dò xét, đều không nói gì.
Hà Ngọc Tú lẩm bẩm:
"Con mẹ nó, đó thật sự là Lục Đông Lương sao?"
Không riêng gì một người nghi ngờ, nhưng tất cả mọi người đều không nói ra.
Người của Lục gia không nói, bởi vì một khi nói sai, mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức.
Người của Hà gia cũng không nói, bọn họ cứ yên lặng đứng nhìn, xem kịch cần gì phải sốt ruột.

"Lục Đông Lương" trở về nơi ở của Lục Đông Tuấn, lặng lẽ về phòng ngủ.
Soi mình trong gương, ông ta lột da giả trên mặt xuống.
Diễn xuất vừa rồi, ông ta tự cho là không chê vào đâu được, nhìn mình trong gương nở nụ cười thỏa mãn.
Ông ta lấy hàm răng giả từ trong miệng sư tử ra bỏ vào trong miệng mình.
Không lâu sau, hai gò má ông ta bắt đầu co giật.
Ba ngày tiếp theo, ông ta sẽ bị đau răng.
Đây là cái giá phải trả của việc sử dụng sư tử.

Bệnh viện Việt Châu số ba, trong phòng bệnh.
Hà Gia Khánh không cười nổi.
Bên tai y truyền đến tiếng nói quen thuộc:
"Lục Đông Lương tới Thiên Duyệt tửu lâu dự tiệc, đối chất cùng đại cô của ngươi."
Lục Đông Lương trở về không chút sứt mẻ?
Lục Đông Lương thật sự không chết?
Người đối diện hỏi:
"Ngươi có thể nhìn thấy được gì không? Sao Lục Đông Lương có thể sống lại?"
Hà Gia Khánh lắc đầu, nói:
"Hoàn toàn không thấy được, một vùng mơ hồ. Giống như có lực lượng nào đó rất cường đại ngăn cản, ngươi chắc chắn người đó là Lục Đông Lương?"
"Ta đi điều tra một chút."
Người đối diện đáp.
"Ngươi đừng đi, ngươi không thể bị bại lộ. Nếu người đó thật sự là Lục Đông Lương, nhất định phải cẩn thận đề phòng. Trước hết chuyện này đừng đăng lên báo, chờ tin tức của ta, ngươi giúp ta giao một bức thư, ta tìm người điều tra giúp."
Hộ lý bên cạnh đang ngủ, Hà Gia Khánh ngồi dậy, thân thể trên giường bệnh lóe lên một chút, trong tay có thêm một cây bút, một phong bì, cùng một tờ giấy viết thư.
Những thứ này là y lấy từ cửa hàng văn phòng phẩm dưới lầu, ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm không nhìn thấy ai cả, cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Y nhanh chóng viết xong một lá thư, bỏ vào phong bì, dùng nước bọt dán phong bì lại rồi dán thêm một con tem, cầm trong tay vuốt nhẹ một cái.
Một trận gió thổi tới, phong thư biến mất.
Hộ lý giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn Hà Gia Khánh.
Hà Gia Khánh vẫn nằm yên trên giường, không nhúc nhích.

Nhà chính Lục gia, Hầu Tử Khâu lặng lẽ ngồi trong một tiểu lâu ở sân trước.
Ở Lục gia, tuy rằng y cũng được coi là nhân vật có số má, nhưng nói thế nào đi nữa thì Khâu Chí Hằng vẫn là hạng tôi tớ. Tôi tớ lại có một căn tiểu lâu riêng biệt trong nhà chính, đây là chuyện không tưởng trong các gia tộc khác.
Khâu Chí Hằng có được những đãi ngộ này là vì từ năm mười tuổi y đã đi theo Lục Đông Lương, thấm thoắt đã hai mươi tám năm trôi qua, điều này khiến y có địa vị cao hơn rất nhiều người trong Lục gia.
Nhưng có lẽ địa vị này sắp bị lung lay rồi.
Ở trước mặt mọi người cầm áo cho Lục Đông Lương, chuyện này cũng không có gì to tát, đây là chuyện mà quản gia nên làm.
Nhưng Lục Đông Lương không còn chút tín nhiệm nào đối với y nữa, nhiều ngày như vậy mà cũng không báo tin gì cho y. Hôm nay lộ diện cũng không cho y hay biết, thời điểm trước khi rời đi cũng không cho phép y đi theo, đây là chuyện Khâu Chí Hằng không thể chấp nhận được.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Khâu Chí Hằng đáp lại một tiếng, đại chi quải Tả Vũ Cương bước vào.
"Khâu đại ca, tôi mang đến cho anh một vò rượu, muốn uống một chén với anh."
Khâu Chí Hằng ngẩn ra, nhìn vẻ mặt của Tả Vũ Cương, hiểu được ý của hắn ta:
"Cậu phải đi?"
Tả Vũ Cương gật đầu nói:
"Có thể đi được hay không còn cần một câu của anh."
"Tại sao phải đi? Cậu sợ lão gia sẽ trách tội trên đầu cậu sao?"
Tả Vũ Cương bỏ vò rượu xuống, ngồi đối diện Khâu Chí Hằng nói:
"Trước đó đúng là tôi có chút sợ hãi, nếu lão gia không còn, chuyện này tôi không thoát khỏi liên quan.
Nhưng hôm nay lão gia quay về, tôi đứng ở cửa tiếp đón, đừng nói là trách tội, lão gia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái. Từ chuyện này, trong lòng tôi hiểu rằng Lục gia đã không còn chỗ cho tôi dung thân nữa.
Khâu đại ca, từ lúc xảy ra chuyện xui rủi đến nay, tôi chưa từng oán trách điều gì, những lời này tôi chỉ nói với một mình anh, việc này không thể trách tôi, từ đầu đến cuối, cũng đừng trách tôi!
Chuyện này lại càng không thể trách anh, tôi thật sự nghĩ mãi không ra, rốt cuộc thì ý của lão gia là gì.
Tôi phải đi, dựa vào tu vi của tôi, đi đâu cũng kiếm cơm được. Khâu đại ca, nếu anh muốn đi, hai chúng ta cùng đi."
Khâu Chí Hằng trầm mặc một hồi lâu, lắc đầu nói:
"Tôi không đi được, mạng của tôi là Lục gia ban cho, cậu đi bảo trọng."
Tả Vũ Cương cũng không nói gì thêm nữa, đứng dậy từ biệt.
Đi tới cửa, phát hiện trong khe cửa có một lá thư.
"Khâu đại ca, ở đây có thư."
Khâu Chí Hằng sửng sốt:
"Cậu viết thư cho tôi?"
Tả Vũ Cương khoát tay, nói:
"Tôi có biết đọc chữ đâu, còn viết thư cái gì? Vả lại tôi còn ở đây, có lời gì không thể nói với anh?"
Hắn ta đưa thư cho Khâu Chí Hằng, xoay người rời đi.
Khâu Chí Hằng mở thư ra, đọc lướt qua một lượt, lúc này liền ngây người ra tại chỗ.
Người viết thư tự xưng là Lục Tiểu Lan, mà đây thật sự là chữ của cô.
Nội dung bức thư như sau:
Lục Đông Lương mà chú thấy là giả.
Hắn dùng dây chuyền của tôi.
Trên cổ tay hắn có vết thương.
Người từng sử dụng sợi dây chuyền kia, trên cổ tay đều sẽ có vết thương.

Lý Bạn Phong vào tân địa lấy bùn.
Trên đường đi, Lý Bạn Phong hỏi một chuyện:
"Anh Mã, anh đã từng gặp lữ tu tầng hai bao giờ chưa?"
Mã Ngũ gật đầu đáp:
"Đã từng gặp."
"Lữ tu tầng hai có những kỹ pháp gì?"
"Cái này sao lại hỏi tôi, không phải anh là lữ tu sao?"
Vẻ mặt Lý Bạn Phong nghiêm túc nói:
"Tôi là lữ tu tầng một, đương nhiên không biết kỹ pháp của tầng hai."
Mã Ngũ nói:
"Kỹ pháp của lữ tu tầng hai gọi là Khuể Bộ Vô Ngân."
Khuể Bộ Vô Ngân nghĩa là nửa bước không để lại dấu vết.
Lý Bạn Phong chớp chớp mắt, hỏi:
"Đây là khinh công sao?"
"Không phải là khinh công, là lữ tu trong lúc tiến lên có thể lén bước ra một bước, hai bên vốn giao chiến ở ngoài ba bước, lữ tu rất có thể sẽ đột nhiên áp sát một bước trong lúc giao chiến, hoặc là rút về một bước.
Một bước này hầu như không tốn thời gian, ngay cả thị lực của khuy tu cũng không nhìn ra được bộ pháp của lữ tu cùng tầng, thông thường sẽ khiến đối phương trở tay không kịp."
Lý Bạn Phong nhớ tới lữ tu tầng hai Hoàng Quang Thực đã chết.
Hoàng Quang Thực có thể di chuyển trong nháy mắt. Lúc giao thủ với Lý Bạn Phong đã chiếm hết thế thượng phong, Lý Bạn Phong không nhìn ra được tu vi của đối phương, còn tưởng đối phương dùng kỹ pháp cấp rất cao.
Thủ đoạn này thật lợi hại, nhưng kỹ pháp này nên dùng như thế nào?
Mã Ngũ suy nghĩ hồi lâu, nói:
"Tôi từng nghe một vị lữ tu nói, cơ chế kỹ pháp của lữ tu cũng không khó, khó là khó ở chỗ khống chế mức độ.
Khuể Bộ Vô Ngân giống như là dùng ý niệm kéo dài bước chân, người thi pháp phải tin chắc rằng mình có thể bước ra được một bước này, hơn nữa phải vô cùng muốn bước ra một bước này thì mới có hiệu quả."
Lý Bạn Phong cau mày nói:
"Nói như vậy, kỹ pháp này không phải cứ muốn là dùng, thời khắc mấu chốt nếu không thiếu tự tin, chưa chắc đã linh nghiệm?"
Mã Ngũ gật đầu, nói:
"Đúng như anh Lý nói. Tôi từng nghe nói qua có một vị lữ tu tầng ba trong lúc giao chiến, vốn dĩ muốn lui về phía sau một bước, kết quả là luống cuống thế nào lại biến thành tiến thêm một bước, trực tiếp lao thẳng vào vũ khí của đối phương, mất mạng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận