Phổ la chi chủ
Chương 127: Khách không mời mà đến
Lục Tiểu Lan ngồi trong hầm giam, đối diện là em trai của Lục Đông Lương - Lục Đông Tuấn.
"Tiểu Lan, trước tiên cháu hãy cho nhị thúc biết, vì sao cháu lại tới nhà cũ của Hà gia?"
Lục Đông Tuấn nở nụ cười hòa ái nhìn Lục Tiểu Lan.
Lục Tiểu Lan lắc đầu:
"Tôi chỉ nói chuyện với cha tôi thôi, vì sao cha không tới gặp tôi?"
Lục Đông Tuấn thở dài:
"Tiểu Lan, cha cháu nghe được một vài lời đồn, vậy nên đã hiểu lầm không ít về cháu, lần này nhị thúc tới, chính là muốn giúp cháu làm sáng tỏ hiểu lầm này."
Lục Tiểu Lan ngoảnh đầu đi, không muốn để ý tới Lục Đông Tuấn.
Mẹ Lục Tiểu Lan là Trác Dụ Linh bước vào gian phòng giam, nhíu mày nhìn Lục Tiểu Lan, trách móc:
"Tiểu Lan, không thể không có khuôn phép như vậy, nhị thúc hỏi con cái gì, con phải trả lời thành thật."
"Mẹ…"
Nhìn thấy Trác Dụ Linh, đôi mắt Lục Tiểu Lan đỏ lên.
"Con gái ngoan, mẹ tin con, con cố gắng nói chuyện với nhị thúc, có những gì trong lòng hãy thành thật nói hết ra."
Trác Dụ Linh choàng áo khoác lên người Lục Tiểu Lan.
Người trông coi hầm giam cảm thấy làm như vậy là không hợp quy củ, nhưng mẹ khoác cho con gái rượu bộ đồ thôi mà, hắn ta cũng không tiện xen ngang vào.
Lục Tiểu Lan nức nở một tiếng, điều chỉnh giọng điệu, nói với Lục Đông Tuấn:
"Tôi và Hà Gia Khánh cùng lên tàu hoả với nhau, vốn dĩ tôi và hắn ngồi cùng một toa, nhưng hắn mới vừa lên tàu đã nói có việc phải đi ra ngoài, hắn rời đi rồi cũng không thấy trở lại nữa.
Tôi đi tìm hắn, phát hiện trên tàu có không ít người Hà gia, tu vi đều trên tầng năm rồi, bọn họ rõ ràng là người bảo vệ cho Hà Gia Khánh.
Lại thêm nhân viên tàu cứ đi tới đi lui, khiến tôi không có cơ hội để giết Hà Gia Khánh, không còn cách nào khác, tôi đành lui về phía sau để chuẩn bị, khiến tàu hoả chệch đường ray."
Đây mới là một trong những vấn đề Lục Đông Tuấn quan tâm nhất:
“Cháu dùng cách nào để khiến tàu hoả lệch khỏi đường ray?"
Lục Tiểu Lan trầm mặc chốc lát, nói:
“Cứ sau hơn năm mươi phút khởi hành, tàu sẽ đi qua một lối rẽ, một đường ray, tàu có thể đi qua bình thường, còn một đường ray khác đã bị bỏ hoang không lâu trước đây.
Đêm đó, công nhân phụ trách công tắc rẽ đường chính là thân tín ba năm đã được tôi sắp xếp, tôi ra lệnh cho hắn dẫn tàu hỏa sang đoạn đường ray bị bỏ hoang bên kia, đường ray cụt, tàu hỏa chệch ra ngoài.
Nhân viên tàu vội vàng cứu người, đám người Hà gia kia nhất thời cũng không kịp phản ứng lại, tôi thừa cơ tìm được Hà Gia Khánh rồi xuống tay với hắn."
Lục Đông Tuấn kinh ngạc:
“Nha đầu cháu thật là giỏi, không chỉ đắc tội với Hà gia, cháu như vậy là còn đắc tội với cả ngoại châu nữa, sao cháu dám ra tay với đoàn tàu kia chứ?"
Lục Tiểu Lan ngẩng đầu nhìn Lục Đông Tuấn:
"Chưa nói đến việc đắc tội với ngoại châu, việc này trước tiên để sang một bên đã, nhưng đắc tội Hà gia, việc này lại phải nói cho rõ ràng.
Nhị thúc, tôi hỏi ông, nếu cha đã muốn tôi giết Hà Gia Khánh, vì sao lại phải sợ đắc tội với Hà gia? Rõ ràng đến vậy rồi, vì sao lại để tôi cõng nồi?"
Lục Đông Tuấn nhếch miệng nói:
"Tình hình lúc đó không giống bây giờ, khi đó ai cũng nghĩ là Hà Hải Khâm sắp chết, ai mà biết được Hà Hải Khâm đột nhiên sống lại chứ..."
Lục Tiểu Lan ngậm ngùi nói:
"Hà gia xảy ra biến cố, tất cả lại đổ lên đầu tôi hả? Chẳng phải Lục gia muốn chưởng quản toàn bộ Phổ La Châu sao? Đẩy một phụ nữ như tôi ra gánh toàn bộ trách nhiệm, Lục gia chỉ có ngần ấy bản lĩnh thôi sao?"
Lục Đông Tuấn không phản bác được.
Trác Dụ Linh quát lớn một tiếng:
"Tiểu Lan, đừng nói lung tung!"
Trầm mặc một hồi lâu, Lục Đông Tuấn tiếp tục hỏi:
"Vậy vì sao cháu lại đến nhà cũ của Hà gia?”
Lục Tiểu Lan lau nước mắt:
"Hà Gia Khánh không chết, tôi không ngờ hắn lại sống dai như vậy, sau khi tôi đánh lén hắn, hắn đã hôn mê, lại bị một cuộc điện thoại của Lý Bạn Phong đánh thức.
Hắn rất biết đánh, chỉ sau hai ba chiêu đã chặt đứt toàn bộ móc câu tôi đã gài ở bên ngoài.
Sau đó tôi không biết hắn dùng pháp bảo gì, hắn đẩy tôi một cái, tôi lập tức bay ra ngoài. Tôi bay rất lâu, đến lúc ngừng lại thì đã đến nhà cũ của Hà gia, tôi muốn chạy ra ngoài, nhưng tôi không thoát ra được, trong ngôi nhà kia có trạch linh, tôi bị nhốt mấy tháng, dựa vào việc ăn mèo, chồn và chuột mới sống sót được."
Đang nói chuyện, Lục Tiểu Lan không nhịn được lại khóc nức nở.
Lục Đông Tuấn không có tâm trạng an ủi Lục Tiểu Lan, ông ta đang suy nghĩ về tình hình lúc đó.
"Hà Gia Khánh đẩy Tiểu Lan một cái, Tiểu Lan về đến nhà cũ của Hà gia, sau đó bản thân lại về kí túc xá đại học, vậy mà nó lại có pháp bảo lợi hại như vậy sao?"
Trác Dụ Linh ở bên cạnh hỏi:
"Đông Tuấn, cậu từng gặp qua pháp bảo nào như thế chưa?"
Lục Đông Tuấn lắc đầu:
"Chưa từng nhìn thấy, tôi đoán đại ca cũng chưa từng nhìn thấy, Tiểu Lan, trước hết cháu nói cho nhị thúc biết, cháu bay về dọc theo đường sắt sao?"
Lục Tiểu Lan lắc đầu:
"Tàu hỏa lúc đó đã đi lệch hướng, đoạn đường sắt kia lúc ấy đã đến phần cuối, tôi không thể bay về dọc theo đường sắt đó được."
Lục Đông Tuấn cảm thấy việc này còn kì lạ hơn:
"Nếu không phải là dọc theo đường sắt bay trở về, thì làm sao mà cháu vượt qua được đường biên giới?"
Dưới tình huống không có phương pháp đặc biệt để giải quyết thì không thể nào vượt qua đường biên giới.
Lục Tiểu Lan lắc đầu nói:
"Tôi không biết, tôi thật sự không biết."
Lục Đông Tuấn hoài nghi Lục Tiểu Lan không nói hết sự thật.
"Tiểu Lan, cháu nói thật cho nhị thúc biết, Huyền Sinh Hồng Liên đi đâu rồi?"
“Ở trong tay Lý Bạn Phong."
"Vì sao lại ở trong tay hắn?"
Lục Tiểu Lan kể lại mọi chuyện một lần nữa:
"Một ngày trước khi rời khỏi trường học, Hà Gia Khánh mượn dây chuyền của tôi, dây chuyền của tôi cũng là một loại pháp bảo, nó có thể biến thành một lớp da giả, mà lớp da giả này có thể mô phỏng theo tướng mạo và giọng nói của người khác.
Hà Gia Khánh dựa vào dây chuyền của tôi, giả mạo thành Lý Bạn Phong, lấy Huyền Sinh Hồng Liên trong siêu thị của trường học, sau khi hắn mượn dây chuyền, tôi vẫn luôn âm thầm đi theo hắn, việc này là tôi tận mắt nhìn thấy.
Tủ chứa đồ ở siêu thị của trường học vô cùng đặc biệt, trong ngăn tủ có pháp bảo, pháp bảo rất cao cấp là đằng khác, tủ chứa đồ đó không thể bị phá hỏng bằng vũ lực được, rốt cuộc là pháp bảo gì, là ai để lại, tôi cũng không rõ.
Chiêu này của Hà Gia Khánh rất cao minh, chỉ có hắn biết Huyền Sinh Hồng Liên giấu ở trong siêu thị của trường học, chỉ có mặt của Lý Bạn Phong mới có thể mở được ngăn tủ của siêu thị."
Nói cách khác, không có sự đồng ý của hai người Hà Gia Khánh và Lý Bạn Phong, không ai có thể mở được tủ chứa đồ, trừ phi có được dây chuyền của Lục Tiểu Lan.
Chuyện này, Lục Đông Tuấn tin rằng Lục Tiểu Lan nói thật, bởi vì Lục Tiểu Lan quả thực có món pháp bảo này, Lục Đông Tuấn đã từng tự mình thử qua, ông ta có thể biến thành bộ dạng của Lục Đông Lương, chỉ cần da giả không bị xé rách, gần như không thể nhìn ra bất cứ sơ hở nào.
Lục Đông Tuấn nói:
"Vậy vì sao cháu không trực tiếp sử dụng dây chuyền, đi thẳng đến tủ chứa đồ cầm Huyền Sinh Hồng Liên về?"
Lục Tiểu Lan tiếp lời:
"Tôi đã từng nghĩ tới, nhưng Hà Gia Khánh không chịu trả dây chuyền cho tôi, còn nói đã làm mất rồi, lúc tôi đang đánh lén Hà Gia Khánh, khi vừa lấy lại được dây chuyền, cũng đúng lúc Lý Bạn Phong gọi điện tới, mãi đến lúc Hà Gia Khánh đẩy bay tôi, điện thoại của Lý Bạn Phong vẫn chưa cúp máy.
Lúc ấy tôi bị dọa sợ, dưới tình thế cấp bách, tôi dùng điện thoại của Hà Gia Khánh, muốn đeo Thuận Phong Nhĩ, nhưng không ngờ chiếc Thuận Phong Nhĩ này lại gắn trên điện thoại của Lý Bạn Phong.
Tôi mượn điện thoại của hắn nghe được chút động tĩnh, mới biết được rằng Hà Gia Khánh nhập viện, Hà Hải Sinh cũng đi cùng, người của Cục Ám Tinh đã tìm được Lý Bạn Phong.
Tôi biết tinh thần của Lý Bạn Phong không được bình thường, cũng biết Lý Bạn Phong và Hà Gia Khánh có giao tình rất sâu đậm, tôi lợi dụng điểm này lừa Lý Bạn Phong đến Dược Vương Câu.
Tôi để hắn mang Huyền Sinh Hồng Liên đến, sau đó đổi tôi khỏi tay trạch linh mà ra ngoài, nhưng tôi không biết hắn dùng phương pháp gì, vậy mà có thể thoát ra khỏi nhà cũ của Hà gia, hắn hẳn là một tu giả, mà cấp bậc cũng không thấp, Huyền Sinh Hồng Liên còn nằm trong tay hắn, tôi không biết hắn đã đi đến chỗ nào, nhưng hắn không có giấy thông hành, chắc chắn không thoát khỏi Dược Vương Câu."
Nghe Lục Tiểu Lan giải thích xong, vẻ mặt Lục Đông Tuấn đông cứng lại.
Ông ta vẫn không quá tin tưởng Lục Tiểu Lan.
“Tức là trường của cháu có một tủ chứa đồ, bên trong chứa đựng pháp bảo, nhưng lại không có cách nào mở ra?”
Lục Tiểu Lan gật đầu:
“Siêu thị đó không phải là một nơi bình thường!”
"Lý Bạn Phong này rốt cuộc là ai? Sai dịch của Cục Ám Tinh? Hay là đệ tử của một bang môn nào đó?"
Lục Tiểu Lan lắc đầu nói:
"Hắn chẳng phải là ai cả, hắn chỉ là một tên tạp toái không cha không mẹ mà thôi!"
Nói đến hai chữ tạp toái, Lục Tiểu Lan hung hăng nghiến răng.
Lục Đông Tuấn cau mày nói:
"Ta không hiểu lắm, Lý Bạn Phong không phải người của Cục Ám Tinh, cũng không phải người trong bang môn, hắn đi đâu để lấy được giấy thông hành?
Không có giấy thông hành, làm sao mua được vé tàu, làm sao lên tàu được? Làm sao tới được Dược Vương Câu? Ngàn vạn lần đừng nói rằng vé tàu này là cháu mua được, cháu bị nhốt ở trong nhà, không liên lạc được cho ai, làm sao có thể mua vé tàu cho Lý Bạn Phong được?"
Liên tiếp nghe tới những vấn đề này, Trác Dụ Linh cũng rất lo lắng, chuyện vé tàu nếu nói không rõ ràng thì chẳng ai có thể tin tưởng Lục Tiểu Lan cả.
Lục Tiểu Lan giải thích:
"Vé tàu là Hà Gia Khánh sớm đã chuẩn bị sẵn, tại sao hắn lại phải mua vé tàu cho Lý Bạn Phong, tại sao phải vào đúng ngày đó, nguyên nhân sâu xa trong đó tôi cũng không biết, trong lúc tôi sử dụng điện thoại di động của hắn đã thấy được thông tin về vé tàu, lúc này tôi mới lừa được Lý Bạn Phong lên tàu hỏa, đến Dược Vương Câu."
Lục Đông Tuấn nghe xong thì thẳng thừng lắc đầu.
Nhìn thái độ của Lục Tiểu Lan, hẳn là cô đang nói thật.
Nhưng những lời này nghe quá hoang đường so với thực tế.
Hà Gia Khánh sớm đã mua vé tàu cho Lý Bạn Phong?
Y muốn Lý Bạn Phong đến Dược Vương Câu làm cái gì?
Y đoán được sẽ có sự cố xảy ra với mình sao?
Lục Tiểu Lan tuyệt vọng nhìn Lục Đông Tuấn:
"Nhị thúc, ông không tin tôi sao?"
"Tiểu Lan, ta sẽ chuyển những lời cháu vừa nói cho cha cháu, về phần cha cháu có tin hay không, ta cũng không dám bảo đảm, nhưng trước tiên cháu hãy nghỉ ngơi thật tốt đi."
Nói xong, Lục Đông Tuấn đứng dậy rời khỏi phòng giam.
Trác Dụ Linh nhìn Tiểu Lan, khẽ thở dài:
"Tiểu Lan, đừng sợ, cha con chắc chắn sẽ không để con chịu oan, con cứ ngủ trước đi, ngày mai mẹ lại đến thăm con."
Trác Dụ Linh cũng rời đi, trên người Lục Tiểu Lan vẫn còn hơi ấm từ chiếc áo Trác Dụ Linh khoác cho cô.
Cô sờ quần áo trên người, bên tai lại nghe thấy giọng nói của mẹ:
"Tiểu Lan, đừng sợ."
Đây không phải ảo giác, cũng không phải tưởng tượng, Lục Tiểu Lan thật sự nghe được giọng nói của Trác Dụ Linh.
Trên bộ quần áo này có móc câu, là Thuận Phong Nhĩ.
Lục Tiểu Lan nắm lấy quần áo, cẩn thận lắng nghe, rất nhanh lại nghe được tiếng của mẹ:
"Cha con muốn Hồng Liên, chỉ cần chưa tìm được Hồng Liên, cha con chắc chắn sẽ không động tới con, ông ta cũng không biết Hồng Liên có còn trên người con hay không.
Chỉ cần mẹ đi trước một bước, giết Lý Bạn Phong, cha con cũng đừng nghĩ tới việc tìm được Hồng Liên nữa, mẹ nhất định có thể nghĩ ra cách cứu con ra ngoài."
Vị thám tử Da Boyens đến Nội Câu, đi dọc theo một đoạn đường Bài Phường, bước vào tiệm tạp hoá Phùng Ký.
Chưởng quỹ Phùng tươi cười niềm nở chào đón:
"Ngài muốn mua chút gì không?"
Da Boyens hạ giọng nói:
"Tôi muốn mua một ít đan dược ở chỗ này của ông."
Lông mày chưởng quỹ Phùng dựng ngược lên:
"Ngài đến nhầm chỗ rồi, nơi này của tôi là tiệm tạp hóa."
Chưởng quỹ Phùng không phải không bán đan dược, nhưng lão sẽ không dễ dàng bán cho khách lạ.
Da Boyens cười một tiếng:
“Trương Lục Ca của Tam Anh Môn giới thiệu tôi tới đây, ông ta nói đan dược ở chỗ các ông có chất lượng coi như cũng không tệ."
Trương Lục Trạch là bạn bè của chưởng quỹ Phùng, đúng là ông ta cũng đã từng ghé qua tiệm tạp hóa Phùng Ký mua đan dược.
Có tầng quan hệ này rồi, vậy thì chưởng quỹ Phùng cũng không còn gì phải hoài nghi, lão giao việc buôn bán trước tiệm cho Xuân Sinh, sau đó đưa Da Boyens vào buồng trong.
Pha trà mời nước một hồi, chưởng quỹ Phùng hỏi:
"Không biết ngài muốn loại đan dược nào?"
"Xà Ban Đan."
"Ngài muốn bao nhiêu?"
"Có thể để tôi xem qua chất lượng trước được không?"
Chưởng quỹ Phùng lấy một viên Xà Ban Đan ra, Da Boyens nhìn qua một chút, gật đầu nói:
"Chất lượng thượng hạng, ông ra giá đi."
"Một vạn năm một viên."
Chưởng quỹ Phùng không phải lần đầu bán Xà Ban Đan, giá bình thường lão bán là một vạn hai, nhưng bởi vì đối phương là khách lạ, cho nên lão muốn thêm ba ngàn, xem đối phương trả giá như thế nào.
Da Boyens không mặc cả:
"Tuy nói hơi đắt một chút, nhưng chất lượng đan dược quả là rất tốt, tôi mua."
"Ngài muốn bao nhiêu?"
"Hai mươi viên."
Hai mươi viên đan dược là ba mươi vạn, vậy là buôn bán lớn rồi.
Chưởng quỹ Phùng nhìn đối phương đầy thâm ý, mua bán lớn như vậy, lão sẽ không chấp nhận ký sổ.
Da Boyens móc một tờ chi phiếu từ trong ngực ra, viết lên:
"Để người giúp việc của ông đến ngân hàng đổi tiền đi, tiền về, tôi sẽ lấy đan dược."
"Sảng khoái!"
Chưởng quỹ Phùng đưa chi phiếu cho Xuân Sinh, không đến nửa giờ, Xuân Sinh mang theo ba mươi vạn tiền giấy Hoàn Quốc quay lại.
Một tay tiền, một tay hàng, chưởng quỹ Phùng tìm một cái hộp gỗ, cẩn thận để đan dược vào trong, giao cho Da Boyens.
Da Boyens rất hài lòng, lại hỏi:
"Tôi còn có một người bạn muốn mua ít Huyền Sí Đan, không biết nơi này của ông còn hàng không?"
Chưởng quỹ Phùng gật đầu nói:
"Huyền Sí Đan cũng có, người bạn kia của ngài muốn bao nhiêu?"
Da Boyens giơ hai ngón tay:
"Cũng là hai mươi viên."
Lông mày chưởng quỹ Phùng cau lại:
"Hai mươi viên? Ngài có thể nghĩ lại, một viên Huyền Sí Đan, giá chào hàng là hai mươi lăm vạn."
Với giá tiền này, chào hàng cũng hơi cao, chưởng quỹ Phùng vẫn đang thăm dò thái độ của đối phương.
Da Boyens cười nói:
"Chỉ cần chất lượng tốt, tôi sẽ không mặc cả."
Chưởng quỹ Phùng gật đầu nói:
"Sảng khoái, bên trong cửa hàng không có sẵn nhiều hàng như vậy, tôi có thể giúp ngài hỏi một chút."
"Được thôi, hai ngày nữa tôi lại đến, lúc đó chỉ chờ tin tốt của ông."
Da Boyens rời khỏi tiệm tạp hóa, vừa đi được hai bước, y gặp một người phương tây bên đường.
Có thể do nhìn Da Boyens ăn mặc hơi giống quý ông, người phương tây chủ động tiến lên chào hỏi:
"Vị tiên sinh này, đây là lần đầu tiên tôi đến Dược Vương Câu, tôi muốn mua một ít dược phẩm, anh biết chỗ nào bán không?"
Da Boyens đánh giá người phương tây một lượt từ trên xuống dưới, cười nói:
"Dược Vương Câu khắp nơi đều có tiệm thuốc, anh muốn mua thuốc chữa bệnh gì?"
Người phương tây vén tay áo lên, trên cánh tay chi chít những đốm bệnh sởi lớn:
"Tôi bị mọc những mụn nước kỳ quái này, cũng không biết thuốc nào có tác dụng nữa."
Da Boyens nhíu mày, lui lại hai bước, chỉ vào phía cuối đường Bài Phường:
"Tiệm thuốc An Đức Đường có một vị đại phu cực kì giỏi ở đó, anh tìm ông ta xem thử một chút đi."
"Vô cùng cảm ơn."
Người phương tây ngả mũ hành lễ.
"Không cần khách khí."
Da Boyens ngả mũ đáp lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận