Phổ la chi chủ

Chương 382: Định Quân Sơn

Trong tiểu viện trên núi, Diêu lão đang mài đao.
Ông nhận được tin của Khâu Chí Hằng, mười ba tên tang tu đều đã chết.
Sinh mạng của mười ba tên tang tu sẽ khiến cho Tang Môn Trận đạt đến đỉnh điểm, giáng tai họa khủng khiếp xuống Dược Vương Câu.
Tai họa bắt đầu từ đâu?
Không cần phải hỏi, chắc chắn là bắt đầu từ chỗ Địa Đầu Thần là ông đây.
Tang Môn Tinh sẽ dẫn tai kiếp của trận pháp đến chỗ ông trước.
Lão ta còn dẫn theo cả đám vong hồn của đám tang tu kia đến chỗ ông.
Trong nhà ông, bình thường Tang Môn Tinh không dám ra tay trực diện.
Tập trung hết xui xẻo vào nhà ông, xem ra bây giờ lão ta đã dám ra tay rồi. "Lão cẩu, ngươi đến đây!"
Diêu lão thử độ sắc bén của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao. Ông định bắt sống Tang Môn Tinh, ép hỏi cách phá giải trận pháp mà lão đã bày ra. Dù phải đánh đổi cái mạng già này, ông cũng phải phá giải Tang Môn Trận! Chỉ cần ông còn sống, không ai có thể động đến Dược Vương Câu! Diêu lão uống rượu no say, ngồi chờ Tang Môn Tinh đến. Rầm! Bên tường có chất đống cả trăm vò rượu, một vò rượu trên cùng bất ngờ trượt xuống. Diêu lão vung đao lên, vò rượu lại bay về chỗ cũ. Số rượu này chính là chiến lực của Diêu lão, chất đống ở chân tường không biết bao nhiêu năm tháng, vậy mà lúc này lại xảy ra chuyện. Xui xẻo! Tang Môn Tinh đã đến rồi. Một phần mùi rượu chống lại một phần xui xẻo. Diêu lão định dùng mùi rượu để áp chế vận xui, thế nhưng Tang Môn Trận quá mạnh, mùi rượu và vận xui chênh lệch quá lớn. Từng trận âm phong nổi lên, năm ngọn lửa xanh lục bay vào trong sân, lao thẳng về phía ông. Đó là vong hồn của đám tang tu, đến để thăm dò trước, mục đích là phá hỏng cơ quan và cạm bẫy trong sân. Diêu lão dùng đao hất một vò rượu lên không trung, rượu trong vò đổ xuống, đám vong hồn kêu gào thảm thiết, sau đó biến thành khói bụi. "Đồ con rùa!"
Diêu lão mắng một câu:
"Lão phu đợi ngươi nửa ngày, ngươi lại lấy đám tôm tép này ra đối phó ta sao?"
Lời còn chưa dứt, hàng trăm vong hồn đã lao vào trong sân, không ra tay mà chỉ lượn lờ xung quanh ông. Đều là tang tu sao? Sao lại có nhiều tang tu như vậy? Không phải tất cả đều là tang tu, trong đó còn có cả vong hồn của những người bị tang tu làm phiền đến chết, đây là thứ mà Tang Môn Tinh đã bỏ ra mấy chục năm để thu thập, trong tay lão ta, những vong hồn này chính là vũ khí chứa đầy xui xẻo. Diêu lão lại vung đao, hàng trăm vò rượu bên tường bay lên không trung, rượu trong vò hắt xuống như mưa. Lẽ ra mưa rượu có thể tiêu diệt toàn bộ đám vong hồn này. Nhưng thật trùng hợp, một trận cuồng phong thổi qua, thổi lệch miệng vò, mưa rượu bị thổi lệch hướng, hơn nữa tốc độ đổ xuống cũng nhanh hơn, trong chớp mắt đã hết sạch. Đây chính là uy lực của Tang Môn Trận. Mưa rượu bị cuồng phong thổi tan, đám vong hồn vẫn đang lượn lờ xung quanh, Diêu lão chạm vào chuôi đao, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao bay ra, chuôi đao dài ra hơn mười trượng, xiên qua mấy chục vong hồn, lưỡi đao xoay tròn, đám vong hồn lập tức hóa thành tro bụi. Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao bay ngược trở lại vào tay ông, những vong hồn còn lại sợ hãi, không dám đến gần, Diêu lão ngáp một cái nói:
"Lão cẩu, nhanh nhanh cho lão phu đi ngủ!"
Tổn thất nhiều vong hồn như vậy mà vẫn chưa thấy Tang Môn Tinh xuất hiện, chẳng lẽ lão ta không đổi được gì sao? Đám vong hồn kia hóa thành tro bụi, nhưng tro bụi lại không bay đi mà lượn lờ trên đỉnh đầu Diêu lão. Tro bụi lặng lẽ tụ tập lại một chỗ, Diêu lão dường như không hề hay biết. Đây chính là vận xui cực lớn, nếu như trúng phải thứ này, Diêu lão sẽ không thể tránh khỏi đòn tấn công tiếp theo, bởi vì dù có né tránh kiểu gì thì cũng sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Đám tro bụi nhanh chóng rơi xuống, Diêu lão vẫn không hề phòng bị. Thấy đám tro bụi sắp rơi trúng đầu, Diêu lão đột nhiên rút một cây cung sau lưng ra. Cùng lúc đó, bốn lá hạo kỳ bay lên, tung bay phấp phới, xua tan đám tro bụi trên đầu. Tên đặt trên dây cung, Diêu lão kéo căng cung, đột nhiên xoay người lại, bắn một mũi tên về phía sau. Cẩu tặc, ta đoán được ngươi muốn ra tay rồi! Diêu lão biết trên đầu có vận xui đang đến gần, nếu như ông tránh né, nhất định sẽ trúng phải đòn đánh lén của Tang Môn Tinh. Nếu như không tránh, trúng phải thứ vận xui này, ông sẽ bị thương rất nặng. Chính vì đoán được chiến thuật của đối phương nên Diêu lão mới tính toán được vị trí của lão ta. Mũi tên xé gió bay đi, đáng tiếc lại không trúng mục tiêu. Không trúng cũng là chuyện bình thường, cung tên dù tốt đến đâu cũng chỉ có xác suất trúng mà thôi, dưới vận xui dày đặc như vậy, căn bản không có chuyện một mũi tên bắn trúng. Diêu lão lại bắn thêm một mũi tên, vẫn không trúng. Dựa vào kinh nghiệm của mình, Diêu lão đổi hướng khác, liên tiếp bắn ra năm mũi tên, cuối cùng cũng có một mũi tên dừng lại giữa không trung. Trúng rồi! Diêu lão phun một ngọn lửa về phía mũi tên, trong tiếng kêu thảm thiết, một bóng người hiện ra. Tang Môn Tinh hiện thân! Bốn lá hạo kỳ bay tới, bao vây tứ phía, đóng đinh bóng người kia trên mặt đất. "Cẩu tặc, nhận lấy cái chết!"
Diêu lão cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lên, một đao chém rơi đầu Tang Môn Tinh. Để đề phòng Tang Môn Tinh sống lại, Diêu lão lấy bầu rượu ra, đổ nửa bầu rượu lên cổ lão ta. Khói đen bốc lên, xác nhận đối phương đã chết hẳn, Diêu lão thở phào nhẹ nhõm. Tang Môn Tinh chết rồi nhưng lại rất phiền phức, bây giờ phải phá giải Tang Môn Trận thế nào đây? Diêu lão định uống một ngụm rượu để bình ổn tâm trạng, bất ngờ những thi thể trên mặt đất lại hóa thành một đám khói bụi, bay vào mặt ông. Vận xui ập đến! Là do thi thể của Tang Môn Tinh phát nổ sao? Không đúng, đây không phải là Tang Môn Tinh, thứ bị đóng đinh trên mặt đất lúc nãy là vong hồn của tang tu. Tại sao ta lại nhìn lầm? Tang Môn Tinh và vong hồn, tại sao ta lại không phân biệt được? Mộng cảnh! Diêu lão bị kéo vào trong mộng cảnh. Tất cả mọi cảm nhận và phán đoán của ông đều bị mộng cảnh bóp méo. Bắt đầu từ lúc nào vậy? Diêu lão biết Tang Môn Tinh có thủ đoạn của mộng tu, lúc trước ông cũng đã đề phòng rồi. Tinh thần của ông luôn trong trạng thái tập trung cao độ, lẽ ra không thể nào rơi vào mộng cảnh được. Chẳng lẽ lúc nãy ta đã thất thần sao? Dưới tình huống bị vận xui đeo bám, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nghĩ nhiều cũng vô ích, Diêu lão phun một ngọn lửa vào lòng bàn tay, trong lúc bị bỏng, Diêu lão đã tỉnh táo lại. Trước mắt không còn thấy vong hồn, cũng không thấy Tang Môn Tinh, dưới chân dường như đang giẫm phải thứ gì đó. Hình như là bã rượu. Không ổn, đây là bẫy! Diêu lão đã giẫm trúng cạm bẫy do chính mình sắp đặt. Ngôi nhà trong mơ và ngôi nhà bên ngoài có chút khác biệt, khi Diêu lão đuổi theo Tang Môn Tinh trong mơ, bước chân đã bị lệch hướng, vô tình đi đến chỗ cạm bẫy. Chiếc lọ đựng thuốc treo trên mái nhà rơi xuống, vỡ tan, thuốc bột rơi đầy người Diêu lão. Đúng là xui xẻo đến cùng cực. Đây là độc dược mà ông đã dày công điều chế, vậy mà lúc này lại rơi hết lên người ông. Độc dược nhanh chóng thấm vào da, cơ thể Diêu lão cứng đờ, mùi rượu trên người cũng nhanh chóng biến mất. Mùi rượu trên người là lớp bảo vệ quan trọng giúp ông chống lại vận xui, Diêu lão vội vàng cầm bầu rượu lên, định dùng rượu để rửa sạch độc dược. Không biết là do tay ra mồ hôi hay là do có rượu, bầu rượu trượt khỏi tay ông, rơi xuống đất. Diêu lão cúi người nhặt bầu rượu, hai vong hồn từ phía sau lao tới. Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao nhận được ý niệm của Diêu lão, tự động bay ra sau lưng, đỡ đòn. Thật không may, độc dược lại phát tác vào lúc này, Diêu lão đau đớn, ý niệm dao động, mất khống chế Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, nó đâm thẳng về phía sau lưng ông. Nhát đao này rất mạnh và chuẩn xác, đâm thẳng vào ngực Diêu lão. Diêu lão rút Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ra, loạng choạng suýt ngã, lại giẫm trúng phải cơ quan khác, một vò rượu rơi xuống, đổ hết lên người ông. Vò rượu mạnh này có thể rửa sạch độc dược không? Không thể. Trong sân có rất nhiều rượu có thể rửa sạch độc dược, chỉ có vò rượu này là không thể, bởi vì nó là thứ mà Diêu lão dùng để tăng thêm độc tính. Cơ thể trúng độc, da Diêu lão bắt đầu lở loét, máu thịt lẫn lộn, ông đứng im tại chỗ, rất khó cử động. Đám vong hồn cầm vũ khí lao đến vây công, bốn lá hạo kỳ vây quanh bốn phía cố gắng hết sức để bảo vệ ông, mùi rượu trên người sắp biến mất hết, đến lá cờ ông cũng không điều khiển được nữa. Diêu lão nghe thấy giọng nói của Tang Môn Tinh:
"Nhìn ngươi bây giờ xem, ngươi tự coi mình là thứ gì?"
Tang Ngôn Tang Ngữ! Tang Môn Tinh bất ngờ hiện thân, đi xuyên qua lá cờ, xách Diêu lão đang yếu ớt lên, giống như đang chơi đùa, sau đó ném cho một Tang Môn Tinh khác. Sao lại có thêm một Tang Môn Tinh nữa? Tang Môn Tinh xách Diêu lão, cười nói:
"Chỉ là lão già rượu chè như ngươi cũng xứng làm Địa Đầu Thần? Muốn giết ngươi, ta còn chẳng cần tự mình động thủ, tùy tiện gọi vài con cô hồn dã quỷ là có thể lấy mạng ngươi rồi."
Dưới ảnh hưởng của Tang Ngôn Tang Ngữ, Diêu lão hoàn toàn không còn chiến ý. Ba vong hồn nâng Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lên, đâm thẳng vào ngực Diêu lão. Tang Môn Tinh nói:
"Ngươi là kẻ sĩ diện đúng không? Nếu còn muốn giữ thể diện thì mau mau tự sát đi. Ta đây là vì muốn tốt cho ngươi, Địa Đầu Thần mà chết trong tay cô hồn dã quỷ, chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?"
Chết thì dễ rồi. Nhưng Dược Vương Câu thì sao? Tang Môn Tinh đã nghĩ xong hộ Diêu lão:
"Người sống ở Dược Vương Câu, ta sẽ giữ lại một nửa, nửa còn lại sẽ cho ngươi chôn cùng. Ngươi còn chờ gì nữa, không nỡ chết ư? Sống đến từng tuổi này rồi mà không biết xấu hổ hay sao!"
Giết một nửa? Tên khốn kiếp, ngươi thử xem! Diêu lão đột nhiên giật lại Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, chém về phía Tang Môn Tinh. Đại đao vung giữa không trung, đúng lúc này, Diêu lão bỗng ù tai, nhát chém chệch hướng, không chém trúng Tang Môn Tinh, lại bị một phân thân khác của lão đá ngã xuống đất. Một phần rượu, có thể chống lại một phần xui xẻo. Uống ngụm rượu, uống ngụm rượu là có thể tỉnh táo lại! Góc tường còn mấy vò rượu, Diêu lão cố gượng bò dậy, muốn gọi vò rượu ở góc tường tới. Gió ập đến, mùi rượu trên người hoàn toàn tiêu tan, kỹ pháp mất hiệu lực. Diêu lão lao về phía vò rượu ở góc tường, Tang Môn Tinh lại xuất hiện, giáng một cước vào ngực Diêu lão, đá ông văng ra xa hơn một trượng. Diêu lão còn chưa kịp bò dậy, bên cạnh lại xuất hiện một Tang Môn Tinh khác, lão biến vận xui thành trường kiếm, đâm thẳng về phía lưng Diêu lão. Diêu lão vất vả lắm mới né được, một Tang Môn Tinh khác lại biến vận xui thành búa sắt, nện thẳng vào mặt ông. Cú nện này khiến xương đầu Diêu lão nứt toác, vận xui tràn vào, tầm nhìn của ông tối sầm, chỉ còn nhìn thấy lờ mờ. Sao lại có nhiều Tang Môn Tinh như vậy? Mộng cảnh? Diêu lão chắc chắn mình không hề mơ. Đây hẳn là phân thân. Sao phân thân của Tang Môn Tinh lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ đây là kỹ pháp mà nội châu đã truyền cho lão? Diêu lão cố gượng bò dậy, còn chưa đứng vững, mấy tên Tang Môn Tinh đã dẫn theo một đám vong hồn lao tới vây công. Rượu, uống ngụm rượu là có thể đánh lại lão ta. Vất vả chống đỡ được mấy chiêu, Diêu lão cũng chụp được một vò rượu, nhưng chưa kịp uống thì phân thân của Tang Môn Tinh đã dùng búa sắt đập nát vò rượu, còn Diêu lão thì bị một búa đập vào tường. Tường sập, Diêu lão bò dậy từ đống gạch vụn, dựa vào mép giường đứng đó. Đầu giường đặt máy hát mà Lý Bạn Phong đưa tới. Ông biết chiếc máy hát này dùng để làm gì, cũng biết đĩa hát này từ đâu mà có. Nghe thử xem sao? Không dám nghe. Năm đó có lỗi với nàng ấy, hôm nay càng không mặt mũi nào gặp nàng ấy. Trận này đánh thật thảm hại, đến giờ Diêu lão còn chưa thấy được chân thân của Tang Môn Tinh đâu. Tang Môn Tinh nói đúng, cái mặt mo già này của ta coi như vứt đi rồi. Diêu lão nhìn thấy vò rượu trong phòng, đây là cơ hội cuối cùng, cũng là cách duy nhất có thể dùng được lúc này. Nhưng trong lòng ông hiểu rõ, với tình thế hiện tại, nếu ông xông thẳng đến vò rượu, có thể một giọt cũng không chạm vào được. Không chạm vào được cũng phải thử xem sao. Diêu lão vừa đi về phía vò rượu được một bước thì đầu gối bỗng nhũn ra, cả người ông ngã khuỵu xuống đất. Diêu lão chống hai tay xuống đất, bò về phía vò rượu. Hai vong hồn lao tới, giẫm lên người Diêu lão, Diêu lão cố hết sức vùng dậy, hất văng hai vong hồn, một vong hồn loạng choạng đụng vào máy hát ở đầu giường. Với vận xui như hiện tại, máy hát chắc chắn sẽ bị hỏng. Nhưng vong hồn không đập hỏng máy hát mà lại chạm vào công tắc. Xẹt xẹt xẹt! Máy hát phát ra vài tiếng động lạ. Trong phòng, đám vong hồn tang tu đều bất động. Tim Diêu lão đập thình thịch, ông không biết mình sẽ nghe thấy gì. Ông không biết vị nguyên soái kia sẽ nói gì với mình. Tùng tùng tùng cheng cheng! Tiếng chiêng trống vang lên. Đám phân thân của Tang Môn Tinh bị tiếng trống dọa cho kinh hồn bạt vía. Chẳng lẽ chiếc máy hát này là pháp bảo? Tang Môn Tinh vội vàng điều khiển phân thân, định phá hủy máy hát, nhưng khi giọng hát vang lên, hồn phách của Tang Môn Tinh bất ổn, ngay cả chân thân cũng bị đẩy lui vài trượng. "Lá thư này đến thật đúng lúc, Trời giúp Hoàng Trung lập đại công, Đứng trước cửa doanh truyền hiệu lệnh, Ba quân tướng sĩ nghe rõ đây!"
Là Định Quân Sơn! Diêu lão trợn tròn mắt. Là nguyên soái! Là nàng ấy! Năm đó xuất chinh, nàng đã hát "Định Quân Sơn" cho tướng sĩ nghe. Nàng vẫn còn nhớ tới lão già này! Hai phân thân của Tang Môn Tinh lại xông về phía máy hát. Chân thân của lão phục sẵn bên cạnh vò rượu. Theo phán đoán của Tang Môn Tinh, Diêu lão sẽ liều mạng xông đến vò rượu, đến lúc đó lão sẽ phá hủy máy hát, sau đó dùng chân thân đối phó với Diêu lão, như vậy là nắm chắc phần thắng. Nhưng không ngờ Diêu lão không lao về phía vò rượu mà liều mạng bảo vệ máy hát. Trong lòng Tang Môn Tinh hoảng hốt: Lão già này là tửu tu, thứ cần nhất lúc này là rượu, chẳng lẽ cái máy hát này còn quan trọng hơn cả rượu? Vậy thì càng không thể giữ lại. Tang Môn Tinh điều thêm năm phân thân vây đánh Diêu lão. Trong lúc giằng co, Diêu lão bị phân thân hất ngã xuống đất, đụng vào cái bàn phía sau. Cái bàn đè lên tủ, cái tủ đổ xuống, đập ngay vào vò rượu. Chuyện vận mệnh đúng là không thể nói trước được. Theo lý mà nói, đây là vận xui tột cùng. Nhưng không ngờ Diêu lão ngã, vò rượu vỡ, rượu trong vò vừa vặn đổ hết lên người Diêu lão. Tang Môn Tinh hoảng hốt, cảm thấy tình hình có vẻ không ổn. Chẳng lẽ lão già này gặp may rồi? Dưới uy lực kinh khủng khiếp của Tang Môn Trận, sao ông ta có thể gặp may được?
Hộc, hộc! Trong Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong nằm trên mặt đất, thở hổn hển. Hộc, hộc! Tùy Thân Cư cũng thở hổn hển theo Lý Bạn Phong. Lý Bạn Phong xoa thắt lưng:
"Một chân trong cửa, một chân ngoài cửa, đào đất như vậy, mệt chết đi được."
Vách tường rung lên, Lý Bạn Phong nghe thấy tiếng Tùy Thân Cư:
"Bốn đường ray, chạy tới chạy lui, ngươi tưởng ta không mệt hay sao?"
Nhìn đất bùn dính máu trong bao tải, Lý Bạn Phong bỗng cười ha hả:
"Ha ha ha!"
Tiếng còi tàu vang lên, dường như Tùy Thân Cư cũng đang cười ha hả theo Lý Bạn Phong. Tùng tùng tùng tùng! Giọng nương tử liên tục hô hào, tiếng trống vang dội không ngớt. Tang Môn Trận, phá rồi!
Ầm ầm! Ầm ầm! Trong sân nhà Diêu lão, vận xui tiêu tan theo tiếng trống trận. Máy hát vẫn đang phát bài "Định Quân Sơn". Tiếng trống vang dội khiến Tang Môn Tinh kinh hãi. Mỗi câu hát đều khiến đám vong hồn khiếp sợ, co rúm người lại. "Hồi trống đầu, dọn cơm trận!"
Rượu chảy lênh láng trên đất biến mất không còn một giọt, bị Diêu lão uống cạn cả bùn đất. "Hồi trống hai, siết chiến bào!"
Diêu lão đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, bốn lá hạo kỳ sau lưng bay phần phật, được cắm lại chỗ cũ. "Hồi trống ba, đao rời vỏ!"
Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trở lại trong tay Diêu lão. "Hồi trống bốn, quân xung phong!"
Tang Môn Tinh triệu hồi vong hồn đến ngăn cản Diêu lão, nhưng dưới tiếng hát của máy hát, đám vong hồn đã mất hết khả năng hành động. Diêu lão vung đại đao, lưỡi đao lướt qua, rượu bốc hơi nghi ngút, lan tỏa khắp nơi. Hơn trăm vong hồn trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Không biết là do chân bị thương hay là do uống say, Diêu lão loạng choạng bước về phía Tang Môn Tinh, ánh đao lóe lên, tiếng gió vừa thoảng, Tang Môn Tinh bị chém làm đôi. Đây là phân thân. Chân thân ở đâu? Diêu lão nhìn không rõ. "Không thấy rõ thì đã sao, chém hết là được!"
Diêu lão cười lớn, hơi rượu lập tức bao phủ khắp sân, mùi rượu cay nồng khiến Tang Môn Tinh không thể mở mắt. Ánh đao loang loáng, hơn mười phân thân biến thành những mảnh thi thể không nguyên vẹn. Tang Môn Trận bị phá giải, vận xui dần bị hơi rượu lấn át, Tang Môn Tinh thấy tình hình không ổn, vội vàng điều khiển một phân thân bay ra khỏi sân. Diêu lão ném Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ra, đại đao bay vụt đi truy đuổi phân thân. Chân thân Tang Môn Tinh nhân cơ hội định bỏ chạy, lúc di chuyển, lão tạo ra một luồng gió nhẹ, hơi rượu cũng chuyển động theo. Lá cờ sau lưng lay động trong hơi rượu, Diêu lão phán đoán được vị trí của Tang Môn Tinh. "Cẩu tặc, chạy đâu cho thoát!"
Diêu lão lập tức vươn tay chộp lấy đầu Tang Môn Tinh. Bị tóm gọn lấy đầu, muốn chạy thoát là điều không thể! Tang Môn Tinh biến vận xui thành đoản đao, đâm chém loạn xạ vào tay Diêu lão. Dường như Diêu lão không biết đau, ông túm chặt đầu Tang Môn Tinh, lao về phía trước. Tang Môn Tinh điều khiển tất cả phân thân còn lại vây công Diêu lão. Bốn lá cờ sau lưng Diêu lão bay phần phật, giúp ông chống đỡ. Chống đỡ được thì chống đỡ, không chống đỡ được thì chịu đòn! Diêu lão không quan tâm bản thân trúng bao nhiêu nhát dao, ông túm chặt đầu Tang Môn Tinh, cứ vậy lao về phía trước. Tang Môn Tinh kéo Diêu lão vào mộng cảnh. Bước chân của Diêu lão bị mộng cảnh vặn xoắn, nhưng ông vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Hiện tại ông đang mơ hay là tỉnh? Tang Môn Tinh không phân biệt được, bản thân Diêu lão cũng chẳng buồn phân biệt. Tỉnh thì đã sao? Mơ thì đã sao? Cứ xông lên là được! Giết chết phân thân, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao bay trở về, nằm chờ sẵn trong sân. "Xông pha trận mạc đều có thưởng, kẻ nào chùn bước ăn một đao! Tướng sĩ chúng ta cùng về doanh!"
Lão tướng quân quát lớn một tiếng, xách đầu Tang Môn Tinh, đâm thẳng vào lưỡi đao! Dược Vương Câu, vận xui tiêu tán! Tang Môn Tinh, gào khóc không ngừng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận