Phổ la chi chủ

Chương 280: Thành ý không ngừng

Lý Bạn Phong ngồi rình bên đường núi cả ngày, cướp được mấy xe chở lương thực, gia súc, vải vóc, đồ dùng hàng ngày...
Lúc cướp được một xe chở nào là kem dưỡng da, nào là son phấn, Lý Bạn Phong còn tranh thủ trao đổi chút tâm đắc với người nông dân bị cướp: "Ông nhìn hộp kem dưỡng da này xem, chất lượng rõ ràng không ổn, tôi đây là người trong nghề, người bán hàng rong là sư đệ của tôi đó nha!"
Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh đẩy xe, chở hết đồ vào trong hang, chất thành từng đống.
Đám trẻ ăn no nê, Tiêu Diệp Từ lấy kim chỉ và thước dây trong đống đ·ồ·, may vá quần áo cho bọn trẻ.
Lúc chạy trốn, đám trẻ con này đứa nào đứa nấy quần áo rách rưới, lấm lem bùn đất, hơn một tháng trời trốn chui trốn lủi trong rừng sâu núi thẳm, quần áo rách te tua, chẳng ai vá, cũng chẳng ai giặt, nhìn thật sự rất thảm hại. 
Lý Bạn Phong 
thấy vậy cũng yên tâm phần nào, số vải hắn cướp về được chính là để may quần áo cho đám trẻ. 
Ăn tối xong, Lý Bạn 
Phong hỏi han lai lịch của từng đứa trẻ. 
Một đứa tên là 
Tiểu Tỏa kể, lúc nó đang chơi ở ngoài sân thì gặp một người bán kẹo thuốc, người đó nói hôm nay bán hàng chạy, cho nó ăn kẹo miễn phí, kêu nó đứng chơi ở đó cho xôm tụ. 
Ăn kẹo xong, Tiểu Tỏa thấy choáng váng, người bán kẹo thuốc bảo 
đi theo gã, n·ó bèn đi theo, rồi được đưa lên xe ngựa. 
Lên xe ngựa rồi, nó muốn về nhà, nhưng không tài nào xuống được, vừa động đậy là bị gã bán kẹo thuốc kia đánh cho thừa sống thiếu chết. 
Mấy đứa trẻ khác cũng trải qua chuyện tương tự, đứa thì gặp người 
thổi kẹo, đứa thì gặp người múa rối vải, đứa thì gặp người diễn rối bóng. 
Đó 
đều là những thủ đoạn quen thuộc mà Giang Tương Bang thường dùng để bắt 
cóc trẻ con, ở ngoại châu hay Phổ La Châu, Lý Bạn Phong đều từng nghe nói đến. 
Mấy đứa còn lại là bị cha mẹ đưa đến đây, Lý Bạn Phong không tài nào 
hiểu nổi. 
Cha mẹ 
chúng đều là người nơi khác, không có 
tiền 
định cư ở thôn Kính Đức, vì vậy họ dốc hết số tiền tích cóp được, 
đưa con đến thôn Kính Đức, với mong muốn con cái 
được Thánh Nhân dạy bảo, sau này 
có cơ hội thành tài. 
"Cha mẹ mấy đứa không đến thăm 
mấy đứa sao?" 
Mấy đứa nhỏ đều im lặng 
không nói. 
Một đứa trẻ lớn tuổi 
hô: "Cha em đã tới một lần, em nói 
với ông ấy là em muốn về nhà, ông ấy cho em hai bạt tai, em cũng không gặp lại ông ấy nữa." 
Đứa nhỏ sinh ra ở nơi đây đã quen bị tra tấn. 
Đứa nhỏ bị bắt cóc mang đến lại bị ép phải chịu tra tấn. 
Những đứa trẻ được cha mẹ chủ động đưa tới này phải tính như thế nào? 
Lý 
Bạn Phong đang trầm tư, chợt nghe Lục Xuân Oánh hô: "Mẹ, đám bụi đời kia lại tới 
ăn vụng!" 
Lý Bạn Phong vừa ra khỏi 
cửa, nhìn 
thấy mười mấy thiếu niên choai choai đứng ở đằng xa, 
đang giằng co với Lục Xuân Oánh. 
Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi cầm gậy trúc trong tay, hô với Lục Xuân Oánh: "Thứ chạy vặt như mày không đáng để bọn tao phí nước miếng, gọi đương gia bọn 
mày ra đây nói c·h·u·y·ệ·n·!·" 
Tiêu Diệp Từ bước ra khỏi hang. 
Thiếu niên ôm quyền với Tiêu Diệp Từ nói: "Hành tẩu giang hồ, chống chính là nhờ lá cờ của tổ sư gia, dựa chính là nhờ nghĩa khí nặng tựa Kim Sơn. 
Đại tỷ bà đã đâm cửa cứng rồi (giỏi kiếm tiền), sơn hào hải vị ăn hết, nên cho đám sư đệ mấy bát canh húp nữa 
chứ!" 
Những người khác hò hét theo sau, Tiêu Diệp Từ vừa tức vừa giận, nhìn đám nhóc này, nhất thời không biết nên trả lời thế nào: "Ai ui, tên tiểu quỷ nhà cậu, ra ngoài ăn trộm còn nói chuyện chọc tức người ta như vậy!" 
Lý Bạn Phong bước ra từ trong hang núi, nghiêm túc đáp lại: 
"Sóng vai 
trên hộp, trượt tuyến đường nào?" 
Vừa 
nhìn thấy Lý 
Bạn Phong, đám thiếu niên choai choai liền lùi lại. 
Bọn chúng không biết tu vi của Lý Bạn Phong đến 
đâu, 
nhưng nhìn thấy Lý Bạn Phong là đàn ông trưởng thành, trong lòng không khỏi sợ hãi. 
Tên nhóc 
dẫn đầu lấy hết can đảm 
đáp một câu: "Bọn tôi là 
đệ tử của Thất lão 
gia, nếu ông chưa từng nghe qua danh tiếng Thất lão gia thì đến chỗ bọn tôi hỏi thăm một chút!" 
Thất lão gia? 
Lý Bạn Phong sửng sốt một lúc, lại nghĩ đến khẩu âm của tên nhóc này, hỏi: "Cậu đến từ Hải Cật Lĩnh?" 
Tên nhóc gật đầu nói: "Nhãn lực của ông tốt đấy!" 
Lý Bạn Phong nói: "Vẩy cái mạn!"   (báo họ) 
Tên 
nhóc suy nghĩ một lúc, trả lời: "Cơ… Cơ… Cơ giác…"   
Lý Bạn Phong mỉm cười. 
Có lẽ cậu ta muốn nói “cơ đầu mạn”. (*) 
"Cậu họ Ngưu, biết thôn Lạc Bính không?"  
Hầu như nhà nào trong thôn Lạc Bính cũng mang họ Ngưu. 
Tên nhóc gật đầu nói: "Tôi là người của thôn Lạc Bính, tôi tên Ngưu Quang Đại!" 
"Cậu biết Ngưu Phúc Chí không?" 
"Hảo hán Ngưu gia, có phúc khí, có chí khí, đó 
là Đại bá của tôi." 
Lý Bạn Phong mỉm cười. 
Tại sao tiểu tử này lại đến đây? 
"Cậu bị người ta lừa bán đến đây?" 
Ngưu Quang Đại lắc đầu nói: "Là cha tôi đưa tôi đến đây, ông ấy nói để tôi học chút bản 
lĩnh chân chính." 
Lý Bạn Phong nhìn mấy đứa trẻ khác: 
"Những đứa trẻ này 
đi cùng với cậu?" 
"Họ không phải người thôn Lạc Bính, nhưng cũng 
giống tôi, đều bị cha mẹ đưa đến thôn Kính Hiền." 
Thôn Kính Hiền, 
đây là một đứa trẻ trốn thoát từ thôn khác. 
Lý Bạn Phong gật đầu: "Gọi tất cả mọi người đến đây, đến đây có 
cơm ăn!" 
Ngưu Quang Đại do dự một chút, hỏi: "Vị 
đại gia 
này, 
xin hỏi tôn tính đại danh của ngài?" 
Tiêu Diệp 
Từ kéo Lý Bạn Phong một cái: "Ân công à, giang hồ hiểm ác, có một số chuyện không thể dễ dàng nói cho người khác biết." 
Tùy tiện nói cho người khác biết? 
Chị biết tên của tôi không? 
Thật ra Tiêu Diệp Từ cũng giống như bọn họ, cô cũng không biết 
Lý 
Bạn Phong tên gì. 
Lý Bạn Phong nhìn Ngưu Quang Đại, nói: "Tôi họ Ân, gọi là Ân Công." 
Hắn họ Ân... 
Ngưu Quang Đại quay lại nhìn mấy đứa trẻ bên cạnh: "Tụi bây ai học qua họ 
Bách Gia rồi, có thấy họ Ân này không?" 
(*chữ 犄/CƠ có bộ 牛/NGƯU, “cơ đầu mạn” tức là báo họ bằng cách 
lấy bộ thủ đầu tiên từ trái qua)  
*** 
Tối hôm 
đó, Ngưu Quang Đại dẫn theo mười mấy đứa 
trẻ đến ở trong hang núi bên cạnh, Lý Bạn Phong chia cho bọn chúng không ít thức ăn, đồng thời cũng nói rõ đạo lý. 
"Không phải 
là ăn chùa được đâu, ngày mai đều phải làm việc cho tôi." 
Ngưu Quang Đại là một thiếu niên hiểu chuyện, 
thẳng 
lưng nói với Lý Bạn Phong: "Vô công bất thụ lộc, 
đạo lý 
này chúng tôi đều hiểu, không 
có ân công cho chúng tôi một bát cơm, cho dù chúng tôi có thể sống sót qua ngày hôm nay, ngày mai cũng sẽ chết đói. 
Nếu ân 
công đã phân phó, chúng tôi giao phó tính mạng cho ân công, lên 
núi đao xuống biển lửa, chỉ cần ân công nói một câu." 
Lý Bạn Phong nghe vậy, im lặng một lúc rồi nói: "Có hai chuyện, tôi muốn nói rõ ràng với các cậu. 
Chuyện thứ nhất, tính mạng là của chính các cậu, đừng giao cho bất kỳ ai. 
Chuyện thứ hai, những lời hứa hẹn như lên núi đao xuống biển lửa, đừng nói lung tung, chỉ làm những gì trong khả năng của mình, đừng coi thường lời hứa, cũng đừng coi thường bản thân, hiểu chưa?" 
Ngưu Quang Đại nghe không hiểu lắm, Lý Bạn Phong nói thẳng: "Ngày mai tôi phải ra ngoài làm chút chuyện làm ăn đàng hoàng, chuyện cướp 
bóc này, các cậu đã làm bao giờ chưa?" 
Ngưu Quang Đại không dám nói khoác. 
Một tên nhóc bên cạnh tên 
là Phương Liên Phúc, hai mắt sáng ngời, nhìn Lý Bạn Phong nói: "Ân công, chuyện 
cướp bóc này, trước đây chúng tôi cũng từng nghĩ tới..." 
Ngưu Quang Đại đạp Phương Liên Phúc một cái, lời này nói ra như thể bọn họ chỉ dám 
nghĩ chứ không dám làm. 
"Ân công, chuyện làm ăn đàng hoàng chúng tôi có thể làm, tôi dẫn theo 
mấy người gan dạ đi cùng ngài, ngài chỉ điểm cho chúng tôi vài câu là được." 
Lý Bạn Phong lắc đầu nói: "Các cậu 
không hiểu 
người nào nên cướp, người nào có thể cướp, lúc thật sự động thủ cũng không đến lượt các cậu. 
Tìm mấy người khỏe mạnh, có thể đẩy xe, đợi trên sườn núi, chờ tôi làm xong việc, đến đó mang đồ về, làm tốt việc này, coi như các cậu cũng không vô dụng." 
Hôm sau, Lý Bạn Phong dẫn mọi người đi cướp trên đường núi, liên tiếp cướp ba ngày, tin tức 
lan truyền khắp mấy chục thôn xung quanh. 
Phần lớn thôn dân không 
dám một mình lên núi, nhưng không thể cắt đứt tấm 
lòng dành cho Thánh Nhân. 
Tấm lòng 
đã đứt, thành ý cũng đứt, không còn thành ý, còn hy vọng gì để cầu học? 
Đám thôn dân bàn bạc, sáu 
thôn hợp sức lại, cử sáu mươi tráng đinh hộ tống thôn dân lên núi dâng lương thực. 
Sáu thôn này rất khí thế, một ngày trước khi xuất phát, trong thôn chuẩn bị tiệc rượu, tiễn sáu mươi tráng hán. 
Đến ngày xuất phát, sáu thôn đều giương cao một lá cờ lớn, dẫn đầu đoàn người, trên sáu lá cờ lần lượt viết tên các thôn: "Kính Đức", "Kính Hiền", "Mộ Thánh", "Minh Đức", "Tư Hiền", "Hoài Ân". 
Đi phía sau lá cờ lớn là sáu người trung niên, 
đây đều là những người từng trải, am hiểu sự đời, biết nhìn xa trông rộng, 
có kinh nghiệm giang hồ được tuyển 
chọn từ trong thôn. 
Lúc xuất 
phát, 
đám tráng hán hô lớn: "Hợp ngô!" 
Người giang hồ tự xưng là lão hợp, ý của câu nói này là: "Chúng tôi là người giang hồ, đối diện hãy cẩn thận!" 
Sáu mươi người chia thành hai đội, bảo vệ thôn dân vận chuyển lương thực ở giữa. 
Đi qua cây cầu phía trước, người trung niên đi đầu 
hô lớn: "Treo cổ, mè đổ, hợp ngô!" 
Câu nói này có hai ý, một là nhắc nhở mọi người đi nhanh lên, nơi này có thể có mai phục. 
Hai là cảnh cáo những tên cướp mai phục, chúng tôi 
đều là người trong nghề, đã sớm chuẩn bị. 
Đến khi lên núi, lại hô to: "Chỗ trống, hợp lại, hợp ngô!" 
Ý nghĩa giống như câu trên. 
Vượt qua một ngọn núi đề bình an vô sự, đám thôn dân vận chuyển lương thực không khỏi cảm thán: "Lang bạt giang hồ, nhất định phải hiểu quy củ của 
giang hồ, chỉ dựa vào võ nghệ thì không được." 
Trong lòng mấy vị tráng hán từng trải này cũng có chút 
đắc ý, đệ tử của Thánh Nhân ngày thường đều coi thường loại người như bọn họ, nay có thể ra sức vì Thánh Nhân, cũng coi như là giữ thể diện. 
Phía 
trước lại là một ngọn núi, mọi 
người 
nghỉ ngơi một lát, dọc theo đường núi mà lên, đội hình không hề lộn xộn. 
Đi 
được nửa đường, phía trước đột nhiên có mấy chục thiếu nữ từ trên núi đi xuống. 
Một tráng hán hô 
lớn: "Trượt sống núi biển người, hợp lại, hợp ngô!" 
Câu này có nghĩa là, đối phương đông người, đề cao cảnh giác! 
Đây mới đúng là 
tác phong của người giang hồ, không vì đối phương là phụ 
nữ mà lơ là. 
Mấy tráng hán sai thôn dân tránh đường, nhường đường cho 
đám thiếu nữ đi qua trước. 
Các thiếu nữ dừng lại 
trước mặt mọi người, mỉm cười, không chịu đi. 
Thôn dân của những thôn này đều được Thánh Nhân giáo hóa, đương nhiên sẽ không trúng mỹ nhân kế, tráng hán dẫn đầu ôm quyền nói: "Tổ sư gia ban thưởng bát cơm, các cô nương đã ăn khắp thiên hạ, 
anh em chúng tôi chỉ ăn 
một đường, các cô nương chừa lại cho anh em 
chúng tôi một miếng cơm." 
Các thiếu nữ không chịu rời đi, ngược lại còn rút vũ 
khí ra. 
Tráng hán cau mày, xem ra hôm nay không nói lý lẽ được rồi. 
"Các cô nương, hôm nay nhất định phải phá bàn sao? Lời hay ý đẹp đều vô dụng, vậy chúng ta đành phải bung roi, các vị là nắm lễ, bọn tôi cũng không phải chim non, bánh xe lăn đầu, chúng ta chộp hàng…” 
Bốp! 
Một cô nương vung gậy, đánh ngã tráng hán. 
Mấy chục cô nương phía sau cùng xông lên, cầm gậy vụt 
tới tấp. 
Những cô nương này là người giấy của Lý Bạn Phong, trước 
mặt tu giả không dám nói có thể đánh, chỉ có thể kiềm chế đối phương. 
Hôm nay nhìn thấy đối phương bày trận địa lớn như vậy, Lý Bạn Phong cho rằng kiểu gì cũng phải có vài tu giả. 
Nào ngờ, những người này đều là dê trắng non. 
Các cô nương đánh hơn một phút, sáu mươi tráng hán cùng với đám thôn dân đều 
bị đánh đến ôm đầu bỏ chạy. 
Lý Bạn Phong thu hồi toàn bộ người giấy, đưa chúng về Tùy Thân Cư, để chúng tự động tiêu hủy. 
Ngưu Quang Đại dẫn theo mấy thiếu niên, làm theo lời Lý Bạn Phong dặn, lên núi thu dọn 
mấy chục xe đồ. 
Mấy thôn này 
đã dốc hết sức lực, đồ đạc vẫn không thể đưa đến, lần 
này hẳn là hết hy vọng rồi. 
Ba ngày sau, lại có hơn hai trăm người đến, hộ tống lương thực lên núi. 
Lần này không phải là tráng hán, mà là những cụ già sáu mươi tuổi trở lên. 
Các cụ già vừa đi vừa hô: "Anh hùng hảo hán Lục Lâm, bọn tôi đều là người 
già sắp chết, các ngươi muốn ra tay thì ra tay với chúng tôi đây." 
Lý Bạn Phong giận quá hóa cười. 
Vị Thánh Nhân này rốt cuộc có ân huệ gì với các người 
chứ? 
Bảo những người già này lên núi là có ý gì? 
Lý Bạn Phong nhìn đám người già, thở dài nói: "Được rồi, nể tình các vị đều là người già, phần hiếu tâm này, ta xin thay con trai ta nhận!" 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận