Phổ la chi chủ

Chương 68: Tôi sợ lắm luôn (2)

Hổ Cao Tử cười:
“Đại ca, anh bảo phải đề phòng người này, anh cũng không xem đây là loại người gì đây?”
Người đeo kính gọng vàng thở dài nói:
“Có lẽ tao lo xa rồi, này, cậu tên là Bạch Sa đúng không, có phải cậu tìm thấy nơi tốt đúng không?”
“Tôi, tôi thấy...”
Nước mắt của Lý Bạn Phong sắp rơi xuống đến nơi.
“Thật sự là nhìn thấy sao?”
“Thật, tôi không lừa mọi người đâu.”
Lý Bạn Phong mở chiếc túi đeo trên eo, trong túi có rất nhiều:
“Đây đều là tôi hái được từ nơi đó.”
Người đeo kính gọng vàng cười:
“Cậu lập được công lớn rồi, cậu ngồi đây một lúc, lát nữa đưa chúng tôi đi.”
“Được, được...”
Lý Bạn Phong đứng ngây ra.
Hổ Cao Tử bước lên đạp Lý Bạn Phong một cái:
“Bảo cậu ngồi xuống, không nghe thấy à?”
Lý Bạn Phong lập tức ngồi xuống.
Người đeo kính gọng vàng cười nhìn Tần Tiểu Bàn:
“Làm thế nào bây giờ, anh bạn này của cậu không hữu dụng cho lắm nhỉ.”
“Anh đúng là đồ vô dụng!”
Tiểu Bảo nhìn Lý Bạn Phong ngồi dưới đất lau nước mắt, biết người này không tin được rồi, cậu nắm chặt rìu chuẩn bị liều mạng với người đeo kính gọng vàng.
Hổ Cao Tử xắn tay áo, chuẩn bị cùng với người đeo kính gọng vàng xử lý Tiểu Bàn.
Lý Bạn Phong vẫn ngồi dưới đất khóc lóc:
“Không phải chúng ta đã lập đội rồi sao? Đã nói là phải đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau rồi mà, sao lại còn giết người nữa! Sao cứ phải giết người vậy?”
Phập!
Hổ Cao Tử đột nhiên thấy dưới chân lành lạnh, trước khi gã cảm nhận được sự đau đớn, đã có dòng máu nóng chảy ra.
Gã chảy máu rồi, có người đã chém gã một nhát.
Nhát dao này chém rất sâu, giống như chém vào đến gân chân, gã không thể cử động chân nữa.
Hổ Cao Tử cúi xuống nhìn về hướng Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong vẫn đang ngồi dưới đất khóc lóc.
“Không phải các người muốn Xà Ban Cúc sao? Bên kia có rất nhiều, tôi đưa các người là được, các người đừng giết tôi.”
Nói xong, Lý Bạn Phong lấy túi tỏ vẻ muốn đưa cho người đeo kính gọng vàng.
Người đeo kính gọng vàng thoáng chốc ngạc nhiên, chợt thấy Lý Bạn Phong ném chiếc túi qua.
Túi không bay về hướng tay y, mà bay về hướng đầu của y.
Trong phạm vi năm mét, chưa từng trượt tay.
Thấy túi vải bay đến trước mặt, người đeo kính gọng vàng giơ tay đỡ, miệng túi vải bị mở, bên trong là một bãi nôn, tất cả đều đổ lên mặt người đeo kính gọng vàng.
Vừa chua vừa dính.
Người đeo kính gọng vàng nhất thời không mở nổi mắt.
“Tôi đã đưa hoa cho mấy người rồi, mấy người tha cho tôi đi.”
Lý Bạn Phong vừa khóc vừa đứng dậy, rút ra chiếc liềm giấu trong tay áo, nâng tay chém một nhát vào cổ họng Hổ Cao Tử.
Hổ Cao Tử không kịp phản ứng.
Tốc độ của lữ tu rất nhanh.
Đồng thời là một trạch tu, Lý Bạn Phong rất dễ bị người khác xem nhẹ.
Hắn vừa ra khỏi cửa nhà, chiến lực ở trạng thái đỉnh cao.
Hơn nữa, sương độc trên núi Khổ Vụ về cơ bản đã được giải quyết, tình trạng sức khỏe của Lý Bạn Phong tốt hơn Hổ Cao Tử rất nhiều.
Quan trọng hơn là, trạng thái tinh thần của Lý Bạn Phong khiến Hổ Cao Tử không thể hiểu nổi.
Không chỉ Hổ Cao Tử, kể cả Tần Tiểu Bàn cũng không thể hiểu được.
Hắn đang khóc, đang xin tha mạng.
Hắn cũng đang vung dao, đang giết người.
Hành động của hắn hoàn toàn không phù hợp với hành động của người bình thường.
Hổ Cao Tử ôm cổ, ngã xuống đất.
Người đeo kính gọng vàng vừa lau xong chất bẩn trên kính, còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên trước mắt biến thành một màu đen sì.
Lý Bạn Phong dùng túi vải trùm lên đầu người đeo kính gọng vàng.
“Tôi cầu xin anh đừng giết tôi, tôi để hoa hết cho anh đó!”
Lý Bạn Phong khóc thảm thiết, tiện tay cầm lưỡi liềm lên.
“Cậu buông ra, tôi không giết cậu, tôi sẽ không giết cậu!”
Người đeo kính gọng vàng cố gắng giãy giụa, nhưng Lý Bạn Phong giữ chặt lấy túi vải, túi vải trùm kín đầu người đeo kính gọng vàng, y không tài nào thoát nổi.
“Tôi sẽ đưa hoa cho anh, anh đừng giết tôi.”
Lý Bạn Phong tiếp tục khóc lóc, xuống tay, lưỡi liềm xuyên qua túi, đâm vào hộp sọ người đeo kính gọng vàng.
“Tôi sẽ không giết cậu, thực sự sẽ không giết cậu đâu!”
Người đeo kính gọng vàng không thoát ra được, não bị tổn thương, tứ chi đã bắt đầu mất khống chế.
Lý Bạn Phong rút lưỡi liềm ra, lại đâm một nhát nữa:
“Tôi đã nói là cho anh hoa rồi mà, sao anh vẫn còn muốn giết tôi?”
“Tôi thật sự không muốn giết cậu, tôi khẳng định sẽ không giết cậu!”
Người đeo kính gọng vàng gào thét hết sức lực.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người đeo kính gọng vàng cũng không hiểu.
Não bị thương nặng cũng khiến cho năng lực suy nghĩ biến mất.
“Anh nhất định phải giết tôi sao?”
Lý Bạn Phong vẫn đang khóc, lưỡi liềm vẫn không dừng lại, rút ra rồi lại đâm vào đầu người đeo kính gọng vàng.
“Tôi thật sự không muốn giết cậu!”
Giọng của người đeo kính gọng vàng lạc luôn rồi.
“Anh không thể không giết tôi sao?”
Xoẹt! Lưỡi liềm lại đâm vào đầu người đeo kính gọng vàng lần nữa.
“Tôi khẳng định sẽ không giết cậu!”
“Tôi cầu xin anh đừng giết tôi!”
Phụt! Lý Bạn Phong lại rút lưỡi liềm.
“Tôi, tôi...”
Người đeo kính gọng vàng không nói được nữa.
Người đeo kính gọng vàng muốn vung quạt, nhưng quạt vung được một nửa thì biến thành kiểu run rẩy không có quy luật.
Lý Bạn Phong lần lượt đâm sáu nhát vào đầu người đeo kính gọng vàng.
Chất màu đỏ thì nhuộm túi vải.
Chất màu trắng thì chảy ra khỏi túi vải.
Toàn thân người đeo kính gọng vàng đang co giật.
Lý Bạn Phong sụt sịt rồi nói:
“Tôi sợ lắm, sao các người cứ phải giết tôi?”
Tần Tiểu Bàn đứng hình, cậu không biết nên nói gì nữa.
Trông Lý Bạn Phong rất gầy yếu, không giống như có thể đánh nhau.
Ngay cả Lão Trần ở Ám Tinh Cục cũng không hiểu, sao Lý Bạn Phong có thể một cân năm, còn đánh trọng thương người ta nữa.
Nếu ông ta có thể nhìn thấy một màn này, có lẽ ông ta sẽ hiểu.
Nhìn Lý Bạn Phong một nhát tiếp một nhát, cho tới khi đỉnh đầu của người đeo kính gọng vàng rách hết, Tần Tiểu Bàn mới vội vàng khuyên:
“Anh Lý, hình như hắn chết rồi.”
“Chết rồi sao?”
Lý Bạn Phong chớp mắt, không khóc nữa, biểu cảm trở về bình thường, giọng điệu cũng trở lại bình thường.
Giống như vừa rồi không có gì xảy ra.
Hắn nhìn Tần Tiểu Bàn nói bằng vẻ mặt rất nghiêm túc:
“Cậu biết gì không, vừa nãy tôi sợ hãi lắm luôn.”
Hắn nói hắn sợ hãi lắm luôn.
Hắn nói một cách nghiêm túc, hắn sợ hãi lắm luôn.
Tần Tiểu Bàn hoảng hốt, dè dặt hỏi:
“Anh Lý, có phải anh điên rồi không?”
Lý Bạn Phong kiên quyết lắc đầu:
“Không hề, tôi đến bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói tôi không bị điên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận