Phổ la chi chủ

Chương 407: Tú Nhi, vậy mà là chị

Hà Ngọc Tú bị Giang Tương Bang bắt được ở lò Khí Thủy.
Việc này khiến người ta rất bất ngờ.
Không chỉ bản thân Hà Ngọc Tú không ngờ tới, đường chủ lò Khí Thủy cũng không ngờ tới.
Hà Ngọc Tú trải qua một trận huyết chiến, gần như mất mạng, đi đến quầy soda tìm đồ ăn, quầy hàng tương đối hẻo lánh, chủ quán là người của Giang Tương Bang, thấy người phụ nữ này xinh đẹp, bèn bỏ thuốc mê vào trong nước soda.
Hà Ngọc Tú cũng đang rất khát, uống một hơi hết mười mấy chai nước soda.
Cũng trách bà nhiều năm không đến lò Khí Thủy, một số mùi vị trong nước soda không nếm ra được, cứ như vậy mà bị hạ gục.
Phụ nữ xinh đẹp như vậy, chủ quán này cũng không dám tùy tiện ra tay, trước tiên dâng lên cho đường chủ. Đường chủ còn chưa kịp xuống tay, đã nhìn thấy tên của Hà Ngọc Tú trên chiếc đồng hồ bỏ túi của bà. Đây là Hà Ngọc Tú? Đại tiểu thư Hà gia? Gia chủ Hà gia? Đường chủ không dám tin, hắn ta so sánh tướng mạo của Hà Ngọc Tú với ảnh chụp mà Quan Phòng Sứ đưa tới. Trông rất giống, nhưng có một số điểm không trùng khớp. Đầu tiên là tuổi tác không khớp. Theo tin tức mà đường chủ nắm giữ, Hà Ngọc Tú năm nay hơn bốn mươi tuổi, nhưng người trước mắt này nhìn chỉ mới ba mươi tuổi. Hà Ngọc Tú là mỹ nhân hàng đầu, hơn nữa luyện võ nhiều năm, nền tảng tốt, thân thể tốt, tâm hồn cũng tốt, việc bảo dưỡng quả thực không tầm thường. Nhưng trang phục cũng không khớp. Hà Ngọc Tú mặc bộ đồ này, chất vải bình thường, đường may thô ráp, gia chủ Hà gia sao có thể mặc bộ này ra ngoài. Đường chủ dùng xích sắt do công tu đặc biệt chế tạo để trói Hà Ngọc Tú lại, tra khảo hơn nửa ngày, Hà Ngọc Tú cứng rắn, kiên quyết không thừa nhận. Bà ta không thừa nhận, trong lòng đường chủ cũng không chắc chắn, cũng không biết chuyện này có nên báo cho Quan Phòng Sứ hay không. Quan Phòng Sứ hạ lệnh bí mật, bảo Giang Tương Bang để ý tin tức của Hà Ngọc Tú, bây giờ hắn ta bắt được Hà Ngọc Tú, đưa đến chỗ Quan Phòng Sứ, chắc chắn sẽ lập được đại công, rất có thể cho hắn ta vào sảnh Quan Phòng, thậm chí có khả năng có được một thân phận ở ngoại châu. Nhưng nếu như bắt nhầm người thì phải làm sao? Cứ vậy đưa qua, để lộ tin tức, lại còn đắc tội với Quan Phòng Sứ, chuyện này phải giải thích thế nào? Nhưng cứ giam giữ như vậy cũng không phải là cách hay, nhỡ đâu Hà gia tìm tới, hắn ta làm sao chống đỡ nổi? Tên đường chủ này tham công, nhưng lại nhát gan, không dám hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên giam Hà Ngọc Tú lại. Hắn ta muốn ngày mai sẽ tra khảo thêm một buổi sáng, nếu như Hà Ngọc Tú vẫn không nhận, sẽ tiếp tục báo cáo sự việc cho sảnh Quan Phòng. Kết quả là giữ lại thêm một đêm này, hậu viện đã bốc cháy. Lần này là thật sự bốc cháy, Lý Bạn Phong tự tay phóng hỏa. Đường chủ hoảng sợ, vội vàng phái người đi dập lửa, đây là rượu của Diêu lão đổ ra, dập lửa cả buổi, lửa càng cháy càng mạnh. Công tu ra tay. Tên công tu này không phải là đệ tử Giang Tương Bang, bởi vì là bạn bè của đường chủ, bình thường thường xuyên ở lại đường khẩu, làm trợ thủ cho đường chủ. Trong toàn bộ đường khẩu Khí Thủy Đường, người khiến Lý Bạn Phong lo lắng nhất chính là y, thầy bói đã giới thiệu qua, tu vi của người này có thể đã đạt tới tầng sáu. Tu vi tầng sáu, làm chuyện khác không tốt hơn hay sao mà cứ phải làm trợ thủ cho Giang Tương Bang? Bên trong nhất định có nguyên nhân khác, người này rất có thể là do Quan Phòng Sứ phái tới. Tên công tu này tìm một số linh kiện đơn giản, nhanh chóng chế tạo một chiếc máy thổi cát. Nguyên lý máy móc rất đơn giản, chính là dùng dây curoa và bánh xe để hất cát trên mặt đất lên. Công nghệ cũng tương đối thô sơ, phải dựa vào hơn mười đệ tử Giang Tương Bang cùng nhau quay bánh xe, mới có thể khiến dây curoa và bánh xe hoạt động. Nhưng hiệu quả rất tốt, cát được hất lên rất nhanh đã khống chế được đám cháy lớn. Trong thời gian ngắn đã có thể chế tạo ra một cỗ máy như vậy, Lý Bạn Phong trốn trong bóng tối cảm thấy rất kinh ngạc. Trong lúc tên công tu bận rộn bên này, Lý Bạn Phong lần theo âm thanh lẻn vào hầm giam, hạ gục mấy tên cai ngục, đi vào trong phòng giam. Người đẹp nào đây, sao nhìn quen quen? Hà Ngọc Tú cho rằng lại có người tới thẩm vấn mình, vốn định liều mạng, nhìn một lúc, cũng cảm thấy người này hình như quen biết. "Lý Thất?"
Hà Ngọc Tú cẩn thận hỏi một câu. Lý Bạn Phong cười hỏi:
"Tú Nhi, sao chị lại tới đây?"
Hà Ngọc Tú không biết nên trả lời thế nào. Thật ra, Hà Ngọc Tú và Lý Thất không thân thiết cho lắm. Hai người quen biết nhau là thông qua Mã Ngũ và Khâu Chí Hằng, bình thường thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau mấy câu. Hôm nay gặp nhau ở chỗ này, Hà Ngọc Tú cũng không biết Lý Thất là tới hại mình, hay là tới cứu mình. "Để cậu chê cười rồi."
Hà Ngọc Tú cúi đầu, không nói nhiều. Lý Bạn Phong đi vòng ra sau lưng, giúp Hà Ngọc Tú mở xiềng xích. Hà Ngọc Tú hỏi một câu:
"Thật sự tới cứu tôi?"
Lý Bạn Phong đáp:
"Thuận đường, coi như chị may mắn."
"Xích sắt này vừa nặng vừa cứng, phải có đao tốt mới chém đứt được, kéo chắc chắn là không kéo ra được."
Lý Bạn Phong lắc đầu nói:
"Đao tốt cũng chưa chắc đã chém đứt được, công pháp này thật sự hiếm có."
"Vậy cậu đừng tốn sức nữa."
Hà Ngọc Tú cắn môi:
"Cho tôi uống chút nước, cậu đi nhanh đi, đừng để bản thân bị liên lụy."
Cảm thấy Lý Thất ở phía sau không nhúc nhích, Hà Ngọc Tú sốt ruột:
"Bảo cậu đi thì cậu đi đi, cậu ở đây cũng không cứu được tôi, tu vi của tôi là gì chứ, ngay cả võ tu tầng tám như tôi cũng không thoát ra được, cậu có thể có cách nào..."
Xoảng, xích sắt mở ra. Hà Ngọc Tú đỏ mặt nhìn Lý Bạn Phong. Hắn mở ra bằng cách nào? Hắn có bao nhiêu sức lực? Xiềng xích được chia làm hai phần là khóa và xích. Sợi xích này quả thực rất cứng, dùng lưỡi liềm cũng không chém đứt được. Nhưng chiếc khóa này đã bị găng tay mở ra. "Đương gia, chiếc khóa này không tầm thường đâu, ta đã tốn không ít sức lực."
Lý Bạn Phong vỗ vỗ găng tay, ra hiệu sẽ có thưởng lớn. Hà Ngọc Tú có chút ngượng ngùng:
"Tôi, tôi cả ngày không ăn gì, nếu tôi ăn no, chỉ với sợi xích này, tôi dùng sức, hai cái là có thể thoát ra được."
"Ờ."
Lý Bạn Phong gật đầu. Hà Ngọc Tú cầm lấy sợi xích nói:
"Tôi thật sự có thể thoát ra, hai cái là được!"
"Tôi tin chị, không cần hai cái, một cái là được, bây giờ chị có thể đánh nhau được không?"
Hà Ngọc Tú hoạt động gân cốt một chút, bị đánh suốt một ngày, đói một ngày, độc dược trên người còn chưa được loại bỏ hoàn toàn, tình trạng hiện tại của Hà Ngọc Tú thật sự không thích hợp để chiến đấu. Lý Bạn Phong kéo thấp vành mũ:
"Nếu chị không thể đánh nhau, trước tiên hãy tìm chỗ trốn đi, tôi không có thói quen trả thù để qua đêm."
"Trốn?"
Hà Ngọc Tú đưa tay ra, cầm lấy một chiếc roi da, hỏi Lý Bạn Phong:
"Có thuốc lá không?"
Lý Bạn Phong lấy một điếu, châm cho Hà Ngọc Tú. Hà Ngọc Tú ngậm thuốc, cầm roi, sải bước đi ra khỏi hầm giam. Không nói những cái khác, khí chất của đại tiểu thư Hà gia thật sự bức người, trên mặt đầy vết thương, quần áo dính đầy máu, nhưng bước đi hiên ngang, cả người toát lên vẻ mạnh mẽ, không hề có chút thay đổi nào. Bịch! Hà Ngọc Tú dẫm phải cơ quan, rơi vào hố bẫy. Lý Bạn Phong vội vàng kéo Hà Ngọc Tú ra:
"Đi chậm một chút, nơi này khắp nơi đều là cơ quan, đây là bản đồ, chị xem kỹ đi, lát nữa lên trên, cứ đi theo đường này."
Đi tới sân, đường chủ và mọi người vẫn đang bận rộn dập lửa. Hà Ngọc Tú đi thẳng tới chỗ đường chủ, một tên đệ tử tiến lên ngăn cản, bị Hà Ngọc Tú quất một roi bay nửa cái đầu. Đá văng thi thể, Hà Ngọc Tú tiếp tục đi về phía trước. Roi da vung lên, máu thịt bắn tung tóe, Lý Bạn Phong vẫn không hiểu rõ nguyên lý của võ tu, đạo môn này quả thực hơi vô lý. Chiếc roi da này rõ ràng là vũ khí mềm, nhưng trong tay bà ta lại còn hung ác hơn cả vũ khí sắc bén. Đi được mười mấy bước, trên mặt đất đã nằm la liệt mười mấy thi thể, đệ tử Giang Tương Bang sợ hãi, chạy tán loạn ra ngoài. Chạy một tên, Lý Bạn Phong bắt một tên, kéo đến chỗ khuất, ném vào Tùy Thân Cư. Nương tử gần đây hơi kén ăn, loại thức ăn này không lọt vào mắt nàng ấy, cứ coi như ăn vặt vậy. Nếu thật sự không muốn ăn, trong nhà còn rất nhiều pháp bảo đang chờ, có một số pháp bảo có tính chất hơi khác biệt. Một người đánh, một người bắt, không lâu sau, bên cạnh đường chủ đã không còn ai. Hà Ngọc Tú vung roi, quấn lấy cổ đường chủ. Đường chủ phồng má, phun một ngụm máu về phía Hà Ngọc Tú. Ngụm máu này không đơn giản, tên đường chủ này là độc tu tầng năm, nếu là người bình thường, một ngụm này là chết ngay. Hà Ngọc Tú thật sự liều lĩnh, ngay cả né cũng không né, mặc cho ngụm máu độc này phun lên người mình. Bà ta túm lấy đầu đường chủ, xoay cổ tay một cái, bẻ gãy cổ, vặn đầu đường chủ xuống. Trong sân chỉ còn lại tên công tu tầng sáu kia, y hoảng sợ. Hà Ngọc Tú bị thương, trúng kịch độc, nếu như chuẩn bị đầy đủ, công tu tầng sáu thật sự có thể ứng phó được một khoảng thời gian. Nhưng bây giờ y không chuẩn bị gì cả. Hơn nữa y còn biết, bên cạnh Hà Ngọc Tú còn có một người, bóng dáng người này di chuyển quá nhanh nên không nhìn rõ, thực lực không hề kém Hà Ngọc Tú. Không nhìn rõ cũng phải nhìn! Nếu như đối diện là một lữ tu, ngộ nhỡ để cho hắn dùng kỹ pháp Cưỡi Ngựa Xem Hoa thì toang. Trong lúc suy tư, Hà Ngọc Tú quất một roi tới. Dù sao cũng trốn không thoát, tên công tu này cũng lựa chọn chống đỡ. Y không dùng đầu để đỡ, trên đầu y đội một cái mũ sắt. Khi đối phó với Đồ Ánh Hồng, máy hát từng nói một câu ngạn ngữ trên chiến trường, gọi là "công tu bách nhận", có nghĩa là, công tu không am hiểu ứng biến, nhưng rất am hiểu tiêu hao, ở trên chiến trường, vũ khí tốt của công tu nhiều vô số kể, giao thủ với công tu, phải hết sức cố gắng tốc chiến tốc thắng, không nên lâm vào giằng co. Hà Ngọc Tú cũng không có ý định giằng co, một roi quất xuống, đập mũ giáp của tên công tu này ra một cái hố. Mũ giáp có chút tổn hại, nhưng tên công tu này không có việc gì. Một roi không được, tiếp tục đánh, roi trong tay Hà Ngọc Tú liên tục nện vào đầu công tu. Mũ giáp của tên công tu này thật sự là cứng, tuy rằng bị nện lồi lõm, nhưng y vẫn không hề bị thương. Đánh đầu không được thì đánh chỗ khác. Chỗ khác cũng đánh không thủng, roi quất bốn phía, công tu thong dong chống đỡ, y mặc giáp toàn thân. Xích sắt y làm ra khiến Hà Ngọc Tú đều không thể giãy giụa, bộ giáp này là dùng để bảo mệnh, đương nhiên rất kiên cố. Thừa dịp Hà Ngọc Tú tấn công mạnh, công tu lấy từ trong ngực ra một nắm bi thủy tinh, lặng lẽ ném xuống đất. Những viên bi thủy tinh lăn về phía dưới chân Hà Ngọc Tú, Hà Ngọc Tú trúng độc trong người, ý thức vốn có chút mơ hồ, trong lòng tràn ngập lửa giận, chỉ muốn lấy mạng tên công tu, căn bản không lưu ý dưới chân. Bà ta một chân đạp trúng bi thủy tinh, ngã nhào xuống đất. Nhân cơ hội này, công tu nhảy ra ngoài tường, muốn chạy trốn, đột nhiên ý thức được một chuyện. Tên lữ tu kia đi đâu rồi? Một bóng người hiện lên trước mắt, đầu óc của công tu vang lên ong ong. Ầm! Công tu nổ tung, nổ thành một đống thịt vụn. Lý Bạn Phong ném cả hài cốt và áo giáp của công tu vào trong Tùy Thân Cư, nhảy trở về trong tường. Hà Ngọc Tú ngồi dưới đất, ánh mắt mê man, vẻ mặt hoảng hốt, độc đã phát tác rồi. Bà ta nhếch khóe miệng lên, miễn cưỡng cười nói:
"Lý Thất, cảm ơn cậu, tôi không biết nên báo đáp cậu như thế nào."
"Chị nhất định phải báo đáp, ơn cứu mạng, chuyện lớn như vậy còn có thể bỏ qua sao?"
Lý Bạn Phong kéo Hà Ngọc Tú lên. Hút thuốc xong, Hà Ngọc Tú ném đầu thuốc xuống đất, nói với Lý Bạn Phong:
"Còn thuốc không?"
Lý Bạn Phong lại cho bà ta một điếu. Hà Ngọc Tú cố gắng đứng lên, loạng choạng đi ra ngoài cửa. Lý Thất hỏi:
"Hay là trước tiên chị tìm một chỗ chữa thương?"
"Còn một tên nữa, không thể tha cho hắn."
Hà Ngọc Tú lảo đảo bước đi, tiến vào trong một con hẻm sâu. Trong hẻm nhỏ có một người bày sạp bán nước soda, trông thấy Hà Ngọc Tú, sợ tới mức mặt mày tái mét. Chính là nước soda của gã đã hạ độc Hà Ngọc Tú. Hà Ngọc Tú đứng không vững, tay cũng có chút run rẩy. Lý Bạn Phong hạ giọng nói:
"Để tôi."
"Không thể để cậu ra tay, việc này phải để tôi làm!"
Người bán nước soda co giò chạy, Hà Ngọc Tú hai bước đuổi kịp, vung roi lên. Ngọn roi từ đỉnh đầu người này quất thẳng xuống mặt đất. Chát! Người này bị chẻ làm đôi, máu thịt be bét đầy đất. Thân thể Hà Ngọc Tú loạng choạng, ngã xuống bên cạnh sạp hàng. "Lăn lộn cả đời, lại thua trong tay mấy tên tạp chủng này!"
Hà Ngọc Tú cười khổ một tiếng, nhìn Lý Bạn Phong nói:
"Lần này thật sự để cậu chê cười rồi."
"Không cười."
Lý Bạn Phong lắc đầu, lại cho Hà Ngọc Tú một điếu thuốc:
"Giỏi lắm, chị là người gan dạ."
Hà Ngọc Tú lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận