Phổ la chi chủ

Chương 96: Diêu lão tiên sinh

Lý Bạn Phong nói muốn có giấy ghi nợ, Tần Tiểu Bàn, Dư Nam và tiểu nhị đều ngẩn người.
Câu nói này là như thế nào vậy?
Lý Bạn Phong rất nghiêm túc, hắn muốn có giấy ghi nợ, và còn phải là giấy tờ có đầy đủ thông tin:
“Đã nói rõ sẽ trả nợ ở kiếp sau, vậy kiếp sau cậu tên gì, sống ở đâu, làm nghề gì, thuộc đạo môn nào, có mấy tầng tu vi, tất cả đều phải nói rõ với tôi.”
“Cái này, cái này tôi làm sao nói rõ được…” Tiểu Bàn bối rối.
“Không thể nói rõ được, vậy cậu lấy gì để trả nợ đây?”
Lý Bạn Phong nhìn Tần Tiểu Bàn một cách nghiêm túc, một câu hỏi đơn giản, thể hiện một đạo lý giản đơn.
Mọi lời hẹn ước về kiếp sau, dù nói nghe có vẻ cảm động đến đâu, thì cũng đều là những lời nhảm nhí.
Dư Nam nhìn Tiểu Bàn mà nói:
“Tiểu Bàn, Thất gia chỉ là không muốn cậu tự sát.”
Tiểu Bàn nhìn Lý Bạn Phong, mắt hơi phơn phớt hồng.
Lý Bạn Phong là một người tốt.
Nhưng hai mươi vạn này phải lấy từ đâu ra đây?
Dù đem toàn bộ tài sản của Tần Tiểu Bàn đi cầm cố, cũng không thể gom đủ mười vạn.
Lý Bạn Phong nói với tiểu nhị:
“Anh bạn, phiền anh đi tìm Diêu tiên sinh thêm một lần nữa, nói với ông ấy rằng hai mươi vạn tôi đã đưa rồi, bảo ông ấy chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng tới đây.”
Tiểu nhị đáp ứng một tiếng, rồi lập tức rời đi.
Tần Tiểu Bàn sửng sốt:
“Anh Lý, anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
Lý Bạn Phong mặt không gợn chút cảm xúc:
“Đây là chuyện cậu nên hỏi sao?”
Tần Tiểu Bàn nước mắt lưng tròng:
“Thất ca, ân tình này của anh, tôi phải trả như thế nào đây! Sau này anh nói gì, tôi nhất định sẽ làm theo, tuyệt đối sẽ không do dự!”
Lý Bạn Phong kéo một chiếc ghế ngồi xuống:
“Trước tiên hãy nói cho tôi biết, tại sao cậu lại bị người ta làm ra nông nỗi này?”
Tần Tiểu Bàn nhìn Dư Nam, không trả lời.
Có một số việc, cậu không muốn nói tới trước mặt người ngoài.
Dư Nam hiểu ý, rời khỏi phòng của Tiểu Bàn, trở về chính phòng, thu xếp chỗ ở cho bản thân.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Bạn Phong và Tần Tiểu Bàn, Tần Tiểu Bàn không cầm được nữa, bật khóc nức nở không ngừng.
“Thất ca, tôi chỉ là một phế nhân, bản thân chẳng có bản lĩnh gì, vậy mà con mẹ nó còn tơ tưởng đủ thứ trong đầu.
Lúc đầu anh bán Xà Ban Đan cho chưởng quỹ Phùng, tôi còn nói anh không biết kinh doanh, còn nói thứ này phải bán cho đám phú hào.
Tôi mẹ nó chỉ là một con chim ngu ngốc, cũng không biết tự đái tự soi nước tiểu của chính mình, tôi mẹ nó đang tính cái gì vậy, người ta là phú hào cao quý, dựa vào đâu mà coi trọng tôi chứ!”
Tiểu Bàn vừa khóc vừa kể lại những chuyện đã qua.
Tần Tiểu Bàn từ nhỏ đã cảm thấy mình là một người có thể làm nên việc lớn, gặp được đại nhân vật thì luôn tìm mọi cách để gây dựng quan hệ.
Thật ra cậu cũng chẳng gặp được đại nhân vật gì, trước đây từng gặp qua một công tử họ Cổ, tên là Cổ Toàn Sinh, tự nhận có xuất thân hiển hách. Xét về gia cảnh, ở Dược Vương Câu cũng miễn cưỡng được tính là tiểu phú hào.
Cổ công tử có một nhóm bạn bè không mấy tốt đẹp, không làm gì thì thích tụ tập ăn uống. Ngày nọ vừa hay gặp phải Tiểu Bàn, thế là muốn ép Tiểu Bàn mời khách. Tiểu Bàn cảm thấy là một cơ hội, nên cũng đồng ý.
Cổ công tử đó là một văn tu, nhưng vẫn chưa lên được tầng, mỗi ngày phải đọc một cuốn sách, duy trì việc tu hành cơ bản của văn tu.
Trên bàn rượu, Cổ công tử than phiền văn tu vất vả, nên có người bên cạnh đưa ra ý kiến, bảo gã ta thử ăn đan dược.
Ăn một viên Xà Ban Đan, một ngày không cần đọc sách. Cổ công tử hỏi tới đó, Tiểu Bàn vừa hay cũng đang muốn bán đan dược, liền lấy ra một viên đưa cho Cổ công tử, bảo gã ta thử dùng.
Cổ công tử ăn Xà Ban Đan, biết hiệu quả của đan dược này, nhận lấy đan dược thì rất vui mừng, ngay lập tức xưng huynh gọi đệ thân thiết với Tiểu Bàn. Tiểu Bàn cảm thấy con đường của mình được mở rộng, sinh ra ảo tưởng được trèo lên cành cao.
Hai ngày sau, Cổ công tử sai người đi tìm Tiểu Bàn, đề xuất muốn lấy thêm hai viên đan dược.
Đan dược quý giá như vậy, không thể tặng được nữa. Tiểu Bàn bèn đặt ra giá, tám ngàn một viên, rõ ràng giá này thấp hơn giá trên thị trường không ít.
Ban đầu vốn nghĩ rằng Cổ công tử sẽ cảm kích. Ai mà ngờ, Tiểu Bàn mới vừa nhắc đến tiền lại khiến gã ta tức giận.
Cổ công tử muốn tìm người để giáo huấn Tiểu Bàn một chút, Tiểu Bàn không hề muốn chịu thiệt, đánh bại tất cả những kẻ được phái tới.
Cổ công tử càng thêm tức giận, kể lại chuyện đó cho biểu ca của gã - Cảnh Chí Uy.
Cảnh Chí Uy là đại công tử của tiệm thuốc Cảnh gia, nhận được tin, liền cử người đi tìm Tần Tiểu Bàn, nói với Tiểu Bàn rằng y muốn mua mười viên Xà Ban Đan, hai trăm đồng cho mỗi viên.
Hai trăm đồng một viên, đây là đang nhục mạ Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn đương nhiên không thể chịu được, thế là lại muốn đánh nhau với đám thủ hạ của Cảnh Chí Uy.
Nhưng lần này cậu không bị đánh nữa mà bị bắt lại ngay, đan dược cũng bị cướp mất, rồi bị dẫn đến trước mặt Cảnh Chí Uy và Cổ Toàn Sinh, bắt cậu quỳ xuống nhận lỗi.
Tiểu Bàn không muốn quỳ, liều mạng đấm cho Cảnh Chí Uy một cú.
Cảnh Chí Uy bị đánh đến mức răng môi lẫn lộn, trong cơn tức giận, y mua một tấm phù từ Giang Tương Bang, dùng pháp thuật với Tiểu Bàn, để Tiểu Bàn phải quỳ ở ngõ Vĩ Ba, đói chết mới thôi.
Nghe xong sự việc, Lý Bạn Phong bèn tìm cơ hội, rời khỏi vườn nhà, đi đến Tùy Thân Cư, lấy ra ba mươi vạn tiền mặt, chia làm hai nơi để cất kỹ.
Diêu lão tiên sinh đòi hai mươi vạn, Lý Bạn Phong chuẩn bị thêm mười vạn nữa, dự phòng cho những việc bất trắc.
Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị đã mời Diêu tiên sinh đến, Dư Nam đích thân ra đón ở cửa.
Vị Diêu tiên sinh này đến cũng thật nhanh, từ lúc tiểu nhị đó rời đi, khi quay về chỉ mất hơn nửa tiếng, có vẻ ông ta sống ở gần đây.
Lý Bạn Phong nghĩ rằng Diêu tiên sinh hẳn là một danh y ở thôn Bách Hương.
Danh y thì nên có hình tượng của danh y, theo tưởng tượng của Lý Bạn Phong, vị danh y này nên là một ông lão lưng mang theo hòm thuốc, đeo cặp kính dày, tràn ngập vẻ tiên phong đạo cốt.
Khi thực sự nhìn thấy Diêu tiên sinh, Lý Bạn Phong mới phát hiện ra tưởng tượng của mình có phần sai lầm.
Kính không đeo, cũng không có mang theo hòm thuốc.
Đúng thật là một ông lão, nhưng về việc tiên phong đạo cốt… Phải xem hắn muốn định nghĩa như thế nào.
Chưa chờ lão tiên sinh đó vào tới nhà, Lý Bạn Phong đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Mùi rượu pha trộn với mùi khói lửa, mùi này có hơi giống với quán thịt nướng quen thuộc của Lý Bạn Phong.
Lão tiên sinh này đi ăn đồ nướng sao?
Vị Diêu tiên sinh này ba bước loạng choạng một bước, tiến vào trong nhà, cầm một bình rượu hồ lô, nốc một ngụm rượu lớn, xì mũi một cái rồi lấy tay trét lên tường, sau đó sờ sờ trán của Tiểu Bàn.
“Đứa nhỏ này có vẻ sốt, có phải là bị nhiễm phong hàn hay không?”
Diêu tiên sinh hỏi một câu.
Tiểu Bàn không nói nên lời.
Lý Bạn Phong nhìn vị Diêu tiên sinh này.
Thấy ông ta mặc một bộ quần áo rách rưới, đeo một chiếc mũ rách nát lỗ chỗ.
Lại nhìn thấy hai gò má ông ta đỏ ửng, chóp mũi còn đỏ hơn gò má rất nhiều.
Lý Bạn Phong hỏi:
“Lão già, ông có phải là đến sai nơi rồi không?”
Diêu tiên sinh ợ hơi một cái, hơi rượu phả vào mặt Lý Bạn Phong:
“Ai nói ta đến sai nơi? Không phải các người gọi ta đến sao?”
Lý Bạn Phong ngửi được mùi rượu nồng nặc:
“Ông ít nhất cũng uống được một cân rồi phải không?”
Diêu tiên sinh lắc đầu, giơ ba ngón tay ra:
“Năm cân rưỡi, còn nửa cân trong bình rượu, ta nói cho cậu biết, chắc chắn không tính sai.”
Dư Nam sợ Lý Bạn Phong lo lắng, thì thầm:
“Thất gia, cậu yên tâm, Diêu tiên sinh là người có bản lĩnh.”
Lý Bạn Phong gật đầu:
“Tôi cảm thấy Diêu lão tiên sinh rất tốt.”
Diêu tiên sinh đến trước mặt Tần Tiểu Bàn, hỏi:
“Cậu tên gì?”
Tần Tiểu Bàn nhíu mày:
“Trưa nay chúng ta không phải đã gặp nhau rồi sao? Tôi họ Tần.”
“Họ Tần? Từng gặp hả?”
Diêu tiên sinh gãi đầu, nghĩ ngợi một lúc:
“Thì coi như đã gặp nhau rồi đi.”
Nói xong, Diêu lão tiên sinh lại xì mũi một cái, thấy không có nơi nào để lau, bèn lau vào quần của mình.
Cái quần của ông ta đã mọc rêu mốc rồi.
Chờ đã, hình như không phải rêu mốc…
Lão tiên sinh trước tiên bắt mạch cho Tiểu Bàn, sờ một lúc rồi hỏi:
“Tần cô nương, cô mang thai mấy tháng rồi?”
Tần Tiểu Bàn nhìn Diêu tiên sinh:
“Tôi là thực tu, tôi là nam!”
Diêu tiên sinh lại ợ ra một hơi rượu, nhíu mày:
“Ai nói thực tu đều là nam, ta biết một nữ thực tu, cô ta một bữa ăn có thể ăn nửa con bò!”
Tiểu Bàn lắc đầu:
“Chúng ta đang không nói cùng một chuyện, tôi không mang thai, tôi bị trúng pháp thuật, trưa nay ông không phải đã xem rồi sao?”
“Xem rồi sao? Ta xem lại nào! Cậu không mang thai, sao bụng lại to như vậy?”
“Đây không phải là bụng…”
Tần Tiểu Bàn nửa thân dưới cuộn trong chăn, nhìn từ ngoài vào, thật sự trông giống một cái bụng to.
Diêu lão tiên sinh lật chăn lên, sờ vào chân của Tần Tiểu Bàn, hỏi:
“Tay cậu sao vậy?”
“Đây là chân tôi!”
Tuy rằng trưa nay đã trải nghiệm qua một lần, nhưng Tiểu Bàn gặp vị Diêu tiên sinh này, vẫn không kìm được sự bực tức.
Diêu tiên sinh sờ sờ vào chân của Tiểu Bàn một lúc lâu, vẻ mặt ngả ngớn bỗng dưng trở nên tập trung.
“Ta đã gặp cậu, trưa nay đã gặp cậu.”
Tiểu Bàn vui mừng khôn xiết:
“Ông nhớ ra rồi hả!”
Diêu lão tiên sinh nói một cách trịnh trọng:
“Nếu trì hoãn thêm một ngày, cậu sẽ không thể đẻ nữa đâu.”
Tần Tiểu Bàn tức giận:
“Tôi là đàn ông!”
Diêu lão tiên sinh:
“Đàn ông thì không cần đẻ sao? Rồi chẳng bao lâu nữa cậu sẽ trở thành phế nhân.”
Tần Tiểu Bàn không nói nữa, cậu ta dường như đã nhận thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Diêu lão tiên sinh tiếp tục nói:
“Qua đêm nay, nếu không chữa khỏi, cậu sẽ trở thành người không có ‘hạt giống’.
Giờ này ngày mai, cậu sẽ không còn đi được nữa.
Ba ngày sau, nếu vẫn chưa khỏi, cậu nên mua sẵn một cái quan tài, chuẩn bị lo liệu hậu sự đi.”
Tần Tiểu Bàn nhìn về phía Lý Bạn Phong, đây là hi vọng cuối cùng của cậu ta.
Lý Bạn Phong gật đầu với Diêu lão tiên sinh:
“Làm phiền ngài cứu cậu ấy một mạng.”
Lão Diêu uống thêm một ngụm rượu, lau miệng nói:
“Ban ngày nói giá là hai mươi vạn, không thiếu một đồng nào.”
Lý Bạn Phong lấy ra một cái bao tải, đổ ra hai mươi xấp tiền Hoàn Quốc:
“Hai mươi vạn, không thiếu một đồng, tất cả đều ở đây!”
“Sảng khoái!”
Diêu lão tiên sinh khen ngợi một tiếng, nhấc cái bao tải, đi về phía cửa.
Mọi người ngẩn ngơ, Lý Bạn Phong vội hét to:
“Chờ đã, ông chưa chữa bệnh mà!”
Diêu lão tiên sinh đặt cái bao tải xuống, đến bên cạnh Lý Bạn Phong, cười thật thà:
“Suýt chút nữa quên việc này, cậu nằm xuống trước đi.”
Lý Bạn Phong nằm xuống.
Lão Diêu hỏi Lý Bạn Phong:
“Chân nào không đi được?”
“Chân nào nhỉ?”
Lý Bạn Phong ngẫm nghĩ.
Tần Tiểu Bàn tức giận:
“Là chân của tôi!”
Diêu lão tiên sinh đến trước mặt Dư Nam, cười hì hì:
“Cô nương, cho ta một điếu thuốc!”
Dư Nam vội vàng lấy một điếu thuốc cho lão tiên sinh, lại lấy diêm đốt cho ông ta.
Ừng ực ừng ực, lão tiên sinh uống hết một bầu rượu, đến gần Tiểu Bàn, trước tiên hút một hơi thuốc, rồi "phà" một tiếng, phun ra một đám lửa!
Tần Tiểu Bàn la toáng lên một tiếng, toàn thân bắt đầu bốc cháy.
Lý Bạn Phong có chút ngạc nhiên:
“Lão tiên sinh, như vậy mới có thể chữa khỏi cho cậu ấy sao?”
Diêu lão tiên sinh nhìn Tiểu Bàn toàn thân bốc cháy, trên mặt rất là bối rối:
“Cậu ta sao vậy? Bị bệnh hả? Ta chỉ mới ợ hơi một cái, sao cậu ta lại bốc cháy rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận