Phổ la chi chủ

Chương 258: Kỹ pháp trạch tu tầng năm

Lai lịch của Chu An Cư, Ma Định Phú nói không rõ ràng?
"Có phải mày hơi thiếu thành thật rồi hay không?"
Lý Bạn Phong lại cắt một nhát vào mặt y.
Ma Định Phú khó khăn thở dốc:
"Tôi thật sự không biết, từ lúc tôi đến núi Phi Ưng, Chu An Cư chính là chủ thôn của thôn Thiết Môn, tôi còn nghe nói hắn dẫn người đánh lên núi Phi Ưng, là tử địch của núi Phi Ưng chúng tôi.
Cho đến một ngày, Đại đương gia triệu hồi tôi về trên núi, bảo tôi đến thôn Thiết Môn một chuyến, tôi mới biết được Chu An Cư là bạn của Đại đương gia.
Hắn nói Chu chủ thôn là nhân vật khó lường, tu vi sâu không lường được, tâm cơ sâu không lường được, bảo tôi về sau đi theo Chu chủ thôn làm việc, Chu chủ thôn bảo tôi làm gì thì tôi làm đó."
"Chu An Cư để cho mày ngủ với vợ của hắn sao?"
Ma Định Phú giải thích:
"Trong miệng Đại đương gia, Chu An Cư là người không gì không làm được, tôi vẫn luôn rất kính trọng hắn. Tôi đến thôn Thiết Môn, hắn bảo tôi làm tùy tùng, tuyên bố với bên ngoài tôi là trạch tu, cũng cho tôi một căn nhà. Mới đầu hắn rất trọng dụng tôi, có chút chuyện cơ mật còn thương lượng với tôi, cho đến có một lần, hắn và Vu Hòa Toàn trong thôn xảy ra tranh chấp, sự việc lập tức chuyển biến."
"Chuyển biến như thế nào?"
"Vu Hòa Toàn là một trạch tu tầng hai, vừa tới thôn, ngựa non háu đá, nói chuyện với Chu An Cư không biết trên dưới. Chu An Cư không so đo với cậu ta, cậu ta còn được đằng chân lân đằng đầu, lúc nói chuyện với Chu An Cư, đẩy Chu An Cư một cái. Cũng không biết là cậu ta cố tình hay vô ý, lần đó dùng lực không nhỏ, Chu An Cư lùi về phía sau nửa bước, suýt nữa thì ngã xuống đất. Lúc ấy chỉ có một mình tôi ở bên cạnh Chu An Cư, xung quanh cũng không có những người khác, Chu An Cư cười trừ cho qua chuyện, chờ đến khi trở về trạch viện, Chu An Cư phân phó tôi giết Vu Hòa Toàn."
Một đám trạch tu nghe được mà hai mắt bốc hỏa. Trong số bọn họ có không ít người biết Vu Hòa Toàn, tiểu tử này đến thôn Thiết Môn không bao lâu đã chết. Bọn họ không có tình cảm gì với Vu Hòa Toàn, thậm chí không có quá nhiều ấn tượng. Nhưng bọn họ nhớ rõ, lúc ấy Chu An Cư nói Vu Hòa Toàn là bởi vì tự ý rời khỏi thôn Thiết Môn mà bị thổ phỉ đánh chết! Thì ra Vu Hòa Toàn đã chết trên tay Ma Định Phú! Trên tay Ma Định Phú rốt cuộc dính bao nhiêu máu? Có bao nhiêu trạch tu đã chết trên tay Chu An Cư và Ma Định Phú? Hai tên nghiệt súc này! Có người nhổ nước bọt về phía Ma Định Phú, có người lớn tiếng chửi bới. Lý Bạn Phong bảo mọi người yên tĩnh lại trước, hắn còn có chuyện quan trọng muốn hỏi:
"Mày giết Vu Hòa Toàn như thế nào?"
Giết trạch tu ở trong nhà trạch tu, độ khó quá lớn, cho dù có tu vi cao hơn một tầng cũng rất khó khăn. Ma Định Phú nói:
"Chu An Cư nói hắn biết tâm tư của Vu Hòa Toàn, nói chuyện không có quy củ như vậy, thật ra là vì muốn gây chú ý, là muốn được hắn trọng dụng, Hắn bảo tôi lừa Vu Hòa Toàn, nói chủ thôn có việc phải làm, bảo cậu ta đến bên ngoài thôn xử lý sự việc. Vu Hòa Toàn bị lừa, vừa mới rời khỏi thôn thì trúng mai phục của tôi, trực tiếp lấy đầu cậu ta, quay đầu lại nói với mọi người trong thôn, nói cậu ta bị thổ phỉ giết. Mới đầu tôi nghĩ không thông, Vu Hòa Toàn tuy nói không hiểu quy củ nhưng rất trung thành, nếu quản thúc tốt thì cũng là người có thể dùng, vì sao nhất định phải giết cậu ta? Nhưng không ngờ sau khi giết cậu ta, Chu An Cư lại xa lánh tôi, chuyện cơ mật cũng không thương lượng với tôi nữa. Ban đầu tôi cho rằng là bởi Chu An Cư hối hận vì đã giết Vu Hòa Toàn nên giận chó đánh mèo với tôi. Qua một thời gian dài, cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra nguyên nhân, mọi chuyện không phải là do Vu Hòa Toàn mà là do cú suýt ngã đó. Vu Hòa Toàn không phải là tu giả tầng cao gì, lại có thể đẩy Chu An Cư suýt ngã, vậy tu vi của Chu An Cư là gì? Việc này khó mà nói rõ, có vẻ như cũng không phải là sâu không lường được, Vu Hòa Toàn đã chết, việc này ngoại trừ tôi thì không ai biết. Có đôi khi tôi cũng nghĩ, nếu có một ngày tôi giết chết Chu An Cư, có phải vị trí chủ thôn này sẽ thuộc về tôi hay không? Tôi chỉ nghĩ vậy thôi, chưa từng để lộ ra ngoài, nhưng tôi đoán, tâm tư này của tôi vẫn bị hắn phát hiện."
Không cần đoán, việc này chắc chắn là bị gã phát hiện. Làm một tên lừa đảo gần như không có tu vi, có thể làm chủ ở thôn Thiết Môn mấy chục năm, tâm tư gì cũng không qua mắt gã được. Ma Định Phú ngẩng đầu nhìn Lý Bạn Phong:
"Vị hảo hán này, ngài đã giết Chu An Cư, lại lật đổ tôi, về sau ngài chính là chủ thôn của thôn Thiết Môn, Ma Định Phú tôi chuyện gì cũng nghe theo ngài, xông pha khói lửa, vạn chết không từ!"
Lý Bạn Phong cười nhạt:
"Mày xem bọn họ là kẻ ngốc hay là xem tao là kẻ ngốc? Một câu xông pha khói lửa, vạn chết không từ của mày là có thể mong tao giữ lại mạng cho mày?"
"Hảo hán, ngài nói làm sao bây giờ? Chỉ cần có thể tha cho tôi một mạng, làm thế nào cũng được!"
"Được thôi, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện riêng."
Lý Bạn Phong quay đầu nhìn về phía một đám trạch tu:
"Đừng đứng đây nữa, đi kiểm tra trong thôn một lần, xem còn có thuộc hạ nào của Chu An Cư và Ma Định Phú hay không, bắt được hết thì giết sạch. Gọi những phu nhân và người hầu của Chu An Cư trong trạch viện ra, cho chút tiền rồi đuổi hết đi, về sau không được phép bước vào thôn Thiết Môn nữa. Tòa lầu phụ phía đông không được phép đi vào, các người có biết phía đông là phía nào không? Dọn dẹp sạch sẽ người rồi thì lập tức rời khỏi trạch viện. Đến cửa chính xem cửa đã đóng chặt chưa, sau đó lên sườn núi tìm kiếm, trên vách đá có một mỏm núi, xem thử có mai phục hay không, Về sau trên mỏm núi phải bố trí người canh gác, các người thay phiên nhau lên đó, tôi nói mỏm núi, các người có nghe rõ không? Biết đường đi như thế nào không? Này! Lấy danh sách tới, phái một nhóm người lên đó trước, đừng để núi Phi Ưng đánh đến mà chúng ta còn chưa chuẩn bị gì!"
Mọi người chia nhau ra làm việc, trước đó bọn họ còn muốn vừa nhìn thấy "người bán hàng rong" thì sẽ đánh đến chết, hôm nay cũng không biết vì sao lại nghe lời hắn như vậy. Lý Bạn Phong xách Ma Định Phú lên, tìm một góc yên tĩnh, vào Tùy Thân Cư. "Ai da tướng công, mua thức ăn về rồi, món ăn lần này có chất lượng gì?"
"Thể tu tầng ba, đồ tốt!"
"Tầng ba."
Nương tử than thở một tiếng:
"Cũng tạm nuốt được."
Lý Bạn Phong kinh ngạc nói:
"Hay cho nương tử, bắt đầu kén ăn rồi, tu giả tầng ba mà nàng còn nói là tạm được?"
Nương tử cười đáp:
"Thiếp thì không sao, mấy tên dê trắng non kia trước đó cũng có thể ăn tạm, ngược lại là tiện nhân Hồng Liên, mấy ngày nay không được ăn mặn rồi."
Lý Bạn Phong đặt Ma Định Phú trước máy hát, Ma Định Phú sợ tới mức hồn phi phách tán. Xùy xùy! Máy hát cười nói:
"Ai da! tướng công, vậy thì tiểu thiếp không khách khí nữa."
"Nương tử chậm đã, chờ ta hỏi hắn vài câu."
Ma Định Phú kêu lên:
"Hảo hán, ngài hỏi gì tôi cũng nói, chỉ cần ngài tha cho tôi một mạng! Tôi biết tiền của Chu An Cư giấu ở chỗ nào, tôi biết pháp bảo của hắn giấu ở đâu, những thê thiếp kia của hắn, tôi cũng biết ai giỏi chiều chồng, ai xinh đẹp, tôi đều biết!"
"Nếu đã biết, vậy thì mày nói từng chuyện một, nói rõ ràng cho tao."
Ma Định Phú cẩn thận kể lại những chuyện y biết, chờ Lý Bạn Phong hỏi đến chuyện của lão Hạ, Ma Định Phú không trả lời được. Y không hiểu rõ lão Hạ, chỉ biết lão Hạ là trạch tu, bình thường ở trong tòa lầu phụ phía đông, tòa lầu đó không cho phép ai đi vào. Lý Bạn Phong biết tòa lầu đó có trạch linh, nhưng rốt cuộc trạch linh là thứ gì, Ma Định Phú cũng không biết. Nếu đã không biết, vậy thì không cần thiết phải làm khó y nữa. "Nương tử, dùng bữa!"
Ma Định Phú gào lên:
"Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, tại sao ngài còn muốn giết tôi?"
"Mày nợ tao năm trăm đồng còn chưa trả."
"Tôi trả rồi..."
Lý Bạn Phong lắc đầu nói:
"Năm trăm đồng tiền lời, không phải là thứ mà mày có thể trả bằng mấy câu nói đâu."
Nương tử dùng bữa xong, đưa thi thể cho Hồng Liên, sau đó hỏi Lý Bạn Phong:
"Tướng công, trạch linh mà chàng vừa mới nói có lai lịch như thế nào? Sao chàng lại để tâm đến nó như vậy?"
Lý Bạn Phong kể lại một lần chuyện giao thủ với lão Hạ, nương tử cũng không cảm thấy kinh ngạc. "Có một số trạch linh chính là như vậy, cả đời không cho trạch tu rời khỏi tầm mắt, trạch tu tên lão Hạ kia chết thảm ở trên tay trạch linh, hẳn là do trước đó đã ký khế ước."
"Tầm mắt?"
Lý Bạn Phong không hiểu lắm:
"Nhà của lão Hạ ở lầu phụ phía đông, trạch linh hẳn là ở trong lầu phụ, tầm mắt mà nàng nói rốt cuộc là bao nhiêu? Chỉ cần là nơi mà trạch linh nhìn thấy được thì đều tính là trong tầm mắt sao?"
"Không phải, tầm mắt mà tiểu thiếp nói không phải là con mắt nhìn thấy, là nơi mà sức mạnh của trạch linh có thể vươn đến."
Lý Bạn Phong càng không hiểu:
"Sức mạnh của trạch linh còn có thể mở rộng ra bên ngoài căn nhà sao?"
"Có thể chứ, sức mạnh trạch linh mở rộng đến bên ngoài căn nhà, bình thường có hai trường hợp, một là trạch linh cực mạnh, trạch tu cực yếu, trạch tu không thể hạn chế trạch linh, khiến trạch linh có cơ hội thò tay ra ngoài. Tiện nhân Hàm Huyết lúc còn sống kia chính là thuộc loại tình huống này, trạch tu của ả chỉ là tầng một, mà ả có tu vi tầng sáu, khí lực của Hàm Huyết có thể mở rộng ra bên ngoài căn nhà. Dưới tình huống như vậy, muốn đưa khí lực ra bên ngoài, còn cần hai điều kiện, một là phải có căn nhà ngầm đồng ý, hai là phải có người bên ngoài mượn lực."
La Ngọc Ny là chủ nhân của căn nhà đó, ả ở chung với căn nhà lâu như vậy, thậm chí còn chết ở trong nhà, chỉ với chút tình nghĩa này, căn nhà đó hẳn là đã ngầm đồng ý với hành vi của La Ngọc Ny. "Nhưng người bên ngoài mượn lực là có ý gì?"
Lý Bạn Phong trực tiếp hỏi con lắc đồng hồ. Con lắc đồng hồ mơ màng nói:
"Những chuyện phu nhân nói, ta hoàn toàn không nhớ gì cả."
Ả bị rút hồn phách, chỉ còn lại linh tính, không nhớ cũng là chuyện bình thường. Nương tử biết duyên cớ trong đó, giải thích:
"Cái gọi là người bên ngoài mượn lực, chính là đám oan hồn kia, tuy nói không quá tươi, nhưng tiểu thiếp cũng đã ăn no rồi."
Oan hồn treo trên cây. Thì ra bên ngoài mượn lực là như vậy. Lý Bạn Phong nhìn chằm chằm máy hát một lúc, hỏi:
"Nương tử, lúc ta mới quen biết nàng, tu vi của nàng cao như vậy, ta ngay cả một tầng cũng không có, chúng ta chênh lệch lớn như vậy, lúc ấy sao nàng không nghĩ tới việc bành trướng sức mạnh ra bên ngoài căn nhà?"
"Hứ!"
Nương tử hờn dỗi nói:
"Chàng xem tiểu thiếp là loại người gì vậy? Nếu không có chàng đồng ý, thiếp sẽ không bước chân ra khỏi cửa đâu!"
"Nương tử của ta thật ngoan!"
Lý Bạn Phong rất cảm động, ôm nương tử thân mật thật lâu. Hoa sen đồng muốn phun nước miếng vào máy hát. Ác phụ, lúc đó ngươi cũng muốn ra ngoài, nhưng ngươi hỏi căn nhà này mà nó có đồng ý đâu? Máy hát nói tiếp:
"Trường hợp thứ hai là trạch tu sử dụng kỹ pháp tầng năm, Nhà Cao Cửa Rộng, trạch tu đến tầng năm, học xong kỹ pháp, có thể đưa một bộ phận sức mạnh của trạch linh từ trong nhà ra sân. Sân mà tiểu thiếp nói đến không phải là cái sân trong tường viện, mà là nơi sức mạnh của trạch linh có thể đạt đến được. Cấp bậc của trạch tu càng cao, càng ăn ý với trạch linh, càng quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh trạch viện thì sức mạnh mang ra ngoài sẽ càng nhiều. Lão Hạ giao thủ với chàng, sức mạnh mà lão ta mang ra cũng không ít, có lẽ có tu vi từ tầng sáu trở lên, cũng có lẽ là bởi vì lão ta cực kỳ quen thuộc với trạch viện."
Đúng vậy, đây chính là kỹ pháp của lão Hạ! Lão ta quả thực rất quen thuộc trạch viện. Lão ta đã dẫn sức mạnh của trạch linh đến toàn bộ trạch viện, chẳng trách trận chiến đó lại khó khăn như vậy. Đây mới chỉ là một phần sức mạnh. Nếu như mình tiến vào lầu phụ, trực tiếp đối kháng với trạch linh hoàn chỉnh, e rằng cái mạng nhỏ này đã sớm mất rồi! Xùy xùy! Máy hát thở dài:
"Lão Hạ dùng mọi cách để dụ chàng vào trong nhà, chính là muốn dùng trạch linh để giết chàng, đóng cửa phòng lại, trạch linh giết người, đây chính là kỹ pháp hèn hạ mà trạch tu thường dùng."
Lý Bạn Phong cười gượng một tiếng:
"Thật ra cũng không phải là hèn hạ như vậy."
Nương tử nói tiếp:
"Hơn nữa, thông qua kỹ pháp của trạch linh đó, có thể nhìn ra một chút manh mối. Lúc tướng công ở trong căn nhà đó, đầu tiên là có cầu thang, sau đó lại không có cầu thang, cuối hành lang đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, đây là kỹ pháp Đoạn Kinh Khai Lộ, Lúc tướng công đến sân, đá vụn bay đầy trời, đây là kỹ pháp Đạp Phá Vạn Xuyên, trạch linh của lão Hạ hẳn là một lữ tu tầng cao!"
Lữ tu! Lý Bạn Phong cả kinh, vội hỏi:
"Nương tử, nàng vừa mới nói kỹ pháp Đoạn Kinh Khai Lộ gì đó, là kỹ pháp gì vậy?"
Nương tử trầm mặc một lát rồi nói:
"Tướng công hỏi kỹ pháp của lữ tu làm gì? Lữ tu đều là ác nhân, đều đáng chết!"
Lý Bạn Phong nghiêm túc nói:
"Ta và nàng cùng chung kẻ thù, biết địch biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng!"
"Có những lời này của tướng công, tiểu thiếp đã có chín phần thắng! Tướng công, lá gan chàng có lớn không?"
Lý Bạn Phong ưỡn thẳng lưng nói:
"Lớn!"
"Chàng có dám dẫn trạch linh đó ra ngoài hay không?"
Lý Bạn Phong ưỡn ngực nói:
"Không dám!"
"Tướng công đừng sợ, thiếp có kế sách an toàn!"
Lăng Diệu Ảnh hít sâu một hơi, mở hòm gỗ lấy ra một chiếc điện thoại không dây, bấm số. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hà Gia Khánh:
"Chuyện gì?"
Y đang ngủ, bị đánh thức, giọng điệu có chút không vui. "Gia Khánh, là thế này, bên phía thôn Thiết Môn, móc câu bị đứt rồi."
"Bị đứt từ lúc nào?"
"Hình như là, mấy ngày nay..."
Lăng Diệu Ảnh không thể nói ra thời gian cụ thể, bởi vì mấy ngày nay y không chú ý đến cái móc câu này. Hà Gia Khánh trầm mặc một lát, đột nhiên quát lên:
"Anh có biết cái móc đó quan trọng tới mức nào không? Anh có biết hồn phách kia quan trọng tới mức nào không?"
Lăng Diệu Ảnh không trả lời. Cái móc này trước kia do Lăng Diệu Văn khống chế, rốt cuộc sau lưng nó có bao nhiêu bí ẩn, Lăng Diệu Ảnh quả thật không biết nhiều. Hà Gia Khánh hơi bình tĩnh lại:
"Chuyện này cũng không thể trách anh, tôi đoán rằng cái móc này là do lão già lừa đảo Chu An Cư kia phát hiện, trước tiên anh đừng động đến lão ta, chờ tôi tìm cơ hội dằn mặt lão ta một cái, anh lại đi treo móc câu lên."
Hai người cắt đứt liên lạc, Lăng Diệu Ảnh ướt đẫm mồ hôi, y đang nghĩ, sau này có phải chuyện gì cũng phải báo cho Hà Gia Khánh hay không. Hà Gia Khánh day day trán, chuyện gần đây khiến y quá đau đầu.
"Con mẹ nó, đau quá."
Giang Tương Bang, Dược Vương Đường, đường chủ La Chính Nam rút ăng ten từ trong đầu ra. "Thì ra hồn phách kia ở thôn Thiết Môn."
La Chính Nam mỉm cười:
"Việc này phải nói cho bang chủ thôi, hồn phách này giá cả không kém Hồng Liên, chẳng phải sẽ giúp ta trở thành phó bang chủ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận