Phổ la chi chủ

Chương 314: Tay của Hà Gia Khánh

Chờ Đoàn Thiếu Hà bình tĩnh lại, Khâu Chí Hằng bảo Đàm Phúc Thành kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Đàm Phúc Thành trước tiên nói rõ một việc: "Khâu đầu lĩnh, chuyện này không thể trách tôi được, lúc Đại thiếu gia tìm tôi, câu đầu tiên hỏi, ai là gia chủ của Lục gia, tôi là người của Lục gia, phải nghe lời gia chủ, việc này tôi không có quyền lựa chọn."
Đoàn Thiếu Hà không ngừng rơi lệ, Hầu Tử Khâu vẫn bình tĩnh hỏi: "Các cậu làm sao liên lạc được với Hà Hải Khâm?"
"Đại thiếu gia là người liên lạc, chi tiết cụ thể tôi không rõ, nghe nói là vì chuyện của con trai ông ta là Hà Gia Khánh."
"Tối nay Hà Hải Khâm ra tay sao?" 
Đàm Phúc Thành lắc đầu: "Tôi giữ chân lão thái gia, Đại thiếu gia 
chuẩn bị tự mình ra tay, cậu ấy không muốn chúng tôi nhìn thấy, tôi và Nhị thiếu gia canh chừng ở đầu ngõ, Hà Hải Khâm đứng bên tường, không biết tại sao, thân thể 
Đại thiếu gia bỗng nhiên tan nát." 
"Toái Hoang Kiếm?" 
"Tôi chưa từng thấy Toái Hoang Kiếm, nhưng lúc ấy trên tay Đại thiếu gia đúng là có một thanh kiếm, sau khi Nhị thiếu gia xông lên, cầm thanh kiếm đó lại muốn tự đâm vào người mình, tôi 
thấy cậu ấy giống như bị ai đó khống chế, bèn dùng kỹ pháp cứu cậu ấy ra." 
"Dùng thủ đoạn gì để khống chế? Kỹ pháp niệm tu sao?" 
Đàm Phúc Thành suy tư một lát: "Không nhìn ra, tôi nghi ngờ Đại thiếu gia 
cũng chết như vậy." 
Hầu 
Tử Khâu nghiến răng nói: "Tại sao nhất định phải gọi Hà Hải Khâm đến?" 
Đàm Phúc Thành nói: "Đại thiếu gia nói, có Hà đại gia giúp đỡ, có thể đề phòng phục binh 
của lão thái gia, đảm bảo không xảy ra sai sót, 
Khâu đầu lĩnh, chuyện này thật sự không trách tôi được." 
Đang nói chuyện, một tên 
chi quải chạy lên cầu thang, Hầu 
Tử Khâu mở cửa phòng hỏi: "Có 
chuyện gì vậy?" 
"Lão thái gia đến rồi!" 
Đoàn Thiếu Hà nghe thấy vậy, lập tức muốn xông ra khỏi phòng: "Tao liều mạng với mày!" 
Hầu Tử Khâu đóng cửa phòng, ngăn Đoàn Thiếu Hà 
lại nói: "Phu nhân, không thể manh động, bà không thể gặp ông ta." 
"Tôi sợ nó cái gì? Cùng lắm thì mất mạng!" 
"Phu nhân!"  
Hầu 
Tử Khâu quát lớn một tiếng: "Bây giờ là lúc sống chết, bà nhất định phải nghe tôi!" 
Hai mắt Đoàn Thiếu Hà đỏ ngầu, ngồi 
trở lại ghế, Hầu Tử Khâu nói với Đàm Phúc Thành: "Hôm nay có ai nhìn thấy cậu đưa Nhị thiếu gia về 
không?" 
"Có mấy tên gia đinh và vài tên chi quải." 
"Giám sát bọn họ 
cho kỹ, mấy ngày sắp tới không cho bọn họ rời khỏi phủ đệ, đừng làm khó bọn họ, đừng để tình hình trong nhà 
rối loạn thêm." 
Đàm Phúc Thành đưa mọi người đến tiểu lâu bên cạnh nhà chính, sắp xếp cho bọn họ ở lại. 
Hầu Tử Khâu chỉnh trang lại 
quần áo, đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Lục Mậu Tiên, vẫn cung kính hành lễ như thường lệ: "Lão 
thái gia, đã trễ thế này rồi, sao ngài lại đến đây?" 
"Tiểu Khâu, cậu còn coi tôi là bậc trưởng bối, còn gọi tôi một tiếng lão thái gia, tôi đến đây rồi, cậu lại để tôi đứng ngoài cửa sao?" 
Khâu Chí Hằng cười nói: "Phu nhân đã ngủ rồi, tôi cũng không tiện dẫn ngài vào trong, hay là ngài vào 
chỗ tôi ngồi một lát?" 
"Cậu nói vậy, chẳng phải là đang nói tôi không biết phép tắc sao? Hôm nay tôi đến là muốn gặp mặt hai đứa cháu trai, cậu gọi bọn nó đến chỗ cậu, tôi nói vài câu rồi đi." 
"Ngài đến không đúng 
lúc rồi, hai vị thiếu gia nói hôm nay muốn đến Hải Cật Lĩnh, giữa trưa đã 
ngồi tàu hỏa đi rồi." 
"Hải Cật Lĩnh?"  
Lục Mậu Tiên cười lạnh một tiếng: "Sao tôi lại nghe nói vẫn còn ở thành Lục 
Thủy? Tiểu Khâu, đừng giở cái giọng đó với tôi nữa, có vài chuyện cậu 
biết rõ trong lòng, 
mau gọi chúng nó ra đây gặp tôi." 
"Lão thái gia, chuyện này tôi thật sự không rõ, hai vị thiếu gia không có nhà, ngài còn muốn gặp bọn họ ngay bây giờ, 
chẳng phải là đang làm khó tôi hay sao?" 
Lục Mậu Tiên trầm mặt xuống, nói: "Làm 
khó cậu thì đã sao?" 
Đi theo sau lưng Lục Mậu Tiên là mấy chục người, Hầu Tử Khâu nhận ra 
một vài người trong số đó, trong số những người quen biết, không ai có tu vi thấp hơn tầng ba. 
Khâu Chí Hằng vẫn bình tĩnh: "Ngài làm khó tôi ở đây thật sự là không được đâu!" 
"Khẩu khí lớn thật." 
"·N·g·à·i cứ thử xem!" 
Hầu Tử Khâu hơi cao giọng, toàn bộ dinh thự, từ cửa trước đến 
hậu viện, đều vang lên một tiếng động. 
Đây là đang cảnh cáo cho Lục Mậu 
Tiên biết, tất cả chi quải trong phủ đều đã vào vị trí. 
Có một thoáng, Lục Mậu 
Tiên thật sự muốn dẫn 
người xông vào. 
Nhưng nhìn thấy Hầu Tử Khâu mặt không chút cảm xúc, Lục Mậu Tiên hơi rén. 
Sau khi Lục Đông Lương mất tích, phòng đan dược của Lục gia nằm trong tay Hầu Tử Khâu. 
Tiểu tử 
này đã ăn 
bao nhiêu đan dược, bây giờ tu vi đến 
đâu, trong lòng Lục Mậu Tiên cũng không nắm chắc. 
"Tiểu Khâu, khí phách 
cậu ngày càng lớn rồi, hai đứa nhỏ đã không có nhà, chuyện tối nay cứ cho qua như vậy đi. 
Tôi đến, là muốn 
báo cho bọn nó một tiếng, tôi mời mấy vị 
danh linh đến nhà hát mấy ngày, nếu bọn nó còn coi trọng thúc công 
tôi đây thì đến chỗ tôi một chuyến, ủng hộ tôi một chút." 
Hầu Tử Khâu nói: "Đợi hai vị thiếu 
gia về, tôi nhất định sẽ chuyển lời." 
Lục Mậu Tiên gật đầu, dẫn 
n·g·ư·ờ·i rời đi. 
Đi trên đường, trong lòng Lục Mậu Tiên vô cùng rối rắm. 
Saota lại không dám xông vào chứ? 
Ta sợ tên quản gia đó làm gì? 
Sao Hầu Tử Khâu này lại khó chơi như vậy? 
Không sao, đợi thêm 
mấy ngày nữa, ta tập hợp thêm người, lại đến 
một chuyến, xem y còn dùng cách gì để đối phó ta! 
*** 
Hầu Tử Khâu trở về nhà chính, vào phòng ngủ 
của Lục Nguyên Hải. 
Lục Nguyên Hải nằm trên giường, ngũ quan méo mó, không thấy đỡ hơn chút nào. 
Bác sĩ lắc đầu: "Khâu quản gia, thật sự 
xin lỗi, chúng tôi không tìm ra nguyên nhân bệnh." 
Mấy vị bác sĩ này vốn định rời đi, Hầu Tử Khâu ngăn bọn họ lại: "Làm phiền các vị ở lại đây vài ngày." 
Bác sĩ hoảng sợ nói: "Khâu quản gia, ý ngài là sao?" 
"Yên 
tâm, Khâu mỗ sẽ không làm khó các vị đâu, mấy ngày phí tổn 
này tôi sẽ trả gấp đôi."  
Khâu Chí Hằng không nói nhiều với bác sĩ nữa, 
trực tiếp phân phó thuộc hạ đưa bác sĩ đến phòng khách nghỉ ngơi. 
Y lấy một lọ thuốc, 
dùng dao cạo một 
ít da trên mặt Lục Nguyên Hải, lại lấy một ít nước bọt ở mép, cất kỹ. 
Y tìm Đàm Phúc Thành dặn dò: "Người anh 
em, trước 
khi tôi 
quay về, mọi chuyện trong 
nhà giao cho cậu." 
Đàm Phúc Thành có chút khó xử, gã có địa bàn và công việc riêng, bình thường không ở nhà chính. 
Nhưng ngoài gã ra, hiện tại Khâu Chí Hằng không tin tưởng ai khác, Đàm Phúc Thành 
đành miễn cưỡng đồng ý. 
Khâu Chí Hằng lại dặn dò Đoàn Thiếu Hà: "Mấy ngày sắp tới cố gắng đừng gặp Lục 
Mậu 
Tiên, chỉ cần bà không rời khỏi phủ đệ, lão ta sẽ không dám xông vào." 
Đoàn Thiếu Hà nắm lấy tay Hầu Tử Khâu: "Chí Hằng, cậu muốn đi đâu? Cậu không thể bỏ hai mẹ con tôi lại chứ!" 
"Phu nhân, tôi đến Dược Vương Câu một chuyến, 
tôi 
phải tìm cách chữa khỏi bệnh cho thiếu gia. Lục Mậu Tiên thì dễ đối phó, nhưng nhất định phải cẩn thận Hà Hải Khâm, hắn mới là người thực sự tàn nhẫn, việc làm ăn nếu như chịu thiệt, tuyệt đối đừng so 
đo với hắn." 
*** 
Hà Hải Khâm trở về nhà, ngồi 
trong phòng ăn, cầm miếng sườn dê gặm nhồm nhoàm. 
Hà Ngọc Tú đi vào phòng ăn, hỏi: "Hải Khâm, lão già Lục Mậu Tiên kia chết chưa?" 
Hà Hải Khâm lắc đầu: "Chưa, thất thủ rồi, bên 
cạnh lão ta có cao thủ, tôi còn bị thương nhẹ." 
"Bị thương sao? Mau gọi đại phu đến xem." 
"Không cần đâu, chỉ 
là vết thương ngoài da, ăn nhiều một chút là khỏi." 
Hà Ngọc Tú thở dài: 
"Chị đã nói là cậu nên mang theo nhiều 
người hơn đi mà." 
Hà Hải Khâm đặt miếng sườn dê xuống, lau miệng nói: "Mang ai đi? Chuyện này có thể để người khác biết sao?" 
"Đưa chị 
theo chẳng hạn! Cậu còn không tin tưởng chị gái mình sao?" 
"Nếu chúng ta đều xảy ra chuyện, ai lo liệu việc nhà?" 
Hà Ngọc Tú bĩu môi nói: "Hay là chị nói cho cậu biết, gọi lão Tam về, nếu có chuyện gì chúng ta cũng có người giúp đỡ!" 
"Lão Tam không thể về, cậu ấy còn phải chăm sóc Gia Khánh, Gia Khánh bị thương 
nặng lắm, đặc biệt là tay, bị thương rất nặng." 
Hà Ngọc Tú sửng sốt: "Tay Gia Khánh bị thương sao? Sao chị không nghe thấy nó nhắc tới?" 
"Nó chưa từng nhắc đến sao?"  
Hà Hải Khâm tu ừng ực một bầu rượu: "Dù sao 
tôi cũng đã nhìn thấy rồi, tay trái của nó bị thương nặng như vậy, nhìn còn không giống tay của nó nữa." 
Nói xong, Hà Hải Khâm cầm miếng sườn dê lên, tiếp tục 
gặm nhồm nhoàm. 
Hà Ngọc Tú cảm thấy Hà Hải Khâm có chút kỳ lạ, nói đến vết thương của Hà Gia Khánh, ông ta có vẻ không quá đau lòng, ngược lại còn có chút căm hận. 
*** 
Lý Bạn Phong ngồi trong Tùy Thân Cư, nhìn đống Huyền Sí Đan trước mặt, đang đau 
đầu. 
Xác của Nhộng Phá Kén Tùng Sĩ Tường trước đây đã luyện ra được một hạt 
sen, sau khi bóc ra rất lâu vẫn không nở. 
Hôm nay hạt sen nở rồi. 
Trước đây, Lục Đông Lương tầng chín đã luyện ra được hơn tám mươi viên Kim Nguyên 
Đan. 
Nhộng Phá Kén này tu vi gần đến tầng mười, Lý Bạn Phong đoán ít nhất cũng phải luyện ra được một trăm viên. 
Kết quả Kim Nguyên Đan thì không thấy đâu, lại luyện ra hơn chín trăm viên Huyền Sí Đan. 
Lý Bạn Phong 
không dùng loại đan này, tu vi tăng chậm mà độc tính thì không kém Kim Nguyên Đan. 
Chẳng lẽ Hồng Liên cố ý? 
May là số lượng Kim Nguyên Đan còn nhiều, đủ cho Lý 
Bạn Phong dùng đến tầng tám, nhưng số Huyền Sí Đan này thì làm gì đây? 
Thưởng cho mọi người vậy. 
Mã Ngũ là anh em tốt, mọi chuyện đều nghe theo Lý Bạn Phong, kiếm 
được tiền, lần nào cũng là Lý 
Bạn Phong lấy phần lớn, không thể bạc đãi 
y về mặt đan dược. 
Lý Bạn Phong 
đưa cho Mã Ngũ hai mươi viên trước: "Dùng từ 
từ thôi, nhớ giải độc." 
Mã Ngũ là người biết chừng mực. 
Những người khác, từ một đến mười viên, luận công ban thưởng. 
Tả Vũ Cương, Chân Cẩm Thành, Tào Chí Đạt đều là người quen dùng đan dược, cũng biết cách dùng, Ác Khẩu Phụ và A Cầm thì càng không cần phải nói, đều là người có 
kiến thức. 
Bạch Thu Sinh và Vũ Văn Kỳ đều là văn tu tầng một, bọn họ chưa từng dùng loại 
đan dược tốt như vậy, nhưng cũng không sao, bọn họ đều là người cẩn thận, trước khi dùng đan dược đều 
tìm Mã Ngũ hỏi cách giải độc. 
Đến Tiểu Xuyên và Tiểu Căn thì xảy ra 
chuyện. 
Tiểu Xuyên được mười viên, nhất thời kích động, 
nuốt liền 
ba viên, kết quả ngã lăn ra đất, may mà Mã Ngũ phát hiện kịp thời, nếu không thì đi chầu ông bà rồi. 
Tiểu Căn cũng được mười viên, nhưng anh ta ngay cả một viên cũng không dùng, trả lại cho Lý Bạn Phong. 
Lý Bạn Phong khó hiểu: "Sao không dùng?" 
Tiểu Căn ôm xô, ưỡn ngực nói: "Tôi nghe người ta nói, dùng loại đan dược này ít nhất phải nằm một ngày, vậy việc tu hành của tôi phải làm 
sao?" 
"Không nhất thiết phải gấp gáp như vậy chứ?" 
Tiểu Căn lắc đầu: "Một ngày cũng 
không thể trì hoãn!" 
Lúc trước, khi nhập đạo môn, người bán hàng rong từng 
dặn dò Tiểu Căn, kim tu lên tầng, mỗi ngày phải đeo xô đủ tám tiếng. 
Tiểu Căn 
một ngày đeo hai mươi bốn tiếng, bất kể đông hay hè, chưa từng gián đoạn. 
Ngoài ăn ngủ, Tiểu Căn đi khắp nơi tìm kiếm nguyên liệu, tỉ mỉ điều chế sốt vàng, Lý Bạn Phong chưa từng gặp ai chăm chỉ như anh ta. 
"Tiểu Căn, 
cậu bỏ cái xô xuống trước đã!" 
Lý Bạn Phong kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tu hành thì quan trọng thật, nhưng đan dược cũng phải dùng, nếu không thì lãng phí thiên phú của cậu." 
Tiểu Căn suy nghĩ 
một chút, cuối cùng nhận lấy đan dược: "Đợi tôi tìm được chỗ thích hợp sẽ dùng." 
Chỗ 
thích hợp mà anh ta nói, chắc là 
nhà xí… 
Lý Bạn Phong không dám hỏi nhiều. 
Thanh Thủ Hội không đến rạp chiếu phim gây rối nữa, chuyện của "Huyết 
Thương Thần Thám" coi như đã được giải quyết. 
Mã Ngũ nhân cơ hội liên hệ với thương gia địa phương về việc làm ăn với thạch tài và than đá, việc 
này y là người trong nghề, Lý Bạn Phong cũng không cần quan tâm. 
Qua mấy ngày sau, chuyện làm ăn cơ bản đã ổn định, mọi người chuẩn bị trở về. 
Sứ mệnh của 
“Dạ Lai Hương” đã hoàn thành, hiện tại không cần phải tiếp tục xuất bản báo chí và tạp chí, Bạch Thu Sinh và Vũ Văn Kỳ cũng nên trở về. 
Nhưng bọn họ không muốn về. 
Bạch Thu Sinh 
nói: “Thất gia, hai anh em bọn tôi ở Hắc Thạch Pha chịu khổ, nằm mơ cũng muốn rời khỏi nơi này, hiện tại tôi ngược lại không muốn 
đi, bọn 
tôi muốn tiếp tục duy trì Dạ Lai Hương.” 
Tả Vũ Cương nói: “Bọn 
tôi đi rồi, hai người làm sao ứng phó với đám bang môn địa phương, chúng ta cũng 
đắc tội với họ không ít.” 
Bạch Thu Sinh cười đáp: “Không sợ, bảng hiệu ‘Dạ 
Lai Hương’ 
vẫn còn, hai 
anh em bọn 
tôi trước tiên làm quen với bọn họ, nếu không thể làm quen thì cầu Thất gia hỗ trợ.” 
Vũ Văn Kỳ tiếp lời: “Thất gia, ngài 
yên tâm, 
đây là việc làm ăn của ngài, 
kiếm được tiền chúng 
tôi sẽ nộp lên toàn bộ, ngài phát cho bọn tôi chút tiền công là được.” 
“Làm ăn sao có thể như vậy được.”  
Lý Bạn Phong 
lắc đầu nói: “Ba phần đi, ba phần làm hoa hồng cho tôi, các anh giữ lại ba phần, còn ba phần phát tiền công cho thuộc hạ, còn lại một phần để dành khẩn cấp.” 
Sự việc đã định, Bạch Thu Sinh và Vũ Văn Kỳ rối rít cảm ơn. 
Mã Ngũ dẫn người trở về thành Lục Thủy, Lý Bạn Phong và Tiểu Xuyên không đi. 
Tiểu Xuyên muốn tiếp tục tu hành ở Hắc Thạch Pha, chuyện làm ăn của thạch tài và than đá cũng phải có người trông nom. 
Lý Bạn Phong muốn đi dạo quanh Hắc Thạch Pha. 
Hắn thích nơi này, hắn t·h·í·c·h tính cách của con người ở đây. 
Còn có một chỗ hắn 
rất muốn đi, hắn muốn xem thử tân địa ở đây trông như thế nào. 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận