Phổ la chi chủ
Chương 183: Duyên phận và số mệnh
Buổi chiều hôm sau, đã được mười hai tiếng kể từ khi Lý Bạn Phong vẩy máu, chỉ còn lại hai tiếng nữa là khảo hạch khai hoang sẽ bắt đầu.
Theo quy củ, hai người bọn họ nên vào sớm để chào sân.
Mã Ngũ chỉ vào ranh giới màu xanh biếc của mảnh đất, nói:
"Anh Lý, chút nữa chúng ta vào mảnh đất, trong vòng ba ngày không thể đi ra, anh còn chuyện gì muốn làm thì mau chóng hoàn thành đi."
Thật ra cũng không có chuyện gì muốn làm nữa, đồ ăn của hai người coi như đầy đủ, nước uống cũng miễn cưỡng đủ dùng, hơn nữa, Lý Bạn Phong còn có đồ dự trữ trong Tùy Thân Cư.
Chuyện duy nhất phải làm là tìm cho Mã Ngũ một chỗ thích hợp khác.
"Người anh em, anh đi dọc về phía nam, thẳng đến Vườn Quýt, hạ trại ở Vườn Quýt để nghỉ ngơi.
Quýt có thể ăn, ngoại trừ ăn quýt, đừng làm chuyện gì khác, tuyệt đối không được phá hoại bất cứ thứ gì bên trong Vườn Quýt.
Ba ngày sau về đây tìm tôi, nếu như khai hoang thành công, hai anh em chúng ta sửa sang nơi này một chút, nếu như khai hoang thất bại, chúng ta lại tìm cơ hội khác."
Mã Ngũ ngạc nhiên:
"Anh Lý, lời này của anh có ý gì? Anh muốn khai hoang một mình ở đây?"
Lý Bạn Phong quả thực muốn khai hoang một mình.
Nếu như chui vào Tùy Thân Cư mà vẫn được tính là không ra khỏi ranh giới của mảnh đất, vậy thì chuyện khai hoang này đối với hắn sẽ dễ như trở bàn tay, để Mã Ngũ ở lại còn vướng víu thêm.
"Người anh em, tôi có thủ đoạn đối phó với đám dị loại kia, anh đừng quên, lúc trước tôi đã có thể thoát khỏi Thoa Nga phu nhân.
Tôi ở lại đây khai hoang, có thể thành công thì tốt, nếu thất bại, tôi sẽ không còn có thể khai hoang trong phạm vi trăm dặm ở đây nữa.
Nhưng anh không tham dự trong lần này, anh đã không vẩy máu, cũng không khai hoang, về sau anh vẫn còn cơ hội."
Những gì Lý Bạn Phong nói đều là thật lòng, mảnh đất này gần Vườn Quýt, hắn thật sự rất thích, nếu như một khi khai hoang thất bại, Mã Ngũ còn có thể lưu lại chút hi vọng ở nơi này.
Lý Bạn Phong đã nói đến mức như vậy, Mã Ngũ cũng không thể từ chối, y dặn đi dặn lại:
"Anh Lý, sau khi vào mảnh đất, trước tiên phải trốn đi, gặp dị loại, cố gắng đừng ra tay.
Trước kia, Da Boyens đã chỉ điểm cho nhà tôi khai hoang như vậy, trong một khu vực với phạm vi một dặm có rất nhiều nơi để trốn, tránh giao chiến được thì nên tránh.
Anh vừa mới nói đến Thoa Nga phu nhân, tôi còn phải dặn anh một câu, nếu Thoa Nga phu nhân tới, cho dù như thế nào cũng đừng giao chiến.
Bọn chúng không phải do Địa Đầu Thần phái tới khảo hạch anh, bọn chúng là quái lang thang, dị quái lang thang khắp nơi, gặp phải bọn chúng chỉ có thể trách mình xui xẻo."
Lý Bạn Phong hỏi:
"Gặp phải quái lang thang, nếu tôi ra khỏi ranh giới thì có tính là tôi khai hoang thất bại không?"
"Ra khỏi ranh giới là coi như thất bại."
Mã Ngũ cũng biết điều này thật không công bằng, nhưng quy củ của tân địa chính là như vậy.
Mã Ngũ để hết tất cả trang bị lại cho Lý Bạn Phong:
"Nước và đồ ăn đều cho anh, những vũ khí và linh vật này của tôi cũng đều cho anh, tôi đến Vườn Quýt ăn quýt là được."
Lý Bạn Phong biết Mã Ngũ lo cho hắn, nhưng hắn không cần những thứ này:
"Vũ khí anh cứ mang theo, linh vật anh cũng mang theo, trong Vườn Quýt cũng có thể sẽ có kẻ xấu.
Anh phải nhớ kĩ lời tôi dặn, đến Vườn Quýt, quýt có thể ăn thoải mái, nhưng tuyệt đối đừng phá hoại thứ gì."
Mã Ngũ nhớ kỹ lời Lý Bạn Phong căn dặn, đi về phía nam.
Lý Bạn Phong vào mảnh đất, lặng lẽ chờ khảo hạch bắt đầu.
Bốn giờ, đến thời điểm mà hôm qua Lý Bạn Phong đã vẩy máu.
Một đoàn lửa xanh chậm rãi hiện ra giữa bầu trời đen kịt, giống như đang nhìn xuống Lý Bạn Phong.
Đây là Địa Đầu Thần.
Ông ta muốn đích thân ra tay với mình sao?
Chỉ là mảnh đất có phạm vi một dặm, hẳn sẽ không đến mức làm to chuyện, nhưng Lý Bạn Phong vẫn nắm chặt chìa khoá, luôn sẵn sàng đề phòng.
Hai phút sau, đoàn lửa xanh biến mất.
Địa Đầu Thần cũng không định giao thủ với Lý Bạn Phong, xét về địa vị và thân phận mà nói, ông ta cũng không nên ra tay.
Ông ta chỉ đến nhìn một chút, xác định xem thật sự có người khai hoang hay không.
Đến tận mười giờ đêm, dị loại đầu tiên rốt cuộc đã xuất hiện.
Rắc!
Dị loại này giẫm lên lá khô và nhánh cây, đi ra từ trong rừng rậm, bốn chân chạm đất, cao hơn ba mét, cái đầu khổng lồ, thân hình mập mạp, sau đầu là một chùm lông bờm dựng đứng, trong miệng lòi ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt.
Là một con lợn rừng, ngoại trừ cái đầu lớn, hầu như cũng không có đặc điểm gì khác.
Lợn rừng chậm rãi bước vào mảnh đất, cẩn thận đề phòng người khai hoang mai phục, từ rìa mảnh đất đi thẳng đến chỗ bàn thờ, không nhìn thấy bóng dáng người khai hoang đâu.
"Con mẹ nó, lại gặp phải thứ thích chơi ảo thuật! Chẳng phải các ngươi tới khai hoang hay sao? Nếu đúng là khai hoang thì ra đây gặp mặt, ta cũng chỉ nghe lệnh mà làm việc, có thể đánh thì chúng ta đánh hai hiệp, không thể đánh thì chúng ta uống hai chén, tuyệt đối không làm khó dễ các ngươi."
Con lợn rừng này biết nói tiếng người, nhìn nó ăn nói khách sáo như vậy, nếu thật sự ra ngoài gặp mặt nó, uống chén rượu, liệu có thể hóa giải xung đột hay không, thậm chí còn có thể kết giao bạn bè ở tân địa?
Nghĩ thừa, con lợn rừng này không phải đến để kết giao bạn bè, nó đến để giết người.
Nó nhận được treo thưởng của Địa Đầu Thần, đặc biệt đến đây giết người khai hoang, giết chết một người khai hoang, Địa Đầu Thần thưởng cho nó ba tháng tu vi, khiến cho người khai hoang rời khỏi mảnh đất, hoặc là giết sạch người khai hoang, dẫn đến khai hoang thất bại, Địa Đầu Thần thưởng thêm cho nó một năm tu vi.
Khai hoang là một cuộc khảo hạch, không chỉ khảo hạch người khai hoang, mà còn khảo hạch những sinh linh dám liều mạng của tân địa.
"Ta nói, nếu các ngươi còn không ra đây, ta có thể trở mặt, nếu để ta tìm thấy các ngươi, cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc!"
Lợn rừng từ bàn thờ lại đi tới một chỗ khác, vẫn chẳng thấy bóng dáng ai.
Nó nổi điên.
Điểm mạnh của nó là vật lộn chém giết, nhưng loại chuyện đấu trí với nhau này không phải là sở trường của nó.
"Không chịu ra đúng không, được, ta chờ ở đây, có bản lĩnh thì các ngươi đừng nhúc nhích, chỉ cần nhúc nhích một chút thôi thì chạy không thoát khỏi lỗ tai ta đâu, đến lúc đó, các ngươi có muốn khóc cũng đã muộn!"
Lợn rừng nằm bẹp xuống đất, chờ người khai hoang hiện thân.
Trời đông giá rét, xem ai không chịu nổi trước!
Khảo hạch khai hoang, lợn rừng có thừa chút nghị lực này!
Lý Bạn Phong ngồi bên giường, khoác chăn lên người.
Nương tử pha một ly trà, đưa đến tay Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong vừa uống trà, vừa cằn nhằn nương tử:
"Nàng biết bên ngoài lạnh cỡ nào không? Nếu không phải vì mua đồ ăn cho nàng, ta cũng không muốn ra ngoài, nàng xem, mấy ngày nay lạnh đến mức ta sắp bị đóng băng luôn rồi."
Chập chập cheng cheng cheng!
"Tướng công vất vả rồi, để chút nữa tiểu thiếp nấu bát canh nóng cho tướng công uống."
"Chút nữa còn phải đun cho ta một bồn nước tắm, để ta kì cọ thật sạch, hâm cho ta một vò rượu nữa, hâm thêm chút thức ăn, chỉ có mỗi bát canh thì bõ bèn gì."
"Tướng công, những thứ khác đều dễ nói, nhưng chuyện tắm rửa thì khoan đã, nước trong nhà cũng không còn nhiều."
Lý Bạn Phong đã đi suốt nhiều ngày trong tân địa, vẫn chưa thể bổ sung nước, chỉ còn lại hai thùng nước, miễn cưỡng đủ uống, nương tử là máy hát hơi nước, lượng nước tiêu hao cũng không hề ít.
Chờ một chút nữa thôi, chỉ cần khai hoang thành công là có thể đào giếng nước ở tân địa, đến lúc đó sẽ có thể bổ sung nguồn nước.
Nếu như khai hoang thất bại, vậy đành phải đến tìm ông chủ của Vườn Quýt xin chút nước uống.
Cũng không biết Mã Ngũ đã đến Vườn Quýt hay chưa.
Ba mươi dặm đường, đối với tu giả tầng một mà nói thì cũng không xa, Mã Ngũ đã đi hơn hai mươi dặm, có thể mơ hồ nhìn thấy những cây quýt cao lớn kia.
Y nhẩm lại lời nhắc nhở của Lý Bạn Phong trong đầu một lượt, đến Vườn Quýt nhất định không được phá hư quy củ, lấy thứ gì cũng phải có chừng mực.
Trong lúc đang suy tư, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu cứu:
"Quân tử qua đường, cầu xin ngài giúp tôi một tay."
Lỗ tai Mã Ngũ run lên, vẫn không dừng bước.
Y là hoan tu, có không ít người cho rằng, đàn ông tu luyện hoan tu sẽ yêu thương phụ nữ gấp đôi.
Suy nghĩ này là sai, hoan tu cũng không phải là loại người thương hương tiếc ngọc, hoàn toàn trái ngược, đàn ông tu luyện hoan tu lại không quá quý trọng phụ nữ cho lắm.
Đây là tân địa, không ai dám nói chắc sẽ có chuyện gì xảy ra trong tân địa, chuyện không liên quan thì tốt nhất đừng quan tâm.
"Vị quân tử này, cứu tôi với, tôi van xin ngài."
Tiếng kêu cứu lại truyền đến, Mã Ngũ đang muốn tăng tốc bước chân, chợt cảm thấy nội tâm bắt đầu sinh ra suy nghĩ hổ thẹn.
Một người phụ nữ bị kẹt trong vùng hoang dã, nếu thấy chết mà không cứu, liệu bản thân có hối hận cả đời hay không?
"Ngài kéo tôi một cái là được, quãng đường còn lại tôi sẽ tự đi, chắc chắn không liên lụy đến ngài."
Vừa nghe thấy giọng của người phụ này đã biết nàng không phải là người xấu.
Mã Ngũ quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ cầu cứu kia đang ở trong một bụi gai.
Nàng mặc một bộ váy đỏ, bên hông đeo một dải lụa màu vàng.
Hai chân nàng bị một bụi gai quấn chặt, bụi gai kia vẫn luôn quấn từ mắt cá chân đến đầu gối, còn đang chậm rãi leo lên người nàng.
Hai tay của người phụ nữ ra sức gỡ bụi gai, máu tươi tuôn ra do gai nhọn cứa vào đang chảy ròng ròng trên dây leo màu xanh biếc.
Thúy Xà Đằng, một chủng dị loại không rõ là rắn hay là dây leo.
Loại dây leo này bình thường vẫn bám trên cây không nhúc nhích, cho dù có người giật nó từ trên cây xuống, ném xuống đất rồi dùng đao chặt, nó vẫn sẽ bất động.
Nhưng đôi khi nó đột nhiên cử động, bất kể là dã thú hay người sống, chỉ cần có máu thịt, Thúy Xà Đằng đều sẽ lao tới quấn lấy, nghiền nát tất cả máu thịt, sau đó hút sạch sẽ.
Thúy Xà Đằng thật sự không dễ đối phó, gai nhọn trên người nó có độc, mà dây leo lại còn cực kỳ dai, nếu như bước đến kéo, Mã Ngũ rất có thể sẽ bị Thúy Xà Đằng cuốn lấy chung với người phụ nữ này.
Dây Thúy Xà Đằng này còn to khỏe vô cùng, khiến Mã Ngũ không khỏi cảm thấy rén, nhưng nhìn khuôn mặt đượm nước mắt của người phụ nữ kia, Mã Ngũ lại không nỡ nhắm mắt làm ngơ.
Mình phải cứu nàng, ai bảo mình gặp nàng, đây chính là duyên phận.
Mã Ngũ dùng kĩ pháp Mê Hoặc lên Thúy Xà Đằng.
Là tu giả tầng một, kĩ pháp Mê Hoặc của y cũng không quá mạnh mẽ, nhưng đối với Thúy Xà Đằng mà nói thì vẫn đủ dùng.
Nếu chỉ so sánh về sức mạnh, Thúy Xà Đằng ngang với một võ tu tầng ba.
Nhưng nếu xét về linh trí, Thúy Xà Đằng tương đối đơn giản.
Mã Ngũ vừa nhìn qua, Thúy Xà Đằng lập tức có hảo cảm, buông người phụ nữ ra, quay sang đuổi theo Mã Ngũ.
Mã Ngũ hô một tiếng với người phụ nữ:
"Chạy mau!"
Người phụ nữ khó khăn đứng dậy, khập khiễng rời đi.
Mã Ngũ nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ, trong lòng thật xao xuyến xuyến xao.
Nàng thật đẹp.
Mặc dù Mã Ngũ không thấy rõ mặt mũi nàng, nhưng y biết, nàng rất đẹp.
Đến khi Mã Ngũ hoàn hồn, lại phát hiện Thúy Xà Đằng đã biến mất.
Thứ này biết luồn dưới đất.
Nói chính xác hơn, rễ của nó vốn dĩ ở ngay trong lòng đất, lúc này nó đang chậm rãi lợi dụng bộ rễ khổng lồ vây quanh Mã Ngũ.
Mã Ngũ không dám chạy lung tung, hơi bất cẩn một chút là sẽ rơi vào bẫy của Thúy Xà Đằng.
Thứ này không thông minh, không thông minh!
Mã Ngũ không ngừng nhắc nhở chính mình.
Trước khi nó chui lên sẽ có dấu hiệu, chỉ cần nhìn thấy dấu hiệu...
Y không nhìn thấy dấu hiệu.
Y không phải lữ tu, không có năng lực cảm nhận nguy hiểm tốt như vậy.
Thúy Xà Đằng sắp chui lên từ sau lưng Mã Ngũ, nhưng y hoàn toàn không nhận ra.
Người phụ nữ váy đỏ đột nhiên quay lại, kéo lấy Mã Ngũ, khập khiễng bước, liều mạng chạy về phía trước.
Mã Ngũ ngạc nhiên hỏi:
"Sao cô quay lại làm gì?"
Người phụ nữ đưa lưng về phía Mã Ngũ, trong giọng nói dịu dàng lộ ra chút kiên cường:
"Tôi quay lại cứu anh!"
"Tôi không cần cô cứu tôi!"
"Anh đã cứu tôi, tôi sẽ cứu anh, đây chính là số mệnh và duyên phận."
Số mệnh và duyên phận.
Mã Ngũ cảm thấy trái tim đang đập loạn xạ.
Để khiến hoan tu học được cách thành tâm yêu một người là chuyện vô cùng hoang đường.
Nhưng Mã Ngũ cảm thấy mình đã phải lòng người phụ nữ trước mắt này.
Tốc độ của Thúy Xà Đằng cũng không nhanh, nó không thể rời khỏi phạm vi bộ rễ của bản thân, Mã Ngũ và người phụ nữ kia đã sớm thoát khỏi Thúy Xà Đằng.
Nhưng Mã Ngũ vẫn đang chạy theo nàng, y bằng lòng cứ chạy như vậy cả một đời.
Lợn rừng khổng lồ vẫn luôn chạy qua chạy lại trên mảnh đất.
Nó rất bực bội, nó đã nghe thấy được chút động tĩnh, nó tìm suốt cả đêm, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng người khai hoang đâu.
Nó thậm chí còn nghi ngờ trên mảnh đất này căn bản không có người khai hoang.
Địa Đầu Thần gạt ta.
Không, không thể nói là gạt ta.
Ông ấy đang khảo hạch ta.
Nếu như ta có thể nhìn ra nơi này không có người khai hoang, ông ấy nhất định sẽ vô cùng tán thưởng ta, sẽ cho ta một phần thưởng thật hậu hĩnh!
Lợn rừng định rời khỏi mảnh đất, trong khoảnh khắc bước đến ranh giới, nó ngửi thấy mùi hương gì đó.
Mùi hương của con người, mùi hương cực kỳ tươi mới.
Mùi hương kia không xa, cách nhau chưa đến trăm mét.
Lợn rừng lần theo mùi hương tìm đến, rốt cuộc cũng tìm được dấu vết của Lý Bạn Phong lưu lại.
Trước đây không lâu, Lý Bạn Phong vừa mới phóng uế ở chỗ này, sau đó trở về Tùy Thân Cư, mùi hương lưu lại thật sự rất tươi mới.
Quả thực có người khai hoang!
Là ta đã chủ quan!
Hắn ở đâu?
Lợn rừng quan sát vết tích xung quanh, dấu chân của Lý Bạn Phong đột nhiên biến mất, trong mảnh đất này không có cây cối, nếu đã không thể trèo lên cây, vậy chứng tỏ hắn đã chui xuống đất.
Người khai hoang còn có kĩ năng Độn Thổ!
Lợn rừng bắt đầu ra sức đào móc ở nơi dấu chân biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận