Phổ la chi chủ

Chương 71: Xác chết đâu rồi?

Tiểu Bàn Tử nhìn xác của tên đầu trọc, hộp sọ đã không còn, não văng tung tóe, trông hơi buồn nôn:
“Anh Lý, sao anh lại ra tay tàn nhẫn thế, lúc nào cũng nhằm vào hộp sọ vậy?”
Lý Bạn Phong giải thích:
“Tôi là người dễ mềm lòng, không nỡ đánh vào chỗ hiểm của họ, hộp sọ cứng thì có thể chịu được, đánh vào chỗ khác, tôi sợ họ đau.”
Hộp sọ không phải là chỗ hiểm sao?
Lý lẽ quái đản gì thế này?
Tần Tiểu Bàn cảm thấy mình không đủ thông minh, không hiểu nổi suy nghĩ của Lý Thất, cậu nhìn về phía hai cô gái đang nằm trong rừng, Thảo Diệp đang khóc, còn Du Đào thì không rõ tình trạng ra sao.
Du Đào vẫn còn sống.
Thảo Diệp cho Du Đào uống hai viên thuốc, dần dần Du Đào có thể cử động.
Cô không dám tin cảnh tượng trước mắt là thật.
Tên đầu trọc cùng với ba tên đàn em, cứ như vậy bị Bạch Sa và Tiểu Bàn xử lý xong rồi sao?
Rốt cuộc hai thanh niên này có tu vi cao đến mức nào?
Du Đào hỏi Thảo Diệp, Thảo Diệp cũng không nói rõ được, cô vô cùng sợ hãi nên căn bản không nhìn rõ cảnh đánh nhau của hai bên.
Không chỉ bọn họ không hiểu mà chính Tiểu Bàn cũng không hiểu nổi.
Toàn bộ trận chiến diễn ra quá nhanh, đám người đeo kính gọng vàng có tổng cộng sáu người, chỉ trong chớp mắt đã đi bán muối tập thể hết rồi, Tiểu Bàn còn không kịp suy nghĩ về diễn biến sự việc.
Nhóm sáu người bọn họ là đạo môn gì? Có thủ đoạn gì?
Ngoài một tên thể tu tự mang theo áo giáp, Tiểu Bàn hoàn toàn không có ấn tượng gì về thủ đoạn của những người khác, bởi vì Lý Bạn Phong vốn dĩ không cho họ cơ hội ra tay.
Tiểu Bàn vẫn luôn cho rằng, người đeo kính gọng vàng là người tàn nhẫn nhất mà mình từng gặp.
Nhưng nhìn Lý Bạn Phong, Tiểu Bàn có chút không chắc chắn, liệu người đeo kính gọng vàng có được coi là tàn nhẫn hay không.
Tên đầu trọc và ba tên đàn em đã cướp Xà Ban Cúc của rất nhiều người, tổng cộng là một trăm bảy mươi sáu gốc, trong đó có ba mươi tám gốc của Du Đào và sáu mươi mốt gốc của Thảo Diệp.
Có thể giữ được mạng sống, Du Đào và Thảo Diệp đều rất biết ơn, họ cũng không mong đòi lại hoa của mình, nhưng Lý Bạn Phong vẫn trả lại cho họ.
Bảy mươi bảy gốc còn lại, cộng với chín mươi mốt gốc của Lão Yên Bào, Lý Bạn Phong và Tiểu Bàn chia đều.
Tần Tiểu Bàn nhìn chằm chằm xác của Lão Yên Bào mà ngẩn người.
Lão Yên Bào đã cứu mạng cậu, nếu không chắc chắn cậu sẽ chết trong tay Hổ Cao Tử, bất kể lúc đó Lão Yên Bào có mục đích gì, ơn cứu mạng là thật, Tiểu Bàn không muốn để lão phơi thây ngoài đồng không mông quạnh như vậy.
Lý Bạn Phong đưa xẻng cho Tiểu Bàn:
“Nhanh lên nào, chúng ta nên xuống núi thôi.”
Nhân lúc Tiểu Bàn đang đào hố, Lý Bạn Phong cẩn thận lục soát xác của tên đầu trọc và mấy tên đàn em.
Trên người tên đầu trọc có hơn một ngàn đồng, trên người mấy tên đàn em mỗi tên có từ ba đến năm trăm đồng, cộng lại được hơn hai nghìn hai trăm đồng.
Du Đào và Thảo Diệp đều chịu thiệt, Lý Bạn Phong chia cho mỗi người ba trăm đồng coi như an ủi, còn lại hắn và Tiểu Bàn mỗi người tám trăm.
Con dao của tên đầu trọc là một vũ khí tốt, Lý Bạn Phong giữ lại cho mình. Vũ khí của ba tên đàn em đều rất bình thường nên hắn để những người khác tự chọn.
Còn những thứ trên người của tên đeo mắt kính gọng vàng và Hổ Cao Tử thì phải đợi trở về Tùy Thân Cư mới xử lý, hai người này hoàn toàn là do Lý Bạn Phong tự mình bắt được, những thứ trên người họ, Lý Bạn Phong quyết định giữ cho riêng mình.
Tiểu Bàn chôn cất Lão Yên Bào xong thì cõng Du Đào, bốn người cùng nhau xuống núi.
Trên đường đi, người Du Đào tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc khiến Tiểu Bàn khịt mũi liên tục.
“Chị không giống thể tu.”
Tiểu Bàn tỏ vẻ nghi ngờ về đạo môn của Du Đào:
“Thể tu đều chịu đòn giỏi, sao chị lại để bọn họ đánh thành ra thế này?”
Thảo Diệp biết rõ sự việc nên không nói gì cả, đạo môn là bí mật của tu giả.
Nhưng không ngờ Du Đào không hề che giấu, cười nói:
“Tôi là hoan tu, mọi người chỉ là người xa lạ nên lúc đầu tôi không nói thật.”
“Thì ra là hoan tu.”
Tiểu Bàn thở dài:
“Xem ra mấy tên khốn đó đã chiếm tiện nghi rồi.”
Theo suy đoán của Tiểu Bàn, Du Đào rơi vào tay của đám đầu trọc, chắc chắn không chỉ đơn giản là bị đánh một trận.
“Không chiếm được tiện nghi của tôi đâu, bọn chúng muốn giữ tôi lại cho đại ca của chúng.”
Du Đào cười khổ một tiếng:
“Chúng mà dám động đến tôi, nếu là đứng đánh thì tôi không đánh lại chúng, nhưng nằm đánh thì đừng ai hòng sống sót.”
Lý Bạn Phong cười khẩy một tiếng:
“Đã bị thương thành thế này rồi mà vẫn còn mạnh miệng.”
“Cậu nghĩ tôi chém gió à? Bản lĩnh của tôi không phải là chém gió đâu, không phải cậu cũng là hoan tu sao? Hay là chúng ta so tài một chút.”
Du Đào nhìn Lý Bạn Phong với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lý Bạn Phong nhìn Tần Tiểu Bàn:
“Tôi có bạn rồi.”
Tần Tiểu Bàn nhìn Thảo Diệp:
“Tôi là thực tu, tôi ăn rất giỏi.”
Du Đào thở dài, nhìn Lý Bạn Phong nói:
“Đi hái hoa cúc cả một quãng đường, cậu không muốn đổi khẩu vị sao, tôi thấy dẹt thì tốt hơn tròn.”
Thảo Diệp đỏ mặt từ má đến tận cổ.
Lý Bạn Phong vừa định mở miệng thì thấy Tần Tiểu Bàn giải thích với Thảo Diệp:
“Anh là thực tu, thực sự là thực tu, anh ăn rất giỏi, lát nữa anh sẽ mời mọi người ăn cơm rồi ăn cho mọi người xem.”
Bốn người đi một mạch đến chân núi, Du Đào lấy đồng hồ quả quýt ra xem, bây giờ đã là tám giờ.
Đi đi về về trên núi đã hơn hai mươi dặm, Lý Bạn Phong đã sớm cảm nhận được, cơ sở tu vi của lữ tu đã đủ từ lâu, không chỉ đủ mà còn dư dả.
Núi Khổ Vụ là nơi hiểm trở, theo cảm ứng của Lý Bạn Phong thì đi một dặm ở đây tương đương với đi ba đến năm dặm ở trấn Nội Câu, không chỉ đủ cơ sở tu vi mà còn có thể tiết kiệm được hai ngày quang âm.
Trong ấn tượng của Lý Bạn Phong, những nơi hiểm trở dường như còn có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn.
Ý nghĩa gì nhỉ?
Lý Bạn Phong bị sương độc làm cho đầu óc choáng váng, nhất thời không nhớ ra.
Tối qua ngủ một giấc ở Tùy Thân Cư, cơ sở tu hành của trạch tu cũng đủ rồi.
Không nhớ ra thì thôi, bây giờ việc phải làm là nhanh chóng đổi Xà Ban Cúc lấy tiền, mua vé tàu về Việt Châu.
Còn cụ thể đổi thế nào, Lý Bạn Phong vẫn đang suy nghĩ.
Chắc chắn không phải là bán hoa trực tiếp, thứ Lý Bạn Phong muốn bán là đan dược.
Điều này phải xem thực lực của hoa sen đồng.
Đi qua cầu Vô Hối, ra khỏi phạm vi sương độc, bốn người ngay lập tức hít thở không khí trong lành một cách điên cuồng.
Du Đào nôn hai lần, Tần Tiểu Bàn ngồi bên cầu thở hổn hển, mồ hôi rịn ra trên khuôn mặt tái nhợt.
Thảo Diệp lấy tất cả Thanh Lương Tán ra rồi chia cho mọi người cùng ăn, nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, Du Đào đứng dậy, tự mình có thể miễn cưỡng đi được.
Thể chất của tu giả đúng là rất tốt, nhưng vết thương ngoài lành nhanh không có nghĩa là sương độc trong cơ thể cũng có thể nhanh chóng được thanh trừ.
Mọi người đi từng bước nặng nề, rất khó khăn, ngay cả Lý Bạn Phong mới ra khỏi nhà không lâu cũng thấy chân mềm nhũn.
Thảo Diệp dặn dò mọi người:
“Các anh chị về nhà chắc chắn phải nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, sương độc này rất hại người, không được chủ quan.”
Lý Bạn Phong thở dài:
“Vì mấy nghìn đồng này có đáng không?”
Du Đào hừ một tiếng:
“Nếu cậu giàu có như vậy thì cũng không cần theo chúng tôi liều mạng. Đều là người khốn cùng mà còn nói mấy lời vô ích này.”
Tần Tiểu Bàn nhìn Du Đào:
“Chúng tôi liều mạng là vì không có vốn, với dáng vẻ và thân hình của chị, còn cần liều mạng sao? Có rất nhiều đàn ông sẵn sàng nuôi chị cả đời.”
“Bà đây không cần người khác nuôi!”
Du Đào hừ lạnh một tiếng:
“Bà đây không chỉ có thể tự nuôi sống mình mà còn có thể kiếm tiền nuôi bạn của mình.”
Lý Bạn Phong cau mày nói:
“Bạn của cô còn phải để cô nuôi?”
“Bà đây muốn, bà đây có bản lĩnh này!”
Du Đào liếc nhìn Lý Bạn Phong:
“Nếu cậu có thể nuôi bạn của mình thì cậu còn để cậu ta ra ngoài liều mạng với cậu sao?”
Tiểu Bàn toát mồ hôi trên trán:
“Tôi là thực tu, tôi phải nói với mọi người thế nào đây...”
“Biết cậu là thực tu, đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.”
Du Đào cười nói:
“Bạn của tôi cũng không phải hoan tu mà là trạch tu.”
Thảo Diệp bừng tỉnh:
“Chẳng trách chị toàn hỏi em chuyện trạch tu, điều này thực sự làm khó chị, trạch tu không tiện ra ngoài kiếm tiền.”
“Kiếm tiền cũng không phải là chuyện chính.”
Du Đào lắc đầu:
“Cô ấy là con gái, tôi không muốn cô ấy phải xuất đầu lộ diện.”
Lý Bạn Phong đột nhiên hiểu ra:
“Thì ra bạn của cô là một cô gái.”
Mọi người gật đầu:
“Thì ra là một cô gái.”
Đi thêm vài bước, Lý Bạn Phong lại quay mặt nhìn Du Đào:
“Bạn của cô là một cô gái!”
“Không được sao? Con gái thì sao?”
Du Đào nhíu mày:
“Cậu thấy tròn tốt hơn dẹt, tôi thấy dẹt tốt hơn dài, có gì không đúng sao?”
Lý Bạn Phong gật đầu:
“Cũng không có gì là không đúng.”
Du Đào quay mặt lại, véo má Thảo Diệp:
“Chị nói có đúng không?”
“Chị, cái đó, đúng...”
Thảo Diệp và Du Đào kéo giãn khoảng cách.
Tần Tiểu Bàn có vẻ hơi mơ hồ:
“Cái đó tôi… là thực tu.”
Người qua lại trên đường ngày càng nhiều, Lý Bạn Phong tăng cường cảnh giác, lo sợ có người đến cướp hoa.
Hắn nghi ngờ đây là một nơi hoàn toàn không có ràng buộc pháp luật.
Du Đào tỏ vẻ khá thoải mái:
“Yên tâm đi, đến chân núi, ai cũng phải tuân thủ quy tắc, ít nhất không thể làm quá lộ liễu, nếu không sau này đừng hòng đặt chân đến Dược Vương Câu!”
Trong màn sương dày, đủ loại cờ tung bay phấp phới.
Các tiệm thuốc lớn đang ở ngay trước mắt, giờ phút kiếm tiền đã đến.
Mắt Tần Tiểu Bàn và Du Đào đều sáng rực, ngay cả Thảo Diệp vốn nhút nhát cũng không giấu được sự phấn khích.
Chưởng quỹ của các tiệm thuốc đều bày sạp thu mua hoa, nhưng khi đến gần sạp, Lý Bạn Phong lại nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ.
“Hai mươi lăm đồng? Các người tưởng là thu mua củ cải trắng sao?”
Hai mươi lăm đồng mua được thứ gì?
Thảo Diệp nhìn vào túi Xà Ban Cúc, không dám tin đó là sự thật.
Tần Tiểu Bàn tiến lên dò hỏi tin tức, không lâu sau, cậu nghiến răng nghiến lợi quay trở lại.
“Đi, chúng ta đi! Không bán nữa!”
Những người xung quanh cũng hô theo:
“Không bán nữa! Thà để thối trong tay cũng không bán!”
“Thật là quá đáng, nhất quyết không bán!”
Chưởng quỹ của tiệm thuốc Lưu gia nhe hàm răng vàng khè, cười nói:
“Không bán thì thôi, nếu các người thấy tôi trả giá thấp thì đi tiệm khác mà xem.”
Các tiệm thuốc khác cũng vậy, bà chủ của tiệm thuốc Sở gia vừa sửa sang lớp phấn son trên mặt vừa nói:
“Hai mươi lăm đồng một gốc, năm nay giá chỉ có thế, muốn bán thì bán sớm, không bán thì tôi dọn sạp.”
Tại sao lại thành hai mươi lăm đồng một gốc?
Không phải là tám mươi lăm đồng một gốc sao?
Tình hình là như thế này.
Vài tiệm thuốc lớn cử người lên núi, tìm thấy một vách đá, trên vách đá mọc đầy Xà Ban Cúc.
Họ thu hoạch những gốc Xà Ban Cúc này, mỗi nhà chia được hơn một nghìn gốc.
Có hơn một nghìn gốc này làm cơ sở, các tiệm thuốc không lo lắng, cùng nhau bàn bạc, ép giá xuống.
Nhưng ép giá cũng thật quá đáng.
Hai mươi lăm đồng một gốc, bốn gốc luyện thành một viên Xà Ban Đan, vốn một trăm, bán một vạn, lợi nhuận gấp trăm lần.
Du Đào ngồi trên mặt đất, một lúc lâu cũng không nói gì.
Thảo Diệp cúi đầu, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Tiểu Bàn tức giậm chân:
“Không bán, tôi không bán! Tôi không tin là không tìm được người mua khác.”
“Đừng nói lời nhảm nhí!”
Du Đào nghiến răng nói:
“Không bán cho họ thì cậu còn có thể bán cho ai? Các tiệm thuốc lớn của Dược Vương Câu đều ở đây!”
Tần Tiểu Bàn trợn mắt nói:
“Vậy thì không bán ở Dược Vương Câu nữa, chúng ta đi xa hơn!”
Du Đào cười khẩy:
“Nói nhảm gì vậy, cậu còn có thể đi đâu? Cậu đã ra khỏi Dược Vương Câu bao giờ chưa?”
Tần Tiểu Bàn ngồi phịch xuống đất:
“Vậy thì tôi đợi người bán hàng rong đến!”
“Đợi người hàng bán rong?”
Du Đào cười khổ:
“Gã đeo kính kia đã nói, Xà Ban Cúc hái xuống, không đến một ngày là thối rữa, hôm nay không bán thì ngày mai không đáng giá một xu.”
Tần Tiểu Bàn hừ một tiếng:
“Gã đeo kính kia cũng không phải người tốt lành gì.”
Thảo Diệp nức nở:
“Anh ta nói thật, ngày mai hoa này sẽ thối rữa, không còn tác dụng gì nữa.”
Du Đào thở dài nói:
“Thôi, bán đi, kiếm được đồng nào hay đồng nấy, tôi có ba mươi tám gốc hoa, có thể bán được gần một nghìn đồng tiền, có còn hơn không có, số phận chúng ta vốn hèn mọn như vậy!”
“Dù thế nào tôi cũng không bán!”
Tiểu Bàn ném túi xuống đất, càng nghĩ càng tức.
Nghĩ một lúc, cậu đột nhiên nhìn về phía Lý Bạn Phong.
Cậu tiến đến gần Lý Bạn Phong, nhỏ giọng hỏi:
“Anh Lý, đan dược đó còn không?”
Lý Bạn Phong gật đầu, đưa một viên Xà Ban Đan cho Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn nhìn xung quanh, dẫn mọi người đến một nơi vắng vẻ, đưa Xà Ban Đan cho Thảo Diệp:
“Này em gái, em xem đây có phải thật không?”
Thảo Diệp là dược tu, cô bé không biết luyện Xà Ban Đan nhưng có thể phân biệt thật giả.
Nhìn một lúc, Thảo Diệp trợn tròn mắt:
“Anh Bàn, đây đúng là Xà Ban Đan, anh lấy ở đâu vậy?”
Tiểu Bàn nhìn Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong nói:
“Tôi gặp một bà lão trên núi, bà ấy nói dùng đan dược đổi hoa cúc với tôi, một viên đan dược đổi mười gốc hoa.”
“Mười gốc hoa?”
Thảo Diệp không tin đó là sự thật, Du Đào cũng không tin.
Mười gốc hoa chỉ có thể luyện được hai viên đan dược, bà lão này chỉ kiếm được gấp đôi?
Các tiệm thuốc ở đây có thể kiếm được gấp trăm lần!
“Đan dược này là giả phải không...”
Thảo Diệp hơi không tin vào mắt mình.
Tiểu Bàn tức giận nói:
“Vừa nãy không phải em còn nói là thật sao?”
“Em sợ em nhìn nhầm, trên đời này làm gì có giá như vậy, em thấy hay là...”
Thảo Diệp nhìn về phía cờ hiệu của các tiệm thuốc.
“Tôi tin cậu!”
Du Đào đưa túi cho Lý Bạn Phong:
“Cậu cứu mạng tôi, cậu cho tôi hoa, dù thật hay giả, tôi đều tin cậu! Có mất hết tôi cũng cam tâm!”
Tiểu Bàn cũng đưa túi cho Lý Bạn Phong.
Thảo Diệp do dự một lúc, cũng đưa túi vào tay Lý Bạn Phong.
Tiểu Bàn quay đầu nhìn về phía núi Khổ Vụ:
“Không biết bà lão đó còn trên núi không, anh Lý, anh có thể giúp chúng tôi...”
Để Lý Bạn Phong quay lại núi Khổ Vụ một chuyến, Tiểu Bàn cũng thấy ngại:
“Anh Lý, tôi đi cùng anh.”
Lý Bạn Phong nhướng mày:
“Tôi đi thử vận may, cậu đừng đi theo làm phiền.”
Lý Bạn Phong quay lại đường cũ, trong làn sương mù dày đặc, hắn mở Tùy Thân Cư.
Hắn biết làm như vậy sẽ có rủi ro, có thể sẽ gây ra sự nghi ngờ không đáng có.
Nhưng nếu hắn cứ giữ Xà Ban Cúc mà không bán cũng sẽ bị nghi ngờ.
Đợi đến khi bán Xà Ban Đan, Lý Bạn Phong không có đường đi, cũng không có người giúp đỡ, rất có thể sẽ gây ra nhiều phiền phức hơn.
Nhìn dáng vẻ của đám người tiệm thuốc, khó nói được họ sẽ làm ra chuyện gì, Lý Bạn Phong thực sự không muốn bán Xà Ban Đan cho tiệm thuốc.
Giúp đỡ Tiểu Bàn và những người khác rồi thử xem có thể hỏi được đường đi khác không.
Dù sao thì sau khi chấm dứt vụ làm ăn này, hắn cũng sẽ quay về Việt Châu, sau này sẽ không đến nơi này nữa, cũng sẽ không gặp lại đám người này nữa.
Đi vào Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong cầm Xà Ban Cúc, đang định xem hoa sen đồng này mở ra như thế nào thì phát hiện hoa sen đồng đã mở ra.
Trên đài sen bảy lỗ có ba hạt sen.
Ba hạt sen này ở đâu ra?
Lý Bạn Phong ngây người.
Hắn giơ nến lên, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện trong phòng dường như thiếu mất thứ gì đó.
Thiếu thứ gì?
Thi thể của người đeo kính gọng vàng và Hổ Cao Tử đâu rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận