Phổ la chi chủ

Chương 265: Nhận chủ

Hàn Tuấn Thành ngồi dưới mái hiên, trên khuôn mặt dẹt đeo một chiếc kính đen, im lặng nhìn tên thầy bói trước mặt.
Thầy bói khiêm tốn cười nói:
"Hàn tiên sinh, chuyện đã nói với ngài rồi, ngài xem chúng ta động thủ vào tối nay có được không?"
Hàn Tuấn Thành cười lạnh một tiếng:
"Lúc cha tôi còn là Quan Phòng Sứ, những người như ông, tôi còn chẳng thèm nhìn lấy một cái."
Thầy bói liên tục gật đầu nói:
"Tạ ơn Hàn công tử đã đón tiếp, ngài làm vậy cũng là nể mặt chủ tử."
Hàn Tuấn Thành hừ lạnh một tiếng:
"Chủ tử? Ai là chủ tử của ông? Hà Gia Khánh?
Ông căn bản không biết thân phận của cha tôi là gì, lúc trước, những kẻ con nhà buôn như Hà Gia Khánh, muốn gặp tôi một mặt cũng không dễ dàng như vậy."
Thầy bói vẫn giữ nụ cười trên môi. Hàn Tuấn Thành đúng là kiêu ngạo, nhưng chuyện này không liên quan gì đến kiêu ngạo. "Các người muốn hành động vào tối nay, đến giờ mới nói cho tôi biết?"
Hàn Tuấn Thành tỏ vẻ bất mãn. Thầy bói giải thích:
"Vì tình hình khẩn cấp, vốn dĩ chủ tử muốn chờ thời cơ thích hợp hơn..."
"Đừng dài dòng nữa, nói nhiều như vậy làm gì?"
Hàn Tuấn Thành mất kiên nhẫn ngắt lời thầy bói:
"Ông đi chuẩn bị những thứ cần thiết đi, tối nay mười hai giờ chúng ta hành động, Tôi rất chán ghét thôn Thiết Môn, một lũ nghèo kiết xác, ngu dốt cả đời, nói năng, hành xử đều không hiểu quy củ, sau khi xong chuyện, bảo Hà Gia Khánh tìm cơ hội diệt trừ bọn chúng, nhìn chúng là tôi thấy ghê tởm."
Là một trạch tu, Hàn Tuấn Thành cũng từng đến thôn Thiết Môn. Lúc đó y tự xưng là trạch tu tầng ba, nhưng thực chất khi đó y đã có tu vi tầng sáu. Lúc đầu còn che giấu được, nhưng chưa được nửa tháng, Hàn Tuấn Thành vì một chuyện nhỏ mà đánh một bà lão bán rau. Y ra tay cực kỳ ác, bà lão bị thương rất nặng. Nhìn kỹ pháp mà y sử dụng, Chu An Cư biết Hàn Tuấn Thành đã vượt qua tầng năm, tối hôm đó đã đuổi y ra khỏi thôn. Hàn Tuấn Thành đến giờ vẫn luôn ghi hận trong lòng, y vẫn luôn muốn diệt trừ thôn Thiết Môn. Quyết định xong thời gian, thầy bói đi chuẩn bị trước, Hàn Tuấn Thành bàn bạc với trạch linh. Y đã có trạch linh, nhưng tối nay lại phải đi nhận một trạch linh khác, có thể làm như vậy sao? Có thể. Điều kiện tiên quyết là phải được trạch linh đồng ý. Trạch linh của Hàn Tuấn Thành là một người phụ nữ, cũng không biết nàng nhìn trúng điểm nào của Hàn Tuấn Thành mà rất ngoan ngoãn phục tùng đối với y, chuyện Hàn Tuấn Thành nói ra, nàng đương nhiên sẽ đồng ý. "Tuấn Thành, ngươi tuyệt đối phải cẩn thận, trong thôn Thiết Môn cũng có không ít cao thủ."
Cao thủ mà nàng nói tới là chỉ trạch linh. Hàn Tuấn Thành khinh miệt cười nói:
"Có cao thủ thì sao? Trạch linh chỉ là nô bộc của trạch tu."
Trạch linh không nói gì nữa. Hàn Tuấn Thành ngồi dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn lên bầu trời.
Thầy bói kia vào thôn Thiết Môn, nói thật là công việc này của lão rất có thị trường ở thôn Thiết Môn. Trạch tu rất mê tín, cực kỳ si mê đối với chuyện bói quẻ, đoán chữ, hay xem tướng tay. Thầy bói đi dạo qua một vòng trong thôn, trong thời gian một ngày đã xem cho hơn ba mươi hộ. Những người tìm lão xem bói đều nói lão xem rất chuẩn, đến khi hài lòng trở về nhà, lại đều cảm thấy mệt rã rời. Mệt thì ngủ, trạch tu ở điểm này ngược lại rất phóng khoáng. Nhưng giấc ngủ này khá sâu, ngủ thẳng đến đêm khuya cũng không muốn dậy. Đây là thủ đoạn của bệnh tu tầng bảy, tên thầy bói này chính là Vạn Tấn Hiền. Lão để cho mỗi trạch tu xem tướng đều mắc chứng ngủ nhiều, nhưng ngủ li bì một đêm thì ngày mai tỉnh ngủ sẽ khỏi. Thật ra Vạn Tấn Hiền có thể khiến cho họ mắc phải bệnh tật càng nghiêm trọng hơn, thậm chí lão có thể mang đến cho thôn Thiết Môn một trận ôn dịch. Nhưng nếu như muốn làm tất cả mọi chuyện một cách thần không biết quỷ không hay cũng chẳng hề dễ dàng. Tu vi của lão rất cao, kỹ pháp cũng rất cao siêu, nhưng trạch tu không dễ chết như vậy, chỉ cần trở về nhà, họ có thể nhanh chóng khôi phục, một trạch tu ngã bệnh, trạch tu khác sẽ lập tức tăng cường đề phòng. Vạn Tấn Hiền là người cẩn thận, sẽ không làm bất cứ chuyện thừa thãi nào vào thời khắc mấu chốt. Ngủ đối với trạch tu mà nói không tính là bệnh, cho dù ngủ nhiều, trạch tu bình thường cũng sẽ không để trong lòng, ngược lại cảm thấy mình còn được lợi. Sau khi trời tối, thôn Thiết Môn đóng cửa chính, hoàn toàn yên tĩnh. Vạn Tấn Hiền dùng một món pháp bảo, mang theo Hàn Tuấn Thành trực tiếp từ bên ngoài thôn vào trong thôn, theo con đường Vạn Tấn Hiền chỉ định, một đường đi tới khu nhà chính của chủ thôn. Dọc theo con đường này đã đi qua không ít nhà của trạch tu, nhưng không một trạch tu nào có thể phát hiện ra hành tung của họ, bởi vì trạch tu trên con đường này đều đã ngủ. Khu nhà chính là cấm địa, theo như Lý Bạn Phong phân phó, trong vòng một trăm mét xung quanh khu nhà không cho phép ai tới gần, còn có hai tên trạch tu chuyên canh gác ở đây. Vạn Tấn Hiền ở phía xa nhìn mấy tên trạch tu kia, ngáp một cái về phía họ. Mấy tên trạch tu kia không nhìn thấy Vạn Tấn Hiền, nhưng cái ngáp này lại mang theo mầm bệnh bay tới bên cạnh họ. Không lâu sau, hai tên trạch tu lần lượt ngáp, họ mệt mỏi. Trách nhiệm của trạch tu rất nặng nề, lúc trực ca không thể mệt mỏi. Họ khó khăn chống chọi với cơn buồn ngủ, đầu tiên là chảy nước mắt, tiếp theo là chảy nước mũi, chờ nước miếng từ khóe miệng chảy xuống, hai người rốt cuộc không nhịn được nữa, nằm bên đường lần lượt ngủ thiếp đi. Vạn Tấn Hiền dẫn Hàn Tuấn Thành tiến vào khu nhà chính, chỉ vào tòa lầu phụ phía đông:
"Hàn tiên sinh, trạch linh chúng ta muốn tìm ở ngay trong tòa lầu kia, sau khi ngài đi vào phải thật cẩn thận, tôi ở đây chờ ngài."
Hàn Tuấn Thành không muốn nói chuyện với Vạn Tấn Hiền, nói chuyện với loại người hạ đẳng như vậy thật sự khiến y cảm thấy khó chịu. Điều duy nhất y cần xác nhận chỉ có một việc, trạch linh này tên là Triệu Kiêu Uyển. Vừa vào tòa lầu phụ, một cỗ hàn khí ập tới. Hàn Tuấn Thành ngửi thấy mùi của vong linh trong không khí, y hoàn toàn không để ý đến bố cục và tình hình trong nhà, trực tiếp lần theo mùi vị đi lên lầu hai. Vạn Tấn Hiền cau mày, cách làm việc của Hàn Tuấn Thành có chút bất cẩn. Hà Gia Khánh cũng đã nói, tu vi của Hàn Tuấn Thành đủ cao, nhưng kinh nghiệm không đủ. Vạn Tấn Hiền cảm thấy trạch tu tầng sáu ít nhiều cũng phải từng trải dù chỉ một chút mới đúng. Từng trải đúng là cũng có, ví dụ như chuyện cha y bị bắt, đối với y là tổn thương rất lớn. Nhưng điều này không liên quan gì đến kinh nghiệm chiến đấu, tu vi của y dựa vào trạch linh mà tăng lên, trên đời này có thể tìm được trạch linh một lòng một dạ với mình, thật sự là vận may của y, nhưng hiện tại, trạch linh này đã không thể cho y tu vi cao hơn nữa. Đây cũng là nguyên nhân Hàn Tuấn Thành đồng ý làm việc này, y rất muốn đổi trạch linh. Y cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Triệu Kiêu Uyển, y cảm thấy danh tướng một đời hay là nữ nhân truyền kỳ thì cũng chỉ miễn cưỡng xứng với thân phận của y. Về phần trạch linh trước đó xử lý như thế nào, y vẫn chưa nghĩ ra, có thể giữ lại làm người hầu, hoặc là làm quà tặng cho Triệu Kiêu Uyển. Hàn Tuấn Thành càng nghiêng về lựa chọn thứ hai, y cảm thấy Triệu Kiêu Uyển xứng đáng với phần thưởng này. Đối với loại trạch linh vừa có thực lực vừa có thân phận như vậy, tặng một món quà tất nhiên có thể mua chuộc được lòng nó, về sau để nó làm gì cũng được. Tòa lầu phụ không nhỏ, lầu hai có bảy phòng, Hàn Tuấn Thành lần lượt đi qua trước cửa, đi tới đi lui hai lần, dừng lại trước một cánh cửa ở cuối hành lang. Y nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nhìn thấy trong phòng không bày biện gì khác, chỉ có một giá vũ khí. Trên giá vũ khí chỉ có một thanh trường thương, ngoài ra không còn gì khác. Trường thương dài một trượng hai, lưỡi thương dài bảy tấc bảy, hoàn toàn giống với miêu tả trong tiểu thuyết. Điểm khác biệt duy nhất là trên thanh trường thương này không có tua đỏ. Không có tua đỏ, có phải là Triệu Kiêu Uyển không? Chẳng lẽ tìm nhầm? Không thể nào sai được. Hàn Tuấn Thành cảm nhận được uy thế cực kỳ mạnh mẽ của thanh trường thương này. Đây chính là uy thế của Phi Tướng Quân! Hàn Tuấn Thành đứng trước trường thương, gọi một tiếng:
"Triệu Kiêu Uyển!"
Chờ hơn một phút, trường thương không có bất kỳ phản ứng nào. Gọi thẳng tên trạch linh trước mặt, trạch linh không phản kháng, chứng tỏ trạch linh đã chấp nhận trạch tu, quá trình này được gọi là trạch linh nhận chủ. Hàn Tuấn Thành thấy trạch linh không phản kháng, nhưng cũng không quá nhiệt tình, y cảm thấy cho dù là tu vi hay là thân phận của mình cũng đều khiến Triệu Kiêu Uyển khó mà từ chối y. Y đưa tay muốn cầm thanh trường thương trên giá vũ khí, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý. Bắt đầu từ khi cầm được thanh trường thương này, Hàn Tuấn Thành tin chắc rằng vận mệnh của mình sẽ lại về đúng hướng. Y vẫn luôn cho rằng ông trời quá bất công với y, rõ ràng y phải có được mọi thứ, tại sao lại cướp đi tất cả của y? Cầm thanh trường thương này ra khỏi tòa lầu phụ, việc đầu tiên là giết chết tên bệnh tu kia. Y rất chán ghét Vạn Tấn Hiền, một tên hạ nhân không nên có vẻ mặt đó, vẻ mặt như ta đây cái gì cũng biết! Giết chết tên bệnh tu kia xong lại giết chủ thôn nơi này, Hàn Tuấn Thành cho rằng y có thể đường đường chính chính chiếm lấy thôn Thiết Môn. Bắt đầu từ thôn Thiết Môn, tích lũy của cải, sau đó trở về thành Lục Thủy. Ở thành Lục Thủy, giẫm đạp tất cả các đại gia tộc dưới chân, sau đó trở về ngoại châu. Sau khi trở về ngoại châu, nhất định phải giết chết Hà Gia Khánh, đối với những lời nói bóng gió của Hà Gia Khánh trong những năm qua, y đã sớm không thể chịu đựng được nữa. Đến lúc đó, những kẻ đã từng xem thường y, những kẻ nói y có tội, tất cả đều phải chết! Hàn Tuấn Thành muốn khiến cho tất cả những kẻ đã từng mạo phạm y phải quỳ xuống đất cầu xin, muốn khiến cho bọn chúng phải ăn năn hối cải về những gì đã làm, muốn khiến cho bọn chúng... Trong lúc suy nghĩ miên man, Hàn Tuấn Thành phát hiện tay của mình không còn chạm vào thanh trường thương. Nguyên nhân là vì tay của y đã rơi xuống đất. Trường thương vẫn luôn ở trên giá vũ khí không hề nhúc nhích, ít nhất y nhìn thấy là không hề nhúc nhích. Nhưng tay của y lại đứt lìa, giống như bị thứ gì đó chặt đứt. Trên lưỡi thương có máu chảy xuống, chẳng lẽ là... Nhưng vừa rồi nhìn thấy thanh trường thương này vẫn luôn bất động, chẳng lẽ tốc độ của nó quá nhanh... Nó không chịu nhận chủ? Rõ ràng đã gọi tên của nó rồi, tại sao nó lại không chịu nhận chủ? Lúc này, Hàn Tuấn Thành mới cảm thấy cổ tay đau đớn dữ dội. Y ôm lấy cánh tay, quay đầu muốn bỏ chạy, đột nhiên loạng choạng ngã xuống đất. Chân trái của y từ đầu gối trở xuống đều nằm trên mặt đất. Trên trường thương lại có thêm chút vết máu. Hàn Tuấn Thành kêu thảm thiết, trường thương khẽ rung lên. Hàn Tuấn Thành đang nằm trên đất kêu gào như nhìn thấy chút tàn ảnh. Y lại mất thêm một chân, chân phải không còn, từ háng trở xuống đều không còn. Hàn Tuấn Thành đau đến sắp chết ngất, trên người y, thứ duy nhất còn nguyên vẹn là cánh tay trái. Bên tai y truyền đến giọng nói của một người phụ nữ:
"Bò!"
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo uy thế không thể kháng cự. Hàn Tuấn Thành dùng cánh tay còn lại liều mạng bò ra khỏi phòng, bò qua hành lang, bò xuống cầu thang. Lúc y sắp bò đến cửa, trường thương đột nhiên xuất hiện xuyên qua vai y, đóng đinh y trên mặt đất. Đây gọi là thị chúng. Trên chiến trường, đây là cách thường dùng để chấn nhiếp quân địch. Hàn Tuấn Thành cũng rất thích hợp để thị chúng, bởi vì y khóc rất to. "Cứu tôi, cứu tôi..."
Hàn Tuấn Thành khóc đến nỗi mờ mắt, nhìn Vạn Tấn Hiền ở cửa, y như nhìn thấy cha mình, "Cha, cứu con, cha, con đau quá, cứu con... Cha hãy gọi người đi tìm trạch linh của con, cha, nó nhất định có thể cứu con. Cha, cha rút cây thương này ra, cha, con đau quá..."
"Tiểu tử, cậu nhận nhầm người rồi, kiếp sau nhớ tuyệt đối đừng bất cẩn như vậy nữa."
Vạn Tấn Hiền quay đầu rời đi, nếu không rời đi, có thể lão sẽ không còn ra khỏi đây được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận