Phổ la chi chủ

Chương 69: Sau này đừng hù dọa tôi nữa

Tần Tiểu Bàn hết nhìn thi thể trên mặt đất, rồi lại nhìn Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong nói vừa rồi hắn rất sợ.
Tần Tiểu Bàn cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào.
“Tôi sợ họ giết tôi cho nên tôi mới giết họ, như vậy thì họ sẽ không giết tôi nữa.”
Lý Bạn Phong đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Tiểu Bàn cảm thấy lời giải thích này... không thể chê vào đâu được.
Lý Bạn Phong đi đến bên cạnh thi thể của Lão Yên Bào, tháo chiếc túi trên người lão xuống, kiểm tra khoản thu hoạch kiếm được.
Chín mươi mốt gốc Xà Ban Cúc, tính ra có thể bán được gần tám nghìn đồng.
“Vì chưa đến tám nghìn đồng mà đáng để bọn họ giết người sao?”
Lý Bạn Phong nghĩ đến vật giá cả ở Dược Vương Câu, mạng người đáng lý ra không nên rẻ như vậy.
Tần Tiểu Bàn thở dài nói:
“Anh là người từ bên ngoài đến, không hiểu quy tắc ở đây. Tiền rất khó kiếm, cũng rất dễ tiêu, ở một số nơi hẻo lánh thì cũng có những người sẽ giết người chỉ vì một trăm đồng. Hơn nữa, đây là núi Khổ Vụ, một nơi vô cùng hiểm ác, ở nơi này thì mạng người giống như cỏ, đều không đáng giá.”
Lý Bạn Phong đưa túi cho Tiểu Bàn:
“Thứ này cho cậu.”
Tiểu Bàn lắc đầu nói:
“Hai tên khốn đó là do anh giết, là anh đã báo thù cho Lão Yên Bào, đương nhiên đồ của lão là của anh.”
“Cậu cầm trước đi, xuống núi rồi tính tiếp.”
Lý Bạn Phong đưa túi cho Tần Tiểu Bàn.
Tần Tiểu Bàn thấy hai tay của Lý Bạn Phong trống không thì hỏi:
“Hoa của anh đâu?”
“Nói ra thì dài dòng lắm.”
Lý Bạn Phong lấy ra từ trong túi ra vài hạt châu đen trắng:
“Người anh em, cậu có biết thứ này không?”
Tần Tiểu Bàn cầm hạt châu nhìn thật kỹ, hai mắt lập tức sáng lên:
“Đây là Xà Ban Đan, tôi đã từng thấy nó, anh lấy ở đâu vậy?”
Quả nhiên đây là Xà Ban Đan.
Thật ra, Lý Bạn Phong cũng đã từng có suy đoán như vậy.
Hắn đã sẵn sàng đưa ra lời giải thích hợp lý khi lấy ra cho Tiểu Bàn xem.
“Trên đường xuống núi, tôi gặp một bà lão, bà ấy nói bà ấy là người của tiệm thuốc, bà ấy muốn dùng đan dược đổi Xà Ban Cúc của tôi, mười gốc hoa đổi một viên đan dược.”
Lý Bạn Phong vốn định nói năm gốc hoa đổi một viên đan dược, nhưng nghĩ kỹ lại, năm gốc hoa chỉ đủ giá vốn, không ai đổi như vậy.
Dùng giá cao hơn giá vốn một chút để đổi, rõ ràng là hợp lý hơn.
Tiểu Bàn nghe vậy, hết nhìn viên Xà Ban Đan trên tay rồi lại nhìn Lý Bạn Phong, liền quay mặt lại hỏi:
“Anh đã đổi rồi?”
“Đổi rồi!”
Lý Bạn Phong gật đầu.
“Đổi hết rồi?”
“Đổi hết rồi!”
Lý Bạn Phong đắc ý nói:
“Người anh em, cậu nói xem, vụ làm ăn này của tôi có ngon không?”
“Tôi nói vụ làm ăn này của anh... hẳn là bị lừa rồi.”
Tiểu Bàn trả Xà Ban Đan cho Lý Bạn Phong:
“Người anh em, mắt tôi kém, tôi không phân biệt được đan dược thật hay giả, nhưng tôi có thể phân biệt được trò đời giả hay thật.
Một viên Xà Ban Đan, ít nhất bán được một vạn, mười gốc Xà Ban Cúc, chỉ bán được tám trăm năm mươi đồng, làm gì có ai đổi với anh như vậy? Chuyện này anh bị lừa chín mươi chín phần trăm.”
“Thật sao?”
Lý Bạn Phong chép miệng rồi cất Xà Ban Đan đi, cũng không giải thích nhiều.
Hắn không thể giải thích với Tần Tiểu Bàn rằng đây không phải đổi từ tay bà lão, mà là từ trong hoa sen đồng nhảy ra.
Tần Tiểu Bàn thở dài nói:
“Đến núi Khổ Vụ một chuyến này, tôi đã hiểu ra một đạo lý. Chúng ta vẫn còn quá non, chúng ta thật sự không có tư cách để kiếm một món tiền. Tôi bị tên bốn mắt kia lừa, anh thì bị bà lão kia lừa. Vừa nãy anh nói có một nơi có rất nhiều hoa đúng không?”
Lý Bạn Phong cười khẩy:
“Đương nhiên là không thật rồi, vừa nãy tôi thấy bọn họ muốn động thủ với cậu nên mới bịa ra một nơi như vậy để lừa bọn họ. Ban đầu định để bọn họ đi theo rồi tôi sẽ ra tay trên đường đi. Nhưng không ngờ hai người này lại muốn giết cậu trước, tôi chỉ có thể tiễn bọn họ lên đường ở đây thôi.”
Tiểu Bàn gật đầu:
“Anh vẫn lợi hại hơn tôi một chút, thật ra anh lợi hại hơn tôi rất nhiều. Anh cũng đừng buồn, Xà Ban Cúc của anh bị lừa rồi, Xà Ban Cúc của Lão Yên Bào đều là của anh, chúng ta mau xuống núi thôi.”
Hai người vừa định bước ra khỏi rừng cây thì thấy xa xa có ánh lửa bập bùng.
Tiểu Bàn giật mình nói:
“Là đuốc.”
Lý Bạn Phong đảo mắt đã nhận ra tình hình không ổn.
Người đến rất có thể là đồng bọn của người đeo kính gọng vàng, rất có thể là tên đầu trọc kia.
Chiến lực của tên đầu trọc kia không ra làm sao cả, nhưng bên cạnh gã lại có rất nhiều người, muốn đánh bại bọn họ thì chắc chắn phải tìm cơ hội để đánh úp.
Lý Bạn Phong nói với Tiểu Bàn:
“Cậu tìm chỗ trốn trước đi, càng nhanh càng tốt, thấy tôi ra tay rồi cậu hãy ra tay, tôi đi giấu xác trước.”
Tần Tiểu Bàn nói:
“Tôi đi giấu cùng anh!”
“Không kịp nữa rồi, cậu đừng quan tâm đến cái xác.”
Lý Bạn Phong kéo xác của người đeo kính gọng vàng và Hổ Cao Tử đi vào sâu trong rừng, Tiểu Bàn nhìn mà sốt ruột, rừng cây thưa thớt như vậy, làm gì có chỗ nào để mà giấu xác!
Lý Bạn Phong cũng không tìm được chỗ giấu xác nhưng ánh đuốc lại ngày càng gần.
Thấy Tiểu Bàn đã trèo lên cây, Lý Bạn Phong lập tức tránh khỏi tầm mắt của Tiểu Bàn, lấy chìa khóa ra, mở cửa Tùy Thân Cư rồi ném hai xác chết vào trong.
Đặt xác chết trong chỗ ở, Lý Bạn Phong cũng cảm thấy xui xẻo, nhưng đây là tình huống bất đắc dĩ.
Rời khỏi Tùy Thân Cư rồi cất chìa khóa đi, Lý Bạn Phong nhanh chóng trốn trong bụi cỏ, lặng lẽ quan sát.
Tên đầu trọc cõng Thảo Diệp đi vào rừng trước.
Thảo Diệp bị trói chặt, liên tục khóc lóc.
Phía sau có hai người đàn ông đang khiêng Du Đào.
Toàn thân Du Đào đầy thương tích, nếu không phải thân thể vẫn còn hơi phập phồng thì Lý Bạn Phong thậm chí còn nghi ngờ cô đã bị đánh chết.
Thảo Diệp và Du Đào bị ném xuống phía đất trống, một tên đàn em của tên đầu trọc tiến lên véo má Thảo Diệp:
"Đừng khóc nữa, khóc cái gì chứ, anh là người biết điều, đảm bảo không làm cưng bị đau đâu!"
Nói xong, tên đàn em này định ra tay với Thảo Diệp thì bị tên đầu trọc quát:
"Đừng có làm bậy, không phải đã nói với mày rồi sao, đợi đại ca về rồi tính."
"Cái gì cũng đợi đại ca..."
Tên đàn em phàn nàn một câu.
Tên đầu trọc lập tức tiến lên đá gã một cái:
"Ở chỗ tao, đừng nói là một người phụ nữ, cho dù là một hạt gạo thì cũng phải để đại ca ăn trước!"
Tên đàn em không dám lên tiếng, một tên đàn em khác nhìn thấy thi thể của Lão Yên Bào.
"Tam ca, lão già này là do đại ca làm phải không?"
Tên đầu trọc bảo hai tên đàn em khác trông chừng Thảo Diệp và Du Đào, còn gã thì tự mình đến xem xét thi thể của Lão Yên Bào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận