Phổ la chi chủ

Chương 375: Lừa

"Ngụy Tình Căn là thứ gì?"
Phùng Đái Khổ giải thích: "Chân Tình Căn là do Tình Chủng biến thành, thai nghén ở đáy lòng, cắm rễ trong mắt.
Còn Ngụy Tình Căn này là do ảo ảnh biến thành, sinh ra trong mắt, lưu lại trong mắt, hóa thành trong mắt, vừa thật vừa giả, là thủ đoạn do ảo thuật tạo nên."
Hai người cứ thế nói chuyện trong rạp chiếu phim, chẳng lẽ không sợ người khác nghe thấy?
Đúng là không sợ thật.
Những người xung quanh không nhìn thấy Phùng Đái Khổ, càng không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Kỹ pháp dùng ảo thuật làm giả tình tu, hành động này khiến Phùng Đái Khổ có chút tức giận: "Ngũ Lang, chiếc khăn tay này từ đâu mà có?"
"Ở chỗ một tri kỷ ở Hắc Thạch Pha, khi nhổ Ngụy Tình Căn lưu lại." 
Phùng Đái Khổ thì thào nói nhỏ: "Hắc Thạch Pha xuất 
hiện Ngụy Tình Căn, nhưng Khố Đái Khảm lại chưa từng thấy qua, đây là duyên cớ gì?" 
Mã Ngũ nói: "Đối phương cũng không phải kẻ lỗ mãng, 
ở địa giới của cô làm giả thủ đoạn tình tu, chẳng phải là đang chờ cô tới trừng trị hay sao?" 
Phùng Đái Khổ khẽ lắc đầu: "Tôi không nói về chuyện này, ý tôi là, cùng một bộ phim điện ảnh, tại sao ở chỗ tôi lại không thể lưu lại Ngụy Tình Căn. 
Nếu như đã lưu lại, tôi phải sớm xử trí, nếu như không lưu lại, thì điểm khác biệt rốt cuộc ở đâu?" 
Mã Ngũ hiểu ý của Phùng Đái Khổ, phim chiếu 
ở Hắc Thạch Pha có thể không giống với lúc ở Khố Đái Khảm. 
Rốt cuộc là điểm nào không giống? 
Mã Ngũ thật sự có sự chuẩn bị đối với chuyện này: "Ngày mai thủ hạ của tôi sẽ đến Khố Đái Khảm, bọn họ sẽ mang bản chiếu ở Hắc Thạch Pha tới." 
Phùng 
Đái Khổ nhìn màn hình, nhíu mày nói: "Chỉ mang theo bộ phim này thôi sao? Huyết Nhận Thần Thám này có chút quá nặng nề." 
Mã Ngũ ôm Phùng Đái Khổ nói: "Phim hay nhiều lắm, chúng ta xem từ từ đánh giá." 
*** 
Ngày hôm sau, Phùng Đái Khổ ở trong khách sạn, cùng 
Mã Ngũ xem Huyết Nhận Thần Thám ở Hắc Thạch Pha, Phùng Đái Khổ tâm tư tỉ mỉ, xem chừng mười phút, lập tức tìm thấy 
điểm mấu chốt. 
"Ngũ Lang, tua lại đoạn này một chút." 
Mã Ngũ tua ngược đoạn phim, tua lại khoảng hơn năm phút. 
Nữ chính Tiêu Tú Phi đang tắm dưới vòi hoa sen, đến đoạn đau lòng, đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt. 
Giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống gò 
má, trượt đến cổ, 
lại trượt xuống ngực. 
Nam chính Sở Ninh Sinh bỗng nhiên bước vào phòng tắm, hút giọt nước mắt này vào miệng. 
Phải công nhận là những cảnh quay liên 
tiếp này 
được sử dụng 
rất khéo léo, chỉ đơn thuần dựa trên góc độ nghệ thuật để phân tích đã khiến 
Mã Ngũ vô cùng khâm phục, trong 
Huyết Thương Thần Thám không thể quay được cảnh dài như vậy. 
Mà Phùng Đái Khổ để ý đến chi tiết, là hình ảnh nam chính nuốt giọt nước mắt này. 
Một ngụm nuốt xuống, giống như nuốt hết tất cả nỗi buồn và ưu tư của nữ chính. 
"Ngũ Lang, cảnh này trong bản chiếu ở Khố Đái Khảm chắc là không có." 
"Không có sao?"  
Mã Ngũ ngẩn người một lúc, trong ấn tượng 
của y, hình như hôm qua ở rạp chiếu phim cũng đã từng thấy cảnh 
này. 
Phùng Đái Khổ lắc đầu: "Ngũ Lang, tôi chắc chắn là không có cảnh này, cảnh này quay rất tinh tế, khiến người ta nhớ mãi không quên. 
Sở dĩ cậu không chú ý, là bởi vì cậu từng trải nhiều, còn có 
một số người, trời sinh không hứng thú với 
loại chuyện này, cũng sẽ không trúng chiêu. 
Nhưng loại người này rất ít, người bình thường nhìn thấy cảnh này, tâm thần nhất định sẽ bị ảnh hưởng, Ngụy 
Tình Căn cứ như vậy mà được gieo xuống. 
Ngũ Lang, cậu nhìn kỹ 
đi, trước tiên nhìn giọt nước mắt kia, sau đó nhìn ngực của người phụ nữ 
này, chỗ này có kỹ pháp ảo thuật." 
Mã Ngũ nhìn kỹ một 
chút, quả thật không giống lắm. 
Y đã ngủ với Tiêu Tú Phi, 
màu sắc ngực của Tiêu Tú Phi rất nhạt, mà màu sắc và đường vân ở đây lại trở nên rất sâu. 
Ảo thuật bắt 
đầu từ đây. 
Vì để bán được nhiều vé xem phim, vậy mà lại tốn nhiều tâm 
tư đến mức đó. 
Mã Ngũ lắc đầu thở dài: "Sau khi Lăng Diệu Ảnh chết, cũng không biết là ai đang điều hành công ty điện ảnh này, việc này làm thật ác độc." 
Phùng Đái Khổ 
cau 
mày nói: "Ngũ Lang, chuyện này tôi không thể nhịn, bất kể mục đích của bọn chúng là gì, lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ này, giả mạo thành thủ đoạn của đạo môn chúng tôi, chuyện này tôi tuyệt đối không thể nhịn!" 
Mã Ngũ 
nói: "Vậy cô muốn xử lý như thế nào?" 
"Ngũ Lang, có cách nào dẫn bọn chúng tới Khố Đái Khảm không?" 
Mã Ngũ suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Bọn chúng thường ở lại thành Lục Thủy, muốn dụ bọn chúng ra ngoài thì rất khó." 
Nghe thấy thành Lục Thủy, Phùng Đái Khổ thở dài: "Nếu chuyện xảy ra ở nơi khác, tôi tự mình đi tìm bọn chúng một chuyến cũng được, nhưng nếu là thành Lục Thủy..." 
Thành Lục Thủy là địa bàn của Lục ăn mày, thử hỏi Địa Đầu Thần nào dám nói không sợ Lục 
ăn mày. 
Mã Ngũ an ủi Phùng Đái Khổ vài câu, tâm trạng của Phùng Đái Khổ có chút tốt hơn. 
"Ngũ Lang, cậu cũng muốn học theo cách này của bọn chúng, kiếm thêm chút tiền vé xem phim sao?" 
"Tôi là loại người đó sao?"  
Mã Ngũ lắc đầu: "Bất kể làm ăn gì, cũng không thể đánh mất lương tâm, sau khi tôi quay về, sẽ lập tức vạch trần chuyện này, không thể để người khác bị lừa nữa." 
Phùng Đái Khổ vuốt ve gò má 
của 
Mã Ngũ nói: "Để tôi dạy cậu vài thủ đoạn ảo thuật, sau này gặp chuyện 
tương tự, liếc mắt một cái là cậu có thể nhìn thấu." 
Mã Ngũ rất vui mừng, có 
thể học 
được ảo thuật từ Địa Đầu Thần, cơ hội 
này thật hiếm có. 
Phùng Đái 
Khổ búng trán Mã Ngũ: "Toàn để cậu học được bản lĩnh từ 
tôi, thật lợi cho c·ậ·u·.·" 
Mã Ngũ ôm chặt Phùng Đái Khổ nói: "Sao có thể 
để cô chịu thiệt, tôi đưa học phí là được!" 
(ta nghĩ hoan tu mới là thiên hạ đệ nhất đạo môn :>) 
*** 
Sáng sớm, tiệm thuốc Khâu Ký 
chưa mở cửa, lão già tang tu cầm tẩu thuốc, đã ngồi ở cửa từ sớm. 
Với vẻ mặt đưa đám của lão ta, cả ngày đừng hòng có khách. 
Dù có người muốn mua 
thuốc, nhìn thấy lão ta cũng phải tránh đi, nào dám vào tiệm thuốc Khâu Ký nữa. 
Tên tang tu này không còn nơi nào để đi sao? 
Lão ta cũng đã đi qua nhiều nơi khác rồi, sau khi so sánh, lão ta thấy chỗ này là thích hợp nhất. 
Nguyên nhân chủ yếu là tu vi của lão ta không thấp, 
người thường không chịu nổi lão. 
Khâu Chí Hằng đã sai người đi hỏi thăm, lão già này tên 
là Vu Hòa Thuận, là một tang tu tầng 
sáu, cả đời này đã khiến mười 
tám thôn trở thành thôn hoang. 
Thôn dân không chịu nổi lão ta quấy phá, người chết thì chết, người bỏ đi thì bỏ đi. 
Thôn làng trở nên hoang tàn, lão ta cũng không cách nào tu hành 
tiếp, bất đắc dĩ phải chuyển 
đi nơi khác, nhưng giờ lão ta đã già rồi, không muốn đi nữa, muốn 
tìm một 
nhà nào đó, dựa vào để 
sống 
hết đời. 
Người có thể chịu đựng được tang tu tầng sáu không nhiều, ví dụ như tiệm bánh bao ở đầu phố, Vu Hòa Thuận cũng từng đến đó, nhưng ông chủ tiệm bánh bao là người hiền lành. 
Người hiền lành làm ăn chân chính, không chịu nổi quấy nhiễu, bị Vu Hòa Thuận nói vài câu, tiệm bánh bao suýt nữa phải đóng cửa, nếu còn bị như vậy thêm vài ngày, chắc ông chủ tiệm bánh bao phải tự tử mất. 
Khâu Chí Hằng hiển nhiên không 
phải người thường, theo Vu Hòa Thuận thấy, người như vậy, quấy rối năm mười năm cũng chưa chắc đã chết, phải bám chặt lấy. 
Đương nhiên, nếu lão ta biết danh tiếng của Khâu Chí Hằng, chắc chắn sẽ không dám quấn lấy như vậy. 
Nhịn lão ta nhất thời là vì không muốn dính phải xui xẻo, không có nghĩa 
là Khâu Chí Hằng sẽ nhịn lão ta mãi. 
"·L·ã·o Thất, chuyện 
của tòa soạn Lục gia, cậu giao cho người ở Dược Vương Câu đi, bọn họ quen thuộc với bên đó." 
Lý 
Bạn Phong nói: "Cũng không 
quen lắm, nhưng mà b·i·ế·t·.·" 
"Biết là được rồi, lát nữa bảo bọn họ đến đây." 
"Khâu đại ca, chẳng lẽ anh muốn để cho tòa soạn đăng chuyện của lão già kia sao? Lão ta mặt dày cỡ đó, làm như vậy chắc là vô dụng." 
Khâu Chí Hằng lắc đầu: "Lão ta cũng biết xấu hổ mà, 
phải xem là chuyện gì, bà xã, theo phương thuốc này, nấu một bát cháo ngon cho Vu Hòa Thuận." 
Vợ của Khâu Chí Hằng nhìn phương thuốc, đỏ mặt nói: "Như vậy có được không? Lão ta già như vậy..." 
Khâu Chí Hằng nghiêm túc đáp: "Già 
rồi càng phải bồi bổ, Thảo Diệp, đừng khóc nữa, cho tôi mượn hai con lừa của cô." 
*** 
Buổi trưa, vợ của Khâu Chí Hằng bưng một bát cháo thịt nạc đến trước cửa, đưa cho Vu Hòa Thuận: 
"Cho ông, ăn đi." 
Vu Hòa Thuận nhận lấy bát cháo, nhìn một cái rồi nói: "Cô đã hạ độc 
trong này?" 
Vợ Khâu Chí 
Hằng nhíu 
mày: "Ông nói gì vậy?" 
"Tôi nói gì? Tôi nói gì hả? Tôi chỉ hỏi xem có độc không thôi? Cô tức cái gì? Hay là chột dạ?"  
Vu Hòa Thuận vừa mở miệng là nói liên hồi không ngừng. 
Vợ Khâu Chí Hằng quay người bỏ đi, Vu Hòa Thuận bưng bát cháo lên, há 
to miệng húp, vừa 
húp vừa lẩm bẩm: "Cháo gì mà loãng quá vậy, toàn là nước, nhìn là biết nhà không có lòng thành! 
Làm ăn kiểu gì không biết? Một bát cháo cũng không cho nhiều thịt, đáng đời nghèo suốt kiếp!" 
Lúc ăn cháo, Vu Hòa Thuận vẫn luôn để ý đến mùi vị trong đó, sợ 
có người hạ độc. 
Nhưng vợ 
Khâu Chí Hằng không hề hạ độc, cô 
là thực tu tầng cao, tay nghề nấu nướng rất tốt, bát cháo này cũng được nấu rất công phu, Vu Hòa Thuận ăn sạch sẽ, sau đó đập vỡ bát: "Ăn còn không cho ăn no, các người thật là không có ý tốt!"  
Nói xong còn nhổ một 
bãi nước bọt. 
Có người đi qua hỏi: "Ông cũng đâu có trả tiền, người ta cho ông ăn chùa, sao ông còn mắng chửi người ta?" 
"Tôi mắng gì? 
Tôi chửi gì hả?"  
Vu Hòa Thuận lớn tiếng quát: "Tôi chưa ăn no, chẳng lẽ tôi nói sai sao?" 
Thôi, đừng 
cãi nhau với 
lão ta nữa, nói nhiều với lão ta chỉ thêm bực mình. 
Tiểu nhị của tiệm thuốc ra ngoài đổ rác, thuận 
tiện dắt theo hai con lừa đến bên cạnh Vu Hòa Thuận. 
Vu Hòa Thuận cau mày nói: "Làm gì vậy? Mù à? Không thấy tôi đang ngồi đây sao, dắt lừa đến 
đây làm gì?" 
Tiểu nhị không để ý 
đến lão ta, quay người vào trong. 
Vu Hòa Thuận cũng không đi, cứ ngồi bên cạnh con lừa. 
Chỉ với hai con lừa mà muốn đuổi tôi 
đi? 
Nghĩ hay quá nhỉ? 
Khâu Chí Hằng bước đến phía sau Vu Hòa Thuận, vỗ nhẹ vào người lão ta, 
Vu Hòa Thuận quay đầu lại chửi: "Nói cho anh biết, đừng có động vào tôi! Động vào tôi, cả nhà anh chết 
không yên thân đâu!" 
Đây gọi là Tang Ngôn Tang Ngữ, một loại kỹ pháp của tang tu, nếu 
Khâu Chí Hằng còn dám động vào lão ta, người nhà chưa chắc đã chết, nhưng nhất định sẽ gặp xui xẻo. 
Khâu Chí Hằng giơ hai tay lên, lắc đầu nói: "Tôi không động vào ông, 
tôi cho ông ít tiền, ông đi chỗ khác đi." 
"Không đi, tôi không đi đâu hết! Tôi thích ở đây, anh làm gì được 
tôi?" 
Khâu Chí Hằng gật đầu, đây là cơ hội cuối cùng y cho Vu Hòa Thuận. 
Trong cháo quả thật không có độc, chỉ có thuốc bổ. 
Nhưng nếu kết hợp với kỹ pháp của Khâu Chí Hằng thì lại là chuyện khác. 
Vu 
Hòa 
Thuận ngồi trước cửa, hút thêm một điếu thuốc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lừa kêu bên tai. 
Ọt ét! 
Kỳ quái, tại sao con lừa này lại kêu hay như vậy. 
Vu Hòa Thuận ngẩng đầu nhìn con lừa một cái, sau đó lại cúi đầu xuống. 
Ọt ét! 
Con 
lừa lại kêu một tiếng. 
Mặt Vu Hòa Thuận hơi đỏ. 
Kêu hay thật. 
Con lừa kêu tiếng thứ ba, Vu Hòa Thuận không ngẩng đầu trên, nhưng hình như… 
Lại ngẩng đầu dưới rồi. 
Con lừa lại kêu liên tục mấy tiếng, 
Vu Hòa Thuận đứng dậy. 
Chuyện gì vậy? 
Vu Hòa Thuận cảm 
thấy mình sắp xảy ra chuyện lớn. 
Không được, không được... 
Lão ta muốn đi. 
Ọt ét!  
Con lừa lại kêu một tiếng nữa. 
Không biết ai đã cởi dây cương của con 
lừa, nó chạy về phía đầu phố. 
Vu Hòa Thuận cũng đi theo. 
Giờ phút này trong mắt lão ta chỉ có 
mỗi con lừa! 
Đến khi lao ra chỗ đông người, Vu Hòa Thuận mất kiểm soát. 
Con lừa cũng mất kiểm soát. 
Lão ta đi đến phía sau 
con lừa, bạch bạch bạch nó. 
Một con lừa khác đi 
đến phía sau lão, bạch bạch bạch lão.  
Tất cả mọi người trên đường đều sững sờ. 
Đây là đầu phố mà! 
Đó 
là lừa mà! 
Ngay cả kí giả của Dược Vương Câu cũng ngây người. 
Lý Bạn Phong 
ở bên cạnh thúc giục: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, 
chụp ảnh, ghi hình lại nhanh!" 
"À..."  
Kí giả vừa quay phim, vừa nghĩ xem nên viết bài báo như thế nào. 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận