Phổ la chi chủ

Chương 298: Thân phận của "Ân Công"

"Gia Khánh, hôm nay Trần Trường Thụy của Cục Ám Tinh đến thăm tôi, nhìn chằm chằm suốt cả buổi, có thể ông ta đã nhìn ra vấn đề."
"Anh nằm bất động, làm sao ông ta có thể nhìn ra vấn đề?"
"Đây không phải là lần đầu tiên ông ta tới, lần trước khi tới, ông ta đã gọi bác sĩ theo, làm xét nghiệm cho tôi rất nhiều lần.
Bác sĩ nói cho ông ta biết tất cả đều bình thường, nhưng ông ta không tin, ông ta còn nói với đám cấp dưới rằng tình huống của tôi không hợp lý, tôi đoán là ông ta đã nhìn ra rồi."
"Người anh em, anh kiên trì thêm hai ngày, hai ngày sau tôi sẽ trở về."
"Gia Khánh, họ Trần này quá khó đối phó, 
cậu nhất định 
phải trở về sớm một chút." 
*** 
“Chu Xương 
Hoành” ngắt liên lạc, đứng trong một rừng cây, lặng lẽ về nhìn phương xa. 
Nhìn một lát, y xoa xoa vết máu trên mặt, tính tình 
của vị Địa Đầu Thần tên là Thu Lạc Diệp kia 
không được tốt lắm, ra tay còn rất nặng. 
Hiện tại y không thể đặt chân vào địa giới của Thu Lạc Diệp và Thủy Dũng Tuyền nữa, nếu 
không, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. 
Có biện pháp nào để thoát khỏi sự chú ý của Thủy Dũng Tuyền và Thu Lạc Diệp rồi đi tập kích trường quay không? 
Biện pháp là có, nhưng rủi ro quá lớn. 
Chẳng lẽ phải bỏ cuộc ư? 
Cứ để Mã Ngũ quay phim như vậy sao? 
Hay là để Lăng Diệu Ảnh chuyển 
mình? 
Chuyển mình không thể thực hiện, mục đích của y cũng không phải là 
vì kiếm tiền. 
Chờ Quan Phòng Sứ ra mặt can thiệp? 
Xem điệu bộ này, bọn họ hẳn là sẽ không 
can thiệp. 
Để Lục Tiểu Lan âm thầm động thủ? 
E là cô ta không có đủ can đảm, hiện tại chỉ cần cô ta dám rời khỏi mảnh đất của mình, khả năng cao là sẽ đi bán muối. 
Tại 
sao Mã Ngũ lại đến tân địa để quay 
phim? 
Hành động điên cuồng như vậy, thật sự là chủ ý của Mã Ngũ sao? 
*** 
Đường 
chủ Dược Vương Đường của Giang Tương Bang, La Chính Nam, đang ở trên sân thượng nghe đài phát thanh: "Các vị thính giả, bộ phim ‘Huyết Thương Thần Thám 3’ do đạo diễn Mã Quân Dương sản xuất sắp được công chiếu, lời khen tiếng chê của các giới đối với bộ phim này không đồng nhất, có thể tóm gọn trong một câu là vừa chỉ trích vừa mong đợi. 
Hôm nay, chúng tôi mời đến tổng biên tập của Tạp chí 
Điện 
Ảnh Tân Thoại là La Quang Huấn, mời ông La, từ 
góc độ của một nhà phê bình phim chuyên nghiệp, phân tích một chút về xu hướng của bộ phim này." 
"Xin chào các bạn thính giả, tôi là La Quang Huấn. Mọi người đều biết, loạt phim ‘Huyết Thương Thần Thám’ đã thách thức 
các quan niệm đạo đức của Phổ La 
Châu, nhưng đồng 
thời cũng cung cấp cho ngành công nghiệp điện ảnh một 
hướng phát 
triển mới. 
Đặc biệt là địa điểm quay bộ phim thứ ba được chọn ở tân địa, bầu không khí bí ẩn của tân địa đã tạo thêm nhiều điểm nhấn cho bộ phim này..." 
La Chính Nam mỉm cười: "Mã lão ngũ này thật sự rất biết cách hành hạ người khác, chạy đến tân địa để quay phim, cậu ta không sợ..." 
Ù ù~ 
Đầu 
óc La Chính Nam choáng váng, trước mắt hiện lên một dãy số. 
Nhìn thấy dãy số này, hắn ta thật sự không muốn nghe. 
Nhưng đối phương liên tục gọi 
đến, cuối cùng La Chính Nam 
vẫn phải bắt máy. 
"Bang chủ, n·g·à·i tìm tôi?" 
"Lão La, anh đúng là càng ngày càng khó tìm. Sao 
vậy, vẫn còn ấm ức vì chuyện phó bang 
chủ lần trước?" 
"Bang chủ, ngài lo xa rồi, tôi là người cũ trong bang, biết hiểu chuyện, biết nhìn xa trông rộng, loại chuyện này tôi chưa bao 
giờ so đo, hoàn toàn phục tùng 
sự sắp xếp của bang phái." 
"Có câu này của anh thì tôi yên tâm rồi, tôi cũng không phải là 
người hay thất hứa, vị trí phó bang chủ tôi 
nhất định sẽ giữ cho anh, chờ đến thời cơ thích hợp, sẽ để anh nhậm chức ngay." 
"Cảm ơn bang chủ coi trọng!" 
"Lão La, lần này tôi tìm anh, chủ yếu là có chuyện muốn nhờ 
anh giúp tôi dò 
la chút tin tức, 
gần đây ở Phổ La Châu có người nào tên là Ân Công, hoạt động ở vùng Ba Phần Đuôi không?" 
"Vùng Ba Phần Đuôi? Chuyện đó tôi không biết nhiều lắm." 
"Cho nên mới nhờ anh đi dò la, người tên là Ân Công này tuổi còn trẻ, nhưng tu vi không thấp, di chuyển rất nhanh, chắc là một lữ tu, hành sự tàn nhẫn, tính tình ngông cuồng, có tin tức gì thì báo cho tôi biết ngay." 
"Chuyện bang chủ căn dặn, tôi nhất định dốc hết sức lực để làm!" 
Làm? 
Làm con mẹ mày chứ làm! 
La Chính Nam cúp máy, tiếp tục 
nghe đài. 
*** 
Tiêu Chính Công 
vừa 
lái xe vừa lẩm bẩm: 
"Ân Công… Ai lại tự đặt cho mình cái tên như vậy chứ? Tuổi 
còn trẻ, tu vi không thấp, hành sự ngông cuồng, tính tình tàn nhẫn... Miêu tả này, sao lại giống nó y như đúc? 
Có khả năng thật sự là nó không? Tu vi của tiểu tử đó vẫn luôn mơ hồ không rõ, nhưng nó vẫn luôn nằm trong 
bệnh viện, theo lý mà nói thì không có cơ hội đến đồi Tiện Nhân, chẳng lẽ..." 
Tiêu Chính Công đột nhiên dừng xe giữa đường, mặc kệ người phía sau bấm còi inh ỏi, y vẫn không nhúc nhích. 
Y đang suy nghĩ về một chuyện. 
Gần 
đây Trần Trường Thụy thường xuyên đến bệnh viện, ông ta nói tình trạng của Hà Gia Khánh có vấn đề, là vấn đề gì thì 
ông ta cũng 
không nói rõ. 
Chẳng lẽ người đang nằm trên giường bệnh không phải là Hà Gia Khánh? 
Hà 
Gia Khánh thật đã chạy đến đồi Tiện Nhân gây chuyện rồi? 
Tiểu tử này to gan đến mức đó sao? 
Ánh 
mắt Tiêu Chính Công tối sầm lại, lập tức quay đầu xe ở ngã tư, lao đến Bệnh viện 
Việt Châu số 3. 
Đến phòng bệnh, y nhìn chằm chằm vào Hà Gia Khánh trên giường bệnh một hồi lâu. 
"Mày là Hà Gia Khánh?" Tiêu Chính Công hỏi. 
Hà Gia Khánh không 
nhúc nhích, cũng không trả lời. 
Tiêu Chính Công lại nói: 
"Nếu như mày là kẻ giả mạo thì đừng cố cương nữa, gần đây gió đã lắng xuống, tao chuẩn bị làm thịt Hà Gia Khánh, mày không muốn 
làm kẻ chết 
thay đâu nhỉ?" 
Hà Gia Khánh vẫn không 
có động tĩnh. 
Tiêu Chính Công vỗ vỗ vào mặt Hà Gia Khánh: "Lần này tao đến là muốn nhắc nhở mày, lần sau 
tao sẽ thật sự động thủ." 
*** 
"Gia Khánh, Tiêu Chính Công của Cục Ám Tinh lại đến, hắn 
nói muốn giết tôi." 
"Hắn ngày nào mà chẳng 
nói muốn giết anh, người anh em, anh yên tâm đi, hắn không dám ra tay đâu." 
"Rốt cuộc khi nào thì 
cậu quay về?" 
"Chờ thêm vài ngày nữa, chỉ vài ngày nữa thôi!" 
*** 
Tiêu Chính Công trở về biệt thự, ở trong phòng khách đã có 
một người phụ nữ tóc 
vàng xinh đẹp đang chờ y. 
"Tiêu bang chủ, hôm nay gọi em đến đây, là vì tình nghĩa hay là vì công việc?" 
Tiêu Chính Công tiến 
lên ôm 
lấy Ai Liya, cười ha hả nói: "Chẳng phải đều như nhau sao?" 
Ai 
Liya vuốt ve khuôn mặt Tiêu Chính Công: "Nếu là vì tình nghĩa, anh chắc chắn sẽ không vội vàng như vậy, chúng ta vẫn nên nói chuyện công 
việc trước đi." 
Tiêu Chính Công gật đầu: "Chuyện gì cũng không qua được mắt em, em trai em đến ngoại châu rồi?" 
"Ừa, nó đến ngoại châu để giải quyết một số việc, ngày mai sẽ rời đi." 
"Em mời cậu ấy đến đây, anh có chút chuyện muốn giữ cậu ấy lại một ngày." 
"Giữ lại một ngày thì dễ thôi, còn chuyện thù lao thì không cần em phải nói nhiều nữa chứ?" 
"Em cứ 
nói gì vậy, anh đây có khi nào bạc đãi cậu ấy đâu chứ?" 
*** 
Ngày hôm sau, Tiêu Chính Công mang theo một bó hoa đến thăm Hà Gia Khánh. 
Y đuổi hộ lý ra ngoài, đặt bó 
hoa lên bàn, đứng bên giường nhìn chằm chằm vào Hà Gia Khánh cả buổi. 
"Tao đã cho mày cơ hội rồi, đã không nói thì tao xem như mày thật sự là Hà Gia Khánh." 
Nói xong, Tiêu Chính Công cắm bó hoa vào bình, đi đến bên hông lấy một chai nước khoáng, tưới lên bó hoa. 
Tưới hoa xong, Tiêu Chính Công xoay người rời khỏi phòng bệnh, đứng ở cửa lặng lẽ quan sát. 
Một phút sau, những bông hoa tươi tắn nở rộ, 
trong nhụy hoa, một đám phấn hoa màu vàng như có sinh mệnh, chui vào lỗ mũi Hà Gia Khánh. 
Đám phấn hoa này thật sự có sinh mệnh, đây l·à kiệt tác của Thôi Đề Khắc. 
Trong vòng ba mươi giây sau khi 
hoa nở, đám phấn hoa này sẽ tìm người trong phạm vi hai mét, ký sinh vào cơ thể họ, nếu không tìm thấy vật chủ trong phạm vi hai mét, đám phấn hoa này sẽ ngay lập tức chết đi, không để lại bất kỳ dấu vết nào. 
Tiêu Chính Công rời đi. 
Hà Gia Khánh nằm trên giường, cảm thấy cổ họng hơi khác l·ạ·. 
Sau một tiếng đồng hồ, y cảm thấy người nóng lạnh thất thường. 
Bị sốt? 
Nhưng thiết bị theo dõi cho thấy thân nhiệt của y không thay đổi đáng kể. 
Cổ họng vừa khô vừa ngứa, y không dám ho khan. 
Đến tối, nhân lúc hộ lý ra ngoài đi vệ sinh, Hà Gia Khánh che miệng ho khan hai 
tiếng, phát hiện lòng bàn tay toàn là máu. 
Chuyện gì đang xảy ra vậy? 
Máu tanh nồng tràn đầy khoang miệng, "Hà 
Gia Khánh" vô cùng hoảng sợ. 
*** 
"Gia Khánh, tên Tiêu Chính Công đó đã ra tay với tôi, tôi như bị bệnh nặng, ho ra máu, 
ho không ngừng, tôi thực sự không chịu đựng nổi nữa..." 
"Tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại, anh hãy 
cố gắng chịu đựng thêm một chút, không có chuyện gì quan trọng thì đừng liên lạc với tôi nữa." 
*** 
Tối hôm sau, Tiêu Chính Công lại đến phòng bệnh, sau khi đuổi 
hộ lý ra ngoài, y cười tủm tỉm nhìn Hà Gia Khánh, hỏi: "Cảm giác khó chịu lắm phải không?" 
Cảm giác đúng là rất khó chịu. 
Lồng ngực đau rát như bị thiêu đốt, máu không ngừng trào lên cổ họng, bác sĩ thì không phát hiện ra bệnh tình, Hà Gia Khánh cảm thấy mỗi lần hít thở đều vô cùng khó khăn, nhưng bề ngoài lại không dám để lộ ra bất kỳ dấu vết nào. 
Tiêu Chính Công nhắm hờ hai mắt, nói: "Tao cho mày thêm một cơ hội cuối cùng, nói cho tao biết, 
mày rốt cuộc có phải là Hà Gia Khánh hay không? Nếu mày là Hà Gia 
Khánh, chứng tỏ tao không giết nhầm người, nếu mày không phải, bây giờ tao vẫn có thể cứu mày." 
Tiêu Chính Công đợi một lúc, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nói: "Vẫn không nói? Được, lát nữa sẽ có người đến nhặt xác cho mày." 
Tiêu Chính Công vừa đi đến cửa, "Hà Gia Khánh" mở mắt ra: "Chờ đã, 
tôi không phải là Hà Gia Khánh." 
"Vậy thì đúng rồi."  
Tiêu Chính 
Công quay người lại, bước đến bên giường bệnh: "Nói trước đi, anh là ai?" 
"Tôi tên là Chu Xương Hoành, là người Phổ La Châu." 
Tiêu Chính Công gật đầu: "Đại minh tinh, tôi từng nghe nói đến anh, tại 
sao anh lại giả mạo Hà Gia Khánh?" 
"Hà Gia Khánh muốn đến Phổ La Châu, bảo tôi ở lại đây thay thế hắn." 
Phổ La Châu, địa điểm trùng khớp. 
"Anh bắt đầu giả mạo Hà Gia Khánh từ khi nào?" 
"Ba tháng trước." 
Ba tháng trước, một người có biệt danh là "Ân Công" đã đến đồi Tiện Nhân, thời gian trùng khớp. 
"Anh và Hà Gia Khánh có quan hệ gì?" 
Chu Xương Hoành im lặng một 
lúc rồi nói: "Hắn là ân nhân của tôi." 
"Ân 
nhân? Có phải anh gọi nó là Ân Công?" 
Chu Xương Hoành gật đầu: "Tôi đã từng gọi như vậy, nhưng hắn nói gọi như vậy xa lạ quá, bảo tôi gọi là anh em." 
Ân Công. 
Ngay cả biệt danh cũng trùng khớp. 
Tiêu Chính Công lấy ra một chai nước khoáng, đưa cho Chu Xương Hoành: "Uống hết chai nước này đi, lát nữa sẽ khá hơn, anh hãy kể rõ ràng cho tôi nghe 
về vị Ân Công này." 
"Năm đó, tôi chỉ là một diễn viên quèn, chạy vặt trong đoàn kịch, đến cơm cũng không có mà ăn, là 
Hà Gia Khánh đã phát hiện ra tôi. Hắn nói 
tôi diễn xuất rất chuyên nghiệp, giới thiệu tôi vào đạo môn hí tu, còn giới thiệu tôi với Lăng Diệu Ảnh..." 
(Hành trình cõng nồi của Gia Khánh cưa cưa bắt đầu!) 
*** 
Đầu To ra khỏi thang máy, nhìn thấy hộ lý đang ngồi xổm ở cửa thang máy. 
Anh ta liếc nhìn hộ lý, sắc mặt cô trắng 
bệch, ánh mắt vô hồn, tinh thần hoảng hốt. 
Anh ta đã từng gặp qua tình huống này. 
Có người đã đến phòng bệnh, chắc hẳn là Tiêu Chính Công. 
Năng lực cảm nhận của võ tu không quá mạnh, nhưng tu vi của Tiêu Chính Công 
rất cao, nếu như Đầu To tiếp tục đi về phía phòng bệnh, Tiêu Chính Công 
nhất định sẽ cảm nhận được. 
Đầu To lấy từ trong túi ra một chiếc tai nghe bluetooth, nhét 
vào lỗ tai. 
Thông qua chiếc tai nghe này, anh ta mơ hồ 
nghe được tiếng nói chuyện trong phòng bệnh. 
Nghe một 
lát, Đầu To lập tức xoay người, đi xuống thang máy, rời khỏi bệnh viện. 
*** 
Đồi Tiện Nhân, Thánh Hiền Phong, biệt phủ của Thánh Nhân. 
Giữa những hành lang trùng điệp, thiếu niên mặc áo trắng cung kính đứng ngoài cửa bẩm báo: "Sư tôn, nhị sư huynh đã tra ra 
thân phận của tiểu tặc kia, hắn tên 
là Hà Gia Khánh." 
"Hắn là ai?" 
"Con trai của Hà Hải Khâm, một thương nhân giàu có ở Phổ La Châu." 
"Một đứa con trai của thương nhân, làm sao có thể đánh bại Tùng Sĩ Tường?" 
Thiếu niên áo trắng đáp: "Nhị sư huynh nói người này có tu vi không thấp, nhưng 
chắc là chưa đạt đến cảnh giới của đại sư huynh, theo đệ tử nghĩ, lúc giao đấu với Hà Gia Khánh, có lẽ đại sư huynh đã bị thiệt thòi lớn vì không còn hồn phách, tâm trí không được minh mẫn." 
"Chỉ là bị thiệt thòi về mặt tâm trí thôi sao? Chưa chắc đâu."  
Tiếng thở dốc trong phòng đột ngột im bặt. 
Thánh Nhân đã từng lĩnh giáo uy thế trên người "Ân Công", lão cho rằng đối phương thật sự có bản lĩnh: "Tên đó hiện đang ở đâu?" 
"Theo nhị sư huynh nói, người này vốn đang dưỡng thương ở ngoại châu, hiện đã trở về Phổ La 
Châu, lấy tên giả là Chu Xương Hoành, qua lại rất mật thiết với Lăng gia, một gia tộc giàu có." 
"Lại là thương nhân giàu có, bọn họ đều sống ở vịnh Lục Thủy. Con hãy đến vịnh Lục Thủy một chuyến, bảo tam 
sư huynh mang một phần quà hậu hĩnh đến biếu một người bạn cũ của ta, bảo ông ấy thử Hà Gia Khánh một chút, có thể loại trừ được hắn 
là 
tốt nhất, không loại trừ được cũng không sao, nhưng phải điều tra rõ ràng đạo môn và tu vi của hắn." 
Bạn cần đăng nhập để bình luận