Phổ la chi chủ

Chương 210: Chúng ta ngủ chung

Khoảng một giờ sáng, Trâu Quốc Minh (Đầu To) toàn thân ướt nhẹp đi vào tòa nhà của Cục Ám Tinh, tìm thấy Tôn Hạo Nhiên đang trực ban.
Giống như Bóng Đèn, Tôn Hạo Nhiên cũng là thành viên mới của đội trị an, nhưng hoàn cảnh của hai người lại khác nhau một trời một vực.
Tôn Hạo Nhiên có thiên phú xuất chúng, đầu óc linh hoạt, nhận được rất nhiều lời tán thưởng, là ngôi sao sáng của Cục Ám Tinh.
Biệt hiệu của cậu ta là Minh Tinh, cấp bậc cao hơn Bóng Đèn gấp mấy lần.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Đầu To, Tôn Hạo Nhiên nhanh chóng tiến lên hỏi một câu:
"Anh Minh, xảy ra chuyện gì vậy?"
Trâu Quốc Minh vừa lau mặt vừa nói:
"Tôi đã tìm được Hồ Lệ San."
"Hồ Lệ San?"
Tôn Hạo Nhiên nhất thời không nhớ ra nổi. Trâu Quốc Minh liếc nhìn Tôn Hạo Nhiên một cái. Có một số thứ Tôn Hạo Nhiên vĩnh viễn không thể nào quên được, ví dụ như đội phó Tiêu thích uống loại rượu nào, đội trưởng Trần thích hút loại thuốc nào. Nhưng lại có một số chuyện Tôn Hạo Nhiên thường xuyên không nhớ được, ví dụ như trước mắt đang xử lý vụ án nào. "Nữ sinh viên mất tích ở công viên Hoa Hồ vào hai ngày trước, tôi đã tìm được cô ấy rồi."
"Nữ sinh viên ở công viên Hoa Hồ! Trong khoảng thời gian này bận nhiều việc quá, cho nên tôi quên béng mất, cô ấy đang ở đâu? Trạng thái tinh thần bây giờ ra sao? Có cần phải ghi chép lại không?"
Tôn Hạo Nhiên cố ý đưa tay sờ trán, thật ra cậu ta vẫn chưa nhớ ra được, nhưng vẫn phải làm bộ một chút. Đầu To xua tay nói:
"Khỏi cần ghi chép, vì tôi tìm được không phải là người sống, mà là thi thể, mau gọi người đi vớt thi thể đi."
"Thi thể?"
Tôn Hạo Nhiên sửng sốt:
"Anh Minh, sao anh tìm được vậy?"
"Xem camera giám sát, tìm kiếm dấu vết, cái này tôi không thể giải thích rõ được, tới hiện trường đi hẵng nói."
Tôn Hạo Nhiên gật đầu nói:
"Giờ tôi sẽ đi báo cho hai vị đội trưởng biết."
Đầu To bảo Tôn Hạo Nhiên gọi người vớt thi thể, việc đầu tiên mà Tôn Hạo Nhiên nghĩ đến lại là liên hệ với đội trưởng. Phải nói, kiểu người như vậy đúng là đã được định sẵn là ngôi sao sáng rồi.
Nửa đêm, Lý Bạn Phong chui ra khỏi chăn, tinh thần sảng khoái, mặc quần áo vào. Chuyện đã đồng ý với Diêu lão thì tất nhiên phải làm, Lý Bạn Phong ăn cơm và uống rượu với Dư Nam, sau đó thì ngủ chung. Lời mà Diêu lão nói rất có lý, hai người ngủ chung với nhau quả thật rất ấm cúng. Nhưng mà Dư Nam vẫn không chịu ngủ. Bởi vì ngoài ngủ ra, Lý Bạn Phong không hề làm gì cả! Hắn hoàn toàn không làm gì hết, cứ như vậy mà ngủ ngon lành! Nhìn bóng lưng của Lý Bạn Phong khuất xa dần, Dư Nam che miệng nức nở.
Lý Bạn Phong đặt con Tràng Lộc Tàm ở trước mặt Tần Điền Cửu Hắn đã nói hết lợi và hại cho cậu ta nghe rồi, giờ chỉ xem cậu ta sẽ lựa chọn như thế nào mà thôi. Tần Điền Cửu không hề nghĩ ngợi mà cầm lấy Tràng Lộc Tàm, sau đó uống rượu thuốc do lão Diêu đưa:
"Thất ca, đồ mà anh đưa cho tôi nhất định là đồ tốt, ân tình này, Tần Điền Cửu tôi vĩnh viễn khắc ghi trong lòng. Cho dù tôi không chịu nổi đồ tốt này, thì đó cũng là do tôi vô phúc bạc mệnh, xứng đáng phải gánh chịu tai kiếp này, không thể nào trách Thất ca được!"
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Có được phần gan dạ này, chính là người có thể làm nên việc lớn."
Trò chuyện được một lát, Tần Tiểu Bàn lại nói về tin tức mà Tam Anh Môn thu thập được:
"Bên phía Lục Đông Tuấn không nghe thấy động tĩnh gì, không ít người nói rằng ông ta đã chết, nghe Đồng Ấn của chúng ta nói, lão thái gia của Lục gia Lục Mậu Tiên đã chủ động tuyên bố rõ ràng, nói Lục Đông Tuấn chính là do Hầu Tử Khâu giết."
Lý Bạn Phong hỏi:
"Hầu Tử Khâu đã thừa nhận rồi sao?"
"Tất nhiên là không thể thừa nhận rồi! Mặc kệ xảy ra sóng to gió lớn cỡ nào, Hầu Tử Khâu cũng không thể giết người của Lục gia được. Hầu Tử Khâu đã táp ngược lại một cú, nói chuyện này là do Lục Mậu Tiên làm, xem ra hai nhà sắp sửa đánh nhau tới nơi rồi, hai vị Kim Ấn của chúng ta cũng tham dự."
"Đánh ở đâu? Thành Lục Thủy hay là Hải Cật Lĩnh?"
"Tôi nghe nói là ở thành Lục Thủy, nhưng mà ở Hải Cật Lĩnh cũng có chuyện, đây là nghe Trương Lục Ca kể. Sau khi Lục Đông Tuấn biến mất, việc kinh doanh ở Hải Cật Lĩnh được Hà gia và Lăng gia tiếp quản, hai nhà bọn họ phân chia không đều, hình như cũng sắp đánh nhau."
Lăng gia? Từ khi nào mà Lăng gia lại tham dự vào chuyện của Hải Cật Lĩnh? Tiểu Bàn nói tiếp:
"Các bang môn lớn nhỏ ở Hải Cật Lĩnh đều đang chuẩn bị ra tay, Thanh Vân Hội đứng về phía của Hà gia, Bách Hoa Môn thì đứng về phía anh em Lăng gia."
"Vậy Giang Tương Bang thì sao?"
Trên mặt Tiểu Bàn hiện vẻ khinh thường nói:
"Giang Tương Bang là cái thá gì? Chuyện lớn như vậy, làm gì đến lượt bọn họ?"
"Vậy Tam Anh Môn các cậu đứng về bên nào?"
"Đại đương gia có quan hệ mật thiết với Hà gia, nhưng quan hệ của nhị đương gia và tam đương gia lại gắn bó với Lăng gia hơn. Nhưng mà Ngân Chương của chúng ta nói, làm ăn là làm ăn, giao tình là giao tình, đợi đến lúc thật sự phải ra tay, tình hình sau đó thế nào quả thực khó mà nói trước được. Nghe nói là còn có một ân oán cũng cần phải giải quyết, mấy ngày trước Hầu Tử Khâu gửi lời nhắn đến nhị tiểu thư của Sở gia, bảo cô ấy trong vòng một tháng phải giao ra Bách Lạc Môn. Nhị tiểu thư Sở gia nói, Bách Lạc Môn là do cô ấy và Ngũ công tử của Mã gia hùn vốn kinh doanh, chuyện này cần phải thảo luận lại với Ngũ công tử của Mã gia, mà vị Ngũ công tử của Mã gia này, chúng ta đã từng gặp ở chỗ người hàng rong kia, vị... Vị Ngũ công tử này..."
Nói được một nửa, khuôn mặt của Tiểu Bàn đổ đầy mồ hôi không nói tiếp được nữa. "Ngũ công tử làm sao vậy?"
Chuyện mà Lý Bạn Phong lo lắng nhất đã xảy ra, bà điên Sở nhị kia đã kéo rắc rối tới. "Thất ca, tôi... Tôi ăn mấy miếng đã..."
Tiểu Bàn lau mồ hôi, sau đó cầm bánh lên ăn. Một lúc lâu sau, hai cân bánh bột ngô đã được nuốt xuống bụng, Tiểu Bàn mới lấy lại được một chút sức lực, nói với Lý Bạn Phong:
"Trong nồi vẫn còn cơm thừa, để tôi đi hâm nóng, hai chúng ta cùng nhau ăn...."
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Tôi không ăn, cậu kể chuyện của Ngũ công tử trước đi, tôi cảm thấy rất thú vị."
"Ngũ công tử vẫn chưa có động tĩnh, cũng không biết bây giờ anh ta đang ở đâu, nhị tiểu thư của Sở gia đã vào thôn Lam Dương, hơn nữa cô ấy sẽ ở đó luôn! Hầu Tử Khâu nổi trận lôi đình, hắn nói muốn tính sổ luôn chuyện của thôn Lam Dương, vì thôn Lam Dương cũng là địa bàn của Lục gia, Ngũ công tử của Mã gia chiếm lấy thôn Lam Dương, đã vậy còn không chịu đánh tiếng với Lục gia...."
Lý Bạn Phong thấy Tiểu Bàn lại lau mồ hôi, chắc là ăn chưa no. Hắn để lại một trăm đồng Đại Dương cho Tiểu Bàn, dặn dò Tiểu Bàn tuyệt đối đừng để bản thân bị đói. Lúc bước ra khỏi sân, Lý Bạn Phong đến tiệm tạp hóa Phùng Ký. Chuyện giấy thông hành vẫn chưa có tin tức, Lý Bạn Phong mua một ít đồ đóng hộp, bánh quy, nhiên liệu và dầu máy. Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Lý Bạn Phong trở về Tùy Thân Cư, đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị khởi hành, bỗng nhiên phát hiện cửa phòng của ngoại thất mở ra. Ngay khi cánh cửa vừa được mở, cánh hoa của Hồng Liên mở ra, hai hạt sen đã được luyện thành. Nắm hạt sen trong lòng bàn tay, nhìn nó từ từ phát nổ, hạt sen đầu tiên nổ ra chín mươi tám viên Kim Nguyên Đan. Đây chính là thịt quả tim của Phan Đức Hải. Một Lục Đông Lương hoàn chỉnh chỉ có thể nổ ra tám mươi mốt viên Kim Nguyên Đan, ấy vậy mà chỉ một miếng thịt tim của Phan Đức Hải lại có thể nổ ra đến tận chín mươi mốt viên? Cấp bậc giữa hai người chênh lệch lớn đến vậy sao? Hạt sen thứ hai cho ra ba mươi sáu viên Kim Nguyên Đan. Lâm Ly Quái có tu vi còn chưa đạt đến tầng năm, vậy mà lại cho ra Kim Nguyên Đan, chỉ ít hơn Thoa Nga phu nhân có tu vi tầng tám hai viên, những dị loại thuần chủng ở tân địa quả thật không đơn giản. Ngoài ra còn có sáu mươi viên Kim Nguyên Đan sót lại của Lục Đông Lương ở bên kia, nếu thêm vào thì tổng cộng sẽ có một trăm chín mươi tư viên. Những viên Kim Nguyên Đan này tương đương với mười chín ngàn không trăm lẻ tư ngày quang âm, cũng tương đương với năm mươi mốt năm và một tháng hơn. Lý Bạn Phong hơi kích động, đột nhiên hắn muốn ăn hết đống Kim Nguyên Đan này ngay bây giờ! Bởi vì chỉ cần ăn hết, hắn sẽ trở thành tu giả tầng tám! Hắn có Lam Diệp Đan, mặc dù số lượng Lam Diệp Đan đã ít đi, chỉ còn lại một trăm năm mươi tám viên, nhưng nếu so ra thì tỉ lệ chênh lệch này không đáng là gì cả. Ban đầu, Lý Bạn Phong chỉ tính sơ một chút. Tính một hồi cuối cùng cũng ngộ ra. Tu giả tầng tám! Sống ở Phổ La Châu lâu như vậy, hắn biết tu giả tầng tám là khái niệm như thế nào. Trong tay hắn cầm đan dược, hai mắt phát sáng, đang định bỏ vào miệng ăn, hoa sen đồng ngay lập tức thổi ra một cơn gió để ngăn cản Lý Bạn Phong. Tên điên tự tìm đường chết này! Không ai biết được rốt cuộc hắn muốn làm gì! Sau khi bị hoa sen đồng thổi như vậy, Lý Bạn Phong cũng tỉnh táo lại. Quả thật không thể ăn hết được, bản thân hắn là trạch tu tầng ba, lữ tu cũng là tầng ba. Một khi lữ tu lên tới tám tầng, mà trạch tu lại không lên, vậy chẳng phải sẽ chết bất đắc kỳ tử hay sao? Sau khi bình tĩnh trở lại, Lý Bạn Phong mang theo Lam Diệp Đan, trước tiên ăn một viên Kim Nguyên Đan, chờ sau khi cơ thể hồi phục, sẽ dựa theo lộ trình của tân địa mà đến thôn Lam Dương.
Ở bên hồ của công viên Hoa Hồ, các nhân viên pháp y đang vớt thi thể. Tiêu Chính Công ghét mấy loại vụ án nhỏ nhặt như thế này nên không tới hiện trường, Tôn Hạo Nhiên đang báo cáo công việc với đội trưởng Trần:
"Tôi và đặc vụ Trâu Quốc Minh cùng nhau xem camera giám sát tại hiện trường để tra xét manh mối, phát hiện có một vài chi tiết bị bỏ lỡ, chúng tôi đã tìm được đôi găng tay của Hồ Lệ San bị bỏ lại bên bờ hồ, sau đó lần theo manh mối này và tìm được thi thể của Hồ Lệ San...."
Bóng Đèn đứng bên cạnh phun nước miếng:
"Mẹ nó thứ không biết xấu hổ, người tìm được thi thể rõ ràng là anh Đầu To, hắn chỉ là kẻ truyền lời mà thôi, lúc tranh công cũng không cảm thấy nhục!"
Đầu To cười nói:
"Kệ đi, kệ đi, vụ án kết thúc là được rồi, công lao thuộc về ai không quan trọng."
Tôn Hạo Nhiên còn đang báo cáo quá trình phá án, đội trưởng Trần mỉm cười lắng nghe, Bánh Trôi ghi chép lại một cách nghiêm túc. Đợi sau khi cậu ta báo cáo xong, đội trưởng Trần gật đầu nói:
"Không hổ là Minh Tinh của cục chúng ta, vụ án này được giải quyết rất nhanh."
Bánh Trôi đứng bên cạnh gật đầu nói:
"Minh Tinh đúng là tiền đồ vô lượng."
Tôn Hạo Nhiên cười khiêm tốn:
"Đều là anh Minh dẫn dắt tôi, nhờ có kinh nghiệm phong phú của anh Minh nên mới có thể tìm được thi thể của Hồ Lệ San, tôi chỉ ở bên cạnh hỗ trợ mà thôi. Các tiền bối trong đội của chúng ta đều luôn chiếu cố cho tôi, đội trưởng Trần và đội phó Tiêu càng không cần phải nói, chị Tuyết Hàn và anh Minh cũng đối xử với tôi rất tốt."
Vưu Tuyết Hàn (Bánh Trôi) không lên tiếng. Cho dù là lúc ở riêng với nhau hay là trong trường hợp quan trọng, Tôn Hạo Nhiên vẫn thường hay trêu ghẹo Vưu Tuyết Hàn. Vưu Tuyết Hàn cũng rất thưởng thức tên đàn em đẹp trai rạng ngời và có chí tiến thủ này, nhưng lại cảm thấy hành vi của đối phương hôm nay không được ổn cho lắm. Đầu To là lão đại ca trong đội, Tôn Hạo Nhiên đáng lý ra không nên chiếm công lao của anh ta. Đội trưởng Trần cũng không tỏ thái độ, ông hút thuốc, ánh mắt mang theo hàm ý nhìn Đầu To Trâu Quốc Minh. Đầu To đang trò chuyện với Bóng Đèn, dường như chẳng hề quan tâm gì đến chuyện công lao. Chẳng qua chỉ là xử lý một vụ mất tích, đối với Cục Ám Tinh mà nói thì cũng không phải là công lao lớn gì cả. Nhưng lão Trần luôn cảm thấy trong chuyện này hình như có gì đó không ổn lắm, nhưng lại không nhìn ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu. Sau khi thi thể được vớt lên, Trâu Quốc Minh nói rằng bản thân hai ngày nay cảm thấy rất mệt mỏi, cho nên xin được nghỉ phép một tuần, đội trưởng Trần đã phê duyệt, sau đó giao tất cả những thứ liên quan đến vụ án của Hồ Lệ San cho Tôn Hạo Nhiên. Tôn Hạo Nhiên vô cùng phấn khởi. Bóng Đèn rất bực bội, gã lái xe đưa Đầu To về nhà, cả đường đi không ngừng cằn nhằn:
"Anh Đầu To, thời điểm này mà anh xin nghỉ cái gì chứ? Như vậy chẳng phải là để cho tiểu tử kia chiếm được công lao hay sao? Anh không sợ sau này nó sẽ trèo lên đầu anh ngồi luôn hả?"
Đầu To lắc đầu cười nói:
"Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ ngồi lên đầu tôi thôi, dù sao cậu ta biết cách cư xử phải phép, mà chúng ta chỉ biết làm việc."
"Mẹ nó tôi thật sự rất ghét cái kiểu xum xoe nịnh nọt đó của nó..."
Lúc Bóng Đèn vẫn còn đang bực bội càu nhàu, Đầu To đã rời ánh mắt nhìn về phía căn biệt thự của công viên. Vụ án của Hồ Lệ San không quan trọng, quan trọng ở chỗ đây là lần đầu tiên anh ta được nhìn thấy tân địa từ lúc sinh ra đến giờ. Trước giờ Đầu To chưa từng đến Phổ La Châu, nhưng tân địa chỉ có ở Phổ La Châu, mà hôm nay anh ta đã được nhìn thấy nó ở ngoại châu. Thi thể của Hồ Lệ San là Hà Gia Khánh tìm được ở tân địa. Tất cả dấu vết ở bên hồ đều là do Hà Gia Khánh ngụy tạo. Công lao của ai cũng không quan trọng, việc này đẩy cho Tôn Hạo Nhiên là lựa chọn thích hợp nhất, chỉ cần vụ án của Hồ Lệ San được khép lại, vậy thì chuyện của tân địa sẽ không bị lộ. Đầu To đã được xác định là cả đời cũng chỉ có thể làm một đặc vụ tại Cục Ám Tinh. Mà người thật sự có thể thay đổi vận mệnh của anh ta, nay đã xuất hiện rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận