Phổ la chi chủ

Chương 281: Phải kính lão

Hoàng hôn, đám người già vừa khóc vừa mắng chửi trở về làng, liên tục kể lể sự hung ác của bọn cướp.
Nếu Lý Bạn Phong có mặt, nhất định sẽ khuyên nhủ họ vài câu.
Không hung ác thì làm sao cướp bóc được?
Mềm hay cứng cũng đều đã thử rồi, đều vô dụng.
Các thôn bàn bạc, chuyện này phải tìm đệ tử của Thánh Nhân ra mặt.
Một chút tâm ý dành cho Thánh Nhân lại bị bọn cướp cướp mất, đệ tử của Thánh Nhân không thể khoanh tay đứng nhìn được!
Nhưng đệ tử của Thánh Nhân đâu phải dễ nói chuyện, chỉ cần không vừa ý là sẽ ra tay đánh người.
Đám thôn dân rất có thành ý, đánh cũng được, mắng cũng được, tất cả đều 
là vì tấm lòng thành kính dành cho Thánh Nhân. 
Họ quỳ trước cửa nhà đám đệ tử Thánh Nhân không chịu dậy, chỉ cầu xin họ báo cáo tình hình cho Thánh Hiền Phong. 
Đến lượt các đệ tử khó xử. 
Thôn dân bày tỏ lòng thành với 
Thánh Nhân, bọn họ là đệ tử của Thánh 
Nhân, chuyện này không thể không quản. 
Tuy họ đều là hạng người tàn nhẫn, sẵn sàng ra tay với trẻ con mọi lứa tuổi, nhưng đánh trẻ con là một chuyện, đối phó với bọn cướp lại là chuyện khác. 
Trẻ con bị đánh không dám đánh trả. 
Đánh bọn cướp, bọn chúng sẽ không nương tay. 
Cuối cùng có ba tên đệ tử gan dạ nhận lời, ngay trong đêm lên núi báo tin cho Thánh Nhân. 
Bọn họ có thể lên được Thánh Hiền Phong sao? 
Có thể. 
Nơi này núi non 
trùng điệp, đường lên Thánh Hiền Phong không chỉ có một, Lý Bạn Phong không thể nào mai phục trên mọi con đường. 
Hơn nữa, hắn là vì cướp của, cũng không thể 
thấy người đi đường là ra tay. 
Ba tên đệ tử mặc áo vải thô, giả làm nông dân, đưa tin tức đến Thánh Hiền Phong. 
Là đệ tử của Thánh Nhân, chẳng lẽ bọn họ không có c·h·ú·t tu vi nào? 
Thật sự là không có. 
Giữa các đệ tử cũng có sự khác biệt, những đệ tử có tu vi đều sống trên Thánh Hiền Phong, không xuống núi giảng dạy. 
Trong một ngôi nhà 
lớn, thiếu niên từng mở cửa cho Lý Bạn Phong đang 
đứng trước cửa, chờ đợi mệnh lệnh của sư tôn. 
Trong phòng liên tục truyền đến tiếng thở dốc, sư tôn đ·a·n·g tu hành. 
Đợi đến khi tiếng thở dốc đều hơn, thiếu niên mới nghe 
thấy giọng nói của sư tôn: "Tên 
kia tự xưng là sư huynh của người bán hàng rong?" 
Thiếu niên trả lời: "Thôn dân đã báo cáo như vậy, nhưng có lẽ là hắn nói bừa." 
"Chưa chắc, hắn tự ý đến đây, gây ra nhiều sóng gió như vậy, chắc chắn là có bản lĩnh, gọi Kính Chương và Văn Liệt xuống núi, dạy cho hắn 
một bài học." 
Thiếu niên đáp ứng một tiếng, 
tiếng 
thở dốc trong phòng lại vang lên, sư tôn lại tiếp tục tu hành. 
Ra khỏi phòng, thiếu niên đến hai gian nhà khác, gọi hai vị sư huynh là Khúc Kính Chương và Nhậm Văn Liệt đến. 
Nghe được sư tôn dặn dò, hai tên đệ tử này lập tức xuống núi tìm Lý Bạn Phong. 
Tìm Lý Bạn Phong không khó. 
Mấy ngày 
nay, có hơn hai trăm người từ khắp nơi đến đầu nhập cho Lý Bạn Phong, những người 
này đều là người từ nơi khác đến, muốn rời đi nhưng 
không thể. 
Người đông, thanh thế cũng lớn 
hơn, ban đầu còn ở trong hang động, sau đó hang động không đủ chỗ ở, mọi người bắt đầu dựng nhà gỗ, nhà gỗ nối tiếp nhau, đã trở thành một 
sơn trại. 
Lý Bạn Phong đặt tên cho sơn trại là Ân Công Trại. 
Khúc Kính Chương và Nhậm Văn Liệt đều đã ngoài năm mươi, hai người thay một bộ 
áo ngắn vải thô, trên quần áo có vài lớp vá, vừa nhìn đã biết là người nghèo khổ. 
Hai người đến Ân Công Trại, thấy Ngưu Quang Đại và Phương Liên Phúc đang tuần tra bên ngoài sơn trại, bèn hỏi xin miếng nước uống. 
Phương Liên Phúc hỏi hai 
người: "Hai ông là người ngoại 
hương đến xin cơm sao?" 
Khúc Kính Chương lắc đầu nói: "Chúng 
tôi không phải xin cơm, chúng tôi đều là người địa phương, chúng tôi không cần ăn, chỉ cần uống một ngụm nước thôi." 
Ngưu Quang Đại cau mày nói: "Hai ông là người địa phương, không đến trong thôn, lại chạy đến rừng sâu núi thẳm này để xin nước uống bọn tôi?" 
Nhậm Văn Liệt thở 
dài nói: "Chàng trai trẻ, cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Chúng tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, còn gạt miếng nước của cậu hay sao? 
Cho dù cậu lấy một ly nước lạnh cho chúng tôi, chúng tôi cũng mang ơn cậu, 
cậu cứ đi tới đi lui, tra hỏi chúng tôi những 
câu 
như vậy, làm như chúng tôi đến để trộm cắp không bằng." 
Ngưu Quang Đại chớp chớp mắt nói: "Tôi chỉ hỏi một chút, không có ý gì khác..." 
Phương Liên Phúc 
đỏ mặt: "Chúng tôi cũng còn trẻ, không 
hiểu lễ nghĩa lắm, hai ông chờ chút, tôi gọi người pha trà, làm chút điểm tâm cho hai ông ăn." 
Hai tên nông dân chạy đến núi non hoang vu muốn uống nước, vốn là 
chuyện rất khả nghi. 
Để cho hai người này nói 
vài câu, Ngưu Quang Đại và Phương Liên Phúc ngược lại cảm 
thấy vô cùng áy náy. 
Uống nước trà, 
ăn điểm tâm xong, Khúc Kính Chương ợ một cái nói: "Này chàng trai, 
không phải tôi dạy 
đời cậu, tôn trọng người già là lẽ thường tình, chẳng lẽ cậu không có 
lúc già sao? 
Chờ cậu đến tuổi 
của chúng tôi, ra ngoài còn bị người ta gặng hỏi như kẻ 
trộm, trong lòng cậu có thể dễ chịu được sao?" 
Ngưu Quang Đại và Phương Liên Phúc đỏ bừng cả mặt, 
câm lặng nói không nên lời. 
Nhậm Văn Liệt duỗi lưng một cái nói: "Chàng trai, có chỗ nào nghỉ chân không? Chúng tôi ở lại không lâu, thật sự là 
cảm thấy mệt 
mỏi, muốn ngủ một giấc." 
Ngưu Quang Đại và Phương Liên Phúc khó xử. 
Trong sơn trại không thể tùy tiện lưu người ngoài, đây là 
quy củ ân công đặt ra. 
Nhưng hai ông lão này lớn tuổi như vậy rồi, chỉ muốn ở đây ngủ một giấc, chút 
chuyện này cũng không đồng ý thì lương tâm thật không yên. 
Hai thiếu niên bàn bạc một lúc, nói với hai ông già: "Tôi dẫn hai ông đến chỗ chúng tôi ngủ một giấc, trước khi trời tối, hai ông phải rời đi." 
Nhậm Văn Liệt 
bĩu môi: "Cậu nói vậy là có ý 
gì? Chúng tôi còn có thể ở lì không đi được sao? Sao đám trẻ bây giờ đều có thái độ như vậy? Cha mẹ các cậu dạy các cậu kiểu gì vậy?" 
Hai thiếu 
niên không nói 
thêm câu nào, dẫn theo hai lão già lặng lẽ trở về phòng mình, hai lão già vừa định vào phòng thì chợt thấy một người đàn ông đội mũ dạ, để râu ria xồm xoàm đi tới. 
"Mấy cậu làm gì vậy? Không 
đi tuần tra cho tốt, trở về phòng trốn việc hử?" 
Vừa nhìn thấy là Lý Bạn Phong, Ngưu Quang Đại và Phương Liên Phúc đều cúi đầu không dám nói lời nào. 
Khúc Kính Chương và Nhậm Văn Liệt liếc nhìn nhau, xem 
ra tên râu xồm này chính 
là người bọn họ muốn tìm. 
Nhậm Văn Liệt mở miệng 
trước: "Tôi nói vị hảo hán này nghe, đừng trách hai cậu trai trẻ này, chúng tôi chỉ đi ngang qua, muốn tìm một 
chỗ nghỉ chân, hai cậu trai trẻ này tốt bụng, tìm cho chúng tôi một chỗ." 
Khúc Kính Chương tiếp 
lời: "Chúng tôi lớn tuổi như vậy rồi, ở nhờ chỗ anh, chẳng lẽ còn phá hư 
quy củ gì sao?" 
Lý Bạn Phong vội vàng nói: "Hai vị hiểu lầm rồi, tôn trọng người già là lẽ thường tình, bất kể quy củ gì, đều phải ưu tiên người lớn tuổi. 
Phòng của thằng bé này vừa lộn xộn vừa bẩn thỉu, để hai vị nghỉ chân ở đây không thích hợp. Hai vị đi theo tôi, đến chỗ 
tôi ở." 
Khúc Kính Chương và Nhậm Văn Liệt thản nhiên đi theo Lý Bạn Phong vào hang. 
Nhậm Văn Liệt nhìn xung quanh: "Anh ở đây sao?" 
Khúc Kính Chương thở dài: "Tôi 
nói vị hảo hán này, sao lại lừa gạt chúng tôi? Anh là đại đương gia của đám người này, sao có thể ở một nơi 
như vậy được?" 
Lý Bạn Phong cúi đầu đáp: "Khiến hai vị chê 
cười rồi, tôi là người không thích ở nhà, chỉ thích ở trong hang." 
Khúc Kính Chương nhíu mày: "Anh nói đùa kiểu đó với hai ông già chúng tôi, cảm thấy có thích hợp không?" 
Nhậm Văn Liệt lại hùa theo: "Cha mẹ anh không dạy anh, nói chuyện với người lớn 
tuổi phải có lễ nghĩa hả?" 
Lý Bạn Phong thành thật trả lời: "Chuyện này đúng là không ai dạy tôi." 
Trong lúc nói chuyện, mồ hôi Lý Bạn Phong chảy ròng ròng, may mà nhờ vành mũ ép thấp, không để cho đối phương phát hiện. 
Đối phương đang dùng kỹ pháp của đức tu - Gặp Đức Phải Nghiêm. 
Dưới kỹ pháp này, đối phương đã tạo cho Lý Bạn Phong một 
tiêu chuẩn đạo đức rất cao, khiến hắn rơi 
vào áy náy 
và tự trách dưới sự chỉ trích của đối phương. 
Kỹ pháp này có thể ngăn cản được sao? 
Phải xem tu vi của hai 
bên. 
Từ 
tình huống trước mắt, tu vi Khúc Kính Chương và Nhậm Văn Liệt đều trên dưới tầng năm, tương đương với tu vi trạch tu của Lý Bạn Phong, nhưng hai người hợp lực đã khiến Lý Bạn Phong không khỏi rơi vào thế hạ phong. 
"Tiểu lão 
đệ, ổn chứ?" 
Hồ lô rượu và con lắc đồng 
hồ Hàm Huyết đang dùng kỹ pháp niệm tu giúp Lý Bạn Phong duy trì tỉnh táo, nhưng hắn có quá nhiều suy nghĩ, cục diện nhất thời không dễ xoay chuyển. 
Mộng Đức treo trên 
vách đá trong hang cũng âm thầm giúp đỡ. 
May mà Lý Bạn Phong đã chuẩn bị đầy đủ, nếu không cũng chẳng thể chống đỡ được đến bây giờ. 
Hắn nhìn hai người, mỉm cười nói: "Tôi cho hai ông nước trà uống, còn cho hai ông điểm tâm ăn, còn tìm chỗ ở cho hai ông, hai ông ở đây lại còn càu nhàu, kén cá chọn canh, 
Cha mẹ hai ông không dạy cho hai ông lễ 
nghĩa sao? Hai ông già đầu cỡ đó rồi 
mà làm việc còn không có quy củ như vậy, không cảm thấy xấu hổ sao?" 
Hai người khẽ giật mình, không 
ngờ 
Lý Bạn Phong còn có thể nói ra những lời như vậy. 
Khúc Kính Chương tức giận đáp: "Sao lại nói chuyện với người lớn tuổi như 
vậy?" 
Nhậm Văn Liệt nói: "Anh không có gia giáo sao? Không biết tôn trọng người già sao?" 
Lý Bạn Phong quét mắt nhìn hai người, hỏi: "Lời này nên hỏi hai ông mới phải, hai ông có biết tôn trọng người già hay không? Tuổi của tôi còn lớn hơn hai ông, hai ông có biết không?" 
Khúc Kính Chương sững người không nói nên lời. 
Nhậm Văn Liệt cười lạnh một tiếng: "Anh nói ra lời này, không sợ bị 
người ta cười đến rụng răng hử?" 
Lý Bạn Phong nhìn chằm chằm Nhậm Văn Liệt nói: "Ông có mấy cái răng? Sao dễ rụng như vậy chứ? 
Tôi là sư huynh 
của người bán hàng rong, số muối tôi nếm còn nhiều hơn số cầu ông từng đi qua(*), hai ông ở trước mặt tôi bày đặt khoe tuổi gì chứ? 
Lúc hai ông còn đỏ hỏn, tôi còn không biết mình đang ở đâu, hai ông 
có 
mẹ sinh, không có mẹ dạy, hai 
ông nhìn thấy người lớn tuổi mà ăn nói chuyện kiểu gì vậy? Mẹ hai ông không dạy lễ nghĩa cho hai ông sao?" 
Lý Bạn Phong nói một tràng 
lộn xộn, nhưng phần lớn lời trong đó đều là sự thật. 
Nhưng Khúc Kính Chương và Nhậm Văn Liệt 
không chú ý đến sự thật, bọn họ chỉ chú 
ý một vấn đề, người này thật sự là sư huynh của người bán hàng rong sao? 
Nếu thật 
sự là sư 
huynh của người bán hàng rong, ở trước mặt hắn khoe khoang kỹ pháp thì có phải quá ngu xuẩn hay 
không? 
Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của bọn họ, Lý Bạn Phong đã nắm 
chắc, Kẻ Ngu Ngàn Lo và Như Đinh Đóng Cột đều đã thành công. 
Lý Bạn Phong chỉ vào hai người quát: "Hai ông có cần mặt mũi nữa không? Nếu còn biết xấu hổ thì cút ra ngoài đứng tự kiểm điểm cho tôi!" 
Khúc Kính Chương và Nhậm Văn Liệt không dám xác định lời của Lý Bạn Phong 
là thật hay giả, 
sau một phen do 
dự, 
bọn họ 
đã đưa ra q·u·y·ế·t định, tạm thời rời khỏi nơi thị phi này. 
Nếu Lý Bạn Phong thật sự là sư huynh của người bán hàng rong, hai người bọn họ có thể sống đến bây giờ đều là 
nhờ Lý 
Bạn Phong nhân từ. 
Nếu như Lý Bạn Phong không phải sư huynh của người bán hàng rong, dù sao cũng đã biết chỗ ở của hắn, tìm cơ hội thích hợp quay lại xử lý hắn sau cũng không muộn. 
Hai người không nói 
thêm nữa, xoay người rời khỏi hang. 
Đây là một hạ sách. 
Kẻ Ngu Ngàn Lo, lo được lo mất. 
Đây là lựa chọn có lợi 
nhất cho Lý Bạn Phong. 
Những người của đạo môn 
khác vĩnh viễn phải ghi nhớ, đừng để lộ sơ hở sau lưng cho lữ tu, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội quay đầu. 
Lý Bạn Phong đột nhiên bước ra một bước, giẫm nát một tảng đá trên mặt đất. 
Một 
loạt đá vụn bắn vào gáy hai người. 
(*nguyên văn đó là 2 
câu hoàn toàn khác nhau, nhưng anh7 lại 
gộp 
2 thành 1 để tăng cường hiệu quả 
Kẻ Ngu Ngàn Lo 
1. Số muối tôi nếm qua còn nhiều hơn số gạo bạn 
từng ăn 
2. Số cầu tôi đi qua còn nhiều hơn số dặm đường bạn từng đi  
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận