Phổ la chi chủ

Chương 214: Kỹ pháp trạch tu tầng bốn

Đường đao chém đứt cổ hoa, nụ hoa rơi xuống đất.
Mộng Linh Hoa trọng thương, tạm thời mất đi khống chế đối với kỹ pháp.
Thoát khỏi trói buộc kỹ pháp của mộng tu, lúc này Lý Bạn Phong rất dễ dàng tỉnh lại.
Hồ lô rượu phun một ngụm rượu vào mặt Lý Bạn Phong, dưới sự kích thích của rượu nóng cay, Lý Bạn Phong khôi phục ý thức.
"Chủ quân, ngài đã tỉnh rồi."
Đường đao mừng rỡ.
Thừa dịp Đường đao nhìn về phía Lý Bạn Phong, trong cánh hoa chui ra một đoạn nhụy hoa, muốn chui xuống đất.
Đường đao đột nhiên bay lên, chém nhụy hoa thành hai đoạn.
Cho rằng Đường đao nói một câu với Lý Bạn Phong thì sẽ bị phân tâm sao?
Ảo tưởng rồi. Cho dù Đường đao đang luận võ với Lý Bạn Phong, chỉ cần Mộng Linh Hoa dám chạy trốn, Đường đao vẫn có thể chém chết ả ta. Nửa dưới nhụy hoa đã bất động, nửa trên nhụy hoa vẫn còn giãy giụa. Lý Bạn Phong nắm nửa trên nhụy hoa trong tay, nhụy hoa khàn giọng hô:
"Tha mạng, tôi biết sai rồi, tha mạng!"
Lý Bạn Phong định bóp chết Mộng Linh Hoa, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Chiếc quạt được Hồng Liên luyện lại, đến giờ vẫn còn thiếu một ít linh tính. Lý Bạn Phong hỏi hồ lô:
"Hoa này có đủ linh tính không?"
Hồ lô suy tư một lát, nói:
"Mộng Linh Hoa cũng coi như là đồ hiếm, linh tính đương nhiên đủ, nhưng thứ này tốt nhất nên để cho đại tỷ xử lý trước."
Nàng nói đại tỷ, chính là máy hát. Máy hát ngủ nhiều ngày như vậy, cũng nên tỉnh rồi, hay là tối nay thử tra dầu máy? Lý Bạn Phong chuẩn bị mang nhụy hoa vào Tùy Thân Cư, lại nghe nhụy hoa khóc lóc:
"Lão gia, nửa thân thể này của tôi sống không được nửa ngày thì phải chết. Ngài là người thiện tâm, cầu xin ngài phát lòng từ bi, mang theo tất cả những gì còn sót lại của tôi, sau này mỗi ngày tôi đều hầu hạ ngài, ngài bảo tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó!"
Lý Bạn Phong đúng là người mềm lòng, nhìn thấy cánh hoa và lá hoa đặc biệt như vậy, thật sự cũng không nỡ vứt ở bên ngoài, biết đâu thứ này có thể luyện đan thì sao. Hắn thu cả gốc Mộng Linh Hoa vào Tùy Thân Cư, Mộng Linh Hoa rối rít cảm ơn. Con lắc đồng hồ âm thầm cười nhạo một tiếng:
"Con đàn bà ngu xuẩn này, chết quách đi có phải sướng hơn không? Chờ đại phu nhân tỉnh lại, ngươi muốn chết cũng không được."
Quả nhiên, máy hát đã tỉnh. Không phải tỉnh ngủ, mà là bị Mộng Linh Hoa đánh thức. Vừa vào Tùy Thân Cư, Mộng Linh Hoa còn coi như biết điều, ngoan ngoãn đợi ở trong bình hoa, không dám hó hé một tiếng. Chờ Lý Bạn Phong rời đi, một đám pháp bảo cũng đi theo, Mộng Linh Hoa nhịn không được mà cất tiếng hát. Đây là thiên tính của ả ta, chính ả cũng không kiềm chế được. Lúc còn sống, bị bệnh nặng cũng phải lên sân khấu. Chết ở trên sân khấu, lại lưu luyến ở vũ trường bảy ngày. Bảy ngày sau đó, không chịu đầu thai, chạy tới tân địa, hóa thành Mộng Linh Hoa, tiếp tục ca hát. Nhiều năm qua, vô số sinh linh đã bị ả ta hát chết, bao gồm cả người qua đường. Những người này nghe khúc hát của ả ta xong thì đứng im tại chỗ, liên tục nghe ba ngày ba đêm rồi tiều tụy đến chết, cuối cùng sẽ hóa thành một chiếc lá trên người ả ta. Gốc Mộng Linh Hoa với bộ váy dạ hội này chính là do những người nghe kia tạo thành. Nhưng hôm nay ả ta chọn nhầm người nghe rồi. Hồng Liên ghét ả ta lắm miệng, đã sớm muốn xử lý ả, nhưng Trùng Khôi đang trong quá trình luyện hóa quan trọng, Hồng Liên tạm thời chưa động thủ. Vả lại, Hồng Liên không ăn sống, cho dù có hủy hình thể của Mộng Linh Hoa thì cũng không diệt được hồn của ả. Nhưng đánh thức máy hát, sự việc lập tức nghiêm trọng. "Mẹ nó thứ điếm thối, hát dở như vậy còn gào cái gì!"
Ba cây kim hát đồng thời đâm vào cánh hoa, trong tiếng kêu rên, ăn sạch sẽ hồn phách của ả ca nữ này. Hồn phách bị ăn sạch, máy hát chừa lại linh tính. Chỉ còn Mộng Linh Hoa với chút linh tính, mất đi phần lớn ký ức, chỉ nhớ rõ một ít ca từ, đứng ở bên giường, tiếp tục hát. Máy hát phun ra một luồng hơi nước, chặn họng ả ta lại:
"Nghe ngươi hát một câu cũng đủ ô uế lỗ tai ta rồi."
Hồng Liên cười nhạo một tiếng:
"Ác phụ, ngươi có lỗ tai từ bao giờ vậy?"
Máy hát quát lên:
"Tiện nhân, mau ăn hết cái đầu Trùng Khôi đi, còn chờ ngươi luyện pháp bảo nữa!"
Buổi tối, Lý Bạn Phong trở về, cùng máy hát thương lượng chuyện luyện bảo. Máy hát nói:
"Mộng tu am hiểu đánh lén, đức tu am hiểu giao thiệp, dùng linh tính của mộng tu cộng thêm gân cốt của đức tu, quả thật có thể luyện hóa một món bảo bối công thủ toàn diện. Nhưng bảo bối này chất lượng thế nào, còn phải xem thủ đoạn của Hồng Liên muội muội. Tướng công, trước tiên chàng nghĩ tên cho bảo bối này đi."
"Mộng tu cộng thêm đức tu."
Lý Bạn Phong suy nghĩ một lát rồi nói:
"Gọi là Mộng Đức đi!"
Máy hát tán thưởng một tiếng:
"Tướng công đặt tên này hay lắm!"
Đường đao hừ lạnh một tiếng:
"Hóa ra chủ quân cũng có thể đặt tên dễ nghe."
Lý Bạn Phong trừng mắt với Đường đao:
"Chẳng lẽ cái tên Nhị Đao khó nghe lắm sao?"
Trong lúc nói chuyện, Mộng Linh Hoa đứng bên giường lại bắt đầu hát. Lý Bạn Phong kinh ngạc nói:
"Hồn phách của ả không phải bị nàng ăn rồi sao? Sao ả còn thích hát như vậy?"
Chập cheng cheng cheng! "Ai da! phu quân, hồn phách không còn, linh tính vẫn còn, tiện nhân này thích hát, đúng là thiên tính khó dời."
Lý Bạn Phong suy tư một lát rồi nói:
"Vậy luyện chế pháp bảo có quan hệ gì với việc ăn hay không ăn hồn phách?"
"Ai da! tướng công, nói vậy là sai rồi. Nếu không ăn hồn phách của tiện nhân này, ả lại không thể quên thân phận của mình. Pháp bảo rất khó luyện thành, luyện thành rồi cũng khó khống chế..."
Nương tử giải thích một hồi. Nói trắng ra, ăn hồn phách, chính là để ăn ý thức của đối phương. Lấy Mộng Linh Hoa làm ví dụ, nếu để cho ả giữ lại ý thức của mình, vậy thì không có cách nào định nghĩa lại ả. Ả sẽ không trở thành trung thần như Đường đao, cũng sẽ không trở thành hồng nhan tri kỷ như hồ lô. Ả vẫn là ca nữ kia, ả ca nữ thà chết cũng không muốn rời khỏi sân khấu, trong trường hợp này, cho dù luyện thành pháp bảo, cũng sẽ tồn tại rất nhiều vấn đề khó giải quyết. Chỉ giữ lại linh tính là phương pháp tốt nhất để vừa bảo lưu chiến lực mà vừa đảm bảo sự khống chế của pháp bảo, đương nhiên, linh tính cũng sẽ mang đến vấn đề, máy hát đã từng nói, tất cả pháp bảo đều có cái giá của nó, đây là cái giá nhất định phải trả. Hoa sen đồng vẫn đang xử lý cái đầu Trùng Khôi, tạm thời không thể luyện hóa pháp bảo, máy hát bất đắc dĩ, đành phải chịu đựng tiếng hát của Mộng Linh Hoa. "Con điếm này cũng quá thích hát rồi, miệng chặn thế nào cũng không được, hát hay một chút đã đành, giọng hát như xé vải mà còn khoe khoang."
Mộng Linh Hoa không hát nữa, nhìn thẳng vào máy hát, cãi lại một câu:
"Ngươi hát hay lắm sao? Có bản lĩnh thì hát một đoạn đi!"
Con lắc đồng hồ Hàm Huyết tức giận nói:
"Ngươi thật to gan!"
Máy hát ngược lại không tức giận, nàng phun ra một luồng hơi nước, bao phủ Mộng Linh Hoa, chậm rãi hát:
"Nói ngươi không biết hát, ngươi còn không phục, hôm nay ta dạy ngươi hai câu, nghe cho kỹ đây. Mùa đông đã đến tuyết mênh mông, Áo bông đã may tặng tình lang, Hồng nhan kiều diễm giấu trong nhà, Lại vì tướng công thêm một phòng!"
"Chờ chút!"
Lý Bạn Phong vội vàng đứng dậy:
"Nương tử, chậm đã, ta còn chưa chuẩn bị xong, chậm thôi, chậm thôi!"
Tứ Quý Ca! Tứ Quý Ca cũng không phải muốn hát là hát. Đây là muốn tấn thăng. Thật ra Lý Bạn Phong từng có linh cảm, gần đây máy hát ăn nhiều đồ tốt như vậy, trạng thái có vẻ rất tốt, đưa Lý Bạn Phong lên tầng bốn cũng là chuyện sớm muộn. Nhưng quá trình này diễn ra quá đột ngột, một luồng hơi nước ập tới, trực tiếp hút Lý Bạn Phong vào trong miệng loa. Mười lăm phút sau, Lý Bạn Phong giãy giụa chui ra khỏi miệng loa, tóc, râu, lông mi, tất cả đều bị xoăn tít lại. Máy hát nhìn Mộng Linh Hoa:
"Học được chưa?"
Mộng Linh Hoa không dám lên tiếng. Ả ta xấu hổ. Trước mặt máy hát, giọng hát của ả ta thật sự không đáng một xu. Lý Bạn Phong lau nước trên mặt, ngồi bên cạnh máy hát, hỏi:
"Nương tử, đừng quan tâm ả nữa, chúng ta nói về kỹ pháp tầng bốn đi."
Chập cheng cheng cheng! "Ai da! tướng công, kỹ pháp của trạch tu tầng bốn gọi là Kim Ốc Tàng Kiều, cũng là kỹ pháp mà trạch tu khắp thiên hạ đều có. Kỹ pháp này khó, cực kỳ khó, tướng công cần phải bỏ ra rất nhiều tâm tư để nghiên cứu."
Kim Ốc Tàng Kiều. Lý Bạn Phong mỉm cười, hắn đặt tay lên giá đỡ kim hát, gãi gãi nói:
"Nương tử, Kim Ốc Tàng Kiều, kiều mà ta cất giấu chẳng phải là nàng hay sao?"
"Ai da! Ai da! Tướng công đừng cào nách thiếp, tiểu thiếp sợ nhột, thiếp không chịu nổi nữa. Không được, cười sốc hông mất, tướng công tha cho thiếp đi mà."
"Cười! Ta cho nàng cười! Nói tấn thăng là tấn thăng, cũng không báo trước, lát nữa tra dầu máy, xem nàng còn cười được không!"
"Không cho chàng tra dầu máy nữa, cũng không cho chàng cào nách nữa. Thiếp biết sai rồi, biết sai rồi còn chưa được sao? Tướng công đừng nghịch nữa, thiếp sắp tắt thở..."
Hộc hộc, cả căn phòng đầy hơi nước. Hồ lô rất hâm mộ, những pháp bảo khác không dám lên tiếng, Hồng Liên bắn cho hai người hai giọt sương trong suốt. Máy hát bình phục một lát rồi nói:
"Trước tiên truyền thụ kỹ pháp cho tướng công, chàng có thể lấy chút đất sét đến đây không? Không có đất sét thì lấy bột mì cũng được."
Chắc chắn là không dễ tìm bột mì. Lý Bạn Phong nhớ trên đường đi có gặp một ít đất sét. Hắn ra ngoài, chưa đến mười lăm phút sau đã vác một túi đất sét trở về, bước chân của lữ tu rất nhanh. Máy hát lấy ra một cái thau sắt, đổ thêm nước, bảo Lý Bạn Phong nhào đất sét. "Ai da! tướng công, dùng đất sét này nặn một mỹ nhân, càng đẹp càng tốt."
Mỹ nhân? Đất sét có thể nặn ra mỹ nhân thế nào? Không thể chỉ nhìn hình dáng, còn phải chú ý đến thần thái. Lý Bạn Phong cẩn thận suy nghĩ một hồi, cầm một cục đất sét, nặn thành một quả cầu lớn. Hắn lại cầm một cục đất sét, nặn một quả cầu nhỏ. Hắn lại cầm một cục đất sét, vê thành bốn cái que dài. Quả cầu nhỏ làm đầu. Quả cầu lớn làm thân thể. Bốn cái que dài làm tay chân. Nặn xong người đất sét. Máy hát nhìn một hồi, hỏi Lý Bạn Phong:
"Tướng công, chàng gọi cái này là mỹ nhân sao?"
Lý Bạn Phong lấy chút son, tô cho người đất một đôi môi đỏ chót. "Nương tử, giờ đủ đẹp chưa?"
Máy hát khẽ thở dài:
"Tướng công thật là không đứng đắn, kỹ pháp Kim Ốc Tàng Kiều này nhất định phải chú trọng đến sắc đẹp, vật làm ra phải là tuyệt sắc mĩ lệ, càng xinh đẹp thì chiến lực càng mạnh."
Lý Bạn Phong nhìn chằm chằm người đất trong tay nói:
"Thứ này còn có chiến lực?"
Máy hát gật đầu:
"Trạch tu một khi ra ngoài, gặp phải những đạo môn khác sẽ rất bất lợi, chỉ có thể dựa vào kỹ pháp tầng bốn để tăng cường chiến lực. Phu quân hãy tập trung tinh thần, nhỏ một giọt máu vào người đất này."
Lý Bạn Phong lấy ra một cây kim, đâm vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên người đất. "Tướng công, tập trung tinh thần, nhìn người đất này!"
Lý Bạn Phong nhìn chằm chằm vào người đất gần mười phút, người đất chậm rãi đứng lên. Thành công! Có thể cử động rồi! Lý Bạn Phong rất vui mừng. Máy hát tán thưởng một câu:
"Tướng công có thiên phú tốt, mang người đất này ra ngoài thử xem."
Lý Bạn Phong mang theo người đất ra ngoài, nhìn thấy một con thỏ đang kiếm ăn trên vùng đồng hoang. Lý Bạn Phong ra lệnh cho người đất:
"Bắt con thỏ đó lại cho ta."
Lần đầu tiên thử nghiệm kỹ pháp, không thể lựa chọn mục tiêu quá khó, điều quan trọng là phải xây dựng sự tự tin, đồng thời cũng phải gây dựng sự ăn ý giữa bản thân và người đất. Người đất nhận được mệnh lệnh, chậm rãi bước tới, bắt đầu đuổi theo con thỏ. Tốc độ của nó có vẻ hơi chậm, muốn đuổi kịp con thỏ là điều không thể, nhưng đuổi kịp con giun đất trước mặt kia thì vẫn còn hy vọng. Bắt con giun cũng được! Trên đường đi gặp phải một hòn đá. Người đất vấp ngã. Đầu người đất rơi xuống. Sau đó... Không còn sau đó nữa. Nửa tiếng trôi qua, người đất vẫn không hề nhúc nhích. Lý Bạn Phong nhặt người đất lên, mang về Tùy Thân Cư:
"Nương tử, thứ này vô dụng quá."
Xùy xùy! "Ai da! tướng công, tiểu thiếp đã nói rồi, nhất định phải nặn ra một mỹ nhân, càng xinh đẹp thì chiến lực càng mạnh."
"Đây là tượng đất, ta đâu biết nặn..."
Lý Bạn Phong gãi đầu, có chút khó xử. "Nặn tượng đất quả thật hơi khó, tướng công, hay chàng vẽ đi?"
"Vẽ? Chính là vẽ tranh sao? Cái này ta có thể."
"Tướng công vẽ một bức tranh mỹ nhân cũng được, nhưng chiến lực của mỹ nhân trong tranh sẽ yếu hơn một chút."
Yếu hơn một chút cũng tốt hơn là người đất vô dụng này. Lý Bạn Phong lấy giấy bút ra, nghiêm túc vẽ một bức tranh mỹ nhân. Đầu tiên vẽ một hình tròn nhỏ làm đầu. Sau đó vẽ một hình tròn lớn hơn làm thân. Cuối cùng vẽ thêm bốn thanh que làm tay chân. Máy hát xem qua, lại hỏi:
"Tướng công, chàng gọi cái này là mỹ nhân sao? Thiếp còn nhìn không ra là nam hay nữ."
Không nhìn ra nam hay nữ? Không thể nào? Lý Bạn Phong lại vẽ thêm cho "mỹ nhân" một mái tóc dài. Máy hát quan sát một lúc, ba cái loa đồng thời bốc khói:
"Ai da da! Tên điên, chàng tìm một đứa trẻ lên ba vẽ còn đẹp hơn nữa!"
Lúc rạng sáng, du diên nương thất hồn lạc phách bước ra khỏi mảnh đất. Bà không nhìn lợn rừng bên cạnh mảnh đất, đi thẳng vào sâu trong rừng. Du diên nữ chờ ở nửa đường, hung hăng nhìn mẹ mình. Du diên nương cúi đầu nói:
"Con gái, con nghe mẹ nói, sự việc không phải như con nghĩ, mẹ không phải loại người như con nghĩ, mẹ trúng kỹ pháp của hắn..."
"Im ngay! Mẹ còn nói cái rắm!"
Du diên nữ phẫn nộ quát một tiếng:
"Mẹ tự mình ngẫm lại xem mẹ và hắn đã chơi trò gì? Mẹ xem sau này mặt mo của mẹ còn để đâu? Mẹ xem hai mẹ con chúng ta còn sống kiểu gì trên mảnh đất này!"
"Chuyển đi thôi."
Du diên nương nức nở một tiếng:
"Nơi này không thể ở lại nữa."
Mẹ con du diên rời đi. Mã Ngũ khó khăn chống đỡ thân thể, nhìn lợn rừng bên ngoài mảnh đất, quát lớn:
"Ngươi vào đây!"
Cơ thể lợn rừng run lên, trầm mặc rất lâu, ánh mắt của nó thay đổi. Nó quay đầu, đi vào sâu trong rừng. Nó đã thông suốt rồi. Trong rừng rất tốt, có hươu ăn, có dê ăn, ăn đủ mặn còn có thể ăn chay. Ăn no có thể ngủ một giấc, tỉnh ngủ có thể tìm một gốc đại thụ để cọ cho đỡ ngứa. Chẳng lẽ cuộc sống như vậy không tốt sao? Tu hành có thể từ từ, không thể vì chút tu vi này mà tự hủy hoại bản thân. Lợn rừng bỏ đi. Mã Ngũ thở phào một hơi. Thiên phú mà Phùng Đái Khổ cho y chỉ có tác dụng với nữ giới. Con lợn rừng này là giống đực. Nếu nó thật sự xông vào, Mã Ngũ chỉ có thể cùng Tiểu Căn liều mạng với nó.
Chuyện của mẹ con du diên đã truyền ra khắp nơi trong phạm vi trăm dặm. Không còn dị loại nào muốn đến mảnh đất này nữa. Địa Đầu Thần bay lượn trên không trung, nhìn xuống Mã Ngũ, nghiến răng nghiến lợi:
"Tên này còn trơ trẽn hơn! Trơ trẽn hơn cả tên trước đó!"
Một con hùng ưng bay đến bên cạnh Địa Đầu Thần, thấp giọng nói:
"Trên mảnh đất có một con quái lang thang."
Địa Đầu Thần nhíu mày:
"Quái lang thang gì?"
"Là một con Thoa Nga."
Địa Đầu Thần cười:
"Dẫn ả tới đây."
Quái lang thang là do tự ả đến, cũng không thể trách ta đây làm khó ngươi! Tiểu tử, nếu muốn sống thì mau cút đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận