Phổ la chi chủ

Chương 99: Dưa hấu

Cảnh Chí Uy đưa ra ba điều kiện, điều kiện thứ nhất là giao cho y năm phần lợi nhuận của tiệm vải Dư gia, thứ hai là Dư Nam phải gả cho y và trở thành vợ bé thứ sáu, cuối cùng là đánh Dư Nam một trận công khai.
Sắc mặt của Dư Nam tái nhợt.
Cổ Toàn Sinh đứng bên cạnh nói:
“Tôi cảm thấy ba điều kiện này của anh tôi đưa ra không tệ, bà chủ Dư, được kết hôn với Cảnh gia, đó là phúc của nhà cô!”
Không chờ Dư Nam lên tiếng, hộ vệ ở phía sau cũng không nhịn được nữa:
“Cảnh Chí Uy, mày là thứ tạp chủng, tao nguyền rủa tám đời tổ tông nhà mày!”
Cảnh Chí Uy nhổ nước bọt:
“Mày là chó nhà ai? Chuyện này có phần của mày sao? Chưởng quỹ Dư, tôi đã nói xong điều kiện của tôi rồi, cô có đồng ý hay không?”
Y không phải đến đây để bàn về những điều kiện, y ở đây là để khiến người khác cảm thấy ghê tởm!
Dư Nam đứng lên nói:
“Cảnh thiếu gia, xem ra chuyện này không thể nói tiếp được rồi, nếu như anh đã không nể mặt mũi, vậy chúng ta hẹn nhau vào một dịp khác, liều một phen đi!”
Đây là muốn đánh nhau.
“Thẳng thắn! Tôi rất thích sự thẳng thắn này của cô!”
Cảnh Chí Uy mỉm cười nói:
“Chúng ta cũng không cần phải đợi tới dịp khác, hôm nay trời đẹp, đánh luôn bây giờ cũng được!”
Hai tên hộ vệ ở phía sau Cảnh Chí Uy cầm dao lao tới, còn Dư Nam thì trực tiếp rút súng ngắm thẳng vào Cảnh Chí Uy.
Cảnh Chí Uy vừa ngồi trên chiếc ghế vừa uống trà, không một chút lo sợ.
Một tên hộ vệ đứng trước Cảnh Chí Uy để ngăn chặn, Dư Nam ngay lập tức bóp cò bắn hạ chỉ bằng một phát, bắn vào ngực tên hộ vệ.
Máu phun ra từ ngực tên hộ vệ, cơ thể nghiêng ngả đôi chút, tên hộ vệ cầm theo dao bầu tiếp tục lao về phía Dư Nam.
Tinh thần và thể phách thật mạnh mẽ!
Đây chính là thể tu hay sao?
Dư Nam nhanh chóng bắn phát súng thứ hai vào phía đối phương.
Cùm cụp!
Búa của súng lục ổ quay đập vào phần đuôi đạn, viên đạn không nổ.
Giải thích: búa là một bộ phận của khẩu súng, tra gu gồ để biết thêm chi tiết.
Đạn xịt rồi!
Dư Nam tiếp tục bắn phát súng thứ ba, nhưng kết quả vẫn là đạn xịt.
Vậy chẳng lẽ là do vận khí?
Chuyện này chẳng liên quan gì đến vận khí, tại Phổ La Châu, súng ống đôi khi linh, đôi khi mất linh, xác suất nổ thành công của súng ống chưa tới ba mươi phần trăm, tình trạng đạn xịt là vô cùng phổ biến.
Đây cũng là nguyên nhân Lý Bạn Phong nhất quyết không đụng tới súng.
Ở Phổ La Châu, súng ống không phải là vũ khí được lựa chọn hàng đầu, súng lục ổ quay thì còn may ra, nếu như dựa vào sức giật lên đạn của súng lục, gặp phải đạn xịt thì thật sự rất phiền.
Dư Nam bắn liên tục sáu phát súng, lặp đi lặp lại một vòng, nhưng rốt cuộc chỉ có hai viên đạn được bắn ra.
Cả hai viên đạn này đều bắn trúng người của tên hộ vệ, cơ thể gã không ngừng chảy máu, nhưng từ đầu đến cuối không hề gục ngã, trái lại thì Dư Nam đã bị tên hộ vệ chém một dao ở trên vai.
Đã ăn hai viên đạn, vẫn không có phản ứng?
Cái này không phải là chống lại, cũng không phải né tránh, mà là đã từng bị bắn tận hai lần, quả thực là quá sức chịu đựng của một con người!
Đây không còn là một thân thể cường hãn bình thường có thể giải thích được, tên hộ vệ này vốn dĩ cũng không phải là một con người bình thường.
Từ sự lý giải của Dư Nam mà nói, tên này có khả năng là thể tu tầng ba.
Nhưng thể tu tầng ba thì tại sao lại đi làm hộ vệ cho Cảnh Chí Uy?
Theo như Dư Nam được biết, hộ vệ có cấp bậc cao nhất bên cạnh Cảnh Chí Uy là một tên thể tu tầng hai.
Hơn nữa không chỉ có một tên hộ vệ mạnh như vậy, một tên hộ vệ khác cũng đang chiến đấu với hai người làm thuê ở bên cạnh Dư Nam.
Người làm thuê không mang theo vũ khí, họ cầm ghế phang nhau với hộ vệ.
Chân ghế đã bị gãy, người làm thuê đâm chân ghế vào cơ thể tên hộ vệ, gã đã chảy máu, nhưng chiến lực vẫn không hề suy giảm.
Một người làm thuê khác đã bị hộ vệ của Cảnh Chí Uy đâm xuyên qua ngực, ngã xuống đất và không thể đứng dậy.
Người làm thuê khác một mình chống lại hai người, cùng với tên hộ vệ ở trước mặt ra sức chém giết.
“Chưởng quỹ, mau đi đi, cô đi mau đi!”
Người làm thuê khàn giọng la hét, dao bầu đã đâm xuyên qua bụng của anh ta.
Bên dưới lầu cũng truyền đến tiếng la hét chết chóc, những người làm thuê từ tiệm vải Dư gia và những tên hộ vệ từ tiệm thuốc Cảnh gia bắt đầu khiêu chiến với nhau rồi.
Một gã đàn ông của tiệm thuốc Cảnh gia, đầu bị cây rìu chẻ làm đôi, máu tươi be bét khắp người, vẫn còn có thể cầm lấy dao găm đâm chém.
Đầu đã bị chẻ ra làm đôi rồi, vẫn còn có thể đánh?
Chẳng lẽ những tên mà Cảnh Chí Uy mang tới hôm nay đều là tu giả tầng ba hay sao?
Điều này không thể nào…
Trên đùi của Dư Nam đã bị trúng một dao, trong mắt tràn đầy sự hoang mang.
Đêm khuya, Dư Nam đưa người trở về thôn Bách Hương.
Ba mươi ba người làm thuê, đã chết mười một người, hai thi thể được mang về, chín thi thể còn lại bị bỏ trong Vọng Xuân Lâu, còn không biết được sẽ bị Cảnh Chí Uy hành hạ thành bộ dạng như thế nào nữa.
Bao gồm cả Dư Nam, mỗi người ai cũng đều bị thương, hơn nữa vết thương cũng không hề nhẹ.
Về phần Cảnh gia, bọn hắn cũng không ít người bị thương nặng, nhưng mà trước khi Dư Nam rút lui, không thấy được bất kì tên nào của Cảnh gia ngã xuống trước mặt.
Nàng nằm mơ cũng nghĩ không ra, thực lực của Cảnh gia đã to lớn đến mức độ này rồi.
Sau khi đã xử lý qua vết thương, Dư Nam ra lệnh cho thuộc hạ của mình lập linh đường, trước tiên làm lễ truy điệu với những người anh em đã chết.
Mọi người đều cúi đầu, Dư Nam tự mình túc trực bên linh cữu, đốt hai xấp tiền giấy, Dư Nam thở dài một tiếng, nói:
“Hỡi những người anh em, trên đường đến suối vàng xin hãy đi chậm một chút, đợi tôi một lát, tôi sẽ đến ngay.”
Lý Bạn Phong bước vào linh đường, sau đó cùng Dư Nam đốt đi một ít tiền giấy.
Tuy nói là không quen biết, nhưng đây là bày tỏ lòng tôn kính đối với người đã khuất.
Dư Nam nhìn thi thể ở trên linh đường, cúi đầu xuống, sắc mặt buồn bã nói:
“Tôi tưởng rằng Cảnh Chí Uy mời tôi dự tiệc, chí ít cũng phải tiên lễ hậu binh, tôi không nghĩ tới việc hắn đem cần câu ra, vậy mà lại trực tiếp đánh.
Tôi biết, luận thực lực, tôi không thể chống lại Cảnh gia, nhưng tôi cũng không thể ngờ rằng, thực lực của hắn lại mạnh tới mức như thế này.
Cảnh Chí Uy không chừng ngày mai sẽ đến thôn Bách Hương tìm tôi, tai họa này xem ra tôi không thể tránh khỏi. Thất gia, cậu mau mang theo ông chủ Tần rời đi nhanh lên, một mình tôi đã khó bảo toàn tính mạng, đương nhiên sẽ không thể bảo vệ được cho cậu.”
Lý Bạn Phong hỏi một câu:
“Cô biết rõ không thể đấu lại Cảnh gia, còn phải nhất quyết minh đao minh thương đi dự tiệc sao?”
Dư Nam cúi đầu nói:
“Tôi không còn lựa chọn nào khác, hắn đã gửi thiệp mời, tôi bắt buộc phải đi, đây chính là quy củ giang hồ.”
Lý Bạn Phong hỏi:
“Cảnh Chí Uy là một người rất coi trọng quy củ hay sao?”
“Không phải.”
Dư Nam đáp một cách lí nhí.
“Vậy những quy củ này của cô thì có tác dụng gì?”
Trầm mặc một hồi lâu, Dư Nam hắng giọng:
“Nếu như tôi không đi, thì tôi và các anh em cả một đời cũng đừng nghĩ tới việc ngóc đầu lên!”
Lý Bạn Phong ngẩng đầu nhìn hai thi thể trên linh đường, sau đó hỏi:
“Hiện tại họ có thể ngẩng cao đầu được hay không?”
Dư Nam cúi đầu không nói gì cả.
Lý Bạn Phong lại hỏi:
“Ngày mai nếu như cô bị Cảnh Chí Uy giết rồi, cô còn có thể ngẩng đầu được hay sao?”
Dư Nam không thể cãi được nữa.
Lý Bạn Phong lại hỏi thêm một lần:
“Cô nói xem, những quy củ này của cô thì làm được cái gì?”
Dư Nam lặng im không nói nên lời.
Nàng không muốn nhắc tới quy củ giang hồ nữa.
Thăng trầm như vậy, nàng luôn cảm thấy mình là người trong giang hồ.
Nhưng lần này gặp phải Cảnh Chí Uy, Dư Nam mới nhận thấy bản thân hoàn toàn không hiểu một chút gì về giang hồ.
Trầm mặc một lúc lâu, Dư Nam thở dài một tiếng:
“Thất gia, có lẽ là tôi sai rồi, nhưng đây không phải là lúc tính tới chuyện đúng sai, Cảnh Chí Uy sẽ không bỏ qua cho tôi, nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho cậu, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm đến cậu mà thôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở Thất gia một câu, hãy mau đi đi.”
Câu nói này của nàng quả không sai, nếu như để cho Cảnh Chí Uy thuận buồm xuôi gió, giết được bằng mọi cách, y sớm muộn gì cũng tìm tới Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong không phải là người khó tìm, nếu tóm được những tay thủ hạ của Dư Nam, sau đó thẩm vấn bằng hình thức tra tấn là có thể hỏi ra được ngay.
Trong lúc nói chuyện, có một cô nương trẻ tuổi lệ tràn khóe mắt bước vào linh đường, trong tay cô cầm một con dao nhọn:
“Chưởng quỹ, con dao này là của Lão Bát, tôi muốn để lại làm vật tưởng niệm.”
Người phụ nữ này tên là Vương Tuyết Kiều, là chị gái của Lão Bát.
Lão Bát đã chết rồi, ngay cả xác cũng không thể đem về.
Dư Nam gật đầu:
“Cầm đi.”
Lý Bạn Phong nhìn con dao kia, trên đó có vết đỏ, dường như vẫn còn vết máu, hắn ngửi thấy một mùi tanh đặc biệt ở con dao.
“Vị cô nương này, có thể đưa tôi thanh đao xem một chút có được không?”
Vương Tuyết Kiều đưa cho Lý Bạn Phong con dao, hắn ngửi con dao thật kĩ:
“Đây là dao bổ dưa hấu?”
“Nói bậy!”
Vương Tuyết Kiều gắt lên:
“Đây là con dao của Lão Bát, Lão Bát từ ngày theo chưởng quỹ luôn cầm theo con dao này, trên con dao đều là máu của đám Cảnh gia khốn nạn!”
Lý Bạn Phong nhìn dấu vết đỏ trên con dao và nói:
“Đây không phải là máu, đây là nước dưa hấu, con dao này hẳn là đã bổ dưa hấu nguyên ngày!”
Dưa hấu?
Dư Nam lú cả người, Vương Tuyết Kiều lớn tiếng mắng Lý Bạn Phong:
“Mẹ kiếp mày là cái thứ gì? Dựa vào đâu mà hạ nhục em trai tao!”
Lý Bạn Phong nhìn cô nương, không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
Dư Nam sau đó đã thuyết phục Vương Tuyết Kiều rời đi, bản thân cầm con dao lên ngửi một chút.
Có một mùi tanh ở con dao, nhưng nàng không thể phân biệt rõ được đâu là máu, đâu là nước dưa hấu.
Lý Bạn Phong nói với Dư Nam:
“Lấy thêm vài món vũ khí tới đây, chúng ta thử qua từng cái là có thể biết được ngay.”
Không lâu sau, người làm thuê đã đem tới mười mấy món vũ khí, Lý Bạn Phong ngửi qua từng cái một, sau đó chắc chắn về nhận định của bản thân:
“Đây chính là nước dưa hấu, mặc dù đúng là có một mùi máu tanh, nhưng không thể che đậy được vị ngọt của dưa hấu.”
Dư Nam không tin:
“Tôi ngửi không ra.”
Lý Bạn Phong cầm lấy một cây rìu từ giữa những món vũ khí, trên những vết rỉ sét ở cây rìu, bóc ra một mảnh vụn.
Đổi lại nếu như là người khác, sẽ coi thứ này chỉ là rỉ sét cặn bã, cũng có thể xem như đây là thịt thừa của người nhà Cảnh gia.
Nhưng chỉ có Lý Bạn Phong dựa vào mùi vị này mà phân biệt ra được.
Đây không phải là vụn thịt.
Lý Bạn Phong rửa sạch thứ này một chút, sau đó tách ra xem xét, xác ngoài thì là màu đen, còn bên trong hiện ra màu trắng:
“Cô nhìn kĩ xem, đây là một hạt dưa hấu.”
Dư Nam nhìn kĩ một lúc, con ngươi không ngừng co lại.
Điều này nàng đã nhìn ra rồi, đây quả thật là hạt dưa hấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận