Phổ la chi chủ

Chương 427: Bảng hiệu của Phổ La Châu không thể ném

"Lão Thất, tôi thật sự phục anh rồi, chuyện làm ăn các nơi đều chuyển biến rồi!"
Mã Ngũ hưng phấn không chịu nổi, muốn dập đầu với Lý Bạn Phong ngay tại chỗ.
Lý Bạn Phong núp ở một bên:
"Tôi lặp lại lần nữa, làm anh em với tôi, không được quỳ."
Mã Ngũ tâm phục, y thật sự tâm phục khẩu phục.
Y khuyên nhiều lần như vậy, mà mãi vẫn không thể lay chuyển Thẩm Dung Thanh, vậy mà lại bị Lý Bạn Phong thuyết phục.
Y rất tò mò Lý Bạn Phong dùng công pháp gì, hay là ăn đan dược gì.
Có lẽ ở đây không chỉ là vấn đề về mặt kỹ pháp, Mã Ngũ nghi ngờ Thẩm Dung Thanh có thể đã động lòng thật.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, chuyện làm ăn các nơi đều chuyển biến tốt, đầu tiên là Hắc Thạch Pha, sản phẩm của nhà máy bán ra ngay tại chỗ, tuy kiếm ít hơn một chút chênh lệch giá, nhưng ảnh hưởng không lớn. Có hơn mười thương gia chia thành từng nhóm thu những hàng hóa này, lại phân tán đến các nơi xuất hàng, những người này đều là thuộc hạ của Hà Gia Khánh. Vì sao Quan Phòng Sứ không tăng phí vận chuyển của họ? Vì sao không thèm hạ một mệnh lệnh, cứ hễ là hàng thu của Lý Thất và Mã Ngũ, thì toàn bộ đều bị tăng năm thành phí vận chuyển? Việc này thật khó khăn. Những thương nhân này có lai lịch khác nhau, thân phận khác nhau, làm các ngành nghề khác nhau, con đường xuất hàng cũng không giống nhau, nếu đều tăng phí vận chuyển, không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người mua bán, Hắc Thạch Pha hay thậm chí toàn bộ Phổ La Châu chắc chắn sẽ xảy ra hỗn loạn. Hắc Thạch Pha và các nơi khác đều lần lượt được giải quyết phiền phức, Mã Ngũ rất kích động, để Khương Mộng Đình hát cho Lý Bạn Phong suốt một đêm. Lý Bạn Phong thừa nhận giọng hát của Khương Mộng Đình cũng tàm tạm, nhưng cô ta hát hay đến mấy, chẳng lẽ còn có thể so được với nương tử? Thấy Mã Ngũ nhiệt tình như vậy, Lý Bạn Phong cũng không muốn làm y cụt hứng, dứt khoát tìm một cái cớ:
"Lão Ngũ, hát cho một mình tôi nghe không có ý nghĩa, tổ chức một buổi ca hội, tập hợp các anh em lại."
Mã Ngũ không quá tự tin, hiện tại bọn họ đang bị Quan Phòng Sứ nhắm vào, cũng không biết có bao nhiêu người chịu tới. Lý Bạn Phong không thèm để ý việc này:
"Có thể tới đều là anh em, người không đến, về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện vào cửa nhà chúng ta nữa."
Mã Ngũ nghe lời Lý Bạn Phong, lập tức gửi thiệp mời. Y thích ca hội, thích cảnh tượng một đám ngôi sao ca nhạc lên đài tranh tài, tuy tranh tài đều là làm cho vui, nhưng y rất thích bầu không khí này. Thiệp mời gửi đi, vốn tưởng rằng có thể lấp đầy năm phần mười chỗ ngồi đã coi như may mắn lắm rồi, không ngờ tới tám phần có thừa, ngoại trừ Sở gia và tùy tùng, những người khác đều tới. Lục gia không cần phải nói, người nhận được thiệp mời đều đã đến đông đủ, Lục Xuân Oánh đến, Lục Nguyên Tín đến, ngay cả Đoàn Thiếu Hà cũng đến. Tình thế của Hà gia không ổn, Hà Ngọc Tú không rõ tung tích, dòng chính cũng không có người khác làm chủ, Hà Ngọc Tú có một cậu em họ và hai cô em họ, cảm thấy thân phận mình thấp kém nên không dám tới, Mã Ngũ tự mình mời bọn họ tới, càng là lúc này, càng phải ủng hộ Hà gia. Điều khiến Mã Ngũ cảm thấy bất ngờ là, lão tứ Mã gia, Mã Quân Giang cũng tới. Vốn còn lo lắng hắn ta gây sự, nhưng Mã Quân Giang thật lòng đến chúc mừng, còn mang theo hai phần quà:
"Một phần là của cha chúng ta."
Mã Ngũ ngẩn ra:
"Sao vậy, sao cha lại coi trọng tôi rồi?"
Mã Quân Giang cười nói:
"Những chuyện lúc trước cậu làm, ông ấy vẫn xem thường, nhưng lần này ông ấy nói với anh, bản tính cứng đầu của cậu thật sự rất giống ông ấy."
"Tính cứng đầu? Ý anh là chuyện của Quan Phòng Sứ..."
Mã Quân Giang nhìn xung quanh, ra hiệu Mã Ngũ đừng nhắc tới Quan Phòng Sứ ở đây:
"Lão Ngũ, tranh thủ về nhà thăm cha đi, ông ấy nhớ cậu."
Nhà thì y không muốn về, nhưng quà thì Mã Ngũ nhận. Còn lại hơn một phần mười chỗ ngồi trống, Lý Bạn Phong cũng không để chúng bỏ không, hắn bảo mấy người hầu, đầu bếp, quét dọn, tất cả đều tìm chỗ ngồi. "Mọi người, có việc thì cứ làm việc, không có việc thì cùng nhau vui vẻ, ăn uống thoải mái, tôi mời!"
Người quét dọn rất ngại, cây chổi của gã đặc biệt, ôm cây chổi ngồi ở đây chắc chắn không thích hợp, để cây chổi sang một bên, lại sợ bị người ta cầm nhầm hoặc là lấy mất. Ca hội bắt đầu, sân khấu không ngừng vang lên tiếng hò reo. Lý Bạn Phong nhìn lướt qua khán giả, đối mắt với một thiếu niên gầy gò một lúc, hai người một trước một sau rời khỏi sân khấu, đi vào phòng riêng. Thiếu niên gầy gò này chính là Tần Tiểu Bàn, Lý Bạn Phong cau mày:
"Tiểu tử nhà cậu gầy trơ xương rồi, không phải tôi đã nói rồi sao, không có tiền thì tìm tôi, cậu không thể chịu đói mãi được."
Tần Tiểu Bàn nói chuyện có chút hụt hơi:
"Thất ca, tôi không biết đây là bị làm sao nữa, một ngày ăn mấy chục cân đồ ăn, vậy mà vẫn không no."
Lý Bạn Phong cau mày:
"Con Tràng Lộc Tàm này lợi hại vậy sao?"
Tiểu Bàn lắc đầu:
"Ngân Chương của bọn tôi cũng từng gặp người ăn Tràng Lộc Tàm, nhưng người có thể ăn nhiều như tôi, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp, tôi ăn kiểu gì cũng ăn không no, hôm qua cân thử, còn chưa đến một trăm cân."
"Như vậy không được!"
Lý Bạn Phong có chút lo lắng, Tràng Lộc Tàm mà Phan Đức Hải đưa cho hắn rất có thể không được bình thường:
"Tôi giúp cậu tìm người lấy con tằm này ra, không thể để cậu chịu khổ như vậy."
"Đừng mà, Thất ca."
Nghe nói muốn lấy ra, Tiểu Bàn không nỡ:
"Tôi chịu đựng thêm một hai tháng nữa là có thể đạt tới tu vi tầng bốn rồi, tất cả đều nhờ con tằm này giúp tôi tăng tu vi!"
"Tầng bốn?"
Lý Bạn Phong càng cảm thấy con Tràng Lộc Tàm này có vấn đề:
"Người anh em, cậu vẫn nên nghe tôi, nhanh chóng xử lý con tằm đó đi."
"Thất ca, để tôi cố thêm hai ngày nữa, nếu không chịu nổi nữa, tôi sẽ nghĩ cách khác."
Tiểu Bàn chuyển chủ đề, nói đến chuyện trong bang:
"Bởi vì tu vi của tôi tăng nhanh, Ngân Chương rất coi trọng tôi, đi đâu cũng dẫn tôi theo, hai ngày trước có đi một chuyến đến phủ đệ của Nhị đương gia, Nhị đương gia uống hơi nhiều, nói ra mấy lời không nên nói."
"Nói gì?"
"Hắn nói Đại đương gia hèn nhát, đi làm chó cho người ngoại châu, Tam Anh Môn sớm muộn gì cũng sụp đổ trong tay hắn."
Nghe xong câu này, Lý Bạn Phong suy nghĩ một chút, hỏi:
"Lời này của hắn là xuất phát từ đáy lòng, hay là cố tình nói cho cậu nghe?"
"Hắn nói cho tôi nghe làm gì? tôi cũng chẳng phải nhân vật gì..."
Nói được một nửa, Tiểu Bàn bỗng nhiên hiểu ra:
"Thất ca, có phải hắn biết đằng sau tôi có người chống lưng không?"
Lý Bạn Phong cười, chuyện này rất bình thường. Tiểu Bàn chỉ chưa đầy hai năm đã lên tới tu vi tầng ba, chuyện này rất khó giải thích bằng hai chữ thiên phú. Lý Bạn Phong còn cho cậu ta không ít tiền, có thể khiến cho Nhị đương gia chú ý cũng là chuyện hợp tình hợp lý. "Tôi cũng hy vọng lời này của hắn là nói cho cậu nghe."
Lý Bạn Phong mở ví, lấy ra một xấp tiền đưa cho Tần Tiểu Bàn. Tần Tiểu Bàn xua tay nói:
"Thất ca, gần đây tôi không thiếu tiền..."
"Cậu cứ cầm lấy, đi điều tra lai lịch của Nhị đương gia các cậu, xem hắn rốt cuộc có phải là người bản lĩnh không, đã làm qua những chuyện gì. Ngoài ra, đưa thêm chút tiền cho Ngân Chương của các cậu, tư lịch chính là tư lực, có tư mới có lực!"
Trở lại sân khấu, Lý Bạn Phong vừa ngồi xuống, Mã Ngũ cũng ngồi xuống bên cạnh, chỉ vào một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi nói:
"Người đó là em họ của Hà Ngọc Tú, Hà Hải Kiên."
Lý Bạn Phong nhìn vị trí một chút, cau mày nói:
"Ông ta không nên ngồi ở đây, ông ta nên ngồi ở khu vực khách quý."
"Tôi mời ông ta đến khu vực khách quý, ông ta không dám đi, nói thân phận mình không đủ. Tôi muốn nói chuyện làm ăn với ông ta, ông ta nói mình không dám tự ý quyết định, nói chuyện với ông ta cũng vô dụng. Anh xem ông ta ngồi kìa, rụt rè, lo lắng, nghe ca nhạc thôi mà, có cần phải vậy không?"
Hà Ngọc Tú nói không sai, chi thứ Hà gia đều bị Hà Hải khâm chèn ép đến mức nhu nhược, trông cậy vào bọn họ cứu Hà gia đúng là chuyện nực cười. Phải nghĩ cách để đưa Hà Ngọc Tú trở về thành Lục Thủy. Nhưng làm sao để đảm bảo an toàn cho Hà Ngọc Tú? Hiện tại Lý Thất và Mã Ngũ đều đắc tội Quan Phòng Sứ, tình cảnh của họ không an toàn. Lục Xuân Oánh cũng vì chuyện của Bách Lạc Môn mà đối đầu với Quan Phòng Sứ, tình cảnh của cô bé cũng không an toàn. Nếu đưa Hà Ngọc Tú về, khắp nơi đều là nguy hiểm, cho dù có phòng bị trước, cũng không biết đâu mới là trọng điểm. Nên đặt trọng điểm vào đâu... Ca hội sắp kết thúc, Mã Ngũ lên trao giải cho Ca hậu, kết quả không cần phải nói, Ca hậu đương nhiên là Khương Mộng Đình, còn lại mấy giải thưởng, Mã Ngũ dành cho những ngôi sao mới mà y đang bồi dưỡng. Lục Xuân Oánh ngồi bên cạnh Lý Bạn Phong, nhỏ giọng nói:
"Thất ca, Đoàn Thiếu Hà lát nữa muốn mời chúng ta ăn cơm, chuyện này phải làm sao?"
"Ở đâu? Nhà chính Lục gia?"
"Ngay tại đây, Tiêu Dao Ổ."
"Vậy thì không cần sợ, đi nghe xem bà ta muốn nói gì, nếu bà ta muốn em từ bỏ Bách Lạc Môn, em tuyệt đối đừng đồng ý."
"Thất ca yên tâm."
Ca hội kết thúc, Đoàn Thiếu Hà đặt một bàn tiệc ở Tiêu Dao Ổ, mời Lý Thất, Mã Ngũ, Lục Xuân Oánh, Lục Nguyên Tín, còn mời cả Trương Tú Linh - môn chủ Bách Hoa Môn. Lý Bạn Phong lấy cớ có việc, không đi, Mã Ngũ có thủ đoạn để chống lại tình tu, Lý Bạn Phong thì không, hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với Đoàn Thiếu Hà. Nhìn thấy Trương Tú Linh, Mã Ngũ có chút căng thẳng, vị tài nữ nổi danh ngang hàng với Thẩm Dung Thanh này còn gánh vác một đại bang phái ở Phổ La Châu, quả thật xứng đáng là một nhân vật truyền kỳ của Phổ La Châu. Trương Tú Linh và Đoàn Thiếu Hà xưng hô chị em, nếu như bà ta muốn nhằm vào Lục Xuân Oánh, tình cảnh của Lục Xuân Oánh sẽ càng thêm tồi tệ. Sau khi chào hỏi xã giao, Đoàn Thiếu Hà nói vào chuyện chính:
"Lục gia hiện tại do Xuân Oánh làm chủ, chuyện làm ăn, tôi cũng không nên can thiệp. Nhưng tôi là vợ của Đông Lương, vì Lục gia, có mấy lời tôi vẫn phải nói ra. Xuân Oánh, ta nghe nói con vì chuyện của Bách Lạc Môn mà có chút mâu thuẫn với Quan Phòng Sứ."
Chuyện tới rồi! Lục Xuân Oánh gật đầu, không phủ nhận. Mã Ngũ nắm chặt ly rượu, người thật sự khiến y kiêng dè ở đây là Trương Tú Linh. Lục Nguyên Tín ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, không ăn cũng không uống, anh ta cũng kiêng dè Trương Tú Linh, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay bất cứ lúc nào. Đoàn Thiếu Hà nhìn Lục Xuân Oánh, nắm lấy tay cô bé:
"Xuân Oánh, nghe ta nói, Quan Phòng Sứ quả thật không dễ chọc. Nhưng Bách Lạc Môn là bảng hiệu của Lục gia, là bảng hiệu của thành Lục Thủy, là bảng hiệu của Phổ La Châu chúng ta. Bảng hiệu này không thể đưa cho người ngoại châu, nếu Quan Phòng Sứ dùng lời lẽ để gây sức ép, con cứ việc đàm phán với bọn họ, chuyện này con là người trong nghề. Nếu bọn họ dùng vũ lực, con cũng không cần sợ, có ta ở đây, có Tú Linh ở đây, chúng ta sẽ cùng nhau chống lại bọn họ!"
Lục Xuân Oánh, Mã Ngũ, Lục Nguyên Tín đều sững sờ. Không ngờ Đoàn Thiếu Hà xưa nay vốn nhu nhược xưa lại có thể nói ra những lời cứng rắn như vậy! Mã Ngũ nhìn về phía Trương Tú Linh. Trương Tú Linh nhìn Lục Xuân Oánh nói:
"Xuân Oánh tiểu thư, Bách Hoa Môn không cúi đầu trước người ngoại châu, bảng hiệu của Phổ La Châu phải nằm trong tay người Phổ La Châu."
Đây là đang bày tỏ thái độ, bà ta bằng lòng ủng hộ Lục Xuân Oánh. Lúc này, Mã Ngũ cảm thấy vị tài nữ này cũng không đáng sợ như vậy, trong lời nói dường như có một khí chất khác với Thẩm Dung Thanh, không quá dịu dàng, mà lại có thêm một chút hào khí. Đoàn Thiếu Hà nói:
"Xuân Oánh, con cứ ngẩng cao đầu, bảng hiệu này, Lục gia chúng ta nhất định phải giữ vững."
Lục Xuân Oánh gật đầu:
"Phu nhân, Lục gia chúng ta chưa bao giờ cúi đầu, nhưng Bách Lạc Môn chúng ta chỉ có một nửa."
Vấn đề cốt lõi nằm ở chỗ này, Bách Lạc Môn, Lục gia và Sở gia mỗi nhà chiếm một nửa. Lục Nguyên Tín thở dài:
"Lúc trước Sở Hoài Viên mua Bách Lạc Môn, Sở Hoài Tuấn còn không dám đến xem một lần, bây giờ nhân lúc Sở Hoài Viên không có ở đây, tên khốn đó lại mặt dày mày dạn đến hái đào!"
"Tên khốn nạn Sở Hoài Tuấn hận không thể liếm đế giày cho Quan Phòng Sứ, mặt mũi của Phổ La Châu đều bị hắn làm mất hết."
Trương Tú Linh nghiến răng nghiến lợi. Nhắc tới Sở Hoài Tuấn, Đoàn Thiếu Hà lộ vẻ mặt chán ghét:
"Loại người khốn nạn như vậy, không nên để ý tới hắn làm gì, Xuân Oánh, ngoại trừ Bách Lạc Môn, sau này chúng ta sẽ dừng tất cả giao dịch với Sở gia. Quân Dương, ngày mai tôi sẽ đi gặp cha cậu một chuyến, xem ông ấy có thái độ gì với Sở Hoài Tuấn, cậu là người chính trực, cha cậu cũng không nên làm mất mặt cậu."
Mã Ngũ không tiện trả lời, bèn nâng ly rượu lên. Lúc uống rượu, y quan sát từng người trên bàn. Từ sau biến cố ở Hắc Thạch Pha, Phổ La Châu dường như có chút thay đổi, một số thay đổi không dễ nhận thấy, nhưng lại thật sự tồn tại. Trong phòng VIP, Lý Bạn Phong đang trêu chọc Tiêu Diệp Từ. "Chị có một người chị gái sắp đến thành Lục Thủy, sẽ ở chỗ chị vài ngày."
Tiêu Diệp Từ hơi ngạc nhiên:
"Tôi không có chị gái."
"Vừa mới có, chị gái ruột."
"Chuyện này thật vô lý, chị gái ruột sao có thể là vừa mới có được chứ!"
"Tôi nói có là có, không chỉ có chị gái ruột, còn có một em gái ruột nữa, nhà các chị cũng không nhỏ, trước tiên cứ ở nhà các chị đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận