Phổ la chi chủ

Chương 152: Người anh em, cậu đừng rơi vào tay tôi

"Tiểu kiềm thủ của Quỷ Thủ Môn là Hình Thu Sơn đã gặp Lý Bạn Phong ở đường Dương Đình."
Hầu Tử Khâu nhắc lại một lần nữa.
Lục Đông Lương đặt bút xuống, nhìn Khâu Chí Hằng nói:
"Anh thấy đáng tin không?"
"Nhìn điệu bộ của hắn, hẳn là không nói dối, nhưng hắn có nhìn thấy Lý Bạn Phong hay không thì hiện tại vẫn chưa thể xác nhận."
Lục Đông Lương bảo Hầu Tử Khâu dẫn Hình Thu Sơn đến, Hình Thu Sơn lần đầu bước vào nhà chính của Lục gia, suốt đường đi không dám thở mạnh, run rẩy đi theo đại quản gia Khâu đến thư phòng của Lục Đông Lương.
Lục Đông Lương đánh giá Hình Thu Sơn từ trên xuống dưới:
"Quỷ Thủ Môn?"
Hình Thu Sơn gật đầu, cố ý xắn tay áo lên:
"Lục đại gia, tôi, tôi đến chỗ ngài cũng không có động thủ."
Lục Đông Lương mỉm cười:
"Cậu nói vậy làm gì, tôi còn sợ cậu ăn trộm sao?"
Hình Thu Sơn cũng thấy nói vậy không thích hợp, nhưng người ngồi trước mặt là một trong những kẻ có quyền thế nhất Phổ La Châu, bây giờ gã hoàn toàn không nhớ ra mình nên nói gì.
Lục Đông Lương hỏi:
"Cậu nhìn thấy Lý Bạn Phong lúc mấy giờ tối qua?"
"Hơn mười một giờ tối qua..."
Hình Thu Sơn kể lại toàn bộ quá trình, còn đặc biệt nhấn mạnh:
"Người đó tuy có râu khá dài, nhưng ngũ quan giống hệt Lý Bạn Phong trên tấm ảnh, Lục đại gia, tôi chắc chắn không nhận nhầm."
Lục Đông Lương liếc nhìn Hình Thu Sơn:
"Cậu nói Lý Bạn Phong chạy đến thành Lục Thủy để mua ba cái máy hát?"
Hình Thu Sơn biết hành động này không hợp lý, nhưng đây thực sự là những gì gã tận mắt chứng kiến:
"Lục đại gia, nếu ngài không tin, có thể đi hỏi ông chủ của tiệm máy hát Diệu Thanh, Lý Bạn Phong còn thuê xe chở đồ, khi đó chúng tôi đã bám theo hắn."
Lục Đông Lương không muốn đi tìm Lăng Diệu Thanh để xác minh thật giả, Lăng Diệu Thanh sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin của khách hàng, ngay cả khi người đứng đối diện là Lục Đông Lương.
Thật ra, Lục Đông Lương cũng không lo Hình Thu Sơn nói dối, chỉ là lão không hiểu mục đích của Lý Bạn Phong:
"Hắn mua máy hát để làm gì?"
Hình Thu Sơn lắc đầu nói:
"Chuyện này thì tôi không biết, lúc đó tôi muốn cướp máy hát của hắn, hắn không cho, chúng tôi lập tức đánh nhau, sau đó..."
Lục Đông Lương đột nhiên vỗ mạnh đùi, cắt ngang lời Hình Thu Sơn, nói với Khâu Chí Hằng:
"Tôi quên mất một chuyện, người này làm việc không thể suy đoán theo lẽ thường, hắn bị bệnh tâm thần!"
Khâu Chí Hằng ngẩn ra:
"Lão gia, ý ngài, hắn là một kẻ điên?"
Lục Đông Lương gật đầu:
"Hắn chính là một kẻ điên, tôi còn tự hỏi tại sao ở Dược Vương Câu không tìm thấy hắn, mẹ nó hắn chạy đến thành Lục Thủy rồi, tôi thực sự không ngờ hắn cứ thế mà lắc lư ngay trước mắt tôi!"
Khâu Chí Hằng vẫn không hiểu:
"Hắn không có giấy thông hành, làm sao từ Dược Vương Câu đến vịnh Lục Thủy được?"
Lục Đông Lương xoa cằm, nhíu mày.
Chuyện này thực sự khó hiểu.
Khâu Chí Hằng nói:
"Có phải tu vi của hắn đủ cao, vượt qua được đường biên giới không?"
Lục Đông Lương nhìn Hình Thu Sơn, hỏi:
"Các cậu đánh nhau hơn một tiếng đồng hồ, sáu người thì ba chết ba bị thương?"
Hình Thu Sơn gật đầu.
Lục Đông Lương lại hỏi:
"Cậu là tiểu kiềm thủ, tu vi tầng mấy?"
"Đạo tu, tầng hai."
Hình Thu Sơn không dám giấu giếm.
"Người của cậu đâu?"
"Đều là người của Quỷ Thủ Môn, ba người tầng một, hai người không có tầng."
Lục Đông Lương lắc đầu nói:
"Nếu Lý Bạn Phong có thể trốn khỏi đường biên giới, đừng nói là hơn một tiếng đồng hồ, chỉ mấy người này thì hắn dùng một hiệp là xử lý xong."
Lục Đông Lương trầm mặc, ra hiệu cho Hình Thu Sơn ra ngoài trước, Hầu Tử Khâu đưa gã ra cửa, phân phó thủ hạ tìm chỗ nào đó để gã ở tạm.
Hình Thu Sơn đi về phía cầu thang, đúng lúc gặp Trác Dụ Linh đang lên lầu, thấy người hầu hành lễ với Trác Dụ Linh, Hình Thu Sơn cũng hành lễ theo, còn gọi một tiếng:
"Phu nhân."
Trác Dụ Linh thuận miệng hỏi một câu:
"Anh là ai?"
Trác Dụ Linh chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ Hình Thu Sơn lại nghiêm túc trả lời:
"Tôi là tiểu kiềm thủ của Quỷ Thủ Môn, Hình Thu Sơn, tôi đã gặp Lý Bạn Phong ở đường Dương Đình."
Vừa nghe thấy ba chữ Lý Bạn Phong, mặt Trác Dụ Linh giật liên hồi.
Có tin tức của Lý Bạn Phong rồi.
Điều này có nghĩa là Lục Đông Lương sắp tìm thấy Lý Bạn Phong.
Nếu tìm thấy Lý Bạn Phong thì có thể tìm thấy Huyền Sinh Hồng Liên, Lục Tiểu Lan sẽ không còn giá trị đối với Lục Đông Lương nữa.
Lục Tiểu Lan mất đi giá trị lợi dụng sẽ bị xử lý như thế nào?
Sẽ bị coi như là dê thế tội, giao cho Hà gia xử lý.
Trác Dụ Linh vốn định về phòng ngủ, nghe được tin này, lập tức quay người đi về phía thư phòng, nàng muốn biết sắp tới Lục Đông Lương sẽ sắp xếp như thế nào.
Lục Đông Lương trừng mắt nhìn Khâu Chí Hằng, Khâu Chí Hằng đi ra khỏi thư phòng, hét với tên thủ hạ:
"Mau đưa hắn đi."
Tên thủ hạ lập tức đưa Hình Thu Sơn rời khỏi nhà chính.
Trác Dụ Linh vừa bước đến cửa thư phòng thì thấy Khâu Chí Hằng hành lễ với nàng, sau đó đóng cửa phòng lại.
Trác Dụ Linh thất thần trở về phòng ngủ, Lục Đông Lương tiếp tục bàn bạc đối sách với Khâu Chí Hằng.
"Lão gia, theo lời tiểu thư Tiểu Lan, Hà Gia Khánh vỗ cô ấy một cái, cô ấy lập tức bay về Hà gia, không phải bay dọc theo đường ray.
Có thể vượt qua đường biên giới trong khi đang bay, có lẽ là bởi vì Hà Gia Khánh đã sử dụng một loại pháp bảo nào đó, có thể Lý Bạn Phong cũng đã dùng loại pháp bảo tương tự."
Lục Đông Lương lắc đầu:
"Đó không phải là pháp bảo, đó là kỹ pháp."
Hầu Tử Khâu kinh ngạc, lắc đầu nói:
"Tôi chưa từng nghe nói đến loại kỹ pháp nào như vậy."
Lục Đông Lương ngẩng đầu:
"Anh chưa nghe nói đến, là vì anh không hiểu rõ về đạo môn của hắn."
Khâu Chí Hằng quả thật đã từng điều tra về chuyện này:
"Tôi nghe người Hà gia nói, Hà Gia Khánh song tu văn võ."
Lục Đông Lương cười một tiếng:
"Nói bậy nói bạ."
"Chẳng lẽ giống như cha hắn, là thực tu?"
Lục Đông Lương lắc đầu:
"Cũng không phải."
Khâu Chí Hằng suy tư một hồi lâu:
"Lão gia, kỹ pháp của các đạo môn tôi đều biết một chút, chưa từng nghe nói có loại kỹ pháp nào như vậy."
Lục Đông Lương đáp:
"Đó là vì tu vi của anh không bằng hắn, kỹ pháp ở tầng của hắn, anh đương nhiên không biết được."
Hầu Tử Khâu càng không tin:
"Tu vi của tôi không bằng hắn? Hắn mới bao nhiêu tuổi?"
Khâu Chí Hằng là một thiên tài hiếm thấy, hơn bốn mươi tuổi đã là hoan tu tầng bảy. Hà Gia Khánh mới hơn hai mươi tuổi đầu, tu vi sao có thể vượt qua y?
Lục Đông Lương thở dài:
"Chỉ vì Hà Gia Khánh lấy được Chí Tôn Huyền Sinh Hồng Liên, hắn nói là đi Việt Châu để học, thực tế là vì Huyền Sinh Hồng Liên, suốt bốn năm nay, hắn dùng Hồng Liên kiếm được không biết bao nhiêu tu vi, đừng nói là anh, ngay cả Hà gia cũng chưa chắc biết bây giờ hắn đang ở tầng nào."
Khâu Chí Hằng vẫn không tin:
"Vậy hắn còn về Phổ La Châu làm gì? Tại sao không ở lại ngoại châu luôn?"
Lục Đông Lương nói:
"Chuyện này hẳn là có liên quan đến cái giá phải trả của Hồng Liên."
"Hồng Liên cũng có cái giá phải trả?"
"Pháp bảo trên thế gian đều có cái giá phải trả, tôi từng nghe nói, Hồng Liên có liên quan đến Thượng Thiên, chỉ cần chạm vào nó một cái, nó sẽ phát tín hiệu lên Thượng Thiên, người chạm vào nó sẽ bị Thiên Quang chiếu một lần, cứ bị chiếu như vậy mãi, e là Hà Gia Khánh cũng không chịu nổi."
Thiên Quang chiếu!
Khâu Chí Hằng nhớ đến một người.
Thấy Khâu Chí Hằng ngẩn người, Lục Đông Lương hỏi:
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Khâu Chí Hằng vội vàng trả lời:
"Tôi đang nghĩ, nếu Hà Gia Khánh thực sự có tu vi cao như vậy, thì sao tiểu thư Tiểu Lan có thể khiến hắn bị thương?"
Ánh mắt Lục Đông Lương đột nhiên trở nên sâu thẳm:
"Cho nên chuyện này mới kỳ lạ, tôi không biết Tiểu Lan có nói thật với tôi hay không."
"Lão gia, cứ kéo dài như vậy không phải là cách hay, tôi đi mời một cao thủ đức tu đến, để hắn kiểm tra xem tiểu thư Tiểu Lan có nói dối hay không?"
"Nếu chuyện dễ giải quyết như vậy thì tôi còn phải đợi đến tận bây giờ sao?"
Lục Đông Lương sầm mặt nói:
"Tiểu Lan gặp đức tu tầng cao, nếu nói dối, làm không cẩn thận sẽ mất mạng, bây giờ vẫn chưa thể để con bé chết.
Nếu nó nói thật thì chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ sao? Vậy tên đức tu đó phải xử lý ra sao? Giết người diệt khẩu? Như vậy sẽ gây ra động tĩnh lớn đến mức nào?"
Hầu Tử Khâu cảm thấy mình suy nghĩ thật thiếu sót, nghĩ một lúc rồi lại nói:
"Hay là tôi đến Quan Phòng Sứ mượn một món pháp bảo của đức tu?"
Lục Đông Lương nhìn Hầu Tử Khâu, không nhịn được mà nói:
"Tôi đã nói với anh rồi, chuyện này không dễ giải quyết như vậy, pháp bảo của ngoại châu không thể tin tưởng được, thứ đó có thể ghi nhớ những điều đã nghe, nếu chuyện này truyền đến ngoại châu thì càng phiền phức hơn!"
Khâu Chí Hằng nói:
"Lão gia, tôi lo là Huyền Sinh Hồng Liên căn bản không có ở Phổ La Châu, tiểu thư Tiểu Lan có thể đã nói dối ngài từ đầu đến cuối."
Lục Đông Lương nghe vậy thì cười một tiếng:
"Tiểu Khâu à, từ trên xuống dưới của Lục gia, kể cả con trai ruột hay anh em ruột của tôi, thì người đáng tin chỉ có mình anh, tôi chỉ nói điều này cho anh thôi.
Khi lữ tu đến một tầng cấp nhất định, sẽ không còn đạp lên mặt đất mà đi nữa. Tôi có thể nhìn ra Hồng Liên đang ở Phổ La Châu, còn Hồng Liên ở đâu thì tôi không nhìn ra được."
Khâu Chí Hằng càng nghe càng lú.
Lục Đông Lương không giải thích thêm, lão đang suy tư về một chuyện quan trọng hơn.
Tại sao Lý Bạn Phong lại mua máy hát, chuyện này không quan trọng. Tại sao hắn có thể vượt qua đường biên giới, chuyện này cũng không quan trọng.
Lý Bạn Phong vì ba chiếc máy hát mà liều mạng sống mái với Quỷ Thủ Môn, chứng tỏ ba chiếc máy hát này rất quan trọng, hắn nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Hắn mang theo ba chiếc máy hát, chắc chắn sẽ không đi nhanh được, lại còn rất dễ bị lộ, bản thân hắn không mang nổi, chắc chắn phải thuê xe, chuyện này mới là mấu chốt.
Thông báo cho toàn bộ lữ tu trong nhà, lục soát các tuyến đường giao thông trọng điểm, bất kỳ ai mang theo máy hát trên đường đều phải bắt về thẩm vấn.
Sau đó liên lạc với Thiết Luân Bang, ném cho họ một khoản tiền, để họ triệu tập đám phu xe lại, bất kỳ ai chở máy hát từ đêm qua đến hôm nay đều bắt về thẩm vấn.
Cho dù có lật tung vịnh Lục Thủy lên thì cũng phải tìm bằng được Lý Bạn Phong!
Khâu Chí Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Lão gia, nếu lục soát khắp thành để tìm Lý Bạn Phong, e rằng những đại gia tộc khác sẽ nghi ngờ."
Lục Đông Lương đứng dậy nói:
"Tôi sẽ đi đàm phán chuyện làm ăn với họ, để họ không có thời gian ra ngoài phá rối, anh cứ lo làm tốt việc của mình, tối về báo tin cho tôi.
Đợi bắt được Lý Bạn Phong, lấy được Huyền Sinh Hồng Liên, lập tức giao xác Tiểu Lan cho Hà gia, như vậy là xong chuyện."
Khâu Chí Hằng bố trí người truy lùng Lý Bạn Phong, đi đến cửa biệt thự, y lại nhìn thoáng qua ảnh của Lý Bạn Phong.
Người trong ảnh và thiếu niên đã cho y đồ ăn trên tàu hỏa gần như giống hệt nhau.
Y đã sớm hoài nghi người này chính là thiếu niên trên tàu hỏa, nhưng vẫn luôn cảm thấy có một chút khả năng không phải là hắn.
Bây giờ chuyện Thiên Quang chiếu xuống đã lòi ra, về cơ bản đã xác nhận được là Lý Bạn Phong rồi.
Người anh em, thật sự là cậu sao?
Ân tình của cậu, coi như tôi đã trả, chỉ mong cậu phúc lớn mạng lớn, đừng rơi vào tay tôi.
Lục Đông Lương trở về phòng ngủ thay quần áo.
Lão đến phòng của Trác Dụ Linh, khi gặp mặt các đại gia tộc, lão nhất định phải mặc chiếc măng tô len màu vàng được đặt may riêng từ nước Anh, đây là thói quen của lão.
Thấy Trác Dụ Linh ngồi ngây người trong phòng, lão cũng không để ý đến.
Thay quần áo xong xuôi, Lục Đông Lương vừa định ra ngoài thì đột nhiên nghe Trác Dụ Linh nói:
"Lão gia, Tiểu Lan không nói dối, chưa bao giờ nói dối, Lý Bạn Phong vẫn còn sống."
Lục Đông Lương gật đầu:
"Anh biết, con bé không nói dối."
Nói xong, Lục Đông Lương ra khỏi phòng.
Trong vườn hoa, Lục Xuân Oánh đang chạy vòng quanh vườn hoa, thấy Lục Đông Lương đến, Lục Xuân Oánh vội vàng tiến lên hành lễ:
"Cha, cha xem con chạy nhanh chưa nè, đây chính là Bình Địa Sinh Phong phải không?"
Lục Đông Lương lắc đầu cười nói:
"Nha đầu, Bình Địa Sinh Phong còn sớm lắm, đợi cha hết bận sẽ đưa con đến một nơi để vượt qua cửa ải tầng một, rồi dạy con kỹ pháp."
Đứng trước cửa sổ phòng ngủ, Trác Dụ Linh nhìn Lục Đông Lương đang tươi cười ôn hòa, trong mắt bừng bừng lửa giận.
Lục Đông Lương chưa bao giờ cười với Tiểu Lan như vậy.
Lão sắp tìm thấy Lý Bạn Phong rồi.
Tiểu Lan sắp mất mạng rồi.
Trước cửa phòng Lục Tiểu Lan có hơn mười hộ vệ tầng cao canh giữ, Trác Dụ Linh không cứu được cô, cho dù có sự giúp đỡ của Da Boyens, Trác Dụ Linh cũng không cứu được cô.
Phải tìm một người giúp đỡ khác, đúng là có một người giúp đỡ thích hợp, nhưng liệu hắn có chịu giúp đỡ để cứu Tiểu Lan không?
Hắn sẽ không cứu Tiểu Lan, nhưng có một việc hắn vẫn luôn muốn làm.
May là Khâu Chí Hằng cũng ra ngoài rồi, chỉ cần quản gia không có nhà, vẫn kịp thời bố trí một số việc.
Lục Đông Lương ra ngoài chưa được bao lâu thì Trác Dụ Linh cũng rời khỏi biệt thự.
Trong một phòng ngủ khác, Tiêu Diệp Từ vô cùng thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Lục Xuân Oánh đang chạy quanh vườn hoa.
Lục Xuân Oánh đã hẹn cô, đêm nay sẽ bỏ trốn.
Lục Xuân Oánh đang rèn luyện việc đi đứng, Tiêu Diệp Từ đang tích góp từng chút dũng khí một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận