Phổ la chi chủ

Chương 388: Giang Tương Bang không còn La Chính Nam

"Bùi đường chủ, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi!"
La Chính Nam đi tới phòng khách.
"La đường chủ, chuyện này trách tôi mới đúng, mấy năm nay trong đường khẩu có quá nhiều chuyện lặt vặt, nên vẫn chưa tới bái kiến ngài."
"Nói gì mà bái kiến? Anh nói vậy chẳng phải là mắng tôi sao, hai anh em chúng ta từ khi nào lại khách sáo như vậy."
Đường chủ thành Thanh Yên thuộc Giang Tương Bang, Bùi Ngọc Tăng, những người cực kỳ quen thuộc với y đều biết, y có biệt hiệu là Bùi Nhất Khẩu.
Người này thân hình khôi ngô, ngũ quan đoan chính, tướng mạo hiền lành, nói chuyện hòa nhã, khiến người ta có cảm giác vừa gặp đã thân quen.
Hai người khách sáo vài câu rồi ngồi xuống. Bùi Ngọc Tăng nói vào đề chính:
"La đường chủ, lần này tôi tới là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với anh."
La Chính Nam vội vàng sai thủ hạ lui ra, dẫn Bùi Ngọc Tăng vào thư phòng:
"Anh Bùi, có chuyện gì?"
"Trong bang chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi, bang chủ gặp phải một kẻ thù không đội trời chung ở ngoại châu."
La Chính Nam sửng sốt:
"Kẻ thù nào?"
Vù! Bùi Ngọc Tăng đột nhiên phun ra một ngọn lửa dữ dội. La Chính Nam không kịp phản ứng, lập tức bị thiêu thành tro bụi. Bùi Ngọc Tăng cởi áo ngoài ra, cuốn về phía căn phòng, thu hết tro cốt lại, trong phòng sạch sẽ không còn chút dấu vết nào. Bùi Nhất Khẩu, giết người không để lại tro tàn, đây là tuyệt kỹ của y. Tuyệt kỹ này không hề phức tạp, nói trắng ra là ba thủ đoạn. Một là không có dấu hiệu báo trước, từ khi nhập đạo đến nay, Bùi Ngọc Tăng chỉ khổ luyện một chiêu này, trước khi ra tay, trên mặt không có biểu cảm gì, trên người cũng không có động tác gì, có thể đang nói chuyện, có thể đang ăn cơm, có thể hai người đang đứng cạnh nhau tiểu tiện trong nhà xí, đột nhiên phun ra một ngọn lửa, tiễn người ta lên đường luôn. Hai là ngọn lửa cực kỳ mạnh mẽ, hoặc là y không ra tay, đã ra tay thì nhất định phải thiêu đối thủ thành tro bụi, hỏa tu tầng năm đều có thể phun lửa, nhưng chỉ có Bùi Ngọc Tăng luyện chiêu này tới mức tận cùng. Ba là không để lại dấu vết, ngoại trừ việc muốn giết người này, Bùi Ngọc Tăng không làm hư hại bất cứ thứ gì khác, giống như bây giờ, sách trong thư phòng không có cuốn nào bị hư hại, trên tường cũng không hề lưu lại một chút vết cháy, ngay cả khói cũng bị quần áo của y hút sạch. Căn phòng này, lúc y bước vào như thế nào, lúc bước ra vẫn như cũ, ngoại trừ việc thiếu đi La Chính Nam thì không có gì thay đổi cả. Đây chính là việc đưa thủ đoạn đơn giản lên tới đỉnh cao, nhưng thủ đoạn này của y chỉ hữu dụng với người lạ, chẳng lẽ người quen sẽ không đề phòng sao? La Chính Nam coi như là người quen, tại sao vẫn bị lừa? Bùi Ngọc Tăng có thủ đoạn khiến người ta lơ là cảnh giác, trong đó có kinh nghiệm mấy chục năm của y, cộng thêm các loại linh vật trên người trợ giúp, trước khi ra tay, y sẽ tính toán vô cùng tỉ mỉ, mỗi câu nói, mỗi động tác đều phải cân nhắc kỹ càng, còn phải tính đến tất cả các yếu tố bất ngờ. Nhưng nếu gặp phải trường hợp đặc biệt, có người không muốn gặp y, gặp y cũng không nói chuyện, giữ khoảng cách mười mét, bên cạnh còn có một đám chi quải, vậy phải làm sao? Gặp phải tình huống này, Bùi Ngọc Tăng sẽ không ra tay, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến y chưa bao giờ thất bại. Hôm nay tới tìm La Chính Nam, Bùi Ngọc Tăng đã chuẩn bị tâm lý không ra tay, vì y biết La Chính Nam là người vô cùng cẩn thận. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, Bùi Ngọc Tăng mặc áo ngoài vào, ra khỏi thư phòng, đi thẳng ra cửa chính. Côn Lang Tôn Hưng Binh tiến lên nói:
"Bùi đường chủ, ngài đi ngay bây giờ sao?"
Bùi Ngọc Tăng thở dài:
"Tôi có chút mâu thuẫn với La đường chủ nhà anh, thôi, đều là chuyện trong bang cả, lát nữa giúp tôi khuyên La đường chủ, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng tới hòa khí."
Cách nói chuyện nhã nhặn vừa phải, không khiến Tôn Hưng Binh nghi ngờ gì. Tôn Hưng Binh thật sự lo lắng ảnh hưởng tới hòa khí, La đường chủ không muốn tiễn khách, nên gã thay mặt đường chủ tiễn Bùi Ngọc Tăng ra ngoài. Trên sân thượng, La Chính Nam lặng lẽ nhìn bóng lưng Bùi Ngọc Tăng. Không phải hắn ta đã bị thiêu chết rồi sao? Sao vẫn còn đứng đó? La Chính Nam không bị thiêu chết, thứ bị thiêu chết là một con rối mà hắn ta giấu trong phòng, con rối được chế tạo từ xương cốt và máu thịt. Con rối này có thể đi lại, cử động, nói chuyện, nhưng tướng mạo có chút khác biệt rất nhỏ so với La Chính Nam. Lý do hắn ta dám lấy nó ra sử dụng là vì hai nguyên nhân, một là thủ hạ thấy có khách tới, đều cung kính đứng ở phòng khách, không dám nhìn thẳng hắn ta. Hai là Bùi Ngọc Tăng đã nhiều năm không gặp hắn, không nhận ra sự khác biệt nhỏ giữa con rối và La Chính Nam. Lúc này trên đầu La Chính Nam cắm ăng ten, đang theo dõi tro cốt trên người Bùi Ngọc Tăng. Một lát sau, La Chính Nam nghe thấy tiếng động. "Bang chủ, chuyện đã xong."
"Làm tốt lắm, trọng thưởng."
Bùi Ngọc Tăng đang nói chuyện với Tiêu Chính Công. Quả nhiên là Tiêu Chính Công muốn giết mình! Mối thù này phải báo, nhưng không thể ở lại Giang Tương Bang nữa. Vậy có thể đi đâu? La Chính Nam nghĩ tới một nơi, không dám nói là an toàn tuyệt đối, nhưng ít nhất cũng đủ hẻo lánh. Vấn đề là nơi đó có muốn nhận hắn ta hay không.
Lý Bạn Phong đến tiệm thuốc Khâu Ký, Khâu Chí Hằng giật mình:
"Lão Thất, sao cậu lại quay về?"
Vẫn chưa tới ngày đổi ca. Lý Bạn Phong nói:
"Khâu đại ca, chúng ta không cần ở lại trên núi nữa, có người thay Diêu lão trông nhà rồi."
"Ai vậy?"
"Là người chúng ta không ngờ tới đâu, Khâu đại ca, cứ cách một khoảng thời gian anh cứ đi thăm Diêu lão, nhân tiện làm quen với vị cao nhân này."
Lý Bạn Phong kể sơ qua sự việc, nhưng không đề cập tới thân phận của Từ lão, có thể kết giao được với Từ lão hay không thì còn phải xem tạo hóa của Khâu Chí Hằng. Tối hôm đó, Lý Bạn Phong ở lại tiệm thuốc, sáng hôm sau, tiểu nhị Đinh Hữu Minh nghe được một tin:
"La Chính Nam mất tích, Giang Tương Bang tìm loạn lên rồi."
Khâu Chí Hằng ngạc nhiên:
"Sao La Chính Nam có thể mất tích được?"
La Chính Nam làm việc cẩn thận như vậy, lại ở Dược Vương Câu nhiều năm, người có thể tính kế được hắn ta ở đây không nhiều lắm. Khâu Chí Hằng tiếp tục phái người đi điều tra, tới chiều, tin tức đã được xác nhận. Tối qua, Bùi Ngọc Tăng, đường chủ thành Thanh Yên của Giang Tương Bang đã tới đây, y gặp La Chính Nam một lần, sau đó La Chính Nam bặt vô âm tín. "Bùi Ngọc Tăng, Bùi Nhất Khẩu, giết người không để lại tro tàn."
Khâu Chí Hằng đã từng nghe danh tiếng của y:
"Lão Thất, đây là do Giang Tương Bang phái người tới giết La Chính Nam."
Lý Bạn Phong suy nghĩ một lát rồi nói:
"Tại sao lại giết La Chính Nam? Có liên quan gì tới chuyện của Diêu lão không? Chỗ ở của Diêu lão bị lộ ra ngoài, có phải cũng có liên quan tới Giang Tương Bang không?"
Khâu Chí Hằng châm một điếu thuốc, thở dài:
"Chuyện này tạm thời vẫn chưa rõ, khó khăn lắm Giang Tương Bang mới có một người tử tế, vậy mà đã không còn nữa rồi. Lão Thất, mấy ngày sắp tới phải cẩn thận, tôi lo Giang Tương Bang có thể là đang nhắm vào chúng ta."
"Tôi chuẩn bị rời khỏi Dược Vương Câu rồi, anh cũng phải cẩn thận."
Mấy ngày sau, Lý Bạn Phong làm giấy thông hành và vé tàu cho Tiểu Căn, để anh ta tự mình về thành Lục Thủy. Tiểu Căn luôn mang theo cái xô, Lý Bạn Phong lo anh ta sẽ xảy ra xung đột với những hành khách khác, nên đã mua hẳn một toa tàu riêng. Tiểu Căn đang pha chế sốt vàng trong toa tàu của mình thì có người ngửi thấy mùi, lập tức đẩy cửa bước vào. Tiểu Căn thấy vậy, vội vàng cất cái xô đi, ngồi yên như không có chuyện gì xảy ra, hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Vừa bước vào là một người đàn ông mặt dài, mắt nhỏ, gò má hóp, tay xách vali, nhìn Tiểu Căn nói:
"Vừa rồi cậu đang pha chế sốt vàng phải không?"
Tiểu Căn lắc đầu lia lịa:
"Tôi nào có sốt vàng gì đâu? Anh tìm nhầm chỗ rồi, sang toa khác mà xem."
Người đàn ông cười nói:
"Xô của cậu vẫn còn đó, sao tôi có thể tìm nhầm được? Cậu đừng lo lắng, tôi tới tìm cậu để bàn chuyện làm ăn."
"Bàn chuyện làm ăn với tôi?"
Tiểu Căn ngạc nhiên:
"Bàn chuyện gì?"
Người đàn ông nhìn cái xô của Tiểu Căn:
"Tôi muốn mua một xô."
"Anh muốn mua cái này?"
Tiểu Căn tưởng mình nghe nhầm. "Một xô hai vạn, nếu cậu thấy không đủ, chúng ta có thể thương lượng thêm."
Người đàn ông ra giá. Tiểu Căn nhíu mày:
"Anh mua cái này để làm gì?"
Đừng coi thường xô sốt vàng này, chỉ cần múc ra một vá là có thể lấy mạng người ta. "Cậu yên tâm, chắc chắn không phải để làm chuyện xấu."
Người đàn ông cười nói:
"Tôi tên là Trương Vạn Long, là canh tu, nếu lần này làm ăn thành công, sau này chúng ta có thể hợp tác làm ăn lớn."
"Anh là canh tu?"
Tiểu Căn đánh giá Trương Vạn Long từ trên xuống dưới, thấy hắn ta mặc một bộ âu phục kẻ caro màu xám trắng, nhìn kiểu gì cũng không giống nông dân. "Cậu không tin?"
Trương Vạn Long lấy ra một chậu hoa từ trong vali, chậu hoa rất nhỏ, còn nhỏ hơn lòng bàn tay hai vòng, hắn ta gieo một hạt giống vào chậu, tưới chút nước, chưa đầy năm phút, hạt giống đã nảy mầm, mọc thân, ra lá, nở hoa, cứ vậy mọc thành một cây hoa nhài. Hắn ta tưởng Tiểu Căn sẽ kinh ngạc, nhưng không ngờ Tiểu Căn lại rất bình tĩnh. Anh là người có kiến thức, đã từng theo tông sư canh tu lang bạt giang hồ, chút bản lĩnh này thì tính là gì? "Người anh em này, tôi không phải là không tin anh, nhưng chỉ với chút thủ đoạn này thì không thể chứng minh anh là canh tu được."
Trương Vạn Long ngạc nhiên:
"Sao lại nói vậy? Chẳng lẽ còn đạo môn nào khác có thủ đoạn này sao?"
"Có chứ, thảo tu, tốc độ sinh trưởng của thảo tu còn nhanh hơn anh nữa!"
Trương Vạn Long giơ ngón tay cái lên:
"Hiểu biết rộng đấy, biết cả thảo tu, thảo tu là một trong những nguồn gốc của canh tu, tổ sư của canh tu chính là xuất thân từ thảo tu, đúng là rất khó phân biệt, cậu xem tiếp thủ đoạn này của tôi đây!"
Vừa nói, Trương Vạn Long nhỏ hai giọt thuốc vào cây hoa nhài, mười mấy phút sau, trên cành hoa, chỗ bị nhỏ thuốc đã mọc ra một đóa hoa hướng dương. Trên cành hoa nhài mọc ra hoa hướng dương, đây không phải là điều mà thảo tu có thể làm được. Nhưng màn thể hiện thực lực vẫn chưa kết thúc, đóa hoa hướng dương quay mặt về phía cửa sổ, trên nhụy hoa đột nhiên xuất hiện một cái miệng, cười khanh khách hai tiếng, nghe giọng nói giống như một cô gái mười bảy mười tám tuổi. Tiểu Căn gật đầu khen ngợi:
"Quá đỉnh, anh Trương, chúng ta có thể hợp tác làm ăn!"
Trong núi sâu, trong nhà của Diêu lão, Từ lão khẽ thở dài, tự nói:
"Cơ duyên đã tới, không ai có thể ngăn cản, rốt cuộc là nó học được điều tốt, hay là ngươi học theo điều xấu, phải xem tạo hóa của các ngươi vậy."
Lý Bạn Phong vào tân địa, dựa theo bản đồ của Diêu lão đến thôn Thiết Môn. Hành trình tới tân địa không quá vất vả, bản đồ của Diêu lão đã giúp hắn tránh được phần lớn nguy hiểm, thỉnh thoảng gặp phải một vài dị quái, nhưng cũng không đủ để uy hiếp Lý Bạn Phong. Nhưng Lý Bạn Phong không hề chủ quan, giao đấu với dị quái ở tân địa không chỉ đơn thuần là so đấu vũ lực, gặp phải những tồn tại đặc biệt như Phụng Thủ Ông và Hí Chiêu Phụ, nếu sơ sẩy một chút là sẽ rơi vào bẫy của chúng. Đến thôn Thiết Môn, Lý Bạn Phong chui ra từ hồ Đào Hoa, tranh thủ lúc xung quanh không có ai, vội vàng quay về Tùy Thân Cư mặc quần áo vào. Lần này tới thôn Thiết Môn không vì mục đích nào khác, hắn muốn rút một ít tiền ra, trả lại cho găng tay, tiện thể xem tình hình trong thôn. Lý Bạn Phong còn cố tình cải trang thành một người nông dân trồng rau, gánh hai sọt rau xanh, đi vào thôn Thiết Môn. Tới cổng, người gác cổng ngăn Lý Bạn Phong lại, hỏi:
"Ông tới bán rau?"
Lý Bạn Phong gật đầu. "Đã nộp tiền đặt cọc chưa?"
Cũng được đấy, quy định đặt ra trước đó vẫn được thực hiện, muốn buôn bán ở thôn Thiết Môn thì phải nộp tiền đặt cọc, nếu ai gian lận hay lừa gạt sẽ bị tịch thu tiền đặt cọc, sau này không được vào thôn nữa. Lý Bạn Phong giả vờ như không biết:
"Tôi mới tới lần đầu, chưa từng nghe nói buôn bán phải nộp tiền đặt cọc."
"Chưa từng nghe thì bây giờ tôi nói cho ông biết, không nộp tiền đặt cọc thì không được bán hàng ở đây."
Lý Bạn Phong đặt sọt rau xuống:
"Vậy tôi không bán nữa, tôi vào xem thử tình hình buôn bán thế nào."
Chuyện này không thành vấn đề, có thể cho hắn vào. Lý Bạn Phong vào trong thôn, thôn Thiết Môn là nơi hắn thích nhất, từng con phố, từng ngõ hẻm, từng gốc cây, ngọn cỏ, hắn đều cảm thấy nhìn mãi không chán. Trong thôn có không ít thay đổi, không còn bị chủ thôn chèn ép nữa, cuộc sống của các trạch tu cũng khá khẩm hơn, nhiều nhà đã sửa sang lại nhà cửa, thậm chí còn có người cơi nới thêm. Đương nhiên, cũng có những thứ không thay đổi, một người phụ nữ tới thu gom quần áo, liên tục ép giá, trạch tu Lê Chí Quyên may vá rất khéo, kiếm sống bằng nghề này, bị ép giá tới mức gần như không còn lời lãi gì nữa, nhưng Lê Chí Quyên vẫn đồng ý. Lý do rất đơn giản, cô vẫn muốn tiếp tục giao dịch với người phụ nữ này, đã quen rồi, không muốn làm mất lòng. Đây chính là nhược điểm của trạch tu, không giỏi giao tiếp. Buôn bán mà cũng như vậy, cô ta vẫn còn muốn giữ hòa khí! Lý Bạn Phong tiến lên muốn dạy dỗ người phụ nữ thu quần áo kia, bỗng nghe thấy có người hô:
"Vị khách quan này, rượu cao lương thượng hạng, mời ngài xem qua."
Lý Bạn Phong vừa quay đầu lại, sửng sốt một hồi lâu. La Chính Nam cầm một vò rượu cao lương nói:
"Chủ thôn, tôi chờ ngài mấy ngày rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận