Phổ la chi chủ

Chương 61: Chỗ này không thể ở lâu (1)

Người đeo kính gọng vàng nói, bên đường có vài gốc hoa, không cần để ý, chờ đến đúng nơi, hoa đẹp có rất nhiều.
Theo như cách nói của y, Lý Bạn Phong còn tưởng rằng đến đúng nơi, Xà Ban Cúc sẽ mọc um tùm như lúa mỳ, tiện tay có thể hái được một bó to.
Nhưng hiện tại đã tới đúng nơi, Lý Bạn Phong mới nhận ra là hoa đẹp không nhiều. Tìm mất hai giờ đồng hồ mới hái được năm gốc.
Xà Ban Cúc có thân cao, dùng liềm cắt ngang thân, có cây lại không thấy thân, hoa mọc sát mặt đất, phải dùng xẻng đào lên.
Dựa theo phỏng đoán của Lý Bạn Phong, trong phạm vi mười mét, có thể tìm được Xà Ban Cúc đã coi như may mắn. Bởi vì càng tới gần đỉnh núi, sương mù càng dày đặc, tầm nhìn cũng dần bị hạn chế, mười mét là giới hạn xa nhất của tầm nhìn rồi.
Hoa không dễ tìm, còn phải cạnh tranh kịch liệt.
Người của tiệm thuốc còn đang tìm kiếm gần đó, bọn họ kinh nghiệm đầy mình, ra tay cũng nhanh hơn.
Không riêng gì bọn họ, ngay cả trong tiểu đội tạm thời này cũng tồn tại sự canh tranh.
Lão Yên Bào đúng là yên tu, lão còn nói mình là yên tu tầng một, chắc là không phải nói dối.
Khói chính là ánh mắt của lão, khói bay tới đâu, lão có thể nhìn thấy tới đó. Hai giờ đồng hồ mà lão đã hái được mười ba gốc Xà Ban Cúc.
Tiểu nha đầu Thảo Diệp cũng là người lành nghề. Dược tu có cảm ứng đặc thù đối với dược thảo, cô bé chắc là hái được mười gốc.
Mỹ nhân đẫy đà Du Đào, năng lực hơi kém chút, hai giờ đồng hồ hái được ba gốc, còn không bằng Lý Bạn Phong.
Nhưng cô nàng lại uốn éo trước mắt hắn là có ý gì?
Cô nàng mặc sườn xám, mông cong, khom người xuống, hai trái đào ở trước mặt hắn nẩy lên nẩy xuống như vậy, hắn còn tâm trí nào mà hái hoa?
Chẳng lẽ thực sự cho rằng hắn thích hái “cúc hoa”?
Người đeo kính gọng vàng là dân trong nghề, nhưng năng lực cùng bình thường, y hái được sáu gốc, nhiều hơn so với Lý Bạn Phong một gốc.
Hổ Cao Tử giống với Lý Bạn Phong, đều hái được năm gốc.
Vô dụng nhất chính là Tần Tiểu Bàn, chỉ hái được một gốc, sốt ruột đến mức đứng trong bụi cỏ mà giậm chân.
Hổ Cao Tử ở bên cạnh châm chọc:
"Mãi mới hái được một gốc hoa, ngay cả nửa viên đan dược cũng không đổi được, đến lúc xuống núi sợ rằng có bán cũng không ai mua!"
Tiểu Bàn căm tức nói:
"Sao lại bán không ai mua! Cũng không phải chỉ dùng một gốc hoa luyện thành đan dược. Chắc chắn có người muốn thu thật nhiều hoa để luyện đan."
Lý Bạn Phong hỏi:
"Một gốc hoa không thể luyện ra nửa viên đan được?"
"Luyện không được."
Tiểu nha đầu Thảo Diệp lại tìm thêm được một gốc Xà Ban Cúc, vừa cắt hoa, vừa nói:
"Em nghe nói, một viên đan dược thượng đẳng phải cần đến năm gốc Xà Ban Cúc mới luyện ra được."
Mỹ nữ Du Đào cũng nói thêm một câu:
"Tôi còn nghe nói là cần thêm không ít phụ liệu nữa."
Thảo Diệp suy nghĩ nói:
"Em nhớ là luyện Xà Ban Đan không cần thêm phụ liệu nhưng khống chế hỏa hầu thì đặc biệt khó. Trong quá trình luyện dược phải thay đổi độ lửa khoảng bốn đến năm lần, độ lửa mỗi một lần lại không giống nhau, hơn nữa, mỗi người lại có một đan phương khác nhau."
Du Đào nghe vậy thì thở dài:
"Thứ gọi là đan phương này, không biết, vô cùng quý giá. Dù có biết cũng vô nghĩa, ai bảo chị đây không có bản lĩnh, chỉ có thể dùng mạng đổi lấy chút tiền này.
Em gái, chúng ta quen biết một hồi, cũng coi như là bạn bè. Em chịu khó chăm chỉ học dược lý, sau này chúng ta tiếp tục hái thảo dược, lại bán cho nhà em, tốt xấu gì giá cả cũng hơn chỗ khác."
Thảo Diệp nghe vậy thì đỏ mặt, nở nụ cười tiếp tục tìm Xà Ban Cúc.
Cô bé bị Du Đào nói trúng tim đen, mở một tiệm thuốc chính là mơ ước của cô.
Lý Bạn Phong tính toán đại khái trong lòng:
“Năm gốc hoa luyện được một viên đan dược, một gốc hoa tám mươi lăm đồng, năm gốc bán được năm trăm hai mươi lăm đồng.
Giá của Xà Ban Cúc vốn không rẻ, coi như không cần phụ liệu, cộng thêm nhân công, kém lắm cũng phải bán được năm trăm đồng một viên.
Tiệm thuốc làm ăn cũng không được tốt lắm thì phải!”
"Một viên Xà Ban Đan có thể bán bao nhiêu tiền?"
Lý Bạn Phong hỏi một câu.
"Mười ngàn."
Tiểu Bàn đơn giản trả lời một câu.
Mười ngàn?
Mười ngàn!
Lý Bạn Phong đơ luôn tại chỗ.
Đây là đang nói đùa sao?
Một viên đan dược bán giá mười ngàn!
Ăn lời nhiều như vậy?
Thấy Lý Bạn Phong đơ ra tại chỗ, Du Đào cười một tiếng nói:
"Làm sao, cảm thấy rất đắt? Làm tiệm thuốc chính là loại kinh doanh một vốn mười lời.
Giá tiền này chỉ có nhà giàu mới mua được, người bình thường căn bản là mua không nổi.
Cậu nghĩ mà xem, mười ngàn đồng mua một ngày tu hành, ba triệu sáu trăm năm mươi ngàn là có thể mua được một năm tu hành, ba mươi sáu triệu năm trăm ngàn là có thể mua được mười năm tu hành.
Mười năm tu hành, chính là một tầng tu vi. Chỉ cần hơn ba trăm triệu là có thể đổi lấy mười tầng tu vi, mười tầng tu vi có thể kéo dài ba lần tuổi thọ, cậu cảm thấy số tiền này có xứng đáng không?"
"Có xứng đáng hay không khi khác lại nói. Chị gái à, lúc nói chuyện đừng có ném hai quả đào về phía tôi nữa."
Du Đào quay đầu lại, cười híp mắt nhìn Lý Bạn Phong nói:
"Thích không? Vừa to vừa trắng, có muốn bóp thử một cái hay không? Cho tôi một gốc hoa, tôi cho cậu bóp thoải mái."
Một viên đan dược thu lợi gấp hai mươi lần.
Lý Bạn Phong tìm được gốc Xà Ban Cúc, nhìn hồi lâu hỏi:
"Thà mua đan dược đắt như vậy, sao lại không trực tiếp ăn Xà Ban Cúc, một gốc chỉ có giá tám mươi lăm đồng."
Thảo Diệp hô to:
"Bạch Sa đại ca, anh đừng có làm bậy, cái này không thể ăn, Xà Ban Cúc là loài hoa chứa kịch độc, ăn vào một gốc thì đi bán muối luôn."
Lý Bạn Phong sửng sốt một chút:
"Xà Ban Cúc có độc? Xà Ban Đan lại không có độc sao?"
Thảo Diệp cùng Du Đào đều cũng nhìn về phía Lý Bạn Phong, giống như đang nhìn một tên thất học.
Thảo Diệp nói:
"Xà Ban Đan cũng có độc, nhưng độc tính không nhiều như vậy, nhưng cũng không thể ăn nhiều."
Du Đào nói:
"Tôi nói này, người anh em Bạch Sa, sao cái gì cậu cũng không biết vậy? Cậu thật sự có tu vi sao? Không tu vi thì nhanh nhanh xuống núi đi, đừng có liều mạng ở chỗ này,.
Còn nữa, vừa rồi tôi nói dùng ba trăm triệu để đổi mười tầng tu vi, chỉ là làm phép so sánh mà thôi, cậu cũng đừng tin là thật, dù sao nếu như đớp nhiều Xà Ban Đan như vậy, có mười cái mạng cũng không đủ chết.”
Tiểu Bàn ở bên cạnh nhắc nhở Lý Bạn Phong:
"Nhanh chóng tìm hoa đi, đừng có nói nhiều như vậy, chuyện này quan trọng hơn."
Cậu ta đang nhắc nhở Lý Bạn Phong, đừng có tiếp tục để lòi cái dốt ra nữa.
Nhưng cậu ta nói cũng đúng, có chuyện quan trọng hơn cần làm. Xà Ban Cúc chỉ nở trong một ngày, qua ngày hoa sẽ tàn.
Chuyện này là quan trọng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận