Phổ la chi chủ

Chương 343: Là trộm hay là cướp?

Lý Bạn Phong hỏi: "Ăn Mày Lục Thủy sao có thể đánh bại được Viên Sấu Lư?"
Mạnh Ngọc Xuân lắc đầu: "Chuyện này ta không biết, việc này là ta nghe nói, cho tới bây giờ ta cũng không rõ một tên tầng chín làm sao có thể đánh bại Địa Đầu Thần Vân Thượng tầng hai."
Ăn Mày Lục Thủy cướp được tu vi và vị cách c·ủ·a Địa Đầu Thần.
Đây là một con đường tốt, vừa không cần đến nội châu làm nô bộc, còn có thể bảo toàn thân thể của mình.
Một con đường khác là trộm.
"Con đường trộm này nên đi như thế nào?"
"Trộm chia làm hai loại, một loại là ám đoạt, một loại là ám độ.
Ám đoạt và cướp tương tự, trộm đi vị cách từ trong tay Địa Đầu Thần, nhưng tu vi không dễ trộm, trước tiên phải dùng tu vi cấp thấp, chiếm cứ vị cách tầng cao, lại phải nghĩ biện pháp để nhanh chóng tấn thăng. 
Loại thủ đoạn này, hung hiểm lớn nhất không nằm ở chỗ đánh cắp vị cách, mà ở chỗ tu vi cấp thấp chiếm cứ vị cách tầng cao, sẽ bị 
vị cách phản phệ. 
Một loại khác giống với lừa gạt hơn, đánh 
cắp 
nhân khí từ địa bàn của người khác, để cho mình vượt qua độ kiếp, trực tiếp tấn thăng Vân Thượng tầng một." 
Lý Bạn Phong nghe không hiểu lắm: "Còn có thể vượt qua độ kiếp?" 
"Nói trắng ra chính là ở thời điểm 
tầng chín, thông qua đánh cắp nhân khí, giấu trời vượt biển, dùng thủ đoạn tu hành của Vân Thượng để vượt qua tầng mười." 
"Làm sao để đánh cắp nhân khí?" 
"Chuyện này ta cũng không biết."  
Mạnh Ngọc Xuân lắc đầu nói: "Bất kể là trộm hay cướp, đều không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, nếu ta thật sự có bản lĩnh đó, cũng không 
c·ầ·n đến nội châu chịu khổ. 
Những gì có thể nói thì ta đã nói rồi, cậu cũng không thể đổi ý, phải tìm người tới khai hoang!" 
"Người thì chắc chắn phải tìm, nhưng quy củ này của bà phải sửa đổi!" 
Mạnh Ngọc Xuân không vui: "Bây giờ nói điều kiện với ta rồi? Ta chỉ có quy củ này, nhất quyết không thay đổi, nếu cậu dám đổi ý thì đừng hòng 
đặt chân ra ngoài nửa bước!" 
Lý Bạn Phong nhìn biên giới của mảnh đất, hỏi: "Giới tuyến này của bà sắp đuổi kịp đường biên giới rồi." 
"Chính địa có đường biên giới sao?" Vẻ mặt Mạnh Ngọc Xuân hơi mơ hồ. 
"Có 
chứ, Quan Phòng Sứ thiết lập đường biên giới." 
Mạnh Ngọc Xuân nhìn về phía Lý Bạn Phong nói: "Quan Phòng Sứ là cái gì?" 
Lý Bạn Phong giật mình nhìn Mạnh Ngọc Xuân: "Đại tỷ, bà ở nội châu bao nhiêu năm rồi?" 
Mạnh Ngọc Xuân cau mày nói: "Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao? Ta không nhớ rõ nữa, chúng ta trước 
hết nói rõ ràng chuyện khai 
hoang đã!" 
"Thì đang nói chuyện khai hoang đây, khai hoang mảnh đất lớn bao nhiêu không thể để bà làm chủ, phải 
để người khai hoang tự chọn." 
Mạnh Ngọc Xuân 
lắc đầu: "Vậy không được, cậu tìm một đám người, chỉ mở một mảnh 
đất có phạm vi một dặm, ta đây có một vạn mảnh, vậy phải mở đến bao giờ? Ba dặm đất ta cũng cảm thấy không đủ nhanh, tính ra cũng 
phải hơn 
một ngàn lần!" 
Lý 
Bạn Phong cũng lắc đầu: "Không phải ai cũng có bản lĩnh mở được mảnh đất ba dặm." 
Mạnh Ngọc Xuân cười nói: "Chuyện này cậu yên tâm, mấy ngày nay ta phái tới bao nhiêu nhân thủ, cậu cũng thấy rồi mà, nếu là người không có bản lĩnh, chắc chắn sẽ chết ở đây." 
Lý Bạn Phong hoàn toàn cạn lời. 
Đại tỷ này ở nội châu lâu quá nên hóa ngốc 
rồi. 
"Bà muốn để người ta tới khai hoang, còn thiết lập ngưỡng cửa cao như vậy, người khai 
hoang mất mạng, nhân khí của bà cũng không tăng lên, rốt cuộc không ai chiếm được lợi ích gì, hai bên đều chịu thiệt(*)." 
"Cậu cho là quả đào hay sao, lại còn hai bên cùng trắng(*)." 
Mạnh Ngọc Xuân không phục lắm, nhưng nàng hiểu ý của Lý Bạn Phong: "Như vậy đi, cậu chọn người có bản lĩnh đến, mở bao nhiêu 
mảnh đất, 
chúng ta thương lượng tiếp." 
Đây là chủ ý đứng đắn. 
(*白白/BẠCH BẠCH = chịu thiệt/trắng trẻo 
(màu sắc), 
cũng có nghĩa là mất trắng. Quả đào thì chắc ai cũng biết rồi, câu này tại hạ cũng không hiểu tác đang 
nói gì nữa :>)  
Hai người lập khế ước, Mạnh Ngọc Xuân vung tay lên, giới tuyến xung quanh mảnh đất biến mất tăm. 
Lý Bạn Phong hỏi: "Đây là kỹ pháp của bà?" 
Mạnh Ngọc Xuân trừng mắt: 
"Cậu là một lữ tu, hỏi kỹ pháp của ta làm gì?" 
Quả thật là kỹ pháp của trạch tu. 
Lý Bạn Phong đi dạo một vòng trên mảnh đất của mình, cảm thấy nơi này khá ổn: "Lúc ta không có ở đây, phải có người thay 
ta quản lý nhà cửa, Cóc lão đệ, ngươi làm quản gia cho ta nha." 
Con cóc văn tu bị thương nhẹ, còn ghi hận Lý Bạn Phong, hai bên má phồng lên, nói với hắn: "Ộp ộp! 
Dựa vào cái gì mà ta phải làm quản gia cho ngươi?" 
Lý Bạn Phong lấy ra hai viên Huyền Sí Đan, nhét vào tay con cóc: "Chắc chắn sẽ không 
để ngươi làm việc không công." 
Con cóc cúi đầu nhìn đan dược trong tay, lập tức ngẩng đầu 
lên một cách kiêu ngạo, hô to với đám dị quái: "Tất cả tránh xa nơi này ra! Đây là địa bàn của Thất gia, các ngươi không biết sao?" 
Đám dị quái nhìn nhau, một con sói xám tiến lên nói: "Thất gia, ngài chỉ có một quản gia thì không được, ngài xem có phải còn cần một chi quải hay không?" 
Một con đại bàng vàng bay tới: "Thất gia, chuyện chi quải này cứ để 
ta, mắt ta tinh lắm." 
Sói xám tức giận: 
"Mắt tinh thì có tác dụng gì? Phải có mũi thính như ta đây!" 
Đại bàng vàng hừ một tiếng nói: "Mũi thính thì sao? Ngươi dùng mũi để giữ 
nhà?" 
Hai con vật tranh chấp, Lý Bạn Phong cho mỗi con hai viên đan dược, thuê tất cả. 
Ngoại trừ quản gia và chi quải, Lý Bạn 
Phong còn thuê một tổ chuột chũi làm công nhân, giúp hắn xây hai gian nhà, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, Lý Bạn Phong hỏi rõ phương hướng, lập tức lên đường, 
về thành Lục Thủy. 
Nơi này của Mạnh Ngọc Xuân khá hẻo lánh, với tu vi của Lý Bạn Phong, chạy từ 
sáng 
sớm đến tối mới tới được thôn Lam Dương, so với khoảng cách từ Hắc Thạch Pha đến vịnh Lục Thủy còn xa hơn. 
Trên đường, Lý Bạn Phong đang tính toán thời gian. 
Ở hồ dầu ba ngày. 
Khai hoang tân địa mất 
ba ngày. 
Đi đường một ngày. 
Đã 
bảy ngày rồi mình chưa về nhà. 
Tùy Thân Cư có nổi giận không nhỉ? 
Nó giận cái mẹ gì chứ, nếu không phải tại nó thì sao mình phải chạy tới hồ 
dầu? 
Tùy Thân Cư không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là nương tử. 
Nương tử chắc chắn đang giận, chuyện này phải giải thích rõ ràng với nàng ấy. 
Chỉ giải thích miệng thôi thì cũng không được, có lẽ mình nên tra chút dầu máy. 
Dầu thì có rất nhiều, vấn đề là cái máy 
này không dùng được lâu. 
Tra dầu máy không phải là kế sách lâu dài, vẫn nên mua chút quà cho nương tử. 
Vấn đề là nên mua gì đây, những thứ nương tử thích ăn cũng không dễ tìm. 
Chờ đến lúc 
mình lên tầng chín, làm sao lên tầng mười đây? 
Là trộm hay là cướp? 
Cướp thì quá 
khó. 
Quá trình trộm lại quá trừu tượng. 
Có lẽ khi thực 
hiện sẽ không trừu tượng như vậy, chỉ là do vị Địa Đầu 
Thần kia miêu tả quá trừu tượng mà thôi. 
Phải tìm hiểu thêm thông tin, chuẩn bị trước, trước khi lên tầng chín phải lên kế hoạch sẵn. 
Nhưng việc cấp bách trước mắt vẫn là phải nhanh chóng lên tầng chín. 
Trong lúc suy 
nghĩ, Lý Bạn Phong vào thôn Lam Dương, thấy hôm nay trong thôn vô cùng yên tĩnh. 
Có một 
bà lão đang ngồi khâu đế giày 
ở cửa nhà, Lý Bạn Phong tiến lên chào hỏi: "Bác gái, mọi người trong thôn đi đâu hết rồi?" 
Bà lão nở nụ cười hiền hậu, nói với Lý Bạn Phong: "Cậu trai, ngồi xuống uống chút nước 
đã." 
Lý Bạn Phong thật sự hơi khát nước, hắn nhận lấy chén nước, lại nghe bà lão hỏi: "Có phải người ngoại hương đến đây hay không?" 
Lý Bạn Phong gật đầu. 
Bà lão cười nói: "Đường xa vất vả rồi, hỏi đường năm đồng, 
hỏi việc mười đồng, chén nước này hai 
mươi lăm đồng." 
Dân phong của thôn Lam Dương vẫn thật thà chất phác như vậy. 
Lý Bạn Phong không thích 
để người khác làm việc không công, nhưng giá cả 
này quá vô lý. 
Hắn 
kéo thấp 
vành mũ, mỉm cười với bà lão. 
Bà lão cảm thấy ớn lạnh, có thể sống 
đến tuổi này 
ở thôn Lam Dương, ít nhiều cũng có chút nhãn lực, bà ta vội vàng xin lỗi: "·T·ô·i nói đùa với cậu thôi, chút chuyện này cần gì phải trả tiền. 
Lão đại Tống gia đã trở về, nói muốn giành lại thôn, Căn gia và bọn họ đang đánh nhau ở Mộng Xuân Viên, cả thôn đều đi xem náo nhiệt rồi." 
Chẳng trách trong thôn yên tĩnh như vậy. 
Lý Bạn Phong đưa cho bà lão mười đồng, cười ha hả rồi bỏ đi. 
Mang về cho nương tử một bữa cơm từ trên trời rớt xuống thôi. 
Trước cửa Mộng Xuân Viên, Tống Chí Cương 
- lão đại Tống gia, dẫn theo hai võ tu, đang giằng co với Tiểu Căn trước cửa Mộng Xuân Viên. 
Trong ấn tượng của Tống Chí Cương, Tiểu Căn chỉ là một công nhân sửa đường ở đầu thôn, không ngờ hôm nay lại dám ra 
tay trước mặt gã. 
"Tiểu tạp chủng, mẹ nó mày 
nhìn thấy 
tao mà còn dám động thủ?"  
Tống Chí Cương nhổ một bãi nước bọt: "Mày mau cút khỏi đây ngay, đây là địa bàn của Tống gia tao, hôm nay ai 
cản tao thì đứa đó chết!" 
Trên mặt Tiểu Căn 
có vết thương, cái vá cũng bị đánh gãy. 
Nhưng anh ta ôm cái xô, không chịu lùi bước: "Tao đứng đây, xem ai dám lên!" 
Tống Chí Cương bịt mũi, cười lạnh nói: "Giở trò kinh tởm đúng không? Tao nói cho mày 
biết, tao không 
ăn trò này đâu."  
Gã quay đầu nói với hai tên võ tu: "Làm phiền hai vị, xử lý tên này đi." 
Hai tên võ tu có chút do dự, cả hai đều là tầng bốn, tu vi cao hơn Tiểu Căn. 
Nhưng trước đó đã từng giao thủ với Tiểu Căn, bọn họ biết trong xô chứa cái gì, lúc này không muốn tới gần Tiểu Căn, đây cũng là lý do Tiểu Căn có thể cầm cự đến bây giờ. 
Nhưng Tống Chí Cương không muốn dây dưa ở đây, hai tên võ tu không chịu tiến lên, gã bảo mấy tên thuộc hạ khác ra tay trước. 
Tiểu Căn đã chuẩn bị liều 
mạng, Lý Bạn Phong bước ra từ trong đám đông, trước tiên khuyên nhủ Tiểu Căn: "Tiểu Căn, trước 
tiên bỏ xô xuống, Tống đại gia, sao ngài lại nổi giận quá vậy?" 
Tống Chí Cương nhìn chằm chằm Lý Bạn Phong một hồi lâu, gã không nhìn thấy mặt, chỉ thấy vành mũ bị kéo xuống rất thấp. 
Chính là tên điên đã phá nhà gã! 
"Mày tên là Lý Thất đúng không?"  
Tống Chí Cương siết chặt nắm đấm nói: "Mẹ nó tao đang tìm mày đây, bây giờ tao nói cho mày biết, tao đã trở về, thôn Lam 
Dương vẫn là của Tống gia. 
Mày và Mã Ngũ mau thu dọn đồ 
đạc, trong vòng mười phút, cút 
khỏi đây ngay 
cho tao." 
Lần trước, 
Lý Bạn 
Phong cho Tống Chí Cương mười phút để dọn nhà, 
Tống Chí Cương vẫn còn nhớ rõ mối thù này. 
Lý Bạn Phong xua tay: "Tống 
đại gia, ngài bớt giận, ân oán trước kia đều đã qua rồi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói." 
Tống Chí Cương lắc đầu: "Tao không có gì để nói với mày! Mày đi hay không? Không đi thì hôm nay tao sẽ lấy mạng mày. 
Đừng nói bọn tao ức hiếp mày, cho mày 
hai lựa chọn, muốn trực tiếp phân cao thấp, chúng ta sẽ đánh ngay tại đây, nếu mày muốn đối bàn đất hoang, tối nay đánh Hồn Thiên Tràng, chúng ta sẽ làm theo quy củ của thôn Lam Dương." 
Những người đến xem náo nhiệt đều trợn tròn mắt, có người nhỏ giọng bàn tán. 
"Lão đại Tống 
gia đã trở lại, có phải thôn Lam Dương sẽ về tay họ Tống hay không?" 
"Bọn họ trở lại rồi, tiền hoa hồng sẽ bị đớp mất một nửa, cuộc sống 
của chúng ta sẽ khó khăn hơn." 
"Ở đâu ra mà bọn họ muốn trở về là 
có thể trở về? Thất gia và Ngũ gia không phải dễ chọc đâu." 
"Tống Chí Cương dám trở về, chứng tỏ hắn có chỗ dựa mới, tôi thấy hai người phía sau hắn không phải hạng tầm thường." 
Lý Bạn Phong cũng chú ý tới hai tên võ tu phía 
sau Tống Chí Cương. 
Dạo này, việc kinh doanh của Lý Bạn Phong và Mã Ngũ ngày càng phát đạt, 
cho dù Tống Chí Cương có cập nhật tin tức kém đến đâu, ít nhất cũng phải biết thôn Lam Dương vẫn đang được Lục gia che chở. 
Gã dám 
tới đây, chứng tỏ gã dám đối đầu với Lục gia, còn chỗ dựa của gã là ai, 
lát nữa sẽ biết. 
Lý Bạn Phong mỉm cười nói: "Tống đại gia, chúng 
ta đã bao lâu không gặp rồi? Vừa gặp đã nói những lời này, làm tổn hại hòa khí quá, ngài đi vào trong với tôi, chúng ta uống vài 
chén rượu, có chuyện gì từ từ nói." 
Tống Chí Cương thấy Lý Thất tỏ vẻ mềm mỏng, bèn ra lệnh cho thuộc hạ đi theo Lý Bạn Phong vào Mộng Xuân Viên. 
Lý Bạn Phong sai người dọn dẹp phòng riêng, mang rượu 
và thức ăn lên, sau đó bảo những người không liên quan lui ra ngoài. 
Lý Bạn Phong nhiệt tình chào hỏi mọi người: "Mời mọi người cứ tự nhiên." 
Tống Chí Cương vỗ bàn: "Mẹ nó đừng có lãng phí thời 
gian nữa, nói thẳng vào 
vấn đề, khi 
nào thì mày cút khỏi đây?" 
"Tống đại gia, đừng nóng vội, chẳng phải đã nói rồi sao, chúng ta 
ăn cơm trước đã." 
Lý Bạn Phong xoay người khóa cửa phòng lại. 
Tống Chí Cương quát: "Tao nói cho mày biết, hai người phía sau tao là đại chi quải 
bên cạnh Lục lão thái gia, tao trở về thôn Lam Dương là do Lục lão thái gia ra lệnh, mày có nói gì thì cũng vô dụng." 
Lý Bạn Phong gật đầu: "Phải, bữa ăn cuối cùng rồi, 
các người không ăn cho tử tế, nói 
nhiều như vậy để làm gì?" 
Hai tên võ tu cau mày, một tên nhìn Lý Bạn Phong quát: "Con mẹ nó, rượu mời không uống?" 
Lời còn chưa dứt, Lý Bạn Phong đột nhiên xuất hiện phía sau, sờ lên mặt 
tên võ tu kia: "Mời anh ăn cơm là nể mặt anh lắm rồi, anh không chịu ăn, đúng là không biết 
điều." 
Tên võ tu định đứng dậy, nhưng bỗng cảm thấy khó thở, cả người không còn sức lực. 
Lưỡi liềm của Lý Bạn Phong đã cứa qua cổ họng y. 
Máu tươi phun ra, tên võ tu ôm cổ, muốn liều mạng với Lý Bạn Phong, nhưng ngay cả bóng dáng của Lý Bạn 
Phong cũng không nhìn thấy. 
Đợi tên võ tu 
này 
không giãy giụa nữa, Lý Bạn Phong lấy ra một 
cuộn băng dính, xé xuống một đoạn, dán chặt 
cổ y, tạm thời duy trì trạng thái nửa sống nửa chết của y. 
Một tên võ tu khác run rẩy đứng dậy, muốn nhảy ra ngoài cửa sổ bỏ 
chạy, bị Lý Bạn Phong túm tóc từ bên cửa sổ đè xuống đất. 
Hắn ta ngậm nước 
mắt rên rỉ với Lý 
Bạn Phong: "Thất gia, chúng tôi không muốn đắc tội với ngài, là lão thái gia 
sai chúng tôi đến, chúng tôi thật 
sự không muốn đắc tội với ngài..." 
"Tôi cũng 
không muốn đắc 
tội với anh."  
Lý Bạn Phong cười nói: "Cái vá của anh em tôi bị đánh gãy, đó là bảo bối của cậu ấy, chuyện này tính thế nào?" 
"Tôi 
đền!" 
"Được, cho anh đền." Lý Bạn Phong vung lưỡi liềm, chém đứt xương sống của hắn ta. 
Tên võ tu 
nằm liệt trên mặt đất. 
Tống Chí Cương quỳ xuống nói với Lý Bạn 
Phong: "Thất gia, tôi lập tức đi 
ngay, tôi thề sẽ không bước vào thôn Lam Dương 
nữa." 
Lý Bạn Phong mỉm cười: "Tống đại gia, lời này nói ra xa lạ quá, thôn Lam Dương là nhà của anh, sau này anh cứ yên tâm ở lại đây đi." 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận