Phổ la chi chủ

Chương 326: Già gân Lục Mậu Tiên

Đoàn Thiếu Hồng cầm một tờ báo, thở phì phò bước tới trước mặt Đoàn Thiếu Hà, ném lên bàn, chất vấn: “Cô làm vậy là có ý gì? Sao cô lại để lộ tin tức ra ngoài?”
Đoàn Thiếu Hà liếc nhìn tờ báo, tin tức đầu đề là: Lục gia gặp nạn, Chương Bá Sơ đội mũ xanh mưu cầu phú quý.
Đoàn Thiếu Hồng chỉ vào tờ báo hét: “Lời này nói khó nghe cỡ nào cơ chứ? Sau này cô để cho cả nhà chúng tôi ngẩng đầu làm người kiểu gì?”
Đoàn Thiếu Hà xem qua tờ báo, khuyên Đoàn Thiếu Hồng: “Chị quan tâm đến thứ này làm gì? Huống hồ chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói ra, mấy ngày nữa là bày tiệc rượu rồi, chị còn sợ người khác biết nữa sao?”
Đoàn Thiếu Hồng đẩy Đoàn Thiếu Hà ra, nói: “Chuyện đã 
thành, người khác bàn tán thế nào tôi mặc kệ, chuyện này còn chưa đâu vào đâu…” 
Đang nói chuyện, Khâu Chí Hằng bước 
vào đại sảnh, Đoàn Thiếu Hồng hung 
hăng hỏi: “Khâu quản gia, chuyện này không phải cậu làm lộ ra ngoài chứ?” 
Khâu Chí Hằng ngẩn ra: “Chuyện gì?” 
Đoàn Thiếu Hồng ném tờ báo cho Khâu Chí Hằng: “Tự cậu xem đi!” 
“Dạ Lai Hương?” Khâu Chí Hằng kinh ngạc: 
"Tôi chưa từng nghe nói đến tờ báo này.” 
“Cậu chưa từng nghe nói? Tờ 
báo này ở thành Lục Thủy bán chạy đến mức phát điên rồi, cậu xem bên trên viết nhà chúng ta thành người như thế 
nào?” 
Khâu Chí Hằng lắc đầu: “Chuyện này tôi không b·i·ế·t·.·” 
“Cậu không biết? Ngoài cậu ra còn có thể là ai?” 
Khâu Chí Hằng đột nhiên im lặng. 
Đoàn Thiếu Hồng rùng 
mình một cái, cúi đầu, không dám nói nữa. 
Mấy ngày nay, luôn nghĩ đến 
chuyện con trai mình sắp trở thành gia chủ Lục gia đã khiến bà ta quên 
mất thân phận của mình. 
Ở thành Lục Thủy, dù là 
người Lục gia thì cũng phải nói chuyện khách khí ít nhiều với Khâu Chí Hằng. 
Đoàn Thiếu Hà giảng hòa: “Chuyện này tạm gác sang một bên, Tiểu Khâu, chuyện bày tiệc rượu còn phải gấp rút chuẩn bị, ngày cũng sắp đến rồi.” 
Khâu Chí Hằng ừ 
một tiếng, rời khỏi dinh thự. 
Chuyện tiệc rượu y không chuẩn bị, bởi vì căn bản không thể 
làm được. 
*** 
Lục Mậu Tiên ăn cơm trưa trong dinh thự xong, xem tin tức trên báo. 
“A miêu a cẩu mà cũng dám vươn tay đến Lục 
gia.”  
Lục Mậu Tiên gọi một tên chi quải đến: "Mang theo một vài người, dạy cho Chương Bá Sơ một bài 
học, đừng đánh chết hắn, nhưng phải khiến hắn mất mặt một trận.” 
Tên chi quải nói: “Lão gia, Chương Bá Sơ 
có thể làm ra chuyện như vậy đã sớm không biết xấu hổ rồi, khiến hắn 
mất mặt còn có tác dụng gì? Giết hắn luôn cho rồi.” 
Lục Mậu Tiên nhìn tên chi 
quải: “Ngu xuẩn! Tôi muốn Chương Bá Sơ mất mặt sao? Tôi muốn Hầu Tử Khâu mất mặt! Hắn còn nói muốn bày tiệc rượu, tôi xem hắn có thể mặt dày mời ai được?” 
Chi quải vừa đi, quản gia lại đến: “Lão gia, bộ phim Huyết Nhận Thần Thám mà ngài nói, sắp chiếu phần bốn rồi.” 
Lục Mậu Tiên gật đầu: “Bảo Quỷ Thủ Môn ra tay, nói cho bọn họ, lấy nhiều được nhiều, không có giới hạn.” 
*** 
Bệnh viện Việt Châu số 3, Hà H·ả·i Sinh rời 
khỏi phòng bệnh, 
xuống lầu hút thuốc. 
Lần này ông đi, ít nhất phải hút hết một gói, Hà Hải Sinh là 
yên tu, đây là cơ sở tu hành hằng ngày. 
Nhân cơ hội hiếm có này, Hà Gia Khánh sờ cúc áo trước ngực. 
Hôm nay là ngày công chiếu Huyết Nhận Thần Thám phần bốn, y muốn hỏi chuyện phim, 
không ngờ Lăng Diệu Ảnh lại nói trước chuyện của Lục gia: “Gia Khánh, chuyện của Lục gia càng ngày càng lớn rồi.” 
Hà Gia Khánh 
đã nghe nói đến chuyện của Lục Nguyên Sơn và Lục Nguyên Hải, chuyện này đã đủ lớn rồi, y không nghĩ ra còn chuyện gì lớn hơn chuyện này nữa. 
Lăng Diệu Ảnh nói tiếp: “Đoàn Thiếu Hà dẫn cháu trai Chương Hoài Nghĩa của bà ta về nhà, nói muốn Chương Hoài Nghĩa đổi họ, nhận tổ quy 
tông, còn muốn bày tiệc rượu.” 
“Chương Hoài Nghĩa? Theo tôi được biết, hắn đúng là con của Lục Đông Lương, nhưng thân phận không rõ ràng, chuyện này người Lục gia không thể nào chấp nhận, đây là chủ ý của ai? Hầu Tử Khâu? Hắn chưa 
đến mức hồ đồ như 
vậy chứ?” 
Lăng Diệu Ảnh nói: “Tôi đoán là chủ 
ý của Đoàn Thiếu Hà, chắc là đang vội tìm cách, Gia Khánh, chuyện này chúng ta có quản không?” 
Hà Gia Khánh 
cười một tiếng: “Quản làm gì? Cứ để bọn họ chó cắn chó, tôi muốn xem ai cắn thắng, bên phía điện ảnh thế nào rồi?” 
Lăng Diệu Ảnh muốn thông qua chuyện của Lục gia để lảng 
tránh chuyện phim ảnh, nhưng không thành công. 
“Gia Khánh, phim của chúng ta bị trộm rồi.” 
Hà Gia Khánh trầm mặt xuống: “Bị trộm bao nhiêu?” 
“Sáu bản.” 
Ngày công chiếu, sáu bản phim bị trộm, điều này chứng tỏ có 
sáu rạp chiếu phim không 
chiếu được Huyết Nhận Thần Thám. 
Hà Gia Khánh trầm mặc một lúc, dùng giọng điệu tương đối ôn hòa 
hỏi: “Ai trộm?” 
Nếu Lăng Diệu Ảnh trả 
lời không biết thì chuyện 
sẽ rất phiền phức. 
May mà y tìm được một số manh mối: “Chắc là do Quỷ Thủ Môn làm.” 
“Quỷ Thủ Môn? Bọn họ trộm phim làm gì?” 
“Chắc chắn là bị người sai khiến.” 
“Ai sai khiến?” 
Lăng 
Diệu Ảnh trầm ngâm một hồi lâu nói: “Tôi vẫn đang điều tra.” 
Hà Gia Khánh lại im lặng, mồ hôi của Lăng Diệu Ảnh không ngừng túa ra. 
Một lúc sau, Hà Gia Khánh rốt cuộc cũng lên tiếng: “Tôi viết một bức thư cho anh, anh tự tay đưa cho chưởng môn Quỷ Thủ Môn là Tạ Tuấn Thông, bảo lão nói cho anh biết ai là 
người đứng sau màn sai khiến.” 
Lăng Diệu Ảnh lau mồ hôi nói: “Quỷ Thủ Môn chỉ cần tiền, e là sẽ không dễ dàng nói ra người 
thuê, tu vi của Tạ Tuấn Thông cũng 
không thấp, nếu tôi ép lão…” 
“Không cần ép, lão xem xong thư sẽ tự nói cho anh biết.” 
*** 
Tối hôm đó, có người đưa thư cho Lăng Diệu Ảnh, y không dám chậm trễ, mang theo thư trực tiếp đến một tòa trạch viện cũ ở 
phía đông miếu Thành Hoàng Hậu Đường, gõ cửa ba tiếng, chờ người trong nhà trả lời. 
Người gác cổng hỏi: “Ai đó?” 
Lăng Diệu Ảnh thành thật trả lời: “Lão tam Lăng gia, đến bái kiến Tạ 
đại đương gia.” 
Nghe nói người Lăng gia đến, cả nhà đều rất căng 
thẳng, Lăng 
Diệu Ảnh nghe rõ mồn một ở ngoài cửa: “Mọi người yên tâm, tôi không đến gây sự, tôi chỉ muốn đưa một bức thư cho đại đương gia.” 
Người 
gác cổng vội vàng báo tin cho Tạ Tuấn Thông, ông lão vừa mới ngủ, nghe nói Lăng Diệu Ảnh đến đưa thư, lão lấy hai món pháp bảo đeo lên người, bảo đệ tử dưới trướng 
mời Lăng Diệu Ảnh vào. 
Hai người gặp mặt, Tạ Tuấn Thông chắp 
tay chào: “Ông chủ Lăng, có gì chỉ giáo?” 
Lão tưởng rằng Lăng Diệu 
Ảnh đến 
để hỏi tội chuyện phim. 
Hỏi tội cũng không sợ, loại chuyện này Tạ Tuấn Thông đã trải qua nhiều rồi, muốn bắt trộm thì 
phải bắt tại trận, chuyện không có chứng cứ lão chắc chắn sẽ không thừa nhận, nếu Lăng Diệu Ảnh muốn làm căng thì Tạ Tuấn Thông cũng đỡ được. 
Nhưng không ngờ Lăng Diệu Ảnh thật sự đến đưa thư. 
Tạ Tuấn Thông nhận lấy thư, mở ra xem, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra. 
Với kiến 
thức và tu vi của lão, chuyện có thể khiến lão toát mồ hôi không nhiều. 
Lăng Diệu Ảnh rất tò mò không 
biết trong thư viết gì, nhưng lại thấy Tạ Tuấn Thông mời Lăng Diệu Ảnh ngồi xuống trước, cung kính hành lễ với Lăng Diệu Ảnh: “Ông chủ Lăng, 
chúng tôi nhận sai vụ làm ăn này, đã mạo phạm ngài. 
Những cuộn phim kia của ngài, chúng tôi đã đốt theo lời người thuê rồi, làm lỡ việc của ngài, chúng tôi bằng lòng bồi thường, ngài cứ ra giá.” 
Lão thừa nhận rồi? 
Tạ Tuấn 
Thông lại chủ động nhận hết mọi chuyện? 
Hà 
Gia Khánh rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì? 
Bây giờ ngay cả Lăng Diệu Ảnh cũng 
không hiểu. 
“Chuyện phim ảnh coi như bỏ qua, lần này tôi đến là muốn hỏi xem ai 
là người thuê các ông làm chuyện này?” 
Sắc mặt Tạ Tuấn Thông rất khó coi, lão không muốn nói, điều này không phù hợp với quy tắc của Quỷ Thủ Môn. 
Nhưng do dự một lúc, 
lão vẫn nói: “Là lão thái gia Lục gia, 
Lục Mậu Tiên.” 
*** 
“Lục Mậu Tiên?”  
Hà Gia Khánh nhận được tin tức, trong lòng rất tức giận: "Lão quỷ này tại sao lại gây phiền phức cho chúng ta?” 
Lăng Diệu Ảnh nói: “Quan hệ của chúng ta với Lục lão gia tử vẫn luôn rất tốt, nhưng mấy chuyện gần đây khiến người ta 
không hiểu nổi. 
Mấy hôm trước, ông ta tìm mấy người viết bài đăng báo, ám chỉ một số phim có dụng ý xấu, 
tôi đi hỏi thăm 
tình hình, Lục Mậu Tiên nói ông ta đang chỉ người khác, không liên quan gì đến chúng ta. 
Lại qua một thời gian sau, có rất nhiều rạp chiếu phim gỡ phim của chúng ta xuống, tôi đi hỏi thăm tình hình, kết quả vẫn là Lục Mậu Tiên giở trò sau lưng.” 
Hà Gia Khánh cau mày: “Sao chuyện này không nói với tôi sớm?” 
Lăng Diệu Ảnh nói: “Gia Khánh, mấy hôm nay cậu không liên lạc với tôi, cũng không cho tôi 
chủ 
động liên lạc với cậu, tôi không có cơ hội nói.” 
“Lục Mậu Tiên vẫn luôn muốn làm gia chủ Lục gia, trước đây chúng ta cũng giúp lão không ít, tại sao lại muốn gây phiền phức cho chúng ta?” Hà Gia Khánh 
cũng có chút không hiểu. 
Lăng Diệu Ảnh không trả lời, y cũng không nghĩ ra. 
Suy nghĩ một lát, Hà Gia Khánh cười nói: “Lão già này, dám làm ăn trên đầu chúng ta.” 
Lăng Diệu Ảnh hỏi: “Ý cậu là sao?” 
Hà Gia Khánh nói: “Hai anh em Lục gia bị tính kế, chắc chắn có 
liên quan đến Lục Mậu Tiên, nhưng chỉ dựa vào một mình Lục Mậu Tiên, chuyện này rất khó làm được. 
Lão ta chắc là đã tìm được chỗ dựa, giúp lão một tay, nhưng chỗ dựa này không thể giúp không công, chắc chắn sẽ đòi thù lao, thù lao này chính là chúng ta.” 
Lăng Diệu Ảnh hỏi: “Chỗ dựa của ông ta là ai?” 
Hà Gia Khánh lạnh nhạt đáp: “Chỗ dựa là một đại nhân v·ậ·t·, chuyện tôi gặp phải Lục ăn mày rất có thể liên 
quan đến chỗ dựa này. 
Khúc xương già Lục Mậu Tiên này phải bị đánh cho một trận, trước đây hại tôi mất một tay, bây giờ lại đến gây phiền phức cho chúng ta. 
Lần này phải đánh cho lão đau, còn phải đánh vào mặt, xem lão ứng phó thế nào, 
là có thể tra ra chỗ dựa.” 
*** 
Còn hai ngày nữa là mùng một tháng bảy, Lục Mậu Tiên bao trọn Túy Tiên Lâu, mời không ít người của các chi Lục gia đến. 
Rượu quá ba tuần, Lục Mậu Tiên sắp xếp một tiết mục góp vui. 
Lão cho người dẫn cha của Chương Hoài Nghĩa 
- Chương Bá Sơ, dùng một sợi dây thừng dắt đến trước mặt mọi người, đi một vòng. 
Chờ mọi người xem qua một lượt, hai tên chi quải lại bảo Chương Bá Sơ quỳ gối dưới chân Lục Mậu Tiên. 
Lục Mậu Tiên với vẻ mặt hiền 
từ nhìn Chương Bá 
Sơ, cười hỏi: “Anh muốn vươn tay đến Lục gia?” 
Chương Bá Sơ khóc lóc: “Không, tôi không dám.” 
Lời nói của ông ta ú ớ, răng đều đã bị đánh rụng hết. 
Lục Mậu Tiên lại hỏi: “Con trai anh muốn làm gia chủ Lục gia tôi?” 
“Không dám, không dám…” Chương Bá Sơ khóc đến ngây dại. 
Lục Mậu Tiên vỗ vào mặt Chương Bá Sơ, cười tủm tỉm nói: “Mang theo vợ con anh, hôm 
nay cút khỏi thành Lục Thủy, nếu 
không 
tôi sẽ cho cả nhà anh chết không toàn thây.” 
Vừa dứt lời, cả sảnh đường Túy Tiên Lâu reo hò. 
“Lão thái gia uy vũ!” 
“Mặt mũi của Lục gia chúng ta đều dựa vào lão thái gia chống đỡ!” 
“Họ Chương, dẫn cả nhà ông cút nhanh đi, chỉ cần lão thái gia chúng ta còn, ông đừng hòng động đến Lục gia chúng ta một cắc!” 
Chương Bá Sơ bị ném ra ngoài Túy Tiên Lâu, lăn lộn bò về nhà. 
Lục Mậu Tiên tiếp tục ăn uống, tiệc rượu kết thúc, lão còn mời mấy đại danh linh của thành Lục Thủy 
đến biểu diễn. 
Ba tiết mục trôi qua, 
Lục Mậu Tiên không hài lòng lắm, gọi bầu gánh đến, bảo ông ta đổi mấy tiết mục náo nhiệt hơn. 
Bầu gánh đang cùng thuộc hạ chuẩn bị đổi tiết mục, một bức tường vô hình bỗng nhiên nhốt mọi 
người ở hậu trường. 
Bầu gánh sợ hãi, không biết 
đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng do đổi tiết mục chậm nên đắc tội với Lục lão thái gia. 
Lại qua một lúc sau, có mấy người 
đàn ông mặc áo sơ mi trắng, khoác áo gile màu xám, giăng ra một tấm màn ở trên sân khấu, một đoạn phim đột nhiên được 
chiếu lên màn hình. 
Lục Mậu Tiên ngẩn người, gọi thuộc hạ đi hỏi bầu gánh xem rốt cuộc là chuyện gì. 
Người Lục gia không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng đây là do 
lão thái gia sắp xếp. 
Phim đi thẳng vào chủ đề, vừa bắt đầu là một cô nương xinh đẹp. 
Cô nương rất có tâm hồn, cô ta phô bày hết tâm hồn lên màn hình. 
Người Lục gia xem say sưa, vừa xem vừa khen: “Lão thái gia nhà chúng ta cũng rất hợp thời, đã bắt kịp Huyết Thương Thần Thám rồi, sao ông ấy biết chúng ta thích xem cái này?” 
Một lúc sau, Lục Mậu Tiên cũng xuất hiện trên màn hình. 
Người Lục gia khen ngợi: “Lão thái gia nhà chúng ta thật khác biệt, còn tự mình đóng phim.” 
Lại qua một 
lúc, Lục Mậu Tiên nhào 
nặn tâm hồn của cô nương, bắt đầu lâm trận. 
Người Lục gia kinh ngạc 
một lúc, sau đó lại khen: “Đây là thật sao? 
Lão thái gia nhà chúng ta thật là dũng mãnh, tuổi này rồi mà còn có bản 
lĩnh như vậy!” 
Lại qua một lúc, Lục Mậu Tiên lau mồ hôi, kết thúc trận chiến. 
Người 
Lục gia suy nghĩ một lát, tiếp tục tán thưởng: "Lão thái gia nhà 
chúng ta đúng là khí phách, lớn tuổi như vậy, dù là ngắn một chút, cũng là khí phách." 
Một người bên cạnh hỏi: "Anh nói là thời gian ngắn sao?" 
"Không chỉ là thời gian... Cái kia kìa… Dù 
sao cũng là khí phách!" 
Lục Mậu Tiên nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám lộn xộn. 
Lăng Diệu Ảnh đứng sau lưng lão, hạ giọng nói: "Lục lão thái gia, tiết mục hôm nay thế 
nào?" 
Lục Mậu Tiên đáp lại: "Cậu muốn giết tôi? 
Nếu chúng ta thật sự liều mạng ở 
đây, cậu chưa 
chắc đã có cơ hội." 
Ở đây có nhiều người Lục gia như vậy, Lục Mậu Tiên cũng có tu vi tầng bảy, mặc dù Lăng Diệu Ảnh chiếm tiên cơ, nhưng chưa chắc đã giết được lão. 
Lăng Diệu Ảnh cười đáp: "Lão thái gia, vì chút chuyện 
này mà liều mạng thì cũng quá không đáng. Không phải chỉ là một vở kịch 
sao? Cần gì phải nổi nóng như vậy? 
Nếu ngài không hài lòng với tiết mục, 
tôi đây còn có không ít đồ tốt. Ngày mai tôi sẽ cắt 
cho ngài một bộ phim, đưa đến rạp chiếu phim, gọi là ‘Già gân 
Lục Mậu Tiên’, ngài thấy thích hợp không?" 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận