Phổ la chi chủ

Chương 81: Đàn bà đanh đá

Bà lão già cả rồi, không thức đêm được, đang ngủ gật trong phòng.
Leng keng leng keng...
Chiếc đồng hồ cũ vang lên chín tiếng.
Bà lão giật thót tim, giật mình tỉnh lại từ giấc ngủ.
Mới chín giờ, cách giờ Tý còn lâu.
Nhưng vì sao trong lòng lại khó chịu đến thế?
Cùm cụp! Cùm cụp! Cùm cụp!
Quả lắc trong chiếc đồng hồ cũ lắc qua lắc lại.
Trên quả lắc bóng loáng, dần xuất hiện một vài hình ảnh.
Phòng ươm!
Dao!
Máu!
Trong nhà xảy ra chuyện rồi!
Bà lão lập tức xuống giường, chạy đến phòng ươm.
Đến phòng ươm, thấy hai mẹ con Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh vẫn đang ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ, nhưng Lý Bạn Phong thì không thấy đâu nữa.
“Đức Tài! Đức Mậu! Mau qua đây cho mẹ!”
Bà lão lớn tiếng gọi hai đứa con trai, không lâu sau, đứa lớn là Đức Tài chạy đến.
“Đức Mậu đâu?”
Đức Tài dụi dụi mắt nói:
“Hình như ra sân sau mài đao rồi, con dao cũ của nhà chúng ta không dễ mài, một tiếng cũng chưa chắc đã mài tốt, con đã bảo là mua dao mới đi, mẹ lại không cho...”
Bà lão quay lại cho Đức Tài một bạt tai:
“Còn nói dao nữa, mày có mù không? Người chạy mất rồi mà không thấy sao?”
Đức Tài ôm mặt, lúc này mới phát hiện ra Lý Bạn Phong chạy mất rồi.
Gã túm đầu Tiêu Diệp Từ, quát:
“Người chạy đâu rồi? Chạy lúc nào?”
Tiêu Diệp Từ hét lên:
“Tôi không biết! Tôi thật sự không biết!”
Lục Xuân Oánh ở bên cạnh gào khóc:
“Đừng đánh mẹ tôi, chúng tôi không biết gì hết, người đó đến, chúng tôi không nói gì với anh ta, chúng tôi ngủ, anh ta đi mất rồi...”
Nha đầu này gan lớn hơn mẹ, cô bé dám nói hết sự thật ra.
Nhưng nói ra thì có ý nghĩa gì?
Không có ý nghĩa gì, điểm này cô bé không biết, nhưng mẹ cô bé thì biết rất rõ.
Cả nhà này đều là ác nhân, nói với ác nhân cái gì cũng đều vô nghĩa cả.
Bà lão quay người phân phó đứa lớn Đức Tài:
“Gọi Đức Mậu qua đây, làm thịt hai con điếm này trước, tên lữ tu kia chắc chắn không chạy thoát được.”
Nghe lời này, Tiêu Diệp Từ lạc cả giọng ngay lập tức:
“Đại tỷ à, cầu xin bà khai ân, bà làm gì tôi cũng được, bà tha cho con tôi một mạng, cầu xin bà, cầu xin bà!”
Tiêu Diệp Từ hết lần này đến lần khác, đau khổ cầu xin, bà lão nhìn cũng không thèm nhìn, nhưng đứa lớn Đức Tài lại mủi lòng:
“Mẹ, không phải là phải chờ đến giờ Tý sao?”
Bà lão tức giận:
“Con mẹ nó xảy ra chuyện rồi còn đợi gì nữa!”
“Mẹ, cô gái xinh đẹp như này, còn có nha đầu xinh đẹp kia nữa, mẹ không để anh em bọn con nếm thử một chút, đã đem họ đi...”
Bốp!
Bà lão lại cho Đức Tài một cái bạt tai nữa:
“Bình thường tao dạy mày như nào? Nó mới buông vài câu dâm đãng mày đã quên cả quy củ rồi sao? Nhanh đi gọi em trai mày đến đây!”
Đức Tài không dám nhiều lời, lập tức ra khỏi phòng ươm.
Gã đã thèm thuồng hai mẹ con này từ lâu, nhưng mẹ gã không cho đụng vào.
Không chỉ riêng lần này, lần trước bắt được phụ nữ, mẹ cũng không cho gã đụng vào, nhà họ chưa bao giờ để người nào sống sót, bất kể nam nữ già trẻ, chỉ cần đã bước vào cánh cửa phòng ươm này, thì sẽ không có ai có thể sống mà bước ra nữa.
Nhưng gã chưa từng ngủ với phụ nữ, sờ một cái cũng không được, nói thêm một câu cũng không cho, mẹ luôn nói chuyện này là vi phạm quy củ của bang môn.
Nhưng cả phụ nữ trong bang môn, bà lão cũng chưa từng cho phép hai anh em gã tiếp xúc, mỗi lần có người phụ nữ nào đến, bà lão đều bảo hai anh em gã tránh đi, bình thường hai anh em mà nhắc đến phụ nữ, đều sẽ bị bà lão giáo huấn một trận.
Đức Tài tự vỗ mặt một cái, cảm thấy bản thân hôm nay có chút kì quái.
Hôm nay làm sao thế này? Bình thường chỉ nghĩ thôi, cũng không bao giờ dám nói với mẹ, sao hôm nay lại nói ra chứ?
Người phụ nữ này không bình thường!
Đức Tài nhìn Tiêu Diệp Từ, hậm hực rời đi.
Tiêu Diệp Từ vái lạy bà lão:
“Đại lão à, đại tỷ à, tiền trên người chúng tôi đều đưa cho bà rồi, bà làm ơn làm phước thả con gái của tôi đi, bà giữ tôi lại để tôi làm người ở, làm trâu làm ngựa, bà băm tôi ra làm nhân thịt cũng được, tôi cầu xin bà, tôi cầu xin bà!”
Câu nói này cứ quanh quẩn không ngừng trong phòng ươm, dần dần xuất hiện cả tiếng vọng.
Không đợi tiếng vọng tan đi, Tiêu Diệp Từ đã lặp lại lần nữa, tiếng nói với tiếng vọng gặp nhau, từng chữ từng chữ như xé nát tâm can.
Bà lão tóm lấy tóc Tiêu Diệp Từ, cười gằn:
“Loại ti tiện như hai mẹ con nhà mày, nói mấy lời đó trước mặt con trai tao còn chưa đủ, còn dám nói trước mặt tao, mày tưởng tao không nhìn ra tâm cơ của tụi mày sao?
Mày là loại chủy tu, nói vài câu trước mặt đàn ông là hồn phách đều bị tụi mày câu đi hết, ở chỗ này tốt nhất là thu hết những lời đó đi, tao cho mày chết thống khoái một chút, còn không, tao xẻo từng miếng thịt của mẹ con mày xuống!”
Giải thích: chủy tức là miệng. Hết giải thích.
Chủy tu?
Còn có đạo môn này nữa sao?
Đạo môn này có sở trường gì vậy?
Tiêu Diệp Từ khóc lóc:
“Lão phu nhân à, chút tu vi này tôi không dám thể hiện trước mặt bà, lời tôi nói đều là lời thật lòng, bà để tôi chịu thiên đao vạn quả cũng được, bà tha cho con tôi một con đường sống đi mà.”
Bà lão cười lạnh:
“Vậy theo lời của mày, tao phải đưa con mày lên đường trước rồi.”
Nói xong bà lão túm tóc Lục Xuân Oánh.
Lục Xuân Oánh khóc thét lên, tay không chịu yên, vừa ngăn vừa đánh mụ ta.
Cô bé này cũng có vài phần can đảm.
Tiêu Diệp Từ vẫn đang khóc lóc cầu xin:
“Lão phu nhân, lời tôi nói là thật mà, tôi cầu xin bà tha cho con tôi một mạng đi.”
Bà lão cười lạnh:
“Mẹ chết rồi, con sống thì có để làm gì? Để nó sống một mình trên đời thì khổ nó, chi bằng cùng lên đường đi.”
Dứt lời, bà lão nhấc chân đạp ngã Tiêu Diệp Từ, tay dùng lực mạnh hơn, nắm chặt tóc Lục Xuân Oánh, quay người nói lớn:
“Đức Tài, mang dao lại đây!”
Cô bé hét:
“Mẹ ơi cứu con!”
Tiêu Diệp Từ nhào đến, lại bị bà lão đạp ngã.
“Đức Tài, dao đâu!”
“Mẹ ơi cứu con!”
Hả? Ai đang nói vậy?
Bà lão quay người lại, con trai Đức Tài của mụ ta đang đứng ở cửa, mặt đầy nước mắt, ngực bị một mũi dao xuyên qua.
Lý Bạn Phong đứng sau lưng Đức Tài, mỉm cười nói:
“Khọm già, dao ở đây, tôi mang đến cho bà rồi nè.”
Thấy con trai bị đâm một dao, mắt bà lão đã ngập tràn tơ máu.
Đức Tài là độc tu tầng một, tu vi tương đương với Lý Bạn Phong, nhưng do Lý Bạn Phong có tốc độ của lữ tu, còn có thiên phú Xem Nhẹ của trạch tu, nên Đức Tài mới bị Lý Bạn Phong đánh lén.
“Thả con trai tao ra!”
Bà lão túm chặt Lục Xuân Oánh, rống lên:
“Nếu không tao lập tức giết nó!”
Lý Bạn Phong chưa hiểu ý bà lão:
“Bà muốn giết thì giết đi, nói với tôi làm gì, có phải con tôi đâu.”
Bà lão nghiến răng:
“Mày nghĩ rằng tao đang đùa sao?”
Lý Bạn Phong càng không hiểu:
“Bà đùa con mẹ gì? Có gì đáng đùa sao? Không phải bà muốn giết người hả? Chúng ta cùng giết đi, tôi cũng muốn góp vui.”
Dứt lời, Lý Bạn Phong miết dao, đâm vào sống lưng Đức Tài, mũi dao xuyên qua ngực gã càng lúc càng dài.
Bà lão quẳng Lục Xuân Oánh đi, xông lên cứu con mình, Lý Bạn Phong nhấc chân đạp thẳng vào xương bánh chè bà lão.
Cú đạp này rất âm độc, cực kì hữu hiệu với kẻ địch xông đến trực diện, nếu đạp trúng thì có thể khiến đối phương tàn phế.
Nhưng Lý Bạn Phong không đạp trúng, bà lão né được, nhấc tay đánh về phía Lý Bạn Phong một quyền.
Quyền này rất mạnh, Lý Bạn Phong lảo đảo, suýt nữa thì ngã.
Không thể nào, tu vi của con khọm già này mạnh đến nhường nào?
Tốc độ của mụ ta còn nhanh hơn cả lữ tu?
Hơn nữa sức lực còn mạnh một cách đáng sợ!
Không đợi Lý Bạn Phong nghĩ nhiều, bà lão rút cây trâm trên đầu, đâm về phía mi tâm Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong ngồi xổm xuống, miễn cưỡng né được.
Trong lòng bà lão khinh bỉ, tiểu tử này không biết võ.
Nếu biết võ, thấy trâm đâm tới, hoặc là phải lùi về sau, hoặc là phải nghiêng người, hoặc dùng vũ khí tiếp chiêu.
Mày ngồi xổm xuống như vậy, chẳng phải là đợi ăn đòn sao?
Bà lão dựng đứng cây trâm, đâm xuống đỉnh đầu Lý Bạn Phong.
Mụ ta sai rồi.
Lý Bạn Phong không có đợi ăn đòn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ thiếu đòn, thường xuyên bị người khác đánh đến ngồi xuống đất.
Nhưng ngồi xuống không có nghĩa là không thể đánh trả.
Hắn ngồi xuống, đánh một quyền vào mắt cá chân bà lão.
Một quyền này có công phu, trong tình huống bình thường, có thể khiến đối phương trật khớp.
Nhưng bà lão hứng trọn một quyền, không hề bị trật khớp.
Mụ ta chỉ lảo đảo vài bước, không hề bị thương.
Cũng may cho cú lảo đảo này, trâm không đâm vào đỉnh đầu Lý Bạn Phong.
Quỷ già này rốt cuộc là đạo môn gì? Đánh nhanh, ra tay tàn nhẫn, còn có thể kháng chịu mạnh.
Là thực tu?
Không giống, Tiểu Bàn cho dù có ăn bao nhiêu cơm cũng không thể có tốc độ như này.
Không chỉ tốc độ không bằng, sức mạnh cũng không bằng bà lão này được.
Chí mạng hơn là mỗi lần mụ ta xuất chiêu, Lý Bạn Phong đều không thể cảm giác được nguy hiểm để phán đoán.
Đánh bằng quyền cước chắc chắn không được, Lý Bạn Phong vòng qua sau Đức Tài, muốn rút dao ra.
Với thân thủ của mụ ta, muốn giết hai mẹ con nhà kia hoàn toàn không cần dùng sức.
Mụ ta nhất định phải để Đức Tài mang dao đến, chứng minh rằng con dao này không phải thứ tầm thường.
Lý Bạn Phong muốn rút dao, bà lão hoàn toàn không cho Lý Bạn Phong cơ hội, nhấc chân đạp Lý Bạn Phong bay ra ngoài cửa.
Lý Bạn Phong bay xa vài mét, chưa kịp đứng dậy đã thấy bà lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Bạn Phong.
Thuấn di?
Đây là bản lĩnh của tu vi tầng thứ mấy?
Bụp!
Bà lão lại đạp một cái, Lý Bạn Phong lộn một vòng, nằm sấp trên mặt đất.
Lý Bạn Phong không đứng dậy.
Với sự chênh lệch tốc độ như này, đứng dậy chỉ có ăn đạp.
Hắn quyết định dùng cả tứ chi, điên cuồng bò đến chân tường, lần này hắn không cần khống chế gì hết, để bản lĩnh Bình Địa Sinh Phong phát huy đến cực hạn, bò đến chân tường, tiếp đó không dừng lại, bò thẳng lên tường.
Lý Bạn Phong đang muốn trèo ra ngoài, một cây liễu lớn trong vườn đung đưa, bộp một tiếng đánh Lý Bạn Phong rơi xuống.
Khống chế cành liễu để đánh người?
Quỷ già này còn biết pháp thuật!
Đây rốt cuộc là đạo môn gì?
Lý Bạn Phong ngã lăn ra đất, ý thức đã có chút mơ hồ.
Mụ già này mạnh đến thế, vì sao ban đầu còn phải hạ độc mình, trực tiếp hạ thủ không phải xong rồi sao?
Bà lão lau mồ hôi trên trán, trận đánh này khiến mụ ta tiêu hao rất nhiều sức lực.
Mụ ta không còn trẻ nữa, nếu có thủ đoạn ổn thỏa hơn, mụ cũng không muốn đánh trực diện với Lý Bạn Phong.
Bà lão ngồi xuống, nâng cây trâm trên tay, chuẩn bị cho Lý Bạn Phong đòn cuối.
Lý Bạn Phong đang lơ mơ, đột nhiên nâng chân đạp vào bụng bà lão một cái.
Nếu đạp vào đầu, động tác sẽ rõ ràng hơn, bà lão có khả năng sẽ phát hiện ra.
Nhưng đạp vào bụng thì khác, động tác vô cùng bí mật, bà lão không hề phòng bị, bị đạp cho co giật, theo bản năng há miệng ra.
Nhân lúc mụ ta há miệng, Lý Bạn Phong lấy ra một viên Tú Đan, ném vào họng mụ ta.
Phạm vi năm mét.
Chưa từng trượt tay.
Câu này đúng thương hiệu của nam chính nhà chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận