Phổ la chi chủ

Chương 300: Diệu Thủ Không Không

Ăn Mày Lục Thủy ở ngay trước mắt, Hà Gia Khánh hoảng h·ố·t một hồi, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Cúc áo trước ngực vẫn còn rung, liên lạc vẫn chưa bị cắt đứt.
Hà Gia Khánh có cách thoát thân, nhưng điều kiện tiên quyết là trước khi thoát thân phải không để trúng kỹ pháp của Ăn Mày Lục Thủy.
"Tiền bối, giữa chúng ta có khúc mắc gì sao?"
"Không có khúc mắc gì hết."
Ăn Mày Lục Thủy cười nói: "Ta có một người bạn muốn hỏi cậu mấy câu, hắn muốn biết cậu là người của đạo môn nào, tu vi thế nào, cậu ăn no rửng mỡ lại chạy đến nhà hắn gây sự, rốt cuộc là có dụng ý gì."
Hà Gia Khánh ngẩn người ra, khiêm nhường cung kính đáp: "Tiền bối, đạo môn và tu vi đều có thể nói cho ngài biết, nhưng ngài nói tôi đến nhà 
bạn của ngài gây sự, việc này khiến tôi cảm thấy có chút hoang mang." 
Ăn Mày Lục Thủy nhướng 
mày: "Cậu nói hoang mang, nhưng lại không có thành ý." 
Dưới khóe mắt 
hắn ta, một cái mụn nhọt vỡ ra, dịch mủ từ từ chảy dọc theo gương mặt. 
Khóe mắt Hà Gia Khánh giật giật, y biết Ăn Mày Lục Thủy muốn động thủ: "Tiền bối, tôi 
biết quy củ của vịnh Lục Thủy, theo lý mà nói, một năm ngài chỉ có thể lộ diện một lần, lãng phí cơ hội quý giá như vậy lên người tôi, không đáng đâu. 
Rõ ràng giữa chúng ta có hiểu lầm, trước khi điều tra rõ ràng sự việc, ngài cứ coi như không nhìn thấy tôi, tôi cũng coi như chưa gặp ngài, coi như ngài chưa từng lộ diện, ngài thấy như vậy có được không?" 
Ăn Mày Lục Thủy cau 
mày, 
sau đó lại giãn ra: "Tiểu tử nhà cậu rất biết nói chuyện, còn biết ta kiêng kị điều gì, đáng tiếc cậu đã tính sai rồi. Nói thật cho cậu biết, ta không lộ diện, bởi vì ta chưa ra khỏi cửa, đây là nhà của ta!" 
Hà Gia Khánh kinh 
ngạc nói: "Tiền bối, chẳng 
lẽ ngài muốn nói cả vịnh Lục Thủy đều là nhà của ngài sao? Lời này gạt người khác thì được, nhưng không gạt được quy củ." 
Ăn Mày Lục Thủy vẫn cười như cũ: "Ta nói lại lần nữa, đây là nhà 
của ta." 
Nghe vậy, 
Hà Gia Khánh liếc mắt nhìn những người qua đường. 
Hiện tại Hà 
Gia Khánh là một quý ông lịch sự ăn mặc chỉnh tề, bị một tên ăn mày người đầy mụn mủ lở loét 
chặn đường. 
Tên ăn mày thì mặt mũi hống hách, quý ông thì vô cùng nhún nhường, gặp phải tình huống khác thường như vậy, nhưng 
trên đường không có lấy một ai xem náo nhiệt. 
Tất cả mọi người đều coi họ như người vô hình, người đi đường thì cứ đi, người nói chuyện phiếm thì cứ nói chuyện phiếm, cứ như thể trên đường căn bản không có hai người 
họ. 
Lúc này Hà Gia Khánh mới hiểu ra, Ăn Mày Lục Thủy thực sự không ra khỏi cửa, mà là chính y tự chui đầu vào nhà của Ăn Mày Lục Thủy. 
Nhà của Ăn Mày Lục Thủy là một không gian đặc biệt mà người thường không thể nhìn thấy, hắn ta không hề vi phạm quy củ của vịnh Lục Thủy, nhưng Hà Gia 
Khánh nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao mình lại vào được nhà của Ăn Mày Lục Thủy? 
Ngẫu nhiên? 
Không thể nào. 
Xác suất xảy ra loại trùng hợp 
này có thể bỏ qua không 
tính. 
Nguyên nhân thực sự chính là Ăn Mày Lục Thủy đã dùng thủ đoạn dẫn Hà Gia Khánh vào nhà, chứng tỏ Ăn Mày Lục Thủy vẫn luôn theo dõi Hà Gia Khánh, hơn nữa đã sớm chuẩn bị. 
Sao Ăn Mày Lục Thủy lại nắm được 
hành tung của y? 
Trong lúc suy nghĩ miên man, người đầu tiên Hà Gia Khánh nghĩ đến là Lục Mậu Tiên, là lão ta đã nhìn thấy y ở rạp chiếu phim. 
Sao Lục Mậu Tiên biết y ở Phổ La Châu? 
Là Tiêu Chính Công báo tin cho lão. 
Rốt cuộc 
giữa Tiêu Chính Công, 
Lục Mậu Tiên và Ăn Mày 
Lục Thủy c·ó quan hệ gì? 
Hiện tại vẫn chưa biết được, 
việc cấp bách trước mắt là làm sao thoát khỏi tay Ăn Mày Lục Thủy. 
"Tiền bối, tôi vô tình xông vào phủ đệ của ngài là tôi sai, tôi xin được 
tạ lỗi trước." Hà Gia Khánh cúi người hành lễ. 
Trong lúc hành lễ, Hà Gia Khánh đột nhiên duỗi tay phải ra, muốn chạm vào Ăn Mày Lục Thủy. 
Động 
tác của y cực 
nhanh, ngay cả Ăn Mày Lục Thủy cũng 
không thấy rõ quỹ tích y ra tay. 
Nhưng kinh nghiệm của Ăn Mày Lục Thủy quá phong phú, hắn ta đã sớm có chuẩn bị, lắc mình trước một 
bước, tránh sang một bên. 
"Từ Biệt Vạn Dặm, tuổi này của cậu mà đã có thể tu đến lữ tu tầng chín." 
Lục ăn mày mỉm cười, phán đoán của 
hắn ta không sai, Hà Gia Khánh đích xác muốn sử dụng kỹ pháp Từ Biệt Vạn Dặm. 
Chỉ cần đẩy Ăn Mày Lục Thủy một cái là Hà Gia Khánh có thể thoát thân. 
Một chiêu thất bại, Hà Gia Khánh quét ngang cánh tay, lại muốn chạm vào Ăn Mày Lục Thủy. 
Mụn mủ trên người Ăn Mày Lục Thủy vỡ ra, dịch mủ hóa thành sương mù, lan tràn khắp không trung. 
"Cậu dám động vào ta? Không sợ 
bị lây bệnh sao? Lá gan của cậu cũng không nhỏ!" 
Ăn Mày Lục Thủy cười. 
Tốc độ sương mù khuếch tán không quá nhanh, Hà Gia Khánh 
muốn né tránh cũng không khó. 
Nhưng y không còn đường trốn. 
Bởi vì y không trốn thoát khỏi nhà của Ăn Mày Lục Thủy, mà sương mù nhất định sẽ 
bao trùm đến mọi ngóc ngách, chỉ cần Hà Gia Khánh dính phải một giọt dịch mủ, cái mạng này có thể sẽ không còn. 
Trận chiến 
này xem ra đã kết thúc, Ăn Mày Lục Thủy đang nghĩ nên xử trí Hà Gia Khánh như thế nào, trực tiếp giết chết, hay 
là giữ lại hỏi thêm một chút chuyện. 
Bỗng nhiên nghe Hà Gia Khánh nghiêm 
nghị quát: "Sinh 
Tử Lưỡng Cách!" 
Vừa dứt lời, xuất hiện một kết giới vô hình chắn trước mặt Ăn Mày Lục Thủy và Hà Gia Khánh, sương mù dày đặc 
đều bị ngăn cản. 
Ăn Mày Lục Thủy ngừng cười. 
"Đồng Văn Cộng Quy?"  
Ăn Mày Lục Thủy kinh ngạc nhìn Hà Gia Khánh: "Cậu là văn tu tầng mấy?" 
Hà Gia Khánh dùng kỹ pháp Đồng Văn Cộng Quy của văn tu, Ăn Mày Lục Thủy là vong hồn, Hà Gia Khánh là người sống, giữa ranh giới sinh tử, y dùng kỹ pháp để tạo ra một kết giới. 
Kỹ pháp văn tu dựa vào tu vi, kỹ pháp 
của tu giả tầng thấp gần như không có quá nhiều hiệu quả 
trước mặt tu giả tầng cao. 
Nhưng hiệu quả kỹ pháp của Hà Gia Khánh rất tốt, sương mù bị ngăn cản triệt để, điều này chứng minh văn tu của y không thấp hơn lữ tu. 
Nhân cơ hội này, Hà Gia Khánh lại hành lễ nói: "Tiền bối, tôi rất ngưỡng mộ ngài, tôi đã sớm muốn đến bái phỏng ngài, chúng ta 
có thể bình tĩnh nói chuyện được 
không?" 
"Được thôi, chúng ta cứ nói thẳng đi!"  
Ăn Mày Lục Thủy ho khan một tiếng, phun ra một cục đờm. 
Cục đờm đặc dính trên kết giới, 
kết giới bốc lên khói xanh, bị ăn mòn ra một lỗ thủng. 
Sương mù dày đặc khuếch tán tới, Hà Gia Khánh định tiếp tục 
dùng Đồng Văn Cộng Quy, nhưng không dám tùy tiện mở miệng. 
Trong không khí có một mùi kỳ quái, 
ngoài dịch mủ ra, Ăn Mày Lục Thủy còn phát tán các mầm 
bệnh khác. 
Hiện tại Hà Gia Khánh rất có thể đã 
bị lây bệnh, nếu mở miệng nói chuyện, hít vào thêm mầm bệnh, có thể sẽ mất mạng tại chỗ. 
Tình huống nguy cấp không thể kéo dài, Hà Gia Khánh chủ động giải trừ kết giới, móc ra một chiếc đồng hồ bỏ túi từ trong ngực. 
Ấn mở nắp đồng hồ, ba kim đồng hồ xoay tròn điên cuồng, trên mặt đồng hồ tạo nên một vòng 
xoáy, hút sạch sẽ sương mù và mầm bệnh xung quanh. 
Lục ăn mày cười nói: "Pháp bảo tốt, để ta xem cậu có thể hút được bao nhiêu!" 
Mủ trên người y không ngừng phun ra, đồng hồ bỏ túi trong nháy mắt 
đã hút đến cực hạn. 
Nhân cơ hội này, Hà Gia Khánh vọt nhanh về phía trước, một lần nữa đưa tay về phía Ăn Mày Lục Thủy. 
Ăn Mày 
Lục Thủy cau mày nói: "Cậu còn dám động vào ta?" 
Dịch mủ nhanh 
chóng lan tràn trên người 
Ăn Mày 
Lục Thủy, nhưng Hà Gia Khánh 
lại tìm được 
một 
khoảng trống trên vạt áo của y. 
Chỗ đó không có dịch mủ, diện tích còn nhỏ hơn 
so với hạt vừng. 
Ăn Mày Lục Thủy thấy Hà Gia Khánh đến gần, mủ trên người hắn ta trút xuống như mưa sa bão táp. 
Ngón tay Hà Gia Khánh linh hoạt né tránh toàn bộ dịch mủ, dùng móng tay chạm vào khoảng trống đó. 
Chỉ trong nháy mắt vừa tiếp xúc, thân thể Hà Gia Khánh nhanh chóng lùi lại, lập 
tức biến mất không còn tăm hơi. 
Từ Biệt Vạn Dặm, thành công. 
Cơ thể Ăn Mày Lục Thủy cũng lùi lại theo, nhưng chỉ 
lùi 
hai bước. 
Hắn ta đã hóa giải Từ Biệt Vạn Dặm, bản thân không bị dịch chuyển. 
Nhưng Hà Gia Khánh đã đi mất, Từ Biệt Vạn Dặm có thể vượt qua mọi chướng ngại. 
Ăn Mày Lục Thủy đứng im tại chỗ một lúc lâu, lẩm bẩm: "Trong nhà ta mà nó cũng chạy thoát được, hay cho hậu bối 
nhà ngươi. Lữ tu tầng chín, văn 
tu ít nhất cũng tầng chín, tuổi 
không được bao nhiêu, làm sao có thể sở 
hữu tu 
vi như vậy được? 
Đây là công hiệu của Huyền Sinh Hồng Liên sao? Tu vi của nó thật sự là song tu tầng chín sao? Tại sao nó dám động vào ta?" 
Ăn Mày Lục Thủy nhìn chằm 
chằm vào bộ quần áo rách nát của mình, nhìn một lúc, dường 
như đã tìm được câu trả lời. 
"Chẳng lẽ là Diệu Thủ Không Không? Nếu là Diệu Thủ Không Không thì có thể giải thích được, chuyện này có nên 
nói cho 
lão già kia biết không? Thôi cứ 
xem tiếp 
đã, trước tiên cứ nói song tu tầng chín dọa 
lão ta một chút." 
Ăn Mày Lục Thủy ngồi trong nhà, nhìn dòng người qua lại trên 
đường. 
Hắn ta rất muốn ra ngoài ăn xin, tìm một nơi chất phác như thôn Lam Dương để ăn xin, chỉ cần không nhận được ba lần bố thí, hắn ta có thể ra ngoài làm chút chuyện, muốn làm gì thì làm. 
Hắn ta có thể tìm một nơi ăn chơi nhảy múa. 
Cũng có thể tìm một Địa Đầu Thần nào đó ở xung quanh dạy dỗ một trận, cướp địa b·à·n·. 
Hắn ta có thể phát tán một ít dịch bệnh ở đâu đó, loại 
bỏ hết người già yếu. 
Cũng có thể phát tán một trận dịch bệnh lớn ở một nơi nào đó, khiến cả vùng đất không 
được yên ổn. 
Hắn ta cũng có thể khiến cả vịnh Lục Thủy hoàn 
toàn yên ổn, chỉ cần nơi này không còn ai, sẽ hoàn toàn yên ổn. 
Có nên làm vậy không? 
"Tiểu tử đó có còn đến tìm ta nữa không?"  
Lục ăn mày cười khẩy: "Cứ chờ xem, xem nó có sống nổi không đã." 
*** 
Dựa vào định vị của móc câu, Hà Gia Khánh bay thẳng vào rừng 
sâu núi thẳm, đáp xuống bên 
cạnh Vạn Tấn Hiền. 
Thấy Hà Gia Khánh, Vạn Tấn Hiền vội vàng nghênh đón: "Gia Khánh, xảy ra chuyện gì vậy? Vừa nãy tôi nghe thấy cậu giao thủ với ai đó, người 
đó là ai?" 
Hà Gia Khánh thở dài: "Nói ra e là ông sợ đái ra 
quần, người đó là... Ợ…" 
Nói được một nửa, Hà Gia Khánh ợ lên một cái. 
Không 
phải ợ no, mà là loại nấc cụt 
không dừng lại được, tên khoa học là co thắt cơ hoành. 
Hà Gia Khánh nấc lên không ngừng, Vạn Tấn Hiền nhìn một lúc, phát hiện có gì đó không ổn. 
Đây là bị bệnh, hơn nữa còn rất nặng! 
Lão không nói nhiều, định dùng kỹ pháp bệnh tu hút mầm bệnh ra. 
Hà Gia Khánh xua 
tay: "Ông không được làm, tuyệt đối đừng!" 
Y biết tình trạng của mình nghiêm trọng đến mức nào, 
mỗi lần nấc lên, lục phủ ngũ tạng của y đều bị xê dịch, chưa đến trăm lần, nội tạng của y sẽ bị xé nát. 
Có thể ngừng nấc được không? 
Nếu có 
thể dễ dàng dừng lại như vậy thì đây đâu còn là thủ đoạn của Lục ăn mày. 
Hà Gia Khánh nhìn tay trái, rồi lại nhìn tay phải của mình, suy nghĩ một chút rồi chọn tay trái. 
Y vén tay áo lên, nói với tay trái: "Di Hoa Tiếp, Mộc!" 
Đây không phải Đồng Văn Cộng 
Quy, mà là Nhất Ngữ Thành Chân. 
Một lúc sau, Hà Gia 
Khánh không còn nấc 
nữa, tay trái bắt đầu run lên từng đợt. 
Y đã chuyển bệnh trên cơ hoành sang tay trái. 
Vạn Tấn Hiền nói: 
"Tôi nhìn thấy 
mầm bệnh rồi, để tôi xử lý." 
Hà Gia Khánh ngăn lão lại: "Tôi đã nói rồi, ông không được làm, 
đây là mầm bệnh do tổ sư gia của ông gieo xuống, nếu ông 
hút đi thì chết chắc." 
"Tổ sư gia, ý cậu là..."  
Gương mặt Vạn Tấn Hiền co giật, lão không dám 
nhắc đến tên người đó: "Gia Khánh, phải nhanh chóng loại bỏ mầm bệnh này, nếu không tay cậu sẽ bị phế..." 
Lời còn chưa dứt, Hà Gia Khánh đã rút dao ra, tự chặt đứt tay trái của mình. 
Vạn 
Tấn Hiền trợn tròn mắt, nhìn vết thương đang phun máu của Hà Gia Khánh. 
Hà Gia Khánh cau mày: "Nhìn gì mà nhìn, mau cầm máu cho tôi!" 
Vạn Tấn Hiền vội vàng băng bó cho Hà Gia Khánh: "Gia Khánh, tội tình gì cậu phải làm vậy, chúng ta cùng nghĩ cách khác!" 
"Cách gì?" Hà Gia Khánh cười khổ, không 
nói gì thêm. 
Y có đan dược, có pháp bảo, còn biết một số phương pháp có thể từ từ hóa giải mầm bệnh. 
Nhưng điều đó cần thời gian, Lục ăn mày chưa bao giờ cho người khác thời gian. 
Bắt đầu là tay run, sau 
đó là cánh tay run, tiếp theo là toàn thân run rẩy, run lên vài phút là cả người tan nát. 
Hà Gia Khánh nhóm lửa, thiêu đốt cánh tay trái của mình thành tro bụi. 
Lão Vạn không ngừng tặc lưỡi: "Cậu làm 
vậy 
để 
làm gì, cứ giữ 
tay lại đã, chờ 
tìm cơ hội nối lại sau." 
Hà Gia Khánh lắc đầu: "Không nối lại được nữa, cánh tay này đã phế rồi, tôi phải nhanh chóng quay về ngoại châu, Chu Xương Hoành bên đó đã lộ tẩy rồi." 
Lão Vạn 
hỏi: "Vậy cánh tay cậu thì phải làm sao?" 
Hà Gia Khánh thở dài: 
"Tôi đến Tam Đầu Xá thử vận may, xem có thể mọc ra tay mới hay không, thời 
gian gấp rút, cũng không còn cách nào khác." 
Vạn Tấn Hiền xụ 
mặt: "Gia Khánh, đừng vội về ngoại châu, đợi xử lý vết thương xong đã, đám người ngoại châu đó không dám làm gì cậu đâu." 
Hà Gia Khánh lắc đầu: "Tôi không lo lắng người ngoại 
châu, tôi lo lắng người nhà của tôi, tôi sợ có người sẽ lan truyền tin tức này ra ngoài." 
*** 
Nhà chính Hà gia, Hà Hải Khâm ngồi trong phòng, không nói một lời. 
Nghe nói Hà Hải Khâm gần một ngày không ăn uống gì, Hà Ngọc Tú lo lắng, thực tu mà một ngày không ăn 
cơm thì 
sẽ xảy ra 
chuyện lớn. 
"Em trai, em sao vậy? Có chuyện gì thì nói với chị đi." 
Hà Hải Khâm mặt mày thất thần, nhìn Hà Ngọc Tú, uể oải nói: "Chị, có 
người nói Gia Khánh đã về Phổ 
La Châu." 
Hà Ngọc Tú kinh ngạc: "Em trai, em nói linh tinh gì vậy? Gia Khánh không phải đang nằm viện ở ngoại châu 
sao?" 
"Đúng vậy, ai cũng nói nó 
đang nằm viện, vậy mà bây giờ 
con trai tôi về Phổ La Châu, tôi lại không biết gì, chuyện này chị có tin được không?" 
Bạn cần đăng nhập để bình luận