Phổ la chi chủ

Chương 454: Tội nhân bỏ trốn

Chung Hoài Ân ngâm mình trong thùng ba ngày, chống chọi với bệnh của Lục ăn mày suốt ba ngày.
Cuối cùng cậu ta không chống nổi, chết ở trong thùng.
Từ lão nhìn Chung Hoài Ân, luôn miệng than thở:
"Đáng tiếc, đáng tiếc cho cái thùng tốt này, đáng tiếc cho thùng sốt vàng tốt này."
Đối với đệ tử của Thánh Hiền Phong, Từ lão vẫn luôn không có ấn tượng tốt gì, nhưng người chết là chuyện lớn, Từ lão không đành lòng để Chung Hoài Ân chết xa nhà.
Lão trồng ra hai người cà tím, làm một cái cáng, đưa Chung Hoài Ân về Thánh Hiền Phong.
Trên phương diện trồng người cà tím này, Từ lão và Trương Vạn Long có chút khác biệt.
Nếu bàn về bề ngoài tinh xảo, Từ lão thật sự không bằng Trương Vạn Long, người cà tím lão tạo ra đều có chung một diện mạo, mày rậm mắt to, mũi rộng môi vuông, làn da ngăm đen, vừa nhìn đã biết là đàn ông thô kệch dạn dày sương gió. Nhưng nếu luận về chiến lực, hai người cà tím này không phải dạng tầm thường, bọn họ khiêng thi thể Chung Hoài Ân băng qua tân địa, một đường trèo đèo lội suối, thật sự đã đưa được Chung Hoài Ân về đồi Tiện Nhân. Trong phủ đệ, Thánh Nhân đang tu hành, vào thời khắc quan trọng, một mùi hương nồng đậm bay vào phòng ngủ, Thánh Nhân lập tức mất khống chế, cũng mất hứng tiếp tục tu hành. Đuổi người phụ nữ trên giường đi, Thánh Nhân bước ra ngoài cửa, nhìn thấy thi thể Chung Hoài Ân. Trước cửa có một đám người đang quỳ, chờ được bái sư Thánh Nhân, nhưng bởi vì Chung Hoài Ân xuất hiện, những người này hiện tại rất xoắn xuýt. Bọn họ đã quỳ không ít ngày, bây giờ rốt cuộc có nên đứng dậy hay không? Đây rất có thể là bài khảo nghiệm của Thánh Nhân dành cho bọn họ, nếu như bây giờ đứng lên, mọi cố gắng trước đó sẽ đổ sông đổ biển. Nhưng nếu như không đứng lên, mùi vị này thực sự có chút không chịu nổi. Còn có mấy tên đệ tử của Thánh Nhân ở trạch viện khác ngửi thấy mùi, nhao nhao tiến lên vây xem, nhìn thấy Chung Hoài Ân với kim quang chói mắt, các sư huynh đệ đều che miệng, chảy nước mắt. Che miệng, không phải bởi vì không dám khóc ra tiếng, mà là bởi vì có thể thuận tiện che mũi. Nước mắt là thành tâm chảy ra, mùi vị này thật sự quá cay mắt. Thánh Nhân nhìn về phía hai người cà tím, bọn họ còn mang theo cáng, rõ ràng là hai người bọn họ đưa Chung Hoài Ân về. Người đã đưa đến, tâm ý cũng phải bày tỏ, hai tiểu nhân nhìn Thánh Nhân, hát một bài ca dao, coi như tiễn đưa Chung Hoài Ân:
"Hây! Hây! Hây! Hây! Hây! Ngán đồ đần độn, hây! Ngán đồ đần độn, hây! Ngán đồ ngán đồ ngán đồ ngán đồ, ngán đồ đần độn, hây!"
Bài ca dao này rất nặng giọng địa phương, giọng của hai người cà tím sang sảng, phối hợp vô cùng ăn ý. Hát đi hát lại hai lần, gân xanh trên trán Thánh Nhân nổi lên. Cả đám đệ tử sợ đến run rẩy, bọn họ biết hậu quả khi Thánh Nhân nổi giận, hai người đàn ông lai lịch không rõ này chắc chắn sẽ mất mạng. Lông mày Thánh Nhân nhướng lên, một người cà tím nổ tung tại chỗ! Sốt vàng trong cơ thể người cà tím phun ra ngoài, phun đầy người Thánh Nhân! Hậu quả này quả thực nghiêm trọng, quần áo Thánh Nhân đều ướt sũng. Cả đám đệ tử cũng không may mắn thoát khỏi, trên người đều dính kim quang, đậm nhạt khác nhau. Trong đó có một đệ tử tên là Cung Tự Minh, rất có uy tín trong số các sư huynh đệ, trước tiên hắn ta lấy khăn lụa lau mặt mình, sau đó lại lấy ra một chiếc khăn lụa mới, chuẩn bị lau cho sư tôn. Thánh Nhân vừa giơ tay, Cung Tự Minh không dám tiến đến, mọi người cũng không dám lên tiếng. Nhưng người cà tím còn lại không nghe lời lão, tiếp tục lắc đầu, nhìn Thánh Nhân, dùng giọng địa phương hát:
"Ngán đồ đần độn! Ngán đồ đần độn..."
Các đệ tử và những người đến bái sư đều đứng bên cạnh xem. Một luồng uy áp ập đến, những người không liên quan đều lui ra, chỉ còn lại vài đệ tử thân tín đi theo Thánh Nhân vào trong nhà. Thánh Nhân đứng giữa sân, giọng nói trầm khàn:
"Từ Hàm khiêu khích như vậy chắc chắn có dụng ý, ai nguyện đi Dược Vương Câu một chuyến, xem động tĩnh của lão tặc này."
Cả đám đệ tử cúi đầu không nói, Thánh Nhân nhìn về phía Cung Tự Minh:
"Đây là sở trường của ngươi, chuyến này phái ngươi đi."
Cung Tự Minh không biết nên từ chối như thế nào. Nói đến việc dò la tin tức, đối với hắn ta mà nói thì không khó, hắn ta đã từng đến nội châu dò la tin tức. Nhưng nếu đi dò la tin tức của Từ Hàm mà còn muốn toàn mạng trở về, chuyện này không dễ dàng như vậy. Liệu có thể khiến Thánh Nhân đừng chú ý đến Từ Hàm nữa không? Cung Tự Minh cúi người hành lễ:
"Sư tôn, đệ tử nghe nói, sư đệ bị Ăn Mày Lục Thủy làm bị thương."
Đây là chuyện chính đáng, Chung Hoài Ân chết trong tay Ăn Mày Lục Thủy, nếu muốn điều tra cũng nên điều tra Ăn Mày Lục Thủy, Cung Tự Minh thà theo dõi Ăn Mày Lục Thủy chứ cũng không muốn mò đến tìm Từ Hàm. Thánh Nhân cũng cân nhắc đến điểm này, lão phái đệ tử Hình Trung Toàn đến thành Lục Thủy:
"Sau khi đến thành Lục Thủy, trước tiên hãy tìm sư huynh Bạch Cẩm của ngươi, làm tốt việc Sở Thiếu Cường đã sắp xếp. Chuyện của Ăn Mày Lục Thủy, ngươi cứ làm theo lời Sở Thiếu Cường dặn dò, tạm thời cắt đứt liên lạc với ngoại châu, đừng để Sở Thiếu Cường sinh nghi, càng không thể để nội châu hiểu lầm. Dược Vương Câu, vẫn nên để Tự Minh đi, phải theo dõi Từ Hàm, đề phòng hắn có hành động gì ở Dược Vương Câu..."
Thánh Nhân vẫn đang phân công nhiệm vụ, tiếng hát của người cà tím ngoài cửa vẫn chưa dừng lại:
"Ngán đồ đần độn..."
Thánh Nhân nhìn Cung Tự Minh:
"Ngươi xử lý nó đi."
Nhìn người cà tím ngoài cửa, Cung Tự Minh cũng không biết nên xuống tay như thế nào. Sảnh Quan Phòng, Liêu Tử Huy đang nghe phó Tổng sứ Thang Hoán Kiệt báo cáo điều tra, đã tìm thấy thi thể của bốn người được phái đến Tiêu Dao Ổ trước đó. Thông qua khám nghiệm tử thi đơn thuần, chỉ biết bốn người này bị gãy tứ chi, mất máu quá nhiều mà chết, nhưng rốt cuộc là ai ra tay, dùng thủ đoạn gì, tạm thời chưa thể kiểm chứng. Thang Hoán Kiệt nói:
"Tôi nghi ngờ đây là do Sở Thiếu Cường làm, nhưng hiện tại vẫn chưa có bằng chứng xác thực."
"Bằng chứng không quan trọng."
Liêu Tử Huy buông báo cáo xuống:
"Điều tôi quan tâm hiện tại là ý đồ của Sở Thiếu Cường."
"Ngài cảm thấy hắn nhắm vào chúng ta?"
Liêu Tử Huy suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Ngoài mặt thì có vẻ không phải, Sở Thiếu Cường là người của nội châu, nội châu chắc là vẫn chưa muốn trở mặt với chúng ta. Nhưng giữa Sở Thiếu Cường và chúng ta có thù oán rất sâu, xét về mặt cá nhân thì khó mà nói hắn sẽ làm gì."
Thang Hoán Kiệt cũng cảm thấy chuyện này khá khó giải quyết:
"Nội châu không muốn trở mặt với chúng ta, chúng ta cũng không thể gây chiến với nội châu, ít nhất là không thể trực tiếp ra tay với Sở Thiếu Cường."
Liêu Tử Huy nhớ lại toàn bộ sự việc:
"Ở Tiêu Dao Ổ, bốn người này đã mất liên lạc với chúng ta, chuyện này không thể thoát khỏi liên quan đến Lý Thất."
"Ngài nghi ngờ Lý Thất có liên quan đến Sở Thiếu Cường?"
"Tôi nghi ngờ Sở Thiếu Cường lúc đó đang ở Tiêu Dao Ổ, tôi nghi ngờ bọn họ vốn dĩ là đồng bọn! Lý Thất hiện tại chưa phải là người của nội châu, ra tay với hắn cũng không tính là phản bội nội châu, tôi cũng rất muốn dạy dỗ hắn một chút."
Thang Hoán Kiệt nói:
"Nhưng Lý Thất cũng không dễ đối phó."
"Chúng ta phải điều động thêm người, Lý Thất đã gây ra tổn thất không nhỏ cho chúng ta về phí vận chuyển, chỉ cần dựa vào chuyện này, cấp trên cũng sẽ ủng hộ chúng ta hành động lần này. Khử Lý Thất, Sở Thiếu Cường đương nhiên sẽ kiềm chế, đến lúc đó lại cử người cân bằng, thông qua Thánh Hiền Phong, hòa hoãn quan hệ với Sở Thiếu Cường, toàn bộ sự việc nhất định có thể nhanh chóng lắng xuống. Hôm nay anh chịu khó một chút, trước tiên hãy soạn thảo một phương án, ngày mai chúng ta sẽ họp, quyết định hành động lần này."
Sáng hôm sau, Liêu Tử Huy đang họp với mấy vị phó tổng sứ, thư ký Lăng Tố Quân vào phòng họp, báo cáo với Liêu Tử Huy một tình huống quan trọng:
"Thành Tội Nhân của Tam Đầu Xoa xảy ra vấn đề, hơn ba nghìn người đã chạy trốn ra khỏi thành."
Liêu Tử Huy cau mày:
"Vẫn là vì chuyện của vật chất tối?"
Lăng Tố Quân gật đầu. Phó tổng sứ Đỗ Lập Dũng nói:
"Hai ngày trước tôi phái người đến thành Tội Nhân xem qua, tình hình ở đó quả thực nghiêm trọng, mỗi ngày đều có không ít người chết."
Liêu Tử Huy biết tình hình của thành Tội Nhân, nhưng y không quan tâm đến chuyện này, y quan tâm đến những kẻ bỏ trốn:
"Hơn ba nghìn người này làm sao trốn ra được? Bên ngoài thành Tội Nhân có giới tuyến."
Lăng Tố Quân trình báo cáo lên:
"Theo tin tức hiện tại, có vẻ như bọn họ đã trốn thoát qua tân địa."
Liêu Tử Huy thở phào nhẹ nhõm:
"Cứ để mặc bọn họ tự sinh tự diệt đi, tân địa của thành Tội Nhân không có lối ra."
Mọi người tiếp tục thảo luận về hành động nhắm vào Lý Thất, đến chiều, phương án hành động vừa được quyết định, Lăng Tố Quân vào văn phòng của Liêu Tử Huy:
"Liêu tổng sứ, có người bỏ trốn khỏi thành Tội Nhân xuất hiện gần Hải Cật Lĩnh."
Liêu Tử Huy giật mình:
"Không thể nào, làm sao bọn họ đến được Hải Cật Lĩnh? Tân địa của thành Tội Nhân không thông với Hải Cật Lĩnh!"
Lăng Tố Quân lắc đầu nói:
"Nguyên nhân chưa rõ."
Liêu Tử Huy đứng ngồi không yên, lần này e là sẽ xảy ra chuyện lớn:
"Sắp xếp nhân viên chủ chốt đến Hải Cật Lĩnh, cố gắng thuyết phục những người bỏ trốn quay trở lại."
"Vậy còn bên phía Lý Thất..."
"Tạm hoãn hành động, trước tiên giải quyết chuyện của thành Tội Nhân."
Hải Cật Lĩnh, biên giới Tam Đạo Lĩnh, một người đứng gần giới tuyến tân địa, đang lo lắng chờ đợi tin tức. Người này không biết là nam hay nữ, cao hơn hai mét, vai rất rộng, trên vai có ba cái đầu, đầu ở giữa là nữ, đầu bên trái là nam, đầu bên phải là một đứa trẻ. Gió lạnh buốt thấu xương, người này rùng mình một cái, đứa trẻ bên phải cẩn thận nói:
"Chị, em đói."
Người phụ nữ dỗ dành:
"Chịu đựng một chút, lát nữa đến Hải Cật Lĩnh sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon."
Người đàn ông bên trái lên tiếng:
"Chúng ta chỉ có chút tiền này, có thể ăn gì chứ?"
"Chúng ta tự ăn thì chắc là đủ rồi."
Người phụ nữ quay đầu lại, nhìn khu rừng phía sau. Trong rừng còn có không ít người cũng đang chờ cơm ăn. Người đàn ông thở dài, gã, hay nên nói là bọn họ, cứ như vậy lặng lẽ đứng chờ trong tuyết. Chờ thêm hơn một tiếng đồng hồ, bóng dáng của Phan Đức Hải từ từ hiện ra trước mặt bọn họ:
"Mọi người vất vả rồi, ta mang đến cho mọi người một ít đồ ăn, một chút tâm ý, mong mọi người đừng chê."
Trên mặt đất xuất hiện hơn mười bao tải lương thực, ước tính khoảng hơn hai nghìn cân. Đứa trẻ nhìn thấy lương thực rất phấn khích, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Phan Đức Hải:
"Phan gia, bây giờ chúng ta có thể vào Hải Cật Lĩnh chưa?"
Phan Đức Hải lắc đầu:
"Bây giờ e là không được."
Người đàn ông hỏi:
"Vậy khi nào thì được?"
Phan Đức Hải trầm mặc một lúc rồi nói:
"Ta là người có đức, có vài chuyện cũng không muốn giấu mọi người, chuyện vào Hải Cật Lĩnh này, lúc nào cũng không được, ăn xong bữa này, mọi người hãy tìm đường khác mà đi."
Người phụ nữ kinh ngạc nói:
"Phan gia, chẳng phải lúc trước ông đã đồng ý với chúng tôi..."
Phan Đức Hải thở dài:
"Lúc trước đồng ý, là vì sợ mọi người không còn đường nào để đi, sẽ nản lòng thoái chí, ta là người có đức, thật sự không đành lòng."
Lời này dịch ra có nghĩa là, lúc trước nếu nói thật với mọi người, e rằng trong lúc tuyệt vọng, mọi người sẽ làm ra hành động quá khích. Người phụ nữ ngơ ngác:
"Phan gia, rốt cuộc là vì sao?"
"Bởi vì Hải Cật Lĩnh vừa mới trải qua những ngày tháng yên bình, không muốn xảy ra xung đột với ngoại châu nữa, mọi người nghe ta khuyên một câu, mọi người từ đâu đến thì hãy quay về đó đi, không ai ở Phổ La Châu dám chứa chấp mọi người đâu."
Người đàn ông nghiến răng:
"Phan lão, ông lật lọng, chúng tôi ở đây chờ đợi hai ngày, người cũng sắp chết đói rồi, nếu ông không cho chúng tôi một lời giải thích, hôm nay chúng tôi nhất quyết không đi."
Phan Đức Hải cười đáp:
"Cậu cũng biết mình đã đói hai ngày rồi, ta nói thật, nếu mọi người không đi, ta cũng có thể nghĩ cách tiễn mọi người đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận