Phổ la chi chủ

Chương 282: Đồng Văn Cộng Quy, Nhất Ngữ Thành Chân

Viên đá to bằng đầu ngón tay bắn vào gáy, vị trí của Nhậm Văn Liệt hơi lệch nên không sao, chỉ bị sưng một cục sau đầu.
Khúc Kính Chương bị bắn trúng, xương sọ rạn nứt.
Hai người biết mình bị đánh lén, Khúc Kính Chương vội vàng quay đầu lại, Nhậm Văn Liệt thì bỏ chạy.
Hai người phản ứng khác nhau không phải do tu vi, mà chủ yếu là do kinh nghiệm.
Khúc Kính Chương từng gặp lữ tu, biết không thể tiếp tục để lộ lưng về phía Lý Bạn Phong, nếu không chỉ có đường chết.
Nhậm Văn Liệt cũng từng gặp lữ tu, cũng biết không nên để lộ lưng về phía Lý Bạn Phong, nhưng kinh nghiệm của ông ta đều dựa vào Khúc Kính Chương, ông ta hiểu tính tình của Khúc Kính Chương, biết Khúc Kính Chương nhất định sẽ quay lại liều mạng.
Thấy Nhậm Văn Liệt bỏ chạy, Khúc Kính Chương hoảng hốt, xoay người cũng muốn chạy, nhưng lại không dám để lộ lưng 
về phía Lý Bạn Phong. 
Nhưng đức tu đơn đấu với lữ tu, phần thắng vô cùng mong manh. 
Bây giờ muốn 
chạy cũng đã muộn, Nhậm Văn Liệt đã chạy xa rồi, tên râu xồm này nhất định sẽ ra tay với người ở gần hắn nhất. 
Trong lúc do dự, Khúc Kính Chương miễn cưỡng chống đỡ được hai chiêu, sau đó lại đưa ra một quyết định ngu xuẩn. 
Lão muốn mở miệng nói lý 
lẽ với Lý Bạn 
Phong. 
Nếu như chỉ 
so đấu thân thủ thì có lẽ còn 
chống đỡ được thêm một lúc, đến 
nước này rồi 
mà còn muốn dùng kỹ pháp, Lý Bạn Phong nào để lão có cơ hội. 
"Chàng trai, nghe tôi nói..." 
Phập! 
Đầu Khúc Kính Chương rơi xuống đất, Đường đao cười khẩy một tiếng: "Đao đao lấy đầu địch." 
Nói xong, Đường đao bay 
về bên cạnh Lý Bạn Phong. 
Lý Bạn Phong đuổi theo Nhậm Văn Liệt, đang định ra tay thì bỗng nghe Nhậm Văn Liệt hét lớn: "Giặc cùng đường chớ đuổi!" 
Có ý gì 
đây? 
Lại muốn nói đạo lý với tôi? 
Ông tưởng đức tu hô khẩu 
hiệu thì là vạn năng sao? 
Kỹ pháp vừa rồi của các ông, tôi còn có thể 
chống đỡ được, 
bây giờ chỉ là một câu nói 
trong lúc nguy cấp, làm sao tôi không chống đỡ được chứ? 
Lý Bạn Phong vung 
đao chém tiếp, nhưng lại không chém trúng người. 
Lý Bạn Phong giật mình, không biết là do đao 
có vấn đề hay là tay hắn có vấn đề. 
Chém thêm một đao nữa, nhận ra đao và tay đều không có vấn đề, vấn đề nằm ở chân. 
Bước chân của Lý Bạn Phong chậm lại, từ khi nghe thấy câu nói "giặc cùng đường chớ đuổi" của Nhậm Văn Liệt, bước chân của hắn vô thức chậm 
lại. 
Đây không phải là sự ràng buộc đến từ giới 
hạn đạo đức, cũng không phải là sự khống chế đến từ suy nghĩ, đây là một sự thật nào đó, đột nhiên trở 
thành sự thật, tốc độ của Lý Bạn Phong bị hạn chế, hắn không đuổi kịp Nhậm Văn Liệt. 
Nhậm Văn Liệt mang theo pháp bảo chạy thục mạng, trường bào trên người ông ta cuốn lên một trận cuồng phong, nhanh chóng biến mất trong rừng. 
Lý Bạn Phong trở về hang, suy nghĩ về trận chiến vừa rồi. 
Có thể khẳng định, hai người kia là do 
Thánh Nhân phái tới, nhưng bọn họ là ai, việc này còn cần phải phân tích kỹ lưỡng. 
Nếu bọn họ là đệ tử của Thánh Nhân, vậy chứng tỏ Thánh Nhân này có chút bản lĩnh thật sự, sau này giao đấu với hắn ta phải luôn đề cao cảnh giác. 
Nếu bọn họ là sát thủ được Thánh Nhân thuê, vậy thì dễ đối phó hơn, nhưng theo 
kinh nghiệm của Lý Bạn Phong, đức tu thường không làm sát thủ, hai tên đức tu cùng làm sát thủ lại càng hiếm, đạo môn này rõ ràng không thích hợp làm sát thủ. 
Còn có tên vừa rồi chạy trốn kia, rốt cuộc ông ta đã dùng kỹ pháp gì? 
Một câu "giặc cùng đường chớ đuổi" khiến bước chân tự động chậm lại, đây không phải thủ đoạn của đức tu, lúc đó Lý Bạn Phong không hề cảm thấy áy náy. 
Hắn định 
về Tùy Thân Cư hỏi nương tử, thì ra cảnh tượng vừa rồi đã được Tiêu Diệp Từ nhìn thấy, cô nhận ra kỹ pháp này. 
"Ân công, người vừa rồi đã dùng kỹ pháp 
văn tu 
- Đồng Văn Cộng Quy." 
"Đây là kỹ 
pháp tầng mấy?" 
"Tầng ba, là kỹ pháp mà văn tu rất khó tu luyện, người thi triển chỉ cần nói một câu, câu nói đó phải khiến đối thủ 
hiểu 
được, phải khiến đối thủ 
tâm phục khẩu phục, 
sau đó câu nói đó sẽ trở thành pháp luật, trở thành ràng buộc, trở thành quy củ mà hai bên đều phải tuân theo." 
"Kỹ pháp văn tu tầng ba?"  
Lý Bạn Phong ngạc nhiên, lão 
già vừa rồi rõ ràng 
là đức tu, vậy mà lại biết 
dùng kỹ 
pháp văn tu tầng ba. 
Tiêu Diệp Từ từng nghe nói về loại tu giả này: "Ân công, người ta thường nói, 
văn đức bất phân gia, thật sự có 
tu giả kiêm tu văn tu và đức tu." 
Người kiêm tu hai đạo môn gần giống nhau, có thể nhìn ra từ cường độ của kỹ pháp Gặp Đức Phải Nghiêm, vừa rồi lão đức tu kia chắc có tu vi khoảng tầng năm, văn tu cũng phải trên tầng ba, loại người này rất 
khó đối phó. 
Lý Bạn Phong lại hỏi Tiêu Diệp Từ: “Ngoài kỹ pháp tầng ba, chị còn biết những kỹ pháp nào khác của văn tu?” 
"Còn có kỹ 
pháp tầng hai - 
Nhất Ngữ Thành 
Chân, có thể 
biến chuyện giả thành chuyện thật." 
Lý Bạn Phong lắc đầu lia lịa: "Tôi không hiểu." 
Tiêu Diệp Từ giải thích cặn kẽ: "Kỹ pháp này đúng là khó hiểu, tôi cũng chỉ nghe các bậc tiền bối kể lại vài ví dụ, trong đó có một ví dụ nói về một gã văn tu và một gã đức tu giao đấu, gã đức tu lớn tuổi, yêu cầu gã văn tu nhường ba chiêu. 
Gã văn tu thừa nhận đức tu lớn tuổi hơn, rồi đọc một câu trong một bài thơ cổ, tóc 
bạc ba ngàn trượng, kết quả là gã đức tu mọc ra một mái tóc dài, tuy không đến ba ngàn trượng, 
nhưng cũng dài đến mười mấy mét, trong lúc giao đấu, gã 
đức tu sơ ý bị vấp phải tóc của mình, sau 
đó bị gã văn tu đánh chết... 
Tóc dài ba ngàn trượng rõ ràng là giả, nhưng câu thơ đó là thật, dùng cái thật để biến cái 
giả thành thật, đó chính là Nhất Ngữ Thành Chân." 
Lần này L·ý Bạn Phong hiểu. 
Kỹ pháp 
này hắn từng gặp rồi. 
Lúc trước, khi Thiết Dương Tam 
Kiệt tấn công thôn Chính Kinh, văn tu tầng sáu Đỗ Thư Bình đã từng dùng kỹ pháp này. 
Y nói một câu “Đạp p·h·á thiết hài vô mịch xử”, trực tiếp khiến giày của Tả Vũ Cương rách toạc ra. 
Tiêu Diệp Từ nói tiếp: “Nhất Ngữ Thành Chân tuy chỉ là kỹ pháp tầng hai, nhưng lại khó học chẳng kém gì kỹ pháp tầng ba, thậm chí còn khó hơn. 
Hơn 
nữa, sử 
dụng kỹ pháp tầng hai và tầng ba đều phải dựa vào tu vi, chênh lệch tu vi quá lớn, cho dù có nói ra bao nhiêu hoa văn mỹ từ thì kỹ 
pháp cũng vô dụng.” 
Kỹ pháp văn tu vốn khó học, học được rồi thì đúng là lợi hại! 
Cao thủ như vậy, dưới tay vị Thánh Nhân kia còn bao nhiêu người? 
Nếu mang tất cả bọn 
họ đi luyện đan... 
Nghĩ đến luyện đan, Lý Bạn Phong lấy một viên Kim Nguyên Đan ra, uống cùng Lam Diệp Đan. 
Một viên Kim Nguyên Đan tương đương với trăm ngày tu hành, Lý Bạn Phong tính toán số lượng đan dược mình đã ăn trong thời gian này, cộng thêm số quang âm 
tích lũy bấy lâu nay, có lẽ tu vi lữ tu của hắn sắp lên đến tầng năm rồi. 
Nhưng Lý Bạn 
Phong vẫn chưa biết kỹ pháp tầng năm là gì. 
Ai biết kỹ pháp tầng năm của lữ tu là gì nhỉ? 
Hình như người đó cũng không ở quá xa. 
Chờ khi lữ tu của mình lên đến tầng năm, cộng thêm trạch tu nữa 
là tầng mười, không biết tu vi tầng mười có đánh thắng được vị Thánh Nhân 
kia hay không? 
Tên đệ tử của vị Thánh Nhân kia đã kiêm tu của văn đức, bản thân 
hắn ta rất có 
thể cũng là người kiêm tu, nếu hắn ta cũng cộng tu vi lại, 
e rằng sẽ hơn mình. 
Đã có thực lực mạnh như vậy, vì sao hắn ta còn chưa ra tay với mình? 
Không muốn ỷ mạnh hiếp yếu? 
Điều này thật nực cười, ỷ mạnh hiếp yếu chính là quy tắc sinh tồn quan trọng nhất của kẻ 
mạnh. 
Hay bị một quy tắc 
nào đó ràng buộc, không thể ra tay với người 
thường? 
Tương tự với loại nhân vật như 
Trùng Khôi kia, lúc trước dám ra tay với dân chúng ở Hải Cật Lĩnh, kết quả đã bị người bán hàng rong xử lý ngay. 
Cũng có khả năng này, nhưng tính chất của hai chuyện này không giống nhau. 
Trùng Khôi ở thời điểm đó hại chết không biết bao nhiêu mạng người ở Hải Cật Lĩnh, người bán hàng rong tất 
nhiên không tha cho hắn ta. 
Nhưng nếu vị Thánh Nhân này chỉ ra tay với mỗi mình Lý Bạn Phong, người bán hàng rong có lẽ sẽ không quản, loại chuyện này cũng không quản được hết. 
Ngoại trừ những điều đó thì còn có thể có nguyên nhân gì nữa? 
Lý Bạn Phong tạm thời chưa nghĩ ra, đành 
kéo thi thể của Khúc Kính Chương về luyện đan. 
*** 
Nhậm Văn Liệt trở về Thánh Hiền Phong phục mệnh, thuật lại toàn bộ trận chiến xảy ra ở Ân Công Trại từ đầu đến cuối. 
Những gì ông ta nói căn bản đều là sự thật, nhưng có vài chi tiết lại phóng đại lên một chút, dù sao Khúc Kính Chương đã bỏ mạng, chỉ có một mình ông ta chạy 
về, nếu không có nhân tố bất ngờ gì thì chỉ có thể chứng minh bọn họ chưa tận lực. 
Thánh Nhân vẫn 
ở trong phòng, tiếng thở dốc 
từ bên trong liên tục truyền ra không dứt. 
Chờ khi hơi thở đã đều 
hơn một chút, Thánh Nhân mới lên tiếng hỏi: “Con nói con không biết hắn là lữ tu nên mới chịu thiệt? Vậy hiện giờ con đã biết hắn là lữ tu rồi, xử lý hắn chắc cũng chẳng còn khó khăn gì nữa chứ?” 
“Vẫn còn chút khó khăn...”  
Nhậm Văn Liệt toát mồ hôi, ông ta không muốn đối mặt với vị sư huynh của người bán hàng rong kia lần nữa. 
Thánh Nhân cười khẩy: “Nói nhiều như vậy, chẳng phải là do con không bằng 
người ta hay sao, ta đã nói rồi, lai lịch của người này không hề đơn giản.” 
Nhậm Văn Liệt lau mồ hôi, nói: “Vậy thì để cho mấy vị sư huynh khác...” 
Ý của ông ta là bản thân mình không làm được, đề nghị sư tôn đổi người khác. 
Thánh Nhân cũng đồng ý với ý nghĩ này: “Vậy để cho đại sư huynh của con đi, Sĩ Tường tuổi đã cao, con đi cùng với nó.” 
“Đại sư huynh thì...” 
“Ha ha.” 
 
Thánh Nhân cười lạnh: “Sao vậy, chê đại sư huynh của con rồi? Là nó một tay chăm sóc cho đám nhóc các con, 
ân tình này, các con quên hết rồi sao?” 
Nhậm 
Văn Liệt cảm thấy áy náy, không dám nói thêm gì nữa, vội vàng chạy lên đỉnh Thánh Hiền Phong, đi thỉnh đại sư huynh. 
Đại sư huynh sống một mình, bên cạnh không có ai hầu hạ, Nhậm Văn Liệt gõ cửa phòng cả buổi mà không thấy ai đáp lại, đành đẩy cửa bước vào. 
Tiền viện không có ai, 
Nhậm Văn Liệt đi vào chính viện. 
Chính viện cũng không có ai, hậu viện vẫn chẳng thấy bóng người, Nhậm Văn Liệt vất vả lắm mới tìm thấy đại sư huynh Tùng Sĩ Tường ở Đông sương phòng. 
Tùng Sĩ Tường với thân hình béo ú đang bắt côn trùng dưới 
ánh nắng. 
Lão cầm một con dao nhỏ, rạch một đường trên cánh tay mình, bóc từng lớp da thịt già nua ra, 
Tùng 
Sĩ Tường mò mẫm trong lớp mỡ thịt, một lúc sau, lão lôi ra 
một con giòi lớn bằng ngón tay út. 
Con giòi này có một cái đuôi chuột dài, trên người dính một lớp mỡ màu vàng đậm. 
Tùng Sĩ Tường ném con giòi vào đống lửa trước mặt, con giòi giãy giụa một hồi, lớp mỡ trên người bốc lên từng làn khói trắng. 
Tùng Sĩ Tường bỗng cảm thấy ngứa ngáy, bèn cầm con dao nhỏ đưa lên phía sau tai. 
Nhậm Văn Liệt bước tới nói: “Sư huynh, để ta bắt côn trùng cho huynh, huynh 
đưa dao cho ta, coi chừng đứt cả tai.” 
“Ừm, ừm...”  
Tùng Sĩ Tường phát ra hai 
tiếng đáp lại từ trong cổ họng, sau đó đưa con dao găm trong tay cho Nhậm Văn Liệt. 
Mùi tanh c·ủ·a dao găm cộng thêm mùi mỡ, cùng với mùi hôi đặc trưng của 
giòi bọ, tất cả tạo thành một mùi vị vô cùng đặc biệt. 
Nhậm Văn Liệt cố nhịn mùi, từng nhát 
từng nhát rạch da thịt của Tùng Sĩ Tường, lôi từng con giòi ra ngoài. 
Ông ta không dám lôi quá nhiều, nếu không trên người Tùng Sĩ Tường sẽ có quá nhiều vết thương, 
ảnh hưởng đến chiến lực. 
Đợi đến khi những con giòi trong đống lửa chín khoảng năm sáu phần, Tùng Sĩ Tường lấy một con đưa cho Nhậm Văn Liệt. 
Nhậm Văn Liệt xua tay nói: “Sư huynh, huynh cứ ăn đi.” 
Tùng Sĩ Tường nhét con giòi béo mập vào trong miệng, trong miệng lão không 
có răng, lão ngậm một lúc, sau khi đã cảm nhận đủ mùi vị thì ngửa cổ nuốt xuống. 
Dưới cổ họng lão có một cái lỗ, Nhậm Văn Liệt nhìn thấy 
rõ 
ràng con giòi chui xuống. 
Tùng Sĩ Tường 
ăn rất ngon miệng, lão thích mùi 
vị này. 
Ăn hết giòi bọ, Tùng Sĩ Tường đứng dậy từ bên cạnh đống lửa, đôi mắt nhăn nheo nhìn chằm chằm Nhậm Văn Liệt. 
Nhậm Văn Liệt lùi về sau hai bước, cố gắng giữ khoảng 
cách với Tùng Sĩ Tường: “Sư huynh, chúng ta xuống núi thôi, 
sư tôn có việc muốn chúng ta đi làm.” 
“Hơ, hơ hơ...”  
Tùng Sĩ Tường cười vài tiếng, sau đó đi theo Nhậm Văn Liệt 
ra khỏi nhà. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận