Phổ la chi chủ
Chương 121: Khổ tu
Nguyên lý vô cùng đơn giản.
Thực tu có thể nhanh chóng chuyển hóa đồ ăn thành chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, có một phần chất dinh dưỡng rất lớn sẽ được chuyển hóa thành máu mới.
Nếu là thực tu đã có tuổi, công năng tạo ra máu chậm đi, ngược lại sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Công năng tạo máu của Tiểu Bàn rất tốt, đồ ăn chuyển hóa quá nhanh, ngược lại xảy ra vấn đề, cậu ta sắp bị vỡ mạch máu!
Trương Lục Ca trước kia đã từng nhìn thấy thực tu đi chầu ông bà bởi vì vỡ mạch máu, ông ta hẳn là đã sớm có chuẩn bị.
Nhưng đây là chuyện từ hơn hai chục năm trước, Trương Lục Ca nhất thời không nhớ ra được.
"Người anh em, mau ngừng ăn!”
.
Trương Lục Trạch trước tiên ngăn Tần Tiểu Bàn lại, quay đầu nói với đám thủ hạ:
“Đi ra ao bắt vài con đỉa tới đây."
"Bắt thứ đó làm cái gì?"
“Con mẹ nó đừng hỏi nữa, đi mau lên!”
Trương Lục Trạch vừa phân phó đám thủ hạ xong, lại thấy Tiểu Bàn vẫn đang không ngừng ngốn bánh bao.
“Người anh em, chẳng phải nói cậu ngừng ăn sao?”
Trương Lục Trạch gấp gáp túm Tiểu Bàn lại.
Tiểu Bàn thở hổn hển nói:
"Anh Lục, hôm nay trước mặt những người này, tôi dù chết cũng phải nhét hết hai chục cân bánh bao này vào."
"Tôi mẹ nó còn quản không nổi cậu!"
Trương Lục Trạch nhấn Tiểu Bàn trên ghế, những người xung quanh đều xì xào bàn tán.
“Bị làm sao vậy?"
"Thực tu bị lên tăng xông, không thể ăn nữa, ăn nữa là chết người."
“Anh nhìn mặt cậu ta đỏ lừ kìa, bây giờ e là đã muộn rồi, thức ăn trong bụng đều đã hóa thành máu, không xuất bớt ra ngoài, chuyến này coi như xong!"
"Lấy máu cũng dễ mà, chặt một dao là được."
"Anh muốn giết người hả? Làm gì có chuyện dễ như vậy! Khí huyết trong người cậu ta cực mạnh, miệng vết rạch mà lớn quá, máu bị mất nhiều, người cũng toang, miệng vết rạch mà nhỏ quá, máu chảy không được bao nhiêu, chỉ một chút là khép lại.
Độ chính xác cần cao như vậy, ai dám chắc ăn là mình sẽ rạch chuẩn? Bây giờ đưa dao cho anh chặt, anh dám chặt không? Cho dù có mang y tu cấp cao đến đây, cũng chưa chắc đã đủ tay nghề."
"Anh Lục làm rất đúng, thứ duy nhất có thể phát huy tác dụng lúc này chỉ có đỉa.”
Đám người thảo luận ầm ĩ, mặt của Tiểu Bàn từ đỏ biến thành tím.
Mắt Trương Lục Trạch đã giăng kín tơ máu:
"Mẹ nó chạy đi đâu không biết nữa, tao kêu tụi bây đi bắt mấy con đỉa, bắt nửa ngày không thấy đâu!”
Bây giờ dù cho có đem đỉa tới thì cũng đã muộn rồi.
Tiểu Bàn không dám nhúc nhích chút nào, nếu mạch máu chịu không nổi mà vỡ thì lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân là cái chắc.
Lý Bạn Phong bước ra sau lưng Tiểu Bàn, cởi âu phục, che khuất tay phải của mình, thấp giọng nói:
"Người anh em, kiên nhẫn một chút."
Nói xong, Lý Bạn Phong lấy ra con lắc đồng hồ Hàm Huyết, đâm vào lưng Tần Điền Cửu.
Con lắc đồng hồ từ màu bạc sáng biến thành đỏ, từ đỏ biến thành tím, từ tím biến thành màu thâm đen.
Lý Bạn Phong nghe thấy âm thanh của con lắc đồng hồ.
"Chủ nhân, ăn hết nổi rồi.”
Đến khi rút con lắc đồng hồ ra, sắc mặt của Tần Tiểu Bàn mới từ từ bình thường trở lại.
Huyết áp của Tần Tiểu Bàn đã ổn định lại nhờ con lắc đồng hồ Hàm Huyết.
Lý Bạn Phong thu hồi con lắc đồng hồ, nhìn miệng vết thương của Tần Tiểu Bàn một chút.
Vết thương chỉ có hai phân, máu rất nhanh đã khô lại, không có chuyện gì to tát.
Tiểu Bàn ngồi nghỉ ngơi một lát, khí sắc dần chuyển biến tốt đẹp.
Trương Lục Trạch vẫn còn căng thẳng, ông ta không biết Lý Bạn Phong dùng biện pháp gì, cũng không thể xác định Tần Tiểu Bàn đã tai qua nạn khỏi hay chưa.
Chưởng quỹ của trà lâu Thanh Đường, Chung Đức Tùng, gọi người pha một bình trà, bưng tới cho Tiểu Bàn:
"Cửu gia, uống chén trà, từ từ thở."
Tần Điền Cửu khoát tay một cái nói:
"Không uống trà đâu, dạ dày của tôi đang nhộn nhạo lắm.”
Chung Đức Tùng đặt chén trà sang một bên, nhìn miệng vết thương trên lưng Tần Tiểu Bàn.
Vừa rồi, Lý Bạn Phong dùng áo khoác bên ngoài để che con lắc đồng hồ, vẫn không thể nào tránh được ánh mắt của ông ta.
Hành động kia đã khiến Lý Bạn Phong chú ý, hắn hạ giọng hỏi Chưởng quỹ Phùng một câu:
"Vị này là?"
"Trà lâu Thanh Đường, Chung Đức Tùng, hẳn là cậu biết."
Chưởng quỹ Phùng nở một nụ cười đầy thâm ý về phía Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong chợt nhớ ra người này.
Người này có nằm trên danh sách mà chưởng quỹ Phùng đã đưa.
Chung Đức Tùng!
Thánh Hiền của Nhị Đà Dược Vương Đường thuộc Giang Tương Bang, khổ tu tầng hai, Chung Đức Tùng.
Hôm nay quả thực là ngày tốt của Tiểu Bàn, thế quái nào mà lại mời người của Giang Tương Bang đến?
Đây cũng là do Lý Bạn Phong không nắm được nội tình. .
Khách nhân hôm nay, phần lớn đều là do Trương Lục Trạch mời tới, Chung Đức Tùng cũng là một trong số đó.
Trương Lục Trạch biết Tần Tiểu Bàn có khúc mắc với Giang Tương Bang, nhưng giữa hai người Trương Lục Trạch và Chung Đức Tùng kia lại không có đụng chạm gì, mà giao tình cũng không tệ lắm.
Đây cũng là cho Tiểu Bàn một nấc thang, sau này cố gắng hóa giải thù oán, không nên làm to chuyện đến mức sống còn.
Tiểu Bàn ngồi một lát, nhìn Trương Lục Trạch, trầm ngâm đôi chút nói:
"Anh Lục, bụng tôi không được dễ chịu."
"Gấp ăn làm gì, từ tốn thì đã ổn rồi, lần này không lên tầng được, cậu cũng đừng quá buồn bực, lần sau chúng ta…” Trương Lục Trạch đang muốn an ủi Tần Tiểu Bàn, lại thấy Tần Tiểu Bàn vươn tay định chộp lấy bánh bao.
"Hình như tôi đói rồi."
"Đói rồi?"
Trương Lục Trạch khó hiểu.
Đói là bình thường.
Tần Tiểu Bàn ăn hết bánh bao, chuyển hóa thành máu.
Máu bị con lắc đồng hồ hút đi, dưới sự kích thích, tăng tốc độ chuyển hóa thức ăn, Tiểu Bàn thật sự đói.
Trương Lục Trạch hô một tiếng:
"Có ai mang đồng hồ không, đến giờ chưa?"
Trên bàn chưởng quỹ có một chiếc đồng hồ báo thức:
"Lục gia, vẫn còn có một khắc đồng hồ nữa!"
Tiểu Bàn nghe vậy, đột nhiên bốc lấy bánh bao mà nhét vào miệng mình.
Không đến mười phút, tất cả bánh bao đều đã xuống bụng.
Tiểu Bàn sợ vẫn không đủ, quơ lấy một con gà nướng, nhét luôn xuống bụng.
“Anh Lục, đủ số chưa?"
Trương Lục Trạch không nắm chắc, tu vi không thể nhận ra, ông ta cũng không thể xác định Tiểu Bàn đã lên một tầng hay chưa:
"Người anh em, chính bản thân cậu cảm thấy thế nào?"
Tần Tiểu Bàn xoay vai xoay cổ một chút, chờ thêm mười mấy phút, hai bả vai lấy tốc độ rõ rệt mà nở ra lớn thêm một vòng.
Không chỉ bả vai, cùng tăng trưởng còn có eo, đùi, cánh tay, ngoại trừ cái đầu, có thể thấy được hầu hết các bộ phận trên người Tiểu Bàn đều dài hơn, dáng người “nuột” hơn nhiều so với trước đó.
Trương Lục Trạch lên tiếng cười nói:
“Người anh em à, thành công rồi, anh đây năm đó cũng phì ra một vòng lớn!”
Trong lòng Tiểu Bàn cảm thấy vui vẻ, mọi người cùng nhau ăn mừng, lúc này, Trương Lục Trạch mới nhớ tới người lạ mặt vừa rồi cứu Tiểu Bàn. .
Trương Lục Trạch bước đến bên cạnh Lý Bạn Phong, thấp giọng hỏi:
"Anh bạn này, vừa rồi cậu dùng thủ đoạn gì?"
"Y thuật tổ truyền, không tiện để lộ."
Lý Bạn Phong cười một tiếng, ngược lại chuyển chủ đề:
"Anh Lục, Thanh Vị Tán kia của anh có lai lịch gì? Tôi cũng muốn một thang, điều trị dạ dày.”
Trương Lục Trạch nghe vậy, nhịn không được cười nói:
"Anh bạn, tôi cũng không lừa cậu, Thanh Vị Tán kia là tôi mua ở tiệm thuốc ven đường, căn bản chẳng có công dụng kì diệu gì, chỉ muốn tăng thêm can đảm cho Điền Cửu.”
Lý Bạn Phong phì cười, quả thật giống như hắn đã suy đoán.
Bữa tiệc rượu này uống đến sáng sớm mới giải tán.
Lý Bạn Phong rời đi rất sớm.
Thời điểm hắn đến chẳng ai để ý, thời điểm hắn đi cũng không ai hay biết.
Đây chính là thực lực của trạch tu tầng hai, tu vi của phần lớn mọi người ở đây không cao, đều xem nhẹ sự tồn tại của Lý Bạn Phong.
Nhưng có một người lại không xem nhẹ.
Lý Bạn Phong bước trong con hẻm nhỏ, vốn định tìm một chỗ yên tĩnh để mở Tùy Thân Cư, chợt cảm giác được nguy hiểm đang tiếp cận.
Hắn đột nhiên quay đầu, trông thấy một người đàn ông chậm rãi đi tới từ đầu hẻm.
Người đàn ông chừng năm mươi tuổi, mặc trường sam, đầu đội mũ phớt, trong tay cầm một ấm trà, mỉm cười tiến về phía Lý Bạn Phong.
"Tần Điền Cửu gọi cậu là Thất ca, tiểu nhị của tiệm vải Dư gia đã từng nhắc tới một vị Thất gia, cậu hẳn là vị Lý Thất kia?"
Lý Bạn Phong không trả lời, ngược lại hỏi một câu:
"Chưởng quỹ Chung, có gì xin chỉ giáo?'.
Người tới chính là chưởng quỹ của trà lâu Thanh Đường, Thánh Hiền của Nhị Đà Dược Vương Đường thuộc Giang Tương Bang, khổ tu tầng hai Chung Đức Tùng.
Chung Đức Tùng nâng ấm trà, nhìn Lý Bạn Phong, khẽ cười nói:
"Khoan nói đến chuyện chỉ giáo, chỉ muốn mời Thất gia uống chén trà, Thất gia muốn đến quán trà của tôi, hay là chúng ta uống một chén ngay tại đây?"
Lý Bạn Phong lắc đầu nói:
"Trễ như vậy rồi, không uống trà đâu, tôi sợ khó ngủ, cám ơn hảo ý của ông.”
Chung Đức Tùng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve ấm trà và miệng ấm, ấm nước trà vốn luôn lặng im lại chậm rãi sôi lên:
"Thất gia tâm ngoan thủ lạt, tiệm thuốc Cảnh gia bị cậu phóng hỏa một phen, đến chén trà này của tôi cũng không dám uống?”
Hai tay Lý Bạn Phong đút trong túi, xác nhận vị trí của mỗi món vũ khí:
"Chưởng quỹ Chung, tôi không biết ông nghe được tin tức kia từ đâu, Cảnh gia và tôi chẳng có tới lui gì, tiệm thuốc của họ bị đốt cũng không liên quan gì đến tôi.”
Chung Đức Tùng cười lạnh nói:
"Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, dám làm sao không dám nhận? Cảnh Chí Uy vốn dĩ đáng chết, chuyện này tôi cũng không muốn hỏi đến.
Về phần vũ trường Tiên Lạc, là sản nghiệp trong bang chúng ta, chuyện này tôi hoài nghi là cậu làm, nhưng trong bang không cho hỏi đến, tôi cũng chẳng hỏi.
Nhưng có chuyện phải hỏi cậu một chút, Hàn lão thái thái với hai đứa con trai của bà ấy ở thôn Trường Lưu có phải do cậu giết hay không?”
Thôn Trường Lưu?
Cả nhà của bà lão kia?
Bà lão kia họ Hàn?
Suýt chút nữa đã quên, mụ ta cũng là người của Giang Tương Bang.
Chung Đức Tùng đến để báo thù cho mụ ta?
“Ông nhận lầm người rồi, tôi đâu có đi qua thôn Trường Lưu, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây."
Lý Bạn Phong xoay người muốn rời đi.
Chung Đức Tùng hất ấm trà lên, nước trà trong ấm đổ ra mặt đất, từ dưới lòng đất phun trào nước trà nóng hổi ra ngoài.
Đây là pháp thuật gì?
Lý Bạn Phong nhún người nhảy lên đầu tường, tránh nước nóng dưới chân.
Hắn muốn nhảy vào sân trong nhà dân, mượn đó mà thoát khỏi Chung Đức Tùng.
Nhưng Lý Bạn Phong không nhảy vào được, bởi vì có một bức tường vô hình đã chặn sân, chặn luôn đầu hẻm, che khuất bầu trời, biến con hẻm nhỏ thành một không gian kín bưng.
Nước nóng vẫn đang dâng trào, mực nước càng ngày càng cao, nhiệt độ sớm đã vượt qua mức độ nước sôi, thậm chí còn nóng hơn so với thép lỏng.
Lý Bạn Phong đứng trên đầu tường, dựa lưng vào bức tường vô hình, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trong nước sôi.
Hắn nghiêng lỗ tai cẩn thận lắng nghe, mơ hồ nghe được một âm thanh già nua đang nói chuyện.
"Đến đây, đắm chìm vào sự ấm áp của ta đi, hai người các ngươi cùng đến đây!”
Là ấm trà trên tay Chung Đức Tùng đang nói chuyện.
Nước sôi dưới chân không phải là pháp thuật đến từ Chung Đức Tùng, mà là đến từ ấm trà này, Lý Bạn Phong nghe ra linh âm của ấm trà, đây là một món pháp bảo.
Pháp bảo thật là mạnh mẽ, đây là thứ tu giả tầng hai có thể điều khiển sao?
Nhưng pháp bảo này giống như có chỗ thiếu hụt, Lý Bạn Phong nhìn thấy Chung Đức Tùng cũng nhảy lên đầu tường, dựa lưng vào bức tường vô hình, tránh nước sôi dưới chân.
Ấm trà không phân biệt địch ta, bất kể là Lý Bạn Phong hay Chung Đức Tùng cũng đều tấn công như nhau.
Nhưng hiệu quả tấn công có khác biệt rất lớn.
Hơi nước nóng hừng hực bốc lên trong không gian bị phong kín, Lý Bạn Phong bắt đầu đổ mồ hôi.
Chung Đức Tùng không đổ mồ hôi, thần thái tự nhiên, ông ta có thể chịu được thống khổ mà người thường khó tưởng tượng nổi.
Đây là pháp bảo được tạo ra dành riêng cho khổ tu.
Món pháp bảo này có thể tạo ra hoàn cảnh gian khổ, ảnh hưởng cực lớn đối với những đạo môn khác, nhưng lại chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến khổ tu.
Lý Bạn Phong nhíu mày nói:
"Chưởng quỹ Chung, ông đang muốn làm gì đây? Muốn đồng quy vu tận với tôi sao?”
Chung Đức Tùng lắc đầu cười nói:
"Chúng ta sẽ không đồng quy vu tận, tôi chịu đựng nổi chút thống khổ này, nhưng cậu chịu không nổi, cậu là trạch tu phải không?”
Trong lòng Lý Bạn Phong vô cùng căng thẳng, không ít người có thể nhìn ra được hắn là lữ tu, bởi vì đặc điểm của lữ tu tương đối rõ ràng.
Nhưng Chung Đức Tùng không nhìn ra Lý Bạn Phong là lữ tu, ngược lại nhìn ra hắn là trạch tu.
Làm sao ông ta nhìn ra được?
Chung Đức Tùng vuốt ve ấm trà trong tay, nhẹ giọng cười nói:
"Trong nhà Hàn lão thái thái có món bảo bối, chính là chiếc đồng hồ để bàn kia, người khác không nhìn ra đó là bảo bối, nhưng tôi biết được huyền cơ bên trong, thật ra đó chính là trạch linh của Hàn lão thái thái.
Con lắc đồng hồ trong tay cậu chính là nằm trong chiếc đồng hồ kia, tôi có thể nhận ra.
Cậu có thể giết Hàn lão thái thái trong nhà bà ấy, còn có thể đoạt được trạch linh, chắc chắn chỉ có trạch tu mới có bản lĩnh như vậy.”
Hóa ra không phải là ông ta nhìn ra được, mà nhờ vào việc suy đoán.
Chung Đức Tùng men theo đầu tường, vuốt ve ấm trà, chậm rãi tiếp cận Lý Bạn Phong:
"Lý Thất, cậu có thể giết cả nhà Hàn lão thái thái, chứng tỏ tu vi không thấp, nhưng nhìn tuổi của cậu, cùng lắm là tầng hai.
Trạch tu tầng hai nếu mới ra khỏi nhà, tôi thật sự không dám động thủ với cậu, nhưng tôi đã tính rồi, từ lúc cậu vào tiệm bánh bao đến giờ đã được ba tiếng, nhà của cậu chắc là nằm ở gần đây, chờ đến khi vào trong nhà, tôi càng không phải là đối thủ của cậu. Nhưng ở nơi này, cậu không sống nổi qua đêm nay đâu.
Cảm thấy nóng chứ? Có phải cảm thấy mình sắp bị hấp chín rồi hay không? Trạch tu an nhàn trong nhà đã quen, chịu khổ không nổi, tại nơi thống khổ này, cậu căn bản không có sức chiến một trận.”
.
Chung Đức Tùng vô cùng hiểu rõ trạch tu, ông ta biết trạch tu không thích hợp cho việc chiến đấu trong hoàn cảnh gian nguy.
Ông ta muốn giết Lý Bạn Phong, ông ta đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ cho trận chiến này.
Đầu tường rất hẹp, lại vừa ẩm ướt vừa trơn, bên kia đầu tường là bức tường vô hình, người bình thường đừng nói đến việc đi, ngay cả chiến đấu tại chỗ cũng chẳng dễ dàng.
Nhưng Chung Đức Tùng mỗi một bước đi đều cực kì vững vàng, khuôn mặt vốn mang theo nụ cười tươi dần dần trở nên dữ tợn:
"Nói cho tao biết, mày giết Hàn lão thái thái và hai đứa con trai như thế nào?”
Lý Bạn Phong kinh ngạc hỏi:
"Sao ông để ý Hàn lão thái thái dữ vậy? Bà ta là vợ ông?”
“Nếu là vậy thì tốt biết bao.”
Chung Đức Tùng không phủ nhận, ông ta thật sự có tình cảm đối với Hàn lão thái thái, đáng tiếc là Hàn lão thái thái chưa từng cho ông ta cơ hội.
“Ông nhìn trúng điểm nào của bà già kia vậy?”
“Điểm nào của bà ấy cũng đều tốt, bà ấy là người tốt!”
Con khọm già kia là người tốt?
Đầu óc thằng già này bị chập mạch hay sao vậy?
Đây đúng thật là tình cảm che mờ con mắt!
Nhìn thấy ông ta ngày càng đến gần, Lý Bạn Phong nhích chân một chút, dường như muốn lui lại.
Chung Đức Tùng cười hai tiếng:
"Đừng lộn xộn nữa, tuyệt đối đừng lộn xộn, tường này rất trơn, bất cẩn một chút là rơi xuống nước, một khi rơi xuống, ngay cả một mảnh xương vụn của mày cũng không còn.
Trong hồ nước trà này, tao đã từng giết sáu tu giả tầng hai, hai tu giả tầng ba, trọng thương một tu giả tầng bốn, mày cảm thấy mày có thể trốn sao?
Tao có thể đi trên tường, nhưng mày không thể, đường có khó đi, tao vẫn có thể đi, tao có thể chiến đấu ở đây, mày không thể, bởi vì tao có thể chịu được gian khổ.
Nếu mày không tin, có thể bước thử vài bước xem, mày muốn bị chết tươi vì bỏng thì tao không cản, nhưng nếu mày muốn chết thoải mái một chút thì thành thật trả lời câu hỏi của tao, rốt cuộc là mày làm thế nào mà giết hết cả nhà Hàn lão thái thái? Rốt cuộc mày là…” Bốp!
Lý Bạn Phong một đường chạy như bay, vọt tới đạp Chung Đức Tùng một cước.
Chung Đức Tùng lảo đảo mất thăng bằng, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Trong lúc còn đang kinh ngạc, Lý Bạn Phong vặn ngược cổ tay ông ta, đoạt ấm trà về tay.
Chung Đức Tùng kinh hãi, muốn kéo theo Lý Bạn Phong cùng nhau nhảy vào nước sôi.
Ông ta có thể chịu đựng trong nước sôi một khoảng thời gian, nhưng Lý Bạn Phong ngay cả một phút cũng không chịu nổi.
Chịu nổi hay không chịu nổi cũng chẳng liên quan, Lý Bạn Phong không muốn xuống nước.
Lý Bạn Phong chợt lách người, đạp Chung Đức Tùng thêm một cước nữa.
Chung Đức Tùng không còn đứng vững nữa, một mình rơi vào trong hồ nước sôi trào.
Đau đớn kịch liệt truyền đến, Chung Đức Tùng ra sức giãy giụa.
Làm sao có thể?
Sao hắn có thể đứng vững?
Sao hắn có thể chạy tới?
Vậy mà hắn không ngã khỏi đầu tường?
Dưới hơi nước nóng rực, đầu tường quả thực trở nên rất trơn.
Trong tình huống bình thường, một trạch tu đứng trên đầu tường, lưng dựa vào bức tường vô hình, cơ thể không khống chế được thăng bằng, dưới chân còn trơn như vậy, thật sự không bước nổi một bước.
Chung Đức Tùng có thể chịu được hoàn cảnh ác liệt, đồng thời có năng lực thích ứng rất mạnh, nên mỗi một bước đều có thể đi rất vững.
Nhưng nếu như muốn so sánh với bước chân của một lữ tu, ông ta thật sự là ảo tưởng rồi.
Đầu tường trơn trượt này đối với lữ tu mà nói chẳng khác gì đất bằng, Lý Bạn Phong còn có thể tung tăng trên đầu tường thoải mái.
Chung Đức Tùng sắp bị luộc chín trong nước sôi gian nan ló đầu ra, ông ta muốn trút hết thống khổ của bản thân sang Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong một chân đứng vững trên đầu tường, chân còn lại đưa ra ngoài, giẫm lên đầu Chung Đức Tùng, đạp ông ta xuống nước sôi.
"Có thể chịu được gian khổ đúng không? Đừng khách khí, tôi cho ông ăn đủ!"
Chung Đức Tùng lại thò đầu ra, tiếp tục bị Lý Bạn Phong một cước đạp xuống dưới. .
“Vừa ý Hàn lão thái thái như vậy, tôi tiễn ông đoàn tụ với bà ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận